Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 42

Tác giả: Vân Thanh

Đôt nhiên, nàng có cảm giác như bị một người nào đó theo dõi, lông tơ ko tự chủ dựng đứng, nàng chậm rãi xoay người, bất ngờ đối diện với 1 đôi mắt lạnh như băng. Thân thể nàng hoàn toàn ko thể nhúc nhích, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn hắn. Đã bao lâu? Rốt cuộc bọn họ đã ko gặp nhau bao lâu? Lệ nóng ko tự chủ trào ra khỏi khóe mắt nàng
Cặp mắt kia lóe sáng ý đùa cợt, như đang cười nhạo nàng,vì chính cái thái độ này, nàng rất chán ghét hắn. Ba năm nay, nàng đã rời bỏ hắn, tại sao hiện tại ông trời lại sắp đặt cho bọn họ gặp nhau?
Nàng tự nói với bản thân mình, là tại hắn vô tình, nàng cần gì phải đối với hắn có phản ứng? Ánh mắt nàng nhìn về một nữ tử đang choàng vai hắn - một người phụ nữ rất mỹ lệ
Nàng vốn muốn quay đầu đi, nhưng lại nghĩ đến Thiên Mạch, nếu hôm nay đã quyết định đóng giả làm ban gái hắn, nàng ko thể cứ như vậy mà bỏ đi. Hạ quyết tâm, nàng dứt khoát xoay người đi ra ngoài
Đi vào hoa viên, nàng tùy tiện để gió lạnh thổi lùa vào làn tóc dài của mình, nhớ tới quá khứ cùng Cung Thần Hạo kết hôn, bọn họ đã từng trải qua nhiều ngày thật ngọt ngào, nhưng hiện tại khi nhớ lại, ngọt ngào đã ko còn nữa mà thay vào đó lại là chua xót
Đột nhiên, một giọng nói đùa cợt vang lên kéo nàng từ trong ký ức trở về với thực tại
“Sao rồi? Ở một mình ko cảm thấy tịch mịch hay sao?”
Lôi Dĩnh rất nhanh quay người lại, khuôn mặt tuấn dật cùng khí chất bức người ấy vẫn như trước, chỉ có đôi mắt đang lóe ra một tia sáng lạ cao thâm khó lường
Hắn đi lên phía trước, nheo mắt lại nhìn nàng “Sao lại ko nói lời nào? Hay là nhìn thấy anh mừng quá nên ko nói thành lời?” Từ khi gặp nàng cùng Thiên Mạch sánh vai đi vào bữa tiệc, tầm mắt của hắn đã ko rời nàng. Tiểu nữ nhân này, cũng dám cùng nam nhân khác thân mật như vậy? Điều nay làm cho lòng hắn thật khó chịu
“Anh………..sao anh lại ở chỗ này?” Nàng kinh ngạc hỏi, đôi mắt đẹp mở to nhìn hắn, hắn ko phải đang ở T thị sao? Làm sao lại đếnParis? Sao lại xuất hiện trong bữa tiệc này? Một tràng câu hỏi hiện lên trong đầu nàng
“Nhận được thiếp mời mới tới đây? Sao vậy? Thấy chồng mình xuất hiện ở nơi này, em thấy rất kì quái sao?” Hắn nhún vai, rất nhẹ nhàng nói
Chồng? Từ ngữ này thật giống như hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ yên tĩnh, khiến nàng ko khỏi run lên “Chúng ta đã ly hôn”
Lôi Dĩnh nhìn hắn nói, khi ra đi nàng đã để lại đơn ly hôn, hắn ko thể nào ko ký
“Đó là suy nghĩ của em, ko phải của anh” Hắn cũng ko tức giận, bây giờ ko phải là thời điểm để tức giận
Nghe giọng điệu của hắn, Lôi Dĩnh mở to hai mắt nói “Anh ko ký?” Từ khi nghe được hắn nói , nàng trực tiếp nảy sinh ra một ý tưởng
“Em thử đoán đi?” Hắn cười tà nhìn nàng, ba năm ko thấy mặt, nàng đã tỏ ra trưởng thành đôi chút, tuy rằng khuôn mặt trẻ con kia vẫn ko đổi
Lôi Dĩnh cúi đầu ko muốn thấy nét tươi cười của hắn “Nếu anh ko ký, lần sau hẹn thời gian, chúng ta đi gặp luật sư một lần”
Nụ cười trên mặt hắn có chút ko dừng lại được, cô gái nhỏ này, chẳng lẽ ko biết hắn đang cho nàng một cái thang để leo xuống sao? Nàng chẳng lẽ ko muốn đi theo bậc thang này xuống sao?
Nhìn hắn thật lâu vẫn ko đáp lại “Nếu ko có chuyện gì, tôi đi trước” Nói xong, Lôi DĨnh chưa bước đã muốn rời đi
Hắn một tay giữ chặt nàng, tỏ vẻ kinh ngạc nhíu một bên mày “Vài năm ko gặp, tính tình thay đổi thật nhiều!”
“Đúng vậy! Nếu anh ko thích, thì tự mình cút đi!”
“Như vậy sao được, nếu anh đi rồi, vợ anh ko phải lại muốn bỏ chạy nữa sao?” Hắn đột nhiên vươn tay ôm lấy eo nàng
Nàng muốn đẩy tay hắn ra , hắn lại há mồm ngậm lấy vành tai nàng, nhẹ nhàng nhấm nháp.Taykia lại vịn thật chặt eo nàng, tay còn lại dời đi đôi tay nàng đang che môi , sau đó lại lập tức đem môi mình chuyển dời lên môi nàng, bắt đầu hôn thật nhiệt liệt
Ngoại trừ việc đem mọi tức giận phát tiết vào lúc này, hắn ko nghĩ ra phương pháp nào có thể giúp mình ko tức giận, tiểu nữ nhân này càng ngày càng ko nghe lời
____________________________________
“Bác gái, làm sao bây giờ? Mạch ca ca sao lại đem người đàn bà kia dự tiệc? Hắn làm như vậy đã đẩy chúng ta vào tình cảnh rất khó xử?” Vừa đi vào thư phòng, Úc Tiêm Nhân hai mắt đã đẫm lệ ràn rụa , ai oán nói với Tống Trân
“Tiêm Nhân, chuyện này bác nhất định sẽ cho con một cái công bằng, vị trí con dâu Minh gia, nhất định phải là của con” Tống Trân từ trên bàn làm việc rút ra một tờ khăn giấy, giúp nàng lau nước mắt , an ủi nói
“Bác gái……….” dịu dàng lên tiếng, lệ nóng lại rơi nhanh xuống bờ má, nàng tỏ ra thật đáng thương
“Ngoan nào, có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ ko cho phép Mạch nhi đem con nhỏ ko rõ lai lịch đó trở thành con dâu của Minh gia” Nàng từ đầu đã nhìn thấy Úc Tiêm Nhân lớn lên, mặc dù “nàng” (Úc Tiêm Nhân” có chút tùy tiện, nhưng căn bản vẫn là một cô gái thiện lương, hơn nữa xét về phương diện gia đình, cũng là người môn đăng hộ đối
Cốc , cốc………………
Minh Thiên Mạch đẩy của ra đi vào thư phòng “Mẹ , Tiêm Nhân”
“Mạch ca ca” Úc Tiêm Nhân cúi đầu, nhỏ giọng kêu lên
“Được rồi, Tiêm Nhân, con đi ra trước, ta và Mạch sẽ nói ra suy nghĩ của mình” Tống Trân nắm tay nàng vỗ vỗ giúp nàng yên tâm, tất cả mọi chuyện đều đã có “nàng” (Tống Trân) lo
Úc Tiêm Nhân tự hiểu được ý nàng “Dạ, vậy Tiêm Nhân sẽ ra ngoài tìm ba ” Nói xong, khẽ liếc qua Thiên Mạch, nàng mới rời khỏi thư phòng, thuận tiên giúp họ đóng cửa lại
Ngồi xuống sô pha trong thư phòng, Minh Thiên Mạch giương mắt nhìn Tống Trân đứng trước mặt nói “Mẹ, mẹ muốn cùng con nói chuyện gì” Hắn ko vòng vo mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề
Khuôn mặt vốn tươi cười hiền lành của Tống Trân lập tức trở nên nghiêm túc hẳn, nàng bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Minh Thiên Mạch
“Mẹ giận con ko nói trước cho mẹ biết , mà hôm nay ở bữa tiệc đã trực tiếp hướng mọi người tuyên bố thân phân của nàng?” Minh Thiên Mạch đương nhiên hiểu được mẫu thân giận vì cái gì, nhưng mà hắn ko biết là hắn đã làm gì sai
“Con đã biết mẹ giận, tại sao trước mặt nhiều người như vậy lại tuyên bố nó là “vị hôn thê” của con? Con có còn xem ta làm mẹ?” Tống Trân tức giận nói, nàng đã sớm lựa chọn con dâu cho mình, làm sao có thể vì một câu nói của hắn, mà thay đổi quyết định
“Mẹ, con đã sớm nói với mẹ, con đã có người yêu, Tiêm Nhân chỉ là người mẹ lựa chọn cho con, hướng hồ, con từ lâu chỉ xem nàng như em gái, làm sao có thể ở chung với nàng?” Minh Thiên mạch cố gắng ăn nói thật mềm mỏng, hắn ko muốn cùng mẹ hắn ấm ỹ, bình tĩnh hòa nhã đem mọi chuyện nói ra là phương pháp tối ưu nhất
“Mạch nhi, mẹ cũng vì muốn tốt cho con, Tiêm Nhân là một cô gái tốt, từ nhỏ đã thích con, hơn nữa vô luận là xét về diện mạo , khí chất hay bối cảnh gia đình, vẫn vượt xa cô gái tên là cái gì Dĩnh kia” Tống Trân tận tình khuyên nhủ, nàng rất hi vọng Mạch nhi có thể rước Tiêm Nhân vào Minh gia, nếu được như vậy thì mối quan hệ giữa hai nhà sẽ trở nên rất tốt
“Lôi Dĩnh, nàng tên Lôi Dĩnh, mẹ có thể gọi nàng là tiểu Dĩnh hoặc Dĩnh nhi, còn nữa, Tiêm Nhân là do mẹ chủ động áp đặt cho con, con tới bây giờ vẫn ko tán thành, con thật sự yêu Lôi Dĩnh, người con thật sự muốn kết hôn cũng chỉ có mình nàng” Minh Thiên Mạch nói rõ ý tứ của mình, đối với phần cảm tình ko dễ dàng có được này, hắn muốn bảo vệ nó thật tốt
“Ta mặc kệ nó tên là cái gì, dù sao ta cũng sẽ ko chấp nhận cho con cưới nó, áp đặt?? Người làm cha làm mẹ, luôn muốn con mình hạnh phúc, hi vọng nó có thể tìm được 1 người vợ tốt, cùng nàng chung sống cả đời,”lựa chọn Tiêm Nhân là cách mà nàng muốn giúp cho Thiên Mạch được hạnh phúc , Tống Trân sau khi nhận định lại, đã quyết định Tiêm Nhân chính là con dâu mình, nữ nhân khác đừng mơ tưởng lọt vào mắt nàng
“Mẹ, con sẽ cùng mẹ nói lại một lần, con chỉ xem Tiêm Nhân như em gái, ko thể đối với nàng nảy sinh tình yêu, trước kia đã thế, hiện tại cũng vậy, về sau cũng sẽ như vậy” Minh Thiên Mạch thực kiên định nói
“Người phụ nữ kia có cái gì tốt? lại khiến cho con cứ một mực khăng khăng yêu nó? Con cũng biết, Tiêm Nhân từ nhỏ đã thích con, hơn nữa nó vẫn rất yêu con” Tống Trân nhìn hắn nói
“Yêu chính là yêu, ko có lý do gì khác” Minh Thiên Mạch nói
“Con……….con sao lại ko nghe rõ câu hỏi của ta?” Tống Trân nói
“Mẹ, chuyện này con nghĩ chúng ta ko cần phải bàn bạc lại, con đi ra ngoài trước, con sợ nàng ở một bữa tiệc lớn như vậy sẽ ko quen” Nói xong, Minh Thiên Mạch liền đứng dậy đẩy của đi ra, hiện tại nhiều lời chỉ vô ích, mẫu thân đã kịch liệt phản đối, vậy thì chỉ còn cách chậm rãi giải quyết
______________________
Lôi Dĩnh nhân cơ hội cắn Cung Thần Hạo một cái, hai tay dùng sức đẩy hắn ra, xoay người thoát đi, hắn……..hắn sao lại như vậy? Sao lại có thể hôn nàng?
Chạy đến toilet, Lôi Dĩnh đứng trước bồn rửa tay, trừng mắt nhìn hình ảnh phản chiếu qua ngươi, sau đó lại xúc miệng, nàng muốn rửa sạch hương vị của hắn
Mãi cho đến khi có một nữ nhân khác đi tới, nàng mới vội vàng đứng dậy, bộ dạng này của nàng rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm, nàng đành phải trốn vào trong một buồng vệ sinh
Nàng ngồi lên bồn câu, chùi đi dòng lệ vạn phần ủy khuất
Tại sao hắn lại có thể dễ dàng lay động tâm tình bình tĩnh của nàng?
Tại sao hắn lại có thể nói ra dễ dàng một tiếng “vợ”?
Tại sao hắn lại xuất hiện trước mặt nàng?? Tại sao?? Tại sao??
Lúc này, lại có hai nữ nhân đi vào toi let, một bên đang chỉnh sửa lại bản thân, một bên to nhỏ nói chuyện”Ai! Ko nghờ tới xí nghiệp Kim Đồng cũng có ngày rơi vào tay giặc” Nữ nhân thứ nhất thở dài, gần như muốn khóc
“Sao vậy? Cảm thấy thật đáng tiếc à?Bởi vì nữ nhân vậy chính ko phải là cô” Nữ nhân thứ hai trêu chọc hỏi
“Nói gì thì nói, tôi cũng là người đã có chồng” Nữ nhân thứ nhất nói, nghe qua có chút thẹn quá hóa giận, nhưng mà có vẻ ko nghiêm trọng lắm
“Giả vờ nữa a! nữ nhân nơi này có ai lại ko hi vọng mình được làm nữ nhân vật chính kia? Chồng sao? Chỉ cần Kim Đồng nguyện ý, vứt chồng bỏ con chẳng hề hấn gì!” Nữ nhân thứ hai tỏ ra khinh thường
“Bao gồm cả cô sao?” Nữ nhân thứ nhất hỏi ngược lại, mang chút hương vị mất mát
“Đương nhiên” nữ nhân thứ hai ko do dự thừa nhận
Hai người cười ha ha trong chốc lát, rồi mới sánh vai cùng nhau ra ngoài
Kim Đồng? Là tên người nào sao? Hắn là ai vậy? Chỉ cần hắn nguyện ý là có thể làm cho tất cả phụ nữ ko tiếc vứt chồng bỏ con sao?
Lôi Dĩnh nghe qua thật khiếp sợ, cũng ko tránh khỏ trầm tư tò mò
Người đi dự tiệc lần này hơn phân nữa là người Trung Quốc, nhân vật “Kim đồng” trong lời nói của các nàng , nàng rất khó đoán ra hắn thật sự là ai?
Cốc cốc cốc
Đột nhiên, căn buồng vệ sinh nàng đang tạm trốn vang lên tiếng đập cửa, chưa kịp phản ứng, thì lời nói đã cùng với tiếng đập cửa kia vang lên khiến nàng rơi vào tình huống ngu ngơ
“Tôi biết cô ở bên trong, Lôi Dĩnh” Giọng nói của một người phụ nữ xa lạ vang lên, người này lại biết tên nàng
Lôi Dĩnh do dự 1 chút, vẫn quyết định xoay cửa , đi ra
“Cô là?” Nàng nhìn vào vị mỹ nữ xa lạ trước mặt, là người thứ nhất vừa bước vào toi let, ánh mắt kỳ quái, nàng nhìn vào nữ nhân
“Cô đương nhiên ko biết tôi, nhưng đối với cô, tôi lại hiểu biết rất rõ” Mỹ nữ tươi cười khả ái đánh gia nàng
Lôi Dĩnh có chút kinh ngạc nhìn nàng, ko rõ ý tứ lời nói? Nàng biết mình?”
“Tôi họ Trần, tên Trần Ly, nhưng mà mọi người vẫn thường gọi tôi là Juli” Mỹ nữ tự giới thiệu
“Xin chào” Lôi Dĩnh lịch sự nói
“Cầm” Trần Ly đưa ra một cây lược
“Cám ơn” Lôi Dĩnh trực tiếp nhận lược, hướng nàng nói tiếng cảm ơn, nhìn gương vấn lại tóc, sau đó mới đem lược trả lại
“Muốn trang điểm lại hay ko?” Trần Ly hỏi
“Ko cần, cảm ơn” Lôi Dĩnh nói
“Tùy cô, tôi đây đi trước” Trần Ly nhìn gương chỉnh lại lọn tóc xoăn dài một chút, rồi chuyển mình rời đi
Lôi Dĩnh nhìn theo bóng lưng, có chút cảm giác ko nói thành lời, nữ nhân này tỏ ra quen biết nàng, nhưng đối với nàng lại ko có ý thù địch, chỉ có thái độ bình tĩnh
Xua đi suy nghĩ của chính mình, nàng ko muốn suy nghĩ quá nhiều, nàng hiện tại chỉ muốn về nhà sớm một chút,sớm 1 chút nhìn thấy Huyên Huyên
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc