Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 32

Tác giả: Vân Thanh

Lôi Dĩnh nhìn mình qua gương, hai mắt sưng đỏ, ẩn hiện tơ máu, hơn nữa sắc mặt cũng rất yếu ớt, tại sao nàng lại hành mình như vậy??
Rửa mặt chải đầu xong, Lôi DĨnh cầm lấy điện thoại, cùng Đồng xin nghỉ 1 tiếng, hắn có chút vôi vàng, giọng nói lộ ra chút hoảng loạn, làm cho Lôi Dĩnh bất giác cười cười, nói bản thân nàng ko có việc gì, ngày mai vẫn sẽ theo lẽ thương đi làm, hắn mới thả lỏng tâm tình, dặn dò nàng vài câu, bảo nàng phải cẩn thận giữ gìn thân thể…., mới đem điện thoại cúp máy
Có khi hắn thật giống như một bà mẹ già, cứ liên tục ở bên tai nàng nói suốt
Giương mắt nhìn đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường, chỉ mới 7 giờ , vẫn có thể an tâm ngủ thêm một giấc, nghĩ như thế, nàng liền đứng dậy đem rèm cửa đóng lại, sau đó lại nằm xuống giường, ko lâu sau nàng đã ngủ
Reng………reng………..
Tiếng chuông điện thoại vang lên, đem Lôi Dĩnh đang mơ mơ màng màng ngủ bừng tỉnh thật nhanh, nàng híp mắt, tay cầm lấy điện thoại đặt trên tủ, cũng ko chờ xem số máy biểu hiện trên màn hình ,nàng đã bắt mấy “A lô , xin chào”
“Đang ngủ?” Cung Thần Hạo vừa kết thúc xong 1 cuộc họp, liền vội vàng gọi điện thoại cho Lôi DĨnh, vào thời điểm hiện tại, hắn là nàng đang đi làm
Lôi Dĩnh nghe được giọng nói của hắn, buồn ngủ hoàn toàn bị tiêu tan, hắn ko phải đi Mỹ sao? Nàng nhìn nhìn lại đồng hồ báo thức đặt trên giường, bây giờ chỉ hơn bảy giờ 1 chút, hắn ở bên kia chắc cũng gần 6 giờ “Ừ” Nàng trả lời vấn đề vừa rồi của hắn
“Ko đi làm?” Cung Thần Hạo hỏi
“Ko có, đã xin phép” Lôi Dĩnh từ trên giường ngồi xuống
“Như thế nào? Bị bệnh sao?” Cung Thần Hạo có chút hoảng loạn hỏi
“Ko , chỉ là muốn nhàn hạ 1 chút, lâu rồi cũng ko có nghỉ” Lôi Dĩnh thoải mái trả lời, cố gắng đem giọng điệu của mình nghe thật bình thản, làm cho lòng mình bình tĩnh trở lại, nàng ko phải nói muốn buông tay thật tốt sao?? Vì sao nhận được cuộc gọi của hắn, tâm nàng vẫn tự giác cảm thấy đau đau??
Nghe được nàng nói ko sao, Cung Thần Hạo mới thấy yên lòng “Anh ở Mỹ đi công tác, tuần sau mới về nhà” Nàng hẳn là có nhìn thấy tờ giấy hắn để lại, nhưng hắn vẫn muốn nói rõ 1 chút
“Ừ” Tâm Lôi DĨnh lại bốc lên, hắn muốn khoe ra với nàng sao??” Thời gian bên kia còn rất sớm, anh đi nghỉ ngơi đi, em cũng rời giường” Để ý đến suy nghĩ của mình, Lôi Dĩnh bình tĩnh nói
Cung Thần Hạo cũng ko biết đáp lời thế nào, đành “ừ” 1 tiếng nhưng khi hắn vừa kịp nói ra chữ “ừ” nàng liền cúp máy, hắn có thể cảm giác được giọng nói qua điện thoại kia chính là nàng, nhưng lại rất lạnh nhạt, hắn có chút bất an ko nói thành lời, nhưng hắn chưa kịp tìm hiểu rõ thì lại bị một tiếng chuông điện thoại khác cắt ngang
Nhìn nhìn lại thời gian 1 chút, thời gian vẫn còn rất dư thừa, nàng có thể chờ cơm nước xong lại đi bệnh viện, cú điện thoại vừa rồi mặc dù d94 khiến lòng nàng có chút gợn sóng nhưng nàng rất nhanh đã ổn định tâm tình của mình, được rồi tốt lắm!! nàng sẽ ko đổi ý nữa, đây cũng chính là tiêu chuẩn đối nhân xử thế của nàng
“Chồng cô ko đi cùng sao?” Bác sĩ phụ khoa hỏi
“Hắn đi công tác” Lôi Dĩnh trả lời
“A…….thời gian mang thai 3 tháng đầu, thân thể của cô sẽ ko có gì thay đổi nhiều so với phụ nữ bình thường, nhưng đối với cô mà nói thì ko thể đối đãi mình như người bình thường được, cô muốn ăn cái gì thì hãy ăn cái đó, sống vui vẻ 1 chút, quên đi những chuyện ko vui, thấy cơ thể mệt mỏi thì nằm xuống ngỉ, cố gắng duy trì nhịp sống đó, làm cho bản thân mình sống thực thong dong, vui vẻ” Bác sĩ cầm trên tờ báo cáo kiểm tra nói
”Vâng” Lôi Dĩnh gật gật đầu, đem lời của nàng từng chữ nhớ kỹ
“3 tháng đầu mang thai là thời điễm dễ bị sảy thai nhất, nếu muốn lưu lại đứa bé này, nhất cử nhất động , người làm mẹ phải luôn để ý thật kỹ” Bác sĩ dặn dò Lôi Dĩnh, nàng rất khó tin được cô gái nhỏ trước mắt này đã hai mươi ba?? Nhìn thế nào cũng thấy nàng giống với cô gái mười bảy, mười tám hơn, nếu như ko có giấy chứng minh thư viết rõ, chắc chắn nàng cũng sẽ nghĩ cô gái này ko tốt, chưa kết hôn đã mang bầu
Lôi Dĩnh có chút căng thẳng, bất an hỏi “Hôm kia, tôi có uống qua R*ợ*u, như vậy đối với cục cưng có gây ra thương tổn gì ko?”
Bác sĩ giương mắt nói “Theo như báo cáo kiểm tra của cô thì bào thai rất khỏe mạnh, nhưng mà R*ợ*u người mang bầu tốt nhất vẫn nên tránh”
Nghe được bác sĩ nói bào thai vẫn khỏe mạnh, Lôi Dĩnh mới nhẹ nhàng thở ra, ko có việc gì thì tốt rồi!!
“Cám ơn cô, bác sĩ” Lôi Dĩnh chân thành nói
“Cô có rảnh thì đi mua sách về quá trình mang thai xem thử , cô là lần đầu mang thai, loại sách đó đối với cô sẽ rất hữu ích” Bác sĩ từ ái nói, ấn tượng xấu của nàng đối với Lôi Dĩnh đã biến mất
“Được, một lát nữa tôi sẽ mua 1 quyển” Lôi Dĩnh trả lời
“Ừ , đây là báo cáo kiểm tra của cô, cầm lấy” Bác sĩ đem báo cáo đặt trước mặt Lôi Dĩnh nói
“Cảm ơn” Lôi Dĩnh lần thứ hai nói tiếng cảm ơn , rồi cầm lấy báo cáo bỏ vào trong túi xách, đi ra khỏi bệnh viện
Lôi Dĩnh đi vào nhà sách tìm được mấy quyển sách về quá trình mang thai, nàng cầm lấy 1 quyển, mở ra xem thử ‘Triệu chứng thai nghén đầu tiên là sợ lạnh về sau dần dần sẽ cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ,đầu choáng váng, buồn nôn, muốn ói, ko muốn ăn, chỉ thích ăn chua, sợ dầu mở, lượng nước bọt cũng sẽ gia tăng. Sáng sớm thường cảm thấy muốn nôn mửa, nghiêm trọng hơn còn có choáng váng đầu, mệt mỏi vô lực. Triệu chứng thai nghén mỗi người mỗi khác,c ơ hồ rất nhiều phụ nữ mang thai có triệu chứng thường xuyên muốn nôn mửa, nhanh thì mang thai 5 tuần sẽ gặp triệu chứng này, hoặc hoàn toàn ko gặp triệu chứng cũng có rất nhiều người, đa số thường bị thai nghén trong 3 tháng sau 3 tháng, các triệu chứng sẽ lập tức biến mất. Trừ phi là muốn ói, nôn mữa phi thường lợi hại mới cần phải đi khám, nếu ko thì sản phụ sẽ trở lại bình thường, trong thời gian mang thai, thói quen ẩm thực cũng sẽ có thay đổi, vì dụ như sản phụ thích ***, uống R*ợ*u, trà cùng đồ ăn dầu mỡ thì hứng thú sẽ bị giảm xuống, mà thay vào đó sản phụ sẽ thích ăn mặn, chua, và các loại thức uống hoa quả. Những người có biểu hiện ko giống những hiện tượng trên thì ko có nguyên nhân xác thực rõ ràng’
Nhìn lời văn trong sách, nàng nghĩ lại bản thân mình đã mang thai 2 tháng, vẫn chưa có cái triệu chứng nào giống như sách này viết. Ngoại trừ có chút buồn ngủ, những thứ khác đều khỏe mạnh, nàng hắn là thuộc lại ko bị thai nghén đi!
Tùy tay lật sang trang khác, nàng lại lẩm nhẩm ‘Khi mang thai, bất luận là bạn ở văn phòng, trên đường luôn có khả năng sẽ muốn nôn, để tránh điều khó xử khiến chúng ta chật vật khó chịu này, bạn phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ trước. Bình thường, phải mang theo một khăn mặt tùy thân cùng bộ đồ xúc miệng, khi đi làm phải chú ý đến nhà vệ sinh công cộng, tính toán con đường đến buồng vệ sinh nhanh nhất, Nếu như bạn còn chưa đem chuyện mang thai nói cho sếp, thì bạn nên tìm một lý do thuyết phục. Mặc khác bạn cầm làm một bảng theo dõi giờ giấc, phòng chừng nếu chính mình cảm thấy gặp phải khó khăn, bạn có thể đem công việc của mình sắp đặt tốt”
Xem ra những thứ này đối với nàng thật sự rất có ích, nhưng nàng lại ko có kinh nghiệm, chuyện mang thai này đối với nàng vẫn rất xa lạ, điều gì nàng cũng phải học
Khép lại quyển sách trên tay, nàng tìm thêm mấy quyển sách về quá trình mang thai tương tự rồi mới đi đến quầy thu ngân thanh toán. Khi đi ra khỏi nhà sách , thời gian hình như vẫn còn rất sớm, nàng nhìn đồng hồ nơi cổ tay, chỉ mới 4 giờ, lại sực nhớ đến những lời Đồng nói hôm qua
Nàng hẳn là nên gặp lại Thiên Mạch một lần nữa đi! Hắn ngày mai đã về Pháp, là bạn tốt, nàng nên vì hắn tổ chức 1 bữa tiệc tiễn biết, nghĩ như thế, nàng liền lấy di động gọi đến cho hắn, hẹn gặp mặt ở “Thiên Vị”
Vốn tưởng rằng hắn bề bộn nhiều việc, nhưng mà hắn vẫn sảng khoái đáp ứng lời mời, Lôi Dĩnh thu hồi điện thoại, cười cười, lại hướng về “Thiên Vị” mà đi
Ngồi ở vị trí quen thuộc. cầm túi xách và đống sách trong tay đặt lên chiếc bàn bên cạnh, nàng khẽ nhấp một ít nước trái cây hâm nóng, cùng thong thả ăn hai miếng bánh ngọt
Hiện tại lúc này , người trong Thiên Vị cũng không nhiều, chỉ lác đác vài người ngồi một mình ở cửa sổ thưởng thức cà phê, hoặc hấp tấp vào cửa mua cà phê, mua xong lại như một trận gió rời đi thật nhanh
Lôi Dĩnh đem tầm mắt hướng về cửa đẩy, liền thấy Minh Thiên Mạch đi tới, chỉ thấy hắn nhìn xung quanh mọi nơi một chút rồi mới nhìn thấy nàng, sau đó lại cùng với người phục vụ nói nói rồi mới đi về phía nàng
“Chờ có lâu không?” Minh Thiên Mạch trên mặt hiện lên chút áy náy, ngồi xuống đối diện nàng
Nhìn khuôn mặt đã lâu không gặp, cùng tiếng nói như gió xuân phơi phới, và nụ cười ôn nhu ánh mặt trời ấm áp, Lôi Dĩnh cũng cười theo “Không, em cũng chỉ đến sớm hơn anh 10 phút” Nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy trong nụ cười của hắn có chút gượng ép, tuy nhiên nàng không muốn vạch trần
Minh Thiên Mạch cười cười, gọi người phục vụ tới, kêu ly cà phê rồi mới nói “Vốn muốn gọi điện thoại cho em, nhưng lại sợ em bận việc, nên mới không gọi” Kỳ thật mỗi khi hắn lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn vào dãy số quen thuộc kia, lúc cuộc gọi sắp chuyển được lại bị hắn cắt ngang
“A………….ngày mai anh đi sao?” Lôi Dĩnh vừa ăn một ngụm bánh ngọt vừa hỏi
“Ừ, buổi sáng 9 giờ bay” Minh Thiên Mạch trả lời
“Còn trở về không?” Lôi Dĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, nếu không còn được gặp mặt , nàng sẽ cảm thấy thật hối tiếc
Minh Thiên Mạch đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, hắn không dám cùng nàng đối diện, chậm rãi lắc đầu, hắn ôn hòa nói “Sẽ không”
Lôi Dĩnh nhìn hắn quay mặt, thật u buồn, là vì nàng sao?? Nàng thật sự đáng giá sao?? Nghe đáp án xác thực của hắn, nàng không còn nghi ngờ gì nữa, thật hi vọng sau khi trở về, hắn sẽ sớm tìm được tình yêu đích thực thuộc về mình
“Vậy về sau muốn gặp mặt lại sẽ rất khó rồi” Lôi Dĩnh ra vẻ bình tĩnh nói
“Em hi vọng anh trở về sao?” Minh Thiên Mạch đột ngột quay đầu, nhìn Lôi Dĩnh hỏi, nếu nàng muốn, hắn sẽ trở về, cho dù chỉ là lấy thân phận là bạn bè ở bên cạnh nàng cũng được
Lôi Dĩnh có chút khó xử, vừa cầm lấy nước trái cây, lại buông ra, nàng hi vọng hắn trở về sao??
“Rất khó trả lời?” Trong lòng Minh Thiên Mạch như bị hàng trăm tảng đá ngàn cân chèn ép, đến cả chân mày cũng nhíu lại
“Không có, làm bạn bè đương nhiên em hi vọng anh có thể quay về nhiều một chút” Lôi Dĩnh rất nhanh đã ngẩng đầu trả lời, nàng không nghĩ nhiều, chỉ là buộc miệng nói, chỗ sâu nhất trong đáy lòng , nàng vẫn hi vọng hắn có thể trở về “Còn nữa, anh nhất định phải hạnh phúc nha!”
“Thật ra anh có một suy nghĩ, nếu như anh về sớm hơn một chút, kết quả có phải sẽ không thành ra thế này? Nhưng sự thật vẫn không thể thay đổi, bỏ lỡ đã là bỏ lỡ, nhưng anh vẫn muốn nói, nếu như có một ngày em thật sự mệt mỏi, em có thể nhớ đến phía sau em luôn luôn có một người, người đó sẽ cho em bờ vai để nương tựa” Minh Thiên Mạch chân thành nói, có lẽ điều hắn có thể làm cũng chỉ có thế
Lôi Dĩnh cảm động, nhưng nàng không cho phép chính mình dao động, cũng không cho phép nước mắt mình chảy xuống, nở nụ cười trên môi, nàng nói “Em sẽ nhớ, khi mệt mỏi em sẽ quay người lại nhìn, nhưng mà em cũng hi vọng khi em quay lại đồng thời cũng có thể nhìn thấy người đó hạnh phúc, người đó không còn một mình cô đơn, mà đã có 2 người, có như vậy, khi quay lại em cũng sẽ hạnh phúc , thật hạnh phúc, anh có thể đáp ứng em không?”
Vậy sao? Đây là mong muốn của nàng? Nếu là như vậy, hắn sẽ nguyện ý hứa hẹn, vì thế hắn không chút do dự đã gật gật đầu “Được”
Chỉ một câu trả lời đơn giản như thế, cũng đã đủ để Lôi Dĩnh yên lòng, như vậy là đủ rồi, nàng nhanh chóng nói sang chuyện khác “Tốt lắm, chúng ta đừng bàn đến chuyện này nữa, em nói cho anh một tin tức thật tốt nha”
“Tin gì?”
Lôi Dĩnh từ bàn bên cạnh lấy ra một cuốn sách , cầm trong tay cuốn sách, nàng quơ quơ cười nói “Nè , nè , nè! Xem, đây là cái gì!” biểu tình trên mặt tỏ ra như dâng vật quý
Minh Thiên Mạch giương mặt nhìn cuốn sách trong tay nàng, bốn chữ to “Cách thức làm mẹ” đập ngay vào mắt, lại nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, hắn không thể đoán được, cái tin tức tốt mà nàng muốn nói cho hắn là cái tin gì
Lôi Dĩnh đem sách đặt trên bàn tay, giương mắt cười nói “Nhìn dáng vẻ của anh , em cũng biết chắc anh đã gần đoán được, a……….em mang thai, sắp được làm mẹ”
“Chúc mừng em” Hắn hiện tại ngoại trừ những lời này, cũng không biết nên nói gì thêm, cảm giác chua xót trong lòng, chỉ có hắn mới có thể hiểu được
“Cảm ơn” Lôi Dĩnh buông sách nói
“Ba của đứa bé có biết chưa?” Minh Thiên Mạch hỏi
Lôi Dĩnh im lặng một lức, rồi mới nói nói “A…………hắn hiện tại đi công tác, chờ khi hắn trở về em sẽ nói” Thật ra nàng cũng tính không nói cho hắn biết
“Muốn cho hắn một bất ngờ sao?”
“Ừ, đúng rồi, Thiên Mạch, anh có muốn là cha nuôi bảo bối không?” Lôi Dĩnh không muốn suy nghĩ về đề tài này liền chuyển đi, nàng hỏi rất nhanh
“Có thể chứ?” Minh Thiên Mạch không nhận thấy được sự khác lạ của nàng
“Đương nhiên là có thể” Lôi Dĩnh cười cười, đáp lại “Nêu bảo bối biết có được một người cha nuôi tao nhã như vậy, nhất định sẽ rất vui”
“Đồng và Dương có biết chuyện em mang thai không?”
“Không phải là một tin tốt nữa hay sao?” Lôi Dĩnh cố tỏ vẻ thật thần bí nói
“Cái gì?” Minh Thiên Mạch tò mò hỏi
“Thì đúng rồi, bọn họ vẫn chưa biết, chỉ có anh đã biết. Ha………………..” Lôi Dĩnh cười ra tiếng, nhìn bộ dạng tò mò của hắn thật đúng là hài
“Em nha…………” Minh Thiên Mạch cũng cười theo, hắn tìm không ra lời nói quở trách nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc