Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 111

Tác giả: Ám Hương

Sau khi tuyển tú người mới sẽ tiến cung, nghe nói Thái hậu cũng trở về. Mặc dù đối với chuyện của Thái hậu nàng thật sự giống như người đi trong đêm tối nhưng người ta muốn trở về nàng có thể dám nói không sao? Ha ha. Tự Cẩm phát hiện mình đi sang đường rẽ, mấy ngày này Hoàng hậu lại một lần nữa tỏ ý bảo vệ nàng, ước chừng cũng không thể buông tha cho đứa bé trong bụng nàng, vạn nhất thứ muội kia tiến cung mà cũng không mang thai thì sao? Dù sao sau khi Thái hậu trở lại, Hoàng hậu cũng cần một trợ thủ mạnh mẽ. Còn có ai có thể trợ giúp hơn vị trí của Tự Cẩm bên cạnh hoàng đế chứ, cho nên Tự Cẩm và hoàng hậu rất ăn nhịp với nhau.
Giờ Hoàng hậu che chở nàng, trong cung có lời ra tiếng vào hoàng hậu cũng nghiêm mặt nói: "Hi Dung Hoa mang thai vất vả, đáng thương nàng ấy bốn tháng qua ăn cái gì ói cái đó, một chút mùi tanh cũng không thể ngửi. Con nối dòng của Hoàng thượng quý giá, bảo vệ đứa bé trong bụng Hi Dung Hoa là chuyện quan trọng, Hoàng thượng lưu tâm sức khỏe, bữa ăn của Hi Dung Hoa cũng là hy vọng này đứa bé thuận lợi khỏe mạnh sinh ra. Các cô không có việc gì lại còn gây thêm phiền toái cho Hoàng thượng."
Hoàng hậu đã tìm lý do giúp cho Hi Dung Hoa như vậy, các nàng còn có thể nói gì chứ? Điều mọi người kinh ngạc là thái độ của Hoàng hậu đối với Hi Dung Hoa, không nghĩ tới có thể bảo vệ đến mức này. Trước đó khi Quý phi có thai, hoàng hậu liên tục nâng đỡ Hi Dung Hoa tranh thủ tình cảm, thời gian Quý phi mang thai chẳng mấy phi tần được thấy mặt Hoàng đế. Đương nhiên chuyện này cũng có quan hệ rất lớn với việc Quý phi một lòng dưỡng thai sinh con. Nhưng bây giờ rõ ràng hoàng hậu có thái độ khác hẳn, quý phi càng nghĩ càng tức giận.
Sự đối xử khác nhau rõ ràng như thế, Quý phi há có thể nuốt xuống cơn tức này, nghe Hoàng hậu nói không khỏi mỉm cười, từ tốn nói: "Hoàng hậu tỷ tỷ nói vậy thật đúng là thương người ta. Nhưng trong cung này cũng đâu phải mình Hi Dung Hoa mang thai, Tiền tài tử cũng thế, Bản cung cũng vậy, chưa ai được chiều chuộng đến mức này. Hoàng hậu tỷ tỷ không răn dạy cũng đành thôi, lại còn thiên vị bảo vệ như thế là vì sao? Lẽ nào quy củ trong hậu cung này đều là bài trí hay sao? Nếu tỷ tỷ xác thực như thế, vậy đợi đến khi Thái hậu nương nương hồi cung, Bản cung cũng phải hỏi lại cho rõ ràng."
Lấy Thái hậu áp chế Hoàng hậu, cũng chỉ có Quý phi dám làm!
Trong đại điện bỗng chốc liền yên tĩnh lại, khi Tiền tài tử có thai Hoàng hậu miễn thỉnh an, Quý phi không cần hoàng hậu miễn trừ tự mình không đến. Giờ Tự Cẩm có bầu, có tiền lệ cũ nên Hoàng hậu đương nhiên cũng miễn nàng thỉnh an. Giờ chỉ ngóng trông Tự Cẩm có thể một lần sinh con trai, để xem Quý phi còn lớn lối thế nào! Cho dù trước mắt Hoàng hậu cũng không có ý định tự mình nuôi dưỡng, nhưng Hi Dung Hoa vẫn đang dựa vào mình, cũng không có gì khác biệt.
Giờ Quý phi không tìm Hi Dung Hoa của Di Cùng hiên gây chuyện, lại tranh chấp chuyện hoàng sủng với Hoàng hậu, những người có mặt trong đại điện sẽ không nói Hoàng thượng thiên sủng, chỉ biết hận Hi Dung Hoa yêu mị mê hoặc chủ, bụng đã lớn còn không an phận, không biết xấu hổ là gì? Giờ Quý phi trước mặt Hoàng hậu lôi chuyện ra nói, ai nấy đều H**g phấn nhìn Hoàng hậu, hy vọng vị Hoàng hậu đứng đầu lục cung này có thể mở miệng áp chế Hi Dung Hoa.
Hoàng hậu nhìn Quý phi chỉ cười nhạt một tiếng, khó được thấy nàng ta cáu kỉnh, nếu Hi Dung Hoa sinh được con trai, người sốt ruột nhất không phải là Quý phi sao.
Đổng Hiền phi quan sát nét mặt Hoàng hậu và Quý phi, trong cung nàng ta là cung phi có địa vị cao nhất sau Hoàng hậu và Quý phi, lúc ấy khẽ cười một tiếng, nhìn Quý phi nói: "Quý phi tỷ tỷ, chuyện này cũng không trách được Hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng rất trông mong vào đứa bé trong bụng Hi Dung Hoa. Huống chi Hi Dung Hoa cũng đáng thương, cùng mang thai mà nàng ấy cực khổ nhất. Bốn tháng không ăn được thịt tanh. Không ăn thịt thì làm sao có sức khỏe, một cô gái yếu ớt như thế, đừng nói Hoàng thượng, ngay cả ta cũng thấy đau lòng. Trước muội đi trong vườn ngẫu nhiên gặp nàng ấy, nhìn rất đáng thương. Người khác mang thai béo tròn béo khỏe, nàng ấy thì chỉ còn da bọc xương, mong Quý phi tỷ tỷ cũng thông cảm một chút."
Đổng Hiền phi luôn luôn là người của Hoàng hậu, giờ giúp Hoàng hậu nói chuyện cũng là theo lý thường phải làm. Nhưng trong lời nói cũng có vài phần khó hiểu, Hi Dung Hoa tuy không béo mập nhưng cũng không ốm đến nỗi da bọc xương, nói vậy lúc này chẳng qua là cho có mà thôi.
Đổng Hiền phi bên cạnh vừa nói, quý phi liếc mắt hạnh sang, hiển thị uy nghi rõ ràng. Đổng Hiền phi cũng không sợ, nét mặt bình thản, cười cười tỏ vẻ bất đắc dĩ với Quý phi. Nhìn thấy cảnh đó lửa giận của Quý phi bốc lên ngùn ngụt.
"Hiền phi tỷ tỷ nói vậy cũng không thỏa đáng, chưa nói trong hậu cung này, ngay cả gia đình bình thường cũng không có chuyện thiếp thất mang thai mà không tuân theo quy củ đạo lý. Hoàng hậu nương nương khoan dung thông cảm cô ta, Quý phi nương nương mềm lòng không đành lòng trách móc nặng nề, nhưng trong cung nhiều tỷ muội như thế, cô ta không thoải mái, lẽ nào người khác đều phải nhường nhịn hay sao? Nói thế nào cũng không ổn chút nào."
Lời nói đó lập tức được mọi người tán thành, Ngọc Quý Tần cười nhạo một tiếng, "Cô ta quý giá như vậy, ngay cả Quý phi nương nương lúc trước cũng không bá đạo như thế."
Hoàng hậu mặt tối sầm, lườm Ngọc Quý Tần một cái, đồ ngu xuẩn, còn làm bia đỡ đạn cho Quý phi nữa.
Mai Phi vừa nhìn sắc mặc Hoàng hậu thì biết là không tốt, mặc dù trong lòng cũng chán ghét Hi Dung Hoa cực kỳ nhưng trước đây khi Hi Dung Hoa không mang thai thì không giữ chặt hoàng đế sao? Khi đó mọi người không dám tranh đua gì, giờ thấy cô ta ỷ vào có thai không thể thị tẩm lên đồng loạt xông lên. Cũng không nghĩ cho kỹ, nếu Hoàng thượng muốn đi tới chỗ người khác thì há một Hi Dung Hoa dám chống lại sao?
Nhìn Ngọc Quý Tần ngu xuẩn kia, trong lòng cười nhạo một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Ngọc Quý Tần muội muội, nói như vậy cũng không thể nói, có hoàng tự không phải là thật sự quý báu sao?"
Ngọc Quý Tần bị Mai Phi chẹn họng một cái, "Mai Phi tỷ tỷ nói vậy là ý gì?"
"Bản cung không có ý gì, nhưng cảm thấy Hoàng hậu nương nương nói đúng. Con nối dòng của Hoàng thượng quan trọng, trong cung này trẻ con quá ít đi." Mai Phi nắm khăn nũng nịu cười một tiếng, nhìn Ngọc Quý Tần đen mặt, không muốn thấy nàng ta bị quý phi lợi dụng như vậy, rốt cục vẫn mơ hồ nhắc nhở một câu, "Ngọc Quý Tần muội muội, nghĩ đến muội cũng rất thích Ngọc Trân công chúa, thấy rõ trong cung này trẻ con càng nhiều thì càng tốt nhỉ."
Khúc phi im lặng nãy giờ, đột nhiên tiếp lời nói: "Mai Phi cũng thích Ngọc Trân công chúa sao?"
Lông mày Mai Phi nhướn lên, nghiêng đầu nhìn Khúc phi một cái, cười nói: "Bản cung cũng giống như Khúc phi muội muội thôi." Giống như, giống như cái gì? Thích hay là không thích?
Khúc phi nhìn Mai Phi một cái liền không nói gì nữa, chỉ mím môi nhìn Ngọc Quý Tần vờ ngớ ngẩn. Mai Phi đã nhắc nhở nàng ta, nếu thông minh thì sẽ biết mình phải làm gì. Nhưng cô ta đúng là kẻ không có đầu óc, nghe mà không hiểu. Lúc trước Hoàng hậu thấy nàng ta ngốc muốn coi nàng ta như cây đao lợi dụng, giờ cũng biết loại đao này đâu dễ khống chế vì quá ngu xuẩn đi!
Lực lượng ủng hộ Quý phi và Hoàng hậu vốn sàn sàn nhau không phân cao thấp, hôm nay ở Phượng Hoàn Cung chống lại rõ ràng như thế, lập tức khiến cả hậu cung rung động. Khúc phi đi ra cửa chính Phượng Hoàn Cung, đi thẳng về Dụng Linh cung của mình, vừa đi được hai bước thì thấy Mai Phi đuổi theo.
Hai người đều không ngồi kiệu, Khúc phi nhìn Mai Phi, "Mai Phi tỷ tỷ thật hăng hái, hôm nay sao rảnh rỗi đi cùng muội vậy?" Bình thường hai người cũng không phải thân thiết gì, hôm nay Mai Phi đuổi theo, nàng ta không tin là trùng hợp.
Khúc phi có khí chất mềm mại của con gái Giang Nam nhưng tính tình lại không nhu hòa, Mai Phi mang vẻ đanh đá của người phương Bắc nhưng lại rất khéo léo uyển chuyển. Hai người cùng tuổi tiến cung, thường xuyên tranh chấp đọ sức nhau, đến bây giờ cũng chưa phân cao thấp trên dưới.
Mai Phi phất phất tay, để mấy người đi theo lui về phía sau vài bước. Khúc phi nghiêm mặt, cũng phất phất tay theo, mấy người phía sau cũng lui lại mấy bước.
"Ta là người xưa nay luôn nói thẳng."
"Thời gian qua Mai Phi tỷ tỷ rất phóng khoáng."
Giả vờ không nghe ra ý mỉa mai trong lời Khúc phi, Mai Phi cũng không trì hoãn nói thẳng: "Chuyện hôm nay thật đúng là làm người ta không thể tin được, Quý phi nương nương vẫn giữ được bình thản suốt thời gian qua."
Đây là nói hôm nay Quý phi bị yếu thế? Khúc phi "Ha ha" cười, cũng không nhìn Mai Phi, lập tức đi tới trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Kể từ khi Hi Dung Hoa nhận sủng tới nay, trong hậu cung này còn có ai qua mặt được nàng ta chứ?"
"Chưa chắc là Hi Dung Hoa chiếm cứ Hoàng thượng." Mai Phi nói.
Ý tứ trong lời này hai người đều biết rõ nhưng không ai muốn giải thích rõ ràng.
"Ý là Dung Hoa đáng thương?"
"Giờ có con là phúc khí lớn."
Hai người lại cùng lặng yên, qua một hồi lâu, Khúc phi đột nhiên cười một tiếng, nhìn Mai Phi nói: "Thái hậu nương nương sắp hồi cung, lúc đó trong cung cũng không yên tĩnh như vậy nữa." Giờ trong cung Hoàng hậu độc đại, mặc dù Quý phi có thể chống lại nhưng rốt cục vị phần vẫn thấp hơn, phải cúi đầu trước người. Gia thế hai người tương đương, Hoàng thượng làm việc cũng không dứt khoát, đưa đẩy giữa hai bên. Thế cho nên hiện mới xuất hiện một Hi Dung Hoa lợi dụng kẽ hở mà xuất thế, chiếm cứ hoàng đế mấy năm nay. Thái hậu trở về chắc chắn không tha cho hồ mị tử này.
"Đúng vậy, lúc đó đương nhiên là vô cùng náo nhiệt." Mai Phi biết rõ tính cách Thái hậu cũng không bao dung, nếu không tiên hoàng sao phải ép buộc Thái hậu cầu phúc tám năm, còn quét sạch dòng tộc của Thái hậu cho hoàng đế chứ?
Thái hậu sắp trở về, chiếm danh phận mẹ cả, ngay cả Hoàng hậu cũng phải tỏ ra yếu thế đáng thương, chớ nói gì các nàng. Huống chi, Thái hậu vốn là có ý để Hoàng thượng nạp con gái Kiều gia. Giờ thái hậu trở về, vừa đúng lúc tuyển tú, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Trong cung càng ngày càng đông vui, mấy lão nhân như các nàng làm gì còn được sống yên ổn?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đến ngã ba đường thì tách ra.
Hoàng hậu chủ trì tuyển tú, Quý phi hiệp trợ, sau khi sơ tuyển thì đưa toàn bộ tú nữ đến các cung đã chuẩn bị sẵn. Chỉ còn lần tuyển chọn cuối cùng là có kết luận.
Phượng Hoàn Cung cả tháng gần đây đều đang bận rộn chuyện này, Tự Cẩm đương nhiên nghe được tin tức, giờ bụng bầu đã năm tháng, tuyển tú cũng sắp có kết quả.
"Hôm nay bên Minh Tú cung đã bắt đầu thu dọn phòng ở, có lẽ vài ngày nữa các tú nữ được tuyển sẽ đưa vào." Vân Thường nói tin tức cho chủ tử nghe.
Trong lòng Tự Cẩm hơi phiền muộn, cũng có lo lắng, lúc đó nhíu mày lại, Ng'n t vô ý thức xoay xoay chiếc nhẫn bạc.
"Có biết những ai được tuyển không?"
Vân Thường cẩn thận nhìn chủ tử khuyên nhủ: "Chủ tử, bất kể là ai được tuyển giờ cũng không thể vượt qua người, giờ chủ tử chỉ cần giữ sức khỏe và thai nhi thật tốt, không cần hao tâm tổn trí mấy chuyện kia."
"Ngươi nói đúng." Dù vậy Tự Cẩm vẫn không thể không phiền muộn.
Vân Thường cũng không dám khuyên nữa, chỉ đành nói: "Không tính mấy người gia thế bình thường, ngoài ra có mấy nhà trong kinh như con gái trưởng Lý Uẩn Tú của Lũng tây Lý gia, con gái trưởng Vương Tịnh Uẩn của Kỳ dương Vương gia, con gái thứ ba Tô Nhị của nhị phòng Tô gia Khúc Châu..., còn có thứ nữ Sở Trừng Lam của Tào Quốc công phủ, nghe nói còn có con gái thứ sáu của Đại phòng Kiều gia Kiều Linh Di..."
Tự Cẩm nghe đến đó tức suýt không thở nổi, bất luận người nào cũng đều là gia thế phi phàm, đè trên đầu nàng áp lực như núi. Kiều gia kia không phải là nhà mẹ đẻ Thái hậu ư, cô gái đích tôn Kiều gia đó chính là con gái của huynh trưởng thái hậu. Tính tuổi cũng vừa đủ, con gái trưởng chắc chắn lớn tuổi, không nghĩ tới người ta còn có Lục cô nương.
Giây phút đó Tự Cẩm cảm nhận được, sự tranh đấu trong hậu cung đập vào mặt đầy ác ý.
Mấy người này chỉ nhìn bề ngoài đơn giản nhất, dù cho là ai cũng không thể làm người ta khinh thường được. So sánh với họ, Tự Cẩm chỉ là thứ tầm thường vụn vặt. Tuy nhiên chuyện này cũng không phải thật sự đáng sợ như thế. Ngược lại có khi chính bởi vì trong cung có quá nhiều người gia thế lẫy lừng mà mình lại tìm ra con đường khác.
Tự Cẩm tính toán cân nhắc lai lịch mấy người này. Sở Trừng Lam là vì hoàng hậu đến. Tô Nhị kia đoán chừng là vì giẫm đạp mình mà đến. Dù sao bây giờ dòng chính chắc đang tức đỏ mắt, ai bảo nhà nàng lại xuất hiện một Hi Dung Hoa như mình chứ. Còn như mấy nhà khác, tứ đại thế gia cũng chỉ có Tạ gia không đưa con gái vào. Nàng biết ngay Tạ Hoàn giảo hoạt, giờ phút này người khác đều rèn sắt khi còn nóng, mạnh mẽ đi thẳng vào dòng nước xiết, chỉ có ông ta rụt cổ lui về phía sau, kiên quyết không dính vào bãi nước ***c này.
Tạ Hoàn và nhà nàng có chút quan hệ. Không phải nàng tự đánh giá cao mình nhưng theo nàng phỏng đoán, lúc này Tạ Hoàn cũng không muốn đưa con gái vào cung, làm hỏng mối quan hệ giữa hai nhà. Còn rốt cuộc Tạ Hoàn đang tính toán gì thì giờ Tự Cẩm cũng không đoán ra được, nhưng chắc chắn sau này sẽ có thể tìm ra manh mối. Huống chi, đợt tuyển tú này khí thế mãnh liệt, chưa chắc Tạ Hoàn lại không có ý định tránh đi hòng mưu đồ ở đợt tuyển tú sau.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tự Cẩm cũng hơi đau đầu, không nghĩ nữa. Dù sao vào một người cũng là vào, muốn tới thì sẽ tới, nghĩ thì có ích lợi gì. Mấu chốt là nhìn thái độ Tiêu Kỳ. Nàng cần phải suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể chiếm giữ hắn, chuyện này mới khó khăn đây.
Tự Cẩm hồi tưởng lại những giây phút hai người ở chung, Tiêu Kỳ hình như rất coi trọng thân tình ấm áp. Mà nàng cũng vậy, cũng đi theo hướng này, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại để nàng tìm được đường đi đúng.
Thế giới vốn không có đường, đi nhiều liền thành đường, tỷ muốn làm người khai mở con đường kia đầu tiên, mới có thể là người được cười cuối cùng!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc