Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 123

Tác giả: Ám Hương

Sau khi Tự Cẩm tỉnh lại, trời đã tối muộn. Trong phòng âm u, nàng cất tiếng gọi người, Vân Thường vội vàng đi đến, "Chủ tử, người dậy rồi ư? Để nô tỳ thắp đèn lên cho sáng."
Tự Cẩm không nói gì, Vân Thường đốt đèn. Trong phòng chợt sáng bừng lên. Tự Cẩm chống cánh tay ngồi dậy, vừa cúi đầu liền nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, lập tức sững sờ.
"Hoàng thượng đâu rồi?" Tự Cẩm mím môi hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay như cũ.
"Nô tỳ nghe nói bên Sùng Minh Điện có cấp báo, Hoàng thượng vội vội vàng vàng đi rồi. Trước khi đi còn nhắc bọn nô tỳ hầu hạ chủ tử chu đáo. Nếu buổi tối Hoàng thượng không đến, sẽ sai Quản công công tới thông báo một tiếng."
Tự Cẩm không có nói gì, quay đầu xem canh giờ. Cũng tới giờ này rồi, có lẽ Tiêu Kỳ sẽ không đến, nghĩ vậy bèn nói: "Ta hơi đói, mang đồ ăn lên đi." Nói xong tự mình ngồi dậy bước xuống giường, mang giày đi ra ngoài.
Vân Thường nhanh chóng vén rèm, không nghĩ vừa vén rèm lên thì nhìn thấy khuôn mặt Quản Trường An ở đó.
Quản Trường An vội vàng khom mình hành lễ, "Nô tài vấn an Hi chủ tử."
"Quản công công đứng lên đi." Tự Cẩm khẽ nói.
Quản Trường An cảm tạ rồi mới đứng dậy, nhìn Tự Cẩm nói: "Hoàng thượng nói khoảng nửa canh giờ nữa sẽ tới, kêu Hi chủ tử chuẩn bị trước."
Chuẩn bị cái gì? Đánh nhau sao?
Tự Cẩm trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt xác thực không thể biểu hiện ra ngoài, cũng chỉ đành nói: "Làm phiền Quản công công đến đây một chuyến."
"Đây đều là bổn phận nô tài cần phải làm, nếu chủ tử không có phân phó khác, nô tài xin phép cáo lui."
Tự Cẩm xác thực không có gì có thể nói liền gật gật đầu, Quản Trường An lui ra ngoài. Đỉ thẳng tới cổng chính Di Cùng hiên, hắn ta vẫn còn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Hình như hôm nay Hi chủ tử làm người ta có cảm giác khá lạnh lùng. Trước kia khi nhìn thấy hắn ta, lúc nào cũng cười rất tươi, cực kỳ dịu dàng hiền hòa. Nhưng hôm nay... Quả nhiên là giận dỗi với Hoàng thượng ư?
Trời đất. Nếu cho hắn ta dám nói, thì đây chính là Hi Dung Hoa không biết chừng mực. Hoàng thượng là ai, đó là cửu ngũ chí tôn, trong hậu cung này ngay cả Hoàng hậu và Quý phi cũng không dám biểu hiện tức giận như vậy với Hoàng thượng. Rốt cục là kẻ không đầu óc, chẳng qua mới được sủng ái có mấy ngày mà cũng không biết sâu cạn nặng nhẹ. Nghĩ tới đây, không khỏi lại nghĩ tới Kiều cô nương. Dù sao hắn ta đã ở bên cạnh Hoàng đế lâu như thế, cũng khá quen thuộc với Kiều cô nương. Nhưng biết nói như thế nào đây, Kiều cô nương kia tất cả đều tốt, người duyên dáng xinh đẹp, tính tình hiền lành dễ chịu, người cũng lương thiện. Nhưng … hắn ta lại không thích nổi.
Có lẽ là không hợp duyên.
Mặc dù Quản Trường An không thích vị Kiều cô nương này nhưng đối với nàng ta vẫn rất cung kính. Ai biểu nàng ta và hoàng thượng là thanh mai trúc mã đâu. Hôm đó hắn ta cũng được chứng kiến tình hình ở Thọ Khang Cung, chỉ sợ sau khi sơ phong thì danh tiếng Hi Dung Hoa cũng sẽ phải ảnh hưởng không nhỏ. Sau lưng Kiều cô nương có Thái hậu, mặc dù Hoàng hậu có thể che chở Hi Dung Hoa, nhưng Hoàng hậu cũng có một muội muội tiến cung. Chỉ cần Tào Quốc công phủ bình yên vô sự, Quý phi có thể đứng sừng sững như núi. Nếu so sánh ra thì cũng chỉ có Hi Dung Hoa là gia thế bình thường nhất, dễ dàng bị chèn ép nhất.
Thật sự là đáng tiếc. Cho dù đã mang thai, sinh con ra chưa chắc được tự mình nuôi dưỡng. Đưa con cho người khác nuôi dưỡng thì còn là con của mình sao?
Đến lúc đó, ân sủng bị Kiều cô nương ςướק đi, nếu con cũng bị người khác đoạt mất thì Hi Dung Hoa làm sao còn có thể sống nổi trong hậu cung này? Đến bây giờ còn không nhìn rõ tình thế, lại còn dám cùng Hoàng thượng giận dỗi. Nếu để hắn ta nói thì chính là ngại mạng mình sống quá lâu.
Buổi tối lúc Tiêu Kỳ đến Di Cùng hiên, Tự Cẩm đang xem sách. Thấy hắn vào đặt sách xuống nghênh đón. Vẫn y như trước đây, tự mình thay quần áo cho hắn, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, kêu mấy người Vân Thường đưa nước vào rửa tay rửa mặt.
Từ đầu tới đuôi tất cả mọi chuyện đều xử lý rất thoả đáng, nhưng Tiêu Kỳ luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Đúng, chính là không đúng chỗ nào đó.
Bữa tối trên bàn vẫn là những món ăn hắn thích, Tự Cẩm cũng tự mình gắp thức ăn, múc canh cho hắn, dưới ánh đèn chiếc nhẫn trong tay trái lấp lánh rực rỡ.
Nhưng, Tiêu Kỳ lại cảm thấy càng thêm không thích hợp.
"Hoàng thượng lại đi tới Di Cùng hiên sao?" Kiều Linh Di thất thần ngồi trong phòng, cung nhân bên cạnh cúi đầu đứng hầu.
Cung nữ này tên là Thư Họa, là thái hậu ban cho nàng sai sử. Có cô ta bên cạnh, những tin tức mà Kiều Linh Di muốn nghe được cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
"Dạ." Thư Họa khẽ trả lời.
Kiều Linh Di trong lòng suy tính. Từ sau ngày cô cô hồi cung, đến bây giờ Hoàng thượng biểu ca đều luôn nghỉ ngơi ở Di Cùng hiên. Thực tế này không thể không làm nàng phải xem lại một lần nữa, xem vị Hi Dung Hoa kia rốt cục có được bao nhiêu tình cảm của biểu ca. Mặc dù là vì Hi Dung Hoa có bầu, nhưng lúc trước Quý phi nương nương và Tiền tài tử có thai, cũng không nghe ai nói biểu ca lại gần gũi với người nào như hình với bóng thế này.
"Chuyện ta kêu ngươi hỏi thăm, ngươi có nghe được gì không?" Kiều Linh Di nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, Bành Minh Vi đang ngồi ngoài sân nói chuyện với mấy tú nữ khác. Do đó nàng ta hỏi cũng không kiêng kỵ chút nào.
"Nô tỳ đã hỏi thăm tỉ mỉ. Hai năm qua Hi Dung Hoa liên tục độc chiếm Hoàng thượng. Ngay cả Quý phi nương nương cũng phải nhường cô ta. Hơn nữa, cô ta có Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa, trong hậu cung này quả là có một không hai, danh tiếng cực kỳ nổi bật." Nói đến đây dừng lại một chút, "Hơn nữa cha và huynh trưởng của Hi Dung Hoa cũng đang được Hoàng thượng trọng dụng. Cha làm quản lý Thiên Đinh Tư nóng bỏng, huynh trưởng chính là thống lĩnh Kiêu Long Vệ, đều không thể coi thường. Cả hai đều có thực tài, rất được Hoàng thượng tin cậy."
Vẻ mặt Kiều Linh Di càng ngày càng khó coi, "Tại sao có thể như vậy?"
Thư Họa nhìn thoáng qua chủ tử tương lai của mình, suy nghĩ một chút lại nói thêm, "Tiểu chủ cần gì tự mình làm rối loạn. Dựa vào tình cảm của tiểu chủ và Hoàng thượng, chỉ cần sơ phong sau đó thị tẩm, đương nhiên sẽ có tương lai sáng lạn. Chuyện này Hi Dung Hoa không thể so được với tiểu chủ."
Kiều Linh Di tự nhiên biết rõ điểm này, nhưng điều nàng ta lo lắng là nàng và biểu ca đã xa nhau nhiều năm như thế, không lẽ hắn thật sự thích Hi Dung Hoa kia ư? Nhớ tới hôm đó gặp cô ta lần đầu, mặc dù chỉ mặc váy áo rất bình thường nhưng cũng không thể nào giấu được dung nhan tuyệt diễm thanh lệ. Kiều Linh Di biết rõ, chỉ nhìn bề ngoài thì nàng lại không sánh nổi với cô ta.
Nếu biểu ca thật thích cô ta thì làm sao bây giờ?
Tay siết chặt lại, bất kể như thế nào, kiếp này cũng không thể để người khác ςướק đi tình cảm của nàng trong lòng biểu ca. Nghĩ tới đây, không khỏi cũng oán hận người nhà đã không giữ được thể diện, làm cho nàng xấu hổ trước mặt biểu ca. Mặc dù nàng không có liên quan đến việc triều chính nhưng cũng biết chuyện hai tên tiểu thái giám treo cổ trước nhà Kiều gia. Đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Nhớ tới hôm đó cô cô giận dữ, lại nghĩ tới tình hình biểu ca và cô cô đối chọi gay gắt, nàng mới phát hiện con đường tiến cung kỳ thật so với nàng tưởng tượng còn gian khó hơn nhiều. Chỉ cần cô cô luôn nghĩ tới chuyện đoạt lại quyền khống chế triều chính, Hoàng thượng cũng sẽ không thân cận với cô cô.
Vậy nàng thì sao?
Nàng bị kẹp ở giữa, chẳng phải là tình thế khó xử sao? Nàng vừa không thể thiếu sự ủng hộ của cô cô, lại không thể nhìn biểu ca bị cô cô áp bức. Kiều Linh Di ngồi ở đó, trong bất giác không biết mình lựa chọn con đường này là đúng hay sai? Tốt hay không nữa? Lúc trong khuê phòng nàng nghĩ tới rất nhiều rất nhiều, duy chỉ có không nghĩ tới, bên cạnh biểu ca lại xuất hiện thêm một người như Hi Dung Hoa vậy.
Quý phi cũng được, hoàng hậu cũng tốt, kỳ thật nàng không lo lắng chút nào về bọn họ. Vì cũng sẽ không có bất luận kẻ nào hiểu rõ con người biểu ca hơn nàng. Với gia thế của hai người kia, nhất định sẽ chỉ có thể là một đóa hoa rực rỡ trong thời gian ngắn ngủi ở hậu cung. Chỉ cần biểu ca từ từ nắm giữ quyền lực, nàng cũng chỉ cần dùng chút ít thủ đoạn phối hợp, một khi hai người kia đã rơi xuống vũng bùn thì sẽ không có bất luận cơ hội gì xoay người được.
Thành cũng bởi gia thế, bại cũng vì gia thế, cho nên có cái cần lo lắng chứ.
Nhưng Hi Dung Hoa kia thì khác. Người nhà cô ta không có chút nguy hiểm nào. Hơn nữa phụ huynh trong nhà là cánh tay phải, trái của Hoàng thượng. Chỉ bằng một điểm này, cô ta cũng đã mạnh hơn nàng quá nhiều. Nàng họ Kiều nên nhất định có thể cùng biểu ca có quan hệ thanh mai trúc mã. Nhưng cũng là vì vậy mà nếu không cẩn thận cũng có thể có thể có kết cục giống như Hoàng hậu và Quý phi.
Cho nên nàng, bất kể là thời điểm nào đều phải quyết định, nhất định phải đứng bên cạnh biểu ca. Như thế, cho dù nhà mẹ đẻ có thế nào thì ở trong lòng biểu ca nàng vẫn luôn là nàng.
Nhưng bây giờ có Hi Dung Hoa, nàng làm như vậy còn có thể thành công được không?
Có trợ lực của Tô gia, biểu ca đối với Hi Dung Hoa tất nhiên là không như người khác được. Kiều Linh Di không bao giờ ngờ được, trước mắt kẻ địch lớn nhất của nàng không phải là Hoàng hậu Quý phi, mà là một Dung Hoa có vị trí rất nhỏ nhoi.
"Linh Di, cô có ở trong phòng không vậy?"
Kiều Linh Di nghe tiếng người gọi bên ngòai thì phục hồi tinh thần lại, giương mắt nhìn về phía cửa, miệng cười khẽ, thư thả nói: "Trừng Lam à, mau vào đi, tôi ở đây."
Người đến không là ai khác mà đúng là Sở Trừng Lam. Bởi vì cô ta ở chung với Tô Nhị thật sự không hòa hợp, hơn nữa tính cách hai người đều tranh cường háo thắng, không ai chịu nhịn ai. Sau khi bị quản sự cô cô phạt mấy lần thì cũng không dám cãi nhau nữa nhưng rõ ràng thủy hỏa bất dung. Lần trước Sở Trừng Lam cãi nhau với Tô Nhị, là Kiều Linh Di phân giải giùm nên mới không bị phạt. Do đó Sở Trừng Lam liền thân thiết với Kiều Linh Di.
Sở Trừng Lam cười đi vào, Kiều Linh Di kêu cô ta ngồi xuống, lại sai Thư Họa pha trà bưng tới rồi mới nhìn cô ta nói: "Sao không ở ngoài sân chơi với mọi người, lại chịu vào đây làm bạn với tôi."
Sở Trừng Lam cực kỳ ưu nhã chớp chớp mắt, "Những người kia đáng ghét quá, ở đó cũng buồn chán nên vào đây xin trà uống, cô không chê tôi phiền chứ?"
"Nói gì vậy, bất cứ khi nào cô tới đây thì chỗ tôi đều dành trà thơm đãi cô." Kiều Linh Di cười nói.
Sở Trừng Lam đắc ý cười một tiếng, thấy trong phòng không có người bào khác nên hạ giọng nói một câu, "Tôi có nghe nói chuyện của nhà cô, rốt cục là chuyện gì vậy? Trong Minh Tú Cung đã lan truyền khắp. Tô Nhị kia cũng nói rất nhiều."
Kiều Linh Di nghe Sở Trừng Lam nói, trong lòng thì lạnh lẽo, ngoài miệng lại nói: "Tôi chỉ là một cô nương, cũng không biết đến cùng chuyện gì xảy ra. Người nhà tôi đều ở Trừ Dương, làm gì còn ai trong kinh đô. Chuyện này tôi cũng cảm thấy kỳ lạ lắm."
"Tôi cũng cảm thấy vậy, đoán chừng là có người sau lưng giở trò." Sở Trừng Lam hừ lạnh một tiếng, lại nhìn Kiều Linh Di nói: "Thái hậu nương nương về cung liền gặp cô ngay. Chuyện này bao nhiêu người nhìn thèm thuồng đó. Tú nữ trong này không phải bình hoa di động, ai nấy xuất thân phi phàm, cô cũng phải cảnh giác coi chừng hơn."
Vẻ mặt Kiều Linh Di đầy cảm kích, nói với Sở Trừng Lam: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở. Tôi từ Trừ Dương đến, chuyện trong kinh đô không biết chút gì. Cô phải chỉ bảo cho tôi, đỡ phải bị người khác tính kế hãm hại còn không biết gì, có khi lại coi kẻ thù làm ân nhân."
"Những chuyện này cô không biết gì cứ hỏi tôi, tôi sẽ trả lời cặn kẽ." Sở Trừng Lam uống một ngụm trà, vẻ mặt đầy đắc ý, trong lòng không khỏi cũng xem thường cái chỗ Trừ Dương xa xôi hiểm trở lẫn Kiều Linh Di. Cháu gái của Thái hậu thì thế nào, còn không phải bị tiên đế giáng chức đến chỗ hẻo lánh kia sao.
Kiều Linh Di tỏ ra không hề thấy sự khinh bỉ trong mắt Sở Trừng Lam, nụ cười trên mặt càng thêm vui mừng hỏi: "Tôi cũng rất tò mò về vị Hi Dung Hoa kia, nghe nói trước đây nhà mẹ đẻ của nàng ta cũng chỉ bình thường, không có gì hiển hách. Giờ xuất đầu nhanh chóng làm người ta giật mình. Không chỉ mang thai hoàng tự, còn có thể độc chiếm thánh sủng, thật là khiến người ta ngưỡng mộ."
"Thế này thì có là gì đâu, nếu không phải do tỷ tỷ tôi dìu dắt, làm sao cô ta có hôm nay chứ." Sở Trừng Lam không thèm để ý, lại nhấp một ngụm trà, bằng tư thái tươi đẹp đặt chén trà lên bàn rồi mới lại nói: "Tổ tiên nhà mẹ đẻ Hi Dung Hoa và Tô gia Khúc Châu là cùng một nhà, nói ra thì cũng là dòng dõi thế gia. Chỉ tiếc thân phận nhà cô ta thấp kém, chỉ là dòng thứ xuất. Sau khi trong nhà có tranh chấp thì nhà cô ta bị trục xuất ra ngoài, phải tự lập môn hộ." Bởi vì đã có quý phi làm sáng tỏ chuyện này cho nên bây giờ trong cung không ai dám nói lung tung nữa.
Do đó lúc Sở Trừng Lam nói chuyện này mặc dù không muốn làm rạng rỡ cho Hi Dung Hoa, nhưng cũng không dám tùy ý nói xấu, chỉ có thể nói hàm hồ cho qua.
Kiều Linh Di nghe vậy tỏ vẻ suy nghĩ, nhưng rất nhanh liền cười cười nói tiếp: "Nói như thế thì Hi Dung Hoa cũng là người đáng thương." Rõ ràng có thể làm phượng hoàng, vậy mà giờ cũng chỉ có thể là một Dung Hoa nhỏ bé.
"Đây chính là mệnh, là ông trời sắp đặt."
Kiều Linh Di liền cười, trong sân tiếng hoan hô cười nói, hai người không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài, Sở Trừng Lam thở dài nói: "Những ngày cuối còn ở cạnh nhau, cũng không biết sau này sẽ thế nào đây."
"Cô và tôi đều không cần lo lắng." Kiều Linh Di mỉm cười ngọt ngào.
Sở Trừng Lam nghĩ cũng đúng liền vứt hết mấy phiền não này ra sau đầu, nhìn Tô Nhị bên ngoài nói: "Có lẽ cô ta có được giữ lại cũng chẳng có ngày lành. Nhà cô ta và nhà Hi Dung Hoa cả đời không qua lại với nhau."
Trước đó chuyện Vân Thường đến Minh Tú Cung không ai không biết, Kiều Linh Di đương nhiên cũng biết rõ, "Có lẽ chưa chắc đâu, Hi Dung Hoa kia sao dám công khai ra tay chứ?"
"Đúng vậy, người người đều nói không dám, nhưng Hi Dung Hoa lại có đảm lượng. Một người đang mang thai mà dám độc chiếm hoàng đế, vậy thì lá gan có thể nhỏ được không?" Sở Trừng Lam trong lòng cười lạnh một tiếng. Cũng chỉ có vị đích tỷ kia của nàng nghĩ Hi Dung Hoa là người dễ thao túng. Theo quan sát của nàng thì vị kia tuyệt đối không phải là người an phận.
Kiều Linh Di chớp mắt một cái, lấy tay che miệng nói: "Nói vậy cũng không thể nói lung tung, nếu mà truyền ra ngoài thì không tốt đâu?"
"Chỗ này không phải là trong phòng cô sao, việc gì phải lo lắng."
"Lúc nào cũng cẩn thận tai vách mạch rừng, cô đấy, rất là chủ quan tùy tiện."
"Không phải cô cũng vậy sao."
Hai người chê cười nhau một hồi rồi cũng không nhắc tới chuyện trong cung nữa. Mắt thấy sắp đến lượt tuyển chọn cuối cùng, tất cả mọi người trong Minh Tú Cung đều khẩn trương lên. Dù sao trong này cũng chẳng còn bao nhiêu người, được giữ lại chắc cũng chỉ khoảng một nửa mà thôi. Mà những người được giữ lại kia sẽ có mấy người được sơ phong địa vị cao đâu. Giống như Quý phi, vừa tiến cung đã được phong làm quý phi chắc chắn sẽ không có ai nữa. Vị trí tứ phi còn thiếu hai chỗ, nhưng cung phi được thánh sủng, lại có gia thế thì không hề thiếu. Bọn họ mới vào đừng trông mong được địa vị cao.
Những vị phần tầm trung thì còn có thể suy nghĩ một chút. Trong này nhìn xuất thân các tú nữ thì cũng đoán được vài phần. Huống chi còn có cháu gái Thái hậu, muội muội của Hoàng hậu ở kia. Tứ phi không dám nghĩ, nhưng có lẽ phi vị thì có thể? Không được nữa thì cửu tần cũng không phải là lựa chọn kém.
Nghĩ đến đây, mọi người liền khó tránh khỏi nhiệt huyết sôi trào. Như Hi Dung Hoa kìa, xuất thân bình thường, ba năm nhẫn nhịn, giờ lại đang có thai, cũng chẳng qua chỉ là một Dung Hoa mà thôi.
Cho nên, xuất thân quả nhiên rất trọng yếu. Cũng không biết có khi nào Hi Dung Hoa oán hận người trong nhà không, năm đó vì sao phải ra ngoài tự lập môn hộ. Nếu không ra tộc, dựa vào thân phận con gái của Tô gia Khúc Châu thì chắc chắn sẽ nhận được vị trí một trong tứ phi.
Mấy ngày này của Tiêu Kỳ trôi qua rất không thuận lợi, rất không vui, thật sự khá bực bội. Rõ ràng Tự Cẩm vẫn cư xử y như trước đây, nhưng hắn lại cảm thấy không giống. Nhưng nếu bảo hắn phải chỉ ra chỗ nào khác lạ thì lại không nói ra được. Từ xiêm y đến cơm canh rồi đến thuốc bổ mỗi ngày không thiếu cái gì. Đi tới Di Cùng hiên Tự Cẩm cũng đón chào tươi cười vui vẻ y như trước, nhưng … hương vị chính là không giống. Đúng rồi, chính là hương vị trước đây, tựa như bây giờ không có nữa.
Quản Trường An thấy Hoàng thượng lại ngẩn người, hôm nay cũng không biết là lần thứ mấy rồi, lập tức cúi đầu giả bộ bức tượng, tuyệt không dám nhìn lung tung, tận lực làm cho mình không có cảm giác tồn tại.
Bên ngoài bóng dáng Đồng Ý lấp ló qua, Quản Trường An nhìn nhìn, khẽ nhón chân lặng lẽ đi ra ngoài, "Chuyện gì vậy?" Hắn ta hỏi cực khẽ.
"Mao Đông Lâm của Trường Nhạc Cung cầu kiến Hoàng thượng." Đồng Ý chỉ chỉ chỗ không xa sau lưng mình.
Quản Trường An ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, Mao Đông Lâm liền cười bước nhanh tới, "Quản công công, nhờ ông dàn xếp với, Quý phi nương nương sai nô tài đến."
Quản Trường An nghĩ thầm, giờ phút này tâm trạng Hoàng thượng tám phần là không vui. Giờ này mà ngươi đi vào chỉ sợ gặp xui xẻo. Hắn ta và Quý phi có chút ân oán, với mấy người bên cạnh Quý phi cũng không hòa thuận, lúc đó cười ngọt nói: "Không dám không dám, Mao công công chờ một chút, tôi sẽ vào trong bẩm báo Hoàng thượng một tiếng."
Hiếm được khi Quản Trường An không gây khó dễ, Mao Đông Lâm trong lòng còn nghĩ coi như ngươi biết điều.
Quản Trường An liền đi ra rất nhanh, "Hoàng thượng tuyên Mao công công đi vào, ông nhanh lên."
Mao Đông Lâm chắp chắp tay, nhấc chân tiến đại điện.
Quản Trường An chắp tay sau lưng giữ ngoài cửa, căng tai nghe động tĩnh, chỉ nghe Mao Đông Lâm nói là Ngọc Trân công chúa muốn gặp phụ hoàng, Quý phi nương nương mời Hoàng thượng tới dùng cơm trưa. Nhưng có lẽ Hoàng thượng sẽ không đồng ý, hắn đã nói sẽ tới Di Cùng hiên dùng cơm buổi trưa rồi.
Ngay khi Quản Trường An cho rằng Mao Đông Lâm sẽ phải mất hứng mà về thì lại nghe Hoàng thượng đồng ý.
Trong lúc nhất thời, cả người như đá hóa đứng chỗ đó. Ngay cả khi Mao Đông Lâm đi ra, cũng chưa hồi phục tinh thần. Mao Đông Lâm vừa đi, Hoàng thượng liền kêu Quản Trường An đi Di Cùng hiên thông báo một tiếng.
Quản Trường An:...
Ông trời cũng thật sự bất công, dựa vào đâu mà Quý phi rước hoàng đế đi, hắn ta lại phải tới Di Cùng hiên nhìn người khác ghét bỏ chứ?
Trong lòng tức giận bất bình, không khỏi lại ghi một khoản nợ cho Trường Nhạc Cung.
Hoàng thượng phân phó, Quản Trường An không dám hai lời, chỉ vội vàng đi sang Di Cùng hiên truyền lời. Đến trước mặt Hi chủ tử, Quản Trường An cười tươi như hoa nở giữa mùa xuân, "Hoàng thượng vốn muốn tới, nhưng Mao Đông Lâm của Trường Nhạc Cung đến nói Ngọc Trân công chúa quấy khóc muốn gặp phụ hoàng. Quý phi nương nương dỗ mãi không được, chỉ có thể đến mời Hoàng thượng đi qua."
Nụ cười trên mặt Tự Cẩm không thay đổi một chút nào, vừa cười vừa nói: "Làm phiền Quản công công tự mình đến đây một chuyến, ông vất vả rồi."
"Là bổn phận người hầu, nô mới không dám nói vất vả, đều là việc phải làm."
Tự Cẩm lại cười cười, "Ta sẽ không làm trễ nải thời gian của công công, ông bẩm với Hoàng thượng một tiếng, nói ta biết rõ rồi. Ngọc Trân công chúa xưa nay gần gũi với Hoàng thượng, tưởng niệm phụ hoàng là đúng thôi. Hoàng thượng nên chơi với công chúa thật lâu, thật vui, tận hưởng một nhà hạnh phúc."
Quản Trường An nghe lời nói này, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, cũng không dám nán lại, liền cáo lui về Sùng Minh Điện phục mệnh.
Tiêu Kỳ cẩn thận hỏi thăm nét mặt, giọng nói của Tự Cẩm, nghe xong mặt lại cau có, lập tức mây đen che đỉnh núi. Quản Trường An hận mình không thể co lại thành một Pu'i cút ra ngoài.
"Chuẩn bị ngự giá."
"Dạ." Quản Trường An trong lòng cả kinh, đây là Hoàng thượng muốn gióng trống khua chiêng đi Trường Nhạc Cung rồi.
Buổi trưa chuyện Hoàng thượng đi Trường Nhạc Cung rất nhanh liền truyền khắp hậu cung. Dù sao ngự giá quá rõ ràng, muốn bỏ qua cũng không thể làm được. Nghe nói mãi cho đến cuối giờ Thân, ngự giá mới rời đi Trường Nhạc Cung. Đội ngũ sáng ngời kia, không biết rõ là ao ước của bao nhiêu trái tim giai nhân trong ngự hoa viên.
Bữa tối lúc Tiêu Kỳ tới Di Cùng hiên, cố ý nhắc đến chuyện Trường Nhạc Cung, còn đề cập tới Ngọc Trân công chúa. Nếu dựa theo trước đây, thế nào Tự Cẩm cũng tỏ ra ghen tị, ăn dấm chua một thôi một hồi, bắt mình phải dụ dỗ tới lui mới chịu. Ai biết ngày hôm nay Tự Cẩm lại cực kỳ khoan dung nhu hòa nói: "Ngọc Trân công chúa yêu thương Hoàng thượng, hai người là quan hệ cha con, gần gũi nhau là hợp lòng người, Hoàng thượng nên đi thăm công chúa thường xuyên hơn mới được."
Nếu giờ phút này mà Tiêu Kỳ còn chưa biết rõ đã xảy ra vấn đề, vậy thì thật sự là kẻ ngốc rồi.
Nhưng là, rốt cuộc Tự Cẩm đang giận cái gì chứ?
Nếu nói là vì chuyện biểu muội thì mấy ngày nay hắn cũng có gặp nàng ta đâu. Nếu nói là vì chuyện Kiều gia thì hắn cũng bởi vì công lý, vì thế thái hậu và hắn đã có tranh chấp, rất không vui. Mấy ngày nay, ngay cả Hoàng hậu còn không thiếu bị thái hậu gây khó dễ nhiều lần. Nếu không phải là hắn bày mưu đặt kế, hoàng hậu che chở Tự Cẩm, chỉ sợ Thái hậu cũng sẽ tới gây khó dễ cho nàng.
Nàng còn giận cái gì?
Mặt Tiêu Kỳ bỗng chốc tối sầm. Giớ phút đó hắn rốt cục hiểu được vì sao cổ nhân nói lòng của nữ nhân giống như kim dưới đáy biển.
Ngay cả khi xử lý triều đình chính vụ, hắn cũng không cảm thấy khó khăn như thế này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc