Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 34

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Cửu Biệt Trùng Phùng
Cố An là người đầu tiên xông lên, kéo Sở Hiểu Phong vào lòng ôm thật chặt.
Sở Hiểu Phong hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng vòng tay ôm lại, hai người ôm nhau thắm thiết.
Màn kịch cửu biệt trùng phùng này hai người diễn vô cùng thuần thục cảm động.
Sở Hiểu Phong hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói không nên lời: "Cố, Cố An... tôi rất nhớ cậu... tôi rất nhớ mọi người..."
Cố An như không nghe thấy lời bộc bạch chân tình đó, một phen sờ loạn trên lưng Sở Hiểu Phong, cười đến ngu dại si mê: "Ối! Được ôm người đẹp trong lòng quả nhiên rất sung sướng! Mềm mềm, thơm thơm, cảm giác thật phấn khích nha!"
Tấm lòng chân thành bị nước cuốn phăng, Sở Hiểu Phong nhất thời ngây ra, nửa năm không gặp hắn vẫn thiếu đúng đắn như vậy! (+ +)~
Vệ Đinh giải cứu Sở Hiểu Phỏng khỏi nanh vuốt của Cố An, cười hì hì dùng thủ ngữ nói: [Cầu Cầu, anh thiệt là đẹp!]
Sở Hiểu Phong cúi đầu cười, mặt ửng hồng: "Thật ra cũng thường thôi..."
Bộ dạng mắc cỡ này của cậu ta quả nhiên có lực sát thương vô cùng dữ dội, cả đám trong nháy mắt oanh oanh liệt liệt hy sinh, nhất tề gào thét trong lòng: Ông thiệt tình xem mình là cô gái bé nhỏ hả?! Xấu hổ cái khỉ gì! Đỏ mặt cái 乃úa gì! Thật hại người mà!
Sở Hiểu Phong mở hành lý lấy những hộp quà bên trong ra, đưa tận tay từng người: "Đây là quà tôi tặng mọi người, nhìn xem có thích không."
Cả bọn mở giấy gói ra, tức thì đồng loạt câm nín, quà tặng y hệt nhau: Là một đôi 乃úp bê thủy tinh đang hôn nhau.
Sở Hiểu Phong cười cười: "Bạn bè thì phải đối xử công bằng mà, nên tôi mua quà giống nhau hết. Nhìn rất dễ thương đúng không?"
Cố An cầm con 乃úp bê tỉ mỉ nghiên cứu, thuận miệng hỏi: "Đây là thủy tinh thiệt hả? Chắc bán cũng được chút tiền ha?"
Sở Hiểu Phong: “…”
A Bố vui vẻ vỗ vai Sở Hiểu Phong: "Đừng để ý tới hắn, dạo này hắn muốn tiền tới điên rồi." Dứt lời liền đảo mắt nhìn vali hành lý, chỉ vào hộp quà nhìn có vẻ sang trọng, hỏi: "Cái này là dành tặng cho anh cảnh sát phải không? y da! Chẳng phải ông bảo đối xử công bằng sao? Cớ gì của anh ta lại to hơn chứ? Ông đúng là bất công, trọng sắc khinh bạn!"
Bỗng chốc bị nói trúng tim đen, Sở Hiểu Phong vốn không giỏi ăn nói nay lại càng thêm khốn đốn. Cậu ôm gói quà vào lòng, vừa lắp ba lắp bắp nói vừa co giò bỏ chạy: "Tôi... tôi ra ngoài một chút… "
Nhìn theo bóng dáng nho nhỏ xinh xinh ấy, Cố An cảm khái không thôi: "Nói thật, ở cùng cậu ta mà sao tôi cứ có cảm giác như ở chung với con gái quá? Ai, xem ra sau này muốn cởi trần ở nhà cũng không được rồi."
Nghe xong câu này, A Bố tức đến xì khói: Bà mới là con gái đích thực đây, bình thường mi chỉ mặc mỗi cái quần sịp chạy tới chạy lui trước mặt ta sao không xấu hổ, sao không mắc cỡ!
Sở Hiểu Phong ôm gói quà to chạy thẳng tới đội cảnh sát, vừa bước vào đại sảnh đã bị những ánh mắt nóng rực bắn tới.
Một người vận đồng phục cảnh sát giao thông lập tức bước tới, hòa nhã hỏi: "Bạn nhỏ, bạn tới đây có chuyện gì không?"
"Tôi, tôi tìm Cung Nghị." Sở Hiểu Phong nói xong liền cúi đầu, có chút ngượng ngùng.
“À, bạn chờ chút, tôi đi gọi anh ấy cho bạn." Vị cảnh sát đó đi tới cửa, ngước lên lầu hai hô lớn: "Lão Cung, có người tìm đồng chí này!"
Phía trên có người đáp một tiếng, sau đó tiếng chân xuống lầu "cộp cộp" vang lên.
Cung Nghị đi một mạch từ trên lầu xuống, đưa mắt nhìn một vòng đại sảnh, sau đó dừng lại trên người Sở Hiểu Phong.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, hai trái tim đều chấn động.
Một người dịu dàng mỉm cười, một kẻ ૮ɦếƭ trân ngây dại.
Sở Hiểu Phong mở miệng định nói rồi lại thôi, phân vân không biết phải mở lời sao cho phải.
Cung Nghị há miệng cả buổi cũng không khép lại được, cứ ngẩn ngơ ngây ngốc.
Thật ra anh chỉ thoáng nhìn đã biết người trước mặt mình là Sở Hiểu Phong, dung mạo của đối phương đã sớm khắc sâu vào tâm khảm, cho dù người ấy béo hay gầy, dù có thay đổi đến mức nào đi nữa, anh cũng vẫn nhận ra.
Bởi vì Sở Hiểu Phong có một đôi mắt tinh anh trong sáng, tựa như sao giữa trời đêm, lấp lánh rạng rỡ. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, anh có thể khẳng định người đang hiện diện trước mắt chính là người yêu thương mà anh ngày nhớ đêm mong.
Anh đột nhiên hiểu lý do vì sao Sở Hiểu Phong mãi chưa chịu quay về, hóa ra là muốn tặng anh một món quà bất ngờ nên đã lén ở nước ngoài giảm cân.
Bất ngờ này anh thực sự rất thích, nhưng lại có chút đau lòng. Trước đây Sở Hiểu Phong nặng khoảng tám mươi cân, còn bây giờ chắc chỉ tầm năm mươi thôi. Nửa năm sụt tới ba mươi cân, xem ra suốt thời gian qua cậu chẳng ngày nào được ăn no cả.
Các đồng nghiệp thấy hai người cứ đứng ngây ra mày đưa mắt lại, không khỏi buông lời trêu chọc.
Đồng nghiệp A nói với đồng nghiệp B: "Hãy nhìn vào mắt họ mà xem, ôi bao la biển tình, triền miên sóng nhỏ! Nhìn họ mà cô đơn như tôi đây ngưỡng mộ ao ước không thôi nha!"
Đồng nghiệp B nói: "Lão Cung số con rệp vậy mà cũng được người yêu sắc nước hương trời quá ta!"
Đồng nghiệp C xen vào: "Gì? Chẳng phải Lão Cung đã có người yêu rồi sao? Chính là nhóc béo lần trước tới đây đó!"
Đồng nghiệp A tặc lưỡi: "Cha Cung này nhìn vậy mà bắt cá hai tay sao?! Thật không ngờ nha, bình thường thấy anh ta thật thà khờ khạo lắm mà?"
Đồng nghiệp B hết sức bất bình: "Thói đời đen bạc! Thật tiếc thay cho mỹ nhân kia!"
Đồng nghiệp C thổn thức: "Đúng là bông hoa lài cắm bãi phân trâu mà!"
Sở Hiểu Phong, Cung Nghị: “…”
Tôi xin mấy người, đã nói xấu người ta sau lưng thì có thể làm ơn nhỏ tiếng chút không! -.-|||
Cung Nghị bước đến, nắm tay Sở Hiểu Phong kéo cậu ra ngoài.
Vừa ra tới cửa thì chợt dừng chân: "Hiểu Phong, em đứng đây chờ anh, đừng đi đâu hết, anh trở lại liền."
Sở Hiểu Phong gật đầu. Cung Nghị vội vàng chạy lên lầu, vài phút sau tức tốc quay lại, tay cầm theo mũ và khăn choàng.
Cung Nghị vừa thở dốc vừa choàng khăn cho cậu: "Khăn này anh dùng lâu rồi nên đã bạc màu. Nhưng trời đang rất lạnh, em ráng choàng nhé kẻo bị cảm."
Được quan tâm săn sóc như vậy, Sở Hiểu Phong thấy ấm áp vô cùng. Cậu nhìn Cung Nghị, trong mắt chứa chan tình cảm dịu dàng: "Khăn choàng không hề khó coi. Anh cảnh sát, cảm ơn anh."
Cung Nghị cười cười, choàng khăn xong lại đội mũ vào cho cậu, đủ để lộ đôi mắt, rồi hỏi: "Có thấy khó thở không?"
Sở Hiểu Phong lắc đầu.
"Vậy là tốt rồi." Cung Nghị vẻ mặt như thể vừa thực hiện được gian kế, liền ôm Sở Hiểu Phong ra khỏi trạm cảnh sát.
"Anh cảnh sát, tụi mình đi đâu thế?”
"Nhà anh."
“Anh không làm việc à?"
"Buổi chiều cũng không có việc gì quan trọng."
"Dạ. À, đây là quà em tặng anh."
"Bên trong là gì?"
"Một bộ quần áo, do em thiết kế."
"Hiểu Phong, cảm ơn em."
"Không cần cảm ơn đâu."
"Lát nữa anh mặc thử cho em xem nhé?"
"Dạ."
"Cởi hết đồ trước mặt em rồi mặc lại cho em xem có được không?"
Sở Hiểu Phong: 0_0
"Lát nữa, tặng em cho anh có được không?"
Sở Hiểu Phong đỏ bừng mặt, trong lòng gào thét: Anh cảnh sát, chỉ mới nửa năm không gặp sao anh đã biến thành lưu manh rồi! >_<
Thật ra Cung Nghị cũng không phải muốn đùa giỡn lưu manh. Từ bé anh đã được ba Cung dạy dỗ, làm việc phải nghiêm túc kiên định, làm người phải đường hoàng đứng đắn, việc sai không nhìn, việc bậy không nghe, việc xấu không làm.
Anh luôn luôn khắc ghi lời dạy dỗ của cha vào lòng. Từ ánh mắt, đôi tai, cái miệng đến thân thể, lúc nào cũng nghiêm cẩn kiên định. Thế nên để một người thành thật như anh nói được câu "lưu manh" này, quả thật đã tốn rất nhiều công sức.
Ban nãy ở sở cảnh sát, mấy gã đồng sự độc thân ấy chẳng hề nể nang anh mà đánh giá Sở Hiểu Phong bằng ánh mắt nóng rực lộ liễu. Nếu anh không có ở đó không chừng lũ sói đói kia sẽ xông lên cắn nuốt cậu vào bụng mất.
Cảm giác bất an đột nhiên dâng lên ồ ạt như thủy triều, những ý nghĩ đáng sợ thoáng cái tràn đầy trong tâm trí. Vợ đẹp, chồng khổ. Tuy nhìn người đẹp thì thích thật đấy, thế nhưng lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng bọn đàn ông ý đồ bất chính, vậy sống sao cho nổi. Ngẫm nghĩ, anh quyết định, phải khôi phục lại một Sở Hiểu Phong béo tròn như trước đây. Anh tính sau này ngày nào cũng mua thật nhiều đồ ăn ngon để vỗ béo cậu.
Nửa năm qua, lần nào gọi điện cho Sở Hiểu Phong, anh cũng gọi cậu là "vợ yêu", nhưng hai người chẳng khác gì học sinh tiểu học thương mến nhau vậy, trong sáng tới mức tội nghiệp, hôn cũng mới hôn được một lần. E là nếu anh không nhanh chóng làm gì đó, không chừng "vợ yêu" của anh sẽ bị người ta ςướק đi mất. Dù sao trong mắt anh, Sở Hiểu Phong lúc nào cũng ngây thơ thành thật, ngoan ngoãn nghe lời. Người như cậu nếu cứ dỗ ngon dỗ ngọt thì thể nào cũng mắc lừa. Anh không muốn phải trơ mắt nhìn cậu bị người ta lừa đi. Cho nên, chỉ khi lưu lại ấn ký của mình trên người đối phương, anh mới có thể yên tâm được!
Hai người về tới nhà, vừa hay ông nội Cung đang ở đây chơi vài ngày.
Ông năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, thân thể vẫn cường tráng khỏe mạnh, mắt chỉ hơi mờ một chút, tai hơi lãng một chút, đầu óc cũng hơi đãng trí, thường ngày hay nói và làm vài việc lẩm cẩm thôi.
Ba mẹ Cung rất muốn đón ông lên thành phố sống cùng con cháu, thế nhưng ông lại thích bầu không khí trong lành nơi thôn quê, thích nuôi gà chăn vịt, trồng rau chăm hoa, sống đòi thảnh thơi tự tại. Hiện giờ ông lên thành phố để khám bệnh bốc thuốc, nhân đó cũng muốn cho con cháu yên tam là mình không đau không bệnh, cuộc sống cũng an nhàn thoải mái.
Từ lúc Sở Hiểu Phong bước vào cửa, mẹ Cung liền trở nên phấn khích vô cùng, bà vừa liếc mắt đã nhận ra cậu nhóc xinh đẹp này chính là nhóc béo. Trong lòng bà thật vui vẻ, chỉ muốn dắt Sở Hiểu Phong đi thăm xóm giềng, để mọi người thấy con dâu bà xinh đẹp làm sao, đáng yêu cỡ nào! Bà nháy mắt với Cung Nghị, che miệng cười trộm: Con trai ngốc ơi, lần này con đã lượm được bảo vật rồi!
Cung Nghị dẫn Sở Hiểu Phong tới trước mặt ông nội Cung, giới thiệu: "Ông à, đây là vợ cháu, cậu ấy tên Sở Hiểu Phong."
Ông nội Cung nheo mắt nhìn Sở Hiểu Phong rồi cười ha hả: "Được lắm được lắm! Cô bé này thật xinh!"
Cung Nghị vội sửa lại: "Ông ơi, cậu ấy là con trai."
"Cái gì? Hai đứa muốn sinh con trai?!" Ông nội Cung hết sức hài lòng: "Tiểu Nghị à, trai gái không quan trọng, chỉ cần chúng mạnh khỏe là được! Nhưng mà ông rất thích cháu trai đó, ha ha ha!"
Cung Nghị câm nín, nắm vai Sở Hiểu Phong xoay cậu một vòng: "Ông nội, ông nhìn kỹ đi, cậu ấy là con trai, không phải con gái!"
Ông nội lại tỉ mỉ nhìn cháu dâu một lúc, thở dài: "Con bé ௱ôЛƓ nhỏ quá, khó sinh con lắm, иgự¢ cũng phẳng, sau này chắc không có sữa."
Nghe vậy, mẹ Cung và Cung Nghị suýt hộc máu: Ông lại nói tận đâu thế này?! Dù cậu ấy thực sự là con gái, ông cũng không thể đả kích người ta như vậy chứ!
Ông nội Cung lại nhìn Sở Hiểu Phong: "Cháu à, vì thế hệ mai sau, cháu hãy đi thẩm mỹ nâng иgự¢ đi, hay là ông bốc vài thang thuốc Đông y cho cháu bồi bổ nhé?"
Sở Hiểu Phong méo mặt: Cho dù cháu đi thẩm mỹ hay uống trăm thang thuốc cũng không sinh con được đâu ông ơi! TT-TT
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc