Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Chương 106

Tác giả: Ám Hương

Quý phi mời mọc 
Tự Cẩm liền cười, cầm chiếc nhẫn bạc đặt vào tay Tiêu Kỳ, "Người đeo cho thiếp đi."
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm cười tươi như hoa, thấy nàng đưa ra tay trái bèn cầm lấy nhẫn đeo lên cho nàng, lúc đó lại nghe Tự Cẩm nói: "Đeo trên ngón tay này."
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm chỉ ngón áp út, "Vì sao?"
"Nghe nói ngón tay này liên thông với trái tim, hoàng thượng đeo nó lên giúp thiếp là buộc lại trái tim thiếp." Tự Cẩm nói đến đây, cũng không đợi Tiêu Kỳ đeo cho mình, cầm lấy chiếc nhẫn vàng có khắc tên mình, nắm tay trái Tiêu Kỳ, đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ của hắn, "Đây là thiếp trói lại trái tim của Hoàng thượng."
Đây là thiếp trói lại trái tim của Hoàng thượng!
Dám buộc trái tim hoàng đế, Tiêu Kỳ cũng bị sự kiêu ngạo này của Tự Cẩm làm cho kinh hãi, nhất thời không thể phản ứng gì. Đợi khi phục hồi tinh thần, chiếc nhẫn đã được đeo vào tay.
"Chúng ta hẹn một ước định đi, nếu một ngày, Hoàng thượng không thích thiếp, người sẽ tháo chiếc nhẫn xuống. Nếu có một ngày trong tim thiếp không còn Hoàng thượng, thiếp cũng tháo nó ra." Tự Cẩm không ngẩng đầu lên, cứ thế nhẹ nhàng từ tốn nói. Nàng biết ở triều đại này, hành vi của mình là không đúng, vô cùng không đúng, đích thực là cả gan làm loạn. Nhưng nếu như có cơ hội thử một lần, tại sao lại không chứ?
Nàng muốn thử một lần, hắn có thể nhịn đến mức nào đối với nàng.
Tiêu Kỳ bị công kích tinh thần một lần vẫn chưa kịp hoàn hồn phản ứng gì, ngay sau đó lại bị một đợt đánh úp hung mãnh hơn. Cái gì gọi là ước định? Nói ước định với hoàng đế? Chuyện, giữa hoàng đế và tần phi, tần phi có thể nói ước định với hoàng đế sao?
Tự Cẩm làm không đúng, chuyện nào cũng không đúng, quả thực là cả gan làm loạn, to gan lớn mật! Nhưng trong nội tâm đang cuồn cuộn sóng của Tiêu Kỳ, nhìn nàng, những lời muốn nói lại bị nuốt trở về.
Hắn rất thích Tự Cẩm, thích nàng vì cái gì đây?
Thông minh, hào phóng, khéo hiểu lòng người, có thể ở trong những tình huống khó giải quyết đưa ra vài ý kiến hay giúp hắn. Nhưng đồng thời tính tình lười nhác, lại yếu ớt lại khó nuôi (quá ham mê ăn uống), sức ghen rất lớn, hơn nữa có đôi khi phản ứng quá chậm chạp, bị thua thiệt cũng không biết mình sai chỗ nào.
Nhất là, ngươi gặp qua tần phi nào dám nói đem trái tim hoàng đế buộc lại không?
Hoàng hậu cũng không dám!
Nàng dám nói thế, chẳng thèm sợ người khác động thủ, tự mình đã hố chính mình, thế không phải là ngốc sao?
Nhưng nàng nói như vậy, kỳ thật trong lòng có phải là thật sự rất để ý tới mình không?
Tự Cẩm biết rõ Tiêu Kỳ đối tốt với nàng, nhưng tốt đến mức nào nàng không biết rõ. Nam nhân này tâm tư quá sâu, một chuyện nàng nghĩ mình có thể bắn một tên hạ hai con chim thì thủ đoạn của hắn có thể bắn được ba bốn con chim!
Trong hậu cung này, so về gia thế, nàng thua hoàn toàn!
Luận về nhân phẩm, ngay từ đầu chính là giả mạo, hình tượng không tốt, thua hoàn toàn!
Tính về nhan sắc, còn có Quý phi cân sức ngang tài!
Bàn về sủng ái, trước đây Tiêu Kỳ lấy nàng nâng thể diện cho Hoàng hậu, sau đó áp chế Quý phi, ban đầu nàng chính là một công cụ.
Mỗi ngày trôi qua, từng tháng trôi qua, chung sống dần dần, cho tới bây giờ Tiêu Kỳ mới coi nàng là nữ nhân của hắn. Năm tới sẽ tuyển tú, có thêm càng nhiều con gái thế gia tham gia hậu cung rực rỡ muôn màu này. Lúc đó địa vị của nàng cũng sẽ nguy hiểm trùng trùng hơn.
So về gia thế, nàng không sánh bằng, chỉ có thể chờ phụ huynh lập công lao mới có thể ngẩng cao đầu. So về dung mạo, chắc chắn những tú nữ mới tiến cung sẽ quyến rũ ngọt ngào hơn nàng. Mặc dù nàng cũng chưa già nhưng cũng đã có ba năm trong cung. So về thủ đoạn, Tự Cẩm kỳ thật không nghĩ biến mình thành người như Hoàng hậu Quý phi, ra tay hại người, dùng quyền áp chế người khác.
Có một số việc một khi đã làm, đi con đường như vậy sẽ không thể quay đầu lại.
Nàng không già mồm, cũng không cảm giác mình nhiều lương thiện. Nhưng nếu như có thể làm cho lương tâm mình bình an, nàng không nghĩ làm gì để gánh tội nghiệt trên lưng.
Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp tốt nhất chính là giữ được trái tim Tiêu Kỳ!
Tối nay một lần hành động xúc động, sau khi Tự Cẩm làm được trong lòng lại hơi hối hận. Rốt cục là nàng thiếu kiên nhẫn, bọn họ chưa phải đã đến cấp độ thề non hẹn biển. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt lúc đó của Tiêu Kỳ, thời gian dài như vậy hắn đều không nói gì, hẳn là giận mình rồi. Tự Cẩm đang nghĩ ngợi tìm cách nói chuyển bổ cứu, tóm lại đừng làm cho mình quá lúng túng, thì vừa lúc đó, Tiêu Kỳ nâng tay nàng lên. Nàng chỉ cảm thấy trên ngón tay chợt lạnh lẽo, chiếc nhẫn đơn giản đến không thể đơn giản hơn kia được đeo vào ngón tay áp út của nàng.
Cảm giác lạnh buốt trên *** nóng hổi, bỗng chốc đánh vào trái tim nàng.
Mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn hắn, Tự Cẩm chỉ cảm thấy trái tim trong *** đập rất nhanh, rất mạnh, hốc mắt cay xè đỏ ửng lên.
Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm như vậy, đẩy chiếc bàn ra, kéo người ôm vào lòng, im lặng không nói.
Tự Cẩm tựa vào *** hắn, cũng không hỏi gì hết.
Có mấy lời không thể nói, cũng không thể hỏi, một khi nói ra khỏi miệng, về sau hai người đều không thể quay lại.
Nàng hiểu được, hiểu rõ ràng, hắn có thể làm được thế này, nói thật nàng bị hắn làm giật mình.
Nhưng, mơ hồ trong lòng lại có niềm hân hoan như chim sẻ tung tăng trong tim.
Ít nhất, Tiêu Kỳ cũng muốn nguyện ý thử một lần với mình.
Đêm đó Tiêu Kỳ ở lại, hai người chỉ đơn giản đắp chăn rồi nằm bên nhau, không hề nói chuyện gì, chỉ nằm đó lắng nghe tiếng thở, tiếng tim đập của hai bên. Tay Tự Cẩm bị Tiêu Kỳ nắm chặt, nàng nhắm mắt lại, đếm cừu rồi ngủ thẳng một giấc đến hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, lúc Tiêu Kỳ tỉnh dậy, Tự Cẩm còn đang ngủ. Nàng ngủ cũng tự do, không nghiêm chỉnh, đầu gác lên *** hắn, tay vòng qua bụng, chân gác lên chân. Như thể trong mơ thấy mình bỏ chạy, nàng bèn riết chặt lại, vội vã giữ lấy người vậy. Nghĩ tới đây trong lòng ngẩn ra, bất giác giơ tay trái lên nhìn. Hắn chưa bao giờ đeo gì đó trên tay, vẫn nghĩ là rất vướng víu. Nhưng trải qua một đêm ngon giấc, lại cảm thấy như vậy cũng không có gì không thoải mái.
Quản Trường An vào hầu hạ, ban đầu cảm thấy tâm trạng hoàng thượng hình như không vui lắm, giờ nhìn lại thấy hắn cười mới thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng mang người hầu hạ vạn tuế gia thay rửa mặt quần áo, đồ ăn sáng bên ngoài đã chuẩn bị đầy đủ. Trong phòng lớn người hầu hạ qua lại khá đông mà cũng chẳng có mấy âm thanh. Đến khi sửa soạn sẵn sàng, người kia vẫn ngủ yên giấc trong màn, chút động đậy cũng không có. Hi Uyển Nghi này ngủ cũng thật say.
Quản Trường An cũng không khỏi không bội phục. Hi Uyển Nghi thật may mắn. Người ta lọt mắt xanh Hoàng thượng, buổi sáng còn ngủ đến ngọt ngào. Trước kia ở Phượng Hoàn Cung và Trường Nhạc Cung của Hoàng hậu nương nương và Quý phi nương nương, hai người đều dậy sớm tự mình hầu hạ hoàng thượng lâm triều đấy.
Điểm tâm là mấy thức ăn hôm qua Tự Cẩm đã phân phó sẵn, có mấy loại cháo. Cháo bát bửu, cháo gà xé sợi đều là món mặn, Tiêu Kỳ vốn không thích ăn đồ ngọt. Mì nóng, phở thơm, bánh bao nhỏ bằng nắm tay trẻ con. Thêm cuốn rau, bánh nếp mật. Màu sắc sặc sỡ, hương vị thơm ngon. Mấy loại này đều là thực phẩm sạch, do Tự Cẩm tự nghiên cứu làm ra công thức, Nhạc Trường Tín tự mình mò mẫm nấu nướng, món ăn nấu được rất ngon, đặc sắc, có hương vị độc đáo.
Ngoài những món này còn có rau xanh tươi, dưa muối cũng không thể thiếu. Trứng muối trộn giấm chua và nước gừng, nhìn đã thấy thèm. Còn có bốn năm món ăn nấu theo phần lệ, một bàn đầy tràn, nhìn hoa cả mắt, hương thơm sực nức xông vào mũi.
Tiêu Kỳ vừa nhìn một bàn thức ăn thì biết ngay là Tự Cẩm đã sai làm từ sớm. Sau khi ngồi xuống, ăn một chén cháo gà xé sợi, ăn hai cái cuốn rau, rồi đĩa trứng muối cũng bị dọn sạch sẽ. Ăn vậy là đã lưng lửng bụng, vốn không muốn ăn nữa nhưng lại nghĩ Tự Cẩm thường thường nhắc tới lợi ích của lương thực phụ, suy nghĩ một chút lại ăn thêm một cái bánh bao nhỏ, xong xuôi mới mang người đi lâm triều.
Trước khi đi, Quản Trường An nhìn chằm chằm bàn thức ăn, nhất là đĩa rau cuốn, bánh nếp mật thì bị nhìn tới suýt xiên thủng thành lỗ, sao nói ngài không thích ăn đồ ngọt chứ?
Lễ cập kê của Tự Cẩm trôi qua trong im lặng, hoàng đế không tổ chức long trọng nên cũng không có mấy người tới Di Cùng hiên. Chỉ có Hoàng hậu sai Đồng cô cô ban thưởng mấy thứ tới. Quý phi kia đang hận Tự Cẩm đến nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên là ngoài mặt cũng không thèm giữ lễ nghi. Tề Vinh Hoa lặng lẽ đưa lễ vật sang, còn tiện thể nhắc chuyện Đậu Phương Nghi.
Từ lúc Tự Cẩm dưỡng bệnh tới nay cũng chưa từng gặp người khác. Tề Vinh Hoa quan sát nét mặt Tự Cẩm, vừa cười vừa nói: "Nhìn tinh thần muội không tệ cũng yên lòng, Đậu Phương Nghi vốn muốn tự mình đến, nhưng do chuyện lần trước bị nhiễm lạnh, giờ còn đang phải tĩnh dưỡng kìa."
"Có đỡ hơn chút nào không? Nếu không phải muội còn chưa khỏe hẳn cũng muốn đi thăm cô ấy." Với Đậu Phương Nghi Tự Cẩm không phải là thích lắm nhưng cũng không ghét, nếu nàng ta sớm nói ra chuyện Trương Tần, có lẽ kết quả sẽ tốt hơn.
"Muội cũng không nên đi thì tốt hơn." Tề Vinh Hoa bình thản nhìn Tự Cẩm, nhưng trong đáy mắt lại gợn sóng, "Chuyện Trương Tần vừa mới kết thúc, lúc này muội gặp ai cũng đều không ổn."
Tự Cẩm yên lặng, đương nhiên biết rõ đạo lý này, liền gật gật đầu: "Trong cung nói về chuyện này thế nào?" Trương Tần hãm hại nàng là kết quả đã xác định, cũng không biết sau lưng người ta sẽ bàn luận thế nào.
Nghe vậy Tề Vinh Hoa liền cười nói với Tự Cẩm: "Mọi người còn có thể nói thế nào, muội và Trương Tần vốn không ân oán, đột nhiên liền nói muốn hại người, mặc dù chứng cớ vô cùng xác thực, nhưng sau lưng vẫn có người hoài nghi. Nhưng cũng chỉ dám nói vậy mà thôi."
Trừ nói vậy còn có thể nói như thế nào đây?
Tự Cẩm liền cười nhìn Tề Vinh Hoa, "Tề tỷ tỷ cũng nghĩ như vậy sao?"
"Không có chứng cớ, nói miệng không thì đương nhiên người khác nói gì chúng ta nghe vậy."
Vậy thì là không tin, Tự Cẩm trong lòng hiểu được, "Vết thương của tỷ tỷ lành chưa, có để lại sẹo không?"
"Thuốc mỡ muội cho rất tốt, sau khi thoa lên vết thương thì cảm thấy mát lạnh. Thái y đã nói qua sáu tháng sẽ nhìn không ra." Tề Vinh Hoa hồn nhiên không coi là gì, "Từng này tuổi rồi, ai còn để ý đến cái này nữa, chuyện nhỏ thôi."
Tự Cẩm:...
Hai người uống trà nói mấy chuyện lặt vặt trong cung, cuối cùng Tề Vinh Hoa nhìn Tự Cẩm muốn nói lại thôi.
"Tỷ tỷ có gì cứ nói thẳng nhé, giữa chúng ta không có gì là không thể nói thẳng."
"Chuyện này tỷ vốn không nên nói, nhưng nếu không nói với muội thì lại thấy trong lòng bất an không buông xuống được." Tề Vinh Hoa vò nát chiếc khăn trong tay, thở dài: "Có lẽ nếu tỷ không nói thì cũng sẽ có người khác nói với muội, cho nên ta cứ nói thẳng vậy. Giờ muội đã cập kê, cũng phải nghĩ tới chuyện quan trọng khác mới được."
Tự Cẩm nhìn tay Tề Vinh Hoa chỉ chỉ bụng, trong lòng nàng liền hiểu ngay, "Việc như vậy mình có muốn cũng vô dụng, phải xem duyên phận. Huống chi, tuổi muội còn nhỏ, cũng hơi sợ." Vạn nhất nếu khó sinh thì phải làm sao?
"Đã cập kê thì không sợ, tuổi cập kê này phần lớn các nữ nhân đều lập gia đình. Qua năm liền sinh con, muội sợ gì chứ." Nói đến đây dừng một chút, nghiêng người tới trước hạ giọng nói khẽ với Tự Cẩm: "Năm tới lại tuyển tú, nếu muội không có chuẩn bị sớm, chờ đến khi người mới tiến cung thì chẳng có bao nhiêu cơ hội đâu. Ta nhận được tin tức, lai lịch gia thế của đợt tú nữ này không hề đơn giản, muội cũng phải có sự chuẩn bị mới được."
Tự Cẩm biết rõ Tề Vinh Hoa mười phần thành ý thật tình nói với nàng như vậy, vội vàng cảm tạ, "Cảm tạ tỷ tỷ nhắc nhở muội, chỉ là tuyển tú là quốc gia đại sự, muội sao có thể xen vào. Muội cũng muốn sinh con, mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng không phải không muốn. Có điều chuyện này muội có sốt ruột cũng vô dụng." Để sau này phải tính toán lại ngày thụ thai, xem ra chuyện này cũng không thể kéo dài thêm nữa.
Tề Vinh Hoa thở dài, "Cũng đúng, trong hậu cung cũng chỉ có Tiền tài tử và Quý phi có tin vui, kết quả một người còn không giữ được. Trẻ con trong cung quá ít, cơ hội này quả là khó được."
Nói đến đây Tự Cẩm cũng ngẩn ra. Đúng vậy, con cái của Tiêu Kỳ hình như rất hiếm hoi, chẳng lẽ là hắn có bệnh gì không tiện nói ra? Tuy hắn cũng không vào hậu cung nhiều nhưng cũng không thể nói như vậy. Hoàng hậu gả cho hắn nhiều năm như thế, lại có nhiều tần phi như vậy, dù chưa sủng hạnh nhiều nhưng may mắn cũng không ít. Hắn cũng sủng ái vài phi tần nhưng quả thực trẻ con xuất hiện quá ít.
Như vậy xác suất trúng mục tiêu cũng quá thấp nhỉ.
Mà nàng và Tiêu Kỳ từ sau chuyện đó thì tần số … giữa hai người cũng không ít, lại không ***, sao mãi vẫn chưa có chứ?
Không nghĩ còn tốt, vừa nghĩ tới Tự Cẩm đã cảm thấy chuyện này quả là có vấn đề!
Trên triều đình Thiên Đinh Tư trải qua một phen chấn động rung trời, cuối cùng cũng tuyển được quan viên thích hợp, chuyện chuyển khẩu cũng bắt đầu khởi động. Khoảng thời gian này Tiêu Kỳ cực kỳ bận rộn. Chuyện Trương Tần đã giao cho Tần Tự Xuyên, Tiêu Kỳ không nói tới tiến triển của vụ án, nàng cũng không thể chủ động hỏi. Nếu là người khác thì cũng thôi, nhưng lại là trúc mã của nguyên chủ, trời cũng không biết là sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu có một ngày Tiêu Kỳ biết rõ chuyện giữa hai người, lật lại án cũ đó chính là tội lớn, cho nên Tự Cẩm cũng không chủ động hỏi về Tần Tự Xuyên.
Mặc dù nàng không hỏi, nhưng lúc Tiêu Kỳ đến Di Cùng hiên, Quản Trường An bẩm báo việc triều đình cũng không tránh nàng, câu được câu chăng vào tai, nàng cũng biết rõ Tần Tự Xuyên đang rất vui vẻ nhiệt tình tra án, nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác bất an.
Từ lần trước sau khi Tề Vinh Hoa nhắc chuyện sinh con, Tự Cẩm cố ý tính thời điểm thụ thai của mình. Chuyện cơ bản này ở thời hiện đại không cô gái nào không biết rõ. Nguyệt sự của nàng đúng ngày giờ, suy đoán liền rất đơn giản. Mỗi khi đến thời điểm thụ thai, lúc nào nàng cũng nghĩ biện pháp giữ Tiêu Kỳ lại.
Nhưng hình như thân thể hắn thật sự có vấn đề. Giờ đã bắt đầu mùa đông nàng vẫn chưa có tin tức, nguyệt sự vừa đến lập tức liền thất vọng, mất hết tinh thần.
Chao ôi, muốn mang thai cũng thật không phải là chuyện đơn giản.
Tiêu Kỳ nào biết Tự Cẩm thế đang oán thầm thân thể hắn có bệnh. Hắn mới vừa xem qua tấu chương của Tô Hưng Vũ, trong lòng tính toán dựa theo tốc độ trước mắt, đến mùa hè sang năm thu hoạch lương thực quý một, Tô Hưng Vũ sẽ được thăng quan. Nếu lúc đó Tự Cẩm cũng có bầu thì có thể nhất môn song hỷ, ban thưởng thêm, là chuyện tốt.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ lại bắt đầu tính ngày, vừa nhìn lịch thì lập tức chán nản, mấy ngày này đều là ngày không thuận tiện.
Nếu Tự Cẩm biết rõ Tiêu Kỳ kia, ngay cả ngày nguyệt sự của nàng cũng đều biết rõ, có lẽ sẽ phát ngốc mất. Lại càng không biết rõ, Tiêu Kỳ đã sử dụng biện pháp *** nguyên thủy, nên mới tạo thành việc nàng hiểu lầm thân thể hắn có bệnh, khả năng sinh con không cao.
Sau khi thương thế lành, Tự Cẩm liền khôi phục việc thỉnh an hàng ngày. Hoàng hậu vẫn giữ nếp cũ, ba ngày thỉnh an một lần. Từ lần trước định ra quy củ này liền không sửa đổi nữa, Tự Cẩm rất thích nhưng người khác chưa chắc thích. Cả tháng nay, sau khi hạ triều hoàng đế bệ hạ sẽ đi Phượng Hoàn Cung, sau đó tiện xe lại đi Trường Nhạc Cung thăm công chúa. Vì vậy những người vốn không có gì hứng thú đối với việc đi Phượng Hoàn Cung thỉnh an, giờ lại bắt đầu khôi phục náo nhiệt.
Có thể gặp được Hoàng thượng lúc đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, khiến người chú ý một chút, không chừng liền đổi vận.
Ngay từ lúc khôi phục việc thỉnh an, Tự Cẩm vẫn có thể cảm giác được địch ý của mọi người đối với nàng. Biết sao được, ngày hôm đó hành động Tiêu Kỳ ôm nàng đi thật sự đã tác động rất lớn đến mọi người. Hơn nữa lúc đó cả Hoàng hậu Quý phi đều bị khiển trách, đây là chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Trong nháy mắt sự cừu hận cực độ gom lại chiếm cứ hậu cung. Cho nên, sau khi vết thương lành hẳn, ngày đầu tiên nàng đi thỉnh an hoàng hậu liền bị người khác trước chặn sau đuổi công kích kịch liệt.
Nữ nhân trong hậu cung ư, tranh chấp miệng lưỡi, ra vẻ ta đây là chuyện rất thường tình. Vị phần Tự Cẩm thấp, nếu gặp người có vị phần thất như mình khiêu khích thì, nàng còn có thể làm ngơ không để ý. Nhưng nếu gặp gỡ người có vị phần cao, nàng phải nhịn. Mà người có vị phần cao hơn nàng cũng không ít, chỉ cần mấy người này, mỗi người một câu cũng khiến nàng chịu đủ thiệt thòi. Hơn nữa mấy người này đều lão làng, nói câu nào giấu kim châm câu ấy. Nếu không phải là Tự Cẩm da mặt dày bản lĩnh phòng ngự cao, mà yếu ớt giống như Lâm muội muội, chỉ sợ đã sớm tứchộc máu mà ૮ɦếƭ.
Chẳng mấy ngày sau, Tiêu Kỳ liền bắt đầu ngưng việc đi lòng vòng trong hậu cung, lại thành công kéo đi sự chú ý của mọi người. Trên mặt đoan trang hào phóng của Hoàng hậu nương nương lại bắt đầu tươi cười, Quý phi nương nương ôm con gái xinh đẹp thong dong, Tự Cẩm vẫn như cũ làm tiểu tần phi, chỉ chớp mắt đã vào đông.
Ngày mồng tám tháng chạp, Hoàng hậu nương nương ban thưởng cháo cho toàn bộ người trong hậu cung, đương nhiên Tự Cẩm cũng được lĩnh một phần. Kể từ sau chuyện Trương Tần, hoàng hậu đối với nàng lạnh lùng hơn so với trước kia. Kết quả như vậy Tự Cẩm sớm đã nghĩ đến, nhưng trên mặt vẫn như cũ, vẫn đối với Hoàng hậu cung kính tôn trọng y như trước.
Mang theo hộp cháo mồng tám tháng chạp về Di Cùng hiên, trước đó Tiêu Kỳ ở Phượng Hoàn Cung lộ diện, trình diễn một màn thê thiếp hòa thuận. Sau đó thuận tiện đi sang chỗ Quý phi thăm Ngọc Trân công chúa. Tự Cẩm căn thời gian tính, chẳng mấy chốc nữa Tiêu Kỳ sẽ tới bèn hỏi Vân Thường, "Hoa cô cô đã tới chưa?"
"Chưa tới ạ, chủ tử mới bị thương bên đó, sao Trường Nhạc Cung còn mời lần hai chứ." Vân Thường vừa cười vừa nói.
Tự Cẩm bây giờ thật sự không dám đi tới Trường Nhạc Cung làm khách. Lần trước sinh nhật Quý phi thiếu chút nữa mất mạng rồi, lần này mở tiệc thưởng mai, nếu nàng còn đi không biết có may mắn như lần trước không nữa.
Thấy chủ tử gật gật đầu, Vân Thường lại nói, "Nhưng nếu cứ từ chối như vậy, chỉ sợ Trường Nhạc Cung lại thêm chướng mắt chủ tử."
"Nàng ta vốn đã không ưa ta, nhiều thêm một lần cũng không có gì." Hiện giờ Tự Cẩm cũng không đủ sức lực đối chọi với Quý phi, vị phần không thể nâng cao hơn thì nói gì cũng uổng công. Cũng may Tiêu Kỳ đối với nàng ân sủng ngày một sâu hơn, do đó mấy người kia cũng không dám công khai làm khó. Cùng lắm là nói mấy lời chướng tai khó nghe, chút tấn công đó không đủ khiến Tự Cẩm đã luyện mày dạn mặt dày phải sợ hãi.
Điều Tự Cẩm đắc ý nhất là, Tiêu Kỳ không lật thẻ bài vị phi tử nào, có tới cũng là đi thăm. Nếu như vậy mà nàng còn ghen, vậy thì cũng thật không đúng. Dù sao người khác đều cho rằng vì chuyện lần trước mà Tiêu Kỳ tức giận, do đó lúc này muốn đối tốt với nàng để đền bù tổn thất. Sự hiểu lầm tốt đẹp như vậy, nàng không điên mà đi giải thích.
Dù sao người như Tiêu Kỳ kia, tuyệt đối sẽ không vì lý do này mà không sủng hạnh người khác, nhất định là có lý do khác. Hắn không nói, mình cũng không chủ động hỏi. Có những chuyện nếu hỏi thì cục diện sẽ thay đổi.
Hai người nói chuyện chưa được vài câu, Tiêu Kỳ đã sải bước đi vào. Tự Cẩm vừa ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên bờ vai hắn còn vương mấy hạt tuyết, "Tuyết rơi sao?" Nói rồi liền đi qua vỗ bông tuyết trên người ngắn, lại sai người lấy xiêm y để thay đổi.
Tiêu Kỳ không cho Tự Cẩm lại gần, "Nàng cứ ngồi đó đi, ta ngược gió đạp tuyết tới đây trên người còn hơi lạnh."
Tự Cẩm cũng nghe lời ngồi lại. Giữa mùa đông ai không sợ lạnh chứ, cười mỉm nhìn Vân Thường mang xiêm y tới, đặt trên bàn rồi lui ra ngoài. Tiêu Kỳ tự mình cầm xiêm y đi ra sau tấm bình phong thay, đến khi trở ra, Tự Cẩm đã tự tay ngâm trà chờ hắn.
Hoa mai tươi rói mới hái trong ngự hoa viên, ngâm trà hoa mai, nâng ly trà lên đầy mũi toàn là hương hoa mai, người dựa gối mềm, thư thái nhiều miễn bàn.
"Ngọc Trân công chúa có khỏe không?" Trời vừa lạnh, Ngọc Trân công chúa đã bị phong hàn, cho nên mấy ngày nay Quý phi liên tục lấy cớ này để mời Tiêu Kỳ!
Nhắc tới Ngọc Trân công chúa, Tự Cẩm liền nhìn thấy trên mặt Tiêu Kỳ đang lạnh lùng chợt nhu hòa hơn, gật gật đầu, "Hôm nay đỡ nhiều rồi, có thể uống được sữa."
Tự Cẩm gật đầu, cũng chỉ hỏi một câu như thế biểu đạt quan tâm rồi cũng không hỏi thêm nữa, cười cười đẩy sang một hộp mứt hoa quả nói: "Ca ca thiếp gửi người mang cho, hoàng thượng nếm thử xem, là hương vị do nhà thiếp làm, trước đây thiếp rất thích ăn."
Tô Thịnh Dương là người hiểu biết, muốn gửi đồ cho Tự Cẩm cũng đều thông qua con đường của Quản Trường An. Làm như vậy cũng coi như công khai trước mặt Tiêu Kỳ. Kể từ khi mở khoa thi, ca ca của nàng bắt người thẩm vấn được xưng danh "Tô đoạt mạng ", sau đó vị trí ở Kiêu Long Vệ cũng dần dần khẳng định. Bây giờ trước ngự tiền không chỉ có thể diện mà còn có chút đặc quyền là thỉnh thoảng tặng đồ cho nàng.
Tiêu Kỳ cũng lấy một miếng đưa vào miệng, "Sao lại chua vậy?" Chua ê cả răng, vội vàng nhả ra.
"Sơn tra vốn chua mà, làm thành mứt hoa quả cũng có vị chua, có gì kỳ quái đâu." Tự Cẩm cười nói, tự mình nhặt một viên cho vào miệng, ăn cực kỳ sảng khoái.
Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt Tự Cẩm, cảm giác trong tim mình cũng chua, vội vàng uống một ngụm trà đè ép, "Khẩu vị của nàng kiểu gì vậy, ngọt bùi cay đắng không có gì nàng không thích."
"Vậy là thiếp không kén ăn chứ sao." Tự Cẩm hừ một tiếng, lại nhét một viên vào miệng rồi mới nói: "Quý phi nương nương mời thiếp đi thưởng mai, thiếp sợ lạnh nên đã từ chối." Nói xong cũng ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, nàng cũng không tin Tiêu Kỳ không nhận được thiệp mời.
Tiêu Kỳ nghe vậy ly trà trong tay xuống, như cười mà như không nhìn Tự Cẩm, nhìn chằm chằm nàng không nói gì.
Tự Cẩm bị hắn nhìn chằm chằm, lập tức nét mặt đỏ bừng như máu, xoay xoay vặn vặn đầu, nói một chữ không thì thế nào chứ?
"Nghe nói quý phi cố ý chuẩn bị vũ khúc mới cho trẫm xem." Cố ý chuẩn bị vũ khúc mới cho hắn, tiết trời thì rất lạnh, hoa mai trong rừng đang nở rộ, không đi liền quá mất thể diện nàng ta.
Tự Cẩm:...
Biết ngay, quý phi quả nhiên lại bắt đầu hành động, vậy nàng có muốn đi hay không đây?
Thiệp mời đều đã trả về, nếu mà đi chính là tự đánh mặt mình!
Nhưng nếu không đi thì nàng lại không yên tâm. Dạo này Quý phi giở rất nhiều thủ đoạn, khi thì tổ chức các kiểu yến tiệc vì Ngọc Trân công chúa, lúc lại bày trò lấy lòng Tiêu Kỳ. Tưởng nàng nhìn không ra sao, nhất định là gần đây Quý phi không giữ được Tiêu Kỳ ngủ lại qua đêm, trong lòng cũng lo lắng không yên. Nhưng qua một đêm thì lại có thể sinh con sao?
Hành động của Tiêu Kỳ đi ngược lại với dự định của Quý phi, nàng cũng có thể đoán ra vài phần. Chẳng phải là muốn cảnh cáo tay Tào Quốc công đừng duỗi quá dài sao. Đúng rồi, dạo gần đây nghe Tào Quốc công hay đối chọi với tân khoa Trạng nguyên, lúc nào cũng tìm cớ bới móc. Tin tức này là do Quản Trường An nói cho Trần Đức An nghe, sau đó tới nàng biết.
Quý phi cố gắng lấy lòng hoàng thượng trong hậu cung, cha nàng ta thì ở bên ngoài cố gắng cản đường hoàng đế. Hai người mạnh mẽ mỗi người làm một kiểu. Bản thân bị hai bên đả kích, sao Tiêu Kỳ có thể thuận theo ý Quý phi?
Mặc dù Tự Cẩm rất ảo tưởng cuộc đời này Tiêu Kỳ không chạm vào người khác nhưng nàng cũng biết rõ chuyện này không thể nào xảy ra. Giờ ông trời cho cơ hội, vận khí này thật sự là quá tốt! Quý phi sinh hài tử xong, bản thân mình cũng không thể lưu lại Tiêu Kỳ qua đêm, lúc này sẽ tìm mọi cái không cho người khác nhận sủng. Thế cho nên những người theo phe Quý phi giờ cũng rất buồn bực. Giống như Lý Chiêu Nghi, tuổi càng ngày càng lớn. Chờ khi tú nữ mới tiến cung thì nàng ta chính là một trái dưa chuột già, chỉ có thể làm nhân vật bài trí. Giờ không nắm chặt cơ hội, không lẽ đợi đến khi tú nữ mới tiến cung sao?
Nhưng Quý phi còn không thuận lợi thì làm sao có thể nâng đỡ tiện nghi người khác, còn không bằng lúc nàng ta mang thai hào phóng. Nhưng trước khác nay khác. Tự Cẩm hoàn toàn có thể lý giải việc này. Lúc mang thai không thể thị tẩm đương nhiên không thể chiếm cứ, nhưng giờ thì khác rồi. Quý phi có thể thị tẩm, mà nguyên một đám các ngươi làm như ăn ςướק, vậy thì vứt thể diện của Quý phi ở chỗ nào chứ?
Nữ nhân, nhiều khi chỉ là tranh thể diện mà thôi.
Giống như bây giờ, Tự Cẩm rất không thích Tiêu Kỳ đi tới tiệc ngắm hoa của Quý phi, nghe Tiêu Kỳ trêu chọc cũng cố nén, nhưng sự chua xót trong lòng không kìm được, hừ mũi nói: "Thành ý của Quý phi nương nương, sao Hoàng thượng không hãnh diện."
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm khẽ mỉm cười, biết rõ trong lòng nàng không thoải mái nhưng cũng không khuyên nàng. Dù sao nàng cũng sẽ biết chính mình làm không đúng, rồi sẽ trở lại bình thường nhanh thôi. Dứt khoát cầm quyển sách dựa vào gối, Tự Cẩm nhìn hắn một cái sau đó lại tiếp tục ăn mứt hoa quả. Năm nay mứt sơn tra tươi, vị nửa chua nửa ngọt, rất ngon miệng. Trừ cái này, còn có mứt lê, mứt đào, loại nào cũng thơm ngon, nghĩ tới thì phát thèm.
Ăn hết một đĩa mứt nhỏ, những oán khí trong lòng Tự Cẩm cũng tiêu tan hết. Nàng cầm khăn lau lau tay, trong lòng suy nghĩ năm nay cũng nên gặp người nhà một lần. Vị phần của nàng có thể gặp người nhà nhưng một năm cũng không được nhiều lần. Kể từ lần gặp trước thì chưa từng gặp lại. Thứ nhất là không nghĩ quá huênh hoang, thứ hai là Tần Tự Xuyên trúng trạng nguyên, nàng sợ người trong nhà vào sẽ nhắc đến. Nàng không nhớ rõ chuyện đã xảy ra giữa hai người, nói đến không phải là chuyện hay gì nên cũng muốn quên đi, để thời gian vùi lấp cho qua. Qua một thời gian dài như vậy, Tần trạng nguyên cũng không làm gì khiến người khác chú ý, có lẽ giờ gặp người nhà cũng không ai nói gì nữa.
Nàng cũng không dám so với Hoàng hậu và Quý phi, muốn lúc nào gặp mặt người nhà cũng được.
Khoảng cách địa vị giữa bọn họ quá xa, Tự Cẩm chống lại Quý phi chỉ có đường quỳ xuống. Cớ gì phải tới trước mặt nàng ta chịu tội chứ? Cho nên cho tới nay, Tự Cẩm đều rất rõ ràng vị trí của mình, đối với Quý phi có thể tránh liền tránh. Nếu không thể tránh thì cũng tuyệt đối không để đối phương bắt được nhược điểm ђàภђ ђạ nàng. Có lẽ chính vì Tự Cẩm quá cẩn thận, một chút sai lầm Quý phi cũng không tìm được nên mới hành động ngày càng lỗ mãng.
Nếu Tự Cẩm ỷ vào Tiêu Kỳ sủng ái, làm việc không thỏa đáng thì bây giờ chắc chắn nàng đã bị Quý phi lấy cớ tiêu diệt rồi.
Cho nên, cuối cùng vẫn là địa vị bất bình đẳng tạo thành giá trị chiến đấu cách xa.
Dù Tiêu Kỳ muốn nâng địa vị của nàng lên nhưng không công lao gì thì cũng là uổng công. Huống chi, chuyện này Tự Cẩm sẽ không dễ dàng nhắc tới. Có những lúc, vì ích lợi mà quan hệ giữa người với người cũng sẽ thay đổi. Nàng cảm thấy trước mắt hai người cứ thế này đã rất tốt rồi, nếu như không có nhiều người quấy rối thì tốt biết mấy.
"Vậy sau khi hoàng thượng thưởng hoa thì sao?"
Tiêu Kỳ chau chau mày, liền ngẩng đầu nhìn Tự Cẩm, như cười như không nói: "Ái phi nói sao?"
Nói cái …!
Đương nhiên Tự Cẩm nghe được Tiêu Kỳ đang trêu chọc nàng, dứt khoát bình tâm tĩnh trí, lấy giỏ may vá ra. Cũng may tuy nàng thêu thùa chưa giỏi nhưng trình độ may một đường thẳng đã nâng cao. Nàng cầm trong tay là một chiếc áo sơ mi của Tiêu Kỳ, đã may gần xong, chỉ còn lại phần dưới nách trái là chưa khâu xong thôi.
Trong phút chốc trong phòng yên tĩnh trở lại, Tự Cẩm cúi đầu thiêu thùa may vá, Tiêu Kỳ dựa vào gối mềm đọc sách, hai người không ảnh hưởng đến nhau nhưng cũng không cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại có cảm giác ấm áp khó tả.
Trong phòng im ắng, mấy người Vân Thường ở ngoài hầu hạ, nghe bên trong không có tiếng động nào, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng. Diện Mi kéo kéo tay áo Vân Thường, làm cho nàng ta nhìn nhìn Quản Trường An đang ngồi trong phòng trà nghỉ chân, khẽ nói: "Sao trong phòng không có chút động tĩnh gì vậy?"
Vân Thường lặng yên một lúc rồi mới nói, "Chuyện của các chủ tử chúng ta không được xen vào, làm người hầu cho tốt là được, ngươi không có thấy công công cũng không lo lắng gì sao."
"Sao giống nhau chứ, Quản công công là người của Hoàng thượng, Di Cùng hiên bị sao cũng không có quan hệ gì với hắn ta. Hắn ta lươn lẹo như con lươn, muội không thích hắn." Diện Mi bĩu môi nói, Quản Trường An kia chỉ trung thành với Hoàng thượng, người để hắn ta nhân nhượng, coi trọng trong mắt không có nhiều. Đừng xem mặt ngoài hắn ta cười mỉm, kỳ thật nếu không phải là chuyện vớ vẩn thì miệng hắn ta kín như bưng, một chữ cũng không nhả ra.
"Đó chính là bản lĩnh lợi hại của Quản công công, muội học một chút đi." Vân Thường chỉ điểm, nếu Quản Trường An dám lôi kéo phi tần khác, Hoàng thượng đã sớm không tha cho hắn.
Diện Mi nghe Vân Thường nói suy nghĩ một chút, nhất thời cũng không nghĩ ra kế sách gì bèn dứt khoát nói: "Dù sao cũng qua lại lâu như thế mà hắn ta vẫn giữ kiểu vẻ kia, thật sự là nể mặt một chút cũng không có."
"Đúng là không nên có, muội ngẫm lại xem, nếu Quản công công hỏi muội chuyện của chủ tử muội có nói hay là không?"
"Đương nhiên không thể nói."
"Vậy không phải giống nhau sao."
Diện Mi:...
Nhìn Diện Mi còn mơ hồ, Vân Thường biết rõ nàng ta là người thông minh. Có một số việc phải do chính mình hiểu ra, người khác nói cũng là người khác, tự mình nghĩ ra mới là của mình. Chỉ trong mấy giây phút ngắn ngủi đó, bên trong liền gọi người, Vân Thường vội vàng lên tiếng vén rèm đi vào.
Vân Thường cũng rất nhanh lại đi ra, sai người truyền lệnh.
Diện Mi ngẩng đầu lên nhìn trời, sắp đến giờ ăn trưa, vội vàng nhấc chân đi ra ngoài.
Chỗ Quản Trường An cũng cười cười đứng lên, đi sang chính điện.
Ăn trưa xong, Tiêu Kỳ đứng dậy đi về Sùng Minh Điện, trước khi đi nhìn Tự Cẩm quẳng lại một câu, "Ngày đó ta sẽ trở về."
Mãi cho đến khi Tiêu Kỳ đi khuất, Tự Cẩm mới đần độn nở nụ cười, cả một buổi chiều thấy toàn thân thư thái, miệng cười không khép lại được.
Phượng Hoàn Cung.
"Hi Uyển Nghi từ chối tiệc ngắm hoa của Quý phi ư?" Hoàng hậu xoa trán mệt mỏi nói.
"Dạ." Đồng cô cô trả lời, "Hi Uyển Nghi làm vậy cũng không sợ đắc tội Quý phi sao?"
Chỉ sợ làm vậy mới là hợp tâm ý Quý phi ấy chứ. Quý phi tổ chức tiệc ngắm hoa vì cái gì? Còn không phải là muốn lấy lòng trước mặt hoàng thượng, củng cố sủng ái sao. Giờ người nàng ta chán ghét nhất là ai? Đương nhiên là Hi Uyển Nghi. Giờ Hi Uyển Nghi không đi, tiệc ngắm hoa của Quý phi chả phải càng thêm hài lòng thuận ý sao?
Nhớ tới Hi Uyển Nghi, hoàng hậu càng thêm đau đầu. Người là một tay nàng nâng lên, Hi Uyển Nghi cũng rất biết tình thế, biết rõ mình muốn nàng làm gì. Giờ nàng ta từ chối tiệc ngắm hoa của Quý phi, cũng chẳng qua là biểu đạt sự bất mãn về chuyện Trương Tần mà thôi. Chuyện Trương Tần nhìn chứng cớ vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng đều đủ, nhưng nếu ngẫm nghĩ thì phía dưới có bao nhiêu chỗ sơ hở. Chỉ sợ Hi Uyển Nghi đã biết rõ cái gì cho nên mới bất mãn.
So với một Hi Uyển Nghi nhỏ nhoi, hoàng hậu càng thêm coi trọng chính mình và ích lợi gia tộc. Không có Hi Uyển Nghi, chờ đến khi tú nữ tiến cung, nàng có thể tuyển thêm càng nhiều Hi Uyển Nghi để nâng đỡ. Nhớ tới thời gian trước Tô gia Khúc Châu muốn làm xấu danh tiếng nhà Hi Uyển Nghi, nếu không phải cha nàng ra tay áp chế ngầm, sao Tô gia có thể an ổn như thế. Nếu Hi Uyển Nghi đã không cảm ơn, sau này gặp chuyện đương nhiên nàng sẽ mặc kệ. Tô gia Khúc Châu muốn nháo cứ việc đi nháo. Nàng ta cũng muốn nhìn xem Hi Uyển Nghi sẽ hối hận hay không.
Chỗ Hoàng hậu buông tay, Tự Cẩm cũng không biết hoàng hậu nghĩ nhiều như vậy, cũng không nghĩ tới ngoài cung Tô gia Khúc Châu còn có Vệ quốc công áp chế. Nàng cũng rất tò mò, trước đó còn nói Tô gia Khúc Châu vào kinh sẽ phải làm khó nhà nàng một hồi. Ai ngờ đâu không có chút động tĩnh nào, còn tưởng rằng Tiêu Kỳ nói giao cho hắn đã có tác dụng.
Lần này Tô phu nhân vẫn dẫn theo con dâu tiến cung tới thăm Tự Cẩm. Khi Tự Cẩm nghe được lý do này bèn nhíu mày, nàng cũng không nghĩ tới Hoàng hậu lại có thể để cho Vệ quốc công phủ nhúng tay chuyện bên ngoài.
Tô phu nhân xem con gái chau mày, trong lòng cũng hơi bất an, liền hỏi thăm dò: "Chuyện trong nhà làm nương nương khó xử sao?"
Tô Thiếu phu nhân cũng rất căng thẳng. Mắt thấy sắp tới lễ mừng năm mới, bên Tô gia Khúc Châu lại bắt đầu hành động, không ngày nào yên ổn. Hết mời mọc lại gửi thiếp, rồi cho người tới cửa gây náo động, quả nhiên là phiền ૮ɦếƭ người. Cho dù hai nhà đã sớm kết đại thù nhưng bây giờ người ta lễ nghi đến cửa, các nàng còn có thể ngang nhiên đẩy người ra ngoài sao?
Nếu truyền đi, người khác sẽ không nói Tô gia Khúc Châu quỷ kế, chỉ biết nói nhà bọn họ không giữ lễ nghi. Tô Thiếu phu nhân không biết rõ những khúc mắc giữa hai nhà nhưng thật sự bị Tô gia Khúc Châu làm chán ghét. Do đó lần này tiến cung cũng là muốn cùng em chồng ra chủ ý. Chuyện này không thể cứ tiếp tục như vậy, để người ta gây rối nhà mình. Nếu đến lễ mừng năm mới, yến hội nhiều hơn, số lần hai nhà chạm trán càng nhiều mà vẫn bị dòng chính kia gây phiền toái thì không thể được.
Chán ghét cực độ, ghê tởm muốn ૮ɦếƭ mà lại không thể trở mặt, em chồng còn trong cung, bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chặp, không thể làm chuyện mất mặt được.
Tự Cẩm nhìn mẹ chồng nàng dâu Tô phu nhân vẻ mặt khẩn trương, trong lòng cũng áy náy, liền vội vàng bình tĩnh: "Không có, trong nhà không gây rắc rối gì cho con hết. Giờ cha và ca ca quan trường thông thuận, con ở trong cung cũng dễ chịu hơn nhiều so với trước, ngược lại con mới gây phiền phức cho nhà mình."
Tô phu nhân nghe con gái nói vậy, mắt đỏ lên nói: "Lúc trước con một lòng muốn tuyển tú, nương biết rõ con muốn tìm con đường cho cả nhà, không muốn bị mấy người kia áp chế không thể xuất đầu. Nhưng khi thấy con sống e dè cẩn thận trong cung, trong nhà ai cũng đều cực kỳ đau lòng."
Nghe Tô phu nhân nói vậy, Tự Cẩm lại hồi tưởng ký ức nguyên chủ, lúc đó hình như thật sự lấy cớ này để biểu lộ quyết tâm tham gia tuyển tú. Bất quá Tự Cẩm thật không muốn nhắc tới chuyện gì có liên quan đến Tần Tự Xuyên, cũng không dám tiếp tục đề tài này nữa, vội vàng nói chuyện khác: "Chuyện này không cần gấp, dòng chính làm vậy là không thỏa đáng, rất đáng hận. Nhưng căn nguyên chẳng qua là bởi vì bến đó không có người trong cung. Vừa không thể quá mức đắc tội nhà ta, lại không muốn thấy chúng ta quang cảnh, chỉ có thể làm mấy thủ đoạn này để gây sự chú ý, tìm một con đường ở kinh thành, chuyện này cũng không gì đáng trách." Chính là quá không biết xấu hổ.
Nhắc tới tuyển tú, Tô phu nhân liền nhìn con gái, "Nghe nói lần tuyển tú này, bên dòng chính cũng muốn đưa người vào."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc