Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 10

Tác giả: Vân Thanh

Ko xong!!
Hắn nói hôm nay tới đón nàng, nàng cư nhiên lại đem chuyện này quên mất!!
Trách ko được cả ngày hôm nay, nàng lại có cảm giác như quên làm chuyện gì, thì ra là nàng đã quên gọi điện thoại cho hắn, vừa lấy điện thoại cầm tay ra, nàng mới biết nàng ko có số của hắn
Sau khi vội vàng cùng 2 người kia nói lời từ biệt, nàng một mình đón taxi về nha, hiện tại đã 9 giờ rưỡi, ko biết hắn đã về nhà chưa??
“Đã về rồi à”
Vừa mở cửa, mùi R*ợ*u gay mũi đã bốc lên, một thanh âm đột nhiên vang lên khiến Lôi Dĩnh nhất thời giật mình, nhanh tay mở đèn, lúc này nàng mới thấy rõ Cung Thần Hạo đang ngồi dựa lưng vào sô pha, vẻ mặt vẫn tươi cười như bình thường, nàng cũng nhìn ko ra có điều gì bất thường, nên cũng ko chú ý tới giọng điệu nói chuyện vừa rồi của hắn “Anh ở nhà, tại sao lại ko bậc đèn” Lôi Dĩnh đem túi xách đặt trên sofa bên cạnh Cung Thần Hạo, xoay người đi, nàng muốn vì hắn nấu canh giả R*ợ*u, hắn có vẻ như đã uống rất nhiều rồi
Cung Thần Hạo một tay kéo nàng trở về, kết qua nàng mất đà lảo đảo ngả thẳng vào lòng hắn
Lôi Dĩnh kinh ngạc nhìn hắn, muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng vòng ôm lại càng chặt hơn :”Ách….để em giúp anh nấu bát canh giải R*ợ*u”
“Em biết ko? Anh luôn luôn ở nhà chờ em” Hắn tựa bên tai nàng nói nhỏ, thanh âm Khêu g** khiến nàng run run, hắn cũng ko để ý đến câu nói trước của nàng
“Chờ, chờ em?” Lôi Dĩnh ko yên tâm, bất an, nhìn trộm dò xét hắn, hắn là hắn đã đợi thật lâu đi? Trong lòng ác cảm tội lỗi nhất thời dấy lên ko ít
“Đúng vậy! Em biết anh chờ em bao lâu ko?” Hắn dùng bộ dạng Dã Lang tươi cười, lộ ra một hàm răng sắc
“Ách…..chuyện đó!! Thực xin lỗi, em đã quên là anh sẽ đưa em về khi tan sở” Lôi Dĩnh vẻ mặt xin lỗi nói, nàng thật sự ko phải cố tình làm cho hắn chờ, thật sự là nàng đã quên
Cung Thần Hạo bắt lấy tay của nàng, khóe miệng chứa ý cười, thấp giọng nói ” Là quên thật hay cùng tình nhân hẹn hò, nhất thời đem ông xã như tôi ném ra đường?”
Lôi Dĩnh cảm thấy căng thẳng, tuy rằng giọng điệu của hắn thực dịu dàng, lại rất nhẹ, nhưng vào trong tai , nàng lại cảm thấy lạnh như băng, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo ko có độ ấm, chẳng lẽ hắn đều ở một chỗ chờ nàng? Vậy….hắn đã thấy….
Lôi Dĩnh ko dám nghĩ thêm nữa, vội vàng giải thích nói ” Sự tình ko phải như anh đâu, là….”
“Cô cảm thấy một kẻ tận mắt bắt gặp vợ mình cùng hai người đàn ông khác kéo tay, hắn sẽ nghĩ như thế nào??” Cung Thần Hạo mắt lạnh nhìn nàng, nụ cười nơi khóe miệng đã thu hồi
“Chuyện đó….bọn họ …..kỳ thật là……”
Cầm lấy tay Lôi Dĩnh, hắn ko tự chủ dùng lực, lạnh giọng nói ” Đủ rồi, tôi ko muốn nghe cô đàng hoàng giải thích nữa, cô chỉ cần nhớ rõ, cô hiện tại là vợ tôi, trước khi cuộc giao dịch chất dứt, cô vẫn phải làm một người vợ ngoan ngoãn, nghe lời, hiểu chưa??”
“Ôi…….” Nước mắt Lôi Dĩnh tràn ra, hắn làm sao có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy, tuy rằng nàng vẫn biết rõ, nàng chỉ là một món hàng bị đem ra giao dịch, nhưng mà nàng đã cố gắng, cố gắng cùng hắn ở chung, cố gắng yêu thương hắn, chẳng lẽ nữa tháng qua cuộc sống tân hôn đều là biểu hiện giả dối sao??
“Tại sao cô khóc?? Cảm thấy ủy khuất sao??” Cung Thần Hạo buông tay ra, một phen đẩy Lôi Dĩnh ra
Mất trọng tâm, Lôi Dĩnh ngã nặng nề xuống mặt đất, thắt lưng chạm đất, từng trận đau lập tức nổi lên, chịu đựng cơn đau, nàng ko cho chính mình kêu lên tiếng, Lôi Dĩnh chậm rãi đứng lên, lấy tay lau nước mắt trên mặt, nàng ko thể khóc, khóc chỉ có thể chứng tõ rằng nàng yếu đuối, chỉ có thể biểu hiện ra sự đáng thương của nàng, tay đặt ở lưng, nàng hướng hắn nói “Chuyện ngày hôm nay, chẳng qua là ngoài ý muốn, vì bận quá, cho nên tôi quên gọi điện thoại cho anh, hơn nữa tôi cũng ko có số của anh”
“A….ngoài ý muốn?? Thật đúng là khác với ngoài ý muôn của tôi” Nói xong, hắn bước thật dài, ôm nàng hướng về phía phòng ngủ mà đi
“Anh…..anh muốn làm gì chứ??”
“Cho cô nhớ kỹ bổn phận của một người vợ”
Cửa phòng bị Cung Thần Hạo dùng sức đạp mở, Lôi Dĩnh ko hề phòng bị đã bị hắn đặt lên giường, cảm giác đau đau nơi lưng lập tức lại bốc lên
Ngay sau đó, Cung Thần Hạo liền đè lên người nàng khiến nàng ko kịp nói hoặc làm cái gì đã bị môi hắn chiếm đoạt, quần áo cũng bị hắn dùng lực xé rách, cảm giác bất an nhanh chóng tràn đầy trong từng tế bào của nàng, ko cần, nàng ko cần như vậy, nàng căn bản ko sai, tại sao phải chịu sự trừng phạt của hắn
“Ba” Một tiếng giòn tan vang lên, Lôi Dĩnh nâng tay đánh hắn một bạt tai
Hắn bị đánh nghiêng đầu sang một bên, động tác liền dừng lại, bốn bề đột nhiên trở nên thực im lặng
Lôi Dĩnh cảm thấy cả kinh, nàng chỉ theo bản năng mà nâng tay đánh hắn
“Tốt, cô hoàn toàn khơi gợi được sự tức giận của tôi” Cung Thần Hạo giận quá thành cười, ý cười lạnh lẽo, chậm rãi tới gần nàng, cởi bỏ quần áo trên người, ko hề *** mà tiến nhập luôn thân thể của hắn
Đau……..thật sự đau quá……..
Thân thể giống như vỡ tan thành từng mảnh, nàng căn chặt môi, chịu đựng cho hắn tàn sát bừa bãi
Nhưng mà, nước mắt nàng vẫn miên mang ko dứt từ khóe mắt tuôn ra, mặc dù nàng gắt gao nhắm lại hai mắt, mặc dù nàng gắt gao cắn chặt môi, mặc dù nàng nhủ thầm trong lòng mình ko được để ý……………..Nhưng nàng vẫn như cũ, kiềm chế ko được khiến nước mắt tràn mi
Nước mắt ràn rụa như thủy tinh lỏng từng giọt lơn rơi xuống áo gối, nàng khó khăn từ trên giường đứng dậy, chân cứng ngắc, cảm giác đau đau lại bốc lên, nàng từng bước một, từng bước một cẩn thận bước, hướng phòng tắm mà đi tới
Ngâm toàn thân đau nhức trong bồn nước ấm áp cũng giúp nàng giảm bớt cơn đau, nhìn trên người bị dấu hôn che kín, đáy mắt nàng lộ ra chút trào phúng cười, nàng vốn chỉ là người tình của hắn, càng ko thể là vợ, quá lắm nàng cũng chỉ là một cái đồ dùng cho hắn trường kì sử dụng,mà một khi đồ dùng đã dùng xong, hắn cũng xoay người bỏ đi cũng ko thèm liếc mắt tới cái thứ đồ dùng ấy nữa
Nhắm mắt lại, ko muốn nghĩ tới ánh mắt của hắn khi hắn rời đi, nhưng tại sao nó vẫn rõ ràng đập vào mắt nàng?? tại sao tâm nàng lại đau như vậy??
Gió đêm hè nhè nhẹ thổi, lá cây bị gió thổi khẽ rung động. ánh trăng dịu dàng, sao nhỏ lấp lánh, một đêm như vậy, rất đẹp lại rất thê lương
Ngồi ở ban công, đôi mắt trống rỗng của Lôi Dĩnh nhìn ra phía trước, nàng ko biết mình đang suy nghĩ cái gì, ko rõ ràng lắm……nàng đang nhìn những thứ gì??
Từ ngày đó trở đi, Cung Thần Hạo bắt đầu về trễ, thậm là hai ba ngày cũng ko trở về nhà
Nàng vẫn như trước, tiếp tục với cuộc sóng đơn giản của mình, đi làm , tan sở, đi bệnh viện thăm ông,nàng cũng ko muốn suy nghĩ nữa, hắn về trễ là do tăng ca, hay chìm đắm trong sự dịu dàng của phụ nữ, báo đưa tin, hắn cùng một ngôi sao có quan hệ, hay hắn có quan hệ với một quản lý xã hội của khách sạn , nàng cũng ko quan tâm “Tiểu Dĩnh a!”
Đang gọt táo Lôi Dĩnh ngẩng đầu nhìn về Cung Thủ Hằng trên giường bệnh, dịu dàng hỏi “Sao vậy?? Ông” Cung Thủ Hằng sau khi bọn họ cử hành hôn lễ, hôm sau liền tỉnh lại, thân thể cũng đã dần dần bình phục
Cung Thủ Hằng ko biết có nên hỏi hay ko, nhưng nếu ko hỏi, lòng hắn lại cảm thấy mắc nghẹn vô cùng “Ách……chuyện là, con cùng Hạo nhi thế nào rồi?”
Lôi Dĩnh ánh mắt hiện lên một tia bối rối, nhưng lập tức lại biến mất ” Con với hắn tốt lắm” Sau cái chuyện kia, hắn cùng nàng đã một tuần ko chạm mặt
Tốt thì tốt cái gì?? Trên báo, tạp chí tuần san Thiên Đô đều đưa tin tình cảm của hắn, nàng cảm thấy tốt mới lạ, Cung Thủ Hằng nhìn ánh mắt Lôi Dĩnh, trong mắt toàn là đau thương, một nữ nhân tốt như vậy, tiểu tử đó tại sao lại ko biết tích phúc??
Lôi Dĩnh chuyên tâm gọt táo, cũng ko chú ý tới mắt của ông “Tốt rồi, ông , ông ăn đi” Nàng đem quả táo đã gọt đặt trước mặt Cung Thủ Hằng
“A……vẫn là Tiểu Dĩnh đối với ta rất tốt, ta ko biết tiểu tử đó bận thứ gì , lại ko đến thăm lão già này một lần” CUng Thủ Hằng nói xong liền chú ý biểu tình biến hóa trên mặt nàng
“Ách…..hắn…..có thể là do quá bận chuyện công ty, chờ hắn làm việc xong sẽ đến thăm ông, ông nội, ông xem hôm nay thời tiết thật tốt, con dẫn ông đi ra ngoài một chút nha?” Lôi Dĩnh ko nói gì thêm , rất nhanh chuyển đề tài khác
Cung Thủ Hằng thấy lời nói của nàng có điểm né tránh, vừa định nói gì đó thì mắt sắc đã nhìn thấy con trai cùng con dâu đi tới
“Tiểu Dĩnh, con tới khi nào vậy” Liễu Tình vừa vào cửa đã cầm trong tay bình giữ ấm đặt lên đầu giường bệnh, nàng cười hỏi Lôi Dĩnh
“Ba, mẹ” Lôi Dĩnh nhẹ giọng gọi
“A……Tiểu Dĩnh đúng là một đứa nhỏ ngoan, biết ta buồn, nên sáng sớm vẫn thường tới đây” Cung Thủ Hằng cười nói
“Hôm nay là thứ bảy, tại sao Hạo nhi ko cùng con đến?” Liễu Tình nhìn khắp nơi cũng ko thấy bóng dáng con trai mình
“Hắn nói hôm hắn còn có việc trong công ty, hắn đưa con đến bệnh viện, liền đi công ty” Nàng nói dối thiện ý như vậy là muốn cho bọn họ an tâm
“Nhưng ko thể ngay cả ngày nghỉ cũng đi làm a! Lần sau mẹ sẽ giúp con nói với hắn” Liễu Tình nói, nàng cũng ko biết báo đưa tin, bởi vì nàng luôn ko thích xem báo hoặc tạp chí tuần san
“Ba, bác sĩ nói, thứ hai là ông có thể xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng” Cung Tề Hân vẫn chưa mở miệng, hắn ko vạch trần lời nói dối của Lôi Dĩnh, đối với con dâu này, hắn hiểu biết ko nhiều, nhưng vẫn thường xuyên nghe Liễu Tình nhắc đến các chuyện liên quan đến nàng, nên cũng biết nàng là một cô gái thiện lương, nghe lời, hắn đối với những lời bốc phét của bà xã về con dâu, cũng ko miễn cưỡng sinh ra ko ít hảo cảm
“Vậy nên về nhà, ta nằm ở bệnh viện này cũng 2 tháng rồi” Cung Thủ Hằng nói, kỳ thật hắn đã muốn sớm ra viện
“Ba, mẹ, con đi về trước” Lôi Dĩnh nói
“Sao lại về rồi?” Liễu Tình hỏi
“Ách…..con cùng bạn có hẹn đi ăn cơm trưa, hiện tại thời gian cũng ko còn nhiều” Lôi Dĩnh tùy tiện suy nghĩ cái cớ nói
“Như vậy a! Vốn mẹ con muốn hỏi, hôm nay có thể cùng nhau ăn cơm trưa ko, nhưng con có hẹn rồi, vậy con trước hết nên đi đi thôi” Liễu Tình nói
_____________________________________________________
“Mẹ, mẹ đừng gọi điện thoại đến công ty nữa, con bận rất nhiều việc”
“Gấp gáp cái gì, ngày nghỉ mà cũng làm việc, mỗi lần mẹ gọi đều bị con lấy công việc bịt mồm “
“Mẹ…………..”
“Mẹ cái gì mẹ,ta còn là mẹ con sao?? Chỉ một điểm kết hôn nhỏ nhặt ấy, con cũng ko đáp ứng”
“Mẹ, mẹ có thể đổi đề tài hay ko?”
“Lời của mẹ muốn nói đều là muốn con kết hôn”
“Mẹ…….”
“Kêu mẹ cũng vô dụng, con xem Tiểu Nhiên cùng Tiểu Hạo, bọn họ đều đã kết hôn, con tại sao lại ko thể giúp mẹ già tìm một con dâu?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói khuyên bảo của một phụ nhân (*người đã có chồng)
“Thiểu Dương cùng Tử Phàm ko phải vẫn chưa kết hôn sao??”
“Con……con có ý muốn làm ta tức ૮ɦếƭ hả?? Muốn con kết hôn khó vậy sao?? Mẹ già như ta bất quá chỉ là muốn ôm cháu”
“Mẹ, con ko phải nói ko kết hôn, chẳng qua là muốn trễ 2 năm nữa, mẹ cùng ba ở Paris vui vẻ dưỡng già, chơi vui vẻ đi” Giây tiếp theo, điện thoại đã bị Tiêu Ngự Phi cắt đứt
Từ sau khi Cung Thần Hạo kết hôn, mẹ già của hắn một hai cứ liên tục gọi điện tập kích hắn, hắn rất nhanh đã bị nàng làm phiền mệt ૮ɦếƭ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc