Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 148

Tác giả: Ám Hương

Tự Cẩm nhìn thái hậu một cái, nhút nhát nói: "Thái hậu nương nương, không phải là thần thiếp muốn khóc, mà là... Mà là mọi người bức ép thần thiếp như thế. Giống như nếu thiếp không làm theo lời mọi người thì là ác nhân tội ác tày trời vậy. Nhưng thần thiếp oan uổng mà. Thái hậu nương nương, thần thiếp thật sự không dám nhắc chuyện này trước mặt hoàng thượng. Thần thiếp cảm thấy rất oan ức nên không thể ngăn được nước mắt. Thần thiếp... thần thiếp bị oan, mong thái hậu nương nương làm chủ cho thần thiếp."
Lại tới nữa rồi, thái hậu lại cảm thấy đau đầu. Nhìn dáng vẻ Hi Phi như thể một cơn gió thổi là đổ vậy, vừa nói sẽ khóc, nhẹ không được nặng không được, bà chỉ muốn... Hận không thể một phát đập ૮ɦếƭ nàng ta!
Tự Cẩm làm Thái hậu chán ghét đủ rồi liền ngoan ngoãn ngồi một bên làm hoa trên vách, cũng không dám tiếp tục khiêu chiến sự nhẫn nại của thái hậu. Nhớ năm đó tỷ cũng đường đường là nữ hán tử uy phong, cứ thế bị cuộc sống nghiền thành một đóa tiểu bạch hoa, cảm thấy bi thống muôn phần.
Hoàng hậu nhìn Tự Cẩm, trong lòng thở dài, lúc ấy mới nói: "Mong Thái hậu đừng nên tức giận, xưa nay Hi Phi chính là người như vậy, không bao giờ tham gia triều chính. Hơn nữa với xuất thân của nàng ta thì kỳ thật cũng không hiểu được lợi hại trong này. Tính tình của Hoàng thượng cũng không phải dựa vào nàng có thể khuyên bảo được." Nói đến đây ngừng lại một chút, nhìn Quý phi vừa cười vừa nói: "Nói đến thì những năm gần đây người có thể nói chuyện trước mặt hoàng thượng cũng chỉ có Quý phi muội muội. Lời Quý phi muội muội nói còn có thể khiến cho Hoàng thượng coi trọng vài phân. Chi bằng Quý phi muội muội lại đi gặp Hoàng thượng một lần nữa xem."
"Lời này của Hoàng hậu nương nương bản cung không thích nghe. Từ lúc Hi Phi lọt mắt xanh của Hoàng thượng, Bản cung đã rất lâu không nói chuyện với Hoàng thượng." Quý phi cười nhạo một tiếng, liếc sang hoàng hậu, "Hoàng hậu nương nương là nhất quốc chi mẫu, lúc này lời nói của người mới là có trọng lượng nhất. Tất cả mấy người thần thiếp đều không bằng một mình nương nương."
Hoàng hậu và quý phi đối chọi gay gắt. Thái hậu thì mới khỏi bệnh, nghe hai người nói qua nói lại thì tâm phiền ý loạn. Trước đây Kiều gia ở Trừ Dương, mặc dù xa xôi nhưng cũng chưa chắc là sạch sẽ. Mặc dù người nhà không nói gì với bà nhưng chỉ cần nhìn tiền bạc mấy năm nay đưa tới tay bà không ít thì biết cũng không thể nào thoát khỏi liên quan.
"Được rồi, các ngươi đều lui ra hết đi."
Thái hậu vung tay lên, đuổi tất cả ra Thọ Khang Cung.
Tự Cẩm từ Thọ Khang Cung trở về Hợp Nghi Điện, trên đường đi mặc dù mọi người cùng đường nhưng chẳng ai có tâm trạng đùa giỡn, mỗi người lần lượt trở về cung điện của mình.
Tự Cẩm vừa vào cửa liền nhìn thấy một nữ nhân xa lạ ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ kiên nghị, nét mặt hiền hòa, tuổi cũng không phải là rất lớn, nhìn bộ dáng thấy rất trầm ổn.
Mọi người vội vàng hành lễ với Tự Cẩm. Vân Thường hầu hạ Tự Cẩm thay quần áo trước rồi mới nói: "Vị này là cô cô quản sự Hoàng thượng sai Nội Đình Phủ đưa tới, họ Khương."
Khương cô cô liền đi tới nghiêm trang thỉnh an Hi Phi thỉnh, chỉ thấy ngôn hành cử chỉ của cô ta bình tĩnh lưu loát, không nóng không vội, gương mặt hiền hòa dễ mến. Tự Cẩm mới gặp gỡ cũng rất có cảm tình.
Tiêu Kỳ đưa tới, Tự Cẩm cũng cảm thấy xấu hổ. Nói đến thì cung của nàng đúng là thiếu một người cô cô quản sự. Chỉ là mấy người Vân Thường cũng rất hợp tâm ý cho nên không biết là thiếu cô cô quản sự thì có vấn đề gì. Nhưng đây là tâm ý của Tiêu Kỳ, Tự Cẩm liền vừa cười vừa nói: "Khương cô cô đứng lên đi, ta nhìn cô cô không quen mặt, không giống như là thường xuyên qua lại trong cung."
Khương cô cô tạ ơn rồi mới chậm rãi đứng lên, hơi cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Mấy năm nay nô tỳ làm người hầu bên Lục Thượng cung, không đi lại thường xuyên ở nội cung cho nên nương nương cảm thấy lạ mặt. Nhưng bình thường nương nương dùng phấn son bột nước, trang sức trâm vòng, phần lớn đều phải qua tay nô tỳ kiểm tra."
Cô ta vừa nói như vậy, Tự Cẩm liền nhớ tới lúc mình mới vào cung, bên Thượng Phục Cục có người cố tình khó xử mình trong mấy vụ y phục. Về sau mấy người dính líu đến chuyện này đều bị cách chức. Xem ra vị Khương cô cô này chính là người từng phụ trách về y phục. Khó trách sau này mấy chuyện liên quan đến y phục, phấn son chỗ mình đều hết sức thuận lợi, đây là người của Tiêu Kỳ rồi.
Tự Cẩm cảm thấy thân thiết hơn, vừa cười vừa nói: "Nếu Khương cô cô đã đến chỗ Bản cung, đương nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi. Vân Thường ngươi dẫn Khương cô cô đi xuống an trí. Chờ sau này, chúng ta sẽ nói chuyện thêm."
Khương cô cô tạ ơn Hi Phi, không có lập tức biểu lộ trung thành, cũng không vội vã làm gì, cực kỳ yên tĩnh đi theo Vân Thường xuống. Hai người đi vào hậu điện, Khương cô cô chỉ hỏi Vân Thường mấy câu về những việc bình thường của Hi Phi, mấy chuyện nhỏ như chuyện sinh hoạt nghỉ ngơi...
Vân Thường biết về sau vị này chính là người quản lý bọn nàng ta nên thái độ thập phần cung kính, cố ý sắp đặt một căn phòng sạch sẽ an trí cho Khương cô cô, còn giúp đỡ cô ta thu dọn hành lý gọn gàng. Hai người bận rộn thu dọn, nói chuyện, Khương cô cô cũng hỏi được không ít chuyện về Tự Cẩm, Vân Thường liền cáo từ về trước hầu hạ.
Vân Thường đi rồi, một mình Khương cô cô ngồi trong phòng, thở một hơi thật sâu. Cô ta không bao giờ nghĩ ra, có một ngày mình được phái tới làm cô cô quản sự cho Hi Phi, vị phi tần được Hoàng thượng sủng ái nhất. Tương lai rạng rỡ thế này, lúc cô ta nhận được ý chỉ, không biết có bao nhiêu người ở Lục Thượng cung hâm mộ.
Nếu đã đi vào chốn này, cô ta phải trụ lại vững chắc. Nếu bị Hi Phi đuổi về thì cô ta sẽ trở thành trò cười ở trong cung.
Tự Cẩm chờ Tiêu Kỳ trở lại liền hỏi về chuyện của Khương cô cô. Tiêu Kỳ nghiêm trang nói: "Bên cạnh nàng mãi không có cô cô quản sự. Trước đây chúng ta đều không để ý. Nhưng bây giờ đã có Thánh nhi. Chuyện trong cung của nàng cũng cần phải có người đứng đầu xử lý, nàng cũng có thể thoải mái hơn. Mẹ nuôi của Khương thị đã từng hầu hạ bên cạnh ta một thời gian, sau đó lớn tuổi thì thả ra cung. Người bà ấy giới thiệu có thể tin được. Nàng cứ yên tâm sai bảo." Nói đến đây dừng một chút, lại nhìn Tự Cẩm nói: "Nếu Khương cô cô là người không an phận, nàng cũng không cần cố kỵ mặt mũi, trực tiếp đuổi đi cũng được."
Tự Cẩm vừa cười vừa nói: "Ngày hôm nay thiếp đã gặp mặt, lại cảm thấy hợp mắt, về sau sẽ quan sát thêm. Chỉ cần không phạm tội lớn, là người biết giữ bổn phận là được rồi."
Nếu đã có thể vượt qua cửa ải của Tiêu Kỳ thì chắc lòng trung thành cũng không có vấn đề gì. Tự Cẩm cũng không phải là chủ tử khó tính bắt bẻ người hầu, mọi người có thể chung sống hòa thuận là được.
Tiêu Kỳ gật gật đầu, cũng không có cảm thấy phiền phức gì, chẳng qua là một nô tài thôi, dùng không được thì sẽ thay người khác. Ngồi xuống nhìn Tự Cẩm, lại hỏi: "Hôm nay nàng đi Thọ Khang Cung?"
Tự Cẩm gật gật đầu, "Dạ, thái hậu nương nương cùng quý phi nương nương và chư vị tỷ muội trong cung đều hy vọng thiếp có thể khuyên bảo Hoàng thượng không nam hạ nữa. Nhưng thiếp làm gì có bản lãnh đó, đương nhiên là khiến mọi người thất vọng."
Nghe giọng nói của Tự Cẩm cố tỏ vẻ thoải mái, Tiêu Kỳ cũng biết chuyện này nhất định không đơn giản như Tự Cẩm nói, khẳng định là bị làm khó dễ không ít, nắm tay nàng nói: "Nàng chịu uất ức rồi."
"Không uất ức. Thế này cũng có gì đâu, thiếp chẳng thấy gì là quan trọng hết. Một câu không dám nói thì có thể đẩy đi ra rồi." Tự Cẩm liền tỉ mỉ thuật lại tình huống lúc đó cho Tiêu Kỳ nghe, không thể làm chuyện tốt không lưu danh được, công lao mình xả giận cho Tiêu Kỳ nhất định phải làm cho hắn biết rõ.
Tiêu Kỳ tinh tế nhìn ánh mắt Tự Cẩm, quả nhiên là có dấu vết khóc qua, nắm tay nàng, trong lúc nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Tự Cẩm phát giác được Tiêu Kỳ ôm mình hơi mạnh bèn vừa cười vừa nói: "Thiếp thật không có chuyện gì mà. Hoàng thượng đừng lo lắng. Người nhìn xem thiếp vẫn bình an khỏe mạnh đây. Huống chi bây giờ thiếp cũng chỉ là vị Phi, muốn làm khó cho thiếp cũng phải suy nghĩ kĩ. Tất cả mọi người đều muốn giữ danh tiếng, chẳng ai muốn bị người khác nắm được nhược điểm trong tay." Chỉ nghe có mấy câu khó nghe thì cứ coi như gió thoảng bên tai là được, lòng dạ Tự Cẩm rất phóng khoáng mà.
Tự Cẩm càng như vậy, Tiêu Kỳ càng thấy thẹn với nàng. Phương thức Tiêu Kỳ đền bù tổn thất chính là lại ban thưởng cho Tự Cẩm một đống đồ quý giá. Tự Cẩm bày tỏ, bị phú hào đập mãi cũng thành thói quen. Chuyện Tiêu Kỳ nam hạ là ván đã đóng thuyền, Nội Đình Phủ cùng với Lục bộ đã bắt đầu chuẩn bị cho việc ngự giá xuất hành.
Bên Hợp Nghi Điện Tự Cẩm cũng cực kỳ bận rộn, muốn chuẩn bị y phục ra ngoài cho Tiêu Kỳ, gói ghém tất tẩ những vật dụng thường dùng hàng ngày. Riêng y phục thôi cũng đựng đầy mấy rương lớn. Tiêu Kỳ là người thích sạch sẽ, một ngày y phục cũng phải đổi hai lần. Cho dù ở ngoài cũng không thể ủy khuất hắn chứ. Người này rất ghét trên người có mùi mồ hôi. Tất giầy cũng phải chuẩn bị nhiều, loại trà hắn thích, mấy đồ ăn vặt, đồ khô có thể để trong thời gian dài. Mấy thứ này đều do Tự Cẩm tự chế biến theo cách bí truyền, rất ngon miệng.
Tự Cẩm nhìn mình chuẩn bị nhiều đồ như vậy, bắt đầu kiểm điểm xem có phải mình đã chuyện bé xé ra to không, đồ mang theo cũng quá nhiều rồi. Nhưng đến khi nghe Quản Trường An nói, ngay cả chăn nệm Hoàng thượng quen dùng đều phải mang theo thì nàng mới biết được mình vẫn quá ngây thơ. Hoàng thượng xuất hành, đoàn xe đi theo cũng tới mười mấy chiếc, mấy đồ ít ỏi này thì đã tính là gì.
Sau khi trở lại Tiêu Kỳ thấy trong Hợp Nghi Điện xếp đầy các rương gỗ. Vừa đi tới nhìn thì thấy tất cả bên trong đều là những vật dụng Tự Cẩm chuẩn bị cho hắn trên đường đi. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy trong tay Tự Cẩm còn cầm một danh sách, Khương cô cô đi theo bên cạnh để thẩm tra đối chiếu, hai người chăm chú cũng không thấy hắn vào.
Khương cô cô vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Hoàng thượng chắp tay đứng sau lưng các nàng, lập tức kinh hãi đổ mồ hôi, vội vàng kéo chủ tử một cái rồi lập tức khom người hành lễ, "Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng."
Tự Cẩm nghe được thanh âm cũng quay đầu lại, xem Tiêu Kỳ liền vừa cười vừa nói: "Hoàng thượng, người tới đây xem trong danh sách có quên hay thiếu gì không đi."
Khương cô cô nghe chủ tử nói sợ đến nỗi chân nhũn ra, chỉ sợ chút nữa Hoàng thượng nổi trận lôi đình. Đang lúc tâm trạng thấp thỏm bất an thì thấy Hoàng thượng quả nhiên đi qua, cầm lấy danh sách trong tay Hi chủ tử tùy tiện nhìn lướt qua, rồi nói: "Mấy thứ nàng chuẩn bị chắc là được rồi, mọi thứ đều đầy đủ hết." Phất tay cho Khương cô cô đứng lên, lại nói với Tự Cẩm: "Mấy chuyện này giao cho phía dưới được rồi, nàng không cần hao tâm tổn trí bận rộn như thế." Hắn nhìn cũng thấy mệt thay cho nàng nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Tự Cẩm nghe Tiêu Kỳ nói vậy bèn trả lời: "Được rồi, thiếp không đi theo Hoàng thượng ra ngoài, người lại không biết tự chiếu cố chính mình. Thiếp đã dặn dò Quản Trường An, đến đúng giờ thì phải nhắc người dùng bữa nghỉ ngơi, không được phép ra ngoài liền lấy lý do bận rộn mà không lo cho sức khỏe của mình." Tự Cẩm càng nghĩ càng lo lắng. Tiêu Kỳ này công vụ triều chính mà bận rộn thì quả thực chẳng phân biệt được ngày đêm. Nhưng máy móc còn phải nghỉ ngơi tu bổ mà.
Khương cô cô đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, quả thực sợ muốn ૮ɦếƭ. Cô ta cũng không thể tưởng tượng được thì ra chủ tử của mình và Hoàng thượng lại chung sống hòa thuận thế này. Cô ta tiến cung từ thuở nhỏ, ở trong cung đã bao nhiêu năm, từ tiền triều đã nhìn không biết bao nhiều đời cung phi trải qua, từ thấp đến cao, từ cao xuống thấp, nhưng cũng chưa từng gặp qua đế phi chung sống như vậy.
Nếu chiếu theo quy củ thì Hi chủ tử nói chuyện với Hoàng thượng như vậy là hoàn toàn vi phạm cung quy.
Nhưng cô ta lặng lẽ nhìn Hoàng thượng, chỉ thấy Hoàng thượng nghe lời Hi chủ tử nói, nụ cười tươi trên mặt không giảm, không chút phật lòng tức giận. Trong lòng cô ta kinh hãi như gặp sóng to gió lớn, trong lòng quyết định chủ ý, nhất định phải hầu hạ chủ tử thật chu đáo, vị này... chỉ sợ là tiền đồ vô lượng.
"Tính tình càng lúc càng lớn gan, ngay cả Quản Trường An cũng bị nàng sai sử." Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm cầm lấy Pu't gạch gạch xóa xóa trong danh sách, lắc đầu cười một tiếng, cũng không có nói gì thêm khiến Tự Cẩm lo lắng. Lần này ra ngoài nhất định sẽ bận rộn nhiều việc, cho nên nếu nàng không biết thì cũng không muốn làm cho nàng lo lắng.
"Người mà đang giải quyết công vụ thì làm gì còn nhớ giờ giấc nữa. Bình thường trong cung còn có thiếp nhắc nhở, ra ngoài sẽ không còn ai quản Hoàng thượng hết. Không để Quản Trường An giám sát người thì để ai đây, ai dám chứ." Tự Cẩm rất bực bội, càng nghĩ càng cảm thấy còn có quá nhiều chuyện cần lo, trùng trùng thở dài.
Tiêu Kỳ liền dắt tay Tự Cẩm đi vào nội điện, xem nàng nhíu lông mày lại y như một bà lão phu nhân, nhịn không được cười phá lên, kéo người ôm vào lòng, "Ta đáp ứng nàng sẽ chăm sóc mình thật tốt."
"Phải nhớ ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ. Không được đốt đèn đến nửa đêm không chịu ngủ." Tự Cẩm nhân cơ hội nói điều kiện.
Tiêu Kỳ cười gật gật đầu, Tự Cẩm mới thở phào một hơi, "Đây là miệng vàng lời ngọc, từng câu từng chữ đều nặng như núi, sau này trở về mà Người gầy đi thiếp sẽ không vui đâu." Tự Cẩm biết rõ Quản Trường An chắc chắn sẽ không tùy ý nói chuyện của hoàng đế, cho nên hỏi thăm Quản Trường An cái gì căn bản là không được, cứ trực tiếp dùng cách đơn giản *** mà thôi.
Gầy, khẳng định chính là không nghe lời!
Tiêu Kỳ:...
Thật sự là... Không lẽ trí tuệ của nàng đều nhắm hết trên người hắn sao, ngay cả biện pháp này cũng có thể nghĩ ra.
Ba ngày sau Tiêu Kỳ sẽ phải xuất kinh. Phương bắc đang mưa tuyết, đường thủy không đi được, chỉ có thể ngồi xe. Đường đi cũng không phải là đường nhựa hiện đại, cho dù là đường lớn cũng rất xóc nảy. Tự Cẩm cố ý làm một cái gối dựa thật lớn, thật mềm mại, lúc ấy đưa cho Tiêu Kỳ xem, "Đặt gối này vào xe của Hoàng thượng, lúc mệt mỏi thì dựa vào nằm. Thêm lông mềm và làm rộng hơn, lúc đó người sẽ cảm thấy thoải mái."
Không lẽ coi hắn như người giấy sao? Nhưng cầm lấy đặt sau lưng dựa vào, Tiêu Kỳ cũng thật sự cảm thấy rất thoải mái, rất hài lòng gật gật đầu, "Cái này không tệ."
"Đó là đương nhiên." Nhớ năm đó nàng ra ngoài du lịch, ngồi trên xe lâu thì đau lưng, đau cổ. Cho nên mỗi lần đi đều mang theo một cái gối mềm cho vào túi du lịch. Khi đó không có điều kiện, cũng không có xe ngựa xa hoa rộng rãi như trong cung để nàng hưởng thụ. Nhưng Tiêu Kỳ thì khác, gối mềm lớn này đặt trong xe ngựa của Tiêu Kỳ vẫn được."Sau khi người ngồi xe ngựa một thời gian sẽ bị mỏi lưng mỏi cổ, lúc ấy dựa vào gối này sẽ đỡ mỏi hơn."
"Nàng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."
Tự Cẩm cất kỹ mọi thứ, sai Vân Thường và Khương cô cô gói ghém lại, buổi chiều Quản Trường An sẽ đến lấy đi. Làm xong hết mấy việc này Tự Cẩm mới ngồi xuống. Lại nghĩ tới con trai ở phòng bên đã không gặp từ trưa bèn đi sang bế con trai lại. Tiểu tử bị vắng vẻ từ trưa, hừ hừ biểu lộ rất không vui.
Tự Cẩm liền ôm con trai nói: “Phụ hoàng con sắp phải đi xa nhà, mẫu phi giúp người thu thập hành lý, không được ghen tị chứ."
Tiêu Kỳ:...
Ly biệt lúc nào cũng có cảm giác ưu thương. Dù Tự Cẩm tự nói với mình là một người hiện đại, ngươi phải kiên cường, làm sao lại giống oán phụ khuê trung cổ đại, không có tiền đồ.
Nhưng nàng vẫn thật sự là không có tiền đồ. Buổi tối trước ngày Tiêu Kỳ đi, hắn vốn phải đi tới cung của Hoàng hậu. Kết quả Tiêu Kỳ chỉ đi sang hoàng hậu ngồi trong chốc lát, dặn dò mấy chuyện trong cung, sau đó trở lại Hợp Nghi Điện.
Không chỉ đi sang chỗ hoàng hậu, Tiêu Kỳ bắt đầu từ Thọ Khang Cung đi một vòng, tới chỗ hoàng hậu ngồi khá lâu, sau đó cuối cùng về Hợp Nghi Điện. Trước khi Hoàng thượng xuất cung phải từ biệt mọi người, đều là nhưng tần phi có địa vị thể diện. Trừ Hoàng hậu nương nương là chính cung quốc mẫu, chỗ Quý phi, Hiền phi, Mai Phi, Khúc phi Tiêu Kỳ đều đi qua. Đương nhiên cuối cùng ngủ lại Hợp Nghi Điện. Tự Cẩm tự nhiên lại bị người ta hâm mộ ghen ghét một phen.
Ngày hôm sau, trời còn tối, Tiêu Kỳ định lặng lẽ thức dậy. Kết quả hắn vừa động, Tự Cẩm liền mở mắt dậy theo.
Hầu hạ hắn thay quần áo rửa mặt, còn đoạt việc chải đầu của thái giám, chính mình buộc lại cho Tiêu Kỳ. Từ đầu tới đuôi Tự Cẩm đều cười rất vui vẻ. Tiêu Kỳ cúi đầu xem nàng choàng đai lưng cho mình bèn giơ tay ra, kéo người vào lòng, cúi đầu thì thầm vào tai nàng: "Nhớ kỹ lời của ta, lúc ta không ở trong cung, nếu gặp phải chuyện gì thì đi tìm hoàng hậu."
Tự Cẩm cười vâng lời, "Thiếp biết rồi, người cứ yên tâm. Chờ sau khi người đi, thiếp chỉ ở Hợp Nghi Điện ôm con trai, cửa trước sau đều đóng kín, người khác muốn vào trong một bước cũng không dễ dàng." Hợp Nghi Điện là địa bàn thuộc về Tiêu Kỳ, không có lệnh bài, trừ phi thái hậu có thể trực tiếp xông tới, ngay cả Hoàng hậu nương nương đều không dám, có gì phải lo lắng chứ.
"Trong tay Đồng Ý có lệnh bài, nếu thật có chuyện xảy ra, nàng trực tiếp tìm hắn ta." Tiêu Kỳ vẫn không yên lòng lại dặn dò thêm một câu.
Tự Cẩm thật cảm thấy Tiêu Kỳ lo lắng quá nhiều. Nếu nàng ở trong cung của mình thì lo cũng đúng. Nhưng bây giờ nàng ở Hợp Nghi Điện. Người khác muốn ra tay kỳ thật cũng không thể nào. Hơn nữa, Đồng Ý ở lại đã biểu lộ rõ ràng thái độ của Tiêu Kỳ. Chỉ cần không phải não tàn, ai dám không có chuyện gì mà đắc tội nàng chứ.
Tự Cẩm cũng không có ý định tỏ ra tỷ muội tình thâm với nữ nhân trong hậu cung. Mọi người cùng tranh đoạt một nam nhân sống qua ngày. Trong tình thế như vậy thì làm gì còn thứ gọi là tỷ muội tình cảm. Cho nên, nếu phải vắt óc tranh đấu với bọn họ, nàng thà rằng đóng cửa, sống cuộc sống của mình, chờ Tiêu Kỳ trở về thì được rồi.
Trước khi đi là Tự Cẩm liên tục càu nhàu căn dặn dò mọi thứ mọi chuyện trên đường. Đợi đến lúc đi, lại đổi thành Tiêu Kỳ nói dông dài mãi không thôi.
Tự Cẩm giữ khuôn mặt bình tĩnh gật đầu không ngừng, cho đến khi hắn nói đủ rồi mới vung khăn tay tiễn người. Đi tới cửa, Tự Cẩm mới thật thương tâm, kéo tay Tiêu Kỳ, hơi cúi đầu nức nở khóc.
Trong lòng Tiêu Kỳ thở dài, ôm lấy nàng, hôn nhẹ lên trán, "Chờ ta trở lại."
Sau đó, đầu cũng không quay lại sải bước rời đi.
Tiêu Kỳ đi rồi ngày đầu tiên hậu cung rất yên tĩnh, ngay cả tiệc thưởng tuyết của Quý phi cũng đều tạm thời hoãn lại.
Ngày thứ hai, Tự Cẩm ôm con trai, phải lo lắng sinh hoạt của tiểu tử nên cũng không có bao nhiêu tâm tư suy nghĩ những thứ tình yêu trai gái kia.
Ngày thứ tám, bây giờ Tự Cẩm cả ngày chơi với con trai. Đứa bé là liều thuốc hoàn hảo nhất chữa trị mọi đau buồn. Có một con trai lanh lợi đáng yêu như thế ở đây, toàn bộ tinh thần của nàng cũng không thể chất chứa được đau thương nữa.
Đại hoàng tử đã có thể lật người, mỗi ngày bé thích nhất là lăn tới lăn lui trên giường lớn, dạo này đây là trò chơi bé si mê nhất.
Vì con trai thích vậy nên Tự Cẩm không thể không thu dọn lại chiếc giường lớn đặt sát cửa sổ, cho bé một chỗ thật rộng để bé có thể chơi đùa thỏa thích. Sau đó lại sai người gói bọc lại tất cả dụng cụ trong phòng, bên trong bọc giấy, bên ngoài phủ thêm một lớp vải mềm.
Trong cung không cho phép làm mấy con rối hình người, đại khái sợ liên quan đến vu cổ, cho nên Tự Cẩm bèn làm cho con trai một loạt thú bông ngộ nghĩnh, có lớn có nhỏ, có con ếch, con hổ, con gấu... Một đống thú bông giống như mở vườn thú vậy, dạy con trai nhận thức động vật.
Tương lai nếu cả mèo và hổ cũng không phân biệt được thì mới thật làm trò cười cho người khác.
Từ khi Tự Cẩm bắt đầu áp dụng giáo dục con trai, nàng phát hiện một chuyện rất đáng ngạc nhiên. Trí nhớ của con trai rất tốt. Vật gì đặt ở đâu cũng nhớ, chuyện gì đọc bé nghe, đọc lần hai thì vẻ mặt biểu lộ bất mãn ngay. Hơn nữa đứa bé này có tật xấu y như cha, hình như có tính độc đoán từ nhỏ. Ví dụ như, đồ chơi nhất định phải xếp theo thứ tự từ lớn tới nhỏ. Những vật bé quen dùng đặt ở vị trí nào thì không được phép thay đổi. Hơn nữa y phục mà bẩn thì nhất định tự mình kéo xuống cởi ra. Mặc dù mới có mấy tháng thì sao bé làm được nhưng thật sự rất khôi hài.
Có con trai nghịch ngợm thông minh làm bạn, Tự Cẩm cảm thấy ly biệt cũng không phải là chuyện khó có thể chịu đựng như vậy. Sau đó, vì không để cho Tiêu Kỳ bị hoa dại mê mắt, nàng quyết định bắt đầu viết thư nhà!
Phong thư nhà đầu tiên, Tự Cẩm liền oán hận con trai gây đủ loại phiền toái, quả thực giống y như hắn, cuối cùng … cuối cùng, Tự Cẩm luyện da mặt cực kỳ dày viết, Hoàng thượng phải nhớ mỗi ngày đều nghĩ tới thiếp!
Hồi âm của Tiêu Kỳ thì chậm hơn nhiều. Đợi đến khi Tự Cẩm nhận được thư trả lời đầu tiên của Tiêu Kỳ, thì bữa tiệc thưởng tuyết dang dở của Quý phi trở thành tiệc ngắm hoa mai. Tuyết trắng mai lạnh, thật là cảnh đẹp ý vui.
Sau đó, Hoa cô cô bên cạnh quý phi tự mình đến mời Tự Cẩm. Tự Cẩm nhìn phong thiếp mời cảm thấy cực kỳ phỏng tay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc