Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 20

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Sự phản kích của người thật thà
Thẩm Huyên ỷ vào ưu thế chiều cao, một tay nhấc Vệ Đinh nằm lên giường, tiếp đó nói một câu khiến cậu trố mắt.
"Đinh Đinh, anh suy nghĩ kĩ rồi, hay là chúng ta đừng làm."
Vệ Đinh trong lòng gào thét: Anh giỡn mặt tôi đó hả?! Chắc chắn là anh đang giỡn mặt tôi rồi! Mới có mấy phút trôi qua, anh suy nghĩ kỹ vào lúc quái nào chứ?! Hơn nữa làm sao tới phiên anh nói những lời này! Cứ như tôi đang ép buộc anh không bằng!
"Ngày mai là sinh nhật anh, anh định đưa em đi chơi một ngày, nếu làm em bị thương thì sao đi chơi được nữa."
Vệ Đinh tiếp tục phẫn nộ: Bị thương?! Anh tưởng thứ kia của anh là VK hạt nhân chắc!!!
"Trên mạng người ta nói, lần đầu tiên làm chuyện đó, tiểu thụ[1] phải nằm nhà nghỉ ngơi vài ngày, nếu em phải tịnh dưỡng thì sao đi chơi với anh đây?!"
[1. Chỉ người giữ vai trò bị động tiếp nhận trong mối quan hệ đồng giới.]
Vệ Đinh thật muốn rú lên: Tiểu thụ? Chỉ có hủ nữ[2] mới gọi như thế biết chưa? Anh có bị ngu không? Lời của hủ nữ mà anh cũng tin!!!
[2. Cách gọi những cô gái ủng hộ và yêu thích các mối quan hệ đồng giới nam.]
"Thế nên, chúng ta đừng làm. Tuy rằng anh rất muốn, nhưng sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi, anh đã lên sẵn lịch trình rồi. Qua ngày mai chúng ta lại làm, tới lúc đó dù em có phải nằm nhà một tháng, anh cũng sẵn sàng hầu hạ."
Vệ Đinh rốt cuộc đã ngộ ra rồi, tên này không những có tật nói dài nói dai nói dại, tính khí mưa nắng thất thường, mà còn là một tên đại ngốc nữa.
Cậu trừng mắt lườm hắn, bĩu môi: Sao cũng được, dù gì tôi cũng không muốn làm!
Vệ Đinh bò trên giường mò tìm ***, âm thầm hạ quyết định, cả đời này cũng không làm với hắn!
Tìm được quần rồi, nhưng chưa kịp mặc vào thì một đôi tay to lớn đã chặn lại. Một tay ai kia giật mất *** của Vệ Đinh, tay còn lại nắm lấy cậu nhỏ của cậu.
Thẩm Huyên cười như ông chú Biến th': "Đinh Đinh, dùng tay đi, anh giúp em, em giúp anh, chúng ta cùng thoải mái."
Vệ Đinh nháy mắt đen mặt định thẳng chân đạp tên lưu manh này một cái thì bất chợt khựng lại. *** đột nhiên truyền đến cơn phấn khích, nhất thời khiến cậu quên mất chuyện muốn làm. Bên tai là giọng nói ấm áp của Thẩm Huyên: "Đinh Đinh, em đừng có hưởng thụ một mình vậy chứ, phải giúp anh giải quyết nữa chứ!"
Anh đừng hấp tấp như khỉ thế được không! Vệ Đinh tròn mắt xem thường, đoạn lần tay di chuyển xuống *** của hắn...
Hai người ngủ tới giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy, Vệ Đinh nhìn một giường lộn xộn vết tích của tối qua thì xấu hổ đỏ mặt, nhanh chóng mặc quần áo, đạp Thẩm Huyên xuống giường, tháo khăn trải giường ôm vào phòng tắm để giặt.
Thẩm Huyên buồn cười, thầm nghĩ, tối qua khi hai người giúp nhau giải quyết, cậu không chút nào mắc cỡ, sao bây giờ lại xấu hổ rồi?
Mặc áo quần xong, hắn rời khỏi phòng ngủ, tình cờ ***ng mặt Cố An đang từ trên lầu đi xuống.
"Ồ, sao cậu lại bước ra từ phòng Đinh Đinh thế này? Lẽ nào tối qua cậu ngủ ở đây?"
Thấy vẻ mặt hết sức kinh ngạc của Cố An, Thẩm Huyên vô cùng đắc ý: "Đúng thế, tối qua Đinh Đinh đã nài nỉ tôi ngủ lại."
Cố An khinh thường phun nước bọt: "Phì! Là chú em mặt dày mày dạn lì lợm ở đó thì có!"
Thẩm Huyên cười lạnh: "Anh thì biết cái khỉ gì!"
Cố An chỉ vào mũi Thẩm Huyên hét toáng: "Tôi biết, cái gì tôi cũng biết! Ngay từ ban đầu cậu đã mưu đồ bất chính, chỉ có Đinh Đinh ngốc nghếch mới bị cậu qua mặt thôi!"
Thẩm Huyên gạt tay cậu ta ra: "Mới sáng sớm, tôi không muốn gây chuyện với anh!"
Cố An trừng mắt: "Đã quá trưa rồi ông tướng!!! Cậu vừa mới dậy sao? Tối hôm qua cậu làm gì mà ngủ tới giờ này mới dậy?"
Thẩm Huyên cười cười: "Không phải là quá rõ ràng rồi sao, có một số chuyện chỉ cần hiểu trong lòng chứ không cần nói ra miệng." Dứt lời liền nghênh ngang bước vào phòng tắm.
Cố An có chút nghi hoặc, theo chân hắn vào phòng tắm, đập vào mắt là cảnh Vệ Đinh ngồi chồm hổm giặt khăn trải giường, bỗng nhiên vỡ lẽ.
Cậu ta chỉ mặt Thẩm Huyên, trợn mắt rống lên: "Cậu cậu cậu... cậu ăn cho no rồi không để Đinh Đinh được nghỉ ngơi còn bắt cậu ấy đi giặt khăn trải giường?! Đúng là không bằng cầm thú!"
Tiếng rống này khiến Vệ Đinh giật mình, ngước đầu lên mới phát hiện phòng tắm bé tí đã chật ních người, A Bố và Sở Hiểu Phong không biết đã chạy tới góp vui từ lúc nào, bây giờ cả nhà đều có mặt đông đủ.
Cố An đứng trước mặt mọi người, lớn tiếng chỉ trích: "Mọi người xem đi, nhóc chủ nhà bị hắn giày vò cả một đêm, bây giờ lại phải đi giặt khăn trải giường này, sao hắn không tự giặt đi? Đúng là hiếp người quá đáng mà!"
A Bố và Sở Hiểu Phong nghe xong liền ném cho Thẩm Huyên cái nhìn đầy khinh bỉ.
Thẩm Huyên bị cả bọn chọc sôi gan, nhắm ngay mặt Cố An mà tung một đấm. Cố An cũng không kém chị kém em, trả lại một quyền. Hai người tay qua chân lại, cuối cùng thành đánh nhau thật.
A Bố đẩy hai tên đang phát điên ra ngoài: "Muốn đánh thì cút ra kia mà đánh, đừng liên lụy người vô tội." Đoạn quay đầu cười vui vẻ với Vệ Đinh: "Nhóc chủ nhà, không ngờ cậu lại cởi mở phóng khoáng quá ha, hai người quen nhau chưa bao lâu mà đã ngủ chung rồi ư?"
Vệ Đinh làm dấu giải thích: [Không có, chúng tôi không làm gì cả!]
"Nếu không làm sao lại phải giặt khăn trải giường?" A Bố cười tỏ vẻ thấu hiểu: "Không phải ngại, tôi hiểu, đàn ông mà, ai có thể kiềm chế được nửa *** của mình chứ."
Vệ Đinh lắc đầu, vừa định biện giải thì A Bố đã lôi Sở Hiểu Phong ra khỏi phòng tắm, còn nói: "Béo à, tránh xa họ một chút, đừng học theo gương xấu đó. Nhớ kỹ, đợi khi nào anh cảnh sát giao hết tiền lương cho ông thì ông mới được lên giường với anh ta nha."
Trong phòng khách, A Bố lải nhải giảng đạo lý, Sở Hiểu Phong thật thà chăm chú lắng nghe, Thẩm Huyên và Cố An thì còn bận rộn đánh nhau...
Nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, Vệ Đinh thật muốn đập đầu vào tường ૮ɦếƭ cho xong, tại sao xung quanh cậu chẳng có lấy một người bình thường chứ?!
Giặt khăn trải giường xong, bốn người kia kẻ thuyết giáo vẫn hăng say dạy dỗ, tên đánh nhau vẫn cực lực ẩu đả, ai nấy đều hết sức vui thích, Vệ Đinh nhìn mà chỉ muốn tống cổ cả bọn ra đường.
Nhìn đồng hồ đã hơn một giờ chiều, Vệ Đinh đói tới mức bụng réo ầm ĩ, cậu bèn đi làm thức ăn, vừa dọn ra bàn thì mấy tên kia ngửi thấy mùi thơm liền lập tức sáp lại, ngồi vào ghế, hoàn toàn không chút khách sáo mà cầm đũa ăn cơm, miệng liến thoắng bảo Vệ Đinh xới cho bát cơm nữa.
Gân xanh trên trán giật giật, Vệ Đinh cố nén lửa giận, vào bếp xới cơm.
Sở Hiểu Phong thấy thức ăn trên bàn quá ít, sợ lát nữa không đủ ăn, bèn đánh tiếng rằng mình sẽ đi chợ mua thêm đồ ăn sẵn. Đợi khi cậu ta quay về, sau lưng còn dẫn theo một tập đoàn ăn chực.
Cậu cười nói với Vệ Đinh: "Anh cảnh sát vẫn chưa ăn trưa nên anh mời anh ấy tới luôn." Đoạn chỉ sang Cây Chổi To và Cây Chổi Nhỏ: "Chủ tớ nhà này là tự đến, anh không có mời."
Cung Nghị nhìn Vệ Đinh cười ái ngại: "Xin lỗi, đã làm phiền cậu rồi."
Lương Băng tay này dắt Cây Chổi To, tay kia ôm theo chai R*ợ*u, đi tới đưa cho Vệ Đinh: "R*ợ*u này tặng cậu, xem như tôi gửi tiền cơm, luôn tiện cho chó nhà tôi chút đồ ăn nhé."
Cố An nhanh tay giật lấy chai R*ợ*u, ra vẻ chủ nhà mà lớn lối: "Chỉ bữa ăn đạm bạc thôi mà, cần gì phải quà cáp? Tới đây, ngồi xuống ăn cơm, đừng khách sáo. Đinh Đinh, xuống lấy thêm mấy cái chén, chúng ta nâng ly chúc mừng, hôm nay không say không về."
Thẩm Huyên lập tức bè theo nhịp nhàng: "Nhân hôm nay là sinh nhật tôi, mọi người cùng tới uống một trận đã đời đi, đến tối tôi sẽ dẫn cả nhà ra ngoài nhậu tăng hai!"
Thành phần tham dự cũng nhất tề phụ họa: "Được đó, bữa nay thả ga uống cho đã! Không say không về!"
Khóe miệng Vệ Đinh co giật tới rút gân: Các người thật là một đám mặt dày không biết ngại!
Mọi người ngồi chật một bàn, trước mặt là cơm đủ R*ợ*u đầy, đoạn nâng ly lên hô hào cụng ly, rồi ngửa đầu uống cạn, bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt sôi nổi.
Nhân lúc không ai để ý, Vệ Đinh đổ hết R*ợ*u của mình vào bát của Cây Chổi To. Nó ngửi ngửi mấy cái liền thè lưỡi ***, thấy mùi vị cũng không tồi bèn một hơi uống sạch.
Mấy thứ như R*ợ*u, hễ uống vào là không ngưng lại được, cả đám thi nhau cụng ly uống cạn, cụng đến sảng khoái, uống đến đã đời, như thể không uống đến mặt đỏ tai hồng thì quyết không dừng lại, phừng phừng quyết tâm không say không về. Vệ Đinh từ đầu đến cuối không uống lấy một giọt, tất cả đều đổ vào bát của Cây Chổi To.
Vài đồng chí tửu lượng không tốt lắm, vừa uống vài chén đã ngà ngà say. Cây Chổi To là kẻ xung phong nổi điên vì R*ợ*u, hệt như chó dại vừa nhảy tưng tưng vừa sủa ầm ĩ khắp nhà, ***ng vỡ không biết bao nhiêu bình hoa. Vệ Đinh đau lòng hết sức, vội vội vàng vàng đi thu dọn chiến trường, mà đám ma men kia vẫn cười nói um sùm, cực kỳ khoái chí.
Vệ Đinh nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, các người hãy đợi đấy!
Cậu ngồi lại vào bàn, đeo nụ cười lên mặt đon đả rót R*ợ*u cho cả đám, chuốc hết mấy chai kia xong liền tức tốc đi mua thêm vài chai nữa. Cả bọn bị chuốc đến đầu óc choáng váng, bắt đầu nói nhảm, làm chuyện điên rồ.
Cố An ôm trái ôm phải, ghì chặt chủ tớ dòng họ câu lau nhà hôn lung tung, kết quả hôn xong, miệng đầy lông chó. Gã nhìn Cây Chổi To hỏi: "Anh đẹp trai à, sao cưng nhiều lông thế hả?"
Cây Chổi To thè lưỡi *** láp loạn xạ trên mặt gã, Vệ Đinh đứng bên nhìn, cười đến suýt tắt thở.
Sở Hiểu Phong nước miếng ròng ròng bò lên người Cung Nghị, miệng thì thào: "Anh cảnh sát, em rất thích anh, rất rất thích anh, sao anh lại không chịu hiểu lòng em chứ? Vì sao..."
Cái ghế không chịu đựng nổi trọng lượng của hai người, lắc lư vài lần rồi gãy sập, Cung Nghị ôm Sở Hiểu Phong ngồi bệt dưới đất. Vệ Đinh dở khóc dở cười, hai người làm gãy ghế nhà tôi rồi nhé.
A Bố vô cùng buồn bã, vừa uống R*ợ*u vừa nói chuyện với không khí: "Hình như tôi đang yêu... Ôi tình yêu trên mạng thật đau khổ! Những kẻ trên mạng đều không đáng tin... Nếu người đó là đàn ông thì sao đây? Tôi đã trót yêu rồi... Hôm qua người ta hỏi tên tôi, tôi cũng không muốn giấu, nhưng lại không thể nào nói tên thật ra được... Tôi hận ông già tôi, sao lại đặt cho tôi cái tên \'Lưu Mẫu Đơn\' sến chảy nước chứ... Gì mà quốc sắc thiên hương, phú quý cát tường, tất cả đều là chó má!"
Nghe cô nàng kể lể xong, Vệ Đinh kinh ngạc há hốc, rồi lập tức cười đến run bần bật. Tình yêu trên mạng? Lưu Mẫu Đơn? Lại còn không biết đối phương là nam hay nữ? Bà có thể bớt vui tính đi một chút không?
Thẩm Huyên ngồi bên cạnh A Bố, nhìn bức tường mà huyên thuyên: "Tình yêu qua mạng không hề đau khổ, tôi và Đinh Đinh cũng quen nhau qua mạng đó thôi, bà xem cậu ấy yêu tôi đến thế nào! Tối qua còn muốn dâng hiến bản thân làm quà sinh nhật tặng tôi nữa chứ! u cũng là do tôi quá đẹp trai quyến rũ, quả nhiên đàn ông quá đẹp trai cũng là một cái tội! Trong trường có rất nhiều người theo đuổi tôi, mấy nhỏ đó khen tôi là lông mày kiếm, nhìn cực kỳ hấp dẫn. Thật ra tôi thấy mắt mũi miệng mình cũng không chê vào đâu được. Đinh Đinh chính là bị mê hoặc bởi dáng vẻ đẹp trai này của tôi, tuy cậu ấy không chịu thừa nhận nhưng lòng đã sớm yêu tôi ૮ɦếƭ đi sống lại rồi!"
Vệ Đinh cười hết nổi rồi, chỉ hận không thể một chưởng đánh hắn nát bấy! Đoạn lao đến bên cạnh, vừa nhổ lông mày hắn vừa rít gào trong bụng: Anh là đồ khốn cà lơ phất phơ, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, đồ đàn ông thối tha trêu hoa ghẹo nguyệt!!! Không phải anh nói hôm nay dẫn tôi ra ngoài chơi sao?!
Thực tế chứng minh, người thật thà không dễ chọc. Đợi tất cả say khướt, nằm yên như cá ૮ɦếƭ, Vệ Đinh bắt đầu thực hiện kế hoạch báo thù của mình.
Trước tiên, cậu kéo Sở Hiểu Phong và Cung Nghị lên phòng trên lầu hai, lột sạch quần áo hai người ra thảy lên giường, sau đó đóng cửa phòng lại, cười xấu xa bước xuống lầu.
Tiếp theo, cậu chạy đi mua một bộ trang điểm rẻ tiền, vẽ mặt A Bố vô cùng diêm dúa, lại lấy son môi viết lên mặt Lương Băng ba chữ "Lưu Mẫu Đơn", rồi để hai người ôm nhau ngồi trên sofa.
Đối tượng tiếp theo chính là Thẩm Huyên, Vệ Đinh lấy dao cạo hết lông mày của hắn, rồi kéo tới phòng tắm, điều chỉnh tư thế cho hắn ôm bồn cầu mà ngủ.
Sau cùng mới liếc mắt tới Cố An, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng tuyệt vời, cậu mò tìm điện thoại di động trong túi quần gã, bắt chước giọng điệu cà chớn động kinh của gã mà nhắn tin cho Trần Mặc: Anh Mặc, người ta nhớ anh muốn ૮ɦếƭ luôn!
Vài giây sau, Trần Mặc lập tức trả lời: Cậu lại nổi điên gì đó?
Vệ Đinh cười khúc khích, hí hoáy soạn tin trả lời: Anh Mặc, anh mau tới đây đi, em đang ở nhà chờ anh đó!
Lần này phải đợi hơn mười phút mới có tin trả lời: Cậu uống nhầm thuốc à? Đừng làm bậy, bằng không thì liệu hồn đó!
Vệ Đinh tiếp tục đùa dai: Nếu anh không tới, em sẽ cùng anh đẹp trai lông mày xinh trốn đi xây mộng uyên ương!
Tin nhắn lập tức bắn lại: Tôi đang họp, cậu chờ đó! Năm giờ họp xong tôi sẽ tới đó ngay.
Vệ Đinh nhét trả điện thoại vào túi quần Cố An, hả hê cười một trận, đồ ૮ɦếƭ bầm, lần này xong đời anh rồi!
Dàn xếp mọi sự xong xuôi, Vệ Đinh tâm tình sảng khoái, hí hửng trở về phòng ngủ trưa, lấy lại tinh thần chờ xem kịch vui.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc