Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 18

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Ngại ngùng
Được ở bên cạnh người mình yêu thì có làm gì cũng thấy hạnh phúc.
Sau khi thổ lộ tâm tình, hai người ngồi ở sau quầy hàng, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Một người dùng miệng để nói, một người dùng tay đánh máy, tuy hơi bất tiện, nhưng không hề ảnh hưởng tới quá trình giao tiếp giữa hai người.
Vệ Đinh đột nhiên hỏi về chuyện mua hoa, lúc đó Thẩm Huyên từng nói đang có việc cần nên mới mua nhiều hoa như vậy, thế nhưng sau rất nhiều ngày, tiền đã trả đủ mà hắn vẫn không buồn tới lấy dù chỉ một cành.
Thẩm Huyên kể rằng, trường hắn tổ chức lễ hội văn hóa nghệ thuật, cho nên một cán sự nhỏ bé của hội học sinh như hắn bị phái tới chợ mua hoa, hắn vốn chẳng ưa gì mấy hoạt động tập thể này, nên sau khi đến tiệm Vệ Đinh đặt hoa xong thì quên béng luôn. Chờ hắn nhớ ra thì lễ hội cũng đã tổ chức xong rồi, rốt cuộc hắn bị phê bình khiển trách, mà hoa cũng chẳng cần dùng tới nữa.
Nói tới đây, Thẩm Huyên đặc biệt nhấn mạnh, hắn không phải người không biết giữ lời. Ban đầu do bị ép vào hội sinh viên nên hắn không thèm bận tâm tới những chuyện trong hội, lần thất trách này khiến hắn bị khai trừ khỏi hội, thật ra cũng hợp ý hắn. Có điều chuyện đã hứa với Vệ Đinh thì vẫn còn nhớ, nên đã xuất tiền túi của mình ra để trả.
Nghe tới đây, Vệ Đinh thắc mắc, Thẩm Huyên vẫn còn là học sinh, vậy sao ngày ngày cứ ở cùng cậu không chịu đi học?
Nhân vấn đề này, Thẩm Huyên liền kéo Vệ Đinh ôm vào lòng nhằm biểu đạt tâm ý.
Hắn nói, trong lòng hắn bất kể chuyện gì cũng không quan trọng bằng Vệ Đinh, hắn chỉ muốn mỗi giây mỗi phút đều được ở bên cậu mà thôi.
Vệ Đinh cả người run lên, nổi da gà, thế này chẳng phải mình đã thành hồ ly tinh chuyên quyến rũ mê hoặc lòng người rồi sao.
Cậu bảo Thẩm Huyên đi học, Thẩm Huyên không đi. Hai người tranh luận một hồi, cuối cùng Thẩm Huyên đưa ra đề nghị, muốn hắn đi học cũng được, nhưng Vệ Đinh phải ở bên bầu bạn, tối về cả hai sẽ mang hoa ra chợ đêm bán.
Chuyện gì hắn cũng quyết định rồi, Vệ Đinh không phản đối nữa, dù sao đang lúc tình cảm nồng nhiệt cậu cũng không muốn xa người yêu.
Tới trưa, Thẩm Huyên muốn đưa Vệ Đinh ra ngoài ăn, cậu không muốn đóng tiệm hoa, liền đề nghị ăn ở nhà.
Vệ Đinh đích thân xuống bếp làm cơm cho mình, Thẩm Huyên đương nhiên vô cùng vui mừng, tức tốc chạy ra chợ mua đủ loại thức ăn ngon.
Các loại thịt heo gà cá đều có đủ, nhìn những thực phẩm hắn mua về, Vệ Đinh đen mặt, chỉ là nấu một bữa cơm bình thường thôi, có cần phô trương tới vậy không!!!
Vệ Đinh nấu ăn trong bếp, Thẩm Huyên ở bên ngoài coi tiệm hoa, cảm giác ấm áp như có dòng suối nhỏ chậm rãi chạy vào lòng, có thể bình thản ở bên nhau như thế này, cả hai đã thấy thỏa mãn rồi.
Thức ăn đã làm xong, Thẩm Huyên nhìn một bàn đầy món ngon đột nhiên cảm thấy hạnh phúc vô cùng, liền ôm Vệ Đinh vào lòng, cúi đầu hôn khẽ, chỉ nhẹ nhàng tiếp xúc mà trong lòng thấy quá đỗi ngọt ngào.
"Đinh Đinh, em không được có lỗi với anh đấy."
Vệ Đinh gật gật đầu, nâng môi hôn Thẩm Huyên.
Câu này lặp đi lặp lại hàng trăm lần, Vệ Đinh hiểu, Thẩm Huyên là người thiếu cảm giác an toàn, từ bé thiếu thốn sự chăm sóc thương yêu, nên một khi có được hạnh phúc thì luôn lo sợ sẽ mất đi.
Hai đôi môi quyện lấy nhau, Vệ Đinh hôn thật sâu, như muốn dùng hành động thay cho lời hứa một đời bên nhau. Chỉ mong người kia có thể an lòng, không phải lo nghĩ những chuyện xa xôi ly biệt.
Giữa lúc cả hai đang tình nồng ý mật, Cố An từ ngoài đi vào phá vỡ bầu không khí ngọt ngào.
"Ban ngày ban mặt, hai người làm ơn kiềm chế chút đi."
Cố An nhìn có vẻ không được vui, giọng điệu cũng khó chịu. Cậu ta tới bên bàn ăn, cầm một cái đùi gà cho vào miệng cắn.
"Nhóc chủ nhà, món này cậu làm hả? Ngon lắm! Vừa lúc tôi vẫn chưa ăn gì, tôi vào bếp xới cơm đây."
Vệ Đinh nhận ra bước chân Cố An khập khiễng, nhìn cậu ta ôm bát cơm trở lại bàn ăn, ra dấu hỏi: [Chân anh sao vậy? Không phải anh đi làm à? Sao lại trở về?]
"Công việc thối nát đó tôi không làm nữa đâu!" Cố An căm giận nói: "Bắt tôi đi khuân vác tôi đã nhịn, ấy vậy mà tên Trần Mặc khốn khi*p còn sai người làm khó dễ tôi. Mười mấy cái thùng nặng cả trăm cân, gã quản lý chê tôi tay chân chậm chạp, ép tôi phải khuân hai cái một lần, cuối cùng cái thùng rớt đập vào chân, đau muốn ૮ɦếƭ! Tôi mới ngồi xoa chân một lát, gã đó lại mắng tôi lười biếng, đúng là không để cho người sống mà!"
Vệ Đinh níu lưỡi, Cố An gầy nhom thế kia mà bắt cậu ta khuân hai cái thùng nặng hơn trăm cân, làm sao vác cho nổi chứ, tên hồ ly kia quả nhiên không phải người tốt.
Vệ Đinh nhìn Cố An đầy cảm thông, Thẩm Huyên lại không để tâm, vừa ăn cơm vừa hả hê châm chọc: "Ai bảo thường ngày không chịu rèn luyện sức khỏe, đáng đời!"
Cố An đập bàn: "Nói gì hả tên kia!"
Thẩm Huyên cười nhạo: "Oan có đầu nợ có chủ, ai ức Hi*p anh thì anh đi tìm người đó, đừng có ở đây giận cá chém thớt!"
Cố An gào lên: "Hôm nay ta tìm mi đây! Có ngon thì ra ngoài đánh một trận!"
Thẩm Huyên chậm rãi nhả ra mấy chữ: "Máy ảnh..."
"Máy ảnh ông nội mi!" Cố An giơ móng vuốt bổ tới: "Hôm nay ông đây đang điên máu, đúng lúc gặp mi để trút giận! Ta cảnh cáo mi, con mẹ nó sau này đừng có mà lấy chuyện máy ảnh ra uy Hi*p ta!"
"Mi dám mắng ta? Hôm nay ông đây sẽ vả rách miệng mi cho biết!" Thẩm Huyên xông lên, cả hai lập tức lao vào ẩu đả.
Hai người giằng co từ phòng khách ra cửa tiệm, từ cửa tiệm lăn ra tận bên ngoài, càng đánh càng kịch liệt. Vệ Đinh mấy lần xông vào can ngăn, chưa làm được gì đã bị đẩy ra, những chậu hoa ngoài tiệm đều bị ᴆụng vỡ, Vệ Đinh trợn trắng mắt, không thèm quan tâm nữa, quay về bàn tiếp tục ăn cơm.
Hai người vừa đánh vừa chửi. Một tên ra tay độc ác! Một gã nham hiểm xảo quyệt!
Cố An ôm mắt, đau đớn hét lên: "Mẹ nó, đồ đê tiện, dám chọc vào mắt ta hả? Ta liều mạng với mi!"
...
Thẩm Huyên lau máu mũi, phẫn nộ gào rít: "Đồ khốn! Dám móc lỗ mũi ta hả? Bữa nay ta thiến mi luôn!"
...
Cố An vuốt tóc, nhìn Thẩm Huyên đang ngồi dưới đất tay ôm hạ bộ, đắc ý: "Nhãi con, dám đấu với ta hả! Ta phế đường con cháu của mi, cho mi cả đời làm thái giám luôn!"
...
Thẩm Huyên hả hê phủi lông mi lông mày lông mũi, nhìn Cố An ôm ௱ôЛƓ nhảy tưng tưng: "Sao hả? Cảm giác "nở hoa" rất sảng khoái phải không?!"
...
Hai người đánh đến khí thế ngất trời, dùng hết mọi thủ đoạn hạ lưu, bỉ ổi, vô sỉ nhất trên đời, nhưng cuối cùng vẫn khó phân cao thấp!
Vệ Đinh cơm nước xong xuôi, rướn cổ lên nhìn hai tên vẫn hăng say ẩu đả, bèn đứng dậy dọn bàn, đem thức ăn vào bếp.
Tiếng chửi thề văng tục ầm ĩ vọng vào, Vệ Đinh ngồi trong quầy đeo tai nghe, mở âm lượng lớn, vừa nghe nhạc vừa chơi game, không thèm để ý tới hai tên dở hơi kia nữa.
~*~
Trần Mặc xem đồng hồ, cùng thư ký đi xuống kho hàng dưới lầu, giả bộ như đi thị sát công việc, nhưng mắt lại đảo khắp xung quanh.
Nhìn một lượt không thấy bóng dáng Cố An đâu, liền quay đầu hỏi quản lý: "Đã tới giờ tan ca rồi à?"
"Vẫn chưa ạ."
"Nếu chưa thì người đâu rồi?"
"Tất cả đều đang ở đây làm việc ạ."
"Thực sự đều đang có mặt ở đây? Nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời."
"À, Giám đốc Trần muốn hỏi thanh niên hôm nay mới tới làm phải không? Cậu ta đã đi rồi."
"Tại sao cậu ta lại đi?"
"Tên nhóc đó yếu ớt quá, mới bị cái thùng rớt vào chân thôi cũng phủi ௱ôЛƓ mà đi."
"Thùng rớt vào chân?" Trần Mặc cau mày, giọng thoáng ngân cao, để lộ tâm trạng lo lắng của mình.
Quản lý chỉ vào cái thùng to đùng nằm trong góc: "Chính là cái thùng đó, Giám đốc Trần, tôi đâu biết cậu ta ốm yếu tới vậy, có hai cái thùng cũng vác không xong."
"Cái gì? Anh bắt cậu ta khuân hai cái thùng cùng lúc?!"
Quản lý lí nhí nói: "Ai cũng khuân hai cái một lúc mà."
Trần Mặc bình tĩnh hết nổi rồi: "Tôi bảo cậu ấy xuống đây khuân vác chẳng qua chỉ là đùa cậu ấy chút thôi, vậy mà anh lại dám bắt cậu ấy làm thật!"
Quản lý tự biết mình đã hành động ngu ngốc, nhưng trong lòng không phục: "Ngài không nói rõ ràng, tôi làm sao biết ngài chỉ đang đùa cậu ta thôi."
Trần Mặc nheo mắt, đang chuẩn bị phát hỏa thì cô thư ký nhắc nhở: "Giám đốc Trần, chú ý hình tượng."
Trần Mặc hít sâu một hơi, đôi mày nhíu chặt cũng từ từ giãn ra, hừ lạnh một tiếng rồi xoay lưng rời khỏi kho hàng.
Vào thang máy, hắn vuốt lại tóc, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói: "Hủy cuộc họp chiều nay, tôi ra ngoài có chút việc."
Cô thư ký kinh ngạc: "Cuộc họp này không thể hủy được thưa giám đốc! Khó khăn lắm chúng ta mới thuyết phục được vị khách đó, hôm nay ông ta tới là để ký hợp đồng."
Trần Mặc không đáp, thang máy lên tầng trên cùng, hắn để cô thư ký ra khỏi rồi nhấn nút xuống tầng một.
Trên đường lái xe đi chợ chim, Trần Mặc rất muốn gọi điện thoại cho Cố An, nhưng điện thoại cứ cầm lên lại bỏ xuống, vẫn không có dũng khí gọi cho dãy số quen thuộc kia.
Hắn không biết mình đang sợ cái gì, khi thẳng thừng cự tuyệt Cố An, quan hệ của hai người họ đã thay đổi hẳn, bây giờ xảy ra hiểu lầm, e rằng quan hệ giữa họ sẽ càng căng thẳng hơn.
Suốt hai năm nay, Cố An không quanh quẩn bên hắn như trước đây nữa. Hắn từng cảm thấy mất mát, cũng rất bàng hoàng, nhưng hắn không muốn kéo cậu vào cái vòng luẩn quẩn không lối thoát này. Hắn hiểu rất rõ gia đình Cố An, hiểu sự cố chấp cổ hủ của cha mẹ cậu, hai người họ sẽ không đời nào chấp nhận chuyện con trai mình là đồng tính.
Hai người vĩnh viễn không thể quay lại như trước đây, điều này hắn cũng hiểu. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười thờ ơ hờ hững của Cố An, lòng hắn khó chịu vô cùng, thế nhưng lại chẳng thể thốt nổi lên lời, bởi lẽ tình cảm này chôn giấu tại nơi mềm yếu nhất trong tim hắn, một khi đã chạm vào, sẽ không thể vãn hồi được nữa.
Hắn xuống xe vào tiệm thuốc mua một lọ thuốc trị thương, rồi gấp rút đi về phía chợ chim. Tới cửa tiệm hoa, hắn lấy di động ra làm gương, chỉnh lại tóc tai, áo quần, soi lại bản thân, mất một lúc mới từ tốn đi vào tiệm.
Vừa vào, Trần Mặc cười chào Vệ Đinh: "Bạn nhỏ, đang trông hàng à?"
Vệ Đinh liếc hắn một cái, ngoảnh đầu ngó lơ.
Vô duyên vô cớ bị lạnh nhạt, Trần Mặc có chút kinh ngạc, đảo mắt một vòng quanh nhà, rồi dừng lại nơi hai kẻ đang ngồi ăn cơm.
Hai người mặt đầy thương tích, vừa gắp thức ăn vừa đấu võ mồm, đến lúc kích động thì liền dùng đũa thay νũ кнí để đánh nhau, cãi vả ỏm tỏi, thế nhưng trong mắt Trần Mặc, hành động này lại chẳng khác gì việc \'tình trong như đã mặt ngoài còn e\'.
Hắn cẩn thận đánh giá người đang cãi nhau với Cố An, càng nhìn càng thấy khó chịu. Tên đó đẹp trai hơn hắn, trẻ tuổi hơn hắn, áo quần cũng là hàng hiệu, chẳng thua kém hắn điểm nào cả.
Cảm giác bất an trỗi dậy, nhưng hắn vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, bước đến trước mặt Cố An.
Đến lúc này Cố An mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, không còn hứng thú cãi nhau nữa, lạnh lùng hỏi: "Anh tới làm gì?"
Lọ thuốc trị thương nằm yên trong túi, Trần Mặc lại không lấy ra được, những lời đã chuẩn bị từ trước cũng không cách nào thốt lên, hắn im lặng một lúc, mới nói một câu trái với lòng mình: "Sao cậu không đi làm hả?"
"Không đời nào ông đây tới chỗ đó làm nữa!" Cố An rống lên, ném đôi đũa, giậm chân chạy lên lầu.
Trần Mặc tức khắc đuổi theo, cười châm chọc: "Không đi làm thì cậu lấy tiền đâu trả cho tôi."
Cố An tiếp tục rống: "Tôi sẽ ra ngoài tìm việc khác!"
Trần Mặc nhắc nhở: "Cậu chỉ có thời hạn tám ngày thôi."
Cố An quay đầu trừng mắt nhìn hắn, lập tức chạy vụt lên lầu, bỏ vào phòng.
Trần Mặc cũng bước theo vào, đóng cửa, khóa chốt, cười nhạt nhìn cậu.
"Anh muốn làm gì?" Cô An lùi lại mấy bước.
"Cậu nói xem?" Trần Mặc xắn tay áo, tiến lại gần.
"Anh đừng làm bậy!"
"Làm bậy gì cơ?" Trần Mặc cười cười: "Mắng cậu? Đánh cậu? Hay ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cậu?"
"Anh dám!!!"
"Cậu đoán xem tôi dám không?"
Cố An nổi sùng, cậu biết nếu chọc giận Trần Mặc thì chuyện gì hắn cũng dám làm. Thế nhưng cậu mới là người bị hại mà, không những bị cái thùng rớt trúng chân mà vừa rồi đánh nhau với Thẩm Huyên còn bị thương. Bây giờ toàn thân ê ẩm bầm dập, nào còn dư hơi để đối phó với kẻ này nữa.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Cố An nhanh chóng nặn ra nụ cười đon đả, mở miệng cầu xin: "Anh Mặc, anh đừng thế mà, em đi làm là được chứ gì? Bây giờ chúng ta cùng tới công ty nào."
"Cởi giày, ૮ởเ φµầɳ áo ra!" Trần Mặc đẩy cậu ngã xuống giường, thấy cậu kinh ngạc liền bình tĩnh giải thích: "Để tôi xem cậu bị thương ở đâu."
Sự việc hoàn toàn khác với dự liệu, Cố An nhất thời không kịp phản ứng, cả người ngây ra.
Trần Mặc khom lưng giúp cậu cởi giày, rồi cởi cả tất, nhìn bàn chân phải sưng vù như cái bánh bao, lòng nhói đau. Đổ thuốc vào lòng bàn tay, xoa đều, rồi nhẹ nhàng xoa Ϧóþ bàn chân cậu.
"Để tôi tự làm." Cố An muốn rút chân về nhưng lại bị Trần Mặc giữ lại: "Đừng nhúc nhích, ráng chịu một chút, hơi đau đấy."
"Cái gì mà hơi đau? Suýt nữa thì què chân tôi rồi!" Cố An liền chớp cơ hội cảm thán: "Cái thùng nặng cả trăm cân luôn đó, một lần bắt tôi vác hai cái, bị thứ đó rớt trúng chân, sao có thể không đau được!"
"Sau này không cần khuân vác nữa, làm trợ lý của tôi đi."
"Cái gì?"
"Hàng ngày theo tôi, tôi làm gì thì cậu làm nấy."
...
Cố An sửng sốt hồi lâu, cảm thấy lời này còn có ngụ ý gì khác, bèn thăm dò: "Giống như trước đây sao?"
"Ừ, giống như trước đây."
Cố An cười: "Theo anh thì có gì hay?"
"Không cần làm gì, cũng không cần trả nợ, bao ăn bao uống, cuối tháng còn có lương."
"Được, nói lời giữ lời đó, không được đổi ý! Anh đã tới năn nỉ tôi đi làm, tôi sẽ miễn cưỡng đồng ý vậy." Cố An làm ra vẻ ta đây không chút tình nguyện, thực ra trong lòng vui như mở hội.
Không phải làm gì mà còn được lãnh lương, thật không tin nổi trên đời lại có chuyện tốt đến vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc