Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 12

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Đại náo hồ bơi 1
Mặt trời chói chang treo trên cao, lại thêm một ngày oi bức. Tiệm hoa đã mở được hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn chẳng có ai vào mua.
Vệ Đinh vừa ngồi ôm quạt máy vừa ngủ gà gật trên quầy. Giữa lúc mơ màng thì nhác thấy Cố An đang đi tới liền giật mình ngồi dậy, ra dấu hỏi: [Anh đi làm hả?]
Cố An vặn vẹo thắt lưng, vừa ngáp vừa đáp: “Hôm nay không đi, mai mới đi.”
Vệ Đinh hỏi tiếp: [Tại sao?]
“Cái máy ảnh của tôi…” Nói được nửa câu, bản mặt nham hiểm xảo quyệt của Thẩm Huyên lại nhảy ra trong đầu, Cố An cắn môi, lảng sang chuyện khác: “Ai, hôm nay nóng quá, tôi lười ra đường, đợi khi nào trời mát rồi đi.”
Trời vào hè, nhiệt độ chỉ tăng chứ không giảm, làm sao có chuyện đột nhiên mát mẻ cho được? Nói toẹt ra là mình lười biếng không muốn đi làm đi! Vệ Đinh khinh bỉ trong bụng rồi lại nằm úp mặt xuống quầy.
Cố An sáp tới, mặt đầy bí hiểm mà nói: “Nhóc chủ nhà nè, anh khuyên cậu, sau này buổi tối đi ngủ nhớ đóng chặt cửa sổ vào.”
Vệ Đinh bật dậy, túm cổ áo Cố An, miệng mấp máy: [Anh dám rình tôi?!]
“Tôi rình cậu thì được cái gì chứ?” Cố An dở khóc dở cười đáp: “Tôi chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở cậu thôi. Trên đời này không phải chỉ mình tôi có sở thích đó!”
Vệ Đinh nhún vai không tin, lại nằm sấp xuống bàn. Bộ dạng thờ ơ của cậu lại kích động Cố An dữ dội.
Cố An càng nghĩ càng tức, không buồn quan tâm hậu quả, gân cổ lên gào: “Có lòng tốt dặn cậu sau này cẩn thận thế mà cậu lại không tin! Tối hôm qua…”
“Tối hôm qua làm sao hả?”
Một giọng nói vừa trầm vừa lạnh vang lên, những lời chưa kịp nói vội vàng bị Cố An nuốt ngược vào bụng. Thẩm Huyên mỉm cười bước tới trước mặt Cố An, hỏi: “Nói tiếp đi chứ, tối qua thế nào? Tôi cũng rất muốn nghe đó.”
“À…” Có chuyện nhưng không thể nói, cảm giác còn khó chịu hơn nuốt phải ruồi bọ. Cố An nghẹn một bụng ấm ức, xua xua tay nói: “Không có gì, không có gì.”
Thẩm Huyên nhướng mày, vô cùng đắc ý.
Vệ Đinh nghi ngờ hai người này có chuyện giấu mình, đang tính truy hỏi thì Thẩm Huyên đã xáp lại gần. Gương mặt điển trai đột ngột hiện ra trước mắt, khoảng cách giữa cả hai chỉ còn chưa đầy hai centimet, thậm chí còn thấy được lỗ chân lông rõ mồn một.
Mùi gel cạo râu thanh mát xông vào mũi, hô hấp của Vệ Đinh như đình trệ, vội vàng khom lưng nhích ra sau, xấu hổ cụp mắt xuống.
Thẩm Huyên cười cười, kề mặt sát lại, thổi hơi vào tai cậu: “Bé câm, tôi đưa cậu đi bơi nhé?”
Chẳng đợi Vệ Đinh trả lời trả vốn, Thẩm Huyên đã nhanh chóng bước ra trước tiệm dọn hoa vào nhà.
Nhân vật quần chúng Cố An đứng bên cạnh bĩu môi lườm nguýt: xem phim, hồ bơi, quả nhiên đều là những địa điểm tốt để thả dê! Để ta xem lần sau mi còn giở chiêu gì nữa!
Cố An giúp Thẩm Huyên khiêng một chậu hoa vào nhà, hồ hởi nói: “Ai, hôm nay trời nóng quá, sẵn tiện tôi cũng rảnh rỗi nên đi bơi chung với hai người nha. À, thuận tiện rủ luôn hai tên trên lầu kia nữa. Càng đông càng vui.”
Hoa đều được dọn hết rồi, muốn cự tuyệt cũng đã muộn. Vệ Đinh gật đầu thở dài, đợi đi bơi về rồi lại mở tiệm tiếp vậy.
Vệ Đinh đồng ý đi chơi, Thẩm Huyên cũng không nói thêm gì, chỉ là sắc mặt không vui, trừng mắt nghiến răng lườm Cố An.
Khi A Bố biết nhóm các bạn gay dễ thương muốn đi bơi thì tâm trạng hết sức phức tạp. Cô là T xinh giai ngời ngời, cực kỳ không ưa các thể loại đồ tắm. Thế nhưng bốn người ở bên nhau đã lâu, ăn uống chơi bời luôn cùng nhau. Không đi thì không nể mặt. Nhưng đi thì có đánh ૮ɦếƭ cô cũng không đời nào chịu mang bộ đồ bơi hở lưng hở đù* lên người. Mà nếu vậy thì tới hồ bơi còn ý nghĩa gì nữa, chẳng lẽ đến phơi nắng?
Sau một hồi kịch liệt đấu tranh tư tưởng, A Bố vẫn cùng mọi người ra khỏi nhà.
Vừa ra cửa liền chạm mặt anh cảnh sát nhà đối diện.
Cung Nghị hỏi: “Mọi người chuẩn bị đi đâu thế?”
Sở Hiểu Phong ánh mắt si mê nói: “Anh cảnh sát, tụi em đi bơi, anh đi chung luôn cho vui nhé?”
“Được, vừa hay hôm nay tôi được nghỉ.” Cung Nghị vừa đi vừa nói: “Tôi đi lấy quần bơi, mọi người chờ chút nhé.”
Lúc Cung Nghị trở ra, phía sau là Cây Chổi Nhỏ và Cây Chổi To tò tò đi theo.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc khó hiểu của mọi người, Cung Nghị cười nói: “Càng đông càng vui.”
Đối với thành viên mới gia nhập, mỗi người lại có một suy nghĩ riêng.
Cùng đi bơi với kẻ thù, Vệ Đinh cảm thấy rất khó chịu. Vệ Đinh không thích nhưng Cố An lại rất vui, Lương Băng là đối tượng để cậu tiêu khiển.
Cố An vui mừng thì Sở Hiểu Phong lại buồn, tại sao anh cảnh sát lại rủ chủ nhà đi bơi chung? Đừng nói hai người sống chung lâu rồi sinh tình chứ?
Lương Băng trưng ra dáng vẻ nữ vương, chỉ vào đầu Cây Chổi To mà nói: “Là nó muốn đi, không liên quan gì tới tôi.”
Mọi người đồng loạt khinh bỉ: Dối trá!
Xe thể thao màu đỏ nổ máy lao đi. Vệ Đinh ngồi ghế phó lái quay đầu nhìn cả đám người và một con chó đang bị dồn thành cục phía sau, len lén lau mồ hôi hột.
Không gian nhỏ xíu mà nhét đầy nhóc người. A Bố ôm Cố An ngồi ngoài cùng bên trái, Lương Băng ôm Cây Chổi To an tọa chính giữa, Cung Nghị ôm Sở Hiểu Phong định vị phía ngoài cùng bên phải. Mọi người vai dán vai, lưng dán ***, không có lấy một khe hở nào.
Xe xóc một cái, mặt Cố An lập tức hôn kính xe, quay đầu lại vừa lúc va vào Cây Chổi To, một người một chó mũi kề mũi, Cây Chổi To thè lưỡi H**g phấn *** mặt Cố An, *** đến nước miếng tung bay.
Cố An đau khổ, không chịu nổi hét lên: “Đinh Đinh có thể đổi chỗ được không? Hiểu Phong to xác thế này đáng lẽ phải ngồi đằng trước chứ! Hoặc là anh cảnh sát lên trước ngồi cũng được!”
Vệ Định giật gấu áo Thẩm Huyên, ý bảo hắn dừng xe lại.
Thẩm Huyên lẩm bẩm: “Máy ảnh ~~”
Cố An vội vàng câm miệng.
Nhìn đám người bị kẹp dính vào nhau xẹp lép, bệnh nghề nghiệp của Cung Nghị liền trỗi dậy: “Xe chở quá tải, vậy là phạm luật giao thông.”
Thẩm Huyên nhấn nút cho mui xe bật lên che lại, nói: “Như vậy sẽ không bị phát hiện. Khi nào tới đèn giao thông thì mấy người nhớ cúi đầu xuống.”
Thẩm Huyên nói nghe dễ dàng, A Bố nghe xong không nhịn được nổi điên: “Cúi đầu thế nào cho được? Một người ôm một người như kẹp sandwich thế này, muốn ngọ nguậy còn không được nữa là!”
Có người mở lời đương nhiên sẽ có kẻ phụ họa. Cả đám bắt đầu nhao nhao oán giận. Lúc thì nói Thẩm Huyên phân biệt đối xử, lúc phê phán Vệ Đinh không có nghĩa khí chỉ biết hưởng thụ một mình, lúc lại oán hận nói biết thế thì ngồi xe buýt cho rồi. Cây Chổi To cũng sủa vài tiếng phụ họa. Trong xe ầm ĩ ồn ào, tiếng oán than dậy đất, nội dung câu chuyện càng lúc càng lạc đề.
A Bố thét vào tai Cố An: “Ông đừng có nhúc nhích nữa được không?! Còn ngọ nguậy nữa tôi hất ông xuống đường!”
Cố An gào vào mặt Lương Băng: “Kêu chó của cậu đừng có *** mặt tôi nữa! Coi chừng tôi lột da nó!”
Lương Băng càu nhàu Cung Nghị: “Anh nhích sang bên phải tí coi! Tôi bị anh ép bẹp dí rồi nè!”
Sở Hiểu Phong giận đỏ mặt, dùng giọng điệu không có sức uy hiếp mà hét vào mặt Lương Băng: “Không được ăn *** anh cảnh sát!”
Cung Nghị cười hiền lành, nhích ௱o^ЛƓ qua phải một chút.
Thẩm Huyên ngoáy ngoáy lỗ tai, nhấn ga tăng tốc.
Một đám người cùng một con chó chen chúc trong chiếc xe đua màu đỏ lao về phía hồ bơi.
Tới cửa hồ bơi, mọi người nhanh chóng nhảy khỏi xe, ra ngoài hít lấy hít để bầu không khí tự do trong lành.
Lúc mua vé, người ta không cho mang chó vào. Lương Băng mềm mỏng lựa lời, cuối cùng cũng mua được vé vào cửa cho Cây Chổi To, sau đó còn cam đoan thề thốt hứa không cho chó cưng xuống hồ bơi, bấy giờ cả bọn mới được cho vào.
Trong hồ bơi người đông như nêm, nhất là khu vực hồ cạn, người người xếp lớp tựa cá mồi. Mọi người đều mặc sẵn quần bơi bên trong, ngoại trừ Sở Hiểu Phong và Lương Băng ra thì ai cũng cởi tuột đồ ở ngoài ra nhảy xuống hồ.
A Bố đứng dưới ánh mặt trời chói chang bên bể bơi, có chút hối hận khi theo tới đây.
Cố An tung tăng dưới nước vẫy tay gọi: “Người đẹp, mau thay đồ bơi xuống đây với anh nào!”
A Bố giật giật khóe miệng, gầm khẽ: “Tôi không mang đồ bơi.”
“Không đem? Thế bà tới đây làm gì?” Cố An cười hạ lưu: “Tôi mua tặng bà một bộ nhé. Bikini hai mảnh ha!”
A Bố giận tái mặt, mặc áo phông quần short nhảy xuống hồ, giương nanh múa vuốt lao về phía Cố An.
Cung Nghị nhìn hai người, khó hiểu hỏi: “Con trai sao lại bận bikini hai mảnh?”
A Bố nghe thấy, vừa nhấn đầu Cố An xuống nước vừa hét: “Bà là con gái nghe chưa!”
Sở Hiểu Phong ôm phao nhảy xuống, cậu không biết bơi nên chỉ dám mấp mé ở khu nước cạn. Một trái banh không lổ trắng bóng nhảy tũm xuống hồ khiến bọt nước văng tung tóe, các bé nhỏ xung quanh bị sóng đánh tơi bời. Các vị phụ huynh vội vội vàng vàng kéo con em mình vào trong góc, tránh xa nhân vật nguy hiểm nọ. Số người quanh họ giảm đi một ít.
Cố An ngoi đầu lên, vui vẻ nói: “Hiểu Phong làm tốt lắm! Bây giờ chỗ này là lãnh thổ của chúng ta!”
A Bố liền nhấn đầu gã vào nước: “Ông còn dám động kinh? Hôm nay tôi sẽ giúp ông rửa não cho sạch!”
Cố An cố gắng ngoi lên, bắt chước điệu bộ Châu Kiệt Luân mà nói: “Địa bàn của ta, ta làm chủ!”
Các cô gái đang chơi nước bị giật mình, vội vàng chạy lên bờ, dân số lại ít đi một chút.
Cố An trước nay khoái đùa dai, chuyển mục tiêu sang Vệ Đinh, phóng tới ôm cậu lặn xuống hồ.
Nhìn cảnh này, Thẩm Huyên hoảng sợ, vội vàng kéo Vệ Đinh lên.
Vệ Đinh đỏ mắt, phun nước trong miệng ra, ho lấy ho để. Thanh quản của cậu bị tổn thương nặng, có ho cũng không phát ra tiếng. Nhìn cậu há mồm nôn khan mà chẳng chút âm thanh nào, các thanh niên đang bơi lội gần đó hết hồn, rủ nhau qua hồ nước sâu. Dân số tiếp tục giảm.
Vệ Đinh bị ăn ***, Thẩm Huyên lập tức nhào tới chỗ Cố An báo thù. Hai người sáp lại liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay, bọt nước bay tứ tung.
A Bố thấy Cố An bị đòn, mặt mày hả hê, xông tới góp vui.
Cung Nghị và Sở Hiểu Phong sợ xảy ra chuyện liền đến can ngăn.
Tình cảnh càng lúc càng hỗn loạn, mấy người lớn tuổi vẫn luôn tử thủ chỗ này hết nhịn nổi, nhếch mép trợn mắt đi chỗ khác.
Vệ Đinh đang đứng ở khu nước cạn vắng tanh nhìn mọi người túm tụm đánh nhau, lại liếc đoàn người đang hết sức phẫn nộ đứng trên hồ bơi thì liền lau mồ hôi lạnh, lặng lẽ rẽ nước tiến về phía hồ nước sâu, âm thầm nói: Tôi không quen họ! Tôi thật sự không có quen họ…
Khung cảnh yên bình thình lình bị một nhóm người tới quấy phá đến gà bay chó sủa, quản lý hồ bơi không thể để mặc, vừa thổi còi cảnh cáo vừa quát: “Không được đánh nhau! Không được gây sự! Đây không phải sân nhà mấy người! Còn quậy nữa tôi đuổi hết ra cửa!”
Đoạn chỉ vào A Bố: “Cậu lên bờ ngay! Không mặc đồ bơi thì không được xuống hồ!”
Quay sang Thẩm Huyên và Cố An: “Hai người không được đánh nhau! Mau bỏ tay ra! Nghe không hả?”
Xoay sang điểm mặt người đang phơi nắng là Lương Băng: “Còn anh này nữa! Coi chừng chó của anh cẩn thận vào! Đừng để nó chạy lung tung, bằng không tôi cũng đuổi anh ra giống mấy người kia!”
Quản lý vừa ra tay thì mọi chuyện đều được giải quyết, mọi người khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Thẩm Huyên nhìn quanh, thấy Vệ Đinh đang bơi qua bơi lại ở khu nước sâu; nhếch miệng cười xấu xa, rồi lặn xuống bơi tới gần, ôm chầm lấy cậu từ phía sau.
Bị ôm đột ngột, Vệ Đinh sợ đến há hốc, không cẩn thận uống mấy ngụm nước, theo bản năng giãy giụa, nhưng lại càng bị ôm chặt hơn. Một giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo chút lưu manh: “Đừng nhúc nhích, ௱o^ЛƓ cậu ***ng vào cái gì, cậu không cảm nhận được à?”
Vệ Đinh ngừng quẫy đạp, quả nhiên cảm thấy có gì đó cưng cứng đang kề ngay ௱o^ЛƓ mình.
Trong lòng nhất thời bối rối, hoảng loạn muốn tránh đi.
Thẩm Huyên bá đạo ra lệnh: “Ôm tôi đi!” Sau đó liền kéo sát cậu vào người: “Tôi là đàn ông bình thường, bị ***ng chạm đương nhiên sẽ có phản ứng, không có gì phải ngạc nhiên cả.”
Vệ Đinh mắt trợn trắng, không ôm hắn cũng không vùng vẫy.
“Ôm cổ tôi. Tôi mang cậu bơi tới bên kia, có chuyện cần nói với cậu.” Thấy Vệ Đinh không phản ứng, Thẩm Huyên mất kiên nhẫn: “Mau lên! Chúng ta chìm bây giờ!”
Vệ Đinh vươn tay ngần ngại choàng qua cổ hắn.
Thẩm Huyên cười cười: “Ngoan lắm!” Rồi khua tay rẽ nước bơi tới bờ bên kia.
Tới chỗ bậc thềm, Thẩm Huyên ngồi lên đó, nương theo sức nước kéo Vệ Đinh ngồi lên đù* mình, bí hiểm cười nói: “Xem kỹ nha.”
Vệ Đinh nghi hoặc nhìn đối phương, chẳng biết lần này hắn lại giở trò gì.
Thẩm Huyên dùng tay trái đặt lên ***, tay nắm lại thành nắm đấm, vươn ngón trỏ và ngón cái ra để ở dưới cằm, rồi chỉ tay về phía Vệ Đinh.
Vệ Đinh ngây ra nhìn, không có phản ứng gì.
Thủ ngữ này là tối qua Thẩm Huyên mới học được trên mạng, tưởng rằng mình làm không chuẩn nên Vệ Đinh không hiểu, nhíu mày hỏi: “Không hiểu sao? Vậy anh làm lại lần nữa nhé.”
Vỗ *** là nói: “Anh…”
Để ngón trỏ và ngón cái dưới cằm nghĩ là: “Thích…”
Cuối cùng chỉ vào Vệ Đinh: “Em…”
Tỏ tình đột ngột khiến Vệ Đinh hoàn toàn hóa đá, tim nảy lên bồi hồi, toàn thân bỗng dưng căng thẳng. Trong lòng có cảm giác khó tả, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, đồng thời lại có chút H**g phấn.
Ba khách trọ đứng trong khu nước cạn thấy hết cảnh trên, lập tức sôi sùng sục.
Cố An om sòm kêu lên: “Tỉnh tò rồi! Tỉnh tò rồi! Ta đã sớm biết hắn có ý đồ mà!”
“Tên nhóc này hành động mau lẹ thật đó!” A Bố bĩu môi: “Thế nhưng thủ ngữ của hắn căn bản là không đủ tiêu chuẩn!”
Sở Hiểu Phong thật tâm thấy mừng cho Vệ Đinh: “Thật ra thì nhìn họ rất xứng đôi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc