Hoàng Ân - Chương 14

Tác giả: Tiếu Giai Nhân

Chương 14: Dây lụa đỏ
Du thị đi tìm Cố Lan Chi, vừa nhắc đến miếu Nguyệt lão, Cố Lan Chi liền để lộ vẻ mặt muốn cự tuyệt nhưng vì ngại cấp bậc lễ nghĩa nên vẫn phải miễn cưỡng nghe.
Du thị hơi ngập ngừng, dù sao cũng không phải tẩu tử ruột, nên nàng phải tìm cách nói năng uyển chuyển, kẻo “cô thái thái” này lại hiểu lầm tẩu tử đang thúc giục nàng mau tái giá.
“Hôm qua A Loan bép xép, nói rằng lão thái quân dự định sang năm giúp muội muội chọn lựa phu quân, thế nên tẩu tử muốn dẫn ngươi đi cúng bái Nguyệt lão, sớm thông báo cho Nguyệt lão một tiếng. Nguyệt lão an bài nhân duyên cũng phải chọn trước chọn sau nhìn một chút, chúng ta không thể ngày mai muốn gả, bây giờ mới ôm chân Phật đi cầu Nguyệt lão, muội muội nói xem có đúng không Du thị ngồi đối diện Cố Lan Chi, cười nói.
Cố Lan Chi hiểu rằng tẩu tử cũng là vì muốn tốt cho nàng mà thôi, thế nên liền gật đầu đồng ý.
Về phần ngày nào đi bái Nguyệt lão, Cố Sùng Nghiêm định là vào cuối tháng, bởi vì hôm đó hắn được nghỉ. Cố Sùng Nghiêm tự mình đưa thê tử, muội muội đi, chủ yếu là vì muốn cho muội muội chỗ dựa. Miếu Nguyệt lão hương hỏa rất vượng, ngộ nhỡ gặp phải quý thái thái nhà khác, có Cố Sùng Nghiêm ở đó, những người nhiều chuyện kia cũng không dám làm loạn chỉ trỏ Cố Lan Chi.
Cố Sùng Nghiêm là một nam nhân vô cùng trách nhiệm, chẳng những muốn bảo vệ thê tử, hài tử, ngay cả muội muội thứ xuất hắn cũng không cho phép người ngoài khi dễ.
Tiểu tỷ muội Cố Phượng, Cố Loan thành công lên xe ngựa của mẫu thân, Cố Đình cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Cố Sùng Nghiêm đuổi về đi học, miếu Nguyệt lãolà điểm đến của các cô nương, tiểu tử thúi tới xem náo nhiệt làm gì.
“Phụ thân bất công!” Lúc bị nhũ mẫu ôm đi, Cố Đình lớn tiếng ồn ào.
Cố Sùng Nghiêm cũng không để ý tới, ấn đầu hai tiểu nữ nhi đang ghé vào cửa sổ xe ngựa cười trêи nỗi đau của người khác vào trong, kéo màn trúc xuống, sau đó hắn liền cưỡi tuấn mã yêu thích của hắn, dẫn đầu xuất phát.
Ở kinh thành có tới mấy tòa miếu Nguyệt lão, trong đó miếu Nguyệt lão nằm ở phía Tây ngoại ô trêи núi Phượng Hoàng là hương hỏa vượng nhất. Miếu Nguyệt lão trêи núi Phượng Hoàng lưu truyền rất nhiều giai thoại lãng mạn và đẹp đẽ, gần đây nhất chính là giai thoại về Long Khánh Đế và Tương quý phi. Tương truyền rằng năm đó Long Khánh Đế cải trang chu du đi săn, gặp được một con gà cảnh lông vũ diễm lệ, có cái đuôi cao tựa như Phượng Hoàng trong thần thoại. Long Khánh Đế rất ngạc nhiên, liền cưỡi ngựa đuổi theo không bỏ, con gà cảnh trông giống Phượng Hoàng kia chạy mãi rồi trốn vào trong núi Phượng Hoàng, sau đó đột nhiên biến mất.
Long Khánh Đế vô cùng thất vọng, thấy mình đã đi tới tận núi Phượng Hoàng, Long Khánh Đế liền lên núi đi dạo một vòng, lúc đi tới miếu Nguyệt lão thì gặp Tương quý phi đến đây cầu phúc. Khi đó Tương quý phi chỉ là tiểu thư nhà lão viên ngoại*, thân phận không rõ, nhưng mỹ mạo khuynh thành, Long Khánh Đế vừa gặp đã thương. Không lâu sau đó, Long Khánh Đế đón Tương quý phi vào cung, độc sủng nàng.
*Chú thích: Viên ngoại chỉ một chức quan không chính thức của triều đình thời xưa, hoặc người giàu có nhưng không có chức vị gì.
Long Khánh Đế coi miếu Nguyệt lão trêи núi Phượng Hoàng là nơi định tình của hắn cùng Tương quý phi, hàng năm đều phát một khoản bạc để tu sửa miếu Nguyệt lão.
Miếu Nguyệt lão nổi danh như thế, âu cũng là điều dễ hiểu.
Khách hành hương nối liền không dứt, đến mức trêи cây ước nguyện treo đầy tâm nguyện màu đỏ, dây lụa theo gió tung bay.
“Mẫu thân, những thứ này để làm gì?” Cố Phượng tò mò hỏi.
Du thị cười giải thích nói: “Khách hành hương tới cầu nhân duyên phải đi dâng hương bái nguyệt lão trước, sau khi bái xong thì đem những ước nguyện của mình viết lên dây lụa đỏ rồi treo ở trêи cây, như vậy lúc Nguyệt lão du ngoạn trở về, nhìn thấy những dây lụa đỏ kia, liền biết được điều mà khách hành hương cầu ước.”
Ánh mắt Cố Phượng sáng lên, nàng cũng muốn treo!
Cố Loan lén lút sờ tay áo của mình, nàng đâu chỉ muốn treo, tối hôm qua nàng đã sớm chuẩn bị xong dây lụa đỏ rồi!
Cố Sùng Nghiêm đi phía sau cùng, thấy hai nữ nhi đều mở to mắt nhìn lên cành cây, hắn lặng lẽ buồn rầu.
Cố Lan Chi chịu ảnh hưởng của bầu không khí trong miếu Nguyệt lão, đáy lòng đột nhiên dâng lên một tia kính sợ đối với Nguyệt lão. Lúc quỳ gối trêи đệm hương bồ cầu phúc, vẻ mặt Cố Lan Chi đặc biệt thành kính, cầu Nguyệt lão ban cho nàng một vị phu quân tốt, đối với nàng một lòng một dạ. Thân thế và tướng mạo của nam nhân đó nàng chẳng mấy để tâm, chỉ cầu sau khi tái giá, tình cảm phu thê thuận hòa, trong nhà không còn sầu não.
Sau khi bái xong, Cố Lan Chi và nữ khách hành hương bên cạnh nàng vừa đứng dậy thì Cố Phượng và Cố Loan liền tranh nhau chạy tới.(^-^)
Những nữ khách xung quanh nhìn thấy hai bé gái cũng tới bái Nguyệt lão, đều cười.
Lông mày Cố Sùng Nghiêm co giật.
Cố Loan không biết tỷ tỷ tuổi còn nhỏ đang cầu xin cái gì, nàng mắt nhìn kim thân Nguyệt lão, nhắm mắt lại, chú tâm cầu nguyện: Nguyệt lão tại thượng, nhận được Thiên Đế chiếu cố, cho dân nữ cơ hội tái sinh, hy vọng Nguyệt lão cũng thương tiếc dân nữ kiếp trước chịu khổ, kiếp này ban thưởng cho dân nữ một đoạn nhân duyên mỹ mãn, phu thê hòa thuận.
Nguyện vọng khác thì Cố Loan sẽ cầu Phật Tổ, chỉ có nhân duyên, cầu Nguyệt lão là có tác dụng nhất.
Dập đầu, dâng hương, sau đó liền đi đến chỗ cây treo dây lụa đỏ.
Trong miếu có vải đỏ chuyên dụng, Du thị đưa Cố Lan Chi và trưởng nữ Cố Phượng đi đề chữ, Cố Loan làm bộ không hứng thú, muốn đi xem cành cây trước.
Cố Sùng Nghiêm nói với thê tử: “Các ngươi đi đi, ta sẽ trông nom A Loan.”
Du thị gật gật đầu.
Cố Sùng Nghiêm ôm lấy tiểu nữ nhi, vừa né tránh khách hành hương nối liền không dứt, vừa đi đến phía cành cây.
“Phụ thân, nữ nhi muốn tự mình đi.”Khi sắp đến dưới cây, Cố Loan vặn vẹo uốn éo thân thể nhỏ.
Cố Sùng Nghiêm nói: ” Ở đây nhiều người, sẽ dễ bị ᴆụng trúng.”
Cố Loan tiếp tục xoay: “Nữ nhi phải được tự mình đi cơ!”
Tiểu nữ nhi nũng nịu chơi xấu, chu miệng nhỏ hồng hồng, Cố Sùng Nghiêm không đành lòng ép buộc nữ nhi, đành phải đặt nữ nhi xuống đất, hắn xoay người dắt tay nữ nhi, vừa đi vừa phải chú ý người đi đường xung quanh, thế nên không thấy được Cố Loan đang làm gì.
Cố Loan lén lút lấy dây lụa đỏ trong tay áo ra, ném xuống đất, lại làm bộ kinh ngạc nói: “Phụ thân, dây này rơi trêи mặt đất!”
Cố Sùng Nghiêm cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy một sợi dây đỏ bên chân nữ nhi.
Cố Loan nhanh chóng nhặt lên, nhìn lung tung, nàng ngửa đầu, chỉ vào cành cây nói: “Phụ thân, mẫu thân nói dây đỏ rơi xuống đất thì không linh nghiệm, con muốn giúp vị khách hành hương này buộc lại lên trêи cây.”
Thấy nữ nhi mới năm tuổi thiện lương nhiệt tình như vậy, Cố Sùng Nghiêm vừa vui mừng vừa kiêu ngạo, lập tức đồng ý, ôm lấy nữ nhi giơ cao nói: “Được, để phụ thân bế A Loan, A Loan buộc lên đi.”
Thành công lừa được phụ thân, khóe miệng Cố Loan cong cong, đến dưới cây, nàng ngó nhìn phụ thân, dặn dò: “Chỉ có Nguyệt lão mới có thể xem nguyện vọng khách hành hương, phụ thân ngươi nhắm mắt lại, không được nhìn lén.”
Nữ nhi làm như thật, Cố Sùng Nghiêm cười ha ha hai tiếng, quả thật nhắm mắt lại.
Cố Loan giơ hai cánh tay nhỏ lên, tốn sức mà đưa dây đỏ nàng cầu nguyện treo trêи nhánh cây trước mặt.
Treo xong, dây lụa màu đỏ nhẹ nhàng đung đưa, rốt cuộc không thấy rõ chữ phía trêи.
Cố Loan nhìn lại vài lần, mới gọi phụ thân bế nàng đi ra với đám người bên ngoài.
Khi Du thị, Cố Lan Chi dẫn Cố Phượng trở về, Cố Sùng Nghiêm giao tiểu nữ nhi cho thê tử trông giữ, hắn ôm lấy trưởng nữ, lại bế trưởng nữ đi treo dây lụa. Cố Lan Chi có thể tự treo, vì không muốn cho huynh trưởng trông thấy chữ của nàng, Cố Lan Chi cố ý dẫn nha hoàn vây quanh cành cây mặt phía Bắc, đứng vững, Cố Lan Chi nhón chân lên.
Nàng giơ cao cánh tay, ống tay áo rơi xuống một đoạn, để lộ ra cổ tay tuyết trắng.
Vòng eo nữ nhân tinh tế, làn da nõn nà như tuyết, chỉ bóng lưng thôi, cũng có thể khiến cho người ta suy nghĩ vẫn vơ.
Hôm nay Hạ Sơn cũng đưa muội muội đi bái Nguyệt lão, khi muội muội muốn treo dây lụa đỏ, hắn cũng đi theo tới, ánh mắt vô ý đảo qua cánh tay như ngọc của nữ tử bên cạnh, Hạ Sơn vừa muốn dời ánh mắt, liền nghe muội muội Hạ Nguyệt ngạc nhiên nói: “Lục phu nhân!”
Lục phu nhân?
Trái tim Hạ Sơn bỗng nảy lên một cái, ánh mắt dời xuống, quả nhiên thấy được một gương mặt mỹ lệ khắc sâu trong ký ức của hắn.
Tim đập như trống chầu, Hạ Sơn khẩn trương đến mức toàn thân đổ mồ hôi.
Cố Lan Chi từng là Lục phu nhân, mặc dù đã hòa ly gần một năm nhưng khi nghe thấy cách xưng hô thế này một lần nữa, nàng vẫn theo bản năng nhìn qua, thấy một cô nương mười lăm mười sáu tuổi thanh tú đang kϊƈɦ động nhìn nàng, mặt Cố Lan Chi lộ vẻ nghi hoặc: “Ngươi là. . .”
Hạ Nguyệt hưng phấn nói: “Ta là Hạ Nguyệt Liễu gia thôn, phu nhân ở bên đó có trang tử, sáu năm trước ca ca sinh bệnh, ta cầu tất cả mọi người đều vô dụng, đã định bán mình đi làm nha hoàn. Khi phu nhân ngồi xe đi qua, ta ngăn ở trước xe cầu xin phu nhân, phu nhân thiện tâm, sau khi theo ta đi xem ca ca, ban cho huynh muội chúng ta năm mươi lượng bạc mua thuốc, phu nhân ngài không nhớ rõ sao?”
Cố Lan Chi bừng tỉnh ngộ.
Sáu năm trước, chính là thời điểm Lục lão phu nhân ép Lục Duy Dương nạp thϊế͙p͙ lên đến đỉnh điểm, Cố Lan Chi tâm phiền ý loạn, mang theo nhi tử đến trang tử đó ở một thời gian. Trêи đường đến trang tử, có một nữ nhi nhà nông quần áo tả tơi khóc lóc cầu nàng mau cứu ca ca của nàng ta, Cố Lan Chi liền thuận tay làm việc thiện.
Có điều, Hạ Nguyệt trong trí nhớ Cố Lan Chi, là một tiểu nha đầu khô gầy như củi, không ngờ sáu năm trôi qua, Hạ Nguyệt lại trổ mã xinh đẹp như thế này.
“Ca ca, tại sao ngươi không nói lời nào?” Chú ý tới ca ca cứng ngắc, Hạ Nguyệt cười kéo ca ca tới bái kiến ân nhân.
Cố Lan Chi vừa ngẩng đầu lên quan sát bỗng nhiên giật nảy mình. Nàng nhìn Hạ Nguyệt thay đổi đã đủ kinh ngạc, lại càng không ngờ được nông gia thiếu niên lúc trước nằm thoi thóp trêи giường, lúc này đây dáng dấp lại cao gần bằng huynh trưởng, mày kiếm mắt sáng, lưng hổ eo vượn, tráng kiện tựa như một tòa núi nhỏ!
Cố Lan Chi không khỏi lui về sau một bước.
Gương mặt ngăm đen của Hạ Sơn cũng sắp đỏ lên, hắn lắp bắp nói: “Phu, phu, không, đại, đại tiểu thư, ta, ta là Hạ Sơn.”
Vất vả lắm mới nói xong câu này, Hạ Sơn rốt cuộc không chịu nổi áp lực khi đối mặt với Cố Lan Chi, cúi đầu nhìn xuống.
Năm đó hắn mười bốn tuổi, nhiễm phong hàn, nhà nghèo không mua nổi thuốc, muội muội khóc đến ruột gan đứt từng khúc, Hạ Sơn hữu tâm vô lực, nằm trêи giường khổ sở chờ ૮ɦếƭ. Có một ngày, hắn mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh muội muội cùng người ta nói chuyện, Hạ Sơn miễn cưỡng mở mắt ra, liền thấy một tiên nữ cúi người nhìn hắn, đôi mắt của nàng rất đẹp, ánh mắt nàng nhìn hắn tựa như Bồ Tát đại từ đại bi trong chùa.
Từ đó, trái tim hắn đã khắc sâu bóng hình nàng tiên nữ ấy.
Sau khi lành bệnh, Hạ Sơn nghe ngóng bốn phía, mới biết được tiên nữ đã lập gia đình, nàng là tiểu thư nhà Thừa Ân Hầu Phủ, cũng là Vĩnh An Bá phu nhân, xa vời không sao với tới.
Hạ Sơn biết rằng ngay cả tư cách nhớ Cố Lan Chi hắn cũng không có, nhưng hắn vẫn không quên được nàng. Dựa vào năm mươi lượng bạc kia, hắn cùng muội muội trở thành phú hộ trong thôn, Sau khi tròn mười tám tuổi, hắn dựa vào thân thể cao lớn tráng kiện trúng tuyển cấm quân tân binh, bà mối đến cầu hôn cho hắn càng ngày càng nhiều, nhưng Hạ Sơn không muốn cưới.
Năm ngoái, nghe nói Cố Lan Chi cùng Lục Duy Dương đã hòa ly, Hạ Sơn vô cùng sung sướиɠ, chạy lên núi la hét nửa ngày. Hét xong, Hạ Sơn lại sa sút tinh thần, Cố Lan Chi hòa ly thì đã làm sao, người ta vẫn đường đường là đại tiểu thư của Thừa Ân Hầu Phủ, một tên vô danh tiểu tốt như hắn mà dám đến Hầu phủ cầu hôn, Thừa Ân Hầu chắc chắn sẽ đánh hắn một trận.
Trái tim như bị chặn lại bởi một tầng cát, Hạ Sơn trộm nhìn Cố Lan Chi.
Cố Lan Chi vẫn đang kinh ngạc, ánh mắt vẫn dừng trêи mặt Hạ Sơn, bởi vậy Hạ Sơn vừa nhấc mắt, ánh mắt hai người liền không hẹn mà gặp.
Trong đôi mắt ngây ngô của nam nhân trẻ tuổi ấy, chất chứa đầy tâm niệm chẳng biết nói cùng ai đã được cất giấu qua biết bao năm tháng, cũng có cả những điều cầu mà không được, thống khổ và tự ti.
Trong khoảnh khắc đó, Cố Lan Chi liền giống bị bỏng, hai chân đứng không vững.
“Phu nhân, người cũng tới cầu phúc sao?” Hạ Nguyệt cười hỏi, không hề phát giác được tình cảm của ca ca.
Hạ Sơn nhìn về phía cổ tay Cố Lan Chi.
Quỷ thần xui khiến, Cố Lan Chi vội vàng cầm dây lụa đỏ giấu sau lưng, lắc đầu, lại không biết làm sao để phủ nhận, dưới tình thế cấp bách, nàng vội vàng rời đi.
Hạ Sơn mê đắm nhìn theo bóng lưng của nàng, khi Cố Lan Chi hòa vào trong đám người, nét lưu luyến trong mắt Hạ Sơn liền hóa thành bi thương, chua xót.
“Muội muội treo xong rồi sao?” Du thị quan tâm hỏi.
Cố Lan Chi không yên lòng gật gật đầu.
“Còn muốn đi lên núi dạo chơi không?” Du thị lên núi, hỏi.
Trong đầu Cố Lan Chi lúc này đều là ánh mắt của Hạ Sơn, nàng không có tâm tình đi dạo nên để ca ca và tẩu tử một nhà bốn người đi du ngoạn, còn nàng vào trong miếu nghe tụng kinh.
Phu thê Cố Sùng Nghiêm và Du thị bỏ lại muội muội, một đoàn người cùng xuống núi.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, trong đám người, Triệu Quỳ một thân thường phục hất cằm về phía cành cây, ra lệnh cho thuộc hạ: “Đi lấy dây lua đỏ của Tứ tiểu thư đến đây.”
Được Long Khánh Đế hết lòng thiên vị, bây giờ Triệu Quỳ là hoàng tử duy nhất trong cung có thể tự do ra vào cung.
Hôm nay Triệu Quỳ đến núi Phượng Hoàng, chỉ là tùy tiện đi một chút, không ngờ lại bắt gặp Cố Sùng Nghiêm và Cố Loan, còn chính mắt thấy toàn bộ quá trình Cố Loan ném một dây lụa đỏ xuống đất rồi nhặt lên lại treo trêи cành cây, đương nhiên, khoảng cách quá xa, Triệu Quỳ không nghe thấy hai phụ tử nói chuyện gì. Nhưng Triệu Quỳ cảm thấy rất thú vị, muốn biết rằng một bé gái năm tuổi cầu nguyện điều gì với Nguyệt lão.
Tùy tùng tìm rất lâu mới thấy được dây lụa của Cố Loan, dây lụa là một chữ “Loan”.
“Điện hạ.” Tùy tùng hai tay dâng dây lụa lên, đưa cho chủ tử.
Triệu Quỳ nhận dây lụa đỏ, chỉ thấy trêи đó viết hai hàng chữ nhỏ ngay ngắn: Cầu xin có được một phu quân, yêu ta như phụ thân yêu mẫu thân.
Triệu Quỳ bật cười, một bé gái năm tuổi đã nghĩ đến chuyện thành gia lập thất rồi sao?
Hắn phải giữ lại dây lụa đỏ này, chờ đến lúc nàng trưởng thành, hắn sẽ trêu chọc nha đầu kia một chút, xem nàng có xấu hổ đến phát khóc hay không.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc