Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 17

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Sự thật phơi bày
Cơn giận của Thẩm Huyên tới nhanh, đi cũng nhanh.
Sau khi rời khỏi tiệm ăn thì hắn đã hối hận rồi, nhưng vì sĩ diện nên hắn nén xúc động muốn quay lại tìm Vệ Đinh mà lái xe thẳng về nhà. Mãi tới khi nhận được tin nhắn của cậu, sự ngột ngạt trong lòng hắn mới vơi đi.
Ngủ không được, hắn mở máy tính, đăng nhập QQ, tin nhắn Vệ Đinh gửi liền hiện ra.

Dương Khang: Tĩnh ca ca, anh đâu rồi?
Dương Khang: Lại không online à?
Dương Khang: Em đang rất khổ tâm. T_T
Dương Khang: Anh còn muốn gặp em không?
Dương Khang: Thôi đi, anh cứ coi như em chưa nói câu trên.
Dương Khang: Ngủ ngon, em cũng đi ngủ đây.
~*~
Nhìn những tin nhắn này, Thẩm Huyên bấy giờ mới ý thức được mình đã quên không suy nghĩ cho Vệ Đinh.
Thử hỏi ai lại đồng ý làm người yêu với người chỉ mới quen biết có năm ngày?
Hắn biết thân phận của Vệ Đinh, nên khi hai người bên nhau hắn chẳng thấy ngượng ngùng hay gò bó, chỉ muốn gần gũi đối phương thêm một chút. Là tiếp xúc một cách chân thực, chứ không như quan hệ trên mạng, chỉ có thể mơ hồ tưởng tượng.
Mà Vệ Đinh lại chẳng biết gì về hắn nên mới lần lượt cự tuyệt. Dù sao quan hệ của họ trên mạng cũng là người yêu, với tính tình thành thật của Vệ Đinh, chẳng đời nào cậu làm ra những chuyện như bắt cá hai tay.
Thẩm Huyên khinh thường bản thân, chuyện quan trọng thế này sao có thể quên mất?
Hắn vốn dự định sẽ bật mí thân phận với Vệ Đinh vào đúng sinh nhật mình, cho cậu một bất ngờ lớn. Thế nhưng bây giờ thấy Vệ Đinh khổ tâm như vậy, hắn lại áy náy vô cùng, kế hoạch có lẽ phải thực hiện sớm hơn một chút rồi.
Sáng hôm sau, Thẩm Huyên đến trường xin nghỉ rồi tức tốc chạy tới chợ chim. Đỗ xe xong, hắn đi tới siêu thị gần đó mua rất nhiều đồ ăn vặt mà Vệ Đinh thích, rồi khệ nệ ôm cả núi đồ tới cửa tiệm hoa.
Hắn cười hì hì nhìn Vệ Đinh, vui vẻ đùa giỡn: "Ông chủ, gói toàn bộ hoa ở đây cho tôi."
Nghe tiếng nói, Vệ Đinh ngước đầu lên liền thấy gương mặt điển trai đang cười rạng rỡ, chói mắt như ánh nắng ban trưa, khiến cậu không sao dời mắt.
"Sao lại ngây ra thế hả?" Thẩm Huyên bước tới trước quầy hàng, đặt những túi thức ăn lên trên, vươn tay nhéo má Vệ Đinh, lần này không dùng sức, chỉ khẽ nựng rồi thôi, đoạn chăm chú nhìn cậu, nở nụ cười, ánh mắt chan chứa dịu dàng: "Xin lỗi, hôm qua anh không nên nổi giận với em."
Vệ Đinh không ngờ một người luôn cao ngạo như vậy lại có thể hạ mình xin lỗi, không những kinh ngạc, mà trong lòng còn có chút vui mừng nữa.
Cậu lắc lắc đầu, ý nói mình không hề để bụng.
"Sau này anh sẽ không tùy tiện nổi giận nữa." Thẩm Huyên nhẹ giọng cam đoan, kéo ghế tới ngồi bên cạnh Vệ Đinh, xé gói khoai tây chiên ra, cầm một miếng đút cho cậu: "Há miệng ra nào."
Vệ Đinh ngoan ngoãn há miệng, miếng khoai tây được đút vào miệng, cậu vừa ăn vừa thấy khó hiểu.
Hôm nay Thẩm Huyên hơi kỳ lạ, con người này bình thường lúc nào cũng độc mồm độc miệng, bỗng dưng bây giờ lại trở nên quá mức dịu dàng.
Thẩm Huyên đột ngột thay đổi tính cách, khiến cậu có chút không quen.
"Há miệng ra nữa nào." Khoai lại được đưa tới bên miệng, Vệ Đinh đưa tay cầm lấy, đột nhiên ý thức được mình vừa làm trái ý hắn, để xem hắn có nổi giận không?
Hoàn toàn ngoài dự đoán, chẳng hề có tiếng gào thét nổi giận nào, bên tai chỉ vẳng đến giọng nói dịu dàng như nước: "Tự em cầm ăn đi, anh bóc vỏ rau câu cho em nhé."
Túi khoai tây được nhét vào tay, Vệ Đinh nhìn Thẩm Huyên cúi đầu tìm rau câu trong cái túi đầy nhóc, miệng lẩm bẩm: "Ăn vị táo hay vị ô mai trước đây." Rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Vị cam được không?"
Vệ Đinh toàn thân run rẩy, cảm thấy tình cảnh này thật quá sức quái dị, chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Nhưng muốn trốn cũng không được, Thẩm Huyên ngồi ngay lối ra, vây cậu phía trong quầy hàng, nếu muốn ra ngoài thì chỉ có nước đẩy hắn ra mà thôi.
Vệ Đinh âm thầm suy nghĩ, tìm cớ ra ngoài hít thở chút không khí trong lành. Cậu thật sự sắp bị bầu không khí quái dị này ép ૮ɦếƭ ngộp rồi.
Chưa kịp hành động, Thẩm Huyên đã lột xong vỏ hộp rau câu đưa tới tay Vệ Đinh, chăm chú nhìn cậu, nét mặt vô cùng chân thật.
"Đinh Đinh, anh có chuyện muốn nói với em."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy, Vệ Đinh tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì quan trọng lắm, bèn vểnh tai lên, bỏ đồ trên tay xuống, hai tay đặt lên đùi ngồi thẳng lưng.
"Đừng căng thẳng, không phải chuyện gì xấu cả." Thẩm Huyên phì cười, xoa đầu cậu: "Anh muốn hỏi em vài chuyện trước đã, em phải thành thật trả lời, không được nói dối."
Vệ Đinh gật đầu.
"Có phải em có một người bạn vô cùng thân thiết trên mạng?"
Vệ Đinh gật gật đầu, nghi hoặc nghĩ, sao anh lại biết?
"Hai người quen nhau đã hơn một năm, giờ còn là người yêu nữa, phải không?"
Vệ Đinh kinh ngạc trợn mắt há mồm.
"Hai người quen nhau trên một diễn đàn văn học, nickname của người đó là Tĩnh ca ca."
Vệ Đinh mở to mắt, ngạc nhiên tới nỗi chẳng biết phản ứng thế nào.
"Nếu Tĩnh ca ca đó chính là anh, em có thấy vui không?"
Vệ Đinh hoàn toàn hóa đá...
Thẩm Huyên dùng tay ôm má cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, thản nhiên mỉm cười: "Đinh Đinh, anh chính là Tĩnh ca ca đây. Là người đã thích em từ rất lâu, là Tĩnh ca ca lúc nào cũng đòi gặp mặt em đó."
Những lời này Thẩm Huyên đã sớm chuẩn bị từ trước, vốn định sẽ nói cho Vệ Đinh nghe vào ngày sinh nhật mình. Bây giờ tuy hơi sớm, nhưng phản ứng của cậu vẫn hoàn toàn nằm trong dự đoán.
Người bạn quen trên mạng hơn một năm nay lại ngồi ngay trước mắt, bất kể là ai thì cũng sẽ kinh ngạc vô cùng đúng không?
Nhìn dáng vẻ cứng đờ hóa đá của Vệ Đinh, Thẩm Huyên thiếu điều ૮ɦếƭ cười. Tin vui đột nhiên tới, lời tỏ tình sâu sắc chân thành được thốt ra, có lẽ đủ khiến trái tim cậu rung động nhỉ?
Thẩm Huyên nghĩ chỉ một giây nữa thôi, Vệ Đinh sẽ hưng phấn đến nỗi nhào vào lòng mình nức nở. Vẽ ra một nụ cười tự nhận là đẹp trai mê người, hắn dang rộng vòng tay chờ Vệ Đinh nhào tới.
Tiếc thay, Thẩm Huyên đoán trúng đoạn đầu, mà không đoán được đoạn kết.
Vệ Đinh sửng sốt một hồi, đột nhiên đứng bật dậy, đẩy hắn ra, chạy thẳng vào phòng.
Một cú đẩy dùng hết sức lực. Thẩm Huyên to cao là thế mà lại bị một cậu nhóc nhỏ bé đẩy té nhào, chiếc ghế cũng lắc lư mấy cái rồi đổ thẳng lên cẳng chân, khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt la toáng lên.
Thẩm Huyên lồm cồm bò dậy chạy tới cửa phòng, vặn vặn nắm cửa nhưng đã bị khóa chặt rồi.
Hắn vừa gõ cửa vừa la to: "Đinh Đinh, mở cửa ra nào!"
Người trong phòng không chút động tĩnh.
Tiếp tục gõ, tiếp tục kêu: "Đinh Đinh, mở cửa ra, có chuyện gì từ từ nói. Không phải anh cố ý giấu em, em nghe anh giải thích đi!"
...
"Đinh Đinh ngoan, mau mở cửa cho anh đi!"
...
"Đừng thế mà, mở cửa mau lên!"
...
"Mở cửa ra, nghe không hả!"
...
"Anh hỏi lại lần nữa, có mở cửa hay không?!"
...
"Bé câm, cưng chán sống rồi à? Mở cửa ra! Nếu không anh sẽ đá cửa vào đó!"
...
Lời hứa sẽ không bao giờ tùy tiện nổi nóng của Thẩm Huyên bị quẳng lên chín tầng mây, hắn vừa đập cửa vừa hét lớn.
"Anh đếm tới ba, em mà không mở, anh sẽ tông cửa vào!"
"Một... hai..."
Tiếng "ba" vừa vang lên, cửa liền bật ra, Vệ Đinh đứng ở ngay trước cửa, sầm mặt giận dữ nhìn Thẩm Huyên.
"Rượu mời không uống cứ thích uống rượu phạt!" Thẩm Huyên đưa tay nhéo mặt cậu, cười đắc chí: "Giận dỗi gì hả? Cuối cùng cũng phải nghe lời anh." Đoạn đẩy Vệ Đinh ra, nghênh ngang bước vào phòng, ngồi phịch trên giường bắt chéo chân, cười vẫy tay gọi cậu: "Lại đây nào."
Lúc này, Vệ Đinh rất nghe lời, vừa nghe gọi liền đi tới, có điều ngay lập tức giương nanh múa vuốt nhào tới, quyết ăn thua đủ với người kia. Cậu đẩy Thẩm Huyên ngã xuống giường, dùng tay Ϧóþ cổ hắn, cúi đầu cắn loạn xạ lên người hắn.
Thẩm Huyên vốn không phải người ôn hòa, bị cắn mấy cái cũng bắt đầu nổi điên lên. Đoạn, trở mình đè Vệ Đinh xuống dưới, kìm hai tay cậu, dùng chân giữ lấy chân cậu, cười lạnh: "Em thích cắn lắm sao? Anh sẽ cho em nếm thử cảm giác bị cắn là như thế nào."
Nói rồi cúi đầu nhắm ngay má cậu mà cắn mạnh, trên mặt lập tức hiện lên hai dấu răng thật to.
Thẩm Huyên ngẩng đầu, nở nụ cười cực kỳ đáng đánh: "Có sảng khoái không?" Tiếp đó nhắm ngay mũi cậu mà cắn.
Vệ Đinh tức đến mặt mũi đỏ bừng, ra sức giãy giụa, nhưng đấu không lại đối phương, bị đè ép tới ngộp thở.
"Không trung thực, anh phải khuất phục em trước rồi mới nói chuyện tiếp." Thẩm Huyên cười xấu xa, trực tiếp hôn lên môi cậu. Đầu lưỡi nhanh chóng mở khớp hàm tiến sâu vào, du ngoạn trêu đùa khắp nơi, rồi bắt lấy đầu lưỡi non nớt của cậu, thỏa sức cắn ʍúŧ.
Thân thể nhỏ nhắn như đông cứng lại. Thẩm Huyên thấy hai mắt Vệ Đinh mở to đầy hoảng hốt, lòng không khỏi mềm lại. Đoạn dùng tay che hai mắt cậu, nhẹ nhàng мơи тяớи trong vòm miệng, không còn тһô Ьạᴏ như ban nãy, dịu dàng quấn lấy đầu lưỡi cậu.
Trong nụ hôn ấm áp triền miên, Vệ Đinh đã hoàn toàn quên đi cơn giận, chậm rãi thả lỏng cơ thể, dần chìm đắm vào vòng xoáy ái tình ngọt ngào.
Đột nhiên cửa phòng bật ra, Vệ Đinh giật mình, tâm trí khôi phục tỉnh táo, đẩy mạnh Thẩm Huyên ra.
A Bố đứng ở cửa, kinh ngạc há hốc mồm.
Thẩm Huyên trừng mắt nhìn cô nàng, ánh mắt đầy lửa giận.
A Bố trầm mặc một lát rồi mới dần bình tĩnh trở lại, vừa đóng cửa vừa nói: "Hai người cứ tiếp tục."
Thẩm Huyên lại xoay người đè Vệ Đinh xuống, vui vẻ nói: "Chúng ta tiếp tục thôi."
Chưa kịp hôn, cánh cửa lại bật mở, người xuất hiện vẫn là A Bố.
Cô nói: "Nhóc chủ nhà, cậu không bán hàng à? Cửa tiệm chẳng ai trông, không sợ người ta chôm hoa ư? Còn nữa, laptop của cậu cũng ở bên ngoài kìa."
Nói đoạn nhướng mày nhìn Thẩm Huyên, cười xấu xa.
Nụ hôn đương nhiên không thể tiếp tục, vừa nghe A Bố nói xong, Vệ Đinh lập tức bật khỏi giường. Thẩm Huyên cũng không ngăn cản, hắn biết nếu hoa bị trộm mất, Vệ Đinh nhất định sẽ đau lòng. Hắn lườm A Bố một cái, rồi cũng bước ra theo.
Lần này ngồi vào quầy hàng, Thẩm Huyên nhận thấy Vệ Đinh cứ là lạ, chỉ chúi đầu vào hộc tủ tìm cái gì đó, hắn nói gì cậu cũng không nghe thấy, chỉ chuyên tâm tìm kiếm, ánh mắt cũng đầy né tránh, dường như đang lẩn trốn.
Thẩm Huyên đóng ngăn kéo, lôi laptop tới trước mặt cậu, đăng nhập vào QQ, mở thông tin cá nhân ra, ba chữ "Tĩnh ca ca" hiện ra trước mắt.
"Đinh Đinh, không phải hôm qua anh đã nói rằng tới sinh nhật của em sẽ cho em biết một bí mật sao? Thật ra, đây chính là chuyện anh muốn nói với em, nhưng khi đọc xong tin nhắn em gửi, anh mới biết rằng mình đã không nghĩ tới cảm nhận của em. Anh không muốn em phải khổ tâm nữa, anh rất thích em, hẳn em cũng nhìn ra được. Anh cũng hiểu nguyên nhân em không chịu gặp anh. Em không thể nói chuyện, điều này anh chẳng hề bận tâm. Từ nay về sau, anh sẽ là tiếng nói của em, thay em nói chuyện. Đồng ý hẹn hò với anh, nhé?"
Vệ Đinh cúi đầu, không chút phản ứng. Nhìn như thể bình tĩnh, thực ra trong lòng cuồn cuộn dậy sóng.
Khi biết Thẩm Huyên là Tĩnh ca ca, cậu thấy như mình bị đùa giỡn vậy, nên mới bỏ trốn vào phòng.
Bình thường cậu hay nói xấu Thẩm Huyên với Tĩnh ca ca, nhưng hai người họ lại là một, nói xấu người đó với chính họ, nghĩ lại thôi cũng đủ thấy xấu hổ rồi. Bởi vì cả hai là một, nên mới có sở thích và trải nghiệm giống nhau. Cậu thấy mình thật ngốc, chuyện rành rành trước mắt, thế mà lại không phát hiện ra.
Cậu thích Tĩnh ca ca, đó là chuyện hiển nhiên. Mấy ngày nay ở bên nhau, cũng quen dần việc Thẩm Huyên bên cạnh, lòng cũng thầm rung động. Vôn dĩ đang vướng mắc khi bị kẹt giữa hai người, nhưng bây giờ đã biết sự thật, không cần phải phiền não nữa. Chỉ là, cậu không biết phải đối mặt với Thẩm Huyên thế nào, rõ ràng là thích người ta, nhưng cứ luôn thấy ngượng ngập thẹn thùng, thế nên mới không dám nhìn thẳng vào hắn, không dám để ý tới hắn, còn việc kiếm đồ chỉ là cái cớ nhằm che giấu sự khó xử thôi.
Giờ đột nhiên nghe những lời này, tựa như được uống một viên an thần, trái tim không khỏi bồi hồi cảm động, như có dòng nước ấm áp ngọt lành rót vào lòng, chậm rãi lan tỏa khắp thân thể. Người ta thường nói, được yêu là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Lúc này, quả thực trái tim cậu ngập tràn hạnh phúc.
Giọng nói lo lắng bất chợt vang lên bên tai: "Đinh Đinh, em có thể phản ứng chút xíu thôi có được không? Có đồng ý hay không cũng nói với anh một câu đi."
Vệ Đinh len lén cười, cười đến run cả người.
Cằm bị nâng lên, đối diện là đôi mắt trợn tròn tức giận: "Em cười cái gì? Anh đang nói chuyện nghiêm túc đó! Đừng có giỡn mặt với anh!"
Vệ Đinh trề môi, dùng thủ ngữ diễn tả.
"Anh không hiểu, em viết ra đi."
Vệ Đinh cười, đuôi mắt cong cong, đôi mày nghiêng nghiêng, vừa dùng thủ ngữ vừa dùng khẩu hình nói với người kia: [Em đồng ý!]
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc