Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 36

Tác giả: Vân Thanh

Đêm nay
Hắn say, hắn lại một lần nữa vì nàng mà say
“Trời ạ! Sớm biết cùng ngài uống R*ợ*u sẽ xảy ra loại tình huống này, tôi sẽ không đến đây” Phương Tử Kiệt đỡ Cung Thần Hạo loạng choạng bước vào nhà
Đem Cung Thần Hạo say đến bất tỉnh nhân sự đặt trên giường, chính hắn cũng đi ra khỏi phòng khách,lấy nước từ trong tủ lạnh ra, ực …ực vài cái, toàn bộ nước đã bị hắn uống sạch
Nghỉ ngơi vài phút, hắn lại trở về phòng khách, dù sao cũng phải giúp Hạo sắp xếp lại một chút, Hạo mới có thể đi ngủ a! Nhận việc giúp Hạo *** khoác, cởi giầy, lại từ phòng tắm lấy ra khăn lông ướt giúp hắn* (Cung Thần Hạo) lau mặt
Ai………………..
Chăm sóc người say R*ợ*u đúng thật là phiền, nghe hắn mơ mộng gọi tên, lần này là lần thứ hai mươi bảy hắn gọi tên nàng rồi. Rõ ràng đã quan tâm nàng như vậy, cần gì phải tự làm khổ mình??
Phương Tử Kiệt lắc lắc đầu khó hiểu, buông khăn mặt ra, giúp hắn đắp chăn thật tốt, mới từ trong phòng khách lui ra ngoài
Sáng sớm hôm sau, rốt cuộc Cung Thần Hạo cũng tỉnh lại, tuy rằng đâu vẫn như trước có chút đau, nhưng hắn vẫn rời giường, cầm lấy áo khoác rời khỏi nhà Phương Tử Kiệt, đương nhiên hắn sẽ không đánh thức Phương Tử Kiệt đang mê ngủ
Về nhà, cái cảm giác trống rỗng này vẫn không biến mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt, điều này làm cho hắn rất bất an, buông áo khoác trong tay ra, hắn đi đến trước phòng khách, giống như trước, rất nhẹ nhàng đem cửa đẩy ra
Cửa hé mở, hắn bước vào, nhưng đập vào mắt chỉ là chiếc giường lớn ngăn nắp, sạch sẽ, cùng một đóng chăn đã được gấp gọn gàng, phòng tắm cũng không có tiếng động. Hắn rất nhanh rời khỏi phòng khách, ngược lại trở về phòng ngủ, nhưng kết quả vẫn giống nhau, toàn bộ đều trống rỗng, căn bản không có bóng dáng của nàng
Nàng không ở nhà?? Chẳng lã nàng trở về nhà với ba mẹ??
Đây là điều hắn nghĩ đến đầu tiên, nhìn nhìn thời gian, hiện chỉ mới hơn bảy giờ, hắn không thể gọi điện về nhà, cố ý kềm chế tâm trạng bất an, hắn không tin nàng sẽ rời đi
Nhẹ nhàng khoan khoái, từ trong phòng tắm đi ra, tẩy sạch mùi R*ợ*u, tâm trí của hắn cũng thanh tỉnh không ít, thời gian hẳn còn sớm, hắn cũng không ngủ được, chỉ có thể trở về thư phòng làm việc
Vào thư phòng, ngồi trên ghế, hắn vừa định đem máy vi tính mở ra, lại thấy được một phong thư. Cầm trên tay, mở phong thư ra, bên trong hiện ra một lá thư nhỏ cùng một tờ đơn
Đơn ly hôn??
Ánh mắt rất nhanh quét qua tờ đơn, nữ nhân ૮ɦếƭ tiệt này đã ký tên trước, thì ra ngày hôm qua hắn cảm thấy bất thường là vì nàng
Sau đó mở lá thư ra, chữ viết thanh tú, từng nét từng nét đập vào mắt hắn
Cung Thần Hạo
Thời điểm anh đọc bức thư này, thì em đã rời đi. Em suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định viết ra bức thư này, để cho mình một mặt hai lời nói rõ với anh
Ngay từ ngày đầu tiên em bị ép gả cho anh như một con cờ, ba em vì tiền đã đem em bán cho anh. Hoa danh của anh bên ngoài, em đã sớm nghe thấy, cho nên em đã chống đối cùng ba cãi nhau, nhưng thứ em nhận được chỉ là một cái tát tai vang dội, cùng lời nói lạnh nhạt. Đã khóc, đã náo loạn nhưng bất lực nên cuối cùng em đành thỏa hiệp nhận lệnh lấy anh
Từ khi mới gặp , nụ cười dịu dàng, giọng điệu lưu manh, cùng thái độ bất cần đời của anh đã khiến cho em đối với anh có ấn tượng rất kém, tuy rằng anh rất tuấn tú, có tiền , phụ nữ đối với anh căn bản cũng chỉ như quần áo, có thể mai mặc bộ này, mốt đổi bộ khác, nhưng luận điệu “Anh là mặt trời, phụ nữ là hoa” , em rất không quen
Nhưng sau khi kết hôn, em lại phát hiện, mình đã dần dần yêu anh, trầm mê trong sự dịu dàng của anh, trầm mê trong vẻ săn sóc, Khải Nhân đã từng khuyên em, bảo em hãy chấp nhận anh, nếu kết hôn cũng sẽ không giống như hai người xa lạ, dù sao cũng là người sống cùng một mái nhà
Đúng thế, và em đã tiếp nhận, em thật sự yêu anh. Không thể phủ nhận, phụ nữ rất khó để không yêu thương anh, nhưng chính điều này lại làm cho em sợ hãi, em sợ cố gắng nhưng lại không có đáp trả
Mỗi khi nhìn thấy tin tình cảm của anh trên báo, lòng em lại đau, nhưng em luôn cố nén, bởi vì trước khi kết hôn, anh đã tin tưởng cùng em nói rõ, không được yêu anh, hơn nữa trong bản hiệp ước cũng đã có quy định, em chỉ có thể đối với anh miễn cưỡng mỉm cười
Lần đầu tiên cải vã, cũng là vì hành động thân mật của em cùng bọn Đồng, điều này khiến cho em có chút bất ngờ, bất ngờ tin rằng anh cũng quan tâm đến em, điều này khiến cho lòng em ánh lên niềm vui nho nhỏ, nhưng mấy ngày hôm sau, hành động của anh lại khiến cho tim em nặng nề trở lại, cho nên em đã chờ ở nhà, muốn cùng anh nói chuyện thật tốt
Ngày đó em đã khóc rất nhiều, sáng sớm tỉnh lại, lại được anh ôm vào *** , cảm giác rất tốt, mà những ngày tiếp theo , đối với em thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Nhớ lại cái ngày từ Lôi gia trở về, bộ dạng lo lắng lại đau lòng của anh, đã khiến cho em hiểu lầm anh cũng yêu em, em rất vui, vì mọi cố gắng của mình rốt cuộc cũng có kết quả, vốn nghĩ rằng mình có thể yên ổn cùng anh chung sống, nhưng tất cả mọi chuyện đã bị những tấm ảnh kia làm tan vỡ
Tim em đã tan vỡ, anh hoài nghi nhân cách của em, cũng hoài nghi tình yêu của em đối với anh, anh chưa bao giờ hiểu được em, cũng không để cho em nói rõ
Mệt ………mệt mỏi……….thật mệt, mỗi khi quay mắt nhìn về anh tim em lại không tự chủ đau nhói, chúng ta đã có nhiều cơ hội ở bên nhau nhưng tất cả đều bị phá hỏng
Có lẽ chúng ta thật sự không hợp nhau, cho nên em lựa chọn buông tay, như đối với anh, đối với em, có lẽ cũng là một sự giải thoát, tuy rằng làm như vậy là không đúng với ba mẹ và ông, nhưng mà, em đã thật sự mệt mỏi
Đơn ly hôn em đã ký trước, em đưa lại tiền cho anh, tiền này đối với em một chút cũng không hữu dụng, thẻ cùng chìa khóa em để ở hộc tủ đầu giường, anh có thể kiểm tra
Còn nữa, một lần cuối cùng, hãy để cho em gọi anh một câu “Ông xã”, ông xã, em yêu anh!
Đây là lần đầu tiên em nói với anh như thế, cũng là lần cuối cùng, em không muốn chính mình tiếc nuối, nếu đã yêu, thì hãy để cho tình yêu này lưu lại dấu vết tồn tại của nó
Được rồi, em chỉ viết đến đây thôi!! Nếu viết tiếp , bức thư này sẽ không còn ý nghĩa nữa!!
Cung Thần Hạo, anh phải hạnh phúc nha! Còn nữa, hãy thay em hướng về ba mẹ cùng ông nói lời xin lỗi!
Lôi Dĩnh
Đêm nay
Cung Thần Hạo suy sụp buông bức thư trong tay, không thể tin được sự thật nàng đã rời đi, hơn nữa lại quyết tâm như vậy
Một phong thư, một tờ đơn ly hôn??
Từng dòng chữ trong thư thật sâu nhập vào đầu hắn, tức giận lấp đầy con tim hắn, bức thư bị hắn vò nát thành một khối, nắm chặt trong tay, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà nàng chỉ để lại một tờ giấy đã muốn rời đi??
Hợp đồng cũng chưa có ngừng hắn, kẻ nói “stop” chấm dứt trò chơi này nên là hắn chứ không phải là nàng, nếu nàng nghĩ để lại mấy thứ nàng thì có thể ung dung bỏ đi, thì nàng đã sai lầm rồi
Nàng thương hắn??
Ha…………….thật sự buồn cười! Nếu nàng thật sự thương hắn, thì tại sao đối với mấy tin tức báo đăng lên, nàng lại không hề có phản ứng? Nếu nàng thật sự thương hắn, tại sao đối với việc hắn mang phụ nữ về nhà, nàng vẫn không hề hay biết?? Nếu nàng thật sự thương hắn, tại sao lại rời đi như vậy??
Nếu đây là thứ mà nàng gọi là tình yêu, vậy thì thứ tình yêu của nàng thật rẻ mạt
Nàng muốn thoát khỏi hắn sao?
Không, không thể, hắn tuyệt đối không cho phép nàng bỏ hắn, tay, cầm tờ đơn ly hôn xé nát, sau đó lại vô tình ném vào thùng rác
Cầm lấy điện thoại gọi đến số của nàng, nhưng trong điện thoại chỉ truyền đến giọng nói ngọt ngào của phát thanh viên “thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đến đã tạm thời tắt máy, xin mời gọi lại sau……………….”
Giây tiếp theo, di động đã bị hắn ném xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, tuyên bố nó đã sống thọ và ૮ɦếƭ tại nhà
Mây đen giăng kín!
Cung Thần Hạo sắc mặt khó coi tiếp nhận ánh mắt “Yêu thương” của mọi người
“Nàng muốn rời đi đâu có liên quan gì đến con? Con là thiếu nàng ăn, mặc , hay ngược đãi nàng?” Hắn tức giận gầm
“Tiểu Dĩnh là vợ con, không phải là thú cưng !” Cung Thủ Hằng trừng mắt tức giận nhìn cháu nội
“Vậy phải như thế nào? Chuyện cưới vợ này cũng không phải do con tự nguyện, nếu lúc trước ông không bị bện***, căn bản con cũng không muốn kết hôn sớm như vậy”
“Hạo nhi, cho dù như thế, nhưng con cũng đã kết hôn, thân là người có vợ, con sao vẫn có thể ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không để ý đến Tiểu Dĩnh đối với con rất tốt, ngược lại còn làm tổn thương nàng?” Liễu Tinh thành khẩn nói. Nàng thật sự rất thích Tiểu Dĩnh làm con dâu a! Một đứa biết nghe lời, hơn nữa rất thân thiết
“Lúc trước cưới nàng, con đã có nói rõ, con sẽ không thay đổi cách sống của con, lúc trước nàng đã đồng ý, hiện tại lại náo loạn bỏ nhà trốn đi không phải thật buồn cười sao? Nàng muốn làm thế nào đây? Cầu xin nàng không được bỏ con sao? Hừ!” Nàng là ૮ɦếƭ cũng không để ý chuyện hắn cùng nữ nhân khác ở chung mà, nàng cũng có thể buồn đến nỗi không lên tiếng sao!
Thái độ của nàng khiến hắn tức giận phi thường, nàng bây giờ còn dám để lại đơn ly hôn rồi bỏ nhà trốn đi, tại sao nàng lại làm phiền hắn nhiều như vậy, hắn không tìm nàng tính sổ thì nàng cũng nên cười trộm đi!
“Hạo nhi! Ngươi nói gì vậy, hôn nhân là chuyện rất thiêng liêng, không ngờ lại bị một kẻ như ngươi khinh bạc!” Cung Thủ Hằng tức giận khiển trách
“Thật đáng tiêc, chuyện hôn nhân thiêng liêng này không phải là do con tự nguyện” Cung Thần Hạo tức giận nói
“Hao nhi, mẹ không cho phép còn dùng giọng điệu này nói chuyện với ông!” Liễu Tình nắm lấy vạt áo, lớn tiếng nói
Cung Tàần hạo tức giận tím môi, không nói gì thêm
“Ngươi chỉ nói toàn những lời vô vị, Tiểu Dĩnh là một nữ nhân hiếm có, nàng có chỗ nào khiến ngươi không coi trọng?? Còn ngươi mỗi ngày tin tình cảm không ngừng, ngươi có biết trong lòng Tiểu Dĩnh có bao nhiêu đau khổ không? Mỗi lần về nhà, còn cùng bọn ta miễn cưỡng cười vui, chúng ta hỏi chuyện của ngươi, nàng luôn nói việc của ngươi, đối với nàng không sao, để cho bọn ta không lo lắng, một người vợ tốt như thế , dù cho có đốt đuốc cũng tìm không ra ” Cung Thủ Hằng tức giận nói , tiểu tử này thật hồ đồ
“Ông, nếu hôm nay bảo con trở về, chỉ là muốn thảo luận chuyện này, thì con bộn bề nhiều việc, không rảnh cùng ông nói chuyện” Cung Thần Hạo lạnh giọng nói
“Hiện tại đã là khi nào, con còn làm việc, con hẳn là phải ngẫm lại nên tìm cách nào để đưa Tiểu Dĩnh mau mau trở về nhà a” Liễu Tình nóng vội kêu lên, đưa con trai này đúng là càng ngày càng kì cục
“Mẹ, công ty có rất nhiều chuyện chờ con phải làm, nàng sau khi nghĩ thông suốt cũng tự mình trở về, không cần con đi tìm” Cung Thần Hạo nói, thật ra , mặc dù mạnh miệng như vậy, nhưng xúc động trong lòng hắn chỉ có mình hắn hiểu, tìm nàng, nhất định là phải tìm
“Ngươi thật đúng là đứa cháu buồn cười, cho đến bây giờ ngươi còn nói như thế, ngươi không cần tiểu Dĩnh ngoan ngoãn làm vợ, thì ta lại muốn có cháu dâu. Mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, nhất định cũng phải đem Tiểu Dĩnh trở về” Cung Thủ Hằng tức giận trừng mắt nói, một bàn tay đặt ở ***g ***
Biểu tình tức giận của Cung Thần Hạo trở nên có chút vặn vẹo, liền lập tức vẫy vẫy tay rời đi, nếu tiếp tục nói chuyện, cục diện so với bây giờ sẽ càng trở nên quyết liệt hơn
“Trời ạ, Tình nhi làm sao bây giờ? Nếu Dĩnh nhi xảy ra chuyện, bảo bối chắt nội của ta có khi nào sẽ………..” Lời còn chưa nói xong, hắn càng nghĩ càng kinh hoàng, cầm lấy tay con dâu, hai hốc mắc hắn lập tức lại đỏ lên
Liễu Tình nhìn theo bóng lưng phẫn nộ rời đi kia, Hạo nhi lần này thật quá đáng, nếu Tiểu Dĩnh xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ không tha thứ cho hắn
“Chỉ hy vọng là như thế!” Cung Thủ Hằng chỉ thầm cầu xin cho mẹ con các nàng bình an “Ngày mai giúp ta tìm Lôi lại đây”
Lôi?? Ba tìm hắn làm gì?? Mặc dù có chút thắc mắc, nhưng Liễu Tình vẫn gật đầu nói “Được, ba, hôm nay ba cũng mệt mỏi rồi, trước lên hãy lên lầu nghỉ ngơi đi”
“Ừ, không cần đỡ ta, ta tự mình đi lên” Cung Thủ Hằng vịn lang can cầu thang, chậm rãi đi
Liễu Tình nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng có chút không nói nên lời, hắn rất hi vọng được tận mắt thấy Hạo nhi hạnh phúc, nhìn thấy đứa chắt được sinh ra, nhưng tại sao Hạo nhi lại không hiểu?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc