Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 25

Tác giả: Vân Thanh

Ðột nhiên, nụ cười trên mặt nàng cứng đờ, nàng ngây ngôc đứng yên tại chỗ, lãng lãng trừng mắt nhìn về phía trước, chồng nàng ðang ôm một phụ nữ cao gầy từ xe đi đến!!
Hắn đương nhiên cũng thấy nàng, nhưng hắn chỉ nhíu mày nhìn động tác bất động của nàng liếc mắt 1 cái, biểu tình trên mặt cũng cứng ngắc
Mỹ nữ bên cạnh hiển nhiên là cảm giác được cái gì, liền theo tầm mắt hắn nhìn lướt qua “Kia ko phải là vợ anh sao?”
Tay Cung Thần Hạo tự nhiên buông vai Âu Mị Nhi ra, hắn nhíu mày “Em đi vào trước”
Âu Mị Nhi cơ bản còn muốn nói cái gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của hắn, đành thôi, dù sao hiện tại, thời gian còn lại của hắn cũng đều giành cho nàng, nàng lẳng lơ đi qua trước mặt Lôi Dĩnh, hung hăng trừng mắt liếc nhìn nàng (*Lôi DĨnh) 1 cái, rồi đẩy cửa bước vào nhà hàng
“ANh cùng nàng có chuyện muốn nói” Cung Thần hạo tiến lên phía trước nói
Lôi Dĩnh sắc mặt yếu ớt, có chút ko thể tin được vào cái cảnh đã nhìn thấy, mà người ở cạnh hắn cư nhiên chính là Âu Mị Nhi, như vậy đối với sự ôn nhu gần đây của hắn, đối với quan hệ của hắn và nàng, đối với những lời hắn đã nói, phải chăng đều là sự giả dối? Cố gắng bình ổn tâm tình, Lôi Dĩnh khẽ gật đầu đáp “Ừ, vậy anh làm việc của mình trước đi”
Cung Thần Hạo thực yêu thương dáng vẻ của nàng lúc này, nhưng lại nghĩ đến chuyện vừa rồi, Âu Mị Nhi có chuyện quan trọng muốn cùng hắn nói, hơn nữa lại còn về Lôi Dĩnh, hắn cũng sẽ ko chấp nhận lời mới của nàng, cũng sẽ ko muốn tình cờ gặp gỡ nàng ở đây
“Về nhà sớm 1 chút” Nói xong, Cung Thần Hạo liền nâng bước hướng vào nhà hàng trước mặt mà đi
Nàng ko biết cảm xúc hiện tại của mình là gì, cũng ko nghe thấy những lời hắn nói, khi hắn đi vào nhà hàng, nàng vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ như cũ, dõi mắt nhìn theo bóng dáng của hắn cho đến khi hắn biến mất, thất thần
Nàng vẫn tưởng rằng, khi báo chí, tuần san đưa tin tình cảm của hắn, chính nàng đối với những chuyện tình cảm ngoài lề của hắn cũng đã miễn dịch nhưng ko ngờ tới, đau lòng lại mãnh liệt như vậy, đau đến trước mắt nàng như bao trùm một mảng đen tối, đau đến….ko thể hô hấp
“Tiểu DĨnh?” Nói điện thoại xong, Cao Di Tĩnh trở về bên cạnh nàng, lập tức phát hiện nàng có chút ko khỏe “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Học tỉ……” Lôi Dĩnh nắm chặt cô tảy Cao Di Tĩnh “Em muốn rời khỏi nơi này, em muốn…..rời khỏi nơi này….rời khỏi….”
“Được, được , chúng ta lập tức đi” Cao Di Tĩnh đỡ lấy Lôi Dĩnh sắp ngã, đem nàng kéo lên xe, giúp nàng thắt dây an toàn, rồi mới ngồi trên ghế điều khiển, nhấn ga, vội vàng đi, nàng chỉ vừa trả lời điện thoại 1 chút, tại sao Lôi Dĩnh đã thành ra cái dạng này? Thắc mắc tuy hiện lên ở chân mày, nhưng nàng giờ phút này cũng ko có mở miệng hỏi
Xôn xao bên ngoài nhà hàng cũng ko có truyền vào bên trong đại sảnh, Cung Thần Hạo trầm mặc nhìn bạn gái mềm mại thao thao bất tuyệt, tinh tế thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp, tỉnh xảo
Thật sự rất đẹp, nhưng mà……cũng ko thể K**h th**h hắn tự tay ***ng chạm ***, ko giống như Lôi DĨnh, chỉ nhìn thôi, hắn đã muốn xoa xoa hai má mềm mại của nàng……..Ý thức được suy nghĩ của mình, hắn hung hăng nhíu mày, tỉnh trí, hiện tại hắn chỉ cần cùng nàng nói chuyện xong, là có thể về nhà sớm 1 chút
“Sao vậy? Lo lắng cho vợ anh à?” Âu Mị Nhi nũng nịu trêu chọc
Đáy mắt Cung Thần Hạo hiện lên 1 tia lạnh lùng, yên lặng nhìn nàng
“Ko phải là bị em nói trúng rồi chứ? Hahaha, anh yên tâm, đức hạnh như nàng may mắn trở thành vợ anh, nàng còn cám ơn trời đất kịp, cho nên ko dám gây rối đâu”
“Vậy sao?” Cung Thần Hạo điềm đạm đáp lại
Âu Mị Nhi cũng ko để ý đến sự lạnh lùng của hắn, chỉ là nàng ko quen nhìn người đàn bà kia, dựa vào cái gi mà người ngồi vào vị trí Cung phu nhân là Lôi DĨnh mà ko phải là nàng, còn thêm chuyện lần trước nữa,thật sự càng nghĩ càng giận
“Kỳ thật tất cả mọi người đều biết, ánh mắt của Hạo cũng ko đến nỗi thấp như vậy, làm sao anh lại có thể lấy loại phụ nữ này,cuộc hôn nhân này khẳng định chính là chủ ý của trưởng bối (*người bề trên)phải ko?
Đáy mắt Cung Thần Hạo thâm trầm lạnh hơn 3 phần
“Em có cảm thấy khi đàn ông kết hôn, nên đối với hôn nhân của mình trung thành ko?” Hắn đột nhiên hỏi
Âu Mị Nhi trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc “Chuyện này……đương nhiên còn phải tùy tình huống a” Nàng cẩn thận trả lời
“Vậy là tình huống gì?”
“Nếu vợ chồng 2 người yêu thương nhau, điều kiện cũng tương xứng, thì đương nhiên hai người nên đối với hôn nhân của mình trưng thành. Nhưng nếu giống như cuộc hôn nhân của Hạo, làm như vậy cũng ko đúng, vì điều kiện của nàng kém như vậy, chỉ cần nguyện được mọi người thừa nhận là vợ của anh, cũng là vinh hạnh cho nàng rồi” Âu Mị Nhi vẻ mặt vì hắn bi ai, trong lòng nghĩ thử nếu lát nữa hắn xem qua ảnh chụp ko biết hắn sẽ có phản ứng như thế nào?
Cung Thần Hạo hạ mắt, hắn chưa bao giờ cảm thấy nàng ko xứng với hắn, ý kiến duy nhất của hắn đối với nàng chỉ là bộ dạng bề ngoài của nàng thật sự quá nhỏ, người ko hiểu chuyện sẽ có ý xấu cho rằng hắn có thói quen yêu trẻ con
“Bộ dạng như nàng, đi bên cạnh anh sẽ mất mặt cực kì” Nàng tiếp tục quở trách
Cung Thần Hạo lạnh lùng nâng mắt “Âu tiểu thư, cô có vẻ quên, nàng là vợ tôi, ai cho phép cô phê bình nàng ?”
“A?” Âu Mị Nhi có chút kinh ngạc, nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng của hắn đông cứng (RIn: thì ra là ta hiểu lầm Hạo ca…haha…Hạo ca vẫn yêu Dĩnh tỉ như thế cơ mà, đáng đời bà này!!)
Cung Thần Hạo ko hề để ý tới nàng, nâng tay gọi người phục vụ đến, cơm nước vẫn chưa được đem lên, nhưng hắn đã trực tiếp tính tiền
“Cô có thể ở lại dùng cơm, tôi về trước” Hắn bỏ lại một ngàn cho nàng làm phí taxi
“Anh ko muốn biết việc em hẹn anh ra đây là muốn nói chuyện gì sao? Chính là về vợ anh” Âu Mị Nhi ko muốn hắn tức giận như thế, bèn giương mắt nói, chỉ có lý do này mới khiến cho hắn tiếp tục cùng nàng nói chuyện
Vừa đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo của Cung Thần Hạo quét qua nàng 1 cái, rồi lại ngồi xuống “Chuyện gì?”
“Hạo, em hiện tại rất đói bụng, hơn nữa, lúc ăn cơm ko phải là thời điểm tốt để nói chuyện, làm như vậy ko tốt cho tiêu hóa” Âu Mị Nhi cười duyên nói, nàng đã rất thành công trong việc níu chân hắn lại, cho nên nàng mới có thể ko e ngại hắn
Cố nén cơn giận, Cung Thần Hạo nhìn nàng ưu nhã ăn, lâu lâu còn hướng hắn tươi cười, rốt cục đến khi hắn đã nhẫn vô cùng nhẫn (*quá mức chịu đựng) , nàng lúc này mới cầm lấy khăn ăn chùi miệng, từ trong túi lấy ra một cái phong thư đặt nó lên bàn
“Đây là cái gì?” Cung Thần Hạo nhìn phong thư nhíu mày hỏi
“Anh xem đi, rồi sẽ biết” Âu Mị Nhi cười nói, nâng ly cà phê lên nhàn nhã uống
Cầm lấy phong thư trên bàn, mở ra, Cung Thần Hạo mới biết được bên trong là ảnh chụp , lấy từng tấm ảnh xem, đôi mắt của hắn càng ngày càng lạnh, hắn giương mắt, lạnh giọng họi “Là cô theo dõi nàng?”
“A…………..anh hỏi ảnh chụp sao? Là em ngày trước vô tình ra đường nên chứng kiến được cái cảnh đó, lúc ấy em còn tưởng em bị hoa mắt, nên đã cố ý xuống xe chứng thực, mới xác định chính là vợ anh!! Vốn muốn lên tiếng kêu, nhưng nhìn thấy cái cảnh bọn họ ôm nhau, nên em cũng ko muốn quấy rầy” Âu Mị Nhi vừa khoa trương nói, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn
Sắc mặt Cung Thần Hạo giờ phút này có thể tưởng tượng được tồi tệ đến mức nào, đặc biệt là sau khi nàng thêm mắm thêm muối, độ âm lệ trên mặt hắn lại càng hiện rõ, mắt lạnh nhìn ảnh chụp 2 người, người đàn ông kia lại dùng ánh mắt thương tiếc cùng say đắm như thế nhìn nàng, còn nàng sao lại nhào vào *** của hắn khóc? Nàng đang hối hận sao? Hối hận vì đã lấy hắn?
“Hạo, em thực cảm thấy nàng ko xứng đáng với anh, nàng có người chồng hoàn mỹ như vậy, hẳn là do may mắn, thế nhưng lại còn cùng người bên ngoài giao du, em xem xong thật sự rất áy náy, nên mới đem ảnh chụp cho anh xem, sẵn tiện nhắc nhở anh một chút, anh đừng bị bề ngoài thanh thuần (*thanh cao, thuần khiết) của vợ mình lừa gạt” Giọng điệu của Âu Mị Nhi rất ư là rộng lượng, đôi mắt đẹp mênh ௱o^ЛƓ của nàng lộ vẻ thương hại, nhưng trong lòng lại đầy toan tính
“Chuyện của tôi ko còn cô quan tâm” Cung Thần Hạo lạnh lùng nói
“Hao, em làm tất cả đều là vì anh, chuyện của người khác, em cũng sẽ ko quan tâm” Âu Mị Nhi dịu dàng nói, ko nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia
“Chuyện này dừng ở đây, tôi ko muốn cô đem chuyện này cho người thứ ba biết, con nữa, phải nhớ kĩ thân phận của cô, đừng mơ mộng đặt chân vào cuộc hôn nhân của tôi” Cung Thần Hạo nói xong, liền cầm lấy ảnh chụp, bỏ đi ko quay đầu lại
Âu Mị Nhi cũng ko để ý đến ngôn từ lạnh nhạt của hắn, bởi vì mục đích của nàng đã đạt được, còn thêm chuyện vừa rồi tình cờ chạm mặt Lôi Dĩnh, nàng thấy được sắc mặt tái nhợt kia, xem ra Lôi Dĩnh đã hiểu lầm, chuyện kế tiếp khẳng định sẽ rất thú vị đi
Bên kia,trong xe Cao Di Tĩnh , Lôi Dĩnh 2 mắt trống rỗng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu
Cao Di Tĩnh vừa lái xe, vừa hỗn loạn nhìn nàng “Tiểu Dĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa lên xe, em đã ko nói chuyện, còn sắc mặt lại như muốn rơi nước mắt”
Lôi Dĩnh vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của nàng, ko nghe thấy câu hỏi của Cao Di Tĩnh, nàng càng ngày càng ko rõ, hiện tại cái gọi là cuộc sống của nàng rốt cuộc có chân thật ko? Người sống trên đời tại sao lại mệt mỏi như vậy??Ngờ vực nhiều như vậy??
Nàng hận bản thân mình hiện tại vô năng, hận bản thân mình ko phải là chính mình, hận vị trí hiện tại của mình trong lòng hắn, hận sự ghen ghét của mình, hận tất cả, tất cả……………
Nước mắt, lại một lần nữa tuôn rơi
“Tiểu Dĩnh, em đừng khóc a!!” Cao Di Tĩnh chỉ có thể ở một bên lo lắng, khuyên bảo, tình huống bất lực này, nàng rất ko thích
Đột nhiên , Lôi Dĩnh quay đầu nhìn vẻ mặt đầy hỗn loạn của Cao DI Tĩnh nói “Học tỉ, chị nói, yêu một người ko thương mình, có phải rất đau khổ hay ko?
Cao Di Tĩnh nhìn nàng, ko rõ tại sao lúc này nàng lại hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp trả “Đương nhiên, tình yêu là phải xuất phát từ 2 bên, nêu chỉ đơn phương cũng như hoa rơi hữu tình, nước chảy vô tình”
Lôi Dĩnh đem tầm mắt phóng ra ngoài cửa sổ, thật sâu mới lẩm bẩm nói “Đúng vậy a! Hoa rơi hữu tình, nước chảy vô tình…………nàng sao có thể kì vọng hắn thay đổi”
“Tiểu Dĩnh, hay là, chị đưa em đến bệnh viện được ko?Sắc mặt của em hiện tại thật tệ” Cao Di Tĩnh ko có nghe thấy nàng nhẹ giọng lẩm bẩm
“Tiểu Dĩnh, em trăm ngàn ko thể xảy ra việc gì a!!” Cao Di Tĩnh nhấn chân ga, chạy vội đến bệnh viện gần nhất
Cao Di Tĩnh nhìn người nằm trên giường bệnh sắc mặt xanh xao, ko hiểu rốt cuộc nàng đã gặp gỡ người hay chuyện gì, lại thành ra cái bộ dạng này, nàng vốn định gọi điện thoại cho chồng nàng, ai ngờ, vừa lấy điện thoại của nàng ra định gọi thì mới phát hiện điện thoại đã hết pin tắt nguồn
“A……” Người trên giường than nhẹ 1 tiếng, chậm rãi tỉnh lại
“Tiểu Dĩnh?” Cao Di Tĩnh đứng yên cúi người về phía trước “Tiêu Dĩnh, em tỉnh sao?”
“Học tỉ?” Lôi DĨnh mở to mắt, nhìn nhìn bốn phía, nàng biết chính mình đang ở bệnh viện “Thật có lỗi, lại gây thêm phiền toái cho chị”
“Ngốc! Phiền toái gì chứ, chị bị em dọa mới là thật, nói choáng váng liền choáng váng, làm chị tự trách gần ૮ɦếƭ, nếu như em có chuyện ko hay xảy ra, thì chị sẽ bị chồng em mắng ૮ɦếƭ” Cao Di Tĩnh nói
Lôi Dĩnh giơ tay tóm lấy tay nàng , lo lắng hỏi “Chị…..học tỉ, chị đã gọi điện thoại thông báo cho hắn”
“Em như vậy làm sao có thể ko thông báo cho người nhà? Nhưng định lấy điện thoại của em ra, mới phát hiện điện thoại em hết pin đã tắt nguồn, chị cũng ko biết số của chồng em nên đành thôi” Cao Di Tĩnh ko rõ ràng vì sao lại căng thẳng như vậy
Nghe nàng nói thế, Lôi Di Tĩnh ko tự chủ mới thả lỏng người 1 chút
“Nhưng mà, nếu như hắn biết em đã mang thai, hắn khẳng định sẽ …….A! Tiểu Dĩnh, đau quá” Lôi Dĩnh đôt ngột bấu chặt lấy tay nàng, móng tay của nàng (Lôi Dĩnh) đều cắm vào tay Cao Di Tĩnh
“A! Thực xin lỗi” Nàng vội vàng buông tay ra “Học tỉ, chị vừa mới nói………em mang thai?”
Đúng vậy, bác sĩ vừa mới kiểm tra qua, em đã mang thai được 2 tháng
“Học tỉ, em…………”
Tiếng chuông di động chợt cắt lời nàng, Cao Di Tĩnh mỉm cười có lỗi, chạy nhanh sang một bên, tiếp điện thoại, một lát sau mới trở về giường bệnh
“Thực có lỗi, DĨnh nhi, chị có việc, phải đi trước”
“Ko sao, học tỉ, nếu chị có việc thì nên đi thôi, em lát nữa sẽ gọi cho chồng, nhờ hắn đưa em về” Tuy rằng chỉ nói qua loa cho qua chuyện, nhưng nàng ko muốn làm cho học tỷ cảm thấy lo lắng
“Chị chờ hắn đến rồi sẽ đi………….” Cao Di tĩnh vẫn ko thể yên tâm
“Ko cần, em cũng ko phải là con nít” Lôi Dĩnh cười nói
“Vậy được rồi, chị đi trước, em nhớ duy trì liên lạc”
“Vâng, cám ơn chị, học tỉ”
Sau khi Cao Di Tĩnh vừa rời khỏi, bác sĩ cùng y tá vừa vặn đi vào, dặn dò nàng cần phải chú ý sức khỏe, nói nàng ko cần nằm viện, đến quấy nhận thuốc là có thể về nhà
Đi ra khỏi cổng chính của bệnh viện. Lôi Dĩnh mê man, mang thai? Nàng đã mang thai, một tia vui mừng hiện lên ở chân mày nàng, nhưng lập tức lại biến mất ko thấy tăm hỏi, hẳn hắn là rất vui vẻ đi! Dù sao trong hợp đồng cũa có ghi chú rõ ràng nàng nên vì hắn sinh con, như vậy xem ra có phải chờ đến khi nàng sinh ra đứa bé, hợp đồng đó sẽ chấm dứt ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc