Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 38

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Happy Ending
Trần Mặc chỉ sa sút tinh thần được vài ngày thì đã phấn chấn trở lại. Lần hồi phục này hắn còn mặt dày hơn cả lúc ban đầu. Suy nghĩ mấy ngày trời, hắn cảm thấy Cố An vẫn còn rất thích mình, căn bản không thể rời xa mình được.
Muốn hỏi vì sao hắn lại tự tin như thế ư? Đều là có lý do cả. Đêm ấy hắn tới tiệm hoa tìm Cố An, cố ý dùng phiếu mua hàng giảm giá siêu thị để mua chuộc A Bố, nhờ cô nàng ngày đêm chú ý nhất cử nhất động của Cố An, rồi thường xuyên báo cáo tình hình cho mình.
A Bố theo tiêu chí, cao thượng "nhận tiền của người giúp người giải nạn" mà hoàn thành vô cùng xuất sắc nhiệm vụ được giao. Từng lời nói và hành động của Cố An hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Từ miệng A Bố, hắn còn biết được Cố An xem hoa hắn tặng như thể báu vật mà nâng niu chăm sóc, hơn nữa còn nhiều lần nhắc tới hắn trước mặt mọi người, tuy khẩu khí chán ghét nhưng cái vẻ thỏa mãn hạnh phúc đến nổi da gà thì viết đầy trên mặt.
Trần Mặc sớm biết Cố An là kẻ nghĩ một đằng nói một nẻo, bây giờ hắn đã có nhiều tin tình báo quan trọng như thế, thời cơ cũng đã chín muồi, phải ra tay rước người về thôi.
Trần Mặc tới chỗ làm của Cố An, một là muốn hẹn cậu đi ăn tối, nhân đó trình diễn một màn bày tỏ lãng mạn chân tình; hai là muốn xem thử tên chủ có ý đồ không lành mạnh kia, tiện đường ra uy cảnh cáo hắn ta một phen: Nhà ngươi tốt nhất là đừng mơ tưởng hão huyền, sau này đừng có mà giở trò với Cố An nữa!
Vừa bước vào công ty, Trần Mặc thấy Cố An đang quét dọn vệ sinh.
Cậu ngồi xổm dưới đất, tay cầm khăn lau sàn nhà, ngưòi đổ đầy mồ hôi. Do quá chú tâm lau dọn nên không phát hiện hắn đến.
Nhìn tình cảnh này, Trần Mặc vừa tức giận vừa đau lòng. Cố An gia đình khá giả, từ nhỏ tới lớn không phải động tay làm việc nhà, bây giờ lại chẳng khác gì khổ sai, lẽ nào công ty này không có nhân viên vệ sinh?!
Trần Mặc bước tới gần Cố An, đanh mặt hỏi: "Sao em lại phải lau sàn nhà?"
Tiếng hỏi bất ngờ vang lên khiến Cố An giật mình, vội ngước đầu, nhìn thấy Trần Mặc liền nở nụ cười: "Ai cha, Giám đốc Trần, ngọn gió nào đã thổi ngài tới đây vậy?"
"Anh ra ngoài bàn công việc, vừa lúc đi ngang qua công ty em nên ghé vào thăm."
“Hóa ra là vậy." Cố An bĩu môi, còn tưởng hắn cố tình tới đây tìm mình chứ.
Trần Mặc lại hỏi: "Lao công của công ty đâu? Chuyện này sao không để họ làm?"
"Thì tôi chính là lao công nè." Cố An vừa lau chùi vừa đáp: "Công ty chúng tôi chỉ có hai người, chuyện tốn sức như vầy sao có thể để ông chủ làm."
"Vậy sao hắn không đi thuê một lao công về!"
"Không cần, lúc mới vào công ty ông chủ đã nói chuyện này thuộc bổn phận của tôi. Tôi lấy tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta chứ."
Vẻ mặt nghiêm túc của Cố An khiến Trần Mặc sững lại. Hắn chưa bao giờ nghĩ cậu lại có thể chuyên tâm làm việc như thế. Trong lòng hắn, cậu vẫn luôn là kẻ không chí cầu tiến, được chăng hay chớ. Đối với sự thay đổi này, đáng lẽ hắn nên cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng không hiểu sao lại có chút mất mát không thôi. Hắn thà để Cố An ở nhà vui chơi cả đời, cũng không muốn nhìn cậu vất vả kiếm sống. Nhưng con người, chung quy cũng phải đến lúc trưởng thành, sau khi Cố An rời xa hắn, mỗi ngày của cậu lại trở nên thật phong phú. Cuộc sống không phải thiếu ai đó thì sẽ không thể sống nổi. Trên thế giới này, trái đất vốn chẳng vì một người mà vận hành. Có hay không có Trần Mặc, Cố An vẫn sẽ sống tốt thôi.
Trần Mặc cũng chỉ thương cảm một lúc, rồi sực nhớ tới mục đích chính đến đây, bèn nói: "Khi nào em tan ca? Anh mời em đi ăn tối."
"Nhanh thôi, dọn vệ sinh xong mà không còn việc gì nữa thì có thể đi rồi." Cố An lau dọn xong thì xách thùng nước vào nhà vệ sinh giặt khăn.
Trần Mặc theo sau, vừa nhìn cậu làm vừa nói chuyện phiếm.
"Dạo này em thế nào?"
"Rất tốt.”
“Có còn phải ăn mì nữa không?"
"Thỉnh thoảng ăn một hai lần."
"Vậy... có nhớ anh không?"
"Hả?"
"Sau này bớt, bớt ăn mì gói lại đi."
"Ừ."
Trần Mặc gục đầu xuống không ngừng ảo não, một lời giản đơn như vậy mà sao lại khó nói ra đến thế?!
Cố An giặt khăn xong, khẽ liếc nhìn hắn, ngoài mặt thì vô cùng bình tĩnh, nhưng lòng đã sớm vui như trẩy hội.
Cậu vào phòng làm việc thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Lúc này, ông chủ lại ôm một tập văn kiện tới, mặt vô cảm nói: "Chỉnh lý hết số hồ sơ này rồi về."
Cố An đáp một tiếng, như thể chẳng thắc mắc gì; còn Trần Mặc lại cực kỳ tức giận, bây giờ đã là lúc tan ca rồi, sao còn không cho người ta về? Lẽ nào Cố An đã quen với việc phải tăng ca, quen với việc bị tên chủ này bắt nạt?
Hắn ho nhẹ hai tiếng, lên tiếng bênh vực kẻ yếu: "Công việc có thể để ngày mai làm, người mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, nếu có chuyện gì thì anh chẳng gánh nổi trách nhiệm đâu!"
Ngưòi kia thản nhiên liếc Trần Mặc một cái, chẳng thèm tâm tới hắn, lại quay sang nhìn Cố An: "À, phải rồi. Số hồ sơ này cần dùng gấp, hôm nay phải làm cho xong."
Trần Mặc dám khẳng định tên kia cố tình làm như vậy! Lửa giận ngùn ngụt bốc lên, hắn túm lấy tay Cố An, kéo đi: "Không làm nữa, theo anh về!”
"Ui ui, Giám đốc Trần, anh đừng vậy chứ!" Cố An rút tay lại, quay đầu nhìn ông chủ cười cười, bắt tay thành hình chữ thập, áy náy nói: "Ông chủ yên tâm, hôm nay tôi nhất định sẽ chỉnh sửa xong hết hồ sơ mới về."
"Ừ." Ông chủ rút từ túi quần ra một cái cà vạt đặt lên bàn Cố An: "Đây là quà khuyến mãi, cậu cầm lấy đi. Tôi đi làm đây, xong việc thì qua báo cáo với tôi."
Cố An luôn miệng cảm ơn, cúi đầu khom lưng cung tiễn ông chủ ra khỏi phòng làm việc. Đoạn quay người thấy Trần Mặc đang cầm cái cà vạt kia mà săm soi, mặt đầy vẻ châm chọc.
"Cái cà vạt này là hàng cao cấp cơ đấy, đồ khuyến mãi của công ty em cũng không tệ nhỉ."
Cố An đắc ý cười: "Đương nhiên, tất cả đều là đồ hiệu đó."
Mặt Trần Mặc liền sa sầm lại, nhìn có vẻ cực kỳ tức giận: "Hàng khuyến mãi? Chuyện nhảm nhí này mà em cũng tin? Có phải hắn ta muốn theo đuổi em không?"
"Tôi đâu phải thằng ngu, đương nhiên là không tin rồi." Cố An như đột nhiên nghĩ tới điều gì, cười hì hì nói: "Thật ra..."
"Nếu không tin sao còn nhận những thứ này?" Trần Mặc ngắt lời, tiến lại gần dồn ép cậu vào góc tường. Đoạn vươn tay mạnh bạo túm lấy cổ áo Cố An, nhấc cậu lên: "Em muốn ở bên hắn? Em định đón nhận hắn?"
Cố An vốn định phủ nhận, nhưng mở miệng lại buông lời trêu chọc: "Giám đốc Trần, đừng nói là anh đang ghen đó chứ?"
"Phải! Anh ghen đó!"
Bỗng dưng nghe được lời thật lòng của hắn, Cố An sững sờ ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau, ý cười liền dâng đầy trong mắt.
~*~
Một năm sau.
Sau khi Thẩm Huyên năm lần bảy lượt khuyên bảo, Vệ Đinh rốt cuộc cũng chịu đi phẫu thuật thanh quản.
Cuộc phẫu thuật vô cùng thành công, Vệ Đinh đã có thể mở miệng nói chuyện, có điều mỗi lần nói đều hết sức vất vả, giọng cũng khàn khàn không rõ. Bác sĩ bảo cậu nên thường xuyên luyện tập, dần dần nói năng sẽ lưu loát hơn thôi.
Đột nhiên có thể nói trở lại, Vệ Đinh vẫn chưa quen nên bình thường vẫn dùng thủ ngữ, ít khi chịu mở miệng nói gì.
Thẩm Huyên hỏi lý do, cậu bảo nói chuyện vừa mệt lại vừa phiền, vốn cũng quen dùng thủ ngữ giao tiếp rồi. Thẩm Huyên nghe vậy cũng không ép buộc, cậu muốn dùng phương thức nào thì chiều theo thế ấy.
Có lần hai người đi siêu thị mua đồ, vừa xếp hàng vừa dùng tay trò chuyện. Có hai bác gái đứng gần thấy thế thì thầm với nhau.
"Nhìn hai cậu nhóc này đẹp trai vậy mà lại bị câm, đúng là đáng tiếc!"
"Phải đó, con người chẳng ai hoàn hảo cả, thượng đế vốn luôn công bằng."
Nghe xong, Vệ Đinh và Thẩm Huyên tức thì quay phắt lại, trợn trắng mắt nhìn hai bà: "Thím hai, bọn cháu có thể nói đó!”
Hai bà cũng trợn mắt nhìn họ: "Nói được sao lại giả câm! Đúng là ăn no rửng mỡ mà!"
Từ đó về sau, Vệ Đinh bắt đầu cần mẫn tập nói, tránh bị người ta hiểu lầm là mình câm.
Sở Hiểu Phong đã dọn ra khỏi nhà trọ trạch nam, cùng Cung Nghị mua một căn phòng một trăm mét vuông tại chợ chim. Cuộc sống đôi vợ chồng son này rất hạnh phúc, hàng ngày Cung Nghị đi làm, Sở Hiểu Phong ở nhà vẽ tranh, hiếm khi bước ra cửa. Bởi vì Cung Nghị không dám cho cậu ra ngoài, từ sau khi giảm béo, vận đào hoa của cậu cứ kéo tới ào ào.
Lần nọ hai người ra ngoài ăn, có một gã đàn ông cứ nhìn cậu chằm chằm.
Sau đó, Cung Nghị đi vệ sinh, lúc trở ra thì thấy gã kia hệt như gấu thấy mật mà chảy nước miếng bu bám bên cạnh Sở Hiểu Phong.
Sở Hiểu Phong tính tình nhát gan hay xấu hổ, không biết cách từ chối người khác, chỉ còn nước ngồi ૮ɦếƭ lặng một chỗ sợ hãi nhìn quanh, dáng vẻ luống cuống đến tội nghiệp.
Thấy gã đàn ông kia sắp bổ nhào vào Sở Hiểu Phong, Cung Nghị lập tức bước qua ôm cậu ra khỏi tiệm, trong lòng thầm hạ quyết định, sau này không cho cậu ra ngoài nữa, tránh bị người ta nhìn ngó.
Thế nhưng cũng đâu thể nhốt cậu cả đời được? Anh bèn đổi ý, chính là nuôi cậu trở nên béo tròn như xưa. Sau đó, Cung Nghị không cho cậu làm bất cứ việc gì, ngày nào cũng mua rất nhiều thức ăn ngon mà bồi bổ vỗ béo, nhà cũng dự trữ rất nhiều đồ ăn vặt.
Sở Hiểu Phong hàng ngày ăn no lại ngủ, ngủ no lại ăn, thể trọng cứ lên vù vù. Cậu thấy hình như mình đang ngày càng béo lên, áo quần mặc không vừa nữa. Thế nhưng mỗi khi nhắc chuyện giảm béo, Cung Nghị lập tức đánh trống lảng, lại còn lừa cậu rằng, cậu chẳng béo chút nào, vẫn xinh đẹp như vậy.
Sở Hiểu Phong ngây thơ trong sáng cứ thế tin theo răm rắp, mỗi ngày chỉ việc ăn no ngủ kỹ, cuộc sống gia đình hạnh phúc vô cùng.
Cố An cũng dọn khỏi nhà trọ trạch nam, tới sống cùng Trần Mặc.
Cậu vẫn làm ở công ty đó, Trần Mặc ngày ngày đưa rước, buổi trưa còn mang cơm tới cho cậu, chăm chỉ chẳng khác gì con trâu già.
Từ lúc Trần Mặc thẳng thắn thừa nhận mình ghen, ngăn cách giữa hai người đã biến mất, thuận ý hợp lòng ở bên nhau.
Thật ra những "hàng khuyến mãi" kia là quà của bạn trai ông chủ tặng cho anh ta, thế nhưng khi ấy hai người đang chiến tranh lạnh, ông chủ lại thuộc kiểu người vừa cao ngạo vừa khó chịu, để khiến bạn trai ghen nên đã cố ý tặng toàn bộ những thứ đó cho Cố An. Về phần anh bạn trai kia có ghen hay không thì ai mà biết chứ. Cố An chỉ biết mỗi lần ᴆụng mặt nhau, người đàn ông đó luôn nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập địch ý, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.
Hiểu lầm đã sáng tỏ, Trần Mặc cuối cùng cũng yên lòng. Bây giờ có thể nói hắn cưng chiều Cố An lên tới trời, chuyện gì cũng nghe theo cậu. Ví như Cố An muốn ăn táo, hắn liền tức tốc ra ngoài mua về một rổ, sau đó Cố An lại đổi ý đòi ăn thứ khác, hắn cũng lập tức cầm chìa khóa xe đi mua. Cứ như thế, Cố An muốn ăn gì, hắn mua cái nấy. Cả đêm chạy tới chạy lui đến mười vòng cũng không hề có lấy nửa tiếng trách than oán giận.
Có điều, dù sao hắn cũng là dân làm ăn, mặt này thua lỗ thì mặt kia phải tìm cách lấy đủ cả vốn lẫn lời.
Đó chính là: ℓàм тìин.
Chớ thấy hắn bề ngoài nho nhã lịch thiệp mà nhầm, ϲởí áօ lên giường rồi chẳng khác gì cầm thú, thường xuyên lăn qua lộn lại Cố An đau đến không xuống giường nổi. Đêm nào cũng quấn quýt mặn nồng, thay đổi đủ mọi tư thế, đôi lúc còn dùng đến vài món đồ chơi.
Cứ đến giờ đi ngủ, Cố An lại sợ hãi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày bỏ mạng trên giường mất thôi.
~*~
Vào đêm giao thừa, tất cả tề tựu đông đủ.
Vừa gặp mặt, A Bố liền nói với Sở Hiểu Phong: "Ông lại béo rồi... ít nhất cũng phải gần tám mươi cân!"
Sở Hiểu Phong rơi lệ đầy mặt: Hóa ra anh cảnh sát đã gạt mình! ╥_╥
A Bố hỏi Vệ Đinh: “Ê, chú mày đã nói chuyện được rồi mà sao cứ nói lắp mãi thế?"
Vệ Đinh giận đỏ mặt, nghẹn một hồi mới cà lăm nói: "Bà, bà, bà, bà, bà mới nói lắp... Các người, toàn bộ, toàn bộ, toàn bộ cái chợ này đều… nói lắp!"
A Bố lại dòm Cố An: "Nhóc con, nhìn ông có vẻ an nhàn sung sướng nhỉ, cơ mà sao sắc mặt tệ thế? Có phải vận động pit tông nhiều quá rồi không? Coi chừng tinh tẫn nhân vong đó!"
Cố An nổi quạu: "Sắc mặt ông đây có chỗ nào tệ chứ? Ông đây tinh thần sung mãn, mặt mũi hồng hào, phơi phới như hoa tươi! Ông đây...”
"Được rồi, được rồi!" A Bố ngắt lời: "Mặt ông còn khủng bố hơn tượng sáp, hồng chỗ nào mà hồng? Lại còn hoa? Đừng nói quá chứ!”
Cuối cùng A Bố liền kết luận: "Ba tên gay ngu ngốc suốt ngày bị đè! Tại sao một năm rồi mà vẫn chẳng có chút tiến bộ nào vậy hả?"
Cả ba chỉ hận không thể một chưởng đánh cho cô nàng tả tơi hoa lá.
Một năm trôi qua, khách trọ khác dọn tới, một câu chuyện mới lại bắt đầu...
HẾT
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc