Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 147

Tác giả: Ám Hương

Tiêu Kỳ vẫn tự cho là mình là vị minh quân, từ khi đăng cơ tới nay, cân nhắc lợi hại, thực thi minh chính, gia ân quan viên, lợi cho dân chúng. Nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng được những quan viên này lại có thể to gan lớn mật lừa trên gạt dưới. Mệnh lệnh của triều đình không được thi hành, làm dân chúng địa phương cho rằng hắn là hôn quân, dân biến khởi nghĩa, hóa thành thổ phỉ...
Hắn ngồi ở đây trên ngôi vị hoàng đế cao vời, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng đều không nghe thấy.
Tất cả tin tức, tất cả … đều bị mấy thế gia cầm giữ. Hắn trở thành một Hoàng đế bị điếc bị mù, ha ha, có bao nhiêu châm chọc.
Vua của một nước, trong mắt bao người chẳng qua chỉ là một vật bài trí mà thôi.
Bình định trộm ςướק vốn là nhiệm vụ trọng yếu của lần xuất chinh này, lại không nghĩ liên lụy ra chuyện tày trời thế kia. Lúc trước Ngụy các lão điều tra vụ án nợ ngân khố. Ban đầu không thuận lợi nhưng sau đó mọi sự cực kỳ trôi chảy. Lúc đó Tiêu Kỳ còn hơi đắc ý, nghĩ rằng đây chính là uy phong hoàng đế, chỉ cần hắn muốn tra thì có thể tra rõ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Tiêu Kỳ chỉ cảm giác hận đến nỗi không thể đem những kẻ này rút gân lột da. Bây giờ từ Tần Tự Xuyên bí mật báo cáo trên tấu chương mới có thể thấy rõ ràng. Lúc trước Ngụy các lão điều tra vụ án nợ ngân khố, sở dĩ thuận lợi như thế căn bản cũng không phải là thế gia sợ hãi. Mà bọn họ nguyện ý dùng một vụ án nợ ngân khố nho nhỏ để lừa gạt người điều tra, hòng che giấu đi hắc động hải tặc thật lớn kia.
Kết quả, đám người Ngụy các lão có thể thuận lợi báo cáo kết quả điều tra án nợ ngân khố, mấy thế gia kia cũng điềm nhiên như không che giấu căn nguyên nạn trộm ςướק. Chỉ có hắn giống như kẻ ngốc, cho là mình uy phong vô biên. Hóa ra là bị mấy người này liên thủ giễu cợt.
Tiêu Kỳ nắm tấu chương của Tần Tự Xuyên và Tô Thịnh Dương, hận không thể nghiền nát thành tro bụi.
Tự Cẩm ở phòng ngoài đang dỗ con trai ngủ thì nghe trong phòng bên có tiếng đồ sứ đổ vỡ loảng xoảng, trái tim bất giác nhảy liên hồi. Con trai vừa mới lim dim ngủ, nghe tiếng động bị giật mình, lại trọ trẹ muốn khóc. Tự Cẩm vội vàng bế con đi lại trong phòng ru khe khẽ, chỉ sợ tiếng con khóc chọc tức Tiêu Kỳ đang nổi giận.
Lúc ấy Tự Cẩm này mới phát giác, kỳ thật Tiêu Kỳ như vậy mới chân chính là Tiêu Kỳ, tính cách bá đạo cường thế mạnh mẽ.
Đứa bé rầm rì trong lòng mẫu thân dịu dàng dụ dỗ cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Tự Cẩm không dám đặt con trai nằm ở đây, chỉ sợ Tiêu Kỳ lại quăng thứ gì đó, làm con trai đang ngủ say bị dọa giật mình thì không tốt. Nàng lấy chăn bọc con lại rồi tự mình bế con về thiên điện, bà vú đã chờ từ sớm.
Thấy Hi chủ tử tự mình bế Đại hoàng tử về, bà vú vội bước lên trước đón lấy, nhẹ nhàng đặt đứa bé nằm ở trên giường, đắp kín mền, thả màn lụa xuống.
Tự Cẩm thở nhẹ một hơi, dặn dò mọi người trông nom con trai cẩn thận rồi mới đi sang chính điện.
Mới vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy Quản Trường An khom người từ trong nội điện lui ra ngoài, trên người còn có một dấu chân thật to. Quản Trường An thấy Tự Cẩm, bất chấp cả dáng vẻ chật vật của mình, vội vàng đi tới hành lễ vấn an. Tự Cẩm cũng không hỏi Quản Trường An chuyện gì xảy ra, gật gật đầu rồi để Quản Trường An đi làm việc.
Tự Cẩm cũng nhìn thấy trong tay Quản Trường An đang nâng mấy tấu chương, hẳn là Tiêu Kỳ sai hắn ta mang ra ngoài.
Đối mặt với Tiêu Kỳ nổi giận thế này, Tự Cẩm là thật sự bị áp lực. Kỳ thật nàng không muốn có mặt lúc này khiến người ta chán ghét. Chẳng may Tiêu Kỳ giận cá chém thớt, trút giận lên đầu nàng thì sao?
Nhưng nàng lại cảm thấy nếu bỏ mặc thì sẽ ảnh hưởng bất lợi đến tình cảm hai người bồi dưỡng bấy lâu nay. Suy nghĩ cực kỳ rối rắm, Tự Cẩm vẫn nuốt nước miếng, cố gắng nặn ra một bộ mặt tươi cười quyết định đi vào thăm dò một chút, dù sao cũng phải biểu đạt sự quan tâm của mình. Sau đó, nếu thấy khí sắc hắn không tốt thì sẽ lập tức liền lui ra ngoài, tuyệt đối không để cho hắn có cơ hội nổi giận mình. Dù sao Tiêu Kỳ là hoàng đế, không phải là bạn trai hiện đại nhị thập tứ hiếu, đánh một hồi cũng không có việc gì. Nàng dám đánh hoàng đế ư? Không muốn sống sao.
Ngụy trang cho mình ý chí mạnh mẽ, Tự Cẩm bày ra một khuôn mặt ôn nhu như nước, vén rèm cửa lên, tỏ vẻ thấy ૮ɦếƭ không sờn đi vào.
Vừa đi vào thì thấy trên mặt đất có một khoảng đất ẩm ướt, rõ ràng là đã được lau chùi qua, trên bề mặt chỉ còn lại chút dấu vết. Xung quanh còn vương vãi mấy mảnh giấy, có lẽ là Quản Trường An vội vã ra ngoài nên thu dọn chưa sạch sẽ. Đi vào cửa, Tự Cẩm liền cảm nhận được bầu không khí cực kỳ nặng nề áp lực. Nàng lặng yên, trước tiên tự mình ngồi xổm người xuống thu dọn mấy giấy tờ còn vương vãi. Thuận tiện nhìn một cái, chỉ thấy chữ viết Tiêu Kỳ như rồng bay phượng múa ngay trên đầu trang giấy. Phong cách viết chữ theo lối viết thảo, nàng nhìn mãi cũng không hiểu, xấu hổ quá.
Thu dọn sạch sẽ xong, Tự Cẩm đặt tất cả lên bàn nhỏ gần cửa sổ, sau đó nghe Tiêu Kỳ nói: "Mấy thứ này kêu người hầu thu dọn là được, nàng ngồi xuống đi."
Giọng nói cứng nhắc, có lẽ còn chưa tiêu tan hết cơn giận của hoàng đế bá đạo. Tự Cẩm cũng tỏ ra bình thường, coi như không có cảm thấy cái gì khác thường, nhẹ nhàng trả lời "Thuận tay thu thập thôi, Hoàng thượng bận việc của người, thiếp chỉ vào xem một chút." Nếu tâm trạng ngươi không tốt, ta lập tức liền rút lui.
"Thánh nhi ngủ rồi sao?"
"Dạ, mới vừa ngủ, đã bế sang thiên điện." Tự Cẩm nói, lấy một chén trà mới rót trà cho hắn rồi đi đến đặt lên bàn. Vừa mới bưng vào là một bộ ấm trà Tứ quân tử, bị hắn ném vỡ một cái, sau này ba cái kia cũng không thể sử dụng nữa. Đúng là phá gia chi tử! Về sau sẽ không cho hắn dùng bộ ấm trà nguyên vẹn nữa!!!
Tiêu Kỳ không phát giác Tự Cẩm u oán, cầm Pu't trong tay đập trên giá Pu't. Tự Cẩm bị giật nảy mình lên, nghe thấy Tiêu Kỳ cả giận nói: "Mấy kẻ này, trẫm sẽ trừng trị cả đám."
Nhìn hắn tức thở hổn hển, Tự Cẩm nhịn không được đưa mắt liếc sang một cái, sau đó liền nhìn thấy mấy chữ giật mình “tàn sát hàng trăm dân chúng....” Sau đó, liền không có sau đó..
Tự Cẩm cũng không dám nhìn nữa, khó trách tức đến nỗi hóa thành bạo long.
"Mấy kẻ này không chỉ cả gan làm loạn, còn coi trẫm như đứa ngốc. Dám lừa trên gạt dưới, tự cho rằng mình làm kín kẽ, giọt nước không lọt. Nếu không phải lần này phái binh xuất chinh, có nhãn tuyến của trẫm nhìn chằm chằm, chỉ sợ còn không biết mấy quận duyên hải kia đã thối nát đến tận gốc rễ rồi."
Tự Cẩm ngay đơ khuôn mặt, kỳ thật nàng không muốn nghe một chút nào, thỉnh cầu đừng nói nữa!
Nhưng Tiêu Kỳ ở trước mặt người khác thì luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng cao thâm, giả trang vẻ sâu không lường được. Nhưng trước mặt Tự Cẩm thì không tự chủ mà bộc lộ nguyên hình, quả thực đã bộc phát ra cả ngọn núi lửa đang bị đè nén mấy ngày nay.
Bị bắt buộc phải nghe người khác xả cơn tức Tự Cẩm rất khổ bức.
Sau đó, lần này có sau đó, vì chuyện này có liên quan đến an toàn và tính mạng của ca ca nên Tự Cẩm rất nhanh đã bị lửa giận của Tiêu Kỳ kéo đến chiến tuyến chung kẻ thù. Lũ người này trong mắt không có vương pháp, lừa trên gạt dưới cũng thôi, lại còn dám cấu kết thổ phỉ, giả thương nhân ςướק bóc quan khố. Sau khi lấy danh nghĩa hải tặc *** ςướק của đốt nhà, quan viên địa phương còn dám đòi bạc bên Hộ bộ, nói là dùng bạc tiêu diệt thổ phỉ, còn đòi VK của Bộ binh muốn tự mình tiêu diệt hải tặc. Toàn bộ tiền bạc quốc gia chui hết cmn vào bụng lũ chó quan lại này.
Rõ ràng là trong ngoài cấu kết, ăn hải tặc hiếu kính, còn muốn ςướק bóc quốc khố của hoàng đế.
Khó trách Tiêu Kỳ bị tức hóa bạo long, Tự Cẩm cũng bị tức giận đến sầm đen mặt mũi. Sau đó trong nháy mắt nàng liền ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng. Ca ca của nàng đi tiêu diệt hải tặc, sau đó không cẩn thận tra được chân tướng quan viên này cấu kết hải tặc, có khi nào sẽ bị diệt khẩu chăng?
Sau đó Tự Cẩm lo lắng trùng trùng túm lấy long bào của Tiêu Kỳ, "Ca ca thiếp không sao chứ?"
Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm lo lắng như vậy, lại hơi hối hận nói nhiều thế với nàng làm gì, giơ tay P0'p trán, "Không có việc gì, bên cạnh hắn ta còn có Tần Tự Xuyên đi theo."
Cũng là bởi vì có Tần Tự Xuyên mới làm người ta không yên tâm mà. Hai nhà có đại thù huỷ hôn đấy. Nhưng trước mặt Tiêu Kỳ, Tự Cẩm cũng không thể nhắc tới chuyện này, ưu thương cuồn cuộn.
Phải làm thế nào mới tốt đây?
Tự Cẩm tức giận, cảm thấy những chuyện này đều là những kẻ quý tộc thế gia lòng tham không đáy làm ra. Không cho ta sống khá giả, hết thảy các ngươi cũng đều không thể tốt được!
"Đám người này quả thực quá xấu xa." Giây phút này Tự Cẩm rất đồng tình với Tiêu Kỳ.
Có Tự Cẩm cùng chung mối thù trợ uy, Tiêu Kỳ cảm thấy cơn tức giận trong lòng kia mới tiêu tan chút ít, thở dài nói: "Những người này đều là công khanh thế gia mấy đời nối tiếp nhau, gia tộc danh vọng, công lao lý lịch đều là từng đời từng đời tích lũy. Đến bây giờ đã là một uy hiếp rất lớn." Mặc dù đã mở khoa thi nhưng nếu muốn mở rộng phổ biến thì cần phải có thêm thời gian.
"Đúng vậy. Có điều từ trước đến nay, việc tuyển chọn quan viên đều dựa trên lí lịch và tiến cử là chính, cho nên toàn bộ hệ thống quan lại hình như đều nắm trong tay mấy nhóm thế gia. Do đó xuất hiện loại chuyện lừa trên gạt dưới thế này cũng chẳng có gì kỳ quái. Làm sao mà trách Hoàng thượng được. Là do mấy kẻ này quá vô sỉ mà thôi."
Tiêu Kỳ ngại ngùng nhìn người đang tức giận hơn cả mình kia một cái, không ý thức được cơn giận của mình đã tiêu tan hoàn toàn. Mấy ngày nay, một mình hắn phải đối mặt với bão táp quá sức đè nén, rất nhiều chuyện cũng không thể nói với ai. Nói ra, người khác nghe cũng chưa chắc đã hiểu và không nhất định được ủng hộ, chỉ biết nói hắn làm hoàng đế quá buồn cười, dám cố gắng chống lại thế gia mấy trăm năm.
Nhưng mấy năm qua, hắn từng bước từng bước thu hồi những quyền lợi vốn dĩ thuộc về vương triều từ tay thế gia. Nhưng xét ra vẫn chỉ quá nhỏ bé. Đối với bọn họ có lẽ chẳng ảnh hưởng chút nào đến lợi ích hoặc sự tồn tại vững bền kia.
Kỳ thật trong chuyện này, Tiêu Kỳ thật sự cũng hiểu lầm mấy kẻ này. Dù sao chuyện quan viên và hải tặc cấu kết bọn họ giấu giếm rất kỹ. Vì ích lợi quá lớn nên đã khiến bọn họ ủng hộ những hành vi này trong bóng tối. Nhưng ai mà biết lại xuất hiện một người trùng sinh Tần Tự Xuyên. Chuyện này vốn dĩ phải kéo dài thêm vài năm nữa nhưng lại bị hắn ta mượn lần tiêu diệt này mà vạch trần hoàn toàn.
Chuyện xảy ra lần này không chỉ kinh hãi đến Tiêu Kỳ mà cũng làm cho nhóm thế gia kia bất ngờ kinh động. Sự việc quá đột ngột, hai bên đều đang giả bộ trấn định, chính là muốn thăm dò xem những động tác tiếp theo của đối phương mà thôi.
Tiêu Kỳ thì đang nghẹn đến nội thương nhưng cũng cố gắng chịu đựng muốn nhìn xem mấy kẻ này lấy gì làm lý do để dẹp loạn lửa giận của mình. Ai biết Tiêu Kỳ nghẹn chờ thì mấy thế gia quý tộc kia cũng nghẹn chờ đợi phản ứng của Tiêu Kỳ, sau đó mới lên kế sách ứng đối tương ứng.
Hai bên đều nghẹn tới mức nội thương.
Giằng co kiểu này, địch không động ta không động, quả thực quá mệt óc.
"Mấy người này chiêu tập môn khách, che chở thân thích, mua chuộc quan viên, cấp nhà ở, miễn ăn uống, miễn thuế, chỉ cần trung thành làm việc. Do đó không ít dân chúng bình dân tranh nhau gia nhập vào, trở thành tay sai, hầu hạ của thế gia quý tộc. Chính bởi vì như thế, căn cơ bọn họ mới có thể càng ngày càng sâu, khó có thể một lần hành động mà diệt trừ cho hết." Tiêu Kỳ mặt trầm như nước.
Tự Cẩm cố gắng hồi tưởng những ký ức trong đầu, nghĩ một hồi lâu mới nói: "Kỳ thật trong này cũng không phải hoàn toàn không có mâu thuẫn. Mấy người này trở thành môn khách nhưng cơ bản cũng không có hộ khẩu chính thức. Con cái sinh ra cũng không được chính danh. Hơn nữa mấy quý tộc thế gia coi trọng nhất là quy củ. Không cùng dòng dõi không được phép lấy nhau, thậm chí thân phận khác nhau còn không được phép cùng bàn ngồi chung nói chuyện. Những quy định khắt khe, chịu sự áp chế của thân phận địa vị như vậy kỳ thật cũng không phải là ai nấy đều thích. Nếu như có một cơ hội thích hợp, con người ai không muốn quang minh chính đại sống dưới ánh mặt trời chứ."
Tiêu Kỳ nghe vậy liền nhìn về phía Tự Cẩm, ánh mắt của hai người chạm vào nhau bỗng chốc văng lên tia lửa. Hiển nhiên hai người đều nghĩ đến một điểm.
"Chỉ cần trẫm có thể cho bọn họ tiền đồ và địa vị."
"Vâng, Hoàng thượng chính là người có tư cách nhất cho bọn họ những thứ đó. Muốn nhận được những điều đó, bọn họ sẽ phải trả giá bằng sự trung thành, giống như bọn họ đang dựa vào thế gia vậy. Có điều những thứ nhận được từ Hoàng thượng là tiền đồ quang minh chính đại, không phải sợ hãi rụt rè không dám nhìn ai, là có thể làm rạng rỡ vinh quang tổ tông."
Tiêu Kỳ gật gật đầu, trong nét mặt thể hiện sự H**g phấn không kìm chế được, "Thế gia quý tộc vốn đã có thái ấp ban thưởng, thân phận quý tộc có thể thừa kế, lại còn có thể tận dụng lương thực, vải vóc, sức người trong dân chúng. Tình thế như vậy nhất định phải phải cắt đứt từ từ mới được." Cho nên lần này hắn mới có thể quyết đoán xuất binh tiêu diệt, chính là muốn thu hồi binh quyền.
Nhưng thế này còn chưa đủ, xa nữa cũng không đủ. Hắn còn cần nhiều người hỗ trợ, phổ biến chính lệnh, khai mở khoa thi. Đến năm tới cũng đã ba năm mở khoa thi, ý nghĩ của Tiêu Kỳ càng bay càng xa. Hy vọng năm tới này, trong các thí sinh đi thi lại có thể xuất hiệm thêm nhiều nhân tài đắc lực như mấy người Tần Tự Xuyên.
Tự Cẩm thì nghĩ ngắn hơn so với Tiêu Kỳ, nàng chỉ hy vọng Tô Thịnh Dương có thể bình an trở về. Do đó nàng chỉ chú ý một phần, mà Tiêu Kỳ là nhìn tổng thể.
"Vậy trước mắt phải xử lý thỏa đáng chuyện tiêu diệt thổ phỉ lần này mới được." Tự Cẩm kéo đầu óc Tiêu Kỳ đang xa bay trở về.
"Vốn lần xuất binh này chủ yếu là thăm dò, không nghĩ tới lại nhận được sự bất ngờ đáng giá như thế." Tiêu Kỳ cười lạnh một tiếng.
Tự Cẩm nháy mắt mấy cái, "Thiếp nhớ được, lần này dẫn đầu bên phải là người của Tào Quốc công, ở giữa là người của Vệ quốc công." Ngoài ra ca ca nàng dẫn đầu bên trái là người của Hoàng đế, mấy thế lực lớn phân bố rất đều nha. Cho nên, có phải chính vì như vậy mà quý phi đang cố gắng tìm liên minh liên thủ trong hậu cung, muốn tạo thành một liên minh đối kháng với Tiêu Kỳ hay không? Vì vậy nàng cũng nhận được thiệp mời. Nhưng chẳng lẽ Quý phi không biết, mình không bao giờ cùng một phe với nàng ta.
Như vậy, quý phi đưa thiệp mời cho nàng là vì cái gì?
Quý phi đã có hành động, như vậy hoàng hậu sẽ lựa chọn thế nào? Đứng ở bên hoàng đế hay là đứng bên cạnh gia tộc mình?
Không lẽ các nam nhân ở ngoài cung mưu đồ, các nữ nhân trong hậu cung cũng phải liên thủ đấu tranh sao?
Bây giờ Tự Cẩm đã hiểu được, vì sao mà trong các đợt tuyển tú nữ, các con gái của thế gia đều được giữ lại. Có phải ngay khi có kế hoạch tuyển tú thì Tiêu Kỳ cũng đã nghĩ kỹ bước tiếp theo phải đi như thế nào. Đưa những người này vào cuộc chiến là muốn cho các thế gia tự tranh đấu, hoặc là Tiêu Kỳ muốn mượn đao ***?
Như vậy, nếu như Tiêu Kỳ muốn lợi dụng lực lượng của các tú nữ mới tiến cung, có phải hắn sẽ sủng hạnh những nữ nhân kia không?
Sự tình xoay một vòng, Tự Cẩm thành công đem đại sự triều đình phát triển đến ghen tuông hậu cung ghen.
"Trẫm chuẩn bị tự mình nam hạ."
"Có phải Hoàng thượng muốn sủng hạnh người khác không?"
Hai người trăm miệng một lời, sau đó, sắc mặt hai người cùng tối sầm.
"Không được."
"Nói bậy!"
Hai người lại trăm miệng một lời.
Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt hai người đều cực kỳ quỷ dị. Tự Cẩm còn lo lắng ghen tuông gì nữa, nắm chặt tay áo Tiêu Kỳ, "Lúc này người nam hạ quá nguy hiểm, tuyệt đối không được."
"Trẫm muốn đi xem giang sơn của mình, đi xem thần dân của mình, đi xem địa phương dân chúng bị lũ quan vô lại kia gieo hại. Chỉ có chính trẫm đi một chuyến, bọn họ mới biết trong lòng trẫm mang thiên hạ, thương muôn dân. Bọn họ chỉ là bị lũ quan viên kia lừa gạt. Trẫm, sẽ đích thân trả lại công đạo cho bá tánh dân chúng."
Cho nên, đối mặt với một hoàng đế muốn đi giành lại danh tiếng cho mình nàng vô lực ngăn cản. Nhưng con trai còn quá nhỏ, Tự Cẩm căn bản không thể nào đi theo Tiêu Kỳ cùng nhau xuống phía nam.
Trong nháy mắt Tự Cẩm trầm mặc. Nàng không dám có ý kiến nữa.
Nhìn vẻ mặt của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ cảm thấy đau đầu. Lại nhớ tới câu nói nàng vừa mới bật thốt ra. Cũng không biết nghĩ ngợi lung tung như thế nào mà lại nảy lòng ghen lúc này. Bây giờ hắn còn có lòng dạ nào mà sủng hạnh ai khác, bao nhiêu tâm tư đều bị nàng giữ hết rồi còn gì.
Nhìn vẻ mặt buồn bực của Tự Cẩm, Tiêu Kỳ kéo nàng tới, "Thánh nhi còn quá nhỏ, trẫm không yên tâm để con ở lại một mình trong cung, cho nên lần này nam hạ không thể mang nàng theo. Chuyến này trẫm nhất định phải đi. Để nàng ở lại trong cung, ta cũng rất lo lắng. Nàng phải biết quan tâm mình, chăm sóc con trai cho tốt, chờ ngày ta trở lại. Trẫm sẽ để Đồng Ý lưu lại bên nàng, tìm thêm một quản sự cô cô có kinh nghiệm để giúp nàng xử lý mấy việc vặt. Mấy người Vân Thường hầu hạ bên người cũng đủ, nhưng nếu gặp đại sự thì phải có quản sự cô cô mới được..."
Hắn nói cứ như lập tức đi ngay vậy. Tự Cẩm nhịn không được ôm người Tiêu Kỳ không chịu buông tay, "Vậy Hoàng thượng không được phép mang bất kỳ nữ nhân nào đi, cũng không được phép mang người nào trở về."
Tiêu Kỳ:...
Hắn rõ ràng dặn dò chính sự đứng đắn, kết quả nàng lại chỉ chú ý mấy chuyện vặt kia. Cảm giác mệt mỏi này quả là không thoải mái.
Cho nên, thế giới của nam nhân và nữ nhân, vĩnh viễn không ở chung một đường.
Thở dài trùng trùng, Tiêu Kỳ cảm giác mình không thể trông cậy vào Tự Cẩm được. Hắn vẫn phải tìm một quản sự cô cô nhiều kinh nghiệm để hỗ trợ nàng thôi.
"Ta đang nói chính sự với nàng."
"Đối với thiếp đâu chính là chính sự trọng yếu nhất."
"Có thể nói lý hay không?"
"Nói lý với nữ nhân, Hoàng thượng nói giỡn sao?"
Tiêu Kỳ quyết định im luôn. Hắn nam hạ là vì đại sự triều chính, nào có lòng dạ thanh thản mà đi hái hoa bắt bướm. Hiển nhiên người nào đó rơi vào vạc dấm chua đã không để ý tới điều này.
"Trong lòng thiếp, không có gì quan trọng hơn là người khác ςướק đi Hoàng thượng."
Sau đó, không có sau đó nữa. Tiêu Kỳ liền đẩy Tự Cẩm ngã xuống.
Tự Cẩm cố gắng vùng vậy. Ta cũng đang nói chính sự mà, ngươi đừng nhiệt tình như lửa thế được không. Sao chuyện này lại phát triển tới chỗ quỷ dị thế này chứ, không đứng đắn chút nào vậy?
Rõ ràng ban nãy bọn họ đang nói chính sự mà?
"Trong lòng thiếp, không có gì quan trọng hơn là người khác ςướק đi Hoàng thượng."
Một câu nói như vậy, khiến cảm xúc Tiêu Kỳ bỗng chốc nhộn nhạo. Cảm giác trở thành một phần trọng yếu trong sinh mệnh của người khác khiến cho thân thể lẫn cảm xúc của hắn đều H**g phấn kích động không ức chế được.
Trong sinh mệnh của hắn quan trọng nhất là cái gì?
Vương quyền, bá nghiệp, dân chúng, giang sơn...
Hậu cung là cái gì?
Là thủ đoạn và phương pháp hắn định ra nhằm cân bằng triều thần, là phương thức xúc tiến hợp tác liên minh giữa hai bên, là một thỏa hiệp chặt chẽ về lợi ích.
Hậu cung nữ nhân ai nấy đều xinh đẹp như hoa, sau lưng đều có gia tộc để hắn có thể lợi dụng. Hắn và các triều thần đều thăm dò lẫn nhau, thỏa hiệp, kiềm chế lẫn nhau, cho đến cuối cùng phân ra thắng bại mới chịu bỏ qua.
Sủng hoặc là không sủng, sủng như thế nào, áp chế như thế nào, hắn đã tôi luyện thủ đoạn này đến thành thạo.
Hi Ngôn Thanh xuất hiện chẳng qua là một sự bất ngờ nhỏ bé ngoài ý muốn, là một nữ nhân mà khi gặp ban đầu khiến hắn cảm thấy thú vị. Về sau mới phát hiện ở cùng với nàng rất thoải mái.
Mà cảm giác thoải mái này dần dần như trở thành cơn nghiện. Từ từ, từ từ trong lòng của hắn có sự tồn tại của nàng.
Những hình ảnh hai người ở chung không ngừng hiện ra trong trí óc hắn, toàn bộ đều là nét mặt nàng, tiếng cười, giọng nói … của nàng.
Tự Cẩm chỉ cảm thấy Tiêu Kỳ giống như nổi điên, lại sủng hạnh nàng ngay trong thư phòng thế này. Theo những động tác càng ngày càng mãnh liệt của hắn, tiếng thở dốc càng ngày càng mạnh, Tự Cẩm ưu thương cảm thấy có phải nam nhân đều thích cảm giác K**h th**h ngoài phòng ngủ thế này hay không nhỉ?
Sau này nàng thật sự không có cách nào nhìn thẳng vào thư phòng này nữa...
Đợi đến khi lửa nóng của hai người dần dần giảm xuống, Tiêu Kỳ ôm Tự Cẩm người ướt đẫm như mới vớt trong nước ra, bế nàng lên giường mĩ nhân. Là một người hiện đại, Tự Cẩm kỳ thật cảm giác mình cũng không cần phải thẹn thùng như thế mới đúng. Nhưng nhìn ánh mắt Tiêu Kỳ, nàng vẫn ngại ngùng vùi đầu vào *** hắn.
"Lần này không thể dẫn nàng đi. Lần sau Thánh nhi lớn hơn một chút sẽ đưa hai mẹ con ra ngoài."
Tự Cẩm nhất thời đều đã quên chuyện này. Lời Tiêu Kỳ nói lại khiến cho nàng nhớ tới, liền cuốn tóc hắn thành mấy vòng vào Ng'n t, rầu rĩ nói: "Thiếp biết mà. Cho dù người cho thiếp đi thiếp cũng không thể bỏ con ở lại được." Làm người mẹ, nơi con ở chính là trời đất của nàng. Tự Cẩm thật sự không thể bỏ con lại mà đi theo lão công du sơn ngoạn thủy.
Tiêu Kỳ liền cười, cúi đầu hôn trên trán nàng một cái, thuận theo đường mũi một đường hôn đến trên môi. Thân thể hai người kề sát chặt chẽ dần dần lại tăng nhiệt độ. Mấy ngày nay Tiêu Kỳ vẫn bận triều chính, nào có tinh thần tinh lực nghĩ tới chuyện này. Huống chi hắn đang ở độ tuổi mạnh mẽ nhất của nam nhân, khí huyết sung mãn. Tự Cẩm không có sức lực phản kháng chút nào, lại bị ăn sạch sẽ.
Tranh thủ tìm được phút rảnh rỗi, Tự Cẩm còn thở phì phò hỏi: "Khi nào thì người đi, khi nào trở về?"
"Sẽ lên đường sớm thôi. Nếu nhanh thì có thể trở về vào lễ mừng năm mới, nếu chậm thì có lẽ phải sang năm."
Ừ, bây giờ cũng đã giữa tháng mười một. Từ khi Tự Cẩm và Tiêu Kỳ ở chung một chỗ tới nay, thời gian hai người xa cách cũng chẳng qua có mấy ngày mà thôi. Bây giờ chia lìa chính là mấy tháng, trong lòng liền cảm thấy rất khổ sở. Cảm giác rầu rĩ ly biệt đó thiếu chút nữa làm nàng mốn ngộp thở.
Đợi đến khi Tự Cẩm tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy mình đã trở về căn phòng quen thuộc. Có lẽ sau khi nàng ngủ, Tiêu Kỳ đã bế nàng trở về. Nhớ tới cảnh bừa bãi trong thư phòng, sự xấu hổ của Tự Cẩm xông lên đầu.
Tiêu Kỳ không ở bên cạnh, có lẽ lại bận rộn lo triều chính rồi. Nàng nhẹ thở dài, chống tay ngồi dậy.
Nghe tiếng động trong màn, Vân Thường liền vén rèm lên, "Nương nương, người tỉnh rồi sao."
Tự Cẩm hơi thẹn thùng gật gật đầu, đi giày vào, Vân Thường thay quần áo cho nàng rồi nghe Vân Thường nói: "Hoàng thượng đi Sùng Minh Điện, nói bữa tối sẽ tới dùng. Đại hoàng tử thức dậy đã lâu, mắt dáo dác nhìn xung quanh tìm nương nương."
Tự Cẩm không nghe thấy động tĩnh của con trai ở phòng bên bèn nhìn Vân Thường một cái, Vân Thường vừa cười vừa nói: "Hoàng thượng sai Quản công công bế Đại hoàng tử sang thư phòng, nói là bữa tối sẽ bế Đại hoàng tử về." Nói đến đây mím môi cười một tiếng, "Hoàng thượng sợ Đại hoàng tử quấy nhiễu nương nương nghỉ ngơi."
Sau khi Tự Cẩm trang điểm thay quần áo, Tự Cẩm liền sai người sang thư phòng đón Đại hoàng tử về, đỡ phải làm Tiêu Kỳ phân tâm. Bà vú ôm Đại hoàng tử trở lại rất nhanh. Tự Cẩm ôm lấy con trai, thấy ánh mắt đen láy của bé chăm chú nhìn mình, trái tim bỗng mềm mại như nước. Nàng bế con lên giường giỡn cùng bé. Tiểu tử nhe lợi cười, hai mẹ con, mẹ nhìn con con ngắm mẹ cười vui vẻ.
Trong thời gian Tự Cẩm ngủ, Tiêu Kỳ đã hạ chỉ nam hạ. Đây thật là tảng đá ném xuống nước, tạo nên cơn sóng rất lớn.
Ngay cả thái hậu cũng gọi Tiêu Kỳ đến đầu tiên, thấy rõ là bà bất mãn chuyện này. Tự Cẩm vừa ngồi chơi đùa với con, vừa nghe Vân Thường nói chuyện bên ngoài, thần sắc bình tĩnh. Nàng đã biết chuyện này không phải dễ dàng như vậy.
Rất có thể lần này mình cũng sẽ không được thái hậu buông tha.
Tự Cẩm dự cảm không sai. Thái hậu gặp Tiêu Kỳ cũng không khiến hắn thay đổi ý định, liền lập tức sai người truyền Tự Cẩm tới gặp
Tự Cẩm thay y phục, đi thẳng sang Thọ Khang Cung. Vừa vào Thọ Khang Cung, liền phát hiện Hoàng hậu Quý phi Hiền phi Mai Phi, một đám phi tần có vị phần cao đều ở đây, nàng quỳ gối hành lễ, "Thần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương."
Thái hậu mặt trầm như nước, ánh mắt nhìn Tự Cẩm có vẻ hung ác lướt qua trong giây lát, "Hi Phi đứng lên đi, ban thưởng ghế ngồi."
"Tạ ơn thái hậu." Tự Cẩm chậm rãi đứng lên, sau khi Thi cô cô sai người chuyển ghế đến thì ngồi xuống, sau đó liền cúi đầu không nói.
Thấy Tự Cẩm giả câm, Thái hậu càng thêm tức giận, liếc mắt nhìn thoáng qua Hoàng hậu và Quý phi.
Hoàng hậu mím môi không nói chuyện, Quý phi nhìn Tự Cẩm vừa cười vừa nói: "Hi Phi muội muội có nghe nói tới chuyện Hoàng thượng muốn nam hạ không?" Mấy ngày nay Hoàng thượng đều ở Hợp Nghi Điện, nàng ta không biết mới có quỷ.
Quả nhiên là vì chuyện này, Tự Cẩm có cảm giác lang sói đã đến, nghe Quý phi nói liền ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, vẻ mặt đầy thuần lương vô hại, cực kỳ sảng khoái gật gật đầu, "Tối hôm qua thần thiếp có nghe nói."
"Nếu Hi Phi muội muội cũng biết rồi thì Bản cung không quanh co lòng vòng nữa. Hoàng thượng chính là vua của một nước, há có thể đơn giản rời kinh thành. Nghe nói hải tặc phía nam hung tàn, hy vọng muội muội cũng có thể khuyên bảo Hoàng thượng một câu." Quý phi nói.
Tự Cẩm bày ra bộ mặt đầy kinh ngạc, như thể nghe phải chuyện gì làm người ta kinh hãi vậy, Quý phi thấy vậy nhíu lông mày lại nhìn nàng, "Lẽ nào muội muội không muốn? Muội phải hiểu rằng an nguy của Hoàng thượng quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác, muội hiểu tầm quan trọng của chuyện này chứ?"
"Không phải vậy, thần thiếp chỉ là... Chỉ là không dám làm. Cho tới bây giờ thần thiếp chưa bao giờ dám làm trái ý Hoàng thượng. Huống chi thân là hậu phi, thần thiếp không dám nghị luận triều chính. Hoàng thượng nói ra là miệng vàng lời ngọc, há lại vì mấy lời của nữ nhân mà thay đổi, làm vậy chẳng phải là bị thiên hạ thần dân nhạo báng? Thần thiếp tuyệt đối không dám làm chuyện như vậy, cũng không có can đảm góp lời. Hơn nữa, cho tới bây giờ ở trước mặt thần thiếp, Hoàng thượng không nhắc gì tới triều chính, thiếp... thiếp cũng không biết phải nói như thế nào."
Tự Cẩm nói xong cũng tỏ ra căng thẳng lo lắng, ánh mắt sợ hãi nhìn sang Quý phi, giống như những lời quý phi nói như mãnh thú, như nước lũ vậy.
Nhưng, Tự Cẩm một câu nữ nhân nói, lại đem cả thái hậu và mấy nữ nhân ở đây đều mắng vào hết. Các ngươi muốn nhúng tay triều chính? Các ngươi nghĩ sai phái hoàng đế? Các ngươi dám thì các ngươi làm đi, ta không dám ta không làm, đem hết thảy đều thuận tay đẩy đi ra, rửa sạch sẽ trách nhiệm của mình nhưng vẫn không quên chụp tội lỗi lên đầu Thái hậu, Quý phi.
Tội này khá nặng, nét mặt Quý phi và Thái hậu đều biến đổi không tốt. Hoàng hậu vẫn như cũ, mặt không chút biến sắc, Hiền phi như có điều suy nghĩ nhìn Hi Phi một cái. Mai Phi Khúc phi im lặng không lên tiếng, nhưng cũng có thể nhìn ra được vẻ mặt hai người không tốt.
Lần này sự tình Giang Nam dính líu rất rộng. Người nhà mấy tần phi các nàng dường như đều có liên quan, đương nhiên đều không hy vọng Hoàng thượng nam hạ. Nhưng các nàng không dám nói gì trước mặt hoàng thượng, chỉ có thể giật giây Quý phi, Hoàng hậu và Thái hậu, nhờ sức cổ vũ, mượn một phần sức lực.
Bọn họ cũng biết rõ ngay cả thái hậu nói Hoàng thượng đều không nghe, trong lòng mọi người vừa kinh vừa sợ. Lúc ấy mới nhớ tới người được Hoàng thượng yêu thích, Hi Phi.
Chỉ là tất cả mọi người đều cho rằng, thời điểm lúc này là cơ hội tốt có thể chứng minh địa vị của một tần phi trong lòng hoàng đế, Hi Phi làm sao bỏ qua cơ hội tốt lập uy như thế. Ai biết nàng ta lại sợ đến trắng mặt, tỏ vẻ mình muốn tránh mà không kịp, thật giống như nàng ta ở cạnh hoàng đế cũng không dám nói như các nàng vậy.
Khó tránh khỏi làm người ta thất vọng.
Thất vọng thì thất vọng, Khúc phi nhìn Hi Phi trầm mặc hồi lâu, lúc ấy mới đột nhiên nói: "Không phải là Hi Phi kiếm cớ từ chối đó chứ? Dù sao trong hậu cung này bây giờ có thể thường xuyên tùy giá cũng chỉ có một mình muội, nếu ngay cả muội cũng không nói nên lời, vậy thì mấy người chúng ta..." Nói đến đây cười một tiếng, "Sự tình quan hệ an nguy của Hoàng thượng, Hi Phi há có thể vì sợ hãi mà từ chối. Muội cư xử như vậy, chẳng phải là cô phụ tình cảm bấy lâu của Hoàng thượng với muội sao?"
Lời nói này thật ác độc!
Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Khúc phi. Nói đến thì nàng và Khúc phi còn thật sự chưa từng chính diện giao phong thế này. Không nghĩ tới cô ta cũng lợi hại, nghe xem những lời kia bén nhọn như đao kiếm, giống như Tự Cẩm không đi làm chính là người có tội ác tày trời vậy.
"Lời của Khúc phi có lẽ không chính xác. Bản cung không hề từ chối. Có điều hậu cung không vượt chính, sự tình quan hệ triều chính đại sự, Bản cung chỉ là một nữ tử, không dám soán quyền loạn thế “tẫn kê ti thần”*. Nếu như hôm nay Bản cung làm, mai này chỉ sợ người nhà ta sẽ bị tố cáo không biết dạy con. Lúc đó Khúc phi có dám thay Bản cung ra mặt nói lời công đạo không?" Tự Cẩm luôn cẩn trọng nếu đối chọi với người có vị phần cao hơn mình. Nhưng nếu đối đầu với phi tần có vị phần thấp hơn thì nàng cần gì phải sợ. Tất cả mọi người đều là phi, nhưng nàng có phong hào!
"Bây giờ là chuyện khác, ai mà còn nghĩ tới chuyện này, Hi Phi muội muội lo quá rồi." Mai Phi cười nhìn Tự Cẩm, mở miệng khuyên nhủ."Chúng ta cùng là tỷ muội, trong ngày thường ở chung cũng coi như hòa thuận. Bây giờ phía nam không yên, Hoàng thượng khăng khăng đòi thân chinh nam hạ. Mọi người chẳng qua là lo lắng an nguy thánh giá, muội muội cũng nên hiểu được chứ. Trái phải rõ ràng trước mặt, muội muội cần gì câu nệ?"
Tự Cẩm xem như hiểu được, ngày hôm nay mình bị rớt xuống hang sói rồi.
Lúc này Hoàng hậu không nói gì, nhưng cũng không có bức bách mình, thấy rõ là đứng ở vị trí trung lập. Tự Cẩm không hề oán hận hoàng hậu. Chỉ sợ Vệ quốc công phủ cũng liên lụy trong đó, nếu không hoàng hậu cũng không ngồi ở chỗ này. Chỉ là Vệ quốc công phủ dính líu sâu đến thế nào, Tự Cẩm không đoán được.
Cho dù nàng có bàn tay vàng cũng không thể hiểu rõ mấy thế gia này căn cơ sâu đến bao nhiêu.
Bị người ta bức đến trên đầu, Tự Cẩm cũng không phải là người nhu nhược. Nhưng vốn thường giả trang bạch liên hoa, đột nhiên xoay người thành bá vương hoa thì hơi không được tự nhiên. Cho nên, lúc ấy Tự Cẩm theo thói quen mắt đỏ lên, giọng nói mang theo nghẹn ngào, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng nhìn Mai Phi, lấy khăn lau lau khóe mắt rồi mới nói: "Mai Phi tỷ tỷ, nếu muội có thể khuyên bảo được Hoàng thượng, muội không nói hai lời nhất định đi làm. Nhưng tính tình Hoàng thượng các tỷ còn hiểu rõ ràng hơn muội, làm sao mà chỉ vì một hai câu của muội có thể khiến Hoàng thượng đổi ý đây. Tỷ tỷ có phải quá đề cao muội không. Thời gian muội tiến cung ngắn hơn so với các tỷ, ngay cả các tỷ tỷ cũng không có cách nào, cần gì phải bức bách muội chứ. Muội... muội cũng vậy, không muốn Hoàng thượng rời cung. Nhưng lời muội nói chưa chắc Hoàng thượng sẽ nghe. Nếu cứ *** khuyên can, chỉ sợ ngược lại khiến Hoàng thượng chán ghét muội. Giúp mọi người thì Hoàng thượng giận, không giúp thì có lỗi với mọi người. Thôi tất cả đều là lỗi lầm của muội hết."
Tự Cẩm nức nở đầy bi thương, tỏ vẻ vạn phần không muốn Hoàng thượng rời cung vì mấy tháng không được gặp Hoàng thượng. Thấy dáng vẻ này của nàng, trong nháy mắt mọi người đều cảm thấy chán ghét. Từ lúc Hi Phi lọt mắt xanh Hoàng thượng, cả năm các nàng cũng không gặp được Hoàng thượng mấy lần, cũng không thấy tức như lúc này.
Quả thực khó coi.
Thành công làm mọi người ghét bỏ, trong phút chốc cũng không có ai thèm phản ứng với Tự Cẩm. Trong lòng Tự Cẩm nhẹ một hơi, tiếp tục cầm khăn giả trang bạch liên hoa. Chao ôi, vai diễn nhập quá sâu, nước mắt cũng không ngăn được. Trong mắt người khác, đây chính là Hi Phi khóc đến mức không kềm chế được, cực kỳ không muốn, cực kỳ thê lương, hết sức già mồm... khiến mọi người ngột ngạt.
Trong khi tất cả mọi người đều muốn ra chút sức lực vì người nhà thì đầu óc Hi Phi lại chỉ nghĩ tới nữ nhi tình trường. Như vậy làm sao không khiến người ta chán ghét... Kỳ thật bọn họ cũng hơi hâm mộ đi. Người nhà Hi Phi, hình như chưa bao giờ làm phiền toái đến nàng ta, ca ca của nàng ta còn là người dẫn đầu cánh trái của đội binh lần này.
Nhìn xem vận khí của người ta kìa…trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Tự Cẩm vừa ghét bỏ, vừa ghen tị, vừa không kiên nhẫn, vạn phần phức tạp.
Thái hậu nhìn Hi Phi khóc suốt, trong lòng cực bực bội, chưa thấy qua người nào hay khóc như thế, "Cả ngày khóc sướt mướt thật sự là xúi quẩy, im đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc