Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 125

Tác giả: Ám Hương

Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ đi tới, thần sắc rất phức tạp nhìn hắn chằm chằm. Tiêu Kỳ ngồi ở trên mép giường, cẩn thận nhìn nàng, xác thực là mặt mày hồng hào không có tiều tụy chút nào mới thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng tươi cười, "Lần này nàng phản ứng cũng rất nhanh nhạy."
Tự Cẩm:...
Còn có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau được không đây!
"Tại sao Hoàng thượng phải làm như vậy?" Tự Cẩm buồn bực vài ngày, rốt cục vẫn phải hỏi ra, nàng cho rằng hai người phải có ăn ý phối hợp. Nàng lui một bước, hắn cũng có thể thoải mái vài phân, nhưng hình như sự thật lại không phải như thế.
"Nàng lấy đi lòng ta, lại còn ném xuống đất, nàng coi ta là gì vậy?"
"Thiếp đâu có..." Tự Cẩm nói đến đây chợt dừng lại, đột nhiên mở to hai mắt nhìn Tiêu Kỳ, "Người... khi nào người trao tâm người cho thiếp chứ?"
Tâm của hắn, rõ ràng là ở chỗ thanh mai đáng yêu, làm như nàng mắt mù không thấy vậy!
Tuổi nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã, quả thực không gì hoàn mỹ hơn!
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm chu miệng, trong ánh mắt vui vẻ không ngừng được, giơ tay ra quơ quơ trước mắt nàng.
Tự Cẩm trầm mặc, "Nhưng tới giờ người đã đồng ý đâu."
"Ta nghĩ rằng nàng sẽ hiểu."
Ta đâu phải là người thông minh giỏi đoán, cũng không phải là Sir Holmes, có thể phá giải lòng người.
Tự Cẩm tức muốn khóc, nàng hiểu được cái cái rắm ấy. Nhưng người như Tiêu Kỳ, vừa giảo hoạt lại lạnh lùng, làm sao dễ dàng nói yêu với ai. Mấy ngày nay lôi mình ra ngoài tỏ vẻ ***, bây giờ rốt cục nàng đã hiểu ra. Kỳ thật hắn đang dùng hành động dọn đường cho nàng.
Vẫn trước sau như một, cái gì cũng không nói, chỉ dùng hành động.
Đơn giản không nói gì, nói ra nhất định là hứa hẹn. Người đàn ông như Tiêu Kỳ đích thực chính là độc dược của nữ nhân.
Tự Cẩm cảm giác mình xong đời, vốn đã nghĩ phân rõ khoảng cách, kết quả lại góp mình vào.
Nghĩ tới đây, nàng khẽ nhích người, hai tay vòng ôm lấy người Tiêu Kỳ.
Không phải là tranh đấu với nữ nhân trong hậu cung sao?
Tỷ, không sợ!
Tiêu Kỳ giơ tay vỗ vỗ đầu Tự Cẩm, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, tựa như là thứ đã mất đi bỗng chốc lại trở về, cảm giác trống rỗng trong lòng bỗng chốc được lấp đầy.
"Mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi cho tốt, không có việc gì thì đừng đi ra ngoài."
"Vì sao vậy?"
"Mấy ngày tới là đợt tuyển tú cuối cùng, nàng đỡ phải thấy lại ghen tuông nữa."
Hừ! Bạn đang đọc truyện tại <a href="https://thichtruyen.vn/">ThíchTruyện.VN</a>
Tâm trạng vui lên, bữa tối Tự Cẩm ăn không ít. Dạo này theo độ phát triển của thai nhi, nàng ăn càng lúc càng nhiều. Nàng cảm giác mình có thể sẽ sinh ra một đứa bé háu ăn. May sao cha của bé là hoàng đế, cũng không sợ nuôi không nổi.
Nghĩ tới đây tâm trạng càng vui hơn. Ngay cả chuyện tú nữ cũng không thể ngăn cản nàng vui vẻ.
Đợt tuyển chọn tú nữ cuối cùng, dù sao cũng là chuyện lớn trong cung. Có thể tham dự chuyện này, người đầu tiên chính là Hoàng hậu nương nương, thứ hai chính là Quý phi nương nương. Đương nhiên Thái hậu nương nương tôn quý không thể nào làm chuyện ảnh hưởng thể diện công khai nhúng tay, nhưng trong bóng tối tạo áp lực vẫn có thể làm được.
Dó đó, đến ngày tuyển chọn, Tự Cẩm nghe nói sau khi hạ triều Hoàng đế cũng tới đó một chuyến, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Nói như thế nào đây?
Đó là một cảm giác chua xót khó tả.
Tự Cẩm cầm dưa hấu cắn từng miếng. Người trong cung ăn dưa hấu theo kiểu cắt thành từng miếng nhỏ rồi lấy xiên cắm ăn. Thói quen của Tự Cẩm là cắt thành tam giác và cắn từng miếng. Đó mới là cách ăn dưa hấu ngon nhất, chuẩn nhất, không phải sao?
Tuy nhiên vì để giữ tư thái ưu nhã cao quý nên nàng cho cắt thành miếng nhỏ một chút, đảm bảo chỉ cần cắn một miếng là hết.
Ăn dưa hấu cũng không thể ăn nhiều, Tự Cẩm ăn được hai miếng, Vân Thường liền cười bưng cái đĩa đi.
Tự Cẩm chỉ cảm thấy hơi ưu thương.
Cuối cùng mãi cho đến khi trời gần tối việc tuyển chọn mới kết thúc, mà những người Tự Cẩm quan tâm nhất cũng có chỗ thuộc về mình.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, tất cả con gái thế gia đều được giữ lại ở trong cung. Sơ phong vị phần cao nhất không ngoài dự đoán là Kiều Linh Di, được phong vị Tiểu Nghi, một kiểu vinh hạnh đặc biệt giống như Tự Cẩm trước đây. Nghe nói, vốn ý tứ thái hậu là trực tiếp sắc phong Dung Hoa, nhưng Hoàng hậu nương nương lại góp lời nói Kiều gia vốn đang chịu tội, con gái Kiều gia có thể vào cung đều là nhờ ân sủng của Thái hậu nương nương. Có thể nhận được vị trí Tiểu Nghi đã là phá lệ. Nếu như được phong Dung Hoa, vừa chưa có thời gian hầu hạ Hoàng thượng, lại không có công lao gì, há có thể làm người khác tin phục?
Hoàng hậu cường thế, khiến cho mọi người đều thất kinh. Ai cũng biết Thái hậu và Hoàng hậu không ưa nhau. Nhưng trước giờ Hoàng hậu chưa bao giờ dám đối chọi trực diện với thái hậu thế này. Kết quả lần này khiến Quý phi cũng chỉ nhíu mày chứ không có tùy tiện nhúng tay. Huống chi, Quý phi cũng có dự định của mình. Mặc dù Kiều Linh Di có thể kiềm chế Hi Dung Hoa, nhưng bản thân Kiều Linh Di cũng làm người ta kiêng kỵ không kém. Nàng ta và thái hậu cũng chẳng qua là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Cho nên thái hậu gắng sức hỗ trợ Kiều Linh Di nhận được vị phần Dung Hoa, trong lòng quý phi đương nhiên là không vui chút nào.
Kiều gia kia chẳng qua là có một vị Thái hậu mà thôi, giờ cũng đã sớm suy tàn. Huống chi lần này Thái hậu hồi cung cũng không có vinh quang như trước. Thật ra Quý phi chướng mắt Kiều gia nhưng vì còn e ngại thái hậu nên mới không thể không lá mặt lá trái. Có điều Thái hậu coi trọng Kiều Linh Di như thế, trong lòng quý phi tự nhiên là không thoải mái. Trên mặt mũi cũng phải nói giúp vài lời, bị hoàng hậu trách cứ một câu liền thuận thế rút lui, không nói thêm gì nữa.
Nếu Hoàng hậu đã nói Kiều Linh Di chưa có thời gian hầu hạ Hoàng thượng, lại không có công lao gì, lời này vừa ra thì những người phía sau không ai có thể nhận được vị phần cao hơn nữa. Chẳng qua Hoàng hậu thừa cơ hội tranh đấu với Thái hậu, bởi vì chuyện này mà áp chế tất cả các tú nữ khác không ai được vị phần cao hơn, khéo léo làm cho Kiều Linh Di đắc tội hết mọi người.
Kiều Linh Di bị gia thế liên lụy, dù sao ai bảo Kiều gia là do chính tiên đế tự mình đày đi. Ngay cả Thái hậu cũng không thể nói một chữ không. Cho nên hoàng hậu nói có lý, có chứng cớ vững vàng. Câu nói đầu tiên đã ngăn chặn Kiều Linh Di, vì giữ công bằng cho nên các tú nữ khác đều chỉ được vị phần thấp. Người khác cũng đành thôi, nhưng con gái Lý gia, Vương gia, Tô gia đều là những quý nữ xuất thân từ tứ đại thế gia. Lý Uẩn Tú chỉ được chức lục phẩm Tài tử, Tô Nhị là lục phẩm Mỹ nhân, Sở Trừng Lam là thân muội tử của Hoàng hậu, được phong chính lục phẩm Quý nhân. Cùng vị phần với nàng ta là Vương Tịnh Uẩn, cũng được phong Quý nhân. Bành Minh Vi cũng được Hoàng hậu giữ lại nhưng vị phần không cao, chỉ là thất phẩm Nương tử mà thôi.
Chỉ khác là, vị phần quý nhân của Vương Tịnh Uẩn là hoàng đế sắc phong. Do cha nàng ta ở vị trí thượng thư Hộ bộ có nhiều công lao, việc này không ai dám thắc mắc hết.
Tất cả tú nữ được giữ lại đều xuất cung trở về nhà. Ba ngày sau dựa theo phẩm cấp tuần tự tiến cung.
Lúc Tiêu Kỳ đến Di Cùng hiên, Tự Cẩm đang ngồi dưới đèn may quần áo, là đồ của trẻ con. Nhìn thấy hắn vào, Tự Cẩm liền đặt mấy quần áo trong tay xuống nghênh đón, Tiêu Kỳ nhìn bụng nàng giống như cái trống úp lên, đứng dậy đi lại đều làm cho người khác kinh hồn táng đảm. Vội vàng bước lên một bước giữ lấy nàng, "Nàng cứ ngồi đó đi, tự ta làm được rồi."
Cầm lấy y phục, Tiêu Kỳ tự mình đi ra sau tấm bình phong rửa mặt thay quần áo, Tự Cẩm kêu người vào thay nước, đợi đến khi Tiêu Kỳ rửa mặt xong, Tự Cẩm cũng đã sai người sang Ngự thiện phòng kêu đồ ăn.
Rửa mặt sau đó, cả người đều cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, bên trong phòng tất cả cửa sổ đều mở hết, gió mát ban đêm xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng thổi vào, Tự Cẩm thích thú lim dim mắt.
Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt khoan khoái của nàng cũng thấy vui vẻ, nhìn y phục trong tay nàng nói: "Đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi, cẩn thận không làm mấy thứ này dưới ánh nến mắt sẽ bị tổn thương. Trong cung nuôi dưỡng bao nhiêu thợ may vá để làm gì vậy?"
"Sao giống nhau chứ?" Tự Cẩm lườm hắn một cái.
Tiêu Kỳ biết rõ nàng bướng bỉnh, cũng không khuyên nàng mà chỉ nói: "Ban ngày nàng làm ta mặc kệ, buổi tối thì không được." Nói xong liền lấy lại mấy đồ trong tay Tự Cẩm.
Vân Thường đang bưng nước trà vào, vội vàng thuận tay bê luôn giỏ may vá ra ngoài.
Tự Cẩm:...
"Hôm nay cảm thấy thế nào?" Tiêu Kỳ khom lưng dán lỗ tai trên bụng Tự Cẩm nghe động tĩnh. Kể từ khi thai nhi có thể máy động, hắn lại có thêm một đam mê, mỗi lúc rảnh rỗi sẽ ghé tai vào nghe một chút. Ngẫu nhiên cũng sẽ bị em bé bên trong xoay người đạp một cái vào mặt, mỗi lần bị đạp như thế nét mặt Tiêu Kỳ luôn biểu lộ một cảm xúc rất phức tạp khó tả.
"Bé ngoan, nhưng cũng rất hiếu động. Mấy ngày nay, ban ngày xoay động liên tục, giờ này thì yên lặng hơn rồi." Lúc xế chiều cũng có thể thấy rõ ràng những dấu vết lồi lõm chuyển động trên bụng. Đứa bé này nhất định không phải là đứa trẻ yên tĩnh, khi sinh ra chắc chắn rất tinh nghịch.
"Tinh nghịch rất tốt, trẻ con nghịch ngợm luôn thông minh nhiệt tình."
Tự Cẩm trợn mắt, quả nhiên trên đời này mấy kẻ làm cha đều là cuồng con.
Người bên Ngự Thiện phòng đưa bữa tối tới, Tiêu Kỳ dắt tay Tự Cẩm đi dùng bữa. Ăn xong hai người đi dạo mấy vòng trong sân, sau đó Tự Cẩm ngồi trên xích đu hóng mát. Tiêu Kỳ ngồi xuống cạnh nàng. Cả hai đều không nhắc gì tới đợt tuyển tú cuối cùng hôm nay. Tiêu Kỳ sợ bình dấm chua Tự Cẩm này, nói trở mặt là trở mặt. Dù sao hắn đã hạ quyết tâm không nhắc tới bất kỳ nữ nhân nào khác trước mặt nàng. Tự Cẩm thì cảm thấy mình không thể chủ động nhắc tới. Hắn vốn đã coi mình là một bình dấm chua rồi, hỏi nữa chỉ sợ sẽ thăng cấp trở thành vại dấm chua.
Bởi vì buổi tối Tự Cẩm hay bị chuột rút nên từ ngày đó, phần lớn Tiêu Kỳ đều ngủ lại Di Cùng hiên. Tự Cẩm sớm đã quen Tiêu Kỳ ở bên người. Nhưng thái hậu lại gọi hoàng hậu tới trách mắng một trận, từng chữ từng chữ đem cung quy nện trên đầu Hoàng hậu. Hồ ly tinh bên Di Cùng hiên không lộ diện, còn vì đang mang thai nên thái hậu không thể công khai làm gì. Nhưng hoàng hậu liền bị mang tội thất trách.
Quý phi bên cạnh còn thêm mắm dặm muối vài lời khiến Thái hậu càng thêm giận dữ.
Cơn giận của Hoàng hậu cao như núi, sự phẫn nộ như dời sông lấp biển khi nghe quý phi nói lúc nàng ta mang thai hiền lành rộng lượng như thế nào, không chiếm giữ hoàng đế ra sao. Bị Thái hậu khiển trác*** nề một hồi, hoàng hậu sầm mặt đi về Phượng Hoàn Cung. Đồng cô cô vội vàng khuyên bảo, "Nương nương, Quý phi cũng quá nóng nảy, người cần gì phải mắc mưu cùng nàng ta tranh chấp. Mấy ngày nữa Kiều Tiểu Nghi sẽ tiến cung, khi đó mới có trò hay để xem mà."
Hoàng hậu nghe vậy thở ra một hơi, trên mặt cũng tươi cười bớt u ám, "Đúng rồi, đợi đến ngày đó, tốt nhất Hoàng thượng vẫn đứng ở Di Cùng hiên như cũ, để xem thái hậu còn có mặt mũi gì không." Nói đến đây ngừng một chút, nói với Đồng cô cô: "Ngươi tự mình đi Di Cùng hiên đi một chuyến, tất yếu phải để cho Hi Dung Hoa biết rõ Bản cung đã vì nàng ta làm bao nhiêu việc, nàng ta cũng nên hồi báo gì chứ."
Đồng cô cô biết rõ mấy ngày nay Hoàng hậu nương nương chịu nhiều uất ức, bị chèn ép đến tột cùng rồi. Chỉ ngóng trông cú tát kia đánh vào mặt thái hậu thôi, vội vàng nói: "Vậy nô tỳ chờ trời tối sẽ đi qua, nếu không bị người khác truyền tin tới Thọ Khang Cung, thái hậu nương nương lại không cao hứng."
"Từ lúc Bản cung đứng bên cạnh hoàng thượng, thái hậu đã không vừa mắt Bản cung rồi, cần gì phải kiêng kị nữa, ngươi cứ thoải mái đi. Lấy nhân sâm tốt nhất trong kho của bản cung đưa qua, cứ nói để cho Hi Dung Hoa tẩm bổ thân thể."
Lần này Đồng cô cô thật sự ngẩn người, nhân sâm trăm năm này không dễ kiếm, "Nương nương, có phải quá quý trọng hay không?"
"Đây là cho Hi Dung Hoa giữ mạng. Lúc sinh con khó tránh khỏi không thuận lợi. Vạn nhất đến lúc đó người bên thái y viện kia bị thái hậu ra tay, có gốc nhân sâm này cũng có thể bảo vệ tính mạng. Tóm lại lần này Hi Dung Hoa sinh sản tuyệt đối không thể có chuyện gì ngoài ý muốn. Bản cung muốn làm cho nàng ta bình an sinh con." Hoàng hậu bị thái hậu làm tức điên, trong lòng suy nghĩ nếu đã thái hậu ghét bỏ Hi Dung Hoa thì nàng ta càng phải che chở Hi Dung Hoa, làm cho nàng ta bình an sinh con. Nếu có thể sinh hoàng trưởng tử, nàng còn muốn góp lời thăng vị cho nàng ta nữa.
Nghĩ đến vấn đề vị phần, mặc dù nàng là hoàng hậu nhưng cũng không thể không cảm thấy nghiêm trọng. Hi Dung Hoa cái gì cũng tốt, chính là vị phần quá thấp. Ở trước mặt Quý phi mặc dù có thể ςướק đi sủng ái của hoàng đế nhưng lại không thể chính diện tranh phong với cô ta. Mặc dù phía bên Hi Dung Hoa có Hiền phi Mai Phi, nhưng hai người này đã lâu không nhận sủng, chống lại quý phi kiêu kỳ cao quý, lại còn thêm công chúa thì không đủ sức.
Thái hậu cùng quý phi hai mặt giáp công, giờ lại tới một Kiều Linh Di, so với bất kỳ kẻ nào hoàng hậu đều cần Hi Dung Hoa cường đại lên. Hi Dung Hoa này, nàng ta đã quan sát hai năm, tin vào ánh mắt của mình sẽ không nhìn lầm, là người tri ân đồ báo.
Cho nên, hoàng hậu không để ý mà sẵn sàng nâng đỡ nàng ta. Người do chính mình tài bồi hai năm nay, cánh tay trái đắc lực, cũng là thời điểm nên đứng vững ở trong hậu cung này.
Gia thế?
Quan chức?
Hoàng thượng không con nối dõi đã nhiều năm. Cả triểu chính bấy lâu nay đều đang trông chờ một hoàng trưởng tử ra đời. Chỉ cần vận dụng thỏa đáng, chỉ cần người Tô gia có thể hiểu rõ ràng tình thế, nàng tự tin có thể thuyết phục phụ thân nhà mình trợ giúp.
"Gửi tin cho cha ta."
Đồng cô cô vội vàng cúi đầu, "Vâng, nô tỳ lấy giấy Pu't đến."
Đồng cô cô tự mình bưng giấy mực lại, hoàng hậu suy nghĩ cẩn thận rồi mới viết thành thư, hong khô vết mực, "Mau chóng đưa ra ngoài."
"Dạ."
Sau khi Đồng cô cô rời khỏi, hoàng hậu ngồi ở chỗ đó lặng lẽ cười. Bản cung không thể sinh con, như vậy con cái của Hoàng thượng, bất kể là quý phi hay là Kiều Linh Di, ai cũng không thể sinh được. Trong cung này, ai cũng có thể sinh con cái cho Hoàng đế trừ hai người bọn họ. Làm hoàng hậu không con nối dõi, mặc dù bị người khác lên án, nhưng là chỉ cần nàng ta vẫn luôn giữ tròn trọng trách thì không ai có thể trách tội đến nàng. Bản cung không có con ư? Tất cả trẻ con trong hậu cung này được sinh ra đều là con của bản cung. Tự mình nuôi dưỡng cũng được, đối xử tử tế thân cận cũng tốt. Chỉ cần nàng làm thì sẽ có người khác tán thưởng tuyên dương.
Quý phi muốn sinh con trai, giờ cũng phải nhìn xem thái hậu và Kiều Linh Di có chịu hay không nhé. Kiều Linh Di kia là người dễ lừa gạt sao? Nhớ tới chuyện trước đây, nét mặt hoàng hậu trở nên hơi khó coi. Từ lúc nàng còn nhỏ đã đi theo mẫu thân tiến cung, khi đó đã thấy Kiều Linh Di ở bên cạnh thái hậu. Tiểu cô nương phấn lộn non nớt, xinh đẹp đáng yêu. Có một cung nữ chỉ nhìn Hoàng thượng (lúc đó vẫn là Thái tử) một cái, liền bị cô ta bày mưu tính kế với thái hậu, tính mạng cũng không giữ được, cứ thế mà ૮ɦếƭ.
Khi đó, nàng núp ở dưới hành lang, nhìn thấy Kiều Linh Di kia, từ đầu tới cuối khuôn mặt đều luôn tươi cười rạng rữ như ánh mặt trời.
Mà lúc đó, Kiều Linh Di còn rất nhỏ, còn nàng cũng biết khả năng mình chính là hoàng hậu tương lai. Thái hậu muốn nâng đỡ đứa con trai duy nhất mình nuôi dưỡng leo lên ngai vàng nên cần trợ lực. Nhà nàng cần một mối quan hệ mật thiết với hoàng gia để duy trì vinh quang. Hôn sự của nàng không quan hệ tới tình yêu, chỉ có ích lợi. Cho tới giờ nàng đều hiểu rất rõ điều này.
Đợi đến cuối cùng nàng lên ngôi Hoàng hậu, thái hậu vì áp chế nàng, lại qua lại với nhà Quý phi. Ha ha, giờ bên trong cung có nàng và quý phi, giờ lại có Kiều Linh Di vào, có phải thái hậu cũng cảm thấy hai người bọn họ là cái đinh trong mắt hay không?
Vậy mà nực cười thay, Quý phi lại còn cùng Thái hậu kẻ xướng người hoạ, cuối cùng hy vọng cô ta đừng để một già một trẻ này gặm đến xương cũng không còn.
Vệ quốc công phủ.
Vệ quốc công xem lá thư do nương nương trong cung chuyển tới, mày nhìu lại sít sao. Đã sớm biết sau khi thái hậu hồi cung, tình thế của nương nương sẽ có chút khó khăn, nhưng không nghĩ tới thế lại có thể gian nan thế này. Nương nương muốn bảo vệ đứa bé của Hi Dung Hoa, nói thật là ông ta không quá cam tâm tình nguyện.
Trừng Lam cũng đã tiến cung, thân thể lại khỏe mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ sinh hoàng tử. Nếu Hi Dung Hoa thật sự sinh ra hoàng trưởng tử thì sau này sẽ là một chướng ngại rất lớn. Nương nương đã không thể sinh con, hậu cung lại chưa có con trai trưởng. Như vậy danh phận hoàng trưởng tử trở thành rất quan trọng. Có đích lập đích, không đích lập trưởng, nương nương hồ đồ sao?
Vệ quốc công tự nhiên là không muốn làm chuyện này. Trợ giúp Tô Hưng Vũ đối với ông ta chẳng có ích lợi gì. Kẻ kia là người bướng bỉnh, không thể lung lạc. Trước kia cũng không phải chưa bày tỏ, Tô gia cũng không phải là hoàn toàn kiêng kỵ, nhưng thân cận không được cũng là thật.
Con gái của Tô gia Khúc Châu cũng tiến cung, còn có Quý phi hỗ trợ, ha ha, thật sự là quá náo nhiệt rồi.
Lúc này, Vệ quốc công cũng chưa hiểu được rằng con gái Kiều gia thì có gì đặc biệt hơn người. Kiều gia đã sớm suy tàn, giờ cũng chỉ còn lại vị thái hậu chống đỡ. Đương kim thánh thượng thủ đoạn mạnh bạo, quyền lực trong triều dần dần đã thu về tay. Ngay cả thế gia bọn họ còn cảm thấy nguy hiểm thì trong cung con gái Kiều gia kia có thể gây ra sóng gió gì chứ.
Cho dù là thanh mai trúc mã thì như thế nào, nam nhân ư, lúc thích ngươi thì coi ngươi như trân bảo. Nếu như ngươi ngăn cản con đường của hắn thì cũng chỉ coi ngươi như tảng đá mà thôi. Nếu con gái Kiều gia kia chỉ một lòng vì Kiều gia làm việc nói chuyện, Hoàng thượng sớm muộn gì cũng chán ghét cô ta, quả thực không có bao nhiêu nguy hiểm.
Nói thì nói, suy nghĩ của Vệ Quốc công quả thật không tệ. Nhưng ông ta lại không biết rằng, kiếp trước Kiều Linh Di đã dùng thủ đoạn riêng để lọt mắt xanh Hoàng đế. Cô ta quả thật không hề giúp nhà mẹ đẻ làm xằng làm bậy gì hết.
Mà lúc này, trong Di Cùng hiên Vân Thường tiễn Đồng cô cô đi, Tự Cẩm ngồi nhìn chằm chằm nhân sâm đặt trên bàn xuất thần.
Nhân sâm trăm năm rất khó mua, chuyện này ai nấy đều biết rõ. Giờ phút này Hoàng hậu đưa vật này đến có thể nói là mười phần thành ý.
Tự Cẩm nhẹ thở dài. Nói gì thì nói Hoàng hậu cũng bị xui xẻo, vì nàng mà mấy lần bị Thái hậu trách mắng khó dễ. Hơn nữa theo ý của Đồng cô cô, thì nếu như nàng thật sự sinh hoàng trưởng tử, Hoàng hậu nương nương sẽ đề cử cho nàng được thăng vị lên cao hơn.
Nghĩ tới đây trái tim trong *** Tự Cẩm không khỏi đập dồn dập. Không thể không nói, điều kiện này quả nhiên cực kỳ hấp dẫn. Vì nàng có vị phần thấp, nếu trong cung này không có Tiêu Kỳ bên người, thì nàng đối với bất cứ ai có vị phần cao hơn mình đều phải đặc biệt cẩn thận. Cũng giống như đi làm ở công ty, chỉ là một tổ trưởng nhỏ bé mà muốn đè lên đầu ngươi thì ngươi cũng chỉ phải chấp nhận mà thôi.
Nếu nàng dám ra oai, nói như khướu, mạnh miệng vô lễ đối với người có vị phần cao hơn mình, người ta vung tay vả miệng ngươi mấy cái ngươi cũng không dám đánh trả. Cho dù sau đó Tiêu Kỳ xả giận cho nàng, nhưng người cũng đã bị đánh, thể diện cũng mất, còn có ý nghĩa gì đây?
Xem ra lần này Kiều Linh Di không chỉ thành công làm nàng ta bị chán ghét, cũng làm cho hoàng hậu nổi cơn giận dữ. Chỉ sợ Thái hậu sẽ không an tâm để Kiều Linh Di chỉ làm một tần phi, cho nên hoàng hậu cũng sẽ ngăn cản con đường của Kiều Linh Di.
Xem ra lần này hoàng hậu đồng ý hứa hẹn, là thật sự muốn bất cứ giá nào cũng phải nâng đỡ mình tranh chấp với Kiều Linh Di.
Trong lòng Tự Cẩm nghĩ, đây có phải là vinh hạnh của nàng hay không?
Ngày Kiều Linh Di vào cung, chắc hẳn thái hậu nhất định sẽ làm cho hoàng đế đi gặp nàng ta một lần. Khẳng định là Hoàng hậu hy vọng mình có thể phá hư ngày tốt lành đầu tiên của Kiều Linh Di.
Muốn nhận được vị phần cao, hoàng hậu cũng phải nhìn xem thành ý của nàng.
Cho nên nói, Hoàng hậu nương nương này ra tay mấy chiêu thật là khiến người ta bội phục. Đầu tiên là khiến Kiều Linh Di thất thế trong lần sơ phong vị phần. Giờ lại khiến mình làm nàng ta mất thể diện. Lần đầu tiến cung nhận sủng thật sự là chuyện rất quan trọng. Trước đây vì Hoàng đế mới đăng cơ, không có thời gian rảnh, công việc bề bộn lại còn bị thế gia kìm giữ nên những quy củ này bị bỏ qua. Giờ có thái hậu trấn giữ, người tiến cung đầu tiên lại là Kiều Linh Di, tất nhiên bà sẽ giúp Kiều Linh Di thành công.
Sự tình quả nhiên như Tự Cẩm nghĩ, đợi đến khi Kiều Linh Di tiến cung, thái hậu đã cho người mời Tiêu Kỳ tới Thọ Khang Cung từ sớm.
Sau khi Kiều Linh Di tiến cung, tất nhiên là phải đi Thọ Khang Cung thỉnh an. Lúc đó thái hậu sắp xếp cho hai người gặp mặt, cũng liền biết thời biết thế đẩy Tiêu Kỳ tới chỗ Kiều Linh Di. Chiêu thức này mặc dù rất lộ liễu nhưng vẫn hợp quy củ, người khác nhìn thấy chỉ biết hâm mộ Kiều Linh Di có một cô cô tốt mà thôi.
Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát, hỏi Vân Thường: "Có nghe ngóng được gì không?"
"Bẩm chủ tử, đã nghe được. Thọ Khang Cung đích thực phái người đi, chỉ là Hoàng thượng công vụ bề bộn, nếu muốn đi thì chỉ sợ cũng phải trễ một chút."
Tự Cẩm liền cười cười, trễ một chút mới tốt, ăn xong bữa tối, vừa vặn có sức để đi.
Muốn từ trong tay tỷ ςướק người, cũng phải xem tỷ có cho phép không nhé!
Trực tiếp đến đoạt người thì chỉ số IQ quá thấp rồi. Nàng phải làm cho Tiêu Kỳ ngoan ngoãn đi theo nàng, đó mới gọi là bản lĩnh chứ.
"Trang điểm, thay quần áo."
"Chủ tử, giờ này rồi người còn muốn đi ra ngoài sao?" Vân Thường hơi giật mình hỏi.
"Trong lúc rảnh rỗi, đi dạo trong vườn một lúc cũng tốt." Tự Cẩm mím môi cười một tiếng, "Ta nghĩ đến ngày hôm nay ngự hoa viên sẽ cực kỳ náo nhiệt."
Vân Thường lặng yên, đương nhiên rất náo nhiệt rồi. Hôm nay là ngày Kiều Tiểu Nghi tiến cung, thái hậu cũng đã chọn cho cô ta một cung điện rất đẹp, Tố Vân Điện.
Nói đến Tố Vân Điện này lại có vài phần tương tự Di Cùng hiên, đều xa hậu cung nhưng gần Sùng Minh Điện. Chỉ là vị trí tốt nhất là Di Cùng hiên thì đã bị hoàng đế ban cho Hi Dung Hoa. Còn lại Tố Vân Điện này cũng có không ít người nhớ thương. Nhưng chỗ này từng là nơi Thái hậu ở lúc còn là tần phi. Ha ha, ai dám vào ở chứ.
Cung điện Thái hậu từng ở lúc làm cung phi, giờ ban cho Kiều Tiểu Nghi, người sáng suốt ai nhìn không ra. Cho nên lúc này trong ngự hoa viên náo nhiệt rất nhiều người, dù sao Kiều Tiểu Nghi từ Thọ Khang Cung đi ra trở về Tố Vân Điện đều phải đi qua ngự hoa viên. Lúc đó khẳng định Hoàng thượng cũng có mặt. Các nàng đương nhiên không muốn buông tha cơ hội được lộ diện trước mặt Hoàng đế.
Chẳng qua là khi mọi người nhìn thấy Tự Cẩm ưỡn bụng, vịn tay đại cung nhân bên người đi tới, trong nháy mắt toàn bộ ngự hoa viên đều im lặng khác thường.
Sau khi kinh ngạc, trong lòng mọi người đều sôi trào lên, ai da da, lại có trò hay để nhìn đây.
Trong cung này không ai không biết Hi Dung Hoa của Di Cùng hiên là người rất ít khi lộ mặt, hầu như không bước chân ra khỏi cửa, bình thường muốn thấy mặt nàng cũng không dễ dàng. Kể từ khi mang thai lại càng khó gặp. Hôm nay là ngày tốt thế nào mà lại ra ngoài đi dạo, không phải là chuyện làm người ta giật mình sao?
Ai nấy ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, rồi nhìn thấy Hi Dung Hoa đi tới cách các nàng mấy chục mét thì xoay người đi vào trong đình, an an ổn ổn ngồi xuống.
Mọi người:...
Vậy là có ý gì?
Tỏ vẻ không thấy các nàng, hay là không thèm nhìn các nàng?
Mọi người lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong phút chốc trong ngự hoa viên lại yên tĩnh như lúc nãy.
Nếu là trước đây, Tự Cẩm thật sự không dám làm như vậy. Nhưng giờ nàng đã suy nghĩ cẩn thận. Nàng chưa từng nghĩ tới vị trí Hoàng hậu, nàng muốn vị trí Thái hậu. Chưa kể giờ nàng và hoàng hậu vẫn là quan hệ hợp tác. Mặc kệ hoàng hậu vì lý do gì nhưng trong hai năm qua Hoàng hậu chưa từng tính kế hại nàng. Tự Cẩm không thể vong ân bội nghĩa mưu tính đẩy người ta đi để lên thay. Huống chi có một điểm tốt nhất, hoàng hậu đối với hoàng đế không có tình yêu nam nữ. Cho nên bọn họ quả thực là liên minh ông trời tác hợp, theo như nhu cầu thôi.
Cho nên, nếu nàng đã không cần vị trí hoàng hậu thì sẽ không có xung đột lợi ích với hoàng hậu. Nếu đã không có xung đột lợi ích, các nàng có thể hợp tác lâu dài. Hoàng hậu chịu trách nhiệm khoan dung rộng lượng, đoan trang hào phóng. Như vậy Tự Cẩm cũng chỉ còn lại một con đường có thể đi. Đó chính là xinh đẹp như hoa, làm một yêu phi duyên dáng mặn mà kiêu căng ghen tị.
Nếu đã tính đi đường này, Tự Cẩm cũng biết nàng sẽ trở thành kẻ địch của nữ nhân toàn bộ hậu cung. Cho nên có quan hệ tốt với người ta để làm gì. Mọi người vẫn là mỗi người một đường thôi.
A-men.
Con người mà, một đời sẽ luôn đi tới ngã ba đường, sẽ cải biến con đường mình sẽ đi. Ngay từ đầu mục tiêu của Tự Cẩm là sinh con trai, làm thái hậu, cố gắng làm một cung phi vô thanh vô tức trong cung. Nhưng hoàn cảnh đưa đẩy, muốn cũng không làm được. Ai kêu nàng động tâm chứ. Nếu đã không thể đi con đường này, như vậy cũng chỉ còn lại con đường tranh thủ tình cảm gian nan khó khăn. Nếu đã quyết định phải đi, Tự Cẩm cũng không phải là người dông dài, nói làm liền làm.
Câu dẫn người?
Ai không làm được chứ.
Quý phi thường dùng kế, nhưng khi đó Tiêu Kỳ lấy Quý phi áp chế Hoàng hậu, quý phi chẳng cần phải giả bộ mà chính Tiêu Kỳ tự mắc câu. Ai câu ai, cũng không thể nói rõ.
Bây giờ sao, bởi vì thái hậu mà quan hệ giữa hoàng hậu và Hoàng thượng lại thành chung chiến tuyến. Tự Cẩm ư? Chính là Đại tướng trong tay hoàng hậu. Huống chi không phải là nàng không biết xấu hổ. Mặc dù nàng và Tiêu Kỳ cũng không được coi là *** tình thâm nhưng ít nhất cũng là hai bên tình nguyện mà?
Không phải là nàng khoe khoang, nàng cũng không tin Tiêu Kỳ sẽ không để ý nàng mà thật đi theo Kiều yêu tinh kia!
Trong Tố Vân Điện đã náo nhiệt từ sớm. Thư Họa cho người thay đổi toàn bộ đồ trang trí bên trong. Sau khi xong việc lại chạy sang Thọ Khang Cung đợi lệnh. Lúc đi ngang qua ngự hoa viên, khóe mắt thoáng nhìn, bước chân không khỏi dừng một chút, cô ta nhìn thấy... Hi Dung Hoa thì phải?
Tâm tư suy nghĩ, bước chân Thư Họa cũng nhanh hơn.
Trong Thọ Khang Cung cũng đang rất náo nhiệt. Kiều Linh Di mở đôi mắt to tròn trong veo như nước cực kỳ vui vẻ nhìn Hoàng thượng. Y như một đóa hoa thẹn thùng đang nở rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Thái hậu nhìn cảnh này, khóe miệng cười kín đáo, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà cũng thật sự lo lắng Hi Dung Hoa kia sẽ gây ra chuyện gì ngày hôm nay. May sao hoàng đế còn không hồ đồ, trong lòng còn có Linh Di. Thế này là tốt rồi, chỉ cần Linh Di thêm chút sức, phát triển tình cảm năm xưa, sau này cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt. Đợi đến khi Linh Di đứng vững gót chân, cho dù Hi Dung Hoa kia thuận lợi sinh hạ hoàng trưởng tử thì thế nào chứ?
Trong cung này trải qua không ít triều đại rồi, người có thể sinh con không thiếu, nhưng có thể nuôi dưỡng lớn mạnh thì được bao nhiêu?
Mấy kẻ kia vẫn quá nóng lòng rồi, không biết rằng có một số chuyện càng chậm thì càng chắc sao.
Bây giờ bao nhiêu ánh mắt của hoàng đế đều đang chăm chú vào thai nhi trong bụng Hi Dung Hoa kia, lúc này mà ra tay chính là ngu xuẩn, chắc chắn không thể thành công. Đợi cô ta sinh con ra, qua một hai tháng, nhiệt tình của hoàng đế giảm bớt, ánh mắt cũng không còn hướng về cô ta nữa. Lúc đó hạ thủ mới là dễ như trở bàn tay.
Thái hậu trong lòng tính toán, ngoài miệng lại nói: "Chớp mắt đã trải qua mấy năm, hai người các con coi như là tu thành chính quả. Không uổng công mấy năm nay Linh Di liên tục tâm tâm niệm niệm muốn trở về bên con, giờ cuối cùng cũng đạt thành tâm nguyện."
Kiều Linh Di liền mắc cỡ che mặt, ngón tay hé ra một kẽ hở, giọng nói ngọt ngào vọng ra, "Cô cô, người chê cười con rồi."
Tiêu Kỳ nghe lời nói này cũng chỉ cười mà không trà lời. Nói đến lẽ ra hắn phải rất vui vẻ mới đúng. Nhưng không biết rõ vì sao cảm thấy trong lòng hơi bất an. Linh Di thích hắn hắn đã sớm biết. Nàng ấy nói muốn bên cạnh hắn cả đời, khi còn bé cũng từng nghe nàng nói qua. Khi đó hắn cũng không cảm thấy chuyện này có gì không tốt. Bên cạnh mình có người quen thì vẫn tốt hơn là người xa lạ.
Nhưng người đạt được ước mơ là hắn lại luôn cảm thấy bất ổn. Trong đầu lúc nào cũng thấp thoáng khuôn mặt vui buồn lẫn lộn của Tự Cẩm. Vừa nghĩ như thế, bất giác liền xuất thần. Đến khi bên tai vang lên tiếng Kiều Linh Di gọi, hắn mới phục hồi tinh thần lại.
Vẻ tươi cười trên mặt Kiều Linh Di mặc dù không thay đổi nhưng trong sâu đáy mắt đã không còn vui nữa, "Biểu ca, người đang suy nghĩ gì đấy. Nhập thần như vậy, muội phải gọi ca mấy lần đấy. Nhất định là chuyện triều chính quá nhiều rồi. Mấy đại thần kia đều là kẻ bất tài sao, làm cho biểu ca muốn nghỉ ngơi một lát cũng vẫn phải lo nghĩ chuyện quốc gia đại sự."
Nghe Kiều Linh Di cố ý nói giọng oán hận, Tiêu Kỳ biết rõ nàng ta đang nói đỡ cho mình trước mặt thái hậu, thật sự giống y như trước kia, trong lòng khẽ thở dài, ngoài miệng lại nói: "Gần đây triều chính cũng khá bận rộn, trẫm thường xuyên phải đọc tấu chương đến canh ba."
Mặc dù Thái hậu cũng hơi không vui, nhưng ngày hôm nay cũng không muốn nói chuyện không may, liền phất phất tay nói: "Được rồi, hôm nay Linh Di tiến cung là ngày tốt lành, các con cũng đừng phí thời gian ở chỗ ai gia nữa. Hoàng đế, mặc dù quốc vụ trọng yếu, nhưng sức khỏe của con cũng rất quan trọng. Hôm nay đừng lo chính vụ nữa. Hai biểu huynh muội đi trò chuyện với nhau đi."
Kiều Linh Di biết rõ thái hậu cố ý nói vậy cho biểu ca nghe. Lại sợ biểu ca cảm thấy khó xử, vội vàng đứng dậy nói: "Cho dù cô mẫu không nói, con cũng mày dạn mặt dày đưa biểu ca đi. Mấy năm nay không gặp, con cũng thật sự có mấy chuyện muốn nói biểu ca mà."
Thái hậu phất phất tay, Tiêu Kỳ liền thuận thế đứng lên cáo biệt.
Hai người ra cửa chính Thọ Khang Cung, cung nhân Tố Vân Điện đi theo phía sau. Lúc đó Thư Họa có chuyện muốn nói nhưng cũng không dám ở trước mặt hoàng thượng làm bậy, trong lòng chỉ có thể âm thầm sốt ruột. Muốn dùng ánh mắt nhắc khéo chủ tử, nhưng chủ tử của cô ta thì chỉ chăm chú trên người Hoàng đế, cô ta nhấm nháy hết sức cũng chẳng ai thèm để ý.
Kiều Linh Di đi bên cạnh Tiêu Kỳ, nhìn hắn thẹn thùng cười nói: "Biểu ca. Cô cô không có ý gì khác, người đừng giận cô cô. Là muội nghĩ muốn nói chuyện với biểu ca nên mới nhờ cô cô cho chúng ta về sớm. Trước đây muội chỉ là thân phận tú nữ, không thể phạm quy củ một mình một chỗ với biểu ca. May sao cuối cùng cũng có thể bên cạnh ca rồi."
Tiêu Kỳ nghe lời Kiều Linh Di nói, không khỏi nhớ tới thời gian hai người ở chung trước đây, sắc mặt khẽ dịu vài phân. Cũng biết mấy năm nay nàng ta đi cùng người nhà bị giáng chức tới Trừ Dương, khẳng định cuộc sống không thể thoải mái như lúc ở kinh đô. Nàng ta muốn nói chuyện với hắn, hắn không cần nghĩ cũng biết nàng muốn nói gì.
Trong lòng thở dài một tiếng, Tiêu Kỳ và Kiều Linh Di sóng vai đi, thẳng một đường đi vào Ngự Hoa viên. Từ xa xa đã thấy nhiều bóng người thấp thoáng ẩn hiện trong vườn, tiếng cười nói văng vẳng theo gió vọng tới.
Kiều Linh Di đã sớm biết mấy nữ nhân không an phận trong hậu cung kia nhất định sẽ không bỏ qua. Nàng ta cũng muốn thừa cơ hội này để mọi người nhìn xem, biểu ca đối với nàng khác người khác thế nào. Cho nên cũng không cố ý đi đường vòng mà trực tiếp đi con đường gần nhất tới Ngự Hoa viên. Giờ phút này nhìn những bóng người thướt tha đi lại đằng trước, trong lòng nàng ta có cảm giác phấn khích hân hoan tung tăng như chim sẻ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc