Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 37

Tác giả: Vân Thanh

Khắp gian nhà trọ này, đâu đâu cũng là hình bóng của Lôi Dĩnh
Điểm này Cung Thần Hạo muốn phủ nhận , nhưng sự thật lại xảy ra trước mặt hắn, một tuần nay, dù là ở phòng khách, nhà bếp, phòng ngủ hay thư phòng, nơi nơi cũng đều vương lại hình bóng của nàng,mùi của nàng
Phòng khách trưng một tấm hình kết hôn, trong phòng ngủ cũng có một tấm hình đồng dạng, trên bàn làm việc cũng bày ra một khuôn hình nhỏ, bên trong là tấm ảnh hắn cùng nàng kết hôn, trong phòng tắm sắp đặt đôi bàn chải của hắn và nàng, cả tủ quần áo cũng có quần áo của hắn và nàng đặt cùng một chỗ
Đó là đồ lúc trước hắn giúp nàng mua, nhưng nàng một bộ cũng không mang đi, nàng chỉ mang đi những đồ thật sự thuộc về mình
Hắn ảo não cào cào tóc, vì chính mình phung phí tâm tư, lúc này có chút nhàm chán mà cào tóc, mở ra cặp tài liệu, lấy ra công văn buôn bán chưa làm xong, hắn nhìn nhìn, suy nghĩ lại bay xa
Hắn hiện tại sao lại ở nhà? Lúc trước hắn đều ở văn phòng đem công việc xử lý xong xuôi sau đó mới rời đi, tại sao cả tuần lễ này, hắn luôn mang việc về nhà xử lý? Trong nhà lại không có người đợi hắn, hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ biết, thì ra cái nhà này lớn như vậy….
Lấy tay lau mặt , hắn buộc chính mình tập trung tinh thần vào công việc, nhưng chỉ 10 phút sau, hắn lại phiền chán buông 乃út trong tay, tựa lưng vào ghế ngồi
Đáng giận! Hắn rốt cuộc là bị sao vậy? Tại sao suy nghĩ lại luôn chuyển về nữ nhân……..૮ɦếƭ tiệt nọ? Thời gian trước hắn về nhà chỉ là mệt mỏi, tuyệt đối không kì vọng có thể thấy nàng quay về
Đứng dậy rời khỏi thư phòng, dời đi lực chú ý, hắn cầm đống thư trên bàn trà chu đáo phân loại, thư quảng cáo quăng sang một bên, hóa đơn đặt bên kia, thông báo nộp thuế………
Nhưng chỉ được mấy phút, hắn lại đặt đống thư tín sang một bên, đợi ở nhà chỉ làm cho hắn nghĩ đến nàng, nhưng mà hiện tại hắn không muốn về nhà, cầm lấy áo khoác đứng dậy, hắn hiện tại muốn ra ngoài giải sầu
Nhìn con số trên thang máy từ từ ha xuống, tâm tình của hắn cũng không chuyển tốt, ngược lại càng thêm buồn bực, đột nhiên, thang máy ở lầu 3 liền ngừng lại
Đối diện trước mặt là một người phụ nữ cùng một đứa con nít, người phụ nữ nhìn thấy hắn trong thang máy liền ngây ngẩn cả người
Cung Thần Hạo nhíu nhíu mày, lại là một háo sắc nữ nhân “Cô có vào hay không?” Hắn lạnh lùng nói
“A??” Người phụ nữ lúc này mới chú ý đến sự luống cuống của mình, vội vàng cúi đầu, lôi kéo tay bé trai bước vào
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bọn họ cũng không nói chuyện với nhau, đợi cho thang máy nhảy tới lầu một, thì nữ nhân kia mới hậu tri hậu giác gọi Cung Thần Hạo đang muốn đi ra khỏi cửa lại
“Tiên sinh kia……………chờ một chút!”
Nghe nàng đột nhiên gọi, Cung THần Hạo ngừng bước, quay người, là nữ nhân vừa nãy cùng hắn sử dụng thang máy, hắn không rõ nàng gọi hắn có chuyện gì?
“Chuyện gì?”
“Ách……..xin hỏi một chút, anh có phải là ông xã của Lôi Dinh không?” Nữ nhân hỏi, lạnh quá a! Sao lại không giống với báo đưa tin nhỉ? Không phải người ta nói hắn là người ôn hòa, lịch sự sao?? Trên mặt cũng thường lộ vẻ tươi cười dịu dàng? Xem ra không thể tin tưởng vào báo chí rồi
Lôi Dĩnh?? Độ ấm trong mắt hắn lại hạ xuống mấy độ, đánh giá người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, nàng hẳn là học tỷ mà Lôi Dĩnh từng nói qua! “Ừ, có chuyện gì sao?”
“À…………….Tiểu Dĩnh gần đây có khỏe không?? Tôi gọi điện thoại cho nàng , nhưng nàng luôn tắt máy, hại to lo lắng muốn ૮ɦếƭ, lần trước ở bệnh viện, tôi lại vội vàng rời đi cảm thấy thật có lỗi!!” Cao Di Tĩnh có chút ảo nảo nói, ngày đó nàng thật không an tâm, gọi qua vài lần, điện thoại đều tắt máy, mà nàng lại ngại lên gặp Lôi DĨnh
“Bệnh viện?? Nàng khi nào đi bệnh viên??” Cung Thần Hạo lo lắng nói
Cao Di Tĩnh khó hiểu nhìn hắn “Anh……….anh không biết sao?? Chuyện hôm đó, học muội nói rằng, anh sẽ đi bệnh viện đón nàng mà?” Sau khi nói xong, lại nhìn nhìn hắn, không hiểu tại sao Lôi Dĩnh muốn gạt nàng
“Nàng sao lại đến bệnh viện??” Cung Thần Hạo hỏi, hắn đối với nàng thật sự một chút cũng không hiểu biết
“Ách?? Nàng chưa cùng ành nói chuyện nàng mang thai sao??” Cao Di Tĩnh càng ngày càng kinh ngạc, nhìn hắn nhíu chặt mày, trong lòng nghĩ, học muội không phải ngay cả chuyện này cũng không cùng hắn nói đi?
Mang thai??
Hai chữ như sét đánh này, tiến thẳng vào lòng hắn, nàng dám mang bóng chạy sao?? Có đứa con của hắn, cũng không cho hắn biết?? Có phải nàng đã sớm có dự tính rời đi hay không, cho nên ngay từ đầu không muốn cho hắn biết
Cao Di Tĩnh nhìn hắn mặt mày càng ngày càng âm trầm, không khỏi rùng mình một cái, nắm tay con trai, không tực giác vội vàng đi lên, đứng bên cạnh hắn áp lực thật lớn a! “Ách……..chuyện này! Nếu không có việc gì, tôi đi trước , đúng rồi, thay tôi hỏi thăm học muội, có rảnh kêu nàng gọi cho tôi”
Nói xong , nàng vỗ vỗ vai con trai, ở tay con trai nói nói cái gì, sau đó đứa bé lại gật đầu, ngọt ngào nói “Thúc thúc, tạm biệt” rồi cùng Cao Di Tĩnh rời đi
Cung Thần Hạo nhìn theo bóng lưng các nàng rời đi thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, có lẽ nếu nàng không đi, đợi mấy tháng nữa, là hắn có thể cùng nàng chào đón cục cưng rồi
Lấy điện thoại đi động ra, hắn gọi về nhà
“A lô”
“Lưu thẩm, mẹ tôi có ở nhà không?”
“Thiếu gia a! Có, phu nhân đang ở trên lầu, tôi đi gọi, cậu chờ một lát nha!” Lưu thẩm buông điện thoại xuống rồi chạy lên lầu
Cung Thần Hạo đợi 2 phút sau, lại nghe được giọng nói quen thuộc “A lô, mẹ, là con”
” Đã tìm được tiểu Dĩnh?” Câu đầu tiên Liễu Tình mở miệng là hỏi điều này
“Mẹ, Lôi DĨnh có phải đã mang thai không?” Cung Thần Hạo không để ý đến lời của nàng, liền lập tức hỏi
“Ách…………..đúng vậy a!! Con không biết sao?” Liễu Tình có chút kinh ngạc, chuyện nàng mang thai, đang lẽ hắn phải là người đầu tiên biết mới đúng a!!
“Tốt lắm, mẹ, không có việc gì, Lôi DĨnh, con nhất định sẽ tìm nàng trở về, còn nữa, chuyện lần trước, con ăn nói có hơi nặng nề, mẹ thay con hướng ông nói lời xin lỗi” Cung Thần Hạo đã có được đáp án hắn muốn, đối với thắc mắc của mẹ, hắn đánh trống lãng , không để cho nàng nhận thấy được cái gì
“Được như vậy thì tốt lắm, mẹ sẽ chờ tin tức của con nha” Liễu Tình nhẹ nhõm, coi như hắn có chút lương tâm
“Ừ, vậy con cúp máy trước” Nói xong, liền cúp điện thoại, Cung Thần Hạo đi ra khỏi tòa nhà lớn, chủ ý trong lòng đã có, hắn không tin, lấy thực lực của hắn, chỉ một tiểu nữ nhân, không có lý do nào lại không tìm ra
“Cám ơn” Lôi Dĩnh nhìn nam nhân đối diện dịu dàng nói, nếu không phải nhờ hắn, nàng hiện tại cũng không nhẹ nhàng như vậy
“Từ lúc đưa em vào cái nhà này, em đã nói với anh tổng cộng được bốn mươi bảy tiếng “Cám ơn” ” Nam nhân nhấp một ngụm trà cười nói
Lôi Dĩnh cũng cười theo “Anh nhớ cũng thật rõ” Hắn lúc nào cũng có thể làm nàng cười “Đúng rồi, anh chừng nào thì về nước?”
“Sao vậy? Muốn đuổi anh đi?” Nam nhân hơi hơi nhíu mày, làm bộ nghiêm túc hỏi
Lôi Dĩnh thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn , vội vàng nói “Không…….không có, ý của em……….em………….em muốn nói là , công tay anh lớn như vậy, hắn là sẽ có rất nhiều việc, em đã làm phiền đến anh, nếu chậm trễ công việc của anh nữa, em sẽ còn nợ anh nhiều hơn”
“Em không nợ anh cái gì cả, giúp em là anh tự nguyện” Nam nhân nói nói, thật ra lúc nàng tìm hắn giúp đỡ cũng khiến hắn giật mình qua, nhưng nhiều nhất vẫn là hưng phấn, bởi vì nàng đã nghĩ đến hắn, điều này cũng đủ cho hắn vui vẻ rồi
“Ngự Phi ca” Lôi Dĩnh thật không biết nên nói gì với nam nhân trước mặt này
“Được rồi, uống xong một lát nữa anh sẽ dẫn em đi mua đồ dùng mấy ngày nay, một mình ở nước ngoài, cuộc sống sẽ rất vất vả” Tiêu Ngự Phi nói, thật ra hắn muốn giúp nàng, nhưng đều bị nàng chăm chăm cự tuyệt, tiểu nữ nhân này thật kiên cường
“Anh sai rồi, em không có một mình” Bàn tay Lôi DĨnh tự giác phủ lên bụng, ánh mắt cũng nhìn về phía bụng mình, nàng không phải đơn độc một mình, nàng còn có cục cưng, cục cưng sẽ ở cùng nàng
Tiêu Ngự Phi sửng sốt một chút, theo tầm mắt của nàng , dừng lại trên bụng, lúc này mới hiểu rõ lời nàng nói “Em mang thai?”
“Ừ, bốn tháng rồi” Lôi Dĩnh ngẩng cổ, cười nói
“Vậy………hắn có biết không?” Tiêu Ngự Phi có chút không thể tin được, nàng không biết, một người phụ nữ mang thai sẽ rất vất vả sao?
“Hắn………em không nói cho hắn, vốn em định cùng hắn nói, nhưng hiện tại em không cần làm, đứa bé này em sẽ chăm sóc nó, tuy rằng có chút mệt, nhưng mà ít nhất em tự do , như vậy cũng hạnh phúc” Có lẽ nàng lựa chọn con đường này cũng không bằng phẳng, nhưng nàng sẽ dũng cảm bước tới
“Em có nghĩ tới hay không, nếu em đem chuyện mang thai thông báo cho Hạo, có lẽ hắn sẽ thay đổi” Tiêu Ngự Phi nhìn nàng nói, tuy hắn yêu nàng, nhưng cũng hi vọng nàng sẽ hạnh phúc
“Có lẽ??Sự thật đã không thể thay đổi, em thấy hiện tại phải kiên định” Lôi Dĩnh thấy thông suốt vô cùng, chuyện nàng không muốn nhớ , có lẽ bởi vì tính khả thi là vô cùng lớn , cuộc sống cần gì phải buồn rầu, dễ dàng sống tiếp cuộc sống sau này mới là điều chính yếu
Tiêu Ngự Phi nghe nàng nói thế, cũng không hỏi lại nhiều lần nữa, như vậy cũng tốt, không phải hắn sẽ có nhiều cơ hội hơn sao? Hắn phải nắm chắc cơ hội lần này mới tốt
“Ừ , đúng rồi, em giúp em như vậy, hắn có biết không??” Lôi DĨnh biết hắn vào Hạo là bạn bè tốt, về sau , chạm mặt Hạo, hắn có cảm thấy có lỗi với Hạo hay không?? lúc trước nàng quyết định có chút đường đột, hiện tại mới nghĩ ra
Tiêu Ngự Phi nghe nàng nói đại ý , đương nhiên cũng hiểu được nàng đang lo lắng cái gì, gương mặt lộ vẻ nhu hòa tươi cười nói “Em yên tâm, hắn không biết là anh giúp em, chỉ cần hai chúng ta không nói ” Nói xong còn hướng nàng nháy mắt
Nghe hắn nói như vậy, tâm tư của nàng cũng thư thả hơn nhiều “Ừ!” Nàng đáp trả đơn giản một chữ
Trước khi xuất ngoại, nàng đã bỏ việc , tuy rằng Đồng có hỏi qua nguyên nhân , nhưng nàng không có nói, chỉ nói sơ sài một ít, sau đó lại cúp máy , sau , nàng tiêu hủy số di dộng của mình , còn đem ngôi nhà nhỏ trước kia nàng mua bán, hơn nữa còn có một ít tiền gửi ngân hàng lúc trước, như vậy cũng đã đủ để nàng sinh sống một mình
Nàng không muốn làm phiền đến người khác, nàng có năng lực chăm sóc chính mình, lần này dù là nàng nợ Phi một cái nhân tình, nhưng chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định sẽ trả
“Thế nào?” Trong thư phòng, Cung Thủ Hằng nhìn về nam nhân đang đứng gần bàn làm việc hỏi
“Không thấy giấy tờ xuất ngoại của cô ấy, nhà ga và bến xe đã sắp xếp người theo dõi, nhưng không có tin tức, hai ngày trước cô ấy có mua một ngôi nhà nhỏ nhưng đã bán đi , người mua cũng không biết chủ nhà đi nơi nào” Mộc Lôi đứng trước bàn làm việc cung kính đem tin tức mấy ngày nay mình kiếm được báo cáo nhanh cho Cung Thủ Hằng nghe
Cung Thủ Hằng nghe qua vẫn chưa tìm được người, tay dùng sức đập lên bàn làm việc , ánh mắt giận dữ trừng Mộc Lôi nói “Nếu không có giấy phép xuất ngoại, nghĩ là nàng vẫn còn ở T thị, T thị lớn như vậy , lấy năng lực của ngươi một ngay cả một người cũng tìm không ra sao?” Thời gian cứ trôi qua từng ngày, nỗi lo lắng trong lòng hắn càng ngày càng nặng, đứa bé của Tiểu Dĩnh không biết như thế nào rồi? Chuyện gì cũng có thể từ từ thương lượng, từ từ giải quyết a!!! Ai…………..
Mộc Lôi khom nhẹ thắt lưng “Lão gia, xin ngày bớt giận, tôi sẽ đem thiếu phu nhân trở về, xin ngài cho tôi một ít thời gian!” Giọng điệu kiên định , đối với Cung Thủ Hằng, hắn rất cảm kích, nếu năm đó không nhờ Cung Thủ Hằng , có lẽ hắn cũng không có hôm nay, cho nên vì bất cứ giá nào, hắn cũng phải làm tốt chuyện lần này
“Tốt lắm, Lôi, nếu có tin tức phải cho tôi biết trước tiên, ngươi trở về đi!” Cung Thủ Hằng chuyển động ghế dựa , ghế dựa đưa lưng về phía Mộc Lôi , hắn (cung thủ hằng) biết hắn có chút nóng vội
“Vâng” khom lưng một chút , Mộc Lôi rời khỏi thư phòng
Đã một tuần nay, hắn ăn không ngon, ngủ không yên , một lòng đều nghĩ đến mẹ con Lôi DĨnh, tuy là Tình nhi có nói , Hạo nhi sẽ đem tiểu Dĩnh trở về , nhưng thay vì nghe theo lời nói của hắn , không bằng “hắn” (Cung Thủ Hằng) tự dựa vào chính mình
Tiểu tử hồ đồ kia đúng là ở trong phúc không biết mình gặp phúc, tiểu Dĩnh thật đúng là một cô gái tốt, hắn sao lại không biết thỏa mạn?? Nghĩ đi nghĩ lại , lại nghĩ đến chắt nội chưa ra rời kia , ai…………….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc