Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 32

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Em Muốn Chia Tay!
Tắt điện thoại, Trần Mặc vội vàng lái xe tới nhà Cố An.
Lúc này hắn thực sự sốt ruột lắm rồi, Cố An biến mất nửa tháng không sao liên lạc được, hắn cho rằng cậu ta tránh mình, cảm giác hoảng hốt và sợ hãi vô danh ngày càng lớn dần trong lòng, khiến mỗi ngày đều trôi qua trong lo âu và mệt mỏi. Hắn rất sợ Cố An sẽ trốn đến một nơi hắn vĩnh viễn không tìm được, trốn một lần liền trốn cả đời.
Thì ra, hắn đã quá mức tự tin rồi, cứ nghĩ rằng dù có xảy ra bất cứ chuyện gì thì Cố An cũng không rời xa hắn.
Hôm ấy hắn bảo cậu ra khỏi văn phòng quả thật là vì chuyện công việc, nhưng hành vi của Cố An trong mắt hắn lại mang ý tứ cố tình gây sự. Trước nay hắn vẫn xem Cố An như một đứa trẻ mãi không chịu trưởng thành, hắn có thể chăm sóc cưng chiều cậu, thế nhưng lại vô tình quên mất, trong tình yêu, hai người vốn dĩ là bình đẳng, chí ít phải dành cho đối phương sự tôn trọng. Tiếc rằng đến khi hắn hiểu ra chuyện này thì Cố An đã biến mất.
Ban đầu hắn đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu bạn trai cũ, nếu chẳng phải vì gã ăn nói lung tung, Cố An sẽ không hiểu lầm, càng không bỏ đi.
Bạn trai cũ nghe lời hắn oán giận xong thì chẳng chịu thua, tàn nhẫn vạch trần mấu chốt cho hắn thấy.
Gã lắc đầu cười, ánh mắt tràn ngập sự coi thường, khỉnh bỉ, thậm chí còn có chút hả hê.
Trần Mặc bị gã khinh thường chán ghét đến vậy, thật muốn lao đến xé nát gương mặt khó coi kỉa.
Gã nói: "Trần Mặc, anh chỉ là một kẻ ích kỷ mà thôi! Khi còn ở bên tôi anh cũng ích kỷ như vậy, không ngờ ngần ấy năm trôi qua, anh vẫn không hề thay đổi. Nếu người đó yêu anh thật lòng thì sẽ không vì vài lời bóng gió của tôi mà rời xa anh, tất cả là tại anh không mang lại cho cậu ta cảm giác an toàn. Tôi bảo chúng ta đang bàn chuyện riêng, anh cũng không hề phản bác, vậy thì anh dựa vào đâu để bắt cậu ta tin anh? Sự tự tin của anh từ đâu mà ra chứ? Anh tưởng rằng có thể dùng lời ngon tiếng ngọt bù đắp được hết à? Nói cho anh biết, thứ đền bù của anh chẳng đáng một xu!"
Gã còn nói: "Tình yêu vốn là chuyện của hai người chứ không phải cứ đơn phương tự quyết là được, quan trọng hai bên yêu nhau là phải bình đẳng. Anh lúc nào cũng cao ngạo đứng phía trên mà ngó xuống. Người yêu phải anh quả thực quá sức đáng thương!"
Từng lời, từng lời châm chọc đả kích không khác gì những mũi kim bén nhọn, *** vào trái tim Trần Mặc, khiến máu nhỏ không ngừng. Lần đầu tiên hắn buộc phải nhìn thẳng vào khiếm khuyết của bản thân.
Gã nói không sai, Trần Mặc luôn coi mình là trung tâm. Cho dù có làm sai đi nữa, hắn cũng sẽ tìm một đống lý do bao biện, hoàn toàn không đặt người khác ngang hàng với mình, chưa bao giờ tự suy xét nguyên nhân thực sự. Ban đầu hắn không dám đón nhận Cố An là vì sợ Cố An không chịu nổi áp lực từ phía gia đình, nhưng lại chưa từng nghĩ tới chuyện cùng cậu gánh vác những trắc trở ấy. Tới khi ở bên cậu, hắn tự nhận bản thân luôn biết cách săn sóc yêu chiều, chỉ cần đối phương muốn hắn sẽ cho, thế nhưng Cố An lại chưa bao giờ mở miệng xin hắn cái gì. Bây giờ hắn mới hiểu ra, Cố An chỉ hy vọng hắn có thể bao dung che chở, cùng chung hoạn nạn. Chỉ giản đơn thế thôi mà hắn cũng không làm được.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà Cố An, muốn nói cho cậu biết hắn sẽ sửa chữa sai lầm, chỉ mong rằng vẫn chưa quá muộn màng.
Ấn chuông cửa, người xuất hiện vẫn là mẹ Cố An.
Thấy hắn, bà ngẩn người hỏi: "Sao cháu lại tới nữa? Bác đã bảo Cố An không có nhà mà."
Trần Mặc thẳng thắn nói: "Bác đừng gạt cháu, cháu biết là cậu ấy ở nhà, cậu ấy vừa gọi điện cho cháu."
Mẹ Cố thở dài: "Bác cũng không muốn gạt cháu, nhưng cháu biết tính khí bác trai rồi đấy, ông ấy không cho bác nói, bác làm sao dám. Thôi, cháu vào nhà đi, nhân tiện giúp bác khuyên Cố An, thằng bé từ nhỏ tới lớn chỉ nghe lời cháu thôi."
"Vâng, cháu sẽ cố." Trần Mặc bước vào nhà, theo mẹ Cố lên lầu, vừa đi vừa thuyết phục bà.
“Thưa bác, có vài câu cháu không thể không nói.”
Mẹ Cố đưa mắt ý bảo hắn cứ nói.
"Hai bác nhốt Cố An thế này cũng chẳng có tác dụng gì. Hai bác không chịu lắng nghe, thấu hiểu, không tận tình dạy bảo cậu ấy mà cứ đơn phương áp đặt, giam cầm như vậy chỉ càng khiến cậu ấy nảy sinh tâm lý phản kháng. Bị nhốt đã lâu, nhưng cậu ấy đã khuất phục chưa?"
Nói xong, Trần Mặc khẽ liếc nhìn mẹ Cố, không đợi bà nói liền đáp thay: "Cháu nghĩ là không.”
Nét mặt mẹ Cố lập tức hiện vẻ đau thương, ánh mắt cũng dần ảm đạm.
Trần Mặc nói tiếp: "Thật ra xu hướng giới tính vốn là trời sinh, tuy cách nói này vẫn chưa được chứng thực, nhưng hai bác không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên cậu ấy. Cháu biết hai bác hy vọng cậu ấy có thể sống cuộc sống như người bình thường, luôn cho rằng đồng tính là do nhân tố môi trường hay do người đồng tính tác động, nên muốn dùng biện pháp cứng rắn để buộc cậu ấy phải thay đổi. Nhưng làm vậy, dù đối với hai bác hay với Cố An, cũng đều không có lợi."
Mẹ Cố vẫn không nói một lời, nhưng nét mặt bà lại thể hiện toàn bộ suy nghĩ trong lòng. Bà đang vô cùng bối rối không biết làm sao, đôi mày nhíu chặt như thể đã lung lay vì lời của Trần Mặc.
Thấy vậy, hắn liền bồi thêm một liều thuốc mạnh: "Bác à, đừng ép buộc cậu ấy nữa. Cậu ấy rất dễ kích động, lại hay làm những chuyện dại dột. Có những hậu quả, hai bác sẽ không muốn phải chứng kiến đâu, lại càng không chịu đựng nổi."
Hậu quả cụ thể ra sao Trần Mặc không nói rõ, nhưng mẹ Cố vừa nghe đã sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Thấy mục đích đã sắp đạt được, Trần Mặc bắt đầu nói rõ ý đồ đến đây: “Bác cứ giao cậu ấy cho cháu, về phía bác trai bác không cần lo lắng, trên đường tới đây cháu có gọi điện cho cha cháu, đúng lúc ông đang ở cùng bác trai, cháu đề cập chuyện này với cha, ông bảo sẽ cố gắng thuyết phục bác trai đồng ý."
Mẹ Cố ừ một tiếng, không chút nghi ngờ lời hắn. Cha hắn và ba Cố là quan hệ cấp trên cấp dưới, lời của cha hắn như thể quân lệnh, ai dám không theo? Nhất định bị xử đúng luật!
Cố An không biết Trần Mặc đã dùng quỷ kế gì để thuyết phục cha mẹ, khiến cậu sớm được tự do. Mẹ chỉ bảo cậu hãy ngoan ngoãn nghe lời Trần Mặc rồi quay về phòng nghỉ ngơi, chẳng nói thêm lời nào.
Cậu vô cùng khó hiểu, nghĩ mãi vẫn không đoán ra nguyên nhân. Tới khi lên xe rồi, cậu mới nói ra nghi vấn trong lòng.
"Giám đốc Trần, không phải anh đã ngả bài với mẹ tôi đó chứ?"
Trần Mặc nhìn cậu, rồi lại nhìn phía trước, chậm rãi đáp: "Em nghĩ anh cũng ngốc như em sao? Chưa chuẩn bị gì đã thừa nhận với người nhà? Cha em không đánh ૮ɦếƭ em, em nên thắp nhang cảm tạ tổ tiên mới phải."
Cố An bĩu môi, khi nghe hắn nói sẽ tới nhà tìm mình, cậu còn đổ mồ hôi lạnh thay đối phương. Cứ sợ Trần Mặc nhất thời xúc động nói hết chuyện của hai người ra. Cậu còn tưởng tượng tới cảnh Trần Mặc bị cha mình đánh cho tơi bời hoa lá phải chạy trối ૮ɦếƭ, trong lòng bỗng hả hê vô cùng. Không ngờ hắn quá mức xảo quyệt khôn khéo, chẳng cần thú nhận cũng không phải khóc lóc cầu xin mà vẫn có thể dễ dàng cứu cậu.
Cố An đột nhiên cảm thấy lòng dạ hắn quá sâu, quá cơ mưu, giảo hoạt, quả thực rất đáng sợ! Chút khôn lanh vụn vặt của mình căn bản không thể địch nổi, thảo nào cứ bị hắn xoay vòng vòng, lần nào cũng phải chịu thua! Nếu đã đấu không lại thì tốt nhất đừng liều mạng, kẻo sau này bị người ta bán rồi còn vui vẻ đếm tiền giúp.
Cố An dáng vẻ cợt nhả nói: "Giám đốc Trần, lần này tôi thật lòng cảm ơn anh. Cứ dừng xe ở đây đi, tôi còn chút việc, lần sau gặp mặt sẽ báo đáp anh.”
Trần Mặc không dừng lại mà còn nhấn ga tăng tốc: "Em có việc gì?"
"Anh hỏi nhiều thế làm gì, kêu anh dừng xe thì cứ dừng đi."
"Không được, mẹ em giao em cho anh, anh phải trông chừng em."
"Thôi đi, nếu mẹ tôi mà biết quan hệ thật sự giữa chúng ta thì đời nào bà giao tôi cho anh? Có vài chuyện tôi không muốn nói, nếu họ mà biết, sự việc sẽ càng nghiêm trọng hơn. Tôi không muốn liên lụy anh, anh cũng đừng dính líu tới tôi. Từ hôm nay trở đi, chúng ta đường ai nấy đi đi."
Cố An phải hạ quyết tâm lắm mới thốt ra được lời này, tuy thật sự rất luyến tiếc, thế nhưng cậu chẳng cách nào tìm được cảm giác an toàn nơi Trần Mặc. Thứ cậu cần hắn cho không được, chi bằng buông tay rồi quên đi. Không phải mọi người vẫn thường nói, chọn người mình yêu không bằng chọn người yêu mình đấy sao, như thế sẽ không phải đau khổ quá nhiều. Có lẽ cậu phải tốn thêm năm năm nữa mới có thể quên được Trần Mặc, nhưng cũng chẳng sao, dù gì cậu cũng đã lãng phí năm năm rồi, có lãng phí thêm năm năm nữa cũng vậy thôi. Cậu thật sự không còn sức lực đâu mà đuổi hình bắt bóng nữa.
Xe đột ngột dừng ở ven đưòng, Trần Mặc quay đầu nhìn Cố An, nghiến răng nói: "Em muốn chia tay?"
Cố An bị sát khí trên người Trần Mặc chấn động, sửng sốt hồi lâu mới cười nói: "Một trăm hai mươi vạn kia xem như là phí chia tay đi. Anh giàu như vậy, chắc cũng không so đo với kẻ nghèo như tôi đâu nhỉ?"
Trần Mặc nhíu chặt mày, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng.
Cố An biết bây giờ hắn đang rất tức giận, không khỏi thầm nói trong lòng: Cho dù anh có tức giận, thì vấn đề này vẫn phải giải quyết. Đâu thể hễ anh tức giận là tôi phải giúp anh vuốt ***, sau đó xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, đôi ta nắm tay sóng bước về nhà? Anh đau khổ, tôi còn đau khổ hơn anh gấp trăm lần! Nhưng tôi không thể cứ chiều theo anh mãi, anh đâu phải thú cưng tôi nuôi, sao tôi phải đối tốt với anh, sao tôi phải chiều lòng anh!
Cố An nghĩ vậy rồi đột nhiên thấy hứng khởi, bất giác cười ra tiếng, hoàn toàn quên mất chỗ này còn có một kẻ đang phát điên, tiếng cười ấy hệt như thùng dầu đổ vào ngọn lửa đang cháy hừng hực kia.
Trần Mặc mắt đỏ ngầu, đầu như bốc khói! Hắn bị Cố An làm cho phát điên rồi!!!
Mạnh mẽ vươn tay nắm lấy gáy Cố An không cho cậu phản kháng, sau đó cúi đầu cắn lên đôi môi kia.
Không cần hoài nghi, quả thật là dùng răng mà cắn!
Môi bị cắn rách, mùi máu tanh nhanh chóng tràn ngập khoang miệng cả hai người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc