Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 26

Tác giả: Vân Thanh

Đi ra khỏi cổng chính của bệnh viện. Lôi Dĩnh mê man, mang thai? Nàng đã mang thai, một tia vui mừng hiện lên ở chân mày nàng, nhưng lập tức lại biến mất ko thấy tăm hỏi, hẳn hắn là rất vui vẻ đi! Dù sao trong hợp đồng cũa có ghi chú rõ ràng nàng nên vì hắn sinh con, như vậy xem ra có phải chờ đến khi nàng sinh ra đứa bé, hợp đồng đó sẽ chấm dứt ?
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao cao, thấy ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào mắt, Lôi Dĩnh nheo 2 mắt lại, nhẹ tay đặt lên bụng, trong bụng nàng đang có một sinh mệnh nhỏ hình thình, cảm giác này thực kì diệu
Ngoắc ngoắc 1 chiếc ta xi , nàng ngồi vào, nói qua địa chỉ 1 lần, rồi im lặng xoay đầu nhìn ra cửa sổ
Vừa xuống taxi, nàng vừa vặn chặm mặt Cung Thần Hạo, 2 người chỉ cách nhau vai bước chân nhưng khoảng cách lại tưởng chừng như thật xa xăm, Lôi Dĩnh ko ngờ hắn đã về nhà, nàng chỉ nghĩ hắn hôm nay sẽ ko có khả năng trở về,mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng nàng đã lập tức bình tĩnh trở lại
Hắn bước lên vài bước đi đến trước mặt nàng, Cung Thần Hạo nhìn bộ dạng bình tĩnh của Lôi Dĩnh, lửa giận càng bùng, hắn nắm lấy tay nàng lôi kéo bước vào cửa chính, đem nàng nhét vào thang máy
“Em có thể một mình trở về, anh nếu có việc , thì đi trước đi……………” Nàng có ý muốn nói với hắn, nàng vẫn như cũ, tuân thủ điều khoản từ đầu hắn đã đưa ra
“૮ɦếƭ tiệt!! Cô câm miệng lại cho tôi!!” Cung Thần Hạo gầm lên “Đi hay ko chính tôi quyết định!! Còn nữa, em đừng hi vọng tôi rời đi, em ko muốn nhìn thấy tôi?”
Lôi Dĩnh kinh ngạc nhìn hắn, hắn lúc này sao lại chất vấn nàng như vậy? Tại sao lại tức giận như thế?
“Tôi cùng nữ nhân khác ăn cơm, cô thật sự cảm thấy ko sao sao? Ngay cả hỏi một tiếng hỏi cũng ko hỏi, chỉ im lặng gật đầu, hiện tại cô khẫn cấp muốn đuổi tôi đi, cô thật sự ko cần tôi sao?”
Lôi Dĩnh há miệng thở dốc, lại ko phát ra tiếng
“Cô hoàn toàn ko để ý chồng mình ở bên ngoài nuôi 1 đống tình nhân, mỗi ngày vẫn như trước, dương dương tự đắc, sống cuộc sống của mình, tôi thực hoài nghi, cô rốt cuộc có coi tôi là chồng cô hay ko?”
“Anh …………..hi vọng tôi để ý sao?” Lôi Dĩnh mở miệng, sâu kín nhìn hắn
Cung Thần Hạo ngẩn ra, trầm mặc
“Nếu tôi để ý thì sao? Anh sẽ đáp lại như thế nào? Kềm chế bản thân, hay trách cứ tôi ko biết tự lượng sức ?” Nàng tiếp tục hỏi
Hắn mím môi, đáy mắt hiện lên một tia ko rõ hờn giận
“Hạo, anh nói cho tôi biết, anh hi vọng tôi như thế nào?”
Hắn ko trả lời bởi vì căn bản hắn ko biết đáp án, chỉ có thể im lặng nhìn con số trong thang máy bay lên
Lôi Dĩnh ko hỏi tiếp, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bụng. Ở trong này, có một sinh mạng nhỏ đang tồn tài, mà cuộc hôn nhân này…….càng ngày càng tồi tệ hơn
Nàng ko muốn con mình sinh ra sẽ phải sống trong hoàn cảnh bi ai này
Lôi Dĩnh cúi đầu đi theo phía sau hắn
Cung Thần Hạo *** khoác, phủ lên ghế sô pha, tay tùy tiện cởi caravat, ngồi xuống ghế, nhìn Lôi Dĩnh mới bước vào nhà
Lôi Dĩnh ko nhìn hắn, chỉ lẳng lặng đóng cửa lại,cầm lấy áo khoác trên ghế sô pha treo lên giá áo, sau đó mới hỏi ” Tôi giúp anh pha ly cà phê” Nói xong liền nâng bước hướng xuống bếp
“Cô thật ko để ý?” Hắn rốt cuộc nhịn ko được hỏi, hai mắt trừng trừng nhìn nàng, như là muốn thông qua biểu tình trên mặt nàng hiểu rõ nội tâm
Lôi Dĩnh dừng bước, kinh ngạc khẽ nhếch miệng, lập tức mỉm cười,trong nụ cười kia lại có chút cô đơn cùng chua xót, nàng cũng ko tự chủ, nghĩ mình che dấu thật hoàn mỹ
“Để ý cái gì?” Nàng giã bộ vân đạm phong khinh (*mây trôi gió thổi= ý chỉ thản nhiên) làm cho hắn tức giận, nàng ko biết nụ cười của nàng so với khóc khó coi lắm sao? Cũng hay là lúc này nàng quay lưng về phía hắn
“Chuyện gặp được hôm nay” Cơn tức khiến hắn trở nên tàn nhẫn
Hai tay nàng khẽ run lên, thì ra hắn cũng có thể tàn nhẫn như vậy, nàng cuối cùng cũng được lĩnh giáo rồi, nàng quay lại thân mình nhìn hắn
“Tôi để ý thì hữu dụng sao? Anh ko phải có chuyện muốn nói cùng nàng sao? Tôi đây tại sao phải đi chất vấn anh?” Nàng hỏi lại, thấy hắn có chút giật mình, nàng cười cười
“Tôi cũng ko có lừa gạt anh, anh cũng đừng quên hứa hẹn của mình” nàng cố ý tươi cười làm cho hắn có chút bối rối
“Tôi vẫn ghi nhớ trong lòng” nói đúng hơn là nàng muốn quên cũng ko quên được “Cho nên, anh muốn tôi phải như thế nào?”
“Thế nào? Thái độ của cô thản nhiên như vậy, là vì cô căn bản ko cần cho nên mới tỏ ra bình tĩnh hay là, nói trắng ra, trong lòng cô đã chứa người đàn ông khác, nên mới có thể bình tĩnh như vậy?” Cung Thần Hạo hướng tới nàng lạnh lùng nói
Lôi Dĩnh mở to mắt nhìn hắn, hắn sao có thể hoài nghi nàng, rõ ràng chuyện ngay từ đầu chính là lỗi của hắn
Cung Thần Hạo đứng dậy đi đến giá áo, từ túi áo khoác lấy ra 1 phong thư, quăng xuống trước mặt Lôi Dĩnh, mắt lạnh nhìn nàng
Lôi Dĩnh nhìn ảnh chụp rơi lả tả xuống đất, nàng ngồi xổm xuống, nhặt lên từng tấm ảnh dưới chân lên xem , sắc mặt cứng lại 1 chút, sao lại là ảnh chụp của nàng cùng Thiên Mạch? Sau đó nàng rất nhanh cũng nhặt tấm khác lên xem
Đây ko phải là tình cảnh của nàng cùng Thiên Mạch ở quán cà phê sao??Nàng hiện tại, rốt cuộc cũng đã hiểu được, hắn lạnh lùng nói chuyện là do nguyên nhân này, thì ra hắn hoài nghi nàng ko chung thủy, nhìn ảnh chụp 2 người ôm nhau, quả thật rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm, chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu rõ nguyên nhân lúc ấy
Chậm rãi đứng thẳng người, nàng hướng về tầm mắt của hắn “Tôi có lời muốn nói, hắn và tôi là bạn tốt”
“Bạn tốt? Bạn tốt mà lại ôm như vậy sao? Bạn tốt mà cô lại bưng mặt khóc như thế?” Cung Thần Hạo hiển nhiên ko tin nữa chữ của nàng
“Tôi chỉ có thể nói như thế, anh ko tin tôi, tôi cũng ko biết nói gì hơn, tôi giúp anh pha cà phê” Tâm can nguội lạnh, nàng ko muốn sống mệt mỏi như vậy
“Ko cần, về sau tôi ko muốn phải thấy………những loại ảnh chụp tương tự như vậy nữa” Hắn nói xong liền xoay lưng trở về phòng, thay quần áo, đi ra cửa vẫn thấy nàng ngồi thờ ờ trước bàn ăn, hắn buồn bực mím môi, đi thẳng đến chỗ giá áo, cầm áo khoác rời đi
“Reng…reng”
Lôi Dĩnh lấy lại tinh thần, mắt nhìn chăm chăm về hướng cửa, rồi mới bước đên chỗ điện thoại bắt máy “A lô”
“Tiểu Dĩnh a!! Là mẹ đây, sao điện thoại đã reo từ lâu bà bây giờ con mới bắt máy vậy?” Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Liễu Tình
“Mẹ, vừa rồi con ở dưới bếp, nên có chút chậm” Lôi Dĩnh vội vàng trả lời
“Như vậy a! Đúng rồi, ngày mai là ngày nghỉ, con cùng Hạo nhi qua đây ăn cơm đi, thuận tiện ở lại 1 đêm, chúng ta cùng nhau tâm sự thật tốt, ông cũng rất nhớ con, ông có nói đã lâu ko nhìn thấy con”Liễu Tình nói
“Mẹ, Hạo ngày nào cũng bận rộn nhiều việc, có thể hắn sẽ ko đi được, con một mình qua nha, con cũng rất nhớ ông” Lôi Dĩnh trả lời
“Con chỉ nhớ đến ông, ko có nhớ ba mẹ sao?” Giọng điệu Liễu Tình có chút bất mãn
“Ko có, con cũng rất nhớ ba mẹ” Lôi Dĩnh cười nói, có đôi nàng cảm thấy mẹ chồng vẫn rất trẻ con
“A……vậy cứ như thế mà định nha, con ngày mai qua đây, thuận tiện ở lại 1 đêm”
“Dạ, được”
“Mẹ hiện tại sẽ nói chuyện này cùng ba, hắn khẳng định sẽ rất vui, cúp nha!! Ngày mai gặp” Liễu Tình cười nói
“Dạ” Lôi Dĩnh buông điện thoại, ngồi tựa lưng vào sô pha, giương mắt nhìn trần nhà
Hôm sau, sáng sớm, chuyện thứ nhất Lôi Dĩnh làm khi nàng mở to mắt tỉnh dậy là quay đầu nhìn sang vị trí bên cạnh
Hắn vẫn chưa trở về!
Có lẽ lúc hắn đang ở bên cạnh một phụ nữ dịu dàng xinh đẹp khác!!
Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt nàng lại ko ngừng tuôn rơi, từ khi nào, nước mắt của nàng lại ko đáng giá như vậy!!? Hở một tí lại chảy ra!!
Xốc chăn lên, nàng đứng dậy, nâng tay lau khô nước mắt trên mặt, đã suy nghĩ 1 đêm, tại sao nàng vẫn ko thể buông tay được?? Tay đặt nhẹ lên bụng nàng nói “Cục cưng, con nói mẹ nên làm thế nào đây?” Câu hỏi trong lời nói của nàng, ngay cả nàng cũng ko có đáp án
Tắm rửa sơ sơ, Lôi Dĩnh để lại tờ giấy lên tủ đầu giường, sau đó sửa soạn lại chính mình, mặc vào một bộ quần áo mới, nàng liền đi ra ngoài, có lẽ hiện tại , hai người đều phải suy nghĩ thật cẩn thận về phương pháp ở chung trong tương lai của hai người, dù sao cho nhau 1 ít ko gian cũng tốt
“Tiểu Dĩnh a!! Sao lâu như vậy con ko có ghé thăm ông” Cung Thủ Hằng một phen giữ chặt Lôi Dĩnh vừa bước vào, tuy rằng trong câu nói có mang 1 tia trách cứ, nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn lộ ra ý hiền từ
“Con bận chút việc, hơn nữa Hạo lại ko có thời gian, vì thế con ko thể thăm ông cùng ba mẹ” Lôi Dĩnh cầm lấy tay hắn, dìu hắn đến chỗ sô pha ngồi xuống
“Thiếu phu nhân, mời uống trà” Lưu tẩu cười đem bình trà đặt lên bàn
“Cám ơn dì, Lưu tẩu” Lôi Dĩnh cười nói
“Thiếu phu nhân, cô đừng khách sáo, vậy cô cứ cùng lão gia ngồi ở đây tán gẫu , tôi xuống bếp làm việc” Thiếu phu nhân đúng là thiện lương, hơn nữa nụ cười của nàng thực ngọt, nhìn vào rất thoải mái, nàng cười một lúc rồi xoay người hướng nhà bếp mà đi
Tay Lôi Dĩnh nâng chung trà lên, nhấp 1 ngụm, rồi nhìn quanh đại sảnh , mới hỏi “Ông, ba mẹ đâu?” Theo lý thuyết, hiện tại đã gần mười giờ, bọn họ đều đã rời giường, sao lại ko thấy bóng dáng của 2 người?
“Bọn họ đi ra ngoài, có nói là tham gia lễ kỉ niệm kết hôn của lão bằng hữu, một tuần mới về nhà” Cung Thủ Hằng đơn giản trả lời
“1 tuần??”
“Đêm qua vừa nhận điện thoại, buổi sáng hôm nay đã đặt vé máy bay, sáng sớm hai người đã ra cửa” Cung Thủ Hằng nói
“A” Lôi Dĩnh gật gật đầu
“Hạo nhi sao lại ko cùng con đến đây?” Cung Thủ Hằng hỏi, hôm nay là ngày nghỉ, tiểu tử đó cũng ko biết giành bớt thời gian cho vợ sao??
Lôi Dĩnh nghe được tên hắn , liền khựng lại 1 chút , lập tức lại cười nói “Ông, hắn đang bận việc, công ty gần đây lại rất nhiều việc, hơn nữa con cùng hắn đã có bàn bạc qua, con đến cũng như hắn đến”
Cung Thủ Hằng cũng ko chú ý đến sự khác thường của nàng “Xem ra nó chính chắn cũng ko ít a! Đúng rối, nếu nó dám ăn *** con, nhất định con phải nói cho ông biết, ông sẽ giúp con dạy dỗ nó”
“Dạ” Lôi Dĩnh cười đáp lời, thầm nghĩ ba mẹ ko có ở đây cũng tốt, chỉ đối mặt với 1 mình ông thôi, nàng cũng đã thấy trong lòng mình tràn đầy áp lực rồi
“Một hồi ăn cơm xong, chúng ta đi đưa cơm cho nó, coi nó có phải làm việc hay ko?” Cung Thủ Hằng nói
Ách……….đưa cơm cho hắn??Cũng chưa biết hắn có ở công ty hay ko, nếu lỡ đi vào lúc ko gặp hắn, nàng phải giải thích với ông như thế nào đây?
“Ông, ko cần đâu, hắn…..hắn có thể tự mình đến nhà ăn để ăn a” Lôi Dĩnh bình ổn tâm tính, hòa hoãn nói
“Nói cũng đúng, một hòi chúng ta ăn cơm sớm 1 chúng, như vậy sẽ ko sợ ko gặp được nó” Cung Thủ Hằng cười nói, liền đứng dậy hướng vào nhà bếp mà đi, dù sao, hắn cũng muốn thăm công ty 1 lúc
Lôi Dĩnh thấy ko có đường sống, cũng ko nói gì thêm, nàng chỉ có thể cầu nguyện, hắn ở công ty,nàng buồn bã ngồi yên trên sô pha, mãi cho đến khi có người đi qua phòng khách nàng mới hoàn hồn
“Thiếu phu nhân” Lão Lưu lễ phép hướng nàng chào hỏi
Lôi DĨnh cũng thân thiết, mỉm cười đáp trả
“Lão Lưu, ông lại đây” Vừa đi vào phòng khách, Cung Thủ Hằng nói
“Lão gia, thiếu gia co thể tự mình lái xe đến công ty, cho nên gọi điện bảo tôi đến đây” Lão Lưu cung kính hướng tới Cung Thủ Hằng nói
“Ừ, vậy ông đi nghĩ trước, lát nữa cơm nước xong, ông đưa tôi cùng thiếu phu nhân đến công ty
“Vâng, lão gia” Nói xong, lão Lưu khom lưng, xoay người rời đi
Đứng trước tòa nhà to lớn , cao vút, trán Lôi DĨnh toát liền mấy khối mồ hôi , nàng bắt đầu cảm thấy căng thẳng
Dù đã sớm biết nhà Cung Thần Hạo rất giàu có, nhưng dựa vào quy mô khác biệt với công ty nhà nước và các công ty khác của cái tòa nhà này , xem ra………………nàng đã hiểu vì sao phụ thân lại muốn kí hợp đồng với hắn
Nàng chỉ đến 1 mình, ông ko có đi theo , nhưng nàng đã mất sức chín tràu hai hổ mới có thể thuyết phục được ông cho nàng đi 1 mình, thở phù 1 hơi, Lôi Dĩnh đi vào bên trong tòa nhà, xa xa nhìn thấy quầy phục vụ, nàng cố lấy dụng khí bước tới……….(Rin: DĨnh tỉ vô công ty của Hạo ca mà cứ như là vô hang sói vậy a…:d)
“Thiếu phu nhân!?” Xa xa truyền đến một giọng nói ôn hòa của một người
Lôi DĨnh theo tiếng gọi quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn hắn
“Anh là?”
Phương Tử Kiệt khuôn mặt tươi cười bước nhanh đến gần Lôi Dĩnh, phía sau hắn còn có một nữ nhân viên khác, xem ra hắn là trợ lý của nàng
“Tôi là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, Phương Tử Kiệt” Phương Tử Kiệt rất lịch thiệp giới thiệu bản thân
“Xin chào, nhưng mà, anh sao lại biết tôi?” Lôi Dĩnh trên mặt lóe lên ý thắc mắc
“Ở trong hôn lễ” Phương Tử Kiệt cũng ko nói ra lý do biết nàng là vì đã từng điều tra qua nàng
“A, xin hỏi, Hạo có ở đây ko?” Lôi Dĩnh hỏi, nàng muốn xác nhận một chút xem hắn có mặt ở đây hay ko, nếu như hắn ko ở công ty, nàng cũng ko nhất thiết phải lên lầu đưa cơm
“Cô tới giúp hắn đưa cơm trưa sao?” Phương Tử Kiệt nhìn hộp đựng thức ăn trong tay nàng hỏi
“Ừ” Lôi Dĩnh gật gật đầu
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc