Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 15

Tác giả: Vân Thanh

Hắn cùng nàng trở lại cuộc sống lúc trước, hắn mỗi ngày vẫn theo lẽ thường đưa đón nàng đi làm, về nhà nàng sẽ làm cơm chiều cho hắn, lâu lâu 2 người bọn họ sẽ ăn bên ngoài, cuộc sống gia đình bình thản, ko sóng gió, ko phập phòng, cũng ko có xung đột
Cuộc sống như vậy khiến Lôi Dĩnh cảm thấy thật thỏa mãn, mặc dù lâu lâu trên tạp chí hàng tuần vẫn đăng tin tình cảm của hắn, nhưng mà dù sao tin tức cũng đã giảm đi rất nhiều, một tháng nay mỗi ngày hắn đều ở nhà, những tin tức tình cảm của hắn cũng chỉ là do phóng viên thổi phồng, cho nên nàng cũng ko để ý
Hôm nay khi nàng trở về nhà, hắn đã đi công tác , tuy nhiên cũng có dặn dò qua Lý thúc đón nàng, nhưng nàng đã từ chối, đường trở về nhà cũng ko phải là quá xa, nàng đón xe buýt đi cũng rất tiện, Lý thúc thấy nói mãi ko lay chuyển được nàng, mới gật đầu đồng ý cho nàng đi xe buýt
Thu hồi đống quần áo phơi nắng cả ngày , Lôi DĨnh ôm trong lòng đống quần áo ấm áp dễ chịu đi vào phòng, trước nàng sắp xếp quần áo đâu vào đấy rồi phân loại chúng để vào tủ, sau nàng lấy bàn ủi ra, ủi thẳng thớm đống quần áo còn lại
Nàng thích tự tay làm việc, vừa có thể giết thời lại còn có thể giãn gân giãn cốt, việc trong nhà, tất cả đều do nàng một tay xử lý, tuy cực nhưng lại thích thú vô cùng
Nàng khoan khoái ngưởi mùi thơm còn lưu lại trên quần áo, trong miệng ngâm nga giai điệu một bài hát, bàn ủi trong tay lướt qua áo sơ mi kẻ sọc, áp thẳng đường cong….
Cung Thần có bờ vai rất lớn, *** vững chãi, thắt lưng gầy, khỏe mạnh….thân hình cao lớn, anh tuấn của hắn so với vẻ mảnh khảnh , nữ tính mềm mại , hoàn toàn khác biệt, áo sơ mi nếu mặc trên người hắn, phối hợp cùng đồ vest cắt may vừa người, lại càng làm nổi bậc vẻ oai hùng tỏa sáng của hắn
Tương phản, lúc trước nàng từng mặc trộm áo sơ mi của hắn, tuy nói cảm giác rất thoải mái, nhưng cái bộ dạng nàng mặc áo lại vô cùng buồn cười, nhớ đến, đến bay giờ nàng vẫn cảm thấy buồn cười
Lôi Dĩnh cười khẽ, đem quần áo từng bộ ủi thẳng thướm chỉnh tề, nhẹ nhàng ***…..
Nhìn đống quần áo năm nữ chất lên nhau, trong lòng nàng lại lăn tăn nhịp sóng hạnh phúc, trong đầu nàng chợt hiện lên hình ảnh của cặp vợ chồng hài hòa mỹ mãn, trong cuộc sống hôn nhân thường nhật,bọn họ có lẽ sẽ có lúc tranh chấp, cũng có lúc cảm tình lung lay, nhưng cái chính là bọn họ yêu thương nhau
Chồng bận rộn bên ngoài bên ba, vợ ở nhà cẩn thận săn sóc gia đình , đem lại sự ấm áp cho ngôi nhà, cùng chồng chia sẻ hạnh phúc….
Khi mặt trời về chiều, chầm chậm theo hướng tây lặn dần, chồng mang theo chút mệt mỏi trở về, vợ dịu dàng tươi cười chào đón hắn, vì hắn chuẩn bị thức ăn ngon, thăm hỏi một ngày vất vả của hắn, có lẽ có thêm một đứa con nho nhỏ bên cạnh cười đùa….
Trong đầu nàng hiện lên bức tranh gia đình hòa thuận vui vẻ ấm áp, nhưng cái gia đình ấy đối với nàng mà nói, tựa hồ đã quá xa xôi rồi
Nàng tập trung lực chú ý, ko cho phép mình theo đuổi suy nghĩ ấy bay xa, nàng đem chỗ quần áo đã ủi sắp vào tủ quần áo, cho đến khi chạm phải chỗ quần áo ko thuộc về mình kia, động tác của nàng bắt đầu trở nên chần chờ, lòng nàng ko tự chủ được lại hướng về nam nhân khiến nàng bối rối…..
Hắn mới đi một ngày, mà nàng đã bắt đầu nhớ đến hắn, hắn đang ở đâu??Có nhớ đến nàng ko??
Tayvỗ về quần áo của hắn, suy nghĩ của nàng lại tràn ngập bóng hình hắn
Chỉ mới một tháng ở chung, mà nàng đã yêu hắn sâu sắc ko ít, nghĩ đến hắn mỗi ngày , đối với nàng đều hết mực cưng chiều, quan tâm, trong lòng nàng lại mừng thầm, chỉ cần nàng được ở cạnh hắn, lòng nàng liền có loại cảm giác an lòng
Ngẫu nhiên nhìn thấy nụ cười mỉm nơi khóe miệng, hay chạm đến tầm mắt nóng rực kia, tim của nàng lập tức sẽ đập mạnh, giống như bị một dòng điện hung hăn xẹt qua. Mà nếu như, nêu như đến một ngày nào đó hai người bọn họ chia tay, nàng rồi sẽ bỏ được hắn chứ??
Yêu phải một người ko thương mình, nàng quá rõ số phận của nàng sẽ rơi vào tình cảnh bi thảm cỡ nào
Nàng phút chốc đóng cửa tủ lại….nàng ko thể lại để cho suy nghĩ của mình hướng về hắn
Nàng xoay người, chuẩn bị thu dọn bàn ủi cùng cầu là (*cái bàn ủi đồ)
“Reng…reng”
Nàng cầm lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường
“A lô”
“Nha đầu, là anh”
Điện thoại truyền đến là giọng nói của “Dương, có chuyện gì ko?”
“Nha đầu, nhận được điện thoại của anh kinh ngạc lắm sao?”
“Ách….đúng vậy a!! Ko ngờ lại có một đại soái ca gọi đến cho em a”
“Nha đầu kia, lại trêu chọc anh”
“Làm gì có!!”
“Có rảnh ko?”
“Sao vậy?? Muốn em mời đi ăn??”
“Chuyện này mà em cũng có thể đoán, quá thông minh”
“A…..em vốn rất thông minh nha!!”
“Đúng, em rất thông minh:
“Sao lại muốn mời em đi ăn a?? Hôm này là ngày lành gì sao??”
“Em định ko đến?”
“Đi, phải đi, có người mời sao có thể ko đi.”
“Hôm nay có tin vui ngoài ý muốn cho em a”
Nghe giọng điệu thần bí của Ngũ Dương, nàng có chút tò mò, tin vui??Bọn họ trúng số sao?? “Em đây càng muốn đi”
“Có cần anh đón em ko?”
“Ko cần, anh nói nơi chúng ta ăn cơm, em sẽ tự đi”
“Là cái nhà hàng lần trước chúng ta ăn, em có nhớ đường ko??”
“Ừ, biết, vậy các anh chờ em một chút”
“Được”
Cúp máy, Lôi Dĩnh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách, mới bảy giờ đúng, cơm nước xong xuôi, chín giờ là có thể về nhà, thu dọn bàn ủi cùng cầu là, nàng liền chải tóc ngay ngắn rồi cầm lấy túi xách đi ra ngoài
Nàng đã cùng Cung Thần Hạo nói rõ quan hệ của bọn họ, hắn cũng thấy chuyện lần trước cũng rất khách quan, cho nên hắn ko phản đối nàng giao du với bọn họ
Hắn hiện tại lại ko có ở nhà, trong nhà chỉ còn một mình nàng, căn nhà trống rỗng, ko có độ ấm,nàng đi ra ngoài gặp đỡ bọn họ cũng tốt, cũng đỡ khiến cho nàng cứ nghĩ về hắn
“Sông Xen” – Nhà hàng Pháp
Lôi Dĩnh vào cửa chưa được nửa giây là đã tìm được người muốn tim, ai kêu hai người bọn họ đều là soái ca, đi đâu cũng có thể trở thành tiêu điểm, mà Ngũ Dương nhìn thấy nàng cũng tươi cười, hướng về phía nàng vẫy vẫy tay
Nàng cưới theo hướng bọn họ mà đi đến, ngồi xuống bên Thủy Diệc Đồng, đối diện Ngũ Dương nói ” Các anh trúng số sao?? Cho nên mới mời em đi ăn cơm !!”
“Nha đầu, tiến của anh cũng đủ cho anh dùng cả đời, ko cần phải trúng số cũng có thể đãi em ăn ở đây” Ngũ Dương cười nói
“Em biết, các anh là ông chủ tư bản, còn cái kẻ vô sản thấp kém như em có thể ăn uống ở một cái nhà hàng cao cấp như vậy cũng là vì được hưởng một ít vinh dự của anh” Lôi Dĩnh lộ ra vẻ đắc ý nói
“Hai người các người mỗi lần chạm mặt đều phải đấu đá nhau vài câu” Thủy Diệc Đồng hàm ý cười nói
“Đây là thói quen em cùng hắn ở chung, ko bỏ được” Lôi DInh cười nói, nàng là người một khi hình thành thói quen rất khó sửa, cho nên nàng rất sợ hãi thói quen của mình, nhưng lại ko kháng cự được thói quen, thực mâu thuẫn
“Nếu ngày nào đó, em và anh ko đấu võ mồm, tình cảm của nha đầu và anh cũng sẽ giảm bớt, em thấy anh nói đúng ko! nha đầu!!” Ngũ Dương nói xong, vẫn ko quên hướng về phía nàng nháy mắt
“Đúng…..lời của đại soái ca, em dám phủ nhận sao?? Còn nữa, anh có thể thu hồi dòng điện kia được chứ, em rất sợ điện lực của anh, em ko chịu nổi, còn nữa, 2 người ko thấy được, hiện trong nhà hàng, nữ nhân đều nhìn chăm chú vào các người sao??”
“Đúng a, anh đi đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người a!!Hết cách rồi, ai kêu kẻ hèn này phong lưu, phóng khoáng, chỉ có phong dộ, anh tuấn tiêu sái…….”
“Ách…..Đồng, anh có thấy người nào đó hình như là bị điên rồi ko!!? Gặp qua người tự kỉ đã nhiều, em cũng chưa từng thấy kẻ nào tự kỉ như hắn” Lôi Dinh là ra dáng vẻ như đang suy nghĩ, tay vỗ nhẹ ***
“A…….” Thủy Diệc Đồng ngồi ở một bên ko nói xen vào, nụ cười nơi khóe miệng ngày càng sâu sắc, đúng là 2 kẻ dở hơi!!
“Em biểu tình như vậy là sao?? Nha đầu, anh đẹp trai, điều nay mọi người ai cũng công nhận, để anh cho em một chút kiến thức về sức quyến rũ của nam nhân” Nói xong, hắn hướng đến một mỹ nữ đang dùng cơm ngồi ở phía trên, lộ ra một nụ cười câu hồn, nháy nháy mi mắt
Lôi Dĩnh nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy mỹ nữ kia mặt đỏ, ánh mắt mê muội, nước miếng cũng rất nhanh đã chảy xuống, lộ ra mười phần háo sắc, mà mỹ nữ bên cạnh nàng cũng như thế
“Oa, ngươi xem kìa, hắn đang hướng ta cười a!! Hắn cười đúng là đẹp ngây người….”
“Ừ…..”
“Em nói, anh cũng đừng ở đây liếc mắt đưa tình, em ko muốn chỉ vì ăn bữa cơm ở đây mà bị ánh mắt ghen tị của nữ nhân *** đâu, còn nữa, anh đứng có ghê tởm như vậy. em một lát nữa em ăn ko ngon” Lôi Dĩnh rất nhanh đem lời nói hết, sau đó ôm lấy cánh tay của Thủy Diệc Đồng, nhìn Ngũ Dương, có ý “Thách anh dám làm gì em”, nàng hiện tại đã có ngọn núi “Thủy Diệc Đồng” đã dựa vào
Ngũ Dương trừng mắt nhìn nàng, song rất nhanh đã hòa hoãn lại cảm xúc , hắn nói “Hừ…..hôm nay tâm tình anh tốt, căn bản ko cùng tiểu nữ này so đo, cái này gọi là : đàn ông tốt ko chấp phụ nữ”
“Oa!…Anh cư nhiên cũng biết đến câu này a!! Tiểu nử tử đây cũng cảm ơn anh khai ân ko giết”
“Ha……” Thủy Diệc Đồng nhịn ko được liền nở nụ cười
Thấy hắn cười như vậy, Lôi Dĩnh cùng Ngũ Dương cũng ko hẹn mà cùng cười
Namnhân mới vừa bước vào cửa nhìn thấy bọn họ òa cười, cũng ko kiêng nể hỏi “các người nói cái gì mà vui vẻ vậy?”
“A…..Thiên Mạch, ngươi đến rồi” Thủy Diệc Đồng quay đầu nhìn người đứng bên cạnh bàn nói
“Tiểu tử , ngươi sao lại trễ như vậy, làm bọn ta chờ gần ૮ɦếƭ” Ngũ Dương đứng dậy khoát vai Minh Thiên Mạch, trêu chọc nói
“Đi đường bị kẹt xe, nên có chút trễ” Minh Thiên Mạch giải thích nói
“Dương, để cho Thiên Mạch ngồi xuống đi” Thủy Diệc Đồng nói
Thiên Mạch vừa ngồi xuống , Ngũ Dương vẫn như trước khoát tay lên vai hắn, Lôi Dĩnh mở to hai mắt nhìn nam nhân trước mắt, trong ánh mắt nàng để lộ vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ
“Nha đầu, có phải là vui quá hay ko a!! A………..” Ngũ Dương trêu chọc nói
“Dương, mọi người đã đến đông đủ, vậy thì gọi cơm đi” Thủy Diệc Đồng nói
“Waiter!!(*bồi bàn)” Ngũ Dương nhấc tay kêu lên
Chờ người đem menu đến, Thủy Diệc Đồng hỏi ” Tiểu Dĩnh, em muốn ăn gì?”
“A!! Tùy tiện, nhờ các anh gọi dùm” Lôi Dinh bắt đâu cảm thấy bất an, nàng đã nghĩ đến cả đời này sẽ ko còn cơ hội gặp lại hắn, nghĩ đến hắn chỉ là một khách qua đường trong cuộc đời nàng, nhưng ko ngờ, hôm nay lại gặp mặt, đúng ngay vào lúc này, hỏi nàng vui mừng sao? nàng quả thật rất vui mừng
Nhìn mặt hắn vẫn như cũ, ko có gì thay đổi, nụ cười manh vẻ lương thiện vẫn như trước, hắn so với 3 năm trước đây đã có vẻ chính chắn hơn một chút, gầy hơn một chút,bản thân hắn cũng ko được gọi là tuấn tú chỉ có thể nói là thanh tú, khác với Đồng, Dương và Hạo, hắn thuộc lại tươm tất, lại có chút thư sinh, nàng ở bên cạnh hắn, hắn luôn dùng nụ cười dịu dàng nhìn nàng, giọng điệu nói chuyện điềm đạm khiến nàng ở gần hắn luôn có cảm giác thực thoải mái, mãi mãi ko tồn tại áp lực, cũng bởi vì như thế mà trước đây, nàng đã yêu thích hắn, nàng mới có thói quen muốn ỷ lại, ở bên cạnh hắn
Củng chỉ bởi vì hắn, nàng mới có thể ở vũ hội cuối năm của trường mà quen biết Dương và Đồng, nhưng khi nàng học năm hai, nhà hắn chuyển sang Pháp định cư lúc nào nàng cũng ko biết, chỉ khỉ nhập học nàng theo lời Đồng và Dương mới biết được, nghe họ nói hắn sẽ ko về lại nước, ngay lúc đó nàng cảm thấy rất hụt hẫng , thất lạc, nhưng trước mặt Đồng và Dương nàng cũng ko biểu lộ, nàng ko muốn bọn họ lo lắng
Mà nàng cũng ko rõ là, tại sao khi ra đi hắn lại ko nói với nàng một tiếng, chẳng lẽ nàng ko phải là bạn bè hắn sao?? Sau đó vì ko muốn nhớ đến hắn nàng đã học cách quên đi,và nàng đã thành công, một năm thời gian, nàng thật sự đã làm cho hình bóng của hắn phai nhạt dần. vì thế hiện tại, khi nàng nhìn thấy hắn, nàng chỉ có thể biểu lộ kinh ngạc và khiếp sợ
“Nha đầu, em đừng có nhìn chằm chằm vào Thiên Mạch a!! Con gái con đứa gì mà ko có chút nào rụt rè” Ngũ Dương cười nói, hắn biết nàng sẽ có biểu hiện như vậy
Lôi Dĩnh bị hắn trêu chọc nên đã thoát ly khỏi suy nghĩ đó, nàng ngượng ngùng cúi đầu, trời ạ!! Nàng lại nhìn hắn như vậy, đúng là mất mặt nha! Nàng giờ phút này rất muốn tìm một cái hố để chui vào
“Tiểu Dĩnh, ba năm ko gặp em, em đẹp hơn rất nhiều” Đây là lời đầu tiên Minh Thiên Mạch nói khi ngồi xuống, nàng vẫn ko thay đổi nhiều, khuôn mặt trẻ con kia nhìn vẫn như cũ, thật đáng yêu
“A……điều đó là đương nhiên, công phu võ mồm của nha đầu cũng tăng lên ko ít đâu!” Ngũ Dương xoa dịu ko khí
Lôi Dĩnh trừng mắt nhìn hắn một chút, hồi phục tâm tình, chỉ là gặp lại bạn bè nhiều năm ko ngọc, đừng lo nghĩ nữa, mày đã kết hôn, hít sâu…..hít sâu….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc