Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 15

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Mâu thuẫn nhỏ
Điện thoại đổ chuông liên tục, Thẩm Huyên làm như không có lỗ tai, nghe cũng giả như không nghe thấy, liên tục nằm úp sấp lên người Vệ Đinh lảm nhảm.
Vệ Đinh bất lực, một tay chỉ vào điện thoại, một tay cố gạt hắn ra, ý bảo nhanh nhanh bắt máy đi.
“Anh đang nói chuyện quan trọng với em!” Thẩm Huyên cao giọng nhấn mạnh, thấy Vệ Đinh xoay mặt tránh đi, mới chộp lấy ống nghe, cực kỳ mất kiên nhẫn nói: “Bà gọi điện cho tôi làm gì?”
Điện thoại này khuếch đại âm thanh khá tốt, không khác loa ngoài là mấy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ ôn hòa, ngữ điệu nhẹ nhàng mang theo ý cười:
“Huyên Huyên, con ở nhà à, sao mẹ gọi vào di động cho con lại không bắt máy?”
“Không nghe thấy, di động bỏ dưới nhà.”
“Vậy, con đã ăn cơm trưa chưa?”
“Ăn rồi, có gì nói nhanh đi.”
Phí bên kia im lặng một lúc mới nói: “Sinh nhật lần này của con, cha mẹ không về được, con thích gì, mẹ sẽ mua cho con.”
Thẩm Huyên như thể đã sớm đoán được, hừ lạnh một tiếng, cười nhạo đáp: “Bà bận quá nên choáng rồi sao? Sinh nhật tôi qua lâu rồi, hơn nữa đã có người mừng sinh nhật cùng tôi. Người ấy đối với tôi rất tốt, không hư tình giả ý như mấy người. Nhân tiện báo cho bà biết, người đó là bạn trai của tôi, cả đời này tôi sẽ ở bên cạnh cậu ấy. Chuyện nối dõi tông đường gì đó đừng tìm tôi, hai người nhân lúc còn kịp hãy sinh thêm thằng con khác đi.”
Nói đoạn liền ngắt máy, dứt khoát nhanh gọn.
Đoạn hội thoại này, Vệ Đinh nghe không sót một chữ, bất chợt cảm thấy có chút đồng tình với Thẩm Huyên. Có lẽ do hắn thiếu thốn sự quan tâm yêu thương của cha mẹ nên tính tình mới không tốt như vậy.
Không có đứa trẻ nào mới sinh ra là trẻ hư, sự khiếm khuyết của tính cách đa phần là do môi trường hoặc nhân tố gia đình tạo thành.
Có điều dù cảm thông thì cậu ấy cũng không chấp nhận được cách hắn đối xử với cha mẹ mình. Tuy rằng họ không ở bên chăm nom hắn, nhưng lại rất quan tâm tới hắn. So với bao nhiêu đứa trẻ không có cha mẹ thì hắn đã rất hạnh phúc rồi. Nếu có thể nói chuyện, Vệ Đinh nhất định sẽ dạy cho hắn một bài học, để hắn nhận ra sai lầm của mình, sau đó cố gắng mà hiếu thuận với cha mẹ.
Thẩm Huyên không đoán được Vệ Đinh đang nghĩ gì, thấy dáng vẻ không yên lòng của cậu liền cụt hứng. Hắn vừa nhéo má Vệ Đinh vừa nói, “Tỉnh lại xem nào, anh có chuyện muốn nói với em.”
Vệ Định nhìn hắn chờ đợi.
Thẩm Huyên trở mình nằm nghiêng trên giường, đoạn kéo Vệ Định vào lòng: “Một tuần nữa là sinh nhật anh, em ăn mừng với anh nhé.”
Vệ Đinh gật đầu, ngoài mặt ngoan ngoãn nhưng trong lòng thì phun trào: Anh đúng là muốn ăn đập mà! Sinh nhật rõ ràng chưa tới mà lại nói dối để châm chọc mẹ mình! Nhớ nhầm ngày sinh của con trai, mẹ anh sẽ đau lòng lắm đó!
“Ngoan lắm!” Thẩm Huyên hài lòng cười, lên giọng kẻ cả: “Đừng quên chuẩn bị quà cho anh đấy nhé.”
Vệ Đinh lại gật đầu, tiếp tục phun trào: Có kẻ chủ động đòi quà người khác vậy sao trời?!
“Chắc em không biết anh thích gì đâu nhỉ?” Thẩm Huyên suy nghĩ rồi nói: “Anh chẳng thiếu gì cả, em đừng lấy tiền mua quà tặng anh, tặng cái gì đó có ý nghĩa là được.”
Thứ có ý nghĩa…
Vệ Đinh cảm thấy mình khó mà bắt kịp suy nghĩ của hắn.
“Tự em nghĩ đi, vừa có ý nghĩa, vừa không được dùng tiền mua.”
Tên này nghiện cái kiểu tự biên tự diễn rồi! Vệ Đinh trề môi, vừa có ý nghĩa lại không được dùng tiền mua, anh đúng là làm khó người ta mà!!!
Vệ Đinh bội phục Thẩm Huyên, hắn có sở thích “ăn cơm nguội”, đang nói tự nhiên chuyển đề tài, lại bắt đầu lải nhải:
Không được thay lòng đổi dạ…
Không được thích người khác…
Không được làm chuyện có lỗi với anh…
Chỉ có mấy câu đó mà cứ nhai đi nhai lại như thuộc lòng, Vệ Đinh nghe đến buồn ngủ. Thẩm Huyên không chịu buông tha, banh mí mắt cậu ra, bắt đầu huyên thuyên về bản thân.
Hắn thích ăn cái gì, thích chơi cái gì, thích màu gì… Chuyện từ lớn tới bé lôi ra kể hết. Vệ Đinh càng nghe càng thấy kỳ quái, tại sao sở thích và thói quen của hắn lại giống Tĩnh ca đến vậy?
Hai người đều thích màu đen, ghiền ăn sầu riêng, thậm chí thích chơi game online y hệt nhau. Tính cách, sở thích đều giống nhau, Vệ Đinh suýt nữa nhầm Thẩm Huyên là Tĩnh ca ca.
Cậu còn nhớ lúc trên mạng Tĩnh ca ca kể rằng mình rất thích ăn sầu riêng thì liền bị cậu trêu đùa một phen. Sầu riêng vừa có mùi khó chịu lại nồng nặc khí than, mùi vị cực kỳ khó ăn. Tĩnh ca ca không đồng ý, bảo rằng sầu riêng là loại trái cây ngon nhất trên đời, giàu dinh dưỡng, hương vị đặc biệt, không hổ danh là vua của muôn quả.
Lời như vậy, Thẩm Hyên cũng đã từng nói. Vệ Đinh bắt đầu hoài nghi liệu hắn và Tĩnh ca ca có phải là anh em song sinh thất lạc nhau nhiều năm không.
Thẩm Huyên đã quen với tật thả hồn đi ngao du của Vệ Đinh, bèn nhéo má để kéo suy nghĩ của cậu quay về hiện thực, đột nhiên kề sát mặt cậu, thần bí nói: “Tới ngày sinh nhật, anh sẽ cho em biết một bí mật, lúc đó em nhất định sẽ rất hạnh phúc!”
Vệ Đinh trợn trắng mắt, không buồn đáp lời.
Ngày hè nóng bức, hai người quấn quýt lấy nhau khiến toàn thân đổ đầy mồ hôi. Ban nãy chăm chú nghe Thẩm Huyên nói chuyện nên Vệ Đinh không nhận ra tư thế của họ mờ ám đến vậy. Mãi đến khi hơi thở nóng bỏng của Thẩm Huyên phả lên mặt cậu, Vệ Đinh mới ý thức được hành động của cả hai người đã vượt qua giới hạn bạn bè rồi.
Thẩm Huyện ôm cậu, cậu không bài xích. Thẩm Huyên nhéo má cậu, cậu lại cảm thấy được cưng chiều. Cảm giác được quan tâm yêu thương quả thực ngọt ngào khó tả.
Trong lòng chợt cảm thấy bất an, Vệ Đinh vội vàng nhảy xuống giường, cúi đầu chỉnh lại áo quần. Cậu cảm thấy mình thật có lỗi với Tĩnh ca ca, tự nhiên lại đi ôm ấp một người chỉ mới quen biết có năm ngày. Trong hoàn cảnh lạ lẫm, ấy vậy lại yên tâm thoải mái nằm trên giường người khác, hưởng thụ sự quan tâm yêu thương của họ mà không hề thấy khó chịu.
Vệ Đinh cầm Pu't bi trên bàn, viết lên bàn tay mấy chữ rồi đưa qua cho Thẩm Huyên xem: Tôi muốn về nhà.
“Đợi lát nữa rồi về.” Thẩm Huyên cũng xuống giường: “Đi tắm trước đi, em ra nhiều mồ hôi quá.”
Vệ Đinh lại lắc đầu, lại viết vào tay: Tôi về nhà tắm.
“Bảo em tắm thì em cứ tắm đi! Đừng nhiều lời vô ích!” Thấy Vệ Đinh lại tiếp tục viết viết, Thẩm Huyên hơi mất kiên nhẫn, không thèm nói lời nào nữa mà bế luôn cậu vào nhà tắm, vươn tay *** quần của cậu.
Vệ Đinh không phải là đối thủ của Thẩm Huyên, có giãy giụa cũng vô ích, thoáng chốc đã bị lột sạch.
Nhìn thân thể trắng trẻo mềm mại trước mắt, Thẩm Huyên nhếch miệng cười, vừa *** quần vừa nói: “Người anh cũng toàn mồ hôi, tụi mình cùng tắm nhé.”
Vệ Đinh giận dữ, viết lên *** hắn hai chữ to đùng: [Lưu Manh!]
“Ai dô, em có phải con gái đâu mà sợ anh *** chứ?”
Vệ Đinh ôm áo quần bước ra ngoài.
Thẩm Huyện kéo cậu lại, nhỏ giọng uy ***: “Không được phản kháng! Nếu không nghe lời anh sẽ cướng bức em thiệt đó!”
Vệ Đinh tay đấm đá, điên tiết giãy dụa.
Bị trúng mấy cú, Thẩm Huyên cũng nổi giận, đẩy Vệ Đinh vào tường, một tay chống lên tường, một tay đè vai cậu: “Là em ép anh đó! Có tin anh làm ngay giờ không?”
Vệ Đinh giận tái mặt, đứng bất động, biểu cảm cực kỳ khó coi.
Thẩm Huyên lại nghĩ rằng cậu sợ, đang lúc đắc chí dạt dào thì bỗng thấy Vệ Đinh tung chân đá vào *** của mình.
Trong lòng thầm hô không ổn, nhưng lại tránh không kịp, bàn chân tiếp xúc thân mật với cậu nhỏ của hắn, Thẩm Huyên khom người chạy quanh, miệng kêu la đau đớn thảm thương.
Vệ Đinh bình tĩnh đẩy hắn ra ngoài, không tốn chút sức lực, tiếp theo đóng sầm cửa lại rồi thong thả tắm, trong lòng cực kỳ sung sướng.
Tắm xong, cậu ôm chậu áo quần ra ngoài, nhìn Thẩm Huyên, cười thầm. Thẩm Huyên đang ngồi như hóa thạch trên giường, mặt đen hơn đáy nồi. Cậu bước tới vỗ vỗ vai hắn, ôm chậu y phục và chăn màn đã giặt xong đặt trước mặt hắn.
"Đừng có chọc anh!" Thẩm Huyên quay mặt ngã xuống giường, đưa lưng về phía cậu.
Hắn giận thật sao? Vệ Đinh để chậu đồ xuống, hai tay chống giường, chồm người tới nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Huyên lập tức úp mặt vào gối.
Vệ Đinh đẩy đẩy mấy cái, hắn cũng mặc kệ, cậu lại đẩy đẩy, Thẩm Huyên vẫn không quan tâm. Cậu thở dài ngao ngán, ôm chậu áo quần ra ngoài.
Lúc vào nhà, Vệ Đinh nhìn thấy trước phòng khách có ban công nhỏ, nghĩ thầm ở đó có thể phơi quần áo.
Chưa kịp bước ra khỏi phòng ngủ, Thẩm Huyên đã nhảy từ trên giường xuống, lên giọng chất vấn: "Em định đi đâu? Chuẩn bị về nhà hả? Đánh anh xong chẳng thèm hỏi han một tiếng, lương tâm em bị chó ăn rồi à?"
Gặp kẻ cố tình gây sự thế này, cách tốt nhất là phớt lờ hắn, Vệ Đinh ôm chậu quần áo tiếp tục đi.
Thẩm Huyên lẽo đẽo theo sau: "Hứ! Em vẫn không quan tâm đến anh? Đánh người rồi còn thản nhiên như thế, con người em sao kỳ vậy!"
Vệ Đinh lấy tay ngoáy lỗ tai.
Thẩm Huyên tiếp tục oán giận: "Chỗ đó không được đá! Đau muốn ૮ɦếƭ nè! Suýt chút nữa em đã tuyệt đường con cháu của anh rồi!"
Vệ Đinh gật gù lấy lệ.
"Anh chỉ đùa với em một chút thôi, anh có phải cầm thú đâu chứ! Sao lại *** em thật được!"
Vệ Đinh mắng thầm: Anh có muốn cũng đừng có mơ!
"Anh không biết, em mau bồi thường đi!"
Vệ Đinh dừng bước, quay lại nhìn hắn, dùng mắt ra ý hỏi.
Thẩm Huyên kề mặt tới: "Hôn anh một cái."
Vệ Đinh gạt mặt hắn ra.
Thẩm Huyên lại xông lên: "Em không hôn cũng được, vậy để anh hôn em!"
Vệ Đinh trợn mắt.
"Hôn ở đâu ta?" Thẩm Huyên nhìn khắp mặt Vệ Đinh, rồi đưa tay vén tóc mái cậu lên: "Hôn trán đi."
Gương mặt đẹp trai áp lại gần, trên miệng truyền đến xúc cảm nhẹ nhàng, đôi môi kia đặt lên chậm rãi *** nhẹ, trong lòng như có ngọn lửa cháy bùng lên. Vệ Đinh mở to mắt, hoảng sợ nhìn đối phương, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại nhận ra mình như bị ếm bùa bất động, cả người không sao nhúc nhích được.
Thẩm Huyên cũng không được nước lấn tới, chỉ hôn vài giây rồi rời ra, đoạt chậu đồ trong tay Vệ Đinh: "Anh đi phơi quần áo, em đi lấy sách đi, sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện nghênh ngang ôm chậu bước đi, bỏ lại Vệ Đinh sững sờ hóa đá tại chỗ.
Rời khỏi nhà Thẩm Huyên, Vệ Đinh vẫn chưa lấy lại tinh thần. Thẩm Huyên có nói gì cậu cũng không để ý, cứ ngẩn ngơ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Thẩm Huyên biết mình đã khiến Vệ Đinh sợ, nhưng đâu cần phải kinh ngạc tới mức đó, chỉ là một nụ hôn thôi mà, có mất miếng thịt nào đâu. Nghĩ lại thì, lẽ nào đây là nụ hôn đầu tiên, nên cậu mới bối rối như vậy?
Nghĩ đến đây hắn vui sướng hẳn lên, nụ hôn đầu tiên của Vệ Đinh thuộc về hắn!
Thẩm Huyên vừa lái xe vừa an ủi: "Em không thiệt thòi chút nào đâu! Đó cũng là nụ hôn đầu tiên của anh, anh dâng hiến nụ hôn đầu cho em, em phải vui mới đúng chứ!"
Vệ Đinh nghe vậy dở khóc dở cười, cuối cùng cũng phản ứng, dùng sức nhéo cánh tay hắn một cái, xem như trừng phạt.
Mất đi nụ hôn đầu, Vệ Đinh cũng không quan tâm lắm. Chỉ là nụ hôn này khiến cậu thấy lòng rối bời. Khoảnh khắc đôi môi kia chạm tới, cậu đã rung động rồi. Thẩm Huyên đối tốt với cậu bao nhiêu, lòng cậu lại rung động bấy nhiêu. Cậu thích Thẩm Huyên luôn tự biên tự diễn ở trước mặt mình. Cậu không thể nói chuyện, không thể đối đáp được gì, nếu đổi lại thành người khác hẳn đã sớm thấy chán nản rồi. Nhưng Thẩm Huyên lại không như thế, hắn cứ mở miệng là bắn liên thanh, huyên thuyên không ngừng. Trong đầu hắn chứa đầy những thứ cổ quái, cho nên đề tài nói chuyện mãi không hết, hắn thích tự đoán mò, nên lúc nào cũng tự hỏi tự đáp, chỉ cần Vệ Đinh yên lặng lắng nghe là đủ khiến hắn hài lòng rồi. Hai người ở bên nhau không hề thấy buồn chán. Một kẻ nói nhiều, một người câm, cứ như trời sinh một đôi vậy. Một người nói, một người lắng nghe, tuy không thể dùng ngôn ngữ để trao đổi, thế nhưng chỉ cần nhìn vào mắt là có thể hiểu được suy nghĩ của nhau. Sự hiểu ý hợp lòng này, chỉ có hai người họ mới hiểu được.
Nếu cứ tiếp tục bên cạnh nhau, trái tim rồi cũng sẽ bị chinh phục thôi. Vệ Đinh là người trọng tình cảm, Thẩm Huyên tuy đối với cậu rất tốt, nhưng thái độ lại hơi độc đoán, cậu có chút không thích. Cậu thầm nhắc nhở bản thân, không thể có lỗi với Tĩnh ca ca.
Xe dừng lại trước trung tâm điện máy, Thẩm Huyên nói: "Anh mua cho em điện thoại di động nhé."
Vệ Đinh xua tay, cậu không muốn nhận món quà đắt đỏ như thế, hơn nữa cậu cũng không xài điện thoại được.
Thẩm Huyên hiểu cậu lo lắng điều gì, bước xuống xe, vòng qua ghế phụ, nói: "Mau xuống xe, di động không chỉ có chức năng nghe gọi mà còn có thể nhắn tin hay lên mạng. Có di động rồi thì chuyện gì cũng tiện hơn."
Vệ Đinh cũng thấy lời hắn có lý, nhưng vẫn cứ ngồi im trên xe. Điện thoại di động nếu muốn thì tự cậu mua, cậu không muốn phải nợ hắn quá nhiều.
Thẩm Huyên sầm mặt, kéo Vệ Đinh xuống xe: "Sao em cứ không nghe lời thế nhỉ? Đừng có cãi anh, anh không kiềm chế được tính khí của mình đâu."
Vệ Đinh sợ hắn phát hỏa giữa đường, vội vàng theo vào trung tâm mua sắm.
Thẩm Huyên chọn cho Vệ Đinh chiếc điện thoại di động màn hình lớn bàn phím to, thuận tiện nhắn tin, chụp ảnh nét. Đoạn hắn thay sim của mình vào, tựa đầu sát lại bên Vệ Đinh chụp hình.
"Lấy cái này." Không thèm hỏi ý kiến của cậu, hắn nhanh chóng đưa tiền cho cô bán hàng.
Sau khi mua thêm sim điện thoại khác, lưu số mình vào rồi dẫn Vệ Đinh đi dùng cơm.
Gọi món xong, Vệ Đinh cầm di động mày mò ngắm nghía, thấy rất vui, kiểu dáng đơn giản, nhiều tính năng, dù không thể nghe gọi thì cũng có thể chơi game và lên mạng.
Vệ Đinh gõ vài dòng vào mục tin nhắn nháp rồi đưa tới trước mặt Thẩm Huyên.
Thẩm Huyên nhìn qua rồi nói: "Bây giờ em là người yêu của anh, không cần phải bồi thường nữa."
Vệ Đinh lại soạn tin: [Vậy sao được, em sẽ trả tiền hoa và tiền mua điện thoại cho anh.]
Thẩm Huyên nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: "Ý em là sao?"
Vệ Đinh muốn nói rằng cậu chưa bao giờ xem hắn là bạn trai của mình, nhưng thấy làm vậy thì tàn nhẫn quá, đắn đo do dự một hồi bèn nói: [Em không muốn nợ anh nhiều quá!]
Thẩm Huyên nói: "Là anh tự nguyện, em không cần tự tạo gánh nặng cho mình."
Vệ Đinh nóng vội, nhấn nút soạn tin: [Chúng ta không thân, em không thể nhận quà của anh. Nếu anh không lấy tiền thì em cũng không thể nhận chiếc di động này.]
Xem xong Thẩm Huyên giận tái mặt, không nói gì. Bầu không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên ngột ngạt.
Vệ Đinh cảm thấy vừa rồi mình đã quá lời, tuy thời gian quen nhau không dài nhưng hai người đã rất hòa hợp, quan trọng là Thẩm Huyên đối với cậu rất tốt, lời ban nãy nhất định đã khiến hắn đau lòng rồi?
Cậu cúi đầu soạn tin, định sẽ an ủi Thẩm Huyên.
Đột nhiên một tiếng động lớn dội vào tai, Vệ Đinh giật mình, ngước đầu lên nhìn thì thấy Thẩm Huyên đã đứng dậy bỏ đi, còn đạp đổ cái ghế nữa.
Vệ Đinh luống cuống đuổi theo, chưa ra tới cửa liền bị nhân viên ngăn lại, bảo trả tiền. Nhưng khổ nỗi cậu không có lấy một xu trong người, lại chẳng thể giải thích, rướn cổ lên nhìn thì chiếc xe thể thao màu đỏ đã chạy rất xa.
Trong lòng vô cùng khó chịu, Vệ Đinh cúi đầu, nhắn tin cho Cố An nhờ mang tiền tới.
Không lâu sau, Cố An chạy đến, thanh toán tiền xong lại sáp tới cạnh Vệ Đinh hỏi han đủ thứ: "Nhóc chủ nhà, cậu không mang tiền lại ra tiệm ăn làm gì? Còn di động đó từ đâu mà có?"
Vệ Đinh khoa tay giải thích sơ qua.
Cố An tức giận bất bình: "Cái tên họ Thẩm đó đúng là thiếu suy nghĩ, bỏ cậu lại thế này mà đi hả? May mà cậu nhớ số điện thoại của tôi, nếu không người ta tưởng cậu là lưu manh ăn quỵt tiền cơm, đưa cậu lên đồn cảnh sát thì sao?"
Trong lòng khó chịu, Vệ Đinh không muốn nói gì thêm về chuyện này nữa, cúi đầu bỏ đi.
Cố An gọi giật lại: "Nhóc chủ nhà, đi mua máy ảnh với tôi đi."
Vệ Đinh dùng tay hỏi: [Không phải anh mới vừa mua sao?]
"Đừng nhắc nữa, chiếc máy ảnh đó bị Thẩm Huyên lấy rồi!"
Vệ Đinh thắc mắc: [Sao anh ta lại lấy máy ảnh của anh?]
Cố An đột nhiên ý thức được mình lỡ miệng, ấp úng nói: "Tôi, tôi đâu có biết, chuyện này cậu đi mà hỏi hắn."
Hai người đã giận nhau, còn hỏi khỉ gì! Cảm giác mất mát trỗi dậy trong lòng, Vệ Đinh bĩu môi, có chút buồn bã.
Mua máy ảnh xong trở về nhà, Vệ Đinh mở tiệm tiếp tục buôn bán.
Trời quá nóng, hoa bị khô héo rất nhiều. Vệ Đinh đau lòng gần ૮ɦếƭ, mấy ngày nay chỉ lo la cà với Thẩm Huyên, quên luôn chuyện chăm sóc hoa. Nếu thường xuyên tưới nước, cắt bỏ lá khô thì hoa sẽ chẳng nhanh tàn như thế.
Mang đám hoa héo đi chôn xong, Vệ Đinh ngồi trước cửa tiệm, thất thần nhìn xa xăm.
Một buổi chiều yên lặng trôi qua, dăm ba khách hàng ghé vào mua hoa, cậu xem như cũng nhiệt tình tiếp đón. Khách đi rồi, cậu lại thẫn thờ ngồi đó, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn quanh, mong có thể thấy được bóng dáng của Thẩm Huyên.
Ăn tối xong, Vệ Đinh liền về phòng, muốn viết truyện tiếp nhưng đầu óc rối bời, ngây ra ngồi trước máy tính hai tiếng đồng hồ, một chữ cũng viết không xong. Sau đó lại mở QQ gửi tin cho Tĩnh ca ca, nhưng không thấy đối phương trả lời.
Lòng càng trống rỗng, Vệ Đinh tắt máy tính, nằm lên giường lăn lăn vài vòng, tìm tư thế thoải mái để ngủ, nhưng mắt cử mở to thao thức mãi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc