Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 38

Tác giả: Vân Thanh

Lôi DĨnh tay phải xách hành lý , tay trái cầm tờ giấy, ánh mắt nhìn về nhà ở xung quanh “số 10 , số 12, số 14, số 16…………”
Số 16 , Lôi Dĩnh dừng bước, xác nhận lại địa chỉ ghi trên mặt giấy, lại quay đầu nhìn về biển số, lúc này nàng mới xác định tìm đúng cửa rồi , cất tờ giấy lại, nàng nâng tay nhấn chuông
Lúc này từ bên trong đi ra là một bà già hiền lành, hơn nữa nhìn sơ qua nàng là người Phương Đông , không biết có phải là người Trung Quốc hay không, nhưng ở nước ngoài gặp được người Phương Đông như mình cũng thấy rất thân thiết
“xin chào” Lôi Dĩnh dùng tiếng anh chào hỏi, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào
Bạch Thu vừa ra cửa đã gặp được cô gái có gương mặt như Pu'p bê Phương Đông này thì đã có hảo cảm, nàng mở cửa, liền mở miệng nói “Xin chào, cô hẳn là người Trung Quốc?”
Ách………..thì ra nàng là người Trung Quốc, nụ cười trên môi Lôi Dĩnh mở rộng “A, con còn nghĩ bà là người Hàn Quốc, hoặc Nhật Bản”
“Vào đi” Bạch Thư khẽ giật mình trước thân hình hơi có vẻ mập mạp
“Bà bà” Lôi Dĩnh thấy có chút đường đột, vì thế lại lễ phép hỏi “A…….con có thể gọi người như vậy được không?”
“Được, mọi người thường xưng hô với ta như thế” Bạch Thư là người rất hòa đồng, cũng thích náo nhiệt, cho nên mới đem phòng cho thuê , nhưng mà nàng cũng có quy định người thuê phòng phải là người Trung Quốc, hơn nữa phải là nữ nhân
“Dạ, con về sau gọi người là bà bà” Lôi Dĩnh cười nói, bà bà nhìn qua rất hòa thuận, hơn nữa cũng thực từ ái
“Đúng rồi, con tên gì?” Bạch Thư hỏi
“Con tên Lôi Dĩnh, về sau bà có thể gọi con là Dĩnh nhi hay Tiểu Dĩnh đều được” Lôi Dĩnh đáp lời, đi theo chân nàng bước vào một phòng khách bên trong tòa nhà nhỏ
Phong cách bố trí thật ấm áp, vách tường trắng nhẹ, sô pha phớt hồng, còn có thảm hồng nhạt, tất cả màu sắc ở đây đều là màu nhẹ, phối hợp với nhau, nhìn qua thật thoải mái
“Tiểu Dĩnh con ở lầu hai, căn phòng thứ hai, quẹo phải” Bạch Thư nói
“Dạ” Lôi Dĩnh lên lầu đem hành lý sắp xếp lại thật tốt, mới xuống lầu , đem tiền thuê nhà, cùng chủ nhà làm quen một chút
Ở nơi này còn 6 nữ nhân trẻ tuổi nữa, bà bà cũng có một cháu gái ở nơi này, hơn nữa ngoài nàng ra còn có năm, sáu người phụ nữ khác trọ
Bà bà tên Bạch Thư, căn nhà lớn này, là ban đầu con nàng mua cho nàng sống dưỡng già, nhưng nàng là người thích náo nhiệt, tự thấy phòng ở rất lạnh lùng, nàng đã cố ý đem phòng cho thuê, phòng có chút lớn, nàng ở một mình rất cô đơn, mặc dù có người hầu, nhưng đến tối vẫn thấy căn phòng trống rỗng, không có ai
Ba vị khách trọ ở đây đều ở lầu hai, ở đối diện với Lôi Dĩnh là một lưu học sinh tên Tiểu Vũ, cách vách là một người tên Nam Cung Tuyệt , người này cùng một khách trọ khác gọi là Tôn Phỉ Lâm mở một cửa hàng bánh ngọt , những chuyện này đều là nàng theo lời bà bà biết được , về phần cháu gái của nàng cũng là một sinh viên, cùng đại học với Tiểu Vũ, tên Bạch Kì Linh
Các nàng đều phải đến tối mới về nhà, cho nên ban ngày bình thường sẽ ko gặp mặt được, trừ phi là ngày nghỉ , mới có thể thấy Tiểu Vũ và Bạch Kì Linh ở nhà, còn Nam Cung Tuyết và Tôn Phỉ Lâm thì ngay cả ngày nghỉ cũng làm việc
Lôi Dĩnh cũng không cùng Bạch Thư kí hợp đồng thuế mướn, bởi vì nàng cảm thấy ko cần thiết, bà bà là người rất tốt, hơn nữa đều là người Trung Quốc , như vậy càng dễ thân, cho nên nàng chỉ giao cho nàng tiền thuê nhà nửa năm cùng phí đồ ăn
Ban đêm, quán bar “Mị Ảnh”
“Tiểu tử, ngươi mấy ngày nay chạy đi đâu? Điện thoại gọi cũng không được?” Văn Hoa vừa đi đến quầy bar , tay liền đặt lên vai Tiêu Ngự Phi , nở nụ cười lưu manh
“Ra nước ngoài một chuyến” Tiêu Ngự Phi đơn giản trả lời, cũng không nhìn về phía hắn
Văn Hoa lập tức ngồi xuống bên cạnh hắn , quay sang Tề Thiếu Dương đang chế R*ợ*u kêu lên “Thiếu Dương, cho ta một ly whis key”
Một lát sau, hắn đưa ra một bình R*ợ*u cùng một ly R*ợ*u , nói “Tự rót, ta hiện tại rất bận” Tề Thiếu Dương nói xong, liền bưng bàn ra quầy bar
Văn hoa lắc lắc đầu, tiểu tử này cần gì phải bận việc như vậy a?? Tự mình rót ra một ly R*ợ*u , hắn nhìn Tiêu Ngự Phi bên cạnh hỏi “Muốn uống hay không?”
Tiêu Ngự Phi cầm lấy ly R*ợ*u, nâng ly uống một hơi cạn sạch, rồi đem ly R*ợ*u đặt trước mặt hắn, nhìn hắn giúp mình rót R*ợ*u “Sao ngươi lại rảnh rỗi đến đây?”
“A………….nhớ bọn ngươi” Văn Hoa trêu chọc nói, cầm lấy ly R*ợ*u nhấp một ít
“Lý do này thật khiến cho người ta khó tin” Tiêu Ngự Phi nói
“Nói thật, tôi hình như có cảm giác đám bọn cậu tất cả đều thay đổi?” Gần đây hắn gọi điện thoại cho bọn họ, họ không phải điện thoại tắt máy thì tâm tình cũng không tốt, hắn rất kì quái, trong lòng đoán rằng các huynh đệ có phải đang lâm vào xoáy nước tình cảm hay không?
“Có sao?” Tiêu Ngự Phi hỏi
“Có a!” Văn Hoa theo hướng Tiêu Ngự Phi ngồi nhích lại gần, chỉ vào Tề Thiếu Dương ở quầy bar “Trước tiên là nói về Thiếu Dương đi, ngươi cảm thấy hắn như thế nào?”
Tiêu Ngự Phi quan sát Tề Thiếu Dương một chút , cũng ko cảm thấy có chỗ nào không quen, đã nói “Vẫn như cũ”
Bàn tay Văn Hoa dùng sức vỗ lên bờ vai hắn nói “Ngươi ko thấy được ánh mắt của hắn so với trước có chút khác biệt sao? Hơn nữa , gần đây hắn đều ra sức làm việc, nói cũng không nhiều”
“Hắn bình thường cũng không nói nhiều” Tiêu Ngự Phi hiện tại đối với chuyện người khác cũng không thèm để ý, hắn hiện tại chỉ lo lắng cho cuộc sống của Lôi Dĩnh ở nước ngoài sẽ không quen, hơn nữa nàng còn mang thai đứa bé, càng nghĩ hắn càng không thể yên tâm
“Được, vậy không nói tới hắn, lại nói về Hạo, hắn gần đây cũng hỉ nộ vô thường , thật không biết là do hắn thấy bất mãn, hay do cuộc sống vợ chồng không hài hòa “Văn Hoa nói, lại uống 1 ngụm R*ợ*u
Nghe được lời Văn Hoa nhắc đến Cung Thần Hạo , Tiêu Ngự Phi liếc mắt âm trầm, một ngụm , đã đem toàn bộ ly R*ợ*u uống hết, nói “Ngươi trả tiền, ta đi trước” Nói xong, liền không dừng bước bỏ đi
Văn Hoa kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, mập mờ
Quay đầu nhìn lại Tề Thiếu Dương, trời ạ!! Một đám kì lạ, ngay cả Tang Tử Phàm ngày thương vẫn hay cãi nhau với hắn cũng trầm lặng , gọi hắn, hắn luôn nói có việc , không rảnh
Quên đi……………quên đi………..mặc kệ, uống xong ly R*ợ*u, trả tiền xong, hắn cũng rời đi ngay , hiện tại lúc này không bằng về nhà với bà xã
Lôi Dĩnh biến mất
Nàng thật sự biến mất, mặc hắn tìm cách nào cũng không thấy , gọi điện thoại cho nàng, thì được người báo dãy số này không có thật . Gọi điện thoại đến công ty, công ty lại nói nàng từ chức, ngay cả Thủy Diệc Đồng cũng ko biết chuyện nàng rời đi . Cũng có hỏi qua bạn tốt của nàng , Tô Khải Nhân, nhưng thứ mà hắn nhận lại chỉ là hai chữ – “Không biết”
Hiện tại hắn chỉ có thể đến xem xét chỗ ở của nàng , đây là tia hi vọng cuối cùng của hắn. Hắn nhấn chuông cửa ,người đi ra chỉ là một kẻ xa lạ, hiển nhiên, căn nhà này đã đổi chủ, sự tình tại sao cứ luôn không như mong muốn?
Cung Thần Hạo thất thần đi trên đường cái , hờ hững mở cửa xe ngồi xuống. ૮ɦếƭ tiệt, Cung Thần Hạo đánh một quyền vào vô lăng lẩm bẩm rủa . Hắn ko tin một người sống lớn như vậy lại biến mất vào hư không . Không thể, hắn không thể mất đi nàng, cho dù có đem cả thế giới này lục tung, hắn cũng quyết phải tìm ra nàng
Trầm tư một hồi lâu , Cung Thần Hạo chú tâm suy nghĩ, sau đó lại gọi đến một số hắn chưa bao giờ gọi “Tên Lôi Dĩnh, cho ngươi ba phút đồng hồ tra giấy tờ nhập cảnh của nàng” Chỉ chốc lát, Cung Thần Hạo bực tức cúp máy , không có, cục hàng không , không có ghi nhận giấy phép nhập cảnh của nàng, ૮ɦếƭ tiệt , nàng rốt cuộc là chạy đi đâu?
Hơn nửa tháng nay, hắn đã không ngừng bôn bà thăm dò , vì muốn kiếm tin tức của nàng, nhưng rồi hắn thật thất vọng, hắn…………….không tìm được nàng, mà mẹ vẫn thường thường gọi hỏi có thăm dò được tin tức của Lôi Dĩnh hay không, còn uy hiếp hắn, nếu tim không thấy Lôi Dĩnh thì đừng kêu nàng là mẹ . Điều này càng làm cho hắn cảm thấy thật áp lực
“Lôi Dĩnh, cô tốt nhất là nên cầu nguyện, đừng để tôi tìm thấy cô, nếu không, nợ nần cô nợ tôi , ở trên người cô nhất định tôi sẽ đòi lại gấp bội” Cung Thần Hạo cắn răng nói , thật ra là hắn sợ Lôi Dĩnh lẻ loi một mình ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm, nàng đúng là một ma nhân yêu tinh
Hắn không có tín ngưỡng, nhưng mà lần này hắn hi vọng ông trời có thể phù hộ cho nàng khỏe mạnh , bình an , cũng hi vọng , ông trời có thể nghe đượ lời cầu nguyện của hắn làm cho hắn sớm có ngày tìm được nàng, cùng nàng chào đón cục cưng
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc?” Phương Tử Kiệt không thể không cắt ngang suy nghĩ của hắn
“Sao vậy? Có tin tức Lôi Dĩnh sao?” Chẳng lẽ có tin tức của Lôi DĨnh? Khác biệt với sốt ruột trong lòng, hắn vẫn giả vờ thờ ơ hỏi
“Không phải, là 1 tin ko tốt!” Phương Tử Kiệt nhìn hắn hao gầy suốt một tuần, trong lòng có chút không quen
“Chuyện gì?” Hắn là Cung Thần Hạo, sẽ không vì chuyện riêng quên công việc
“Ở Italy có gọi về, nói khách sạn của chúng ta phát sinh chuyện nhân viên bãi công, đã mấy ngày nay, hiện tình thế đang diễn ra rất ác liệt, thật sự không biết nên xử lý như thế nào, cho nên………….” Phương Tử Kiệt trong lòng không hy vọng Cung Thần Hạo bị áp lực, nhưng chuyện này cũng chỉ có hắn có thể giải quyết
Trầm mặc một lát, Cung Thần Hạo nói “Đem tình huống kể lại cho tôi biết, rồi giúp tôi gọi tổng giám đốc khách sạn Italy , tôi muốn đích thân nói chuyện với hắn”
“Vâng, tổng giám đốc” Phương Tử Kiệt nói
Sự kiện nhân viên bãi công ở Italy , đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự hoạt động của khách sạn, hắn không thể không bay sang bên kia để lo liệu mọi chuyện chu toàn, cho nên việc tìm người , liền rơi vào đầu Phương Tử Kiệt, dặn dò hắn khi có tin nhất định phải báo cho hắn (Cung Thần Hạo)
Thủ đô Paris của nước Pháp là thành phố lớn nhất Châu Âu, cũng là một trong những đô thị phồn hoa nhất . Phía bắc nước Pháp , bờ tây Sông Xen . Sông Xen uốn lượn xuyên qua thành phố , hình thành hai mạch sông nhỏ
Paris là cái nôi lịch sử của thế giới , danh lam thắng cảnh cổ tích chỗ nào cũng có, tháp Eiffel , Khải Hoàn Môn, Cung Ái Lệ, Điện Versailles . Cung Lô Phù, quảng trường Concorde , nhà thờ Đức Bà Paris , thánh George ,Paris là trung tâm nghệ thuật , là nơi khiến du khách nước ngoài lưu luyến không rời
Đi trên đường lớn ngắm phong cảnh xinh đẹp ,Lôi Dĩnh nhìn sông Xen mĩ lệ yên tĩnh . Bên cạnh công viên , cây cối chi chít như sao trời, cây cầu 32 thước kéo dài qua sông, càng khiến phong cảnh sông xen thêm phần quyến rũ nhiều vẻ . Giữa sông cũng là nơi bắt đầu của trung tâm thành phố
Thật lâu trước kia, nàng đã từng muốn thăm quan Paris phong tình một chút, nhưng vẫn tìm không ra lý do thích hợp để đi,điều kiện kinh tế cũng ko cho phép, cho nên vẫn ko đi được . Hiện tại đứng trước tháp Effiek , ngắm nhìn độ cao của nó , nàng mới thấy thập phần rất thực
Vươn hai tay ra , nhìn lên bầu trời rộng lớn , nàng hô to “Paris, ta đến rồi, tháp Effiel ta đến đây, ta thật là hạnh phúc, thật vui a!”
“Tiểu Vũ, có thế giúp tôi chụp ảnh hay không?” Lôi Dĩnh quay đầu hướng về Tiểu Vũ bên cạnh hỏi
“Đương nhiên có thể, tiểu Dĩnh tỷ” Lâu Tiểu Vũ cười nói
“Tiểu DĨnh tỷ, tôi và chị cùng nhau chụp” Bạch Kì Linh nói xong liền kéo tay nàng, hướng tới ống kính giơ tay chữ “V”
Lâu Tiểu Vũ ấn nút, tấm ảnh lộ ra, đối với các nàng giơ tay “Ok” nói “Tốt lắm”
Qua mấy ngày tiếp xúc, Lôi Dĩnh đã cùng với đám người trong phòng thân thiết. Các nàng ở chung rất tốt, cho nên hôm nay, nàng mới có thể làm cho Tiểu Vũ và Tiểu Linh mang nàng ra ngoài đi dạo, lúc trước Tiêu Ngự Phi mặc dù có nói muốn mang nàng đi chơi , nhưng nàng lại lấy lý do muốn nghỉ ngơi cự tuyệt
Mà mặc khác hai người khách trọ còn lại , bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, trong cửa hàng bề bộn nhiều việc, nên không có thời gian cùng các nàng đi dạo “Tiểu Vũ , chúng ta lát nữa đi dạo xong , qua cửa hàng của Tiểu Tuyết chơi đi!” Lôi Dĩnh chưa có thăm qua , cho nên muốn đi xem
“A………..được! Tiểu Linh, ngươi biết đường không?” Tiểu Vũ nhìn về phía Bạch Kì Linh nói
“Ừ, biết” Bạch Kì Linh trả lời
“Lát nữa, chúng ta kêu nhóm nàng đóng cửa sớm một chút, rồi cùng đi ngắm sông Xen mỹ lệ ” Lôi Dĩnh vẫn thích náo nhiệt , nhiều người một chút, đi chơi như vậy sẽ vui hơn rất nhiều
“Cũng tốt , cả nhà đi cùng nhau như vậy cũng có thể phát triển cảm tình hơn một chút” Tiểu Vũ rất đồng ý
“Đúng vậy a! Tiểu Dĩnh tỷ, chị hiện tại đang mang bầu, đi nhiều có mệt hay không a?” Bạch Kì Linh có chút lo lắng hỏi , nhìn nàng (Lôi Dĩnh) hơi hơi có bụng. Kỳ thật không nhìn kỹ , sẽ ko phát giác được
“Em ko nói thì ko sao, em nói như thế, chị cũng cảm thấy hơi mệt” Lôi Dĩnh cười nói, chuyển nhà vào ngày thứ hai, nàng đã đem chuyện mình mang thai nói cho các nàng biết, dù sao cũng là người sống chung 1 mái nhà, biết sớm biết trễ cũng không có gì khác
Ở nơi này, nàng thật nhẹ nhàng, thật bình ổn . Có điều nàng vẫn ko quên vấn đế của cuộc sống , lo lắng phí tổn cho bảo bối của mình khi sinh ra , Lôi Dĩnh cũng nhờ các nàng giúp mình tìm việc, tuy rằng bán đi nhà ở tiền có rất nhiều, nhưng dù sao , sau này cũng không chỉ có một mình nàng sinh sống , chỗ tiền này hiển nhiên là ko đủ
Lôi Dĩnh vừa đi vừa tính toán, ko để ý đến bậc thang trước mặt “Tiểu Dĩnh tỷ, cẩn thận” Tiểu Dĩnh đi bên phải nàng , gặp lúc Lôi Dĩnh trượt chân bèn vươn tay đỡ nàng một phen . Phù……..nguy hiểm thật, nếu ko có Tiểu Vũ, nàng đã sớm trượt chân ngã . Lôi Dĩnh vỗ vỗ ***
“Tiểu Dĩnh tỷ, chị thật ko cẩn thận” Bạch Kì Linh trách móc liếc mắt Lôi Dĩnh 1 cái . Lôi Dĩnh tự biết mình đuối lý , ko nói lời nào , thè lưỡi , làm ra biểu tình “lần sao ko dám nữa”
Các nàng nói nói cười cười, chậm rãi đi , lâu lâu lại dừng bước, đi ngắm Khải Hoàn Môn , lại đến nhà thi đấu Liễu Phàm , mỗi lần đến một nơi đều chụp ảnh , sau lại đến bên bờ Xen đi trên con đường lớn dọc rừng Michelle thiêng liêng , nơi đó có chợ bán sách cũ , cùng ko ít học giả nước ngoài , du khách tới đây phần lớn đều yêu sách cũ , đương nhiên Lôi Dĩnh cũng chọn lựa 1 ít
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc