Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 146

Tác giả: Ám Hương

Mấy người hầu trong phòng đều lui ra ngoài, Tô Thịnh Dương bế Đại hoàng tử cực kỳ mất tự nhiên. Cho dù là cháu ngoại ruột của mình nhưng cũng là Đại hoàng tử hoàng gia, thân phận quý trọng, trong lòng luôn có cảm giác đảm đương không nổi. Do đó hắn ta cũng chỉ dám ôm một lúc rồi lưu luyến đưa đứa bé lại cho Tự Cẩm.
Tự Cẩm buồn cười nhìn dáng vẻ lúng túng của ca ca, gọi bà vú vào bế Đại hoàng tử về Hợp Nghi Điện, lúc này mới nói chuyện đứng đắn với Tô Thịnh Dương.
"Ca, Hoàng thượng nói với muội là ca ca muốn dẫn đầu đi đánh thổ phỉ, ca ca có nắm chắc hay không vậy?" Tự Cẩm cực kỳ lo lắng, dù sao Tô Thịnh Dương là võ tướng bất đắc dĩ, rễ không chắc cây không mạnh mà.
Tô Thịnh Dương nhìn muội muội một cái, hơi bất ngờ nói: "Hoàng thượng nói cho muội biết sao." Hắn ta còn chưa quen với việc đại sự quân quốc, làm sao Hoàng thượng lại chủ động nói với muội muội chứ, không phù hợp quy củ chút nào.
Tự Cẩm không cảm thấy có gì không đúng, cũng không thể lý giải sự bất ngờ của Tô Thịnh Dương bèn nói thẳng: "Không phải bởi vì chuyện ca ca muốn dẫn binh ra trận mà chúng ta mới có buổi gặp mặt này sao?"
Tô Thịnh Dương nhớ tới những lời phụ thân nói về muội muội trước đây, biết rõ nàng không giống với những nữ nhân tầm thường khác bèn vừa cười vừa nói: "Muội đừng lo lắng, Hoàng thượng cho ta cơ hội này là muốn đề bạt Tô gia chúng ta."
"Muội không phải lo lắng cái này, muội biết rõ hoàng thượng đang cho nhà chúng ta cơ hội để đi lên. Điều muội lo lắng là ca có thể ra trận hay không?"
"Ai sinh ra đã là người biết đánh trận chứ? Những việc này, chỉ học trên sách vở thì cũng không đủ, phải trực tiếp dẫn binh thì mới biết được."
Tự Cẩm:...
Sao lại có cảm giác ông nói gà bà nói vịt nhỉ?
Nhìn vẻ mặt không hiểu gì của muội muội, Tô Thịnh Dương trầm mặc một chút, rồi mới lên tiếng: "Bất luận là tướng lĩnh nào cũng đều từ chiến trường tôi luyện ra. Ta thống lĩnh Kiêu Long Vệ đã lâu như thế, hai năm nay cũng vẫn đang nghiên cứu binh thư. Huống chi ta chủ động xin dẫn đầu giết giặc, chính là trong lòng có nắm chắc. Muội cứ yên lòng ở trong cung chăm sóc mình và Đại hoàng tử cho tốt. Mọi chuyện trong nhà đều bình an, cha mẹ đều rất nhớ muội. Chỉ cần muội sống tốt là đủ rồi." Nói đến đây nhìn Tự Cẩm ánh mắt kiên định, "Muội yên tâm, ca ca nhất định sẽ lập nên công trạng, để cho muội được uy nghi ở hậu cung, để Đại hoàng tử ở trong cung có thể ngẩng đầu."
Bao nhiêu lời Tự Cẩm muốn nói bỗng chốc liền nghẹn trở về. Giây phút đó kỳ thật nói cái gì đều không còn quan trọng nữa, cảm thấy mắt mình ươn ướt, "Ca, kỳ thật công trạng cũng không phải là quan trọng như vậy, chỉ cần ca trở về bình an thôi."
"Ừ." Tô Thịnh Dương liền cười, những đường nét nghiêm nghị trên mặt bỗng trở nên ấm áp nhu hòa, do dự một chút vỗ vỗ vào mu bàn tay Tự Cẩm, "Ta biết rồi." Biết thì biết, nhưng hắn ta lại không có ý định làm một tướng lĩnh chỉ biết bảo vệ tính mạng của mình trước nhất, làm như vậy thì sau này làm sao còn dám đứng trước binh lính chỉ huy đây?
Chỉ là mấy lời này cũng không dám nói với muội muội, đỡ phải làm nàng sợ hãi lo lắng. Nàng làm sao hiểu những chuyện này.
Tự Cẩm lại hỏi vài câu về tình huống phía nam, Tô Thịnh Dương nói sơ theo nguyên tắc. Tự Cẩm nghe ra trong lời hắn ta nói có thể hiện sự cấu kết giữa quan viên và hải tặc, thần sắc không khỏi nghiêm túc vài phân, nhìn hắn nói: "Ca, đừng chỉ vội vã đánh trận, đến địa phương thì phải nhớ tạo dựng quan hệ trước với quan viên địa phương." Quan văn giỏi tính kế, sợ bọn họ tính kế ca ca của mình, sợ ca ca hành động theo cảm tính lại nói với hắn ta: "Ca ca cứ nhớ, muội còn ở hậu cung, bây giờ nước lên thì thuyền lên. Không biết bao nhiêu người muốn tính kế hãm hại nhà chúng ta, để muội và Đại hoàng tử thất sủng trước mặt hoàng thượng, cho nên ca ca cần lưu tâm nhiều hơn."
Tô Thịnh Dương vốn nghĩ muội muội quá mức căng thẳng, nhưng nghe nàng nói như vậy cũng cảm thấy có lý. Sự tình quan hệ đến chính hắn ta thì hắn ta cũng không quan tâm lắm. Nhưng nếu như quan hệ đến muội muội và Đại hoàng tử, Tô Thịnh Dương nghiêm túc gật gật đầu, "Yên tâm."
Lúc ấy Tự Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm, huynh muội lại nói thêm mấy lời. Tô Thịnh Dương vẫn mãi do dự, rốt cục vẫn không nhắc bất cứ chuyện gì liên quan đến Tần Tự Xuyên, chẳng may muội muội còn nhớ kỹ hắn ta thì sao bây giờ?
Tự Cẩm cũng do dự, cũng không chủ động hỏi bất cứ chuyện gì liên quan đến Tần Tự Xuyên, vạn nhất lòi đuôi thì sao đây?
Hai huynh muội mặc dù lo lắng khác nhau, nhưng kết quả cuối cùng lại là trăm sông đổ về một biển, Tần Tự Xuyên kia cũng không có xuất hiện trong cuộc nói chuyện lần này.
Đại hoàng tử trăm ngày, Tiêu Kỳ phản bác phe chủ hòa kịch liệt, quyết định xuất binh duyên hải, tiêu diệt hoàn toàn hải tặc. Lệnh cho Đại tướng quân Mục Hoằng Sâu nắm giữ ấn soái, bên phải dẫn đầu là Vũ Khoái, bên trái dẫn đầu là Tô Thịnh Dương, ở giữa là Lật Tân Anh dẫn theo năm vạn binh tinh nhuệ xuất chinh tiêu diệt hải tặc. Trong đó, Tần Tự Xuyên đi theo với tư cách quan văn bình thường, xen lẫn vào ba quân, cùng lên đường xuất chinh.
Thân phận của Tần Tự Xuyên tương tự như giám quân, có thể giám sát và nhận báo cáo về bất cứ tình huống, nhất cử nhất động nào của đại quân.
Bởi vì thời tiết phương bắc rét lạnh, có nơi còn đóng băng. Nhưng phía nam khí hậu ấm áp cũng không có chuyện băng tuyết xảy ra. Do đó sau khi đại quân xuất chinh một tháng thì trên triều định Tiêu Kỳ nhận được nhận được tấu chương đầu tiên của Tần Tự Xuyên.
"Thần Tần Tự Xuyên kính bẩm: Đại quân một đường đi đến Lâm Xuyên, ngẫu nhiên gặp hải tặc Lương Cao Chiêm. Kẻ này trời sinh hung bạo, tính cách tàn ác như lang sói. Tụ tập hơn vạn người, kêu gọi nhau tụ tập trên hải đảo, làm hại dân chúng một vùng duyên hải. Mua binh khí, chế tạo thuyền biển, chặn giết quân lính, ςướק bóc dân chúng, khiến dân chúng lầm than đồ thán một phương. Dựa theo thần âm thầm điều tra, Lương Cao Chiêm cấu kết với quan lại địa phương, mua chuộc quân lính, ra vào thành thị không có gì lo lắng. Kẻ này tội ác tày trời, không thể xá tội, tội lỗi chồng chất..."
Trong tấu chương còn liệt kê một loạt tội trạng của Lương Cao Chiêm, còn có chứng cứ về việc cấu kết với quan lại địa phương phạm tội, Tiêu Kỳ nhận được tấu chương, phát hỏa ngay tại triều đình. Hắn chỉ trích quan viên hai quận Lâm Xuyên và Thiều Quận, nghiêm lệnh cho bộ Hình điều tra kỹ về việc quan viên và thổ phỉ cấu kết.
Tiêu Kỳ nổi giận như thế còn một nguyên nhân khác. Lúc trước mấy người Ngụy các lão điều tra kỹ vụ địa phương thiếu nợ ngân khố mà không hế nhắc một chữ đến mối quan hệ với hải tặc. Vậy mà Tần Tự Xuyên dâng lên tấu chương, vạch trần việc quan viên dám cấu kết hải tặc, tham ô ngân khố, lén lút trao đổi. Lúc trước vụ án địa phương thiếu nợ ngân khố không biết đã liên lụy bao nhiêu quan viên, những tên bị điểm danh dài dằng dặc như xiên châu chấu. Nhưng mà trước đó Ngụy các lão một chữ cũng không nhắc tới hải tặc, bây giờ đột nhiên nhắc tới quan hệ này nên đám người Ngụy các lão bị Tiêu Kỳ trách mắng ngay trước mặt bá quan.
Tiền triều gió bão ngập trời, bụi mù cuồn cuộn. Trong hậu cung việc có quan hệ Kiều Tiểu Nghi bị thương cũng đã dần dần điều tra ra manh mối. Kể từ sau khi Tiêu Kỳ nói qua, Tự Cẩm cũng không hao tâm tổn trí chú ý về việc này. Sau khi nghe được Vân Thường nói đại cung nhân Thư Họa bên cạnh Kiều Tiểu Nghi ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử, trong lòng liền có đáp án.
Chuyện trong hậu cung, từ thái hậu cho tới hoàng hậu, đều tuyệt đối sẽ không để bất luận tiếng đồn xấu nào lan truyền, ảnh hưởng đến hậu cung truyền đi. Tần phi lục cung gặp chuyện không may, hoàng hậu khó tránh khỏi mang tiếng quản lý thất trách, thái hậu cũng sẽ bị người khác cho rằng dạy bảo bất lực. Ngay cả Tiêu Kỳ cũng có thể bị người khác nói, tề gia không xong sao bình thiên hạ?
Bởi vì lý do này, sau khi Thư Họa ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử, hoàng hậu chỉ lạnh nhạt nhắc tới đơn giản trước mặt mọi người: "Thư Họa hầu hạ Kiều Tiểu Nghi không tận tâm tận lực cho nên mới để Kiều Tiểu Nghi ngã xuống trên núi giả. Lúc trước vì muốn trốn tội nên một mực khẳng định Kiều Tiểu Nghi bị Sở quý nhân đẩy xuống. Ác nô như thế, chưa kịp hỏi tội đã sợ tội tự sát, đây là tội lớn."
Tự Cẩm ngồi ở chỗ kia lẳng lặng nghe hoàng hậu tuyên án, Thư Họa ૮ɦếƭ vì lý do "Sợ tội tự sát", cho nên cả nhà Thư Họa cũng bị liên lụy, đày đi biên quan làm lính, cả đời không được hồi kinh. Kiều Tiểu Nghi dạy bảo cung nhân bên cạnh không tốt, phạt cấm túc sao chép cung quy trăm lần. Sở quý nhân mặc dù bị người hãm hại, nhưng là do lời nói và việc làm cũng có chỗ không thoả đáng, mới bị người khác có cơ hội lợi dụng. Hoàng hậu không thiên vị, phạt Sở quý người cũng bị cấm túc sao chép cung quy.
Từ Thái hậu đến Quý phi, không ai mở miệng phản bác. Chuyện này cứ thế nhẹ nhàng kết luận xuống.
Thái hậu và Kiều Tiểu Nghi bình yên vô sự, chỉ là đáng tiếc cho cung nhân Thư Họa kia, mình thì ૮ɦếƭ, người nhà cũng đi theo chịu tội.
Tự Cẩm trở lại Hợp Nghi Điện vẫn chưa thể hồi phục tinh thần. Đây chính là hậu cung, chính là chế độ phong kiến vương triều, một người có tội, cả nhà liên lụy.
Ở trong hậu cung này, chủ tử không cho ngươi ૮ɦếƭ, ngươi tự sát cũng là tội. Ngươi ૮ɦếƭ thì thoát tội phần mình, nhưng người nhà ngươi sẽ chịu tội thay ngươi. Cho nên trong hậu cung này bao nhiêu tần phi phạm tội, ngay cả tự sát cũng không dám, chỉ có thể chờ bị tuyên án.
Tự Cẩm chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ sâu trong lòng. Kiều Tiểu Nghi còn đang dưỡng bệnh, hôm nay ở Phượng Hoàn Cung cũng không nhìn thấy nàng ta. Ngược lại vẻ mặt Sở quý nhân không tốt, sắc mặt tái xanh yếu ớt bị người đỡ xuống. Lúc đó Tự Cẩm nhìn rõ ràng, nàng ta bất mãn nhưng phải cố gắng nuốt những lời muốn nói xuống.
Nhìn ánh mắt Quý phi chỉ bình thản nhìn mọi chuyện, Tự Cẩm liền biết chuyện như thế này khẳng định không phải là lần đầu tiên xảy ra. Cho nên trong hậu cung này con người mới có thể bình tĩnh mà chống đỡ. Ngay cả Tề Vinh Hoa và Đậu Phương Nghi đều mặt không đổi sắc, thấy rõ là nhìn quen rồi.
Duy chỉ có Tự Cẩm có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Trong Phượng Hoàn Cung, Hoàng hậu nhìn muội muội của mình, sắc mặt xanh mét, sau khi cho lui mọi người hết mới trách cứ: "Bản cung đã sớm nói với muội rồi, phải giữ khoảng cách với Kiều Tiểu Nghi. Muội lại coi lời nói của Bản cung như gió thoảng bên tai, giờ đã biết sợ chưa?"
"Tỷ tỷ..." Sở Trừng Lam thật sự sợ hãi. Hôm đó khi leo núi nàng ta và Kiều Tiểu Nghi một trước một sau cùng đi. Lúc Kiều Tiểu Nghi từ trên núi giả ngã xuống, nàng ta cũng thật túm được áo của Kiều Tiểu Nghi. Nhưng nàng ta có ý giữ lại, nhưng hành động lại bị Thư Họa ngăn cản. Do đó trong mắt người khác liền hóa thành nàng ta đẩy Kiều Tiểu Nghi xuống núi. "Muội không nghĩ tới sự tình có thể như vậy, muội đối với nàng ta không tệ, vì sao nàng ta phải hại muội chứ?"
Mặc dù tính tình Sở Trừng Lam không tốt lắm nhưng ở trong cung cũng biết phải thu liễm, nhất là từ khi ở Minh Tú Cung đã có quan hệ không tệ với Kiều Linh Di. Nàng ta nghĩ sao cũng không thể hiểu, vì sao Kiều Tiểu Nghi phải đối với mình như vậy.
"Ngu xuẩn!" Hoàng hậu P0'p đầu, "Chỉ bởi vì muội là muội muội của Bản cung, muội cho rằng Kiều Tiểu Nghi sẽ bỏ qua cho muội sao?"
Sở Trừng Lam mím môi không nói, gương mặt xanh tái trắng bệnh, "Muội sai rồi, mong tỷ tỷ chỉ điểm."
Thấy cuối cùng thứ muội đã nhận lỗi, hoàng hậu liếc nàng ta một cái, "Lúc muội vào cung, cha đã dặn dò những gì muội còn nhớ không?"
"Còn nhớ." Một lúc lâu sau Sở Trừng Lam mới khẽ nói.
"Nếu muội tiến cung là đến giúp Bản cung, như vậy cứ đàng hoàng ở trong cung mình, đừng gây thêm rắc rối cho Bản cung."
"Nhưng... Nhưng người nhà hy vọng muội có thể sinh hạ hoàng tử. Nhưng bây giờ Hoàng thượng..." Đều bị Hi Phi độc bá chiếm giữ, lời này Sở Trừng Lam không dám nói ra khỏi miệng. Nàng ta biết rõ Hi Phi là người tỷ tỷ nâng đỡ, bây giờ nàng ta còn phải nhìn tỷ tỷ sống qua ngày.
Hoàng hậu nghe vậy nhìn chằm chằm muội muội của mình, "Bây giờ ngay cả Quý phi còn phải lui về phòng thủ, Kiều Tiểu Nghi là thanh mai trúc mã của Hoàng thượng còn không dám làm gì. Cho dù Bản cung có lòng giúp muội, muội cho rằng có thể dễ dàng thành công sao? Nếu muội có thể có thủ đoạn như Hi Phi, Bản cung tự nhiên là vui khi việc thành. Nếu muội không có thủ đoạn của nàng ta khiến Hoàng thượng quan tâm, tốt nhất muội an phận thủ thường cho Bản cung. Nếu không muội sẽ đi theo vết xe đổ của Kiều Tiểu Nghi."
Sở Trừng Lam sợ trắng mặt, miệng nói không nên lời.
Hoàng hậu nhìn dáng vẻ này của Sở Trừng Lam cảm thấy cực kỳ đau đầu, phất phất tay cho nàng ta lui ra. Đợi nàng ta đi rồi, Đồng cô cô hạ giọng khuyên nhủ: "Nương nương, nghĩ thoáng một chút. Sở quý nhân sẽ suy nghĩ cẩn thận mà. Người mới tiến cung đều đang tuổi thanh xuân, như hoa chớm nụ, khó tránh khỏi chịu không được. Ngày giờ còn dài sẽ biết nên làm cái gì bây giờ." Trong cung này, không có nữ nhân nào hiền lành hết. Nếu Hoàng thượng là người tham hoa háo sắc, đương nhiên các nàng sẽ không phải vất vả như thế. Nhưng ai khiến đương kim hoàng thượng lại là người cực kỳ tiết chế, trên phương diện nữ nhân cũng không quá chú tâm. Đừng nói chi bên cạnh còn có một Hi Phi làm bạn, trong lúc nhất thời không nhìn tới người khác cũng là có. Lúc này chính là rèn luyện sự nhẫn nại, ai có thể kiên trì lâu hơn.
Hi Phi có thể được sủng ái một năm, hai năm, ba năm, chẳng lẽ còn có thể cả đời không bị Hoàng thượng phiền chán sao? Chỉ là tính thời gian dài hay ngắn mà thôi. Nếu không chịu nổi thì sẽ bị người lợi dụng yên tĩnh lại ở trong giai đoạn này. Nhẫn nại được, có lẽ có thể chờ đến đúng thời điểm.
"Bản cung lo lắng với tính tình như thế cô ta sẽ gây thêm phiền toái cho Bản cung. Lần này chuyện của Kiều Tiểu Nghi là nhờ có Quản Trường An vô tình có được ít chứng cớ, Bản cung mới có thể kết án thuận lợi như thế. Nhưng tiếp theo thì sao? Nếu đồ ngu xuẩn kia lại bị người lợi dụng, chưa chắc Bản cung có thể giúp cô ta nữa. Sớm biết thế này, lúc trước không nên đáp ứng trong nhà đưa cô ta tiến cung." Lúc này Hoàng hậu thật sự hơi hối hận. Lần này xuất binh tiêu diệt thổ phỉ, Hoàng thượng một người chống lại ý đám đông. Dù cha nàng ta và Tào Quốc công liên thủ cũng không thể ngăn cản Hoàng thượng thay đổi quyết định. Bởi vậy thấy rõ Hoàng thượng bây giờ đã càng ngày càng nắm giữ triều chính. Hoàng thượng bây giờ, sớm đã không còn là nam nhân lúc trước nàng ta đã lấy kia.
Nàng ta nhìn rất rõ tình thế trong cung, nhưng người nhà bên ngoài còn chưa hiểu được lợi hại, lại dám cùng Tào Quốc công liên thủ chống lại Hoàng thượng, quả thực coi lời nàng ta nhắc nhở như gió thoảng bên tai. Hoàng thượng vốn đã khống chế Nội Đình Phủ, lại xây tường vây ngăn cách bên trong, người trong muốn liên lạc với bên ngoài cực kỳ khó khăn. Đã không cho đưa tin tức, còn bị người trong nhà bỏ mặc, trong lòng hoàng hậu quả thực tức giận đè nén vô cùng.
Cho nên, cứ thế, hoàng hậu đối với Hi Phi lại càng thêm thân thiết.
Nếu như... Nếu như tương lai có một ngày như vậy, nàng ta hy vọng Hi Phi nhớ đến những ân tình này mà hỗ trợ nàng ta.
Hi Phi, lại có Đại hoàng tử... Cũng không phải là Hi Phi lúc trước nữa.
Người người đều thay đổi, ngay cả Quý phi cao quý cũng phải hạ mình liên thủ với Kiều Tiểu Nghi.
Chớ đừng nói chi trong hậu cung này còn có con gái hai nhà Lý Vương. Bây giờ Hoàng thượng lơ là, nếu là tương lai cần nhà Lý Vương kiềm chế nhà nàng ta và nhà Quý phi, hai người kia cũng có cơ hội nổi bật.
Chỉ cần chịu nhẫn nại, các nàng sẽ có ngày nổi danh. Chỉ nhìn hai người sau khi tiến cung luôn an phận thủ thường thì biết rõ lúc trước khẳng định đã được người trong nhà dặn dò phải hành xử như thế nào.
Vậy mà chính muội muội của mình lại khiến hoàng hậu đau đầu muốn ૮ɦếƭ.
Đồng cô cô biết rõ hoàng hậu đang lo lắng chuyện gì, suy nghĩ một chút nói: "Hay là nương nương phái mấy người đi qua hầu hạ Sở quý nhân." Nương nương phái đại cung nhân đến chỗ Sở quý nhân, cũng có thể giám sát cô ta. Làm vậy Sở quý nhân làm gì cũng phải có vài phân kiêng kỵ.
Hoàng hậu không muốn phải dùng đến nước này để giám thị muội muội của mình, sẽ tổn thương cảm tình. Nhưng dù bọn họ là tỷ muội lại cũng không có nhiều tình cảm gì, dù sao chưa bao giờ chung ***ng qua. Suy nghĩ một chút hoàng hậu đồng ý, sai Đồng cô cô chọn một người trong số mấy cung nhân thông minh đắc dụng bên cạnh mình đưa qua.
"Bây giờ chưa có cách nào, chỉ có thể làm vậy trước đã, cho dù cô ta có oán hận Bản cung, Bản cung cũng không thể để cô ta gây hại cho người nhà và Bản cung." Nếu không phải phụ thân thiên vị mẹ ruột Sở Trừng Lam, nghe lời bà ta xúy bậy, nhất định đưa con gái vào mà đưa một thứ nữ tính cách dịu dàng ôn nhu vào, nàng ta cũng không cần hao tâm tổn trí như thế.
Nghĩ tới đây, chút tình cảm tỷ muội cũng liền dần dần tản đi.
Trong hậu cung này, cho tới bây giờ sẽ không có tình tỷ muội.
Đồng cô cô chọn một người từ tứ đại cung nhân đưa tới chỗ Sở quý nhân. Vì sợ chuyện không dễ dàng lại tự mình đi một chuyến. Nhưng lúc trở lại, mặc dù là cố gắng giấu giếm không để lộ chút gì nhưng nhìn vẻ mặt bà ta, Hoàng hậu cũng nhìn ra được là ăn không ít khổ bên chỗ Sở quý nhân.
Đồng cô cô giữ vững tinh thần che dấu đi, hoàng hậu cũng không truy vấn. Con người đều có mệnh, phúc họa đều là trời định. Nàng ta có thể làm được đến mức này đã là nể tình tỷ muội. Nếu như Sở Trừng Lam còn không biết hối cải, sau này nàng ta cũng sẽ không quân tâm đến cô ta nữa, tự làm tự chịu.
Bởi vì chuyện triều đình xuất binh cho nên lễ mừng trăm ngày của Đại hoàng tử sẽ không tổ chức náo nhiệt. Hoàng thượng không nói, hoàng hậu cũng không chủ động nhắc tới. Nhưng vẫn âm thầm chuẩn bị một phần quà tặng, đều là đồ chơi của trẻ con, cho người mang sang Hợp Nghi Điện. Lần trước Hi Phi đã nói qua, nếu như không phải vì tiết trời lạnh sợ Đại hoàng tử bị nhiễm phong hàn, nàng sẽ bế Đại Hoàng Tử đến Phượng Hoàn Cung cho nàng ta xem một chút.
Xem một chút cũng tốt. Ngay cả Hi Phi còn biết báo đáp mình như thế nào, lại nhìn bản thân thân muội muội đã làm cái gì chứ. Hi Phi có thể để Đại hoàng tử thân cận với nàng ta, xét trên bất cứ khía cạnh nào cũng khiến Hoàng hậu hết sức hài lòng. Đại hoàng tử thân cận nàng ta, tương lai sẽ có tình cảm nhiều với mình. Nàng ta đã không thể sinh con, đương nhiên là chuyện tốt.
Hi Phi... Người thông minh như thế, rộng lượng như thế cũng thật làm cho hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Hi Phi không chịu để cho Đại hoàng tử thân cận nàng ta, nàng ta sẽ không dám giữ nữa. Một tần phi xúi giục con trai không thân cận mình thì dựa vào cái gì còn muốn mình che chở, có phải ngại tính mạng mình sống quá lâu chăng?
Trong Hợp Nghi Điện, Tự Cẩm nhìn Đồng cô cô đưa tới quà tặng, khom mình thi lễ về hướng Phượng Hoàn Cung, tạ ơn hoàng hậu ban thưởng, lại cười nói với Đồng cô cô: "Dạo này Đại hoàng tử có thể tự ngóc đầu lên, đặc biệt thích những đồ chơi nhỏ này. Nương nương thật là có tâm, tần thiếp thay Đại hoàng tử tạ ơn nương nương."
Đồng cô cô nhìn Đại hoàng tử trắng trẻo mập mạp, trong lòng cực kỳ yêu thích, nếu Hoàng hậu nương nương có một con trai thế này thì tốt quá.
Tự Cẩm nhìn ánh mắt Đồng cô cô dịu dàng ngắm Thánh nhi, trong lòng nghĩ nghĩ liền đưa con trai cho Đồng cô cô, "Cô cô nhìn xem, Đại Hoàng tử có vẻ rất thích cô cô. Cô cô bế một chút đi."
"Nô tỳ có thể bế sao?" Đồng cô cô quá bất ngờ, trong nháy mắt liền không biết làm sao mới được. Hi Phi xem đứa con trai này như tròng mắt của nàng, có thể cho mình bế một cái, thấy rõ là cực kỳ tín nhiệm bản thân.
"Từ khi Bản cung tiến cung tới nay, cô cô đã chăm sóc rất nhiều. Lúc trước mang thai Thánh nhi, cô cô cũng là người hao tâm tổn trí không ít, có cái gì mà không thể bế?" Tự Cẩm cảm thấy tình cảm giữa người với người là do nuôi dưỡng mà thành. Bao năm nay hoàng hậu không có tin tức, hơn nữa trước kia Tiêu Kỳ và hoàng hậu cũng không phải là không có quan hệ phu thê. Ngay cả Quý phi cũng có thể sinh hạ công chúa, hoàng hậu không có con rất có thể là có bầu không được. Hơn nữa, nhìn từ thái độ của Hoàng hậu và Đồng cô cô đối với Đại hoàng tử mà xem, sự suy đoán này của mình vẫn rất có lý.
Tự Cẩm không nghĩ tới tranh đoạt vị trí hoàng hậu. Hơn nữa nếu không có hoàng hậu âm thầm bảo vệ che chở phía sau, nàng thật sự không thể có cuộc sống thoải mái như vậy ở hậu cung, cũng không thể thuận lợi sinh hạ con trai. Cho nên, Tự Cẩm biết rõ hoàng hậu quan tâm nhất chính là vị trí hoàng hậu này. Nàng không ***ng vào vị trí này, cũng rất cảm kích hoàng hậu chiếu cố mình.
Lúc này để Đồng cô cô thích Đại hoàng tử chỉ có tốt chứ không có bất kỳ chỗ xấu nào. Cho dù là Hoàng hậu và Đồng cô cô muốn mưu hại mình cũng sẽ không hại Đại hoàng tử. Nàng cam tâm tình nguyện để bọn họ thân cận Đại hoàng tử, về sau sẽ có thêm nhiều người che chở cho con trai trong hậu cung này. Đối với Tự Cẩm mà nói là chuyện cầu cũng không được.
Vẻ mặt Đồng cô cô đầy ngạc nhiên mừng rỡ cẩn thận đón lấy Đại hoàng tử. Đại hoàng tử toét miệng cười với bà ta, trong miệng còn thở ra một bong bóng khí. Đồng cô cô vui vẻ không tả được, "Nếu nương nương thấy nhất định rất vui."
Tự Cẩm liền cười, "Đợi đến tiết trời ấm áp, Bản cung sẽ bế Đại hoàng tử đi Phượng Hoàn Cung vấn an Hoàng hậu nương nương. Không có nương nương tên tiểu tử này sao có thể sinh ra khỏe mạnh bình an đến trên đời này như thế. Trong lòng bản cung luôn luôn cảm kích ân huệ của nương nương."
Nghe Hi Phi nói, trong lòng Đồng cô cô thở nhẹ một hơi, suy nghĩ một chút, hạ giọng cực nhỏ nói: "Mấy ngày này nương nương cố gắng đừng đi ra ngoài nhiều."
Tự Cẩm nghe Đồng cô cô nói bèn sững sờ, lại ngẩng đầu nhìn thì đã thấy Đồng cô cô cười trêu chọc Thánh nhi, giống như những lời kia không phải là bà ta nói vậy.
Đợi đến khi Đồng cô cô đi, Tự Cẩm cũng không thể nghĩ ra trong hậu cung này lại sắp xảy ra chuyện gì. Chuyện Kiều Tiểu Nghi đã có kết luận cơ bản, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể nhảy ra chuyện gì nữa. Như vậy vào lúc này Đồng cô cô nói lời như vậy là có ý gì?
Tự Cẩm không hiểu được Đồng cô cô nhắc nhở, nhưng dù không hiểu cũng vẫn nghe lời không dính dáng tí gì vào mấy chuyện hậu cung. Chỉ cách vài ngày Đồng cô cô nói, đột nhiên trên triều đình có người dâng tấu chương tố cáo Tào Quốc công cấu kết thổ phỉ, trong này lại liên lụy đến cả Kiều gia.
Trong nháy mắt Tự Cẩm liền hiểu được ý của Đồng cô cô, đây là trên triều đình sóng gió lại bắt đầu, chỉ sợ hậu cung cũng không an tĩnh theo.
Được Đồng cô cô nhắc nhở, Tự Cẩm liền hạ quyết tâm co đầu rút cổ ở Hợp Nghi Điện, kiên quyết không dính vào tranh đấu trong hậu cung.
Cũng không phải nàng nhát gan sợ phiền phức, mà là nàng cảm giác được đây là ván cờ lớn Tiêu Kỳ đang xếp đặt, hơn nữa còn là hành động nhằm phân liệt thế gia. Ngoài ra nàng cũng mơ hồ cảm giác được, lần này ca ca của nàng xuất chinh, nói không chừng cũng là một phần trong kế hoạch của Tiêu Kỳ.
Vị Hoàng đến như Tiêu Kỳ đương nhiên không có thói quen nói ra hành động của mình với một nữ nhân. Cho nên hắn không nói Tự Cẩm cũng liền không hỏi. Hơn nữa, Tự Cẩm còn có loại cảm giác kỳ quái, Tần Tự Xuyên cũng bị hoàng đế an bài xuất chinh cùng đại quân lần này. Dựa vào Tần Tự Xuyên sau khi giành được trạng nguyên trở thành một thủ hạ trung thành của Tiêu Kỳ. Người này sức chiến đấu hung hãn, mặc dù không thể nói là đánh đâu thắng đó nhưng cũng tuyệt đối được xưng là chiến tích lẫy lừng.
Nếu lần này xuất chinh có nhân tài như thế, chắc hẳn an toàn của ca ca nàng vẫn có thể bảo đảm mấy phần.
Không biết rõ rốt cuộc Tiêu Kỳ muốn làm gì, nhưng Tự Cẩm có thể làm một khán giả đạt tiêu chuẩn, tận lực không để cho mình trở thành vật cản trong hậu cung kiềm chế Tiêu Kỳ, cho nên nàng phải gọn gàng né tránh vũng bùn này.
Nữ nhân đều có trực giác cực kỳ đáng sợ. Tự Cẩm mới chỉ được Đồng cô cô nhắc nhở, trong lòng còn nghĩ tới lần này người nhà Hoàng hậu và Quý phi đều có dính líu vào, không biết hai nữ nhân hiển hách nhất trong hậu cung sẽ lựa chọn thế nào.
Vừa lúc đó, Quý phi phát thiệp mời thưởng tuyết đầu mùa, Tự Cẩm tự nhiên cũng nhận được.
Phương bắc tuyết rơi, phía nam chiến báo không ngừng truyền đến. Mấy ngày nay Tiêu Kỳ cơ hồ thức trắng đêm thắp đèn duyệt tấu chương. Ánh mắt vằn lên tia máu. Tự Cẩm bèn giám sát kỹ càng, mội ngày dâng lên cho hắn các loại thuốc bổ đa dạng để bồi bồ sức khỏe cho hắn.
Ngâm trà lài cẩu kỷ để giải nhiệt, có tác dụng mát gan bổ mắt Tự Cẩm chính mình bưng qua. Bên cạnh còn có Thánh nhi bập bẹ y y nha nha và tiếng chuông lảnh lót. Trong thư phòng nhỏ đối diện, Tiêu Kỳ đang xem một bản tấu chương, trán hắn nhăn đến nỗi có thể kẹp ૮ɦếƭ con ruồi.
Đặt trà ở trên bàn, Tự Cẩm cũng không quấy rầy hắn, lại lặng lẽ ra ngoài. Tiêu Kỳ chăm chú ngồi viết, cũng không chú ý tới Tự Cẩm vào lại đi ra. Đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy trên mặt bàn có một chén trà lài còn ấm, bèn bưng lên nhấp một miếng, nhiệt độ phù hợp, hương thơm man mát, một ngụm uống hết.
Uống một chiếc trà nhưng là trong mắt lửa giận lại không biến mất chút nào. Vốn chỉ là nghĩ xuất binh trấn áp một đám hải tặc, giành lại uy phong của vương triều. Ai biết trận này vừa đánh lại hung hăng quật lại chính mình.
Hải tặc hung hăng ngang ngược, quan viên không liêm khiết, giả mạo tên thương nhân hóa thành đạo phỉ, thậm chí cả tộc đều tham gia trộm ςướק. Đây là triều chính bại hoại đến mức nào mới có thể khiến cả gia tộc cam tâm tình nguyện làm hải tặc kiếm tiền, gieo họa dân chúng?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc