Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 39

Tác giả: Vân Thanh

Ba năm sau
“Tiểu Dĩnh”
Lôi Dĩnh ôm đứa bé quay người, đã nhìn thấy Tiêu Ngự Phi anh tuấn dựa vào xe , cầm trên tay kính mát hướng nàng bắt tay, khóe môi nở nụ cười đẹp
Ba năm, nàng cũng ko thay đổi bao nhiêu , giống như năm tháng chưa bao giờ lưu lại dấu vết trên gương mặt trẻ con của nàng . Nàng căn bản ko giống như một người mẹ nhỏ
“Anh sao lại tới?” Lôi Dĩnh ôm đứa trẻ tươi cười đi lên phía trước nói, ba năm nay,hắn luôn cách một hai tháng sẽ đến thăm nàng 1 lần, cho nên đối với sự xuất hiện của hắn, nàng cũng ko cảm thấy kinh ngạc
Tiêu Ngự Phi đứng thẳng người , đem kính râm treo vào trước иgự¢ , hay tay đặt lên mặt Tử Huyên vỗ vỗ, cười nói “Nhớ tiểu Huyên Huyên , nào……….Huyên Huyên, cho ba nuôi ôm một cái”
Chỉ thấy đứa bé con tay giơ ra, giọng nói 乃úng ra sữa kêu lên “Ba nuôi………ba nuôi……..ôm………ôm” Hiển nhiên nhìn thấy hắn, nó rất vui vẻ
Tiêu Ngự Phi nhận Huyên Huyên trong tay Lôi Dĩnh, hướng lên mặt Huyên Huyên hôn một cái “Có nhớ ba nuôi không a?” Nhìn Huyên Huyên ánh mắt hắn tràn đầy sủng nịch
Lôi Tử Huyên cười khánh khách gật đầu “Nhớ………Huyên Huyên có nhớ cha nuôi nha……………nhớ…………..nhớ………..nhớ lắm đó.. Huyên Huyên gần đây rất ngoan nha…………..ba nuôi có nhớ Huyên Huyên không?” Đôi mắt sáng long lanh thẳng tắp nhìn hắn , sau đó cái miệng nhỏ nhắn lại “chụt” ở trên mặt hắn 1 tiếng thật lớn
“Ha…………ba nuôi cũng rất nhớ Huyên Huyên” Nói xong, hắn lại hôn lên hai má Huyên Huyên vài cái, sau đó lại ôm Huyên Huyên vòng vo hai vòng
Lôi Dĩnh khoanh hai tay, cười nhìn một màn này , nàng thật thỏa mãn; Huyên Huyên năm nay đã gần hai tuổi rưỡi, là một tiểu công chúa xinh đẹp, có gương mặt trẻ con giống nàng , các bạn nàng đều nói Tiểu Huyên Huyên là từ một khuôn mẫu của nàng đi ra
“Thật là, có ba nuôi, liền quên mẹ rồi” Lôi Dĩnh giả vờ tức giận bĩu môi nói
“Huyên Huyên rất yêu mẹ……….thật……….a!” Lôi Tử Huyên nháy nháy đôi mắt to xinh đẹp
“A………mẹ biết, mẹ đùa Huyên Huyền thôi!” Lôi Dĩnh cười vươn tay bẹo khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyên Huyên 1 chút, đúng là một nhóc dở hơi
“Chẳng lẽ Huyên Huyên ko thương cha nuôi sao?” Tiêu Ngự Phi trầm giọng nói
“Huyên Huyên cũng yêu ba nuôi……….” Lôi Tử Huyên cười nói, sau khi nói xong , lại ở trên mặt hắn “chụt” 1 cái
“Ha………..ba nuôi cũng yêu Huyên Huyên, ha………….Huyên Huyên cùng mẹ đi đâu a?” Tiêu Ngự cười nhìn Huyên Huyên hỏi
“Gặp ba Mạch a………..” giọng nói dễ nghe lại vang lên, đôi tay nhỏ bé tò mò đem kính râm hắn mắc trước иgự¢ chơi
“Vừa rồi Thiên Mạch ca có gọi điện đến đây, nói muốn gặp Huyên Huyên” Lôi DĨnh cười giải thích nói
“A…………vậy đi thôi, anh đưa bọn em qua” Tiêu Ngự Phi nói xong liền mở cửa xe, tay chỉnh sửa trang phục một chút, có ý muốn mời nàng lên xe
Lôi Dĩnh cười cười, cũng ko phản đối, ngồi lên, sau đó nhận lại Tử Huyên từ trong lòng hắn, rồi đặt nàng ngồi lên đùi mình, sau khi thấy các nàng ngồi yên, hắn mới đóng cửa xe, vòng qua đầu xe, ngồi vào vị trí điều khiển
“Muốn đi đâu?” Tiêu Ngự Phi tay đặt lên vô lăng, quay đầu hỏi nàng
“Phố Tử Vân” Lôi Dĩnh vừa thắt dây an toàn, vừa dịu dàng trả lời
Tiêu Ngự Phi tay vuốt ve đầu Huyên Huyên nói ” Đi nha……………bắt đầu đi gặp ba Mạch của con……………” cười nói xong, hắn liền nhấn chân ga, hướng điểm hẹn đi tới
“Tiểu Vân đâu?” Lôi Dĩnh quay đầu hỏi, còn Tử Huyên giương bàn tay nhỏ bé lục lọi
“Nàng còn bận việc, nên kêu anh đến đón bọn em tới khách sạn, lát nữa sẽ cùng nhau ăn tối” Tiêu Ngự Phi đáp trả
“A……………..em còn tưởng nàng không quay lại chứ?” Lôi Dĩnh nói
“Mẹ…………..”Lôi Tử Huyên ngồi trên đùi Lôi Dĩnh, quay người lại nhìn nàng kêu lên
“Sao vậy?” Lôi DĨnh lo lắng nhìn nàng hỏi
“Chúng ta khi nào có thể gặp mặt ba Mạch a………….” Lôi Tử Huyên nghịch ngợm tóc Lôi DĨnh hỏi, không chú ý đến sắc mặt lo lắng của nàng
Lôi Dĩnh còn tưởng nàng không khỏe nữa chứ? Đem bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy tóc mình kéo ra , nàng nói “Một lát nữa có thể thấy ba Mạch rồi”
“Hay nha………. Nhình thấy ba Mạch là có thể ăn kem ly……..Huyên Huyên rất vui………….” nói xong liền vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé
“Xem ra Huyên Huyên chỉ thân với ba Mạch thôi! Làm cho anh có chút ghen tị” Tiêu Ngự Phi vừa chú ý đến phía trước,vừa quay đầu lại hướng Lôi DĨnh báo oán
“A………………ai kêu số lần anh thăm Huyên Huyên không nhiều bằng Thiên Mạch a!” Lôi Dĩnh cười nói , ôm nhóc con ngồi xuống
“Buổi tối là có thể gặp được, mẹ nuôi hiện tại còn đang làm việc, một lát nữa chúng ta thăm ba Mạch xong, phải đi thăm mẹ nuôi , sau đó cùng nhau ăn đại tiệc được ko?” Giọng điệu Tiêu Ngự Phi cực kì nhu hòa, nụ cười trên mặt cũng rộng mở
“Mẹ………..Huyên Huyên hôm nay rất vui a…………..” Lôi Tử Huyên cười khanh khách nói
“Huyên Huyên vui vẻ là tốt rồi” Nhìn Tử Huyên vui vẻ, tâm tình của nàng cũng tốt theo “Huyên Huyên hiện tại phải ngồi yên a!! Như vậy mới có thể nhìn ba Mạch sớm 1 chút” Tiểu nha đầu này luôn nhích tới nhích lui, nếu bị ngã sẽ ko tốt
“Được…………Huyên Huyên sẽ ngoan ngoãn a……….” Lôi Tử Huyên nói xong liền ngồi rất yên lại ko động đậy, chỉ mở to mắt nhìn xung quanh
“Ha…………….Huyên Huyên thật biết nghe lời” Tiêu Ngự Phi cười lên tiếng
“Đúng vậy a!! Cho nên anh cũng phải kết hôn với Tiểu Vân sớm 1 chút” Lôi Dĩnh cười nói
“Có đạo lý, anh trở về sẽ cùng nàng thương lượng thử” Tiêu Ngự Phi nói, ánh mắt lại thâm tình liếc nhìn nàng 1 cái
Lôi Dĩnh cũng ko chú ý đến ánh mắt nóng cháy của hắn, nàng hiện tại rất ổn định, cũng rất hạnh phúc, lòng của nàng cũng ko phải làm bằng tảng đã, nên cũng hiểu được Tiêu Ngự Phi đối tốt với nàng vượt qua tình bạn, còn cả Thiên Mạch, cũng một mực yên nặng vì nàng hi sinh
Nhưng nàng không thể cho bọn họ thứ tình yêu họ muốn, trừ bỏ thân tình nàng không thể cho bọn họ thứ tình cảm nào khác, ba năm nay, nàng đã sớm coi bọn họ như anh trai, người thân luôn chăm sóc nàng, nàng rất hi vọng bọn họ có thể buông nàng, không cần chăm sóc nàng như thế nữa
Hiện tại nhìn thấy hắn đã tìm được hạnh phúc của mình, nàng rất vui vẻ, cũng thật lòng chúc phúc hắn
Về phần Thiên Mạch……………
Nàng thật không biết nên lấy tâm tình gì đi gặp hắn, nghĩ đến hắn vì nàng mà hi sinh, nàng thật cảm động, cũng rất cảm kích, nhưng cảm kích không phải là tình yêu
Cúi đầu nhìn Huyên Huyên trong lòng, con bé thật lòng thích Thiên Mạch, phải nói là dính chặt lấy hắn, buổi tối nhất định phải nghe hắn kể chuyện cổ tích cho nó nghe, nó mới ngoan ngoãn ngủ, tuần nào mà ko gặp được hắn, là đã la hét muốn gặp hắn, hôm nay rốt cuộc nó cũng có thể gặp, lúc ra cửa đã cực kì vui vẻ
Nàng đã từng suy nghĩ, có nên vì Huyên Huyên chấp nhận Thiên Mạch hay không, nhưng mà nếu làm như vậy, đối với Thiên Mạch mà nói thật ko công bằng, nàng ko thương hắn, không thể đáp trả tình cảm của hắn, cho nên, nàng rất hi vọng hắn sẽ tìm được một nữ nhân chân chính thương hắn mà hắn cũng yêu nữ nhân đó
“Đến rồi…………….Tuyển Huyên Huyên cùng mẹ mau xuông xe đi” Tiêu Ngự Phi dừng xe quay đầu dịu dàng nói với các nàng
“Mẹ, lát nữa có thể ăn kem ly sao?” Lôi Tử Huyên sau khi xuống xe nắm lấy bàn tay Lôi Dĩnh, ngước đầu hỏi
Không đợi Lôi Dĩnh trả lời, Tiêu Ngự Phi đã nhanh chóng tiến lên , một phen ôm lấy Lôi Tử Huyên, nhẹ tay béo cái mũi nhỏ của nàng cười nói “Đương nhiên là có thể, nhưng ko thể ăn nhiều, nếu ko sẽ đau bụng , biết ko?”
“Huyên Huyên biết a…………..mẹ có nói qua………………Huyên Huyên cũng chỉ ăn 1 ly…….” Lôi Tử Huyên vui vẻ vươn 1 ngón ut khoa tay múa chân nói
“Rất ngoan…….nào, ba nuôi sẽ thưởng cho con một cái Kiss….” Tiêu Ngự nói xong, liên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái
“A…………được rồi, hai người các ngươi được rồi, đã đến cửa lớn, đừng làm loạn” Lôi Dĩnh cười nói, làm cho bọn họ chú ý đến hình tượng
Hình ảnh này , hiển nhiên là của một gia đình 3 người hạnh phúc, người phục vụ đúng ở cửa tiếp khách, trên mặt lộ vẻ hâm mộ, miệng dịu dàng nói “Hoan nghênh đã ghé vào, xin hỏi có đặt bàn trước ko?”
Đi theo người phục vụ bước vào “Tử Vân Phường” , Lôi Dĩnh nhìn nhìn xung quanh “Có, cùng bạn bè trong này”
“Mẹ, con nhìn thấy ba Mach…………….bàn tay nhỏ bé của Lôi Tử Huyên chỉ chỉ vào Minh Thiên Mạch đang vẫy tay với nàng , lớn tiếng kêu lên “Ba Mạch, tiểu Huyên Huyên ở trong này a………………ba Mạch”
Bị nàng lớn tiếng kêu, tầm mắt bốn phía đều rơi vào người bọn họ, Lôi Dĩnh ngượng ngùng nhìn nhìn bốn phía gật gật đầu tỏ vẻ xin lỗi , sau đó lại nhìn Lôi Tử Huyên nhỏ giọng dạy dỗ “Huyên Huyên, đây là nơi công cộng ko thể nói chuyện lớn tiếng, mẹ có dặn qua, sao con cứ quên?”
Lôi Tử Huyên nghe giọng nói của mẹ có vẻ tức giận, nhất thời hiểu được mình làm sai, vì thế chỉ cúi đầu dúi vào иgự¢ Tiêu Ngự Phi, ko dám nhìn Lôi Dĩnh cũng ko dám lớn tiếng nữa
Tiêu Ngự Phi nhìn Huyên Huyên trong lòng nói “Con nít mà!! Khó tránh mau quên, hơn nữa Huyên Huyên so với các bạn đồng trang lứa lại rất hiểu chuyện nghe lời”
Người phục vụ đứng bên cạnh nhìn, đã quên mất mình muốn làm gì, bởi vì nàng hiện tại mới nhìn rõ, nam nhân siêu đẹp trai ôm đứa bé này, nàng nhìn rất quen mắt, nhưng lại ko nghĩ ra là đã gặp qua
Lôi Dĩnh cũng ko nói gì thêm, đi đến chỗ Minh Thiên Mạch đang ngồi , để lại người phục vụ háo sắc, vẫn còn đứng nguyên một chỗ
Đợi cho bọn họ đi xa, nàng mới lấy lại tinh thân , hướng bốn phía khom lưng 1 chút, rồi mới nhớ đến trách nhiệm của mình, ở trong này thường xuyên có thể nhìn thấy nam nhân anh tuấn, nhưng nam nhân có sức quyến rũ vừa rồi kia nàng là lần đầu tiên gặp , ai…….., đáng tiếc, hắn đã là gươm có chủ
Lôi Dĩnh cùng Lôi Tử Huyên ngồi một bên, mà Minh Thiên Mạch và Tiêu Ngự Phi lại ngồi đối diện các nàng, Tiểu Huyên Huyên cũng ko dám nói gì nữa, bởi vì sợ mẹ lại tức giận như vừa rồi
“Tiểu Huyên Huyên sao chưa gọi ba nuôi? Có phải một tuần ko gặp mặt, con đã đem ba nuôi quên sạch sẽ rồi??” Minh Thiên Mạch chống tay lên bàn, đầu dựa vào 1 bàn tay, nhìn Lôi Tử Huyên đối diện ai oán nói
Lôi Tử Huyên quay đầu cẩn thận liếc mắt nhìn Lôi Dĩnh một cái , nhưng nàng ko có nhìn lại nó, mà ánh nhìn vẫn chăm chú vào menu, nó đành nhìn về phía Thiên Mạch, nhỏ giọng nói :”Ba Mạch………….” lần này nó đã đem lời nói của Lôi Dĩnh nhớ thật kỹ, ở nơi này ko thể lớn tiếng nói giận, nếu ko mẹ sẽ giận
Tiêu Ngự Phi bị hành động vừa cẩn thận lại vừa đáng yêu này của nàng làm cho tức cười, thu hồi tầm mắt đặt trên người Lôi Dĩnh “Em xem, bị em nói 1 câu,bé con của chúng ko dám lớn tiếng nói chuyện nữa”
“Đây là phép lịch sự, từ nhỏ phải được dạy dỗ” Lôi Dĩnh ko để ý tới lời của hắn, nói ra suy nghĩ của mình, lịch sự rất quan trọng
Minh Thiên Mạch như trước vẫn nhìn Lôi Tử Huyên, nàng vẫn cúi cái đầu nhỏ, không biết đang làm gì, nhẹ nhàng, hắn vươn tay vuốt ve đầu nàng nói “Tiểu Huyên Huyên, còn chưa nói nhớ cha nuôi phải ko?”
Lôi Tử Huyên ngẩng đầu ngước nhìn ánh mắt cưng chìu của hắn, tiện đà nhỏ giọng trả lời “Muốn………..”nói xong liền cúi đầu , tay nhỏ bé đan vào một chỗ
Minh Thiên Mạch ngồi thẳng người, nhìn Lôi Dĩnh, Tiêu Ngự Phi cũng nhìn nàng
Lôi DĨnh ngừng lại động tác lẩm nhẩm, bị hai ánh mắt gắt gao nhìn mình chăm chăm, nàng rất ko thoải mái, giương ánh mắt trừng bọn họ 1 cái, mới nhẹ nhàng quay sang Lôi Tử Huyên bên cạnh nói “Được rồi, mẹ ko giận, Huyên Huyên phải nhớ kỹ, lần sau ko được như vậy nữa!!”
“Mẹ thật ko tức giận sao??” Lôi tử Huyên quay đầu chớp mắt to nhìn nàng hỏi
Lôi DĨnh tay vuốt vuốt tóc nàng , cười nói “Thật”
Lôi Tử Huyên lúc này mới giống như vừa uống được thuốc an thần, rời khỏi chỗ ngồi, lướt qua Lôi Dĩnh, sau lại hướng vào lòng Minh Thiên Mạch, toàn bộ động tác rất lưu loát liền mạch, tay nhỏ bé gắt gao ôm lấy cổ Minh Thiên Mạch, nàng ngước đầu ngọt ngào nói “Huyên Huyên nhớ………nhớ ba Mạch lắm lắm…………”
Lôi Dĩnh buồn cười nhìn hình ảnh này, mà Tiêu Ngự Phi cũng mở to hai mắt nhìn, không ngờ tiểu Huyên Huyên lại thân với hắn như vậy, trong lòng nổi lên chút chua xót
“Ba Mạch cũng rất nhớ Huyên Huyên a!!” Minh Thiên Mạch cười nói, hắn biết chuyện Huyên Huyên rất thân với hắn, cho nên hắn muốn bắt lấy cơ hội này, có lẽ nàng sẽ chấp nhận mình
“Các người đừng ở chỗ này diễn cha con tình thâm nữa, ăn cơm nhanh chút đi!! Sắp ૮ɦếƭ đói rồi” Tiêu Ngự Phi ngồi bên cạnh nhìn cũng nhìn ko được nữa, lên tiếng nói
“Ha………..xem ra có người nào đó đang ghen a!” Minh Thiên Mạch cười nói, nhưng tầm mắt như trước vẫn đặt ở trên người tiểu Huyên Huyên, tay ở trên người nàng chọc lét
Lôi Tử Huyên xoay xoay thân nhỏ, miệng cũng “ha ha” cười ko ngừng
“A……….Ngự Phi, chúng ta thuận tiện gọi cơm” Lôi Dĩnh cười nói, lập tức vẫy vẫy bồi bàn gọi cơm
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc