Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 09

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Đại chiến 2
Nếu gặp tiểu nhân thì phải làm sao?
Cố An cho rằng, chỉ cần mình tiểu nhân hơn hắn một bậc là có thể khiến hắn uất ૮ɦếƭ rồi. Nhìn tên hồ ly kia, Cố An hít sâu một hơi, cố ép bản thân bình tĩnh lại, não hoạt động hết công suất để tìm cách đối phó hắn. Nhưng thời gian không cho cậu có cơ hội suy nghĩ, Trần Mặc vuốt phẳng vạt áo, nhìn đồng hồ, sải bước ra cửa: “Tôi còn có việc phải đi trước. Một trăm hai mươi vạn ấy cậu nhớ mà mang tới nhà cho tôi. Tôi chỉ cho cậu thời hạn một tuần thôi.”
Một tuần?! Cố An muốn tức hộc máu!
Cậu một không có công việc, hai chẳng tài năng, ba đã 22 tuổi rồi mà vẫn xài tiền cha mẹ chu cấp. Nếu tình hình này còn tiếp diễn thì cả đời này cũng chẳng có khả năng đào đâu ra một trăm hai mươi vạn!
Không có tiền, Cố An bắt đầu giở thói lưu manh: “Đâu phải anh không biết tôi. Tôi đi đâu kiếm một trăm hai mươi vạn cho anh? Tiền không có, mạng thì có một cái đây, anh thích thì cứ lấy dao tới chém tôi trừ nợ.”
Để chứng minh thật sự là mình không cần mạng nữa, Cố An liền sấn tới trước mặt Trần Mặc, giật áo phơi *** ra, chỉ vào tim mà nói: “Trong bếp có dao đó, anh vào mà lấy rồi đâm ở đây này. Nhớ ra tay thật mạnh, đừng có một nhát đâm không ૮ɦếƭ nha!”
Trần Mặc vẫn cười đến tao nhã, nửa cái răng cũng không lộ ra: “Cậu không có tiền nhưng cha mẹ cậu có, tôi sẽ đi tìm họ đòi.”
Một câu thản nhiên này cũng đủ để đốt lên lửa giận của Cố An.
Cố An rướn cổ lên gào: “Anh dám tìm họ thì tôi sẽ chẻ đôi anh ra!”
Trần Mặc bình tĩnh hỏi lại: “Cậu nói xem tôi có dám không?”
Giọng điệu chắc nịch, ánh mắt cam đoan.
Cố An biết là hắn dám!
Lúc vừa mới tốt nghiệp đại học, Cố An từng lén người nhà đi thi bằng lái, dùng tiền tiêu vặt đi mua một chiếc xe hơi cũ. Còn chưa kịp thử nghiệm thì ngay ngày mua xe đã xảy ra tai nạn, từ đó về sau cha mẹ không cho phép cậu lái xe nữa. Việc lần này mà tới tai hai vị đại nhân bảo thủ đó thì thể nào họ cũng lột da cậu.
Cố An cuống cuồng mặt mày biến sắc, vội đổi thái độ, cười đến ngọt ngào, nịnh nọt: “Anh Mặc, anh là người lớn thì đâu cần chấp con nít như em làm gì. Em hứa là sẽ để dành tiền trả lại cho anh! Anh đừng tới gặp cha mẹ em! Anh cũng biết sức khỏe họ không tốt, không thể nổi giận được. Anh từ bi hãy gia hạn thêm thời gian, ngày mai em sẽ ra ngoài tìm việc làm ngay và luôn! Tranh thủ kiếm đủ tiền trả cho anh có được không?”
“Đừng làm trò nữa!” Trần Mặc hừ một tiếng, bước ra ngoài: “Tôi cho cậu thêm một ngày, tám ngày nữa mang tiền tới cho tôi.”
“Oppa!!!” Cố An lập tức kéo tay Trần Mặc lại, giọng thống thiết muốn có bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu: “Đừng đi!”
Đám người trong phòng co rút khóe miệng.
“Dù có giết em thì em cũng không thể kiếm ra một trăm hai mươi vạn trong tám ngày được! Cũng không thể nói với cha mẹ em được, họ sẽ giết em mất!” Cố An nước mắt giàn giụa, níu tay áo Trần Mặc mà lau nước mũi: “Chuyện này chúng ta có thể đổi cách giải quyết được không anh?”
Trần Mặc vội rút tay lại, lấy khăn chùi chùi, vẻ không vừa lòng: “Đổi cách khác cũng được. Cậu tới công ty tôi làm việc xem như trừ nợ.”
“Tới công ty anh làm việc?” Cố An lắc đầu như điên: “Có thể đổi cách khác nữa không?”
“Không được.” Trần Mặc không muốn dây dưa thêm nữa, lần thứ hai sải chân bước đi: “Cậu suy nghĩ đi, hoặc là ngày mai đi làm, hoặc tám ngày nữa mang tiền tới trả cho tôi. Bằng không tôi sẽ tới nhà chào hỏi cha mẹ cậu.”
“Anh Mặc, anh đừng đi mà, chúng ta từ từ bàn bạc đi anh!”
Cố An nhào tới, mặt dày mày dạn ôm lấy eo Trần Mặc không cho hắn bước đi.
Trần Mặc liền tung chiêu hiểm, giật lấy mắt kính của Cố An ném đi, gỡ tay cậu ta ra khỏi eo mình, bình thản bước đi.
Không có mắt kính Cố An không khác gì tên mù, cảnh vật trước mắt nhòe đi, mơ hồ nhìn thấy người đàn ông mang tây phục càng bước càng xa, rồi khuất bóng hẳn.
Cố An nheo mắt, quỳ sụp dưới đất mò tìm mắt kính, căm tức nguyền rủa: “Trời nóng như điên mà mang áo sơ mi tay dài! Nóng ૮ɦếƭ bà anh! Chúc anh nổi rôm sẩy cả người!”
Vệ Đinh nhặt mắt kính từ trong khóm hoa cho cậu ta, lòng thầm cảm khái. Người kia đúng là quá thâm hiểm, ném mắt kính vào khóm hoa như vậy, nếu không có cậu ở đây, Cố An có mắt cũng chẳng khác nào trang sức gắn chơi, có bò ra tìm cả đời cũng không thấy đâu.
Thấy Cố An đã mang kính vào, Vệ Đinh liền múa tay nói: [Anh tính làm gì bây giờ? Tới công ty anh ta làm thật hả?]
“Đương nhiên là đi rồi!” Cố An đẩy gọng kính, ánh mắt sau tròng kính lóe lên tia nhìn đầy xảo trá: “Dám uy hiếp anh đây? Để xem anh chơi hắn thế nào! Anh sẽ đi rình tất thảy nhân viên của hắn, phơi bày mọi bí mật của họ ra ánh sáng, để xem ông chủ như hắn ăn nói sao với các nhân viên của mình!”
Nói đoạn Cố An lại cười ha hả, H**g phấn khoa tay múa chân như bệnh nhân tâm thần: “Nhóc chủ nhà, không lâu nữa đâu, tên biến thái đó sẽ phải trả giá đắt cho sai lầm hôm nay. Cậu nói xem, tới lúc đó hắn có hối hận vì đã ép tôi tới công ty hắn làm không? Đồ ngu, muốn đấu với ông hả, hắn còn non tay lắm!”
Vệ Đinh không dám vội vàng kết luận. Nếu như chưa gặp Trần Mặc, luận về nham hiểm xảo trá thì chẳng ai qua được Cố An, nhưng gặp Trần Mặc rồi thì cậu lại thấy Cố An chẳng là gì so với tên hồ ly đó. Trận chiến này còn tiếp tục, chỉ e là người xui xẻo vẫn là Cố An.
Cố An hết sức phấn khích, chìa tay ra trước mặt Vệ Đinh, đắc ý nói: “Nhóc chủ nhà, cho vay ít tiền đi, tôi đi mua một bộ đồ theo dõi chuyên nghiệp. Đợi mấy ngày nữa có tiền sinh hoạt tôi mang trả lại cậu.”
Vệ Đinh gật đầu, thở dài: [Tôi vào phòng lấy tiền đưa anh. Đừng rình rập lộ liễu quá kẻo bị tóm đấy]
Vào phòng rồi trở ra, Vệ Đinh đưa cho Cố An một cái thẻ ngân hàng: [Dùng bao nhiêu thì anh cứ lấy, mật mã là sinh nhật tôi.]
Cố An nhận lấy, ôm hôn Vệ Đinh: “Cục cưng Đinh Đinh luôn là tốt nhất!”
Vệ Đinh vừa lau nước miếng dính trên mặt vừa giãy khỏi vòng tay cậu ta.
Cố An cười đến là hạ lưu, kết mười ngón tay thành gọng kìm bao trọn Vệ Đinh trong lòng, cúi đầu trên ghẹo: “Đinh Đinh, sao cưng dễ thương quá vậy, anh làm sao mà bỏ ra cho đành! Nào, để anh hôn cái coi!”
Vệ Đinh trợn mắt trắng dã. Sớm biết gã lên cơn điên thì đã không cho gã mượn tiền rồi!
Cố An liều mạng phát điên, Vệ Đinh liều mạng vùng vẫy.
Và rồi toàn bộ cảnh cưỡng gian lộ liễu này đập vào mắt người vừa bước tới tiệm hoa là Thẩm Huyên.
Thẩm Huyên ngay tức khắc biến thành siêu nhân trứng muối, còn là một con siêu nhân trứng muối đầy phẫn nộ. Để giải cứu thiếu niên xinh đẹp đang bị sàm sỡ kia, siêu nhân phi thân bay về phía trước, đấm vào mặt quái vật Cố An.
Quái vật bị đánh ngã đập mặt xuống đất. Siêu nhân trứng muối một lòng vì dân trừ hại đè trên người quái vật, hung hăn đấm bôm bốp. Quái vật kêu thảm thiết.
Thiếu niên đứng kế bên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một lúc sau, thiếu niên mới kịp xông lên ôm lấy tay của siêu nhân.
Cả phòng trở nên hỗn loạn.

Vào lúc nguy cấp, Sở Hiểu Phong xông ra. Thân thể khổng lồ đột nhiên phát huy sức mạnh phi thường, bay vèo tới đè lên Thẩm Huyên. Kẻ bị đè ở dưới cùng là Cố An thét lên một tiếng đầy đau đớn, suýt nữa đứt hơi mà ૮ɦếƭ.
Sở Hiểu Phong vươn tay P0'p cổ Thẩm Huyên quát lên: “Đừng đánh nữa! Cậu giết cậu ta bây giờ! Mau đứng dậy! Nghe không hả?”
“૮ɦếƭ tiệt! Anh đè tôi như thế sao tôi đứng lên!” Thẩm Huyên hổn hển rống to, vẫn không quên bồi cho Cố An thêm một đấm.
Mắt kính bị đánh rớt ra khỏi mặt, Cố An gầm lên thảm thiết.
Vệ Đinh chẳng biết Thẩm Huyên động kinh chuyện gì, thấy Cố An chịu đòn thì tức phát điên, liền nhào tới, học theo Sở Hiểu Phong mà kẹp cổ Thẩm Huyên.
Lại thêm một khối thịt không nhỏ đè lên người, Cố An nghẹn khí, *** bị ứ lại, thở hết nổi nữa, dùng hết sức bình sinh rú một tiếng: “Mẹ bà! Ông sắp bị các người đè ૮ɦếƭ rồi…”
Ba người bên trên vẫn còn đang trong trạng thái kích động cực độ, không hề nghe thấy âm thanh hấp hối của con người xấu số kia. Người đánh, kẻ P0'p cổ, náo động vô cùng.
Trước khi Cố An sắp tắt thở buông xuôi thì A Bố trên lầu ba nghe thấy tiếng động liền chạy xuống.
Nhìn cả đám người đang quần nhau dưới đất, mí mắt A Bố giật liên hồi. Cô sải chân bước hai bước dài, một tay nắm cổ Vệ Đinh, một tay túm áo Sở Hiểu Phong kéo qua một bên.
A Bố nhìn Thẩm Huyên, vặn nắm tay kêu răng rắc, nói: “Này anh đẹp trai, chú mày muốn tự đứng lên hay để chị giúp một tay, hãy chọn đi.”
Thẩm Huyên đang tức nổ đom đóm, hảo tâm muốn giúp Vệ Đinh dạy dỗ gã lưu manh, cậu ta đã không biết ơn thì thôi, lại còn liên kết với người ngoài đối phó mình, thử hỏi sao hắn không điên chứ?
Người đang giận đương nhiên lời nói cũng không khách khí: “Ai bảo hắn giở trò lưu manh, ức hiếp bé câm! Tôi lẽ nào không dạy cho hắn một bài học sao!”
Nghe xong câu đó, Cố An kêu than không ngừng, trận đòn này quá oan uổng mà!
“Đại ca ơi, bác hiểu lầm con rồi, con chỉ đang đùa giỡn với nhóc chủ nhà thôi! Bình thường chúng tôi vẫn thường đùa như thế mà!”
Chơi đùa? Nhóc chủ nhà? Là khách trọ của bé câm sao? Thẩm Huyên ngạc nhiên, hắn cứ đinh ninh tên lưu manh này là bạn thanh mai trúc mã của Vệ Đinh.
Nhìn lại người đang nằm bẹp dí dưới đất, hình như mặt trông quen quen. Lần trước tới tiệm hoa đưa tiền hình như là người này tiếp hắn thì phải.
Thẩm Huyên đứng dậy nhìn bốn phía, càng nghĩ càng hoài nghi. Bạn thanh mai trúc mã đâu rồi?
A Bố thấy hắn có vẻ thắc mắc, liền hỏi thăm: “Anh đẹp trai tìm gì thế?”
“Không có gì.” Thẩm Huyên đưa mắt nhìn Cố An, thản nhiên nói: “Tôi sẽ trả tiền thuốc men cho anh nhưng mà nhớ, sau này đừng đùa giỡ như vậy nữa.”
Đây là thái độ gì vậy trời!!! Cố An còn chưa kịp oán giận thì Thẩm Huyên đã lôi Vệ Đinh ra khỏi tiệm.
Cố An khó hiểu nhìn hai tên còn lại trong nhà, hỏi: “Tên đó không phải là khách mua hoa sao? Làm gì mà ra vẻ như bạn trai của nhóc chủ nhà vậy, có hơi bá đạo ngang ngược không?”
“Đúng là bá đạo thật!” A Bố cười cười: “Xem ra hắn thích nhóc chủ nhà rồi.”
~*~
Thẩm Huyên trước nay luôn thích làm theo ý mình, dù là chuyện gì cũng không bao giờ thèm hỏi ý của người khác. Cũng hệt như bây giờ, hắn kéo Vệ Đinh đi, hoàn toàn không hỏi xem người ta có đồng ý cùng hắn lên xe hay không.
Ngồi lên xe đúng ghế ngồi ban nãy vẫn còn ướt chưa khô, Vệ Đinh nhếch ௱ôЛƓ lên, tránh chỗ bị ướt nhoài người lên phía trước. Thẩm Huyên luôn chú ý tới từng cử động của cậu, thấy vậy bèn dừng xe, nâng cậu xuống ghế sau, đoạn ném hộp khăn giấy qua, vừa lái xe, vừa nhỏ giọng nói:
“Nhanh lau khô mặt đi! Có kiểu đùa như vậy sao! Anh còn chưa được hôn nữa là!”
Xe khởi động, nháy mắt đã tăng tốc, gió tạt qua mặt, Vệ Đinh chỉ nghe được nửa câu đầu, nửa sau thì không nghe rõ.
Cậu rút giấy hời hợt lau đại hai cái rồi thôi. Đã mấy tiếng đồng hồ, hẳn là mực dính trên mặt có chà cũng chẳng ra.
Vệ Đinh nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đang chạy về trung tâm thành phố. Cậu vốn muốn hỏi Thẩm Huyên tính đưa mình đi đâu nhưng trong tay lại chẳng có Pu't viết nên đành thôi.
Vệ Đinh thở dài, bỗng dưng thấy bất lực. Thẩm Huyên vui buồn thất thường, tính tình cổ quái, dù làm chuyện gì cũng không bao giờ hỏi người ta một tiếng.
Sao đột nhiên hắn lại tới tiệm hoa? Tại sao thấy Cố An chọc ghẹo mình thì lại tức giận đến thế?
Vệ Đinh nghĩ không ra nguyên nhân, chỉ cảm thấy mỗi khi ở cạnh hắn đều không thể bắt kịp suy nghĩ của hắn, mình thì không nói được, muốn trao đổi bình thường quả thật rất khó khăn.
Lúc xe chạy vào bãi đỗ, Vệ Đinh vẫn còn đang suy tư miên man. Thẩm Huyên gọi xuống xe nhưng cậu không nghe thấy, đầu tựa vào kính xe chống cằm trầm ngâm.
Thẩm Huyên xuống xe, vòng ra cửa sau, dùng tay vò đầu cậu: “Suốt ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn, trong đầu cậu đang nghĩ gì thế? Mau xuống xe!”
Vệ Đinh hoàn hồn, vừa định mở cửa xe thì Thẩm Huyên dường như không đợi được, túm luôn cậu nhấc ra.
Sau đó ấn phím điều khiển, xe phát ra tiếng tít tít, mui xe từ từ đóng lại.
Ra khỏi bãi đỗ rồi Vệ Đinh mới biết họ đang vào trung tâm thương mại sầm uất nhất của thành phố N.
Thẩm Huyên kéo tay cậu bước nhanh về phía trước, cũng không nói gì. Vệ Đinh lon ton theo sau hắn, lòng đầy nghi vấn.
Tới trước cửa rạp chiếu phim, Thẩm Huyên dừng chân, buông tay Vệ Đinh ra, nói: “Đứng ở đây, đừng đi lung tung! Tôi ra kia mua vé xem phim và đồ ăn. Có thích bắp rang không? Uống cái gì, Coca hay Sprite? Coca giơ một ngón tay, Sprite thì hai ngón.”
Vệ Đinh luống cuống, tay trái giơ một ngón, tay phải lại giơ hai.
“Chơi tôi hả? Thôi được, tôi tự quyết luôn. Cậu đừng có chạy, tôi đi mua rồi về ngay!” Thẩm Huyên tức giận, nhéo mạnh vào má cậu, rồi quay người bước tới quầy bán vé.
Nhìn bóng đối phương đi xa rồi Vệ Đinh mới xoa bên má bị đau, cảm thấy hết sức khó hiểu. Xem phim, uống Coca, ăn bắp rang. Đây là chuyện chỉ có những người yêu nhau mới làm, trong khi hắn và cậu có quan hệ gì đâu chứ…
Vệ Đinh cảm thấy buồn cười, nhưng trong lòng lại khẽ rung lên chút vị ngọt ngào khó tả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc