Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 34

Tác giả: Vân Thanh

Người xa lạ, sống chung một mái hiên với người xa lạ, đây chính là cảm nhận về cuộc sống của Lôi Dĩnh nửa tháng nay
Nhìn bìa tạp chí trước mặt, khuôn mặt của một mỹ năm hôn sâu một ngồi sao màn bạc đập vào mắt, nửa tháng này, tin tình cảm của hắn đưa đến không ngừng, cơ hồ như mỗi ngày lại có thêm một tin, mỗi ngày lại một tiêu đề mới trên báo
Hắn chỉ ở nhà được hai đêm, nhưng là dù cho hai người có chạm mặt, thì cũng vẫn giống như trước, không nói gì chỉ gặp thoáng qua
Lôi Dĩnh vẫn tự nhiên uống nước trái cây , nhưng lại bị một tiếng đập sách làm cho hoảng sợ, giương mắt nhìn vẻ mặt tức giận của Tô Khải Nhân, nàng nhẹ tay khẽ vuốt иgự¢ nói “Ngươi có biết hết hồn hay không?”
“Sau lưng ngươi còn có tâm tư hay chỉ muốn đùa?” Nói xong, nàng ngồi xuống đối diện , cầm luôn nước trái cây của Lôi DÌnh uống liền một mạch, hẹn vài ngày trước, Lôi Dĩnh luôn miệng nói không rảnh, nếu hôm nay “nàng” (Lôi DĨnh) không đáp ứng gặp mặt, Tô Khải Nhân khẳng định cũng sẽ phát điên lên
“Ngươi nói chuyện nhỏ nhỏ một chút, đều sắp trở thành người làm mẹ, ngươi vẫn không đổi được cái cá tính nóng nảy kia” Lôi Dĩnh sáng nay đã có xem qua, hắn lại thay đổi, lần này là một người mẫu
“Hiện tại không phải là chuyện của ta, mà là ngươi, ngươi thật không để ý sao?” Tô Khải Nhân có chút nóng nảy, có khi nàng cũng không biết rõ trong óc Lôi Dĩnh rốt cuộc là chứa cái gì, ông xã thì sắp bị người khác đoạt mất, còn mình lại tỏ vẻ không quan tâm
“Để ý?? Ta có thể làm được sao?” Lôi Dĩnh lộ ra chút cười khổ
“Các ngươi lúc trước không phải hòa hợp vô cùng sao?” Hiện tại sao lại trở thành người lạ rồi, Tô Khải Nhân có chút ảo não nói
“Ta và hắn lúc trước rất ít hiểu biết lẫn nhau hơn nữa lại thường xuyên ngờ vực vô căn cứ, hai chúng ta cho đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ đối phương, kết quả ngày hôm nay cũng là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra” Lôi Dĩnh nghĩ thật thấu đáo, tuy rằng nàng từng cố gắng muốn bước vào thế giới của hắn, muốn hiểu thêm về hắn, nhưng hắn lại chưa từng cho nàng có lấy một cơ hội
“Nhưng mà…………..” nửa ngày trời nói “nhưng mà” , Tô Khải Nhân cũng không nói được câu nào tiếp theo, lúc này người phục vụ vừa bưng nước trái cây đặt lên bàn, nàng đành từ bỏ, chờ một lúc nữa hiểu rõ mọi chuyện sẽ nói tiếp
Lôi Dĩnh nhìn nàng còn muốn nói nhưng nói không ra lời, tươi cười hỏi “Ông xã đưa ngươi tới?”
“A?? Ừ” Tô Khải Nhân gật đầu
“Người ta đối với ngươi thật tốt, đúng rồi, bảo bối đã mấy tháng?” Lôi Dĩnh nhìn nhìn bụng của nàng , hỏi
“Gần sáu tháng” Tay chạm nhẹ lên bụng Tô Khải Nhân cười nói, trên người tản mát ánh sánh tình mẫu tử
Bàn tay Lôi Dĩnh cũng không tự chủ đặt lên bụng, nhưng không có làm cho Tô Khải Nhân thấy,nàng âm thầm dời tay, nếu hắn biết nàng mang bầu, có phải sẽ đối xử khác với mình hay không??
Tô Khải Nhân giương mắt nhìn Lôi Dĩnh nói ” Hiện tại không phải lúc nói chuyện của ta, người tính sao đây?”
“Không tính toán gì cả, cứ thuận theo tự nhiên !” Lôi Dĩnh nâng ly nước trái cây uống một chút
“Cái gì?? Tiểu DĨnh, sao ngươi lại không làm gì cả??” Tô Khải Nhân kêu lên, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu rõ ràng
Lôi Dĩnh nhìn sang bốn phía, bốn năm người khách trong quán đều chuyển tầm mắt về các nàng, Lôi Dĩnh hơi nhíu mày “Ngươi nói chuyện nhỏ giọng chút, ngươi muốn làm tiêu điểm thì làm, ta không muốn” Lôi Dĩnh thoải mái nói
“Ngươi……………ngươi………………..ta cũng không biết nên chửi han an ủi ngươi đây!” Tô Khải Nhân thất bại nói
“A……………vậy thì đừng nói thêm gì nữa, chỉ cần ngươi lẳng lặng giúp ta đem ly nước này uống hết, đối với bảo bối của ngươi thật tốt, cũng đừng lớn tiếng nói chuyện là được ” Lôi Dĩnh sửa lưng nàng, đối với sự quan tâm của nàng , Lôi Dĩnh luôn hiểu rõ, nhưng một số việc chỉ có người trong cuộc mới có thể thật sự hiểu được
Tuy rằng vẫn có người nói, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh, người trong cuộc u mê, nhưng mà nàng vẫn tự nhận rằng nàng đang rất thanh tĩnh, mà một người vừa từ mộng hoặc tỉnh lại, sẽ không thể bị mơ tưởng làm cho mê hoặc trở lại nữa
“Quên đi, có lẽ chuyện này ngay từ đầu ta đã sai lầm, không nên khuyên người chấp nhận Cung Thần Hạo, biết rõ hắn là một hoa tâm thiêu gia, vẫn tưởng rằng ngươi và ta sẽ giống nhau, hai người ở chung một chỗ nuôi dưỡng tình, nhưng mà xem ra hiện tại, ngươi và hắn lại là hai người của hai thế giới khác biệt” Tổ Khải Nhân cũng bình thường trở lại, có một số việc không thể đi theo mong muốn của mình, nàng thật may mắn, cho nên cũng hi vọng Lôi Dĩnh cũng có thể may mắn như nàng
“Tiểu Nhân, ta thật cám ơn ngươi lúc trước đối với ta khuyên bảo, ta chưa từng hối hận khi yêu hắn” Đúng vậy, nàng không hối hận, cả một đời người,chỉ cần yêu một lần đã đủ , tuy rằng thật đau khổ, nhưng mà nàng cũng chân chân chính chính thưởng thức được hương vị của tình yêu
“Tiểu Dĩnh” Tô Khải Nhân có chút đau lòng nhìn nàng, tại sao vận mệnh lại không thể đối đãi với nàng tốt một chút!!
Lôi Dĩnh không nói nữa, chỉ lẳng lặng nghe giai điệu đầy thương cảm trong quán cà phê, là ai ca, nàng không biết, nhưng bài hát nghe rất êm tai, cũng thật bất đắc dĩ
Tại buổi tối không trăng , bên cành hồng tàn lụi
Cuộc tình này, có yêu có hận
Rõ ràng yêu nhau nhưng lại mang thương tổn
Tịch mịch uống rượu một mình
Kí ức ngọt ngào kia lại mang đến bi thương
Đã yêu người, làm thể nào để quên đi
Không muốn nhớ, lệ đã tràn thành dòng
Mang vết thương lòng nhìn về chân trời xa xa
Tình yêu tựa thiên trường địa cửu
Xoay người, chúng ta đã lỡ duyên
Em nơi này tịch mịch, anh đang ở bên ai?
Nếu em không yêu anh
Nếu em không nhớ anh
Tối nay cũng sẽ không uống ượu một mình
Cũng sẽ không bất lực gọi tên anh
Làm sao để không yêu anh
Làm sao để không nhớ anh
Nước mắt lại như mưa tuôn trào
Có yêu, có hận, em vẫn như cũ nhớ anh
Tuấn dật phi phàm Cung Thần Hạo cùng cao nhã , mỹ lệ Bạch Kì Vân vừa đi vào nhà ăn, đã thu hút vô số ánh mắt chú ý
Nhưng mà bọn họ đã quá quen với loại tình huống này, cho nên rất ăn ý xem nhẹ
“Làm sao vậy? Bạch tiểu thư” Cung Thần Hạo ngồi xuống nhìn,tỏ vẻ hiểu biết hỏi Bạch Kì Vân đang thất thần
“Người kia hẳn là tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị, Tiêu Ngự Phi đi?”
“Ngự Phi?”
Cung Thần Hạo theo tầm mắt của nàng xoay người nhìn lại, thấy được Tiêu Ngự Phi lại ngoài ý muốn nhìn qua Lôi Dinh đang xinh đẹp cười, hai mắt không khỏi tóe ra tia sáng đố kị
“T thị đúng thật là nhỏ!” Hắn thấp giọng rủa 1 tiếng
Bạch Kì Vân nhìn Cung Thần Hạo, bình tĩnh nói “Cô gái cùng Tiêu tổng giám đốc ngồi chung một chỗ? Không phải là bạn gái hay là tình nhân của hắn chứ?”
Cung Thần Hạo hiển nhiên không đem lời nàng bỏ vài tai, toàn lực chú ý của hắn tập trung lên thân Lôi Dĩnh và Tiêu Ngự Phi
“Xem tình huống hiện tại của bọn họ, hẳn là tình nhân rồi!” Lời nói của Bạch Kì Vân có chút mất mát
“Không phải” Cung Thần Hạo cắn răng nói, kềm chế cơn giận, hay tay gắt gao nắm lại, nhưng hiện tại không phải là thời điểm tức giận, lập tức liền nói lãng sang chuyện khác “Về hợp đồng của chúng ta lần này, em nghĩ thế nào?”
Bạch Kì Vân yên lặng nhìn hắn một cái, mới tiến vào vấn đề chính, nhưng mà phần lớn lực chú ý vẫn lưu lại người Tiêu Ngự Phi
Hắn là người đàn ông đầu tiên lọt vào mắt xanh của nàng, dù rằng hai mươi bảy năm qua nàng chưa hề biết qua mùi vị tình yêu, nhưng chỉ khi gặp qua hắn nàng mới có cái cảm giác tim đập thình thịch rất thực này
Vốn nghĩ rằng nàng từ lâu đã không còn hứng thú với đàn ông, hứng thú duy nhất của nàng chính là công việc, cho nên phần lớn thời gian của nàng đều giành cho công ty, người trong nhà muốn giúp nàng gần gũi với họ, nhưng đều bị nàng lấy lý do công việc chống đỡ
Vốn giỏi về quan sát, lại nhìn ánh mắt cùng giọng nói của Cung Thần Hạo, nàng đã biết được, người phụ nữ ngồi đối diện Tiêu Ngự Phi kia không phải bạn gái cũng không phải tình nhân của hắn
Nàng vẫn cò cơ hội, chẳng qua là vấn đề thời gian, nàng nhất định sẽ không buông tay, tác phong làm người của nàng là nhất quán, cho nên, Tiêu Ngự Phi, chờ tiếp chiêu đi!!
Trong mắt nàng hiện ra một vài tia sáng kỳ lạ
Đương nhiên, tầm mắt Cung Thần Hạo phần lớn vẫn tập trung dừng lại trên người bọn họ
Tiêu Ngự Phi cùng Lôi Dĩnh vẫn vô tư chưa nhận thầy sự tồn tại của hai người kia, chuyên tâm với cuộc nói chuyện của hai người
Dùng cơm xong, sau khi bồi bàn giúp bọn họ rót ra một ly Martini, uống một ngụm xong, hắn mới từ tốn nói: “Nhà hàng này ăn rất ngon đúng không?”
“Ừ, rất ngon.” Nói xong, nàng liền uống một chút sođa anh đào.
“Chỉ sợ em không thích.” Tiêu Ngự Phi nói.
“A…Làm sao có thể!! Có người mời ăn tiệc, em cầu còn không kịp nữa là!!” Lôi Dĩnh cười nói, ở cùng hắn thật dễ chịu, nên đối với lời mời của hắn, nàng không có cách nào từ chối.
Nhưng mà nói thật ra, hắn quả thật rất tuấn tú, chín chắn , gợi cảm, cũng thật hài hước, cho nên ở cùng hắn thực thoải mái.
Tiêu Ngự Phi nhìn nàng, nàng tuyệt nhiên không để ý đến những tin đồn tình cảm của Hạo ở bên ngoài,nàng vẫn tỏ ra lạnh nhạt, làm cho hắn hoài nghi rốt cuộc nàng có yêu Hạo hay không, nhưng tại đây vào lúc này, hắn sẽ không ngu ngốc hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Em vui là tốt rồi.” Tiêu Ngự Phi cũng cười theo, đứng lên.
“Đúng rồi, Ngự Phi, anh có bạn gái hay chưa?” Lôi Dĩnh có chút hiếu kì, hắn là một người đàn ông thành đạt lại anh tuấn, hẳn là không thiếu phụ nữ xung quanh.
Tiêu Ngự Phi dừng lại một chút, nói: “Không có.”
“Sao có thể như vậy được?” Lôi Dĩnh dĩ nhiên không tin, từ điển trong đầu nàng một chút cũng không cho bạn gái và tình nhân là cùng một nghĩa
“Làm sao? Anh nhìn giống người đã có bạn gái lắm sao?” Tiêu Ngự Phi cười hỏi, biểu hiện lúc này của nàng thực đáng yêu.
“À, kì thật cũng không thể nói như vậy, nhưng là em thấy có điểm kì quái, người như anh sự nghiệp thành công, ngoại hình ưu tú, hẳn là có nhiều phụ nữ mơ ước mới đúng, có phải là yêu cầu của anh quá cao, nên mới không thể tìm được bạn gái?” Lôi Dĩnh tổng kết một loạt, biểu đạt suy nghĩ của nàng.
“Em cũng biết anh rất đẹp trai sao?” Tiêu Ngự Phi giọng nói có chút thăm dò.
“A…đương nhiên rồi!! Em tin rằng nếu anh hỏi mười cô gái, sẽ có mười một người trả lời ‘YES’ .” Lôi Dĩnh cười, nhấn mạnh nói.
Đây mới là bản tính thật của nàng!! Thẳng thắn, lạc quan, không tỏ vẻ, “Anh thật vinh hạnh vì được em khen.”Tiêu Ngự Phi nói.
“Đó là đương nhiên, phải rồi, một lát nữa em phải ra siêu thị một chút, trong nhà hết đồ ăn rồi.” Lôi Dĩnh nói.
“Ừ.” Tiêu Ngự Phi gật đầu đồng ý.
“Bây giờ chúng ta đi luôn đi, dù sao cũng đã uống hết đồ uống rồi.” Lôi Dĩnh nói.
“Được.” Sau đó, hắn gọi bồi bàn tới thanh toán, hai người lần lượt rời đi, mà tầm mắt nhìn họ chăm chú, đợi khi họ ra khỏi cửa mới thu về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc