Hoàn Khố - Chương 03

Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ

Chuyện xử trí Minh Cơ thế nào đã truyền lan sùng sục khắp hang cùng ngõ hẻm, có kẻ bảo phải nghiêm trị theo luật, có người khuyên nên hạ thủ lưu tình. Mọi người ngoài mặt tuy không nói ra nhưng trong lòng ai cũng biết, vì đứa em gái ruột thịt này, Minh Dận lần này đã hạ quyết tâm nhất định phải bảo vệ cho nàng một mạng. Là để bao che khuyết điểm cũng được, là vì huynh muội tình thâm cũng tốt, tóm lại, sự thật hiển nhiên vẫn là các thứ báu vật bảo bối nhà Xà tộc dạo này cứ thế cuồn cuộn chảy về các nhà khác.
Lan Uyên nhìn chiếc nhẫn vuông mặc ngọc trên tay Mặc Khiếu mà cảm khái: “Mới có vài ngày trước hãy còn thấy nó trên tay Minh Dận kia mà. Nghe nói chẳng phải thứ tầm thường, hàn ngọc vạn năm đã là hiếm có, mà hàn ngọc trổ đen nhánh như mực thế này lại càng khó cầu. Minh Dận là Xà tộc thích âm lãnh nên thường mang theo bên người, chứ một con sói da dày thịt béo như ngươi thì mang làm gì?”
Mặc Khiếu hì hì cười tháo ra cầm trong lòng bàn tay mà thưởng thức: “Chẳng phải rất đẹp sao, ngươi có được tặng bảo bối nào không thì mang ra đây luôn cho anh em cùng thưởng lãm nào?”
Lan Uyên cười thu quạt lại: “Ta không phải là kẻ giậu đổ bìm leo.”
“Ta giậu đổ bìm leo bao giờ?” Mặc Khiếu lại đeo nhẫn vào, thở dài thườn thượt, nhìn chén R*ợ*u trước mặt: “Há miệng thì mắc quai, ngươi nghĩ nếu ta đồng ý nhận quà của gã thì có thể không giúp gã hay sao?”
“Chuyện này vốn dĩ có thể nghiêm trọng cũng có thể không mà, bằng bản lĩnh của Minh Dận và của cả của Xà tộc, chẳng lẽ không thể cứu được một mạng cho Minh Cơ hay sao?” Lan Uyên có chút khinh thường: “Quy định vốn chỉ là những thứ viết ra cho có thế thôi, cần gì phải chuyên chú như vậy?”
“Nhị thái tử của ta ơi, may mà trên ngươi còn có Huyền Thương, may mà Thiên giới không thuộc quyền ngươi định đoạt, chứ nếu không thì thật đến phải long trời lở đất mất!” Mặc Khiếu bất đắc dĩ nói: “Ngươi không chuyên chú, nhưng không có nghĩa là kẻ khác không để ý. Theo ta thấy, cho dù Xà tộc có tốn hao hết của cải, cũng chưa chắc Minh Cơ có thể bảo toàn được mạng sống hay không đâu. Ngươi chưa thấy bộ dạng âu sầu của Minh Dận mấy ngày nay đó thôi.”
“Thật sao?” Lan Uyên hỏi.
Mặc Khiếu không nói nữa, chỉ mỉm cười uống R*ợ*u. Lan Uyên cũng không nhắc lại. Mà tìm một đề tài khác, tán chuyện mua vui.
Nếu không phải là vấn đề của mình, thì cần gì phải lo lắng quá nhiều? Đủ bàn luận một trận là vừa, không cần phải chi ly từng chi tiết nhỏ. Có thể bảo là lạnh lùng, có thể chê rằng ích kỷ, nhưng chẳng phải tất cả cũng chỉ đang đồng lòng diễn một vở kịch vui đó thôi sao? Chân chân giả giả, cũng nào có ai đòi phải moi tim moi ruột ra xem có thật lòng hay không bao giờ.
Việc Minh Dận tìm tới bái phỏng cũng nằm trong dự liệu của Ly Thanh. Từ mấy ngày trước đã nghe đủ loại tin tức, rằng Xà vương lâu nay chạy chọt khắp các tộc ra sao, tặng nhẫn mặc ngọc cho Mặc Khiếu, tặng ngọc phỉ thúy cùng hơn mười vũ nữ xinh đẹp cho Kình Uy… Thậm chí danh mục quà tặng cho từng tộc cũng bị đem ra soi mói bàn luận khắp chốn, tính toán thời gian, xem ra cũng tới lúc phải đến Hồ tộc rồi. Mà đến là vì cái gì thì chẳng cần nói hai bên đều đã hiểu rõ. Các trưởng lão hỏi y, dù sao cũng là quan hệ hiếu hòa, việc này nên ứng phó thế nào? Nhưng bàn bạc được nửa ngày, so sánh lợi hại một lúc, thì chính các trưởng lão lại bắt đầu bất hòa mà cãi nhau trước. Ly Thanh chỉ đứng nhìn, không nói một tiếng.
Lúc này đây, khi Minh Dận đem bản đồ rừng cây trải dài trăm dặm phía bắc hang núi hướng đông ra trước mặt y, Ly Thanh cũng chỉ bình thản liếc qua, vẻ mặt lãnh đạm đoán không ra ý tứ.
“Ngươi vẫn cứ như vậy.” Xà vương vốn thích mặc trang phục sặc sỡ ngũ sắc, mái tóc đen nhánh đổ dài xuống lưng, đuôi tóc dùng dây tơ cũng sặc sỡ đủ màu kết lại; hợp cùng khuôn mặt góc cạnh âm trầm; tất cả tạo thành một ấn tượng rất ẩm thấp, lạnh lẽo đến tận đáy lòng.
“Ngươi cũng không hề thay đổi.” Ly Thanh nhìn lại Minh Dận.
Thưở còn bé mọi người đều tập trung một chỗ kết bạn chơi đùa, Ly Thanh không vừa mắt sự giả dối của đám Minh Dận, mà đám Minh Dận cũng không phục sự kiêu ngạo của Ly Thanh, hai bên đều giấu ít nhiều oán ghét trong lòng, cho nên quan hệ cũng cứ thế mà không mặn không nhạt. Những ấn tượng ấy để lại đến hôm nay, không vừa mắt vẫn hoàn không vừa mắt, không phục vẫn nguyên không phục, khiến hai bên đều gượng gạo.
“Đây là bản đồ rừng cây dài trăm dặm phía bắc hang núi hướng đông. Hồ vương có vừa lòng hay không?” Minh Dận hỏi.
Ly Thanh gật đầu, cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cánh rừng nọ nằm ngay giữa biên giới Hồ tộc và Xà tộc, đất đai trù phú, địa thế tốt lại thêm cây cối sum xuê, rất thích hợp cho thú tộc an cư lạc nghiệp. Cả hai tộc đều muốn có được mảnh đất này, nên đã từng đánh nhau mấy lần, sau phải triệu tập các vương tới thương nghị, chia đôi mỗi bên một nửa mới tạm chấm dứt phân tranh. Nhưng tất cả đều là chuyện từ xa xưa, khi đám Ly Thanh, Minh Dận còn chưa ra đời kia. Hôm nay Minh Dận chủ động đem dâng tặng mảnh đất này, chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào mặt mũi tộc mình, xem chừng đến khi đối diện với người trong tộc cũng sẽ khó được yên thân.
“Nếu như Ly Lạc gặp chuyện không may, ngươi cũng chẳng ung dung hơn ta đâu.” Minh Dận lặng lẽ nhìn Ly Thanh.
“Ta sẽ dùng một chưởng đánh nó ૮ɦếƭ trước.” Ly Thanh đáp.
“Ha ha…” Minh Dận bật cười, nhưng tiếng cười nghe rất lạnh lùng: “Đúng là chuyện chỉ có ngươi mới làm được.”
Lạnh nhạt trao đổi thêm mấy câu, hai bên đều hiểu rõ không thể hợp nhau nên cũng không biết khơi chuyện gì cho phải. Mà im lặng thì quả là khó chịu đựng, Minh Dận đành đứng dậy cáo từ.
“Mang nó về đi.” Ly Thanh chợt lên tiếng.
Cả người Minh Dận lập tức khựng lại, bước tới trước cũng không thể, mà quay lại cũng không dám: “Quyết định ra sao là tùy ngươi thôi, không can hệ gì tới ta. Ta sẽ cố gắng hết sức mình.”
Dứt lời, bóng người đã khuất sau cánh cửa.
Ly Thanh cũng quay về thư phòng, tấm bản đồ cứ thế bị vứt chỏng chơ trên bàn trà không ai ngó tới.
Nghe nói Thử tộc chuyên nghề đầu cơ trục lợi đã mang chuyện Minh Cơ mà mở sòng đánh cược, phân nửa cược “sống”, phân nửa cược “૮ɦếƭ”, việc làm ăn đâu chừng rất thịnh vượng.
Mà cuộc thương nghị giữa các vương cũng hóa thành cục diện nửa này nửa kia, mấy vị vương còn trẻ như Mặc Khiếu, Kình Uy… đương nhiên đều đứng về phía Minh Dận, rằng về tình còn có thể tha thứ được, rằng tội nhân thực ra không có tâm địa độc ác, không có ý định gieo họa nhân gian… Ai cũng uốn ba tấc lưỡi phun châu nhả ngọc, tha thiết hùng hồn, cốt sao không phụ mấy món quà Minh Dận đã tặng. Nhưng mấy vị vương lớn tuổi thì lại khư khư ôm chặt quy tắc cũ, tiền tài mỹ nhân đất đai quyền thế đều không thèm để vào mắt, làm Minh Dận ngồi một bên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cuối cùng, ánh mắt mọi người đều nhất tề hướng sang chỗ Hồ vương nãy giờ vẫn một mực giữ yên lặng. Ly Thanh cũng không vội lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng nâng chén uống một ngụm trà, phong thái ung dung như thể ngoại trừ chất trà trong ngần thơm ngát trên tay thì đời này chẳng còn gì đáng quan tâm nữa vậy.
Lan Uyên ỷ vào thân phận Nhị thái tử cũng chen lấy một chỗ trong cuộc họp, nhìn thấy tình hình trước mặt, cây quạt thếp vàng càng phe phẩy trông đến thích ý, cặp mắt đen sẫm thấm lam chỉ tha thiết hướng về một bóng dáng duy nhất còn đang bận trầm ngâm thưởng trà. Bỗng nhiên, đôi mắt đang cụp xuống bên kia chợt ngước lên, đồng tử ánh vàng rực rỡ nhìn thẳng sang. Cả hai, trong khoảnh khắc, đều nhìn thấy ánh mắt sững sờ của đối phương chiếu thẳng vào mình. Nhưng đôi mắt kia không chờ hắn đáp lại đã vội vã dời đi, như thể đôi người xa lạ.
“Nếu bất tuân quy củ, tất không thể vẹn toàn.”
Sống hay ૮ɦếƭ, tất cả được quyết định chỉ bằng một câu nói nhẹ như không.
Trước sòng cá cược nhà họ chuột, tiếng cười tiếng chửi tiếng gây gổ ầm ĩ vang động cả một phương. Mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu, âu sầu hay vui vẻ, chỉ có trong lòng mỗi người mới rõ nhất.
“Ngươi vẫn tuyệt tình như vậy.” Mặc Khiếu nói khẽ vào tai Ly Thanh.
Ly Thanh nhìn theo bóng dáng Minh Dận đang vội vã bỏ ra ngoài, rồi lấy tờ bản đồ trong tay áo ra giao lại cho Mặc Khiếu: “Hồ tộc không quen đoạt đất ςướק nhà người khác.”
Giữa đường chợt xuất hiện một cánh tay cản lối, Lan Uyên đã phe phẩy quạt đứng ngay bên cạnh tự bao giờ: “Lát nữa thể nào cũng phải đến đại lao thăm Minh Cơ lần cuối, để ta đi thay cho, được không?”
Ly Thanh không trả lời mà cứ thế đi thẳng.
“Không ngờ ngươi quả nhiên đoán đúng.” Lan Uyên cười với Mặc Khiếu.
“Không phải chuyện tốt đẹp gì, đoán đúng ta càng không thấy vui.” Mặc Khiếu cúi đầu mân mê chiếc nhẫn vuông mặc ngọc trên tay: “Y vẫn cứ ra vẻ liêm khiết như vậy.”
“Đúng thế, thật chẳng giống hồ ly chút nào.”
Mặc Khiếu kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên: “Ngươi… ngươi đối với y… ngươi vẫn còn muốn…”
Lan Uyên chỉ phất phơ quạt mà cười, đôi mắt lam sẫm thoáng lóe sáng.
“Là huynh đệ nên ta thành thật cảnh cáo ngươi lần cuối, y, chính là Hồ vương!” Mặc Khiếu bỏ lại một câu nói rồi cũng đi, tà áo đen thẫm tung bay, khí phách cuồng quyến.
Lại qua mấy ngày, đã đến ngày hành hình của Minh Cơ.
Minh Cơ hôm ấy trông còn tiều tụy hơn cả khi Ly Thanh đến thăm, vẫn như cũ váy thô áo mộc, bên Pu'i tóc gài một đóa hoa cúc đã khô vàng, trên tay chỉ có chiếc nhẫn đồng giản dị, còn gia dư không có lấy một món trang sức nào khác. Gương mặt sạch sẽ không son không phấn, nhưng cặp mắt trong trẻo long lanh, khóe mắt đầu mày nhuốm nét phong tình vạn chủng trời sinh chẳng ai bì kịp. Nếu không phải đang quỳ gối trước pháp trường, thì trông nàng tựa hồ vẫn là Minh Cơ thiên sinh lệ chất ngày nào.
Minh Dận thoái thác trong người có bệnh nên không đến chứng kiến. Ở giữa dãy bàn nơi các vương đang ngồi đột nhiên trống một chỗ, tự nhiên sinh cảm giác rất thê lương.
Trước giờ hành hình, y hỏi Minh Cơ còn muốn nói gì nữa không.
Người con gái sắc mặt bình thản, đến giọng nói cũng thư thả ôn hòa: “Đời này ta đã gặp được một người thật lòng thật dạ yêu thương đối đãi, còn cầu gì hơn nữa? Chỉ duy nhất hối hận một điều, là không thể trở thành người vợ thực sự của chàng, nắm tay nhau bạch đầu giai lão mà thôi.”
Dứt lời, liền nhắm nghiềm mắt; bên khóe mi, một giọt nước mắt khẽ lăn dài.
Tứ phía phút chốc chìm vào tĩnh lặng.
“Hành hình.”
Theo giọng hô của Ly Thanh, một lưỡi đao sắc bén như tuyết đâm thẳng vào ***g ***, những cánh hoa máu đỏ rực tung tóe khắp nơi… Rồi một tiếng vỡ vụn vang lên, mọi nhịp thở đều như tắc lại, có thứ gì đó vừa vỡ nát, mỹ nhân đã từng khuynh thành tuyệt thế nay theo cánh hoa tàn mà hóa thành vô vàn hạt tuyết li ti, trong nháy mắt đã tan nhanh theo gió.
“Cạch…” Chiếc nhẫn đồng bé xíu rơi xuống đàn, một vòng tròn tinh tế mỏng manh, không hề sáng chói, chẳng hề hút mắt ai.
Vừa khom lưng định nhặt lấy, nào ngờ đã có người nhanh tay nhặt trước.
Chính là Lan Uyên, cười cười đưa nhẫn cho y: “Cho ngươi này.” Vẫn một nụ cười nhã nhặn.
Đôi mắt vàng rực ngơ ngác nhìn tay hắn hồi lâu, như thể chần chừ.
“Ta cũng không ngại tự tay đeo cho Hồ vương đâu?” Lan Uyên càng cười tươi đến chói lọi, vờ như muốn nắm lấy tay y.
Y vội vã lùi ra xa, cố gắng lắm mới khó nhọc thốt nên được hai tiếng: “Cảm tạ.”
“Đừng khách khí.” Chiếc quạt thếp vàng mở rộng, cao sơn lưu thủy trên mặt quạt như hòa làm một với mắt môi phong nhã ôn hòa: “Mấy hôm trước R*ợ*u tiên vừa ủ được một bình ngon, Hồ vương có hứng thú chăng? Đêm mai để ta mang đến, chúng ta cùng thưởng thức, được không?”
“Sợ là không được.”
“Cứ quyết định như thế đi!” Cây quạt “xoạch” một tiếng thu gọn lại trong tay, Lan Uyên làm như không nghe thấy lời cự tuyệt của y, chỉ thoải mái cong cong khóe miệng: “Hồ vương nhớ chừa cho ta một cánh cửa đấy.”
Đang định nói lại vài câu, thì bóng dáng mặc áo xanh ngọc đã chạy tới bên cạnh người khác mà đàm đạo cười nói rồi.
Có ai đó giật giật tay áo y, cúi đầu xuống, là Ly Lạc đang ngẩng mặt nghiêm nghị nhìn lên: “Sao còn chưa về? Đói bụng quá!”
Đôi mắt vàng bé nhỏ tỏa ra cái nhìn ngoan ngoãn hiếm hoi, khiến không khỏi muốn nắm chặt tay nó, giọng nói cũng hóa dịu dàng: “Được. Về nhà.”
Có cái gì đó lạnh lẽo chất chứa trong người vừa được cất đi, nỗi đau đớn đến không sao thở nổi lúc nãy cũng từ từ biến mất.
“Ta đã dặn dò đám Nguyên Bảo rồi, đêm nay ăn gà. Đầu tiên phải là canh gà nha…”
Cứ để mặc Ly Lạc kéo tay mình đi về phía trước, tâm tư đã trôi nổi tận đâu đó xa xa.
Minh Cơ, thực ra quen biết không sâu. Cô bé con xinh đẹp ngây thơ năm xưa chẳng biết tự bao giờ đã trưởng thành rồi, trưởng thành đến độ có thể kiêu hãnh nói với y rằng, nhân gian có ngàn ước vạn cầu mong không được, nhưng chỉ cần được bình bình lặng lặng bên nhau sống một đời cũng đủ hạnh phúc. Nói với y rằng, đời này ta đã gặp được một người thật lòng thật dạ yêu thương đối đãi, còn cầu gì hơn nữa?
Bất giác mà nắm chặt tay lại, trong lòng bàn tay, chiếc nhẫn đồng chợt hằn lên nóng giẫy.
Hổ thẹn chứ, sao có thể không hổ thẹn.
“Này, đã bảo đêm nay phải uống canh gà đấy nhé!” Tay áo lại bị Ly Lạc kéo kéo, đứa nhỏ hào phóng tặng cho y một nụ cười tươi rói.
“Được rồi.” Bất giác không tự chủ được, cũng theo đó mà nở nụ cười.
Người Minh Cơ gá nghĩa tên là Trương Thắng, là đồ tể bán thịt ở trấn trên, có sạp thịt ngay bên vệ đường. Ly Thanh tàng hình đứng bên kia đường, quan sát gã đã một ngày một đêm.
Khi y vừa đến thì trời còn xám nhờ nhờ, trên đường rất ít người qua kẻ lại. Gã đàn ông nọ nhanh nhẹn dựng quầy dọn sạp, trên mặt phản bày nửa con lợn, bên cạnh là nguyên cả cái thủ trư hai mắt khép hờ bất lực. Người qua lại dần dà thêm đông đúc, sắc trời cũng bắt đầu rạng lên, xa xa gần gần huyên náo tiếng người, dáng những người dân quê xoa xoa hai mắt ngái ngủ xách giỏ trúc từ trong bậu cửa bước ra.
Việc làm ăn của gã xem chừng cũng tốt, người nào không mua được hẳn một miếng thịt to thì cân ít thịt vụn, đem về kho với trứng gà cũng rất ngon. Vài người khách quen vừa mua thịt vừa vui miệng bắt chuyện một hai câu:
“Này, thế hai ngày nay sao không thấy bà chủ tiệm nhỉ?”
“Về nhà mẹ rồi à?”
“Không phải cãi nhau rồi đó chớ? Thôi mà, có cô vợ tốt như vậy, phải nhanh nhanh mà dỗ ngọt vài câu đưa về đi nhá, vợ chồng mà, người ta bảo đầu giường cãi nhau cuối giường hòa…”
Trương Thắng không nói lời nào, lưỡi dao cứ thế “cạch cạch” thả từng nhát một trên thớt gỗ, thái chỗ thịt thành từng miếng chỉnh tề rồi mới cộc lốc gật mạnh đầu một cái: “Phải, phải, mà hình như tối nay cô ấy sẽ về. Phiền chị lo lắng rồi.”
Có một người bán trang sức rong đi ngang qua, gã liền gọi vào, bàn tay đầy mỡ cẩn thận lau kỹ vào vật áo xám rồi mới đưa ra chọn chọn lựa lựa trên mẹt hàng.
Bà thím bán cải trắng bên cạnh lập tức suýt xoa: “Ấy da, Trương bán thịt lại mua quà cho vợ nha! Cô vợ nhà cậu thật là có phúc quá đi mất, đâu có như ông chồng keo kiệt nhà tôi, theo ông bao nhiêu năm như vậy mà đừng nói chi là đồ trang sức, ngay cả một cành hoa cũng chả có nữa là!”
Mặt gã đàn ông liền đỏ lên, trông có vẻ xấu hổ. Gã lựa mãi lựa mãi, cuối cùng mua được một cây thoa cài tóc hoa đỏ. Bèn cẩn thận cất vào trong áo, nét mặt ngại ngùng lại vui vẻ cứ thế ngây ngô cười cả ngày.
Lại theo gã dọn sạp về nhà, đứng ngoài cửa sổ âm thầm nhìn gã nấu cơm, sắc thuốc.
Bà lão mắt mù ngồi ghé bên giường thì thào hỏi: “Lê Hoa đâu rồi? Lê Hoa đi đâu mất rồi? Sao mẹ không nghe tiếng nó?”
Gã đàn ông liền ngưng tay đáp lời: “Đêm qua con nói với mẹ rồi đó thôi, nhà anh trai cô ấy có việc, cô ấy về phụ một tay rồi.”
“À…” Bà lão gật gật đầu.
Đêm đến gã chăm cho mẹ già ngủ xong, mới có thời gian rảnh rỗi cho riêng mình. Bèn lấy chiếc thoa trong tay áo ra, ngồi xuống bên cái bàn trông thẳng ra ngoài cửa mà đờ đẫn.
Ngoài con đường trước cửa nhà, một bóng người cũng chẳng thấy.
Ly Thanh cũng cùng gã nhìn ra đường, chỉ thấy một vầng trăng tròn vành vạnh treo cao soi tỏ từng nhánh cây ngọn cỏ.
Lâu thật lâu, gã vẫn cứ ngồi đó chờ. Ly Thanh bất đắc dĩ đành phất tay áo một cái, người trong phòng lập tức gục đầu xuống bàn ngủ say.
Lúc này y mới hiện hình bước vào. Đứng bên bàn một lúc, mở lòng bàn tay ra nhìn, chiếc nhẫn đồng đã nắm chặt cả một ngày một đêm lẳng lặng nằm im. Cầm lên ngắm nghía một chút, rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn. Ng'n t khẽ nhoáng lên, bắt một chú ấn trên trán gã đàn ông, một tia sáng chợt lóe, phản chiếu lên mặt nhẫn đồng nhàn nhạt, rồi trong phút chốc lập tức biến tan.
“Quên hết đi.” Câu nói nhẹ như một tiếng thở dài.
“Không ngờ lại là ngươi.” Phía sau lưng chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Minh Dận đứng bên bậc cửa, trang phục tơ lụa ngũ sắc trong bóng đêm âm trầm trông có vẻ yêu dị mà thê thảm. Vài sợi tóc rủ xuống trước trán, đã nhuốm màu hoa râm.
“Như vậy cũng tốt…” Minh Dận không vào nhà, ánh mắt nhìn Ly Thanh đầy phức tạp: “Ta… thay Minh Cơ cảm tạ ngươi.”
“Đừng khách khí.” Ly Thanh gật đầu, biết mình không còn lý do gì ở lại nữa: “Ta đi trước.”
“Mời.” Minh Dận nghiêng người tránh sang một bên.
Lúc lướt qua nhau, khóe mắt Ly Thanh thoáng nhìn thấy đôi mắt Minh Dận đã ướt nước, màu tóc hoa râm phản chiếu ánh trăng càng thêm chói mắt.
Thời gian thấm thoát không hay, thực ra chúng ta đều đã thay đổi rất nhiều.
Minh Dận đã không còn là Minh Dận ích kỷ âm tà ngày xưa nữa.
Vậy còn Ly Thanh?
Trên con đường dài dằng dặc về nhà, bầu bạn cùng chỉ có ánh trăng cao cao mờ ảo. Trong lòng vắng tênh, dường như có cái gì đang gào thét muốn thoát ra mà không thể, nên lại phải nặng nề chôn sâu xuống đáy lòng, phiền muộn chất chồng thêm phiền muộn.
Về tới cửa thì cánh cổng sơn son đã đóng chặt. Nhưng đã mệt mỏi tới mức chẳng muốn phí công phi thân qua bờ tường nữa, đành giơ nắm tay gõ gõ nhẹ vài tiếng. Cánh cửa kẽo kẹt mở hé ra, gã thị đồng xưa nay vẫn theo sát bên người là Nguyên Bảo lập tức ồn ào lao thốc ra: “Cảm tạ trời đất, đại vương của tôi ơi, ngài đã trở về rồi! Mau! Mau! Đại vương đã về! Các ngươi còn đứng đực ra đó làm gì, mau đi pha trà! Nhanh nhanh mang vào thư phòng cho ta!”
Lão Hồ vương bình sinh yêu thích nhất là vàng bạc, yêu đến độ muốn chìm trong đống tiền mới thỏa. Có hai đứa con trai, ban đầu còn định đặt tên là Nguyên Bảo với Đồng Tiễn[1] nữa kia, may mà các trưởng lão trong tộc nhất định không chịu, quỳ ngoài thư phòng suốt mấy ngày để can ngăn, ông ta mới bất đắc dĩ mà thôi, nhưng lại vẫn không cam lòng, bèn đem hai cái tên đó đặt cho hai tên thị đồng tâm phúc của con mình.
[1] Nguyên Bảo là vàng nén, Đồng Tiễn là tiền.
“Đại vương của tôi ơi, ngài đã đi đâu suốt vậy? Vị công tử cầm quạt kia đã đứng chờ ngài cả đêm rồi đấy. Bắt khách khứa phải chờ mình như vậy, không cảm thấy xấu hổ sao?” Nguyên bảo kéo Ly Thanh chạy về hướng thư phòng, trong miệng không ngừng lải nhải cằn nhằn: “Bọn tiểu nhân thì đã gấp muốn ૮ɦếƭ luôn rồi! Sao ngài ra ngoài cũng không dặn dò tiếng nào, chỉ lẳng lặng mà bỏ đi một mình như vậy? May mà khách tới không phải các trưởng lão, bằng không bọn tiểu nhân đến bị tuốt xác ra mất! Đại vương ơi đại vương, tính mạng bọn tiểu nhân đây đều nằm hết trong tay ngài đấy, xin ngài đừng lâu lâu buồn chán lại đem bọn tiểu nhân ra đùa cợt…”
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn chỉ nghe câu được câu mất, lúc này y mới nhớ ra, hôm qua có người muốn hẹn uống R*ợ*u, đã cự tuyệt mà dường như hắn không thèm để vào tai, hôm nay quả nhiên đến thật. Đúng là một đứa con nuông của trời, tùy tiện thích gì thì làm nấy mà…
Vừa nghĩ đến đấy thì Nguyên Bảo đã hấp tấp nói để nó đi bưng trà đến, rồi đẩy mạnh y vào thư phòng.
Người mặc áo lam đang ngắm bức thư pháp treo trên vách tường lập tức xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau; đôi đồng tử đen sẫm thấm lam rạng ngời lấp lánh, sâu thẫm chói lọi như đôi hạt ngọc, nhìn thẳng vào y như muốn thấy suốt cả cõi lòng. Chẳng hiểu vì sao, đột nhiên lại nhớ đến gã bán thịt đêm đêm đau khổ chờ vợ về nhà kia.
Tinh thần còn đang lãng đãng phiêu du chưa kịp tỉnh táo lại thì cả người đã bất đồ chìm vào một cái ôm riết chặt. Hơi ấm bừng lên dào dạt, làm *** cách mấy tầng y phục cũng nóng ran.
“Ngươi đi đâu vậy? Sao lại lạnh thế này?” Hắn gấp gáp truy vấn, sự lo âu dường như muốn xé rách cả cái mặt nạ thong dong thường nhật: “Ta… ta còn tưởng ngươi không muốn gặp ta nữa…”
“Không phải.”
Lúc này đang độ cuối xuân đầu thu, đêm đến gió lạnh âm âm, y đã đứng hứng gió cả đêm, nên trên đường về cũng không nhận ra mình đã lạnh. Mãi cho đến lúc này, khi được hắn ôm chặt trong lòng, tay chân vốn bị đông lạnh đến cừng đờ nhờ có hơi ấm mới lấy lại được cảm giác. Từ xưa đến nay, ngoại trừ cha mẹ và Ly Lạc, quả thực chưa từng cùng ai thân cận đến thế. Muốn đẩy hắn ra, nhưng lại thầm lưu luyến chút tình ấm áp.
Gương mặt chợt hừng ấm, là vì hắn đang tựa sát má vào, hơi thở ấm râm ran chờn vườn bên vành tai không dứt: “Đi đâu đến nỗi thành ra cái dạng này? Không phải đã hẹn đêm nay cùng uống R*ợ*u sao?”
“Quên mất.” Cảm giác nơi thân thể đã bắt đầu quay lại, ấm ấm tê tê, khiến y nhịn không được lại ngả người dựa vào hắn, mềm mại thư thích, dễ chịu đến mức chẳng nỡ rời.
Thích an nhàn, ham hưởng thụ, thực ra là thiên tính của hồ ly.
Khi Nguyên Bảo đưa R*ợ*u đã hâm nóng vào liền nhìn thấy cảnh đại vương nhà mình đang dựa sát vào lòng người nọ. Lập tức choáng váng cả người, suýt chút nữa đã đánh đổ cả bình R*ợ*u ngon mà Lan Uyên vừa đưa đến.
Ly Thanh vẫn làm ngơ, dụi đầu vào bả vai Lan Uyên, mái tóc trắng bạc rũ dài che khuất gương mặt, không rõ cảm xúc.
Lan Uyên bế xốc Ly Thanh đến bên bàn ngồi xuống, một tay đỡ lấy thắt lưng, tay còn lại khéo léo châm R*ợ*u vào chén, bưng lên tận môi cho y. Ly Thanh miễn cưỡng vươn người đến, mượn tay Lan Uyên cạn chén R*ợ*u, rồi lại thu người về chỗ cũ. Nét mặt Lan Uyên vì cử chỉ nhỏ nhặt đó liền dịu lại, đôi mắt lam sẫm lấp lánh ánh ngọc.
Nguyên Bảo sững sờ hồi lâu, khi lảo đảo bước ra khỏi cửa hai mắt hãy còn trợn tròn. Cứ thế mà quay đầu lại, thiếu chút nữa đã dọa ૮ɦếƭ Đồng Tiễn đang núp sau lưng chờ cơ hội nhát ma.
Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, Lan Uyên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Ly Thanh, bàn tay lần theo suối tóc đổ dài mà chậm rãi chạm nhẹ lên trán, gạt mái tóc rủ che mặt sang một bên, dường như muốn ngắm cho kỹ gương mặt quanh năm lạnh băng tuyết phủ.
Đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng mở to ra, màu vàng rực mênh mang mà bình tĩnh, vẻ ngơ ngác phảng phất như chỉ là ảo giác trong mộng.
“Ổn chưa?” Vòng tay âm thầm siết chặt lấy thắt lưng.
Thân thể trong lòng thoáng chốc cứng đờ, tuy cử chỉ không mạnh, nhưng ý khước từ đã quá rõ ràng.
Đầu Ng'n t bướng bỉnh không cam lòng vươn đến. Nhưng vừa chạm vào má người kia, y đã lập tức quay mặt đi né tránh. Bàn tay cứng đờ lại giữa chơi vơi, tiến không được, lùi không xong.
“Buông ra.”
Đến mức này thì không thể vờ như không nghe thấy nữa rồi, khóe miệng khẽ nhếch lên, vòng tay cũng buông lỏng; cõi lòng chợt trống không, hơi ấm nhanh tan mất. Lạnh lẽo như khi nãy phải một mình chờ đợi trong gian phòng này.
Bạch y nhoáng lên trước mắt, y đã lui về phía sau ba bước, đôi mắt vàng rực nhìn sang hờ hững như nhìn kẻ lạ qua đường. Thậm chí còn lạnh hơn.
Mở rộng cây quạt che lại trước *** nơi còn giữ được chút dư cảm ấm áp, nét tươi cười nhã nhặn quen thuộc lại nở rộng trên môi: “R*ợ*u này có vừa ý Hồ vương không?”
Rồi không đợi y trả lời, đã bình nhiên tự châm cho mình một chén uống cạn. Mùi hương R*ợ*u thơm ngát hương trăm hoa ngào ngạt, nhấp qua môi ngọt ngào tựa mật ong; ai ngờ trôi xuống cổ lại rướm mùi cay đắng, nhíu mày nuốt xuống, lập tức cay xé tân can. Tỉnh hẳn cơn mê, đầu óc thanh tỉnh lạ thường.
“Mùi vị này… thảo nào lại có tên Hồi mộng[2].” Hắn nghiêng đầu nhìn sang Ly Thanh. “Chẳng trách không vừa ý ngươi. Lần sau sẽ mang đến thứ R*ợ*u thật nhẹ nhàng, nhất định hợp hơn.”
[2] “Hồi mộng” – từ trong mộng tỉnh lại.
Ly Thanh làm thinh. Lan Uyên nhìn y một cái, rồi tự bưng chén R*ợ*u tự tìm vui.
Nguyên Bảo lại đưa thêm vào mấy thức điểm tâm, bánh phù dung, bánh cuốn, bánh hoa đào… từng món từng món xếp chỉnh chu trên những chiếc đĩa sứ nho nhỏ chất đầy một chiếc bàn thấp sơn mài. Bàn tay loay hoay cắt đặt, mà ánh mắt vẫn tò mò liếc về phía hai người trong phòng, nhìn đến mức lúc quay ra không cẩn thận va ngay vào cánh cửa, ngã bổ chửng giữa nhà.
“Phụt…” Lan Uyên cười phun cả R*ợ*u ra bàn.
Nguyên Bảo lập tức ba chân bốn cẳng hấp tấp bò dậy, không dám nhìn sang gương mặt cứng ngắc lạnh lùng của Ly Thanh đã vội vàng đóng cửa lại sau lưng. Lại nhìn thấy Đồng Tiễn đang che miệng cười, liền xấu hổ chạy tới chực P0'p cổ nó:
“Này thì cười! Cười! Còn cười! Cười nữa ta cắn ૮ɦếƭ ngươi!”
Đồng Tiễn không thèm che miệng nữa, vừa phá lên cười ha hả vừa bỏ chạy.
Tiếng cười lanh lảnh theo chân hai đứa nhỏ mà càng lúc càng xa.
Lan Uyên nhìn điểm tâm trên bàn mà hỏi Ly Thanh: “Muốn ăn loại nào?”
Ly Thanh nhìn lại Lan Uyên, ánh mắt nặng nề: “Còn ngươi muốn loại nào?”
Chậm rãi thu lại cây quạt, Lan Uyên nhìn sâu vào đôi mắt vàng rực rỡ đối diện: “Ta muốn ngươi.”
Ánh mắt thoát vần vũ mịt mờ như bị yểm sau tầng tầng sương phủ, rồi lại bỗng nhiên tản mác thanh trong, chỉ để lại sắc vàng chói mê người: “Vậy thì cứ muốn đi.”
Cây quạt trượt khỏi tay. Lan Uyên đứng dậy, rồi chậm rãi bước đến, từng bước từng bước thật cẩn thận; cho tới khi gần đến không thể gần hơn, tới khi trong đôi mắt đen sẫm thấm lam cũng phản chiếu ánh vàng rạng rỡ.
Ng'n t đỡ lấy chiếc cằm thanh mảnh, đôi môi cũng vội vàng mà kề gần, đầu lưỡi cố tình mở thoát đầu môi đối phương, tiến nhanh vào mà nhẹ nhàng vờn lấy *** mềm mại. Nhận ra sự thụ động của y, lại càng cố dấn sâu thêm nụ hôn thành cháy bỏng. Trong lúc vai tựa má kề, vẫn không quên chầm chậm theo dõi đôi mắt vàng rực mở to vô tình như không muốn kia mà áp sát hơn chút nữa, đến khi đẩy y dựa sát vào góc tường. Răng khẽ nhấn một vết trên môi, thỏa mãn nhìn thấy y khẽ nhíu mày rồi đành cam tâm nhắm chặt mắt lại, để mặc cho sóng tình cuốn trôi.
Buông nhau ra rồi mà hơi thở dốc vẫn còn vấn vương quấn quít, hắn khẽ vươn đầu lưỡi *** môi, cắt đứt sợi chỉ bạc trong suốt gắn kết bờ môi hai người, để nó tùy ý chảy dọc xuống khóe miệng.
“Tuyệt lắm. Nhưng ta vẫn cảm thấy chưa đủ… Ta…” Nhưng phần còn lại của câu nói khàn khàn đã biến mất giữa khi Ly Thanh chủ động kề sát tới.
Cảm thấy đầu lưỡi của y nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng, rồi dừng lại lưu luyến trên bờ môi mà không hề tiến đến, liền không chịu đựng được nữa mà tự vươn lưỡi ra mời gọi, ngươi tiến ta lui, nồng nàn mê mẩn, chỉ hận không thể nuốt trọn đối phương vào lòng.
… Sắc tình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc