Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 164

Tác giả: Ám Hương

Lời nói của Tiêu Kỳ khiến Tự Cẩm sững sờ, ngay sau đó liền cười cười, trên mặt thoải mái nhiều so với trước, mắt nhìn hắn, nghiêm túc nghiêm túc và nghiêm túc nói: "Không, là thiếp muốn nói, Hoàng thượng là ánh sáng cùng hy vọng duy nhất của thiếp trong bóng tối. Vậy, người có nguyện ý trở thành ánh sáng và hy vọng của thiếp không?"
Lần này là Tiêu Kỳ trầm mặc. Hắn đã hiểu được hàm nghĩa thật sự trong lời nói của Tự Cẩm. Cứ thế nhìn nàng, không chớp mắt, tim đập từng hồi, từng nhịp, từng nhịp chậm rãi tăng đều, xoay tròn thành trận cuồng phong.
Sau đó có chút cảm giác mừng thầm xông lên đầu, không khỏi dương dương đắc ý nghĩ, kỳ thật trong lòng Hi Ngôn Thanh, hắn quan trọng hơn rất rất nhiều so với Tần Tự Xuyên.
"Ta... Đương nhiên nguyện ý."
Nhìn Tiêu Kỳ lúng túng ngẩng đầu lên, Tự Cẩm nắm tay áo hắn, nhẹ nhàng tựa đầu trên vai của hắn. Cảm giác an tâm bao trùm tất cả, một lòng nặng trĩu mới thật sự rơi xuống.
"Tiệc đầy năm còn tổ chức sao?"
Không biết rõ qua bao lâu, Tự Cẩm mới hỏi, vấn đề này rất trọng yếu. Quan hệ đến vị trí sủng phi của nàng có chắc chắn hay không, có quyền lợi gì trong hậu cung này. Trải qua chuyện lần này, Tự Cẩm hiểu ra được một đạo lý. An phận chỉ giữ được khi ngươi còn chưa thành công. Một khi ngươi đã đến bên cạnh hoàng đế, ở vị trí chạm tay có thể bỏng mà còn muốn bảo trì an phận, vậy thì chuyện lần này chính là một bài học.
"Nàng có ý kiến gì?" Tiêu Kỳ nhìn trong ánh mắt Tự Cẩm lóe lên hào quang, liền biết nhất định nàng lại đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì rồi.
"Đương nhiên, thiếp phải có ý tưởng." Tự Cẩm cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng nói, "Thiếp không ***, cũng không lừa dối Hoàng thượng, bị người khác giội cho hai chậu nước bẩn, cũng phải cho thiếp xả giận chứ."
Rõ ràng sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, có thể gọn gàng linh hoạt nói chuyện trả thù người trước mặt hắn như thế, Tiêu Kỳ thật sự cảm thấy đầu lớn như cái đấu. tự tin, tự đại, kiêu ngạo thế này, cũng thật là không có ai.
"... Nàng muốn làm gì?"
"Hoàng hậu nương nương cấm túc thiếp, thiếp không thể ra Hợp Nghi Điện, cho nên nếu tổ chức tiệc đầy năm ở Phượng Hoàn Cung thì thiếp không có cách nào tham gia." Tự Cẩm bắt đầu giả trang đáng thương, "Chuyện quan trọng đầu tiên của con trai thiếp, người nghĩ rằng thiếp vắng mặt thì được sao?"
"..." Hình như là không tốt.
"Còn có, nhiều người muốn coi thiếp là trò cười như vậy, thiếp không thể để cho các nàng như ý. Nghĩ muốn tranh Hòang thượng với thiếp, để các nàng xuân thu đại mộng đi thôi."
"..." Ở trước mặt hắn bá đạo lớn lối như thế, thật sự được không đây? Hình tượng mất hết đâu rồi!
"Thiếp đột nhiên cảm giác được, là một sủng phi trong mắt người khác, mấy năm nay hình như thiếp quá vô danh. Cho nên khi người ta hại thiếp cũng không bị chút áp lực nào. Sau khi kiểm điểm bản thân, thiếp cho rằng thiếp phải tích cực sửa chữa sai lầm, nghiêm khắc uốn nắn tư tưởng, thuận theo tư tưởng xã hội, làm một sủng phi đạt tiêu chuẩn hoàn mỹ."
"..." Rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?
"Cho nên, tiệc đầy năm cử hành ở Hợp Nghi Điện, người thấy sao ạ?"
"..." Cuồng bạo lớn lối như thế, là uống nhầm thuốc, hay là muốn đẩy hắn vào vị trí hôn quân đây.
Ngươi không thể đi ra ngoài, cho nên bắt tất cả mọi người đến Hợp Nghi Điện!
Tiêu Kỳ ngửa đầu nhìn trời, hình như làm cho nàng xả giận cũng không phải là đại sự gì.
Nàng quả thực bị oan ức trong chuyện Đậu Phương Nghi. Hắn vẫn hiểu tính tình nàng, không cần nói ***, đánh người còn không hạ được quyết tâm mà.
Tần Tự Xuyên... Nàng nói nàng đã quên hắn ta, tổng kết biểu hiện mấy năm nay của nàng, khả năng có lẽ không phải là giả.
Điều Tiêu Kỳ rối rắm nhất chính là mình dễ dàng buông tha chuyện này như vậy, có phải là quá dễ nói chuyện hay không?
Tự Cẩm xem Tiêu Kỳ nhíu lại lông mày suy tư, bèn túm ống tay áo hắn lắc la lắc lư, giống y như bao lần buồn chán trước đây, chỉ cần tay áo này nàng cũng có thể thoải mái vui vẻ chơi nửa ngày.
Suy nghĩ của Tiêu Kỳ bay đi, tới lúc chuyển về thì thấy Tự Cẩm dựa vào hắn, kéo qua kéo lại tay áo. Những hình ảnh trước đây ở cùng nàng cùng với hình ảnh này, dưới ánh trăng ***g ghép vào nhau trong đầu hắn, quy về một chỗ.
Kỳ thật hắn cũng không dành được cho nàng bao nhiêu thời gian làm bạn, phần lớn thời gian lúc hắn trở lại chỉ là dùng bữa, sau đó rời đi. Tới lúc trở về, có lẽ nàng đợi không được đã ngủ, còn không thì cũng cố gắng nhìn hắn một cái mới đi ngủ. Đợi đến buổi sáng nàng còn chưa tỉnh thì mình đã phải đi rồi.
Rất nhiều khi, mặc dù hai người ngày ngày ở cùng một chỗ, nhưng có lẽ một ngày nói không được mười câu. Chỉ có như vậy, có thể nhìn thấy hắn, nàng đều có thể vui vẻ như nhặt được vàng vậy.
Còn nhớ có một lần, hắn đã từng hỏi nàng chờ đợi như thế có khổ cực hay không, nàng chỉ trả lời một câu, làm bạn là lời tỏ tình bền vững nhất.
Khi đó hắn cho là nàng đang tự nói với chính mình. Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, lại bừng tỉnh hiểu ra. Rốt cuộc bản thân mình đến đi vội vàng, không coi là làm bạn chung ***ng, nàng cũng có thể tích góp từng tí đặt vào trái tim, từng chút từng từng tích lũy thành núi, không phải nàng muốn... tỏ tình chứ?
Bất giác trong lòng cảm thấy một ngọn lửa hừng hực xao động trào lên từ sâu trong đáy lòng, khom lưng bế Tự Cẩm lên, sải bước đi vào nội điện.
Kiếp này nếu như có một người như vậy, đem tất cả những hành động buồn tẻ không thú vị của ngươi hóa thành những ngôn ngữ đẹp nhất an ủi ngươi, vậy ngươi còn có lý do gì hoài nghi tấm lòng của nàng chứ?
Màn trướng rơi xuống, ngăn cản toàn bộ ánh nến sáng ở bên ngoài. Tình cảm mãnh liệt bị áp chế ở sâu trong đáy lòng trào lên mãnh liệt.
Tự Cẩm bị nhiệt tình bất ngờ của Tiêu Kỳ cuốn vào, giống như đưa người vào trong cuồng phong bạo vũ, theo những cử động điên cuồng của hắn phập phồng phập phồng. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nghe hắn thì thầm gì đó bên tai nàng, nhưng nàng thật sự không có tinh lực nghe hiểu được. Nhưng, hắn đã chịu sủng hạnh mình thì hẳn là mọi việc đã ổn thỏa rồi.
Vì vậy, ngủ cực kỳ an tâm.
Tiếng thở đều đều vang khẽ bên tai, dưới ánh nến mơ màng, Tiêu Kỳ nhìn gương mặt say ngủ của Tự Cẩm, nghiêng người đắp chăn nằm đó. Trong màn còn hương tình nồng đậm, hắn nghĩ tới cứ như vậy đi, mặc dù không cam lòng, nhưng những năm tháng hắn chưa xuất hiện qua, nam nhân từng tồn tại trong sinh mệnh của nàng, bây giờ như nàng đã nói không trọng yếu, vậy thì... không quan trọng nữa.
Tần Tự Xuyên... trước khi ngủ Tiêu Kỳ oán hận nghĩ, chúng ta chờ xem.
Nếu trực tiếp xử trí Tần Tự Xuyên, thứ nhất hắn không phải là người mang tư thù, thứ hai người này là nhân tài trụ cột, thứ ba so với việc xử trí hắn ta đã từng tồn tại trong sinh mệnh Tự Cẩm, hắn thà rằng bắt Tần Tự Xuyên cả đời bán mệnh cho hắn.
Nghĩ như vậy liền thoải mái nhiều.
Sau đó ban hôn cho hắn ta, hình như không tệ nhỉ.
Tiêu Kỳ ngủ lại Hợp Nghi Điện, ngày hôm sau đám người Khương cô cô Vân Thường Trần Đức An cười đến nỗi trên mặt cũng có thể nhéo ra nước. Trải qua chuyện này, Khương cô cô càng hiểu rõ địa vị của Hi Phi nương nương trong lòng hoàng thượng.
Nếu người khác gặp phải chuyện này, ai mà không chịu tội lột da, mà vậy cũng chưa thể coi như đã xong.
Nhưng chủ tử chỉ bằng mấy tờ thực đơn đồ ăn, sau đó Hoàng thượng đến một lần, liền giữ người lại, còn đem sự tình giải quyết gọn gàng. Thủ đoạn này thật khiến người ta sợ hãi bội phục.
Trong Hợp Nghi Điện vui sướng, người người đi đường dưới lòng bàn chân đều mang gió.
Cùng lúc đó, Hoàng hậu nương nương bên trong Phượng Hoàn Cung nhận được ý chỉ của hoàng thượng, tiệc đầy năm thay đổi, cử hành ở Hợp Nghi Điện.
Tin tức này còn chưa loan báo lục cung, hoàng hậu ngồi ở đó, Đồng cô cô đứng bên cạnh cũng nhất thời không hồi phục tinh thần.
Tiệc đầy năm cử hành ở Hợp Nghi Điện?
Không nói đây là Hi Phi nương nương lại chuyển nguy thành an, còn hung hăng phản kích, tát một cú trời giáng vào những kẻ toan tính hãm hại nàng.
Đồng cô cô ở trong cung nhiều năm như thế, đã thấy qua bao nhiêu tình huống, cả những bí mật tranh thủ tình cảm cũng nghe thấy. Chuyện lên voi xuống chó cũng rất thường gặp, nhưng giống như Hi Phi trong thời gian ngắn như vậy có thể thay đổi càn khôn, là lần đầu tiên bà ta gặp.
"Nương nương, chuyện này..."
Hoàng hậu phất phất tay, "Dựa theo ý chỉ hoàng thượng truyền đạt xuống, tiệc trung thu vẫn tổ chức ở Phượng Hoàn Cung. Hi Phi còn đang bị cấm túc đương nhiên không thể tham gia. Tiệc đầy năm của Đại hoàng tử, dựa theo cung quy tổ chức ở cung mẹ đẻ cũng không trái lệ. Truyền ý chỉ đến Nội Đình Phủ, tất cả công việc có liên quan đến tiệc đầy năm của Đại hoàng tử đều đưa đến Hi Phi xem qua, từ nàng ta định đoạt là được." Nói đến đây, trên mặt hoàng hậu lại nở nụ cười khéo léo, "Chiêu này của Hi Phi đi rất hay, chiêu trước kia cũng không tồi, mấy năm ở trong cung cuối cùng cũng đã tiến bộ."
Đồng cô cô biết ý của hoàng hậu, chiêu trước kia là Hi Phi trong lúc nguy khốn lại còn có thể công kích Kiều Tiểu Nghi đầu tiên, thành công ngăn chặn tình thế thái hậu nâng đỡ Kiều Tiểu Nghi. Còn chiêu tổ chức tiệc đầy năm ở Hợp Nghi Điện, không khác gì biểu lộ thủ đoạn của sủng phi, uy nghi của Hi phi đối với tất cả mọi người trong cung.
Tính cách Hoàng thượng như vậy, lại sủng ái Hi Phi như thế. Bất kể là Đậu Phương Nghi ૮ɦếƭ, hay người gọi là thanh mai trúc mã kia, thế nhưng không những không ảnh hưởng chút xíu nào đến Hi Phi, còn có thể làm cho nàng lật ngược thế cờ, lại có khí thế sủng ái hơn so với ngày xưa.
Về đạo lý, tiệc đầy năm của Đại hoàng tử phải tổ chức ở Phượng Hoàn Cung.
Hi Phi:...
Trong lòng Đồng cô cô thở dài, chỉ ngóng trông nàng ta là người có lương tâm, tương lai không nên quên ân đức của nương nương.
Quả nhiên, sau khi Đồng cô cô báo tin xuống, tiệc đầy năm của Đại hoàng tử tổ chức ở Hợp Nghi Điện, vẻ mặt mọi người đều tựa như bị sét đánh.
Đây là biểu đạt cái gì?
Đây là tín hiệu báo Hi Phi bình yên vô sự.
Ngay sau đó là truyền ra tin tức Hoàng thượng ngủ lại Hợp Nghi Điện, ngay cả thái hậu cũng phát ra trầm mặc kỳ dị.
Kiều Linh Di ngồi ở trước cửa sổ, trong đầu nghĩ tới lời cô cô nói, lần đầu tiên cảm giác được mờ mịt.
Hi Phi, giống như là một đỉnh núi nhìn không thấu rõ, mặc cho nàng ta leo cỡ nào cũng vĩnh viễn không tới đỉnh.
Nàng ta phải làm thế nào mới tốt đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc