Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam - Chương 06

Tác giả: Ngã Đích Tiểu Q

Bồi thường
Vệ Đinh là một người bình thường nên cũng có một trái tim bình thường. Vui thì cười, buồn lại khóc, cố gắng nỗ lực đương nhiên hy vọng có được sự công nhận.
Cậu vẫn luôn than phiền với Suất Ca trên lầu ba chuyện tiểu thuyết không có bình luận nào. Để viết được câu chuyện này, bản thân đã đổ vào biết bao tâm huyết mà rốt cuộc kết quả lại chẳng như ý.
Có điều cậu cũng chỉ than vãn ngoài miệng vậy thôi. Cậu tin chắc rằng chỉ cần cố gắng thì đến cùng sẽ có kết quả, nhưng không ngờ kết quả lại tới nhanh đến vậy.
Sáng sớm thức dậy, Vệ Đinh mở máy tính lên, theo thường lệ truy cập vào diễn đàn văn học, mở trang tiểu thuyết của mình lên, kéo chuột lướt xuống thì lập tức ngây dại.
Một bình luận nằm chễm chệ ở hàng đầu, câu chữ không nhiều nhưng lại khiến lòng người phấn chấn.
“Tình tiết truyện khá lắm, cố gắng lên.”
Vệ Đinh kích động nhưng lại chẳng phải vì những lời khích lệ đó mà là vì tác giả của chúng.
Ở khung bạn bè viết rõ hai chữ: Hỏa Viêm.
Đại thần Hỏa Viêm? Tác giả mà mình thích nhất? Thật không tin nổi!
Vệ Đinh chỉ muốn hét lên. Vội vàng bật người đứng dậy, bắt chước tinh tinh lấy tay vỗ ***, chạy vòng vòng quanh phòng.
Phát tiết xong cơn kích động, Vệ Đinh lại ngồi vào máy tính, kiểm tra địa chỉ IP, nhiều lần xác nhận kết quả, khẳng định đây đúng là do đại thần Hỏa Viêm gửi tới, thời gian cũng không lâu, cách đây bốn mươi phút thôi.
Tim đập như trống dồn, cậu ôm lấy *** như thể sợ trái tim không tự chủ được mà ***g lộn nhảy ra.
Nhìn bình luận này, Vệ Đinh đắc ý dạt dào. ‘Không comment, không rating, không like’ thì sao chứ! Đại thần đã bình luận cho mình! Đại thần tán dương mình! Đại thần khen truyện mình viết hay!
Từ sáng đến trưa, Vệ Đinh đắm chìm trong niềm hạnh phúc khôn tả “Đại thần đã bình luận truyện của mình”, hễ có khách tới mua hoa là cậu lại nhìn người ta cười ngây ngô.
Tâm trạng thoải mái, mua một tặng một. Người ta mua loại nào thì cậu tặng thêm loại đó, khiến khách hàng vô cùng kinh ngạc, cho rằng có gì đó không ổn, nên cầm hoa xong thì lập tức chạy mất dạng.
Buổi trưa, Sở Hiểu Phong từ lầu hai đi xuống vừa gặp lúc Vệ Đinh đang tặng hoa cho khách hàng.
Sở Hiểu Phong há hốc mồm kinh ngạc, hồi lâu sau mới hỏi: “Bé chủ nhà, một bông tulip em bán 30 đồng, vốn hết 20, người ta mua một em tặng một, làm thế chẳng phải lỗ rồi sao?”
Vệ Đinh cười ngu ngơ, hớn hở đi mở máy tính lên.
Sở Hiểu Phong gãi đầu, chẳng hiểu ra làm sao.
Vừa bật trang web lên, Vệ Đinh lại càng cười ngu hơn.
Quả nhiên sức ảnh hưởng của đại thần hơn hẳn thường dân. Mới mấy tiếng đồng hồ truyện đã có hơn mười bình luận. Bình luận của đại thần như phát pháo mở đường, mục rating đã vọt lên hơn 30 lượt.
Vệ Đinh vẫy tay gọi Sở Hiểu Phong, đang tính khoe thì lại nhác thấy Thẩm Huyên từ ngoài bước vào.
“Chào, bé câm.” Thẩm Huyên đi tới trước bàn máy tính, hớn hở nhìn Vệ Đinh: “Trông cậu có vẻ vui nhỉ?”
Vệ Đinh ghét nhất bị người khác bảo mình câm. Cậu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Thẩm Huyên, tỏ vẻ không thân thiện.
Tâm trạng của Thẩm Huyên dường như cũng rất tốt, cười nói: “Tôi tới lấy hoa.”
Lấy hoa? Vệ Đinh tức thì biến sắc.
Hoa lần trước nhập về, một số thì mang ra chợ đêm bán, một số sáng nay tặng khách rồi, số lượng còn lại không đủ giao cho Thẩm Huyên.
Vệ Đinh luống cuống hoa tay múa chân, quên rằng Thẩm Huyên không hiểu thủ ngữ.
Thẩm Huyên quay đầu nhìn Sở Hiểu Phong, cười hỏi: “Anh có hiểu không? Phiên dịch giùm tôi với.”
“Ừm.” Sở Hiểu Phong gật đầu. “Bé chủ nhà nói là trong tiệm không đủ hoa, bảo cậu chờ một chút, cậu ấy đi chợ lấy hoa cho cậu.”
“Đùa hả? Tôi cần ngay bây giờ!” Thẩm Huyên cau mày: “Tôi đã trả đủ tiền, cậu lại nói hoa không đủ. Làm ăn sao lại không giữ chữ tín thế chứ?”
Vệ Đinh vò đầu bứt tai, mặt mày đau khổ nói: [Vậy phải làm sao bây giờ?!]
Sở Hiểu Phong bứt tai vò đầu, đau khổ mặt mày lặp lại: “Vậy phải làm sao bây giờ?!”
“Số lượng nhiều như thế, dù có qua tiệm khác mua cũng không đủ. Không có hoa, chuyện vui của tôi cũng đi tong.”
Sở Hiểu Phong lí nhí hỏi: “Chuyện vui gì thế?”
“Anh hỏi nhiều vậy làm gì? Nói chung số hoa đó cực kỳ quan trọng với tôi.” Thẩm Huyên liếc Vệ Đinh. “Hoa không có thì lấy thứ khác bồi thường cho tôi.”
Vệ Đinh gật đầu, vừa dùng tay diễn tả vừa chạy vào phòng ngủ.
Sở Hiểu Phong lại phiên dịch. “Cậu ấy nói sẽ trả tiền lại cho cậu.”
“Tôi không cần tiền.”
Vệ Đinh khựng người, quay đầu dùng mắt hỏi.
Sở Hiểu Phong hiểu ý, lập tức giải thích: “Vậy cậu cần gì?”
Thẩm Huyên bước lên, nắm lấy cánh tay Vệ Đinh, kéo cậu ra khỏi tiệm. “Đi theo tôi rồi sẽ biết.”
Ra đến chợ chim, ngồi lên chiếc xe hơi thể thao mui trần màu đỏ, Vệ Đinh vẫn không hiểu mình phải bồi thường Thẩm Huyên thế nào.
Vệ Đinh nhìn logo trên vô lăng: BMW.
“Đừng sờ tôi...”[1] Hèn gì hắn ta không cần tiền.
[1. Cách phiên dịch vui từ tên chiếc xe. BMW = bíe mò wõ = Đừng có sờ tôi.]
Không máy vi tính, không điện thoại di động, không giấy Pu't, đối phương lại đang lái xe. Vệ Đinh không biết phải nói chuyện với hắn như thế nào.
Đúng lúc cậu sầu não thì một quyển sổ tay màu xanh lam được ném vào người cậu.
“Muốn nói gì thì viết vào đó cho tôi, trong hộc xe có Pu't đấy, tự lấy đi.”
Vệ Đinh mở hộc xe ra tìm Pu't, đoạn lại hý hoáy viết: [Anh muốn tôi phải bồi thường anh thế nào?]
Thẩm Huyên nhún vai, vẻ mặt như thể chủ nợ nói: “Cụ thể tôi chưa nghĩ ra, nhưng bây giờ tôi phải tới trường, cậu đi với tôi.”
Vệ Đinh lại viết: [Tôi phải bán hàng nữa! Không có thời gian rảnh đi với anh đâu! Tôi trả anh thêm 500 đồng được không?]
Thẩm Huyên cười nhạo một tiếng: “Cậu nghĩ tôi cần tiền hả? Tôi nói gì cậu cứ làm theo là được. Nếu cậu làm tôi hài lòng thì tôi mua hết hoa trong tiệm của cậu.”
Thấy vẻ mặt tự mãn kia, Vệ Đinh phùng mang trợn mắt chồm tới trước mặt hắn, viết lên tay hắn chữ thật to: [Có tiền thì ngon lắm à!]
“Tiểu tử thối!” Thẩm Huyên cười vui vẻ, vươn tay cọ cọ lên mặt Vệ Đinh, bôi toàn bộ mực lên đó. “Cậu sao lại ngây ngô như vậy!”
Vệ Đinh gạt tay hắn ra, tức tối quay mặt ra cửa sổ.
Thẩm Huyên ngắm sườn mặt nghiên của Vệ Đinh qua kính chiếu hậu, ý cười trong mắt càng đậm.
Khuôn mặt trắng nõn giờ lem nhem hệt như chú hề, trông rất buồn cười. Đôi mắt quả hạnh vừa to vừa sáng. Lông mi vừa cong lại dài, tuy đã mười tám tuổi nhưng khuôn mặt vẫn còn non nớt, mái tóc bị gió cuốn rối bù khiến cậu càng có vẻ ngây ngô hơn.
Thẩm Huyên vừa lái xe vừa lén nhìn Vệ Đinh, khóe miệng không ngừng cong lên, hồi lâu sau vẫn chưa thu tầm mắt. Chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ chạy vào trường học, tốc độ vẫn không giảm.
Tối qua trời mưa, xe vùn vụt lướt tới, nước bắn tung tóe, khiến người đi đường giật mình né tránh. Vệ Đinh bĩu môi, tên này không những huênh hoang khoe mẽ mà còn thất đức nữa.
Xe dừng trước cửa một dãy phòng học. Thẩm Huyên bước xuống, kéo Vệ Đinh theo cùng, đoạn nhét vào tay cậu tờ tiền một trăm đồng, nói: “Nhanh đi mua cho tôi chai nước khoáng, phải lạnh, bên trong có đá càng tốt.”
Vệ Đinh lo lắng cầm tiền, không biết phải đi đâu để mua.
“Cứ đi thẳng về trước sẽ thấy có tiệm tạp hóa nhỏ." Thẩm Huyên đẩy câu lên phía trước. “Đừng có ngây ra nữa, đi nhanh về nhanh. Tôi ở đây chờ cậu. Nhớ, phải có đá.”
Đá cái đầu anh! Vệ Đinh khẽ cắn môi, cầm tiền chạy đi.
Vừa đi vừa ngắm quang cảnh chung quanh, Vệ Đinh chậm rãi dừng bước. Cây cao bóng mát, hương hoa lan tỏa khắp nơi, nắng chiếu lên những giọt mưa còn đọng trên lá, lấp lánh ánh sáng. Vườn trường sau cơn mưa rất đẹp.
Nhìn bầu trời trong xanh trải rộng, Vệ Đinh bất chợt lại thấy buồn buồn. Nếu như không xảy ra tai nạn xe, hiện giờ hẳn là cậu đang ở trường đi học rồi.
Một người câm, trong tay chẳng bằng cấp, muốn tìm việc không dễ. Nếu không có căn nhà ba mẹ để lại, cậu chẳng biết mình phải sống như thế nào nữa.
Vệ Đinh lắc đầu, như muốn xua đi mọi phiền não trong lòng. Bi thương rồi, đau lòng rồi, khóc than rồi. Còn chuyện gì chưa trải qua nữa đâu? Không phải cuối cùng vẫn phải cố gắng sống tiếp đó sao?
Lại ngẩng đầu lên, mỉm cười. Vệ Đinh điều chỉnh lại tâm trạng, chạy nhanh tới quầy tạp hóa nhỏ.
Bước vào trong, Vệ Đinh mở tủ lạnh, cúi người chui đầu vào tìm kiếm. Cứ cầm rồi lại buông hết chai nước này đến chai nước khác. Cả tủ lạnh đều bị lục tung lên nhưng lại chẳng thấy chai nào đông đá cả.
Ông chủ tưởng cậu tới kiếm chuyện, đứng hung dữ trừng mắt nhìn: “Nhóc con, cậu có mua không? Không mua đi chỗ khác chơi!”
Vệ Đinh cầm đại một chai nước, cúi đầu cười tỏ ý xin lỗi ông chủ, vội vàng đưa tiền. Ông ta vừa kiểm trả tiền vừa lầm bầm: “Một trăm đồng mua một chai nước, cậu tới đổi tiền lẻ à?”
Vệ Đinh móc 1,5 đồng trong túi ra bước tới đặt lên quầy.
“Rõ ràng là có tiền lẻ!” Ông chủ trả tờ một trăm cho cậu, lại càm ràm: “Tôi biết ngay là cậu tới để đổi tiền lẻ mà!”
Vệ Đinh trợn trắng mắt, cầm tiền bỏ đi.
Ông chủ vẫn tiếp tục cằn nhằn. “Thanh niên bây giờ chẳng lễ phép gì hết!”
Chạy tới chạy lui mất chỉ năm phút đồng hồ. Tốc độ như vậy là rất nhanh rồi.
Lúc Vệ Đinh quay lại thì Thẩm Huyên đã chờ tới mất kiên nhẫn, nhận chai nước, híp mắt rồi hô lên: “Đá đâu? Sao tôi không thấy đá hả?”
Nghe xong Vệ Đinh chỉ hận không thể đạp ૮ɦếƭ hắn cho rồi.
Thẩm Huyên mở nắp chai nước, uống một hớp, nói: “Sao chỉ mua có một chai? Không mua cho cậu hả? Tôi không cho cậu uống chung đâu!”
Vệ Đinh điên người, lửa giận bốc cao tới đầu. Chưa bao giờ cậu gặp một kẻ thích soi mói, nhiều chuyện và nhỏ mọn như tên này.
Vệ Đinh vo tờ tiền 100 thành một cục, ném thẳng vào mặt Thẩm Huyên, tức giận bước ra phía cổng trường.
Thẩm Huyên nhặt tiền lên, cười kéo cậu lại: “Sao cậu hở chút là giận với lẫy thế? Tôi chỉ đùa với cậu chút thôi mà. Coi mặt cậu đầy mồ hôi kia, mau uống nước đi.”
Nói đoạn nhét chai nước vào tay Vệ Đinh, lại vươn tay giúp cậu lau mồ hôi trên trán. Động tác của Thẩm Huyên rất dịu dàng thân thiết, khiến Vệ Đinh ngẩn cả người, trong người như có dòng nước ấm chảy qua. Bỗng dưng có chút thẹn thùng.
Vệ Đinh nhẹ nhàng lùi một bước, cầm chai nước lên uống mấy ngụm, không ngờ bị sặc rồi ho liên tục.
“Uống từ từ thôi, có ai giành với cậu đâu. Ngốc thật!” Thẩm Huyên vỗ lưng cậu, giọng điệu có vẻ trách cứ nhưng trong mắt lại đầy sự quan tâm và yêu thương.
Ho một hồi đã dễ chịu hơn, Vệ Đinh chưa kịp thở đã bị Thẩm Huyên kéo vào lớp học.
Thẩm Huyên quàng tay qua vai, ôm cậu mà đi, miệng trách cứ: “Hôm nay tôi lại tới muộn, tất cả là do cậu làm hại!”
Chuyện đó thì liên quan gì tới tôi chứ!
Vệ Đinh hít sâu, tự nhủ thầm. Đừng tức! Đừng so đo với tên ấu trĩ này!
Đi tới cửa lớp, Thẩm Huyên ôm cậu càng chặt hơn, hoàn toàn không có ý buông tay. Vệ Đinh giãy giụa mấy lần, sợ động tác mạnh làm kinh động tới mọi người trong lớp nên đành đi theo hắn.
Thẩm Huyên ôm Vệ Đinh vào lớp, mặt tươi cười, dáng vẻ thản nhiên, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Giảng viên đang giảng bài, chỉ liếc họ một cái, không nói gì. Đi tới cuối dãy, Thẩm Huyên đẩy Vệ Đinh ngồi vào trong. Tuy lực đẩy không mạnh, nhưng mặt cậu vẫn trực tiếp hôn tường.
Vệ Đinh điên tiết, đứng bật dậy, vỗ mạnh lên bàn, gây ra tiếng động rất lớn.
Cả lớp học đều kinh hãi.
Giảng viên giật mình sửng sốt một hồi rồi mới lấy lại tinh thần, ho nhẹ, nói: “Thẩm Huyên, bảo bạn trai của em nhỏ tiếng một chút!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc