Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 07

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Phong ba trường học
Tiếng cười rộ lên cả phòng học, ánh mắt mọi người nhất tề bắn về phía cuối lớp.
Nhìn vô số ánh mắt mang ý cười hướng về mình, Vệ Đinh mặt đỏ bừng, ôm đầu ngồi sụp xuống đất.
Thẩm Huyên thích thú, đưa tay lôi cậu ngồi lên ghế, sáp tới bên tai cậu mà rằng: “Bạn trai bé nhỏ của anh, có xấu hổ thì cũng đừng trốn dưới gầm bàn, nhào vào lòng anh đây này!”
Bị trêu ghẹo, Vệ Đinh xấu hổ vô cùng, không cách nào nổi đóa lên được, lại cũng chẳng thể phát tiết, chỉ còn biết gục đầu xuống bàn, chôn mặt giữa hai tay, để lộ lỗ tai đã đỏ bừng ra.
Nhìn hình ảnh vừa ngốc vừa đáng yêu này, Thẩm Huyên càng vui sướng, tim như tan chảy ra.
Không kìm lòng được vươn tay vuốt ve lỗ tai đỏ bừng kia. Xúc cảm ấm áp tự như dòng điện lan tỏa từ ngón tay tới khắp thân thể. Trái tim từng nhịp rung động.
Trước khi gặp Vệ Đinh, Thẩm Huyên cứ luôn tưởng tượng về hình ảnh của cậu.
Trên mạng, Vệ Đinh thích chạy theo Tĩnh ca ca, cùng trò chuyện, cùng dạo quanh các diễn đàn, chơi game. Lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời hệt như một chú cừu non.
Mỗi lần nói chuyện với Vệ Đinh, Thẩm Huyên luôn nghĩ cậu hẳn là có một khuôn mặt dễ bị bắt nạt, không thích nói chuyện, không biết giận, đa cảm và hướng nội.
Gặp rồi thì, thực tế khác xa tưởng tượng.
Vệ Đinh rất đáng yêu lại thông minh linh hoạt. Tính tình sôi nổi lạc quan. Cho dù không nói được nhưng không vì thế mà tự ti mặc cảm. Con người trong sáng thiện lương, suy nghĩ hiện hết lên trên mặt, là người rất đơn giản.
Thẩm Huyên không thể không thừa nhận, hắn quả thật rất thích Vệ Đinh như thế. Khẽ buông tay ra, nhẹ nhàng kề tới gần thổi vào tai cậu, tới khi thấy cậu siết chặt nắm tay lại mới thôi.
Thẩm Huyên bật cười: “Bạn trai nhỏ, đi mua giúp anh mấy thứ đi.”
Vệ Đinh ngước đầu, móc sổ tay và Pu't ra, viết: [Đừng giở thói lưu manh! Tôi không phải bạn trai của anh!]
Thẩm Huyên nhéo mặt Vệ Đinh, hơi dùng chút sức, mãi đến khi thấy cậu siết chặt nắm tay lại mới thôi. Đoạn lấy sổ tay và Pu't của cậu, hý hoáy viết rồi ném trả lại: “Mua những thứ viết trong đó, đi cửa sau, đi nhanh về nhanh.”
Anh coi tôi là đầy tớ mà sai vặt hả!? Vệ Đinh trừng mắt liếc Thẩm Huyên, giật sổ tay đi ra ngoài, nhưng lại bị một cánh tay kéo lại.
Thẩm Huyên nhét mấy tờ tiền lớn vào tay cậu, lại nói: “Mua xong thì về ngay, đừng chạy lung tung. Nhớ, đừng có bắt chuyện với người lạ.”
Nếu có thể nói được, Vệ Đinh nhất định sẽ hét vào mặt hắn, một người câm thì làm sao bắt chuyện với người lạ chứ?!
Vệ Đinh trước nay đều cho rằng mình là người tính tình ôn hòa, không thích nổi giận,, nhưng từ lúc gặp Thẩm Huyên thì đã biến đổi rồi. Vừa thấy bản mặt hắn thì muốn đập, nghe hắn nói thì điên tiết, sao cũng không kiềm chế nổi.
Vệ Đinh không hiểu nổi, với tính khí như hắn thì sao lại có thể sống yên ổn tới giờ? Cậu chỉ muốn vo tiền lại ném thẳng vào mặt hắn, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại thôi. Náo loạn lớp học thêm lần nữa không hay.
Vệ Đinh nhét tiền vào túi quần, cúi người bước nhẹ ra ngoài từ cửa sau.
Tới quầy tạp hóa, nhìn nội dung trong giấy lại giật mình. Những thứ hắn muốn mua đều là đồ ăn vặt, cũng là những thứ cậu thích ăn. Lẽ nào cậu và tên đáng ghét ૮ɦếƭ tiệt kia lại có khẩu vị giống nhau?
Vệ Đinh bĩu môi, mua đồ xong, trả tiền, khệ nệ xách một túi to trở về. Vừa tới trước khu phòng học, phía sau chợt vang lên giọng nói rất ấm áp.
“Bạn mặc áo phông xanh ơi, cậu làm rớt đồ này.”
Nghe tiếng gọi, Vệ Đinh cúi đầu nhìn chiếc áo màu xanh của mình, vội quay lại, thấy một người đàn ông đang nhặt cây lạp xưởng lên rồi bước về phía cậu.
Tay anh ta ôm sách, mắt đeo kính gọng vàng, khoảng ba mươi tuổi, da mặt trắng mịn, có vẻ là người trí thức. Anh ta đi tới trước mặt Vệ Đinh, đưa đồ cho cậu, mỉm cười nói: “Đây là đồ của cậu, từ trong túi rớt ra.”
Vệ Đinh nhận lấy, nhìn lại cái túi trong tay, quả nhiên là bị thủng một lỗ to. Có lẽ do giấy gói lạp xưởng cứa rách. Vội vàng buộc chỗ rách lại, Vệ Đinh cúi đầu cảm ơn người kia rồi bước đi.
“Cậu bạn.” Người kia lại gọi, Vệ Đinh vừa quay đầu lại liền đưa tay chạm lên mặt cậu.
Tên này chọc ghẹo mình ư? Vệ Đinh hít một hơi lạnh, trợn tròn mắt nhìn anh ta.
“Mặt cậu dính mực đó.” Đầu ngón tay di chuyển trên mặt cậu, người đàn ông cười nói. “Chỗ này này.”
Nghe vậy Vệ Đinh mới sực nhớ, lúc nãy Thẩm Huyên dùng bàn tay dính mực mà nhéo má cậu, hẳn là dính mực từ khi ấy.
Hiểu lầm ý tốt của người ta, Vệ Đinh có chút ngại ngùng, lại làm chuyện mất mặt rồi. Cậu vừa chà mặt vừa mỉm cười với người đó, sau đó quay lưng dợm bước đi.
Đối phương lại gọi cậu lại: “Cậu hình như không phải là học sinh của trường này nhỉ?”
Vệ Đinh gật gật đầu, miệng mỉm cười.
Đối phương nghi hoặc nhìn cậu, do dự hỏi: “Cậu không nói được sao?”
Vệ Đinh lại gật đầu, không để bụng cười cười.
Người kia lại nhìn cậu, ánh mắt thoáng vẻ kinh ngạc xen lẫn chút luyến tiếc, rồi không nói thêm gì nữa.
Im lặng bước đi, im lặng rẽ vào phòng học, Vệ Đinh nhận thấy người đàn ông đó cứ đi theo sau lưng mình, tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Bước tới cửa lớp cũng đúng lúc hết tiết, Vệ Đinh vừa bước tới bàn học, Thẩm Huyên đã kêu gào: “Sao cậu đi lâu quá vậy?!”
Vệ Đinh mặc xác hắn, ném chiếc túi lên bàn, mấy viên rau câu lăn từ trong túi ra.
“Mới nói hai câu mà cậu đã nổi giận rồi?” Thẩm Huyên vừa càm ràm vừa xé vỏ rau câu bỏ vào miệng, đoạn lại nói: ‘Mở miệng ra.”
Vệ Đinh ngẩn người, há miệng ra. Một viên rau câu được đút ngay vào.
Cảm giác mềm mềm thấm qua đầu lưỡi, mùi táo thơm dậy lên trong miệng, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
“Ngon không?”
Thẩm Huyên nghiêng đầu hỏi, đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười, sáng lấp lánh như sao trên trời.
Vệ Đinh thoáng chốc ngẩn ngơ, hình như cậu nhìn thấy được tình ý sâu đậm trong mắt đối phương. Tim tự dưng cứ đập liên hồi, để che giấu nội tâm hoảng loạn, cậu ngồi vội xuống ghế, tiện tay lấy bánh mì mở ra ăn.
Thẩm Huyên ngồi xuống bên cạnh, dặn dò: “Ăn từ từ thôi. Mấy thứ này… đều là mua cho cậu đấy, không ai giành với cậu đâu.”
Mua cho tôi? Vệ Đinh khó hiểu, sao hắn biết mình thích ăn mấy món này?
Chưa kịp nghĩ ra thì chuông báo vào tiết đã reo. Thầy giáo trẻ tay ôm sách giáo khoa bước vào, phòng học phút chốc trở nên yên ắng.
Nhìn giảng viên đứng trên bục, Vệ Đinh kinh ngạc. Đó chẳng phải là người đàn ông lúc nãy sao?
Người đó nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại nơi Vệ Đinh, gật đầu mỉm cười với cậu.
Vệ Đinh cũng cười tươi đáp lại. Nụ cười này khiến Thẩm Huyên bên cạnh nhìn đến choáng váng.
Thẩm Huyên sầm mặt hỏi nhỏ: “Cậu quen anh ta à?”
Vệ Đinh lắc đầu.
“Vậy sao tự dưng lại cười với người ta?”
Vệ Đinh ghi vào tờ giấy: [Vừa nãy lạp xưởng tôi mua bị rớt xuống đất, chính anh ấy nhắc tôi.]
“Vậy cũng không được cười với hắn!”
Nhận ra giọng điệu Thẩm Huyên có vẻ rất tức giận, Vệ Đinh cảm thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại nổi nóng.
“Không học nữa, theo tôi ra ngoài.” Thẩm Huyên đứng dậy, chẳng thèm để ý đến bầu không khí yên tĩnh trong lớp, một cước đá văng cái ghế.
Ghế đổ sập xuống đất phát ra tiếng ồn.
Nghe tiếng động, mọi người đều ngoái đầu nhìn lại, mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn. Thẩm Huyên không thèm quan tâm, xách cái túi trên bàn rồi túm lấy Vệ Đinh kéo đi, dáng vẻ cực kỳ ngang ngược.
Đi đến cửa lớp, Thẩm Huyên nhìn thầy giáo trẻ đầy khiêu khích rồi lại nhếch miệng hừ một tiếng, đi ra ngoài.
Vệ Đinh quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng trên bục giảng, mỉm cười xin lỗi.
Ra khỏi trường, ngồi lên xe, Thẩm Huyên vẫn đanh mặt, không nói một lời, im lặng lái xe.
Xe chạy như bay, gió như lưỡi dao tạt qua mặt có chút đau rát. Vệ Đinh cúi người xoa mặt, ngẩng lên thì thấy mui rời của xe đang dần dần khép lại. Gió bị chặn bên ngoài, cái nắng mùa hè khiến không khí trong xe nóng lên.
Thẩm Huyên nhấn nút, mở điều hòa, làn gió mát thổi ra, mang đến cảm giác thoải mái hơn. Tựa vào lưng ghế, Vệ Đinh cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đưa mắt lén nhìn Thẩm Huyên. Khuôn mặt đối phương vẫn đanh lại, đôi môi mỏng mím chặt, khiến khuôn mặt tuấn tú tăng thêm khí thế át người.
Người đẹp trai như vậy, sao cứ thích nổi giận chứ?
Vệ Đinh than thầm, lấy giấy Pu't ra viết mấy chữ thật to, đưa tới trước mặt hắn: [Anh nổi điên gì chứ?]
Thẩm Huyên vẫn không nói, gương mặt điển trai càng đanh lại.
Vệ Đinh lại viết: [Nói đi! Sao tự nhiên nổi giận vô duyên vô cớ?]
“Cậu còn hỏi tôi vì sao ư?” Thẩm Huyên im lặng cả buổi, cuối cùng cũng không nhịn được, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi đã dặn đừng bắt chuyện với người lạ, sao cậu không chịu nghe?”
Đồ bị rơi, người ta giúp tôi nhặt lên, thế cũng gọi là bắt chuyện à? Vệ Đinh trợn trắng mắt, dựa lưng vào ghế, không thèm để ý đến hắn, nhắm mắt giả ngủ.
Thấy cậu không có phản ứng, Thẩm Huyên lại nói tiếp: “Mới đi có một lát mà đã quyến rũ người khác rồi?”
Mí mắt Vệ Đinh giật giật, vẫn không thèm quan tâm.
Thâm Huyên hung hăng gây sự: “Sao không phản bác? Bị tôi nói trúng rồi chứ gì?”
Đối với hành vi chụp mũ này, trước giờ Vệ Đinh luôn rất phản cảm, thế nhưng chẳng biết vì sao lúc này cậu lại không thấy tức giận, thậm chí chỉ muốn cười lớn mà thôi.
Một người hai mươi mốt tuổi mà còn nói năng ấu trĩ thế này, Vệ Đinh quả thật đang rất hoài nghi chỉ số thông minh của hắn.
Cậu nghiêng người ra phía cửa xe, tiếp tục giả ngủ.
“Lẳng lơ ***!” Bốn chữ ngắn gọn dội vào tai, mang ý châm chọc mỉa mai.
Sự tĩnh lặng bỗng chốc bị phá vỡ, Vệ Đinh đứng bật dậy khỏi ghế, đầu va mạnh vào trần xe, kêu cái rầm.
Vệ Đinh ôm đầu, nhe răng nhếch miệng ngồi xuống, tức giận mắng thầm: Thiếu văn hóa! “lẳng lơ ***” chỉ dùng để mắng đàn bà hư thôi!
Thấy cậu bị ***ng đầu, Thẩm Huyên tâm trạng tốt hẳn lên, đắc ý cười nói: “Đáng đời!”
Lửa giận đè nén bấy lâu cuối cùng cũng bộc phát, vệ Đinh trừng mắt tống cho đối phương một đấm thật mạnh.
Bị đánh, Thẩm Huyên cũng không chút lưu tâm, liếc xéo Vệ Đinh, dùng giọng điệu khiêu khích: “Trợn mắt to thế làm gì? Cậu là ếch hả? Coi trừng tròng mắt rớt ra bây giờ!”
Vệ Đinh ngồi thẳng lưng lại, siết chặt nắm tay, định phát hỏa lần nữa thì lại thấy Thầm Huyên cười càng đắc chí hơn.
Vệ Đinh rốt cuộc cũng hiểu, cậu càng để tâm, càng tức giận, thì tên khó ưa này càng đắc chí. Vệ Đinh bất mãn tựa vào ghế, chợt thấy mình trong kính chiếu hậu, cổ đã đỏ bừng, hai mắt trợn trắng, mặt dính đầy mực trông hệt như thằng hề, hết sức buồn cười.
Vệ Đinh chớp mắt, ra sức lau mặt, muốn khôi phục trạng thái ban đầu, không ngờ lại càng khiến tên kia cười to hơn.
“Sao cậu lại ngốc vậy chứ?!”
Thẩm Huyên vươn tay vò đầu cậu, khiến tóc rối tung như tổ quạ.
Từ sau khi không thể nói được, trải qua nhiều ngày thương tâm khổ sở, cậu mới có thể thản nhiên chấp nhận sự thật. Nhưng hiện tại cậu lại cực kỳ hy vọng mình nói chuyện được, như thế thì cậu sẽ chỉ thẳng mặt tên khó ưa này, mắng cho hắn một trận ra trò.
Vệ Đinh viết vào giấy hai từ to tổ chảng: [Dừng xe!] rồi đưa tới trước mặt Thẩm Huyên.
Tên kia liếc một cái, đề ga chạy tiếp, không hề có ý định dừng lại.
Vệ Đinh tháo dây an toàn, mở cửa xe, làm bộ như sắp nhảy xuống.
Thẩm Huyên hoảng sợ, tức giận hét lên: “Cậu không muốn sống nữa à!!!” rồi lập tức phanh xe lại.
Xe đậu ở ven đường, Vệ Đinh nhảy ra ngoài, dùng sức đóng sầm cửa lại, sải chân bước về phía trước. Thẩm Huyên không đuổi theo, chiếc xe thể thao màu đỏ lướt vụt qua mặt cậu.
Nhìn về phía trước, Vệ Đinh thở dài. Tôi còn chưa giận, anh giận cái gì?
Thời tiết mùa hè cũng giống như tính khí trẻ nhỏ, lúc này lúc khác. Trời đang nắng bất chợt nổi dông ầm ầm, hạt mưa to như hạt đậu rớt xuống tí tách, ban đầu thưa thớt lác đác rồi dần dần nặng hạt.
Vệ Đinh ôm đầu, cong lưng cúi người mà chạy.
Mưa càng lúc càng lớn, toàn thân ướt sũng, nước mưa theo tóc chảy xuống mặt, không sao mở mắt lên nổi. Vệ Đinh nhớ phía trước khoảng hai trăm mét có trạm xe buýt nên càng ra sức chạy.
Chạy được vài bước thì chiếc xe thể thao màu đỏ vừa khuất dạng lúc nãy đã dừng trước mặt, cửa xe mở ra, Thẩm Huyên ngồi bên trong quát lên: “Mau lên xe!”
Cảm giác ấm áp lướt nhẹ qua trái tim, Vệ Đinh do dự một lát rồi bước vào.
Xe từ từ khởi động, trong xe mở điều hòa, vừa ngồi vào, cậu bất giác rùng mình vì lạnh.
Thẩm Huyên thấy vậy bèn tắt điều hòa, hạ cửa xe xuống một chút. Quần áo ướt dính sát lên người khiến Vệ Đinh khó chịu vô cùng, hơn nữa vạt áo còn đang nhỏ nước làm ghế ngồi cũng bị ướt theo.
Vệ Đinh ngại ngùng, vội *** lau mặt.
Thấy Vệ Đinh thân trên lõa lồ, yết hầu Thẩm Huyên đánh ực một cái, sau đó híp mắt tỉ mỉ đánh giá.
Người Vệ Đinh rất gầy, thân thể tựa như còn chưa phát triển hoàn toàn, cánh tay gầy, thắt lưng mỏng mảnh. Hắn cảm giác như mình chỉ cần mạnh tay chút thôi là sẽ bẻ gãy vòng eo kia.
Làn da trắng trẻo mịn màng, nước mưa trên tóc chậm rãi lăn xuống, khiến *** tựa bạch ngọc như được tô điểm bằng những hạt ngọc sáng bóng. Cơ *** khe khẽ phập phồng, cực kỳ quyến rũ.
Thẩm Huyên nuốt nước bọt, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, con tim rạo rực, cảm giác ngọt ngào mà kỳ diệu vô cùng. Một luồng khí nóng đột ngột dâng lên, lan tỏa đi khắp toàn thân. Thứ gì đó nơi *** cũng đột nhiên thức tỉnh.
Thẩm Huyên cố gắng thu hồi tầm mắt, *** phông trên người ra ném lên đầu Vệ Đinh, mặt đỏ ửng, gượng gạo nói: “Mặc áo vào, coi chừng bị cảm bây giờ.”
Vệ Đinh mang áo vào, nhìn hắn đầy cảm kích.
Qua vài lần tiếp xúc, cậu biết Thẩm huyên là người khẩu xà tâm phật. Ngoài miệng thì ăn nói độc địa sắc sảo nhưng thật ra không hề tổn hại tới ai. Chỉ là khi nổi nóng thì không kiềm chế được, nghĩ gì nói đó, lời thẳng tuột khó nghe, khiến người nghe khó có thể chấp nhận.
Vệ Đinh không hiểu sao đối phương lại thích quấn lấy mình, là do nhất thời hứng thú sao? Con nhà giàu như hắn bình thường rảnh rỗi vô sự thì thích tìm người chọc ghẹo cho vui, còn cậu vừa hay có thể giúp hắn giải sầu chăng? Hơn nữa, lần trước cậu cắn hắn, sau đó lại muốn tìm cách tạ lỗi. Lẽ nào đây chính là cách hắn trả đũa cậu?
Trong lúc Vệ Đinh trầm ngâm suy nghĩ thì xe đã chạy vào chợ chim.
Xe dừng lại, Thẩm Huyên xoa đầu cậu: “Nghĩ gì vậy?! Tới nhà rồi kìa!”
Vệ Đinh lấy lại tinh thần, đang tính mở cửa bước xuống thì bị Thẩm Huyên kéo giật lại, nhét túi đồ ăn vặt vào tay: “Ngày mai tôi tới đón cậu, thời gian chưa rõ, nhớ ở nhà chờ tôi, đừng đi lung tung.”
Vệ Đinh ngớ người, còn chưa kịp hỏi lý do thì đã bị Thẩm Huyên đẩy xuống xe. Giây tiếp theo, xe phả khói chạy đi.
Mưa hè kèm sấm chớp, hệt như trẻ con đi tiểu, một thoáng đã tạnh. Mặt trời chói chang lại xuất hiện, sáng lóa cả mắt.
Vệ Đinh nheo mắt nhìn về phía trước, lo lắng nghĩ, còn phải bồi thường tới bao giờ nữa đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc