Hoa Tâm Tổng Giám Đốc - Chương 04

Tác giả: Vân Thanh

Lôi dĩnh bảo hắn đưa nàng đến một quán ăn nàng thường xuyên đến, nơi đó mặc dù chỉ là một quán ăn nhỏ, nhưng rất sặc sẽ,hơn nữa dì bán hàng lại rất nhiệt tình.
“Dĩnh nhi, đến đây.” Mới vừa vào cửa , Trương Tổ Cầm đã nhiệt tình hướng tới Lôi Dĩnh cười nói
“Ừ, dì, cho con hai phần thức ăn trước.” Lôi dĩnh cười đáp lại nói, bởi vì lúc này còn sớm, nên khách đến quán ăn cũng chỉ có hai người bọn họ.
Trương Đại Mẫu nghe nàng nói như thế, mới chú ý tới Cung Thần Hào cao lớn đẹp trai, đang đi phía sau Lôi Dĩnh,tức thì hai mắt híp lại, “Dĩnh nhi khi nào lại quen với bạn trai xinh đẹp như vậy a!”
“Ách ~~ hắn không phải bạn trai con ~~~” lôi dĩnh hạ giọng xuống, bọn họ hôm nay mới lần đầu tiên gặp mặt, ngay cả bằng hữu bình thường cũng ko phải
Cung thần hạo hiển nhiên đối với câu trả lời vừa rồi của nàng phản bác lại ko vừa, hắn cong cong khóe miệng, “Tôi là vị hôn phu của nàng.”
Lôi dĩnh quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, hắn như thế nào nói như vậy a? ?
“A ~~vậy các con tìm chỗ ngồi, hôm nay dì sẽ mời khách.”Trương Đại Mẫu nhiệt tình nói, Lôi Dĩnh là một cô gái rất được nhiều người thích, nhìn người đàn ông kia, hẳn là rất có tiền , hắn nhìn Lôi Dĩnh, ánh mắt cũng vạn phần sủng ái, vốn dì còn muốn giới thiệu lôi dĩnh cho thằng cháu, xem ra ko được rồi.
“Vậy cám ơn dì .” Cung thần hạo cười nói, lôi kéo lôi dĩnh ngồi xuống một chỗ, để bọn họ có cơ hội nói chuyện với nhau.
Sửng sốt vài giây, lôi dĩnh hỏi: “Anh có biết cha tôi muốn gặp anh ko?”
Cung thần hạo ko nói, ánh mắt quét cái quán ăn nhỏ rộng ba mươi mấy mét, nói chung nơi này cũng rất sạch sẽ, đây là lần đầu tiên hắn bước vào một quán ăn nhỏ như vậy,
“Anh có biết cha tôi muốn gặp anh ko?” Nàng lại hỏi một lần nữa
“Tôi biết.” Cung thần hạo nâng ly nước lọc lên uống một ngụm.
“Vậy sao anh ko gặp anh ấy?”
“Tôi bề bộn nhiều việc, hơn nữa đã xếp ông ta vào lịch trình ngày mai, ngày mai tôi sẽ gặp” Cung thần hạo đạm mạc nói.”Nhưng mà trước khi đi gặp hắn tôi muốn gặp người sẽ cùng mình kết hôn một chút.”
Lôi dĩnh rũ mắt xuống, “Gặp tôi cũng quan trọng sao?” Nàng cho tới nay đều bị người khinh khi, ko coi trọng, nàng còn có cái gì đáng gặp sao? Cho dù nàng ko muốn bị gả, cũng ko thể thỏa hiệp! !
“Tùy tình hình.”
Khó hiểu nâng liền liếc mắt nhìn hắn một cái.”Là như thế nào?”
“Nếu như em thấy nó quan trọng thì câu trả lời là quan trọng, không quan trọng thì câu trả lời là ko quan trọng.”
Nàng nháy mắt mấy cái,suy nghĩ hàm ý trong lời nói của hắn.
“Nếu như tôi ko muốn gả cho anh?” Nàng hỏi thử.
“Đây là quyết định cuối cùng của em sao?” Cung thần hạo hỏi lại.
Nàng muốn nói “ừ”,nhưng lại nghĩ đến ba . . . . . .
“Tôi nói là nếu.”
“Như vậy câu trả lời của tôi là, chờ em quyết định, tôi sẽ trả lời cho em.”
Lôi dĩnh híp mắt nhìn hắn, cung thần hạo cũng nhàn tản dựa vào lưng ghế dựa nhìn lại nàng, thật lâu sau, nàng mới hít vào một hơi dài.
“Anh tại sao lại đáp ứng việc hôn sự này?” Rất kỳ quái, lấy điều kiện của hắn, tin tưởng có rất nhiều mỹ nử gia thế hùng hậu có thể lựa chọn, mà nàng, cùng lắm chỉ được coi là giai nhân thanh tú,hắn tại sao lại chấp nhận cưới nàng?
Cung thần hạo nhún nhún vai, “Cứ coi như là vì nhu cầu đi!”
Vì nhu cầu?
“Cha tôi cần tiền của anh, vậy anh cần gì? Có cái gì khiến tiền của anh ko thể mua được,mà phải dâng tặng hôn nhân củ mình?”
“Dự án đầu tư lần nay của ba em, không thể phủ nhận là nếu thành công sẽ thu được nguồn lợi rất khổng lồ, chỉ tiếc, lấy quy mô của Lôi thị, miếng bánh này quá lớn, miễn cưỡng nuốt vào, chỉ có thể bị nghẹn ૮ɦếƭ, nếu có tập đoàn Cung thị ném vào một nguồn tài chính khổng lồ, thì mọi chuyện sẽ khác. Đương nhiên, tập đoàn Cung thị cũng ko phải tổ chức từ thiện, nếu ko thu được lợi ích, chắc chắn sẽ ko làm, đầu tư phải có thù lao phần trăm, ở trên bản hiệp ước đã ghi rõ rành mạch.Còn chuyện hôn sự này cùng với việc buôn bán kia ko lien hệ, thuần túy là bởi vì tôi cần kết hôn, như thế mà thôi.”
“Chỉ vì anh cần kết hôn?”Đơn giản như vậy nhưng tương lai của nàng sẽ bị mất! Còn hạnh phúc của nàng nữa! !
“Cũng chỉ đơn giản như thế, thế nào? Chẳng lẽ em vì cuộc hôn nhân này có cái ảo tưởng ko thực tế ?” Cung thần hạo thấy nàng thay đổi sắc mặt, nghĩ muốn đả kích đùa cợt nàng một chút
Thái độ đùa cợt của hắn làm cho nàng có điểm tức giận, hắn dựa vào cái gì đối với nàng trào phúng, dựa vào cái gì mà nghĩ nàng sẽ yêu cái người như hắn?!
Chê cười! Nàng làm sao có thể đối với cái loại Hoa Hoa công tủ này có ảo tưởng a? !
“Anh yên tâm, tôi đối với anh ko có bất kì khát vọng cùng ảo tưởng nào.”
Cung thần hạo híp mắt lại một chút, nhìn nàng một lúc, sau đó ko cao hứng nói: “Vậy thì tốt!”
Lôi dĩnh dương dương tự đắc lông mày,Ko hiểu tại sao hắn mất hứng. . . . . . Hắn ko phải là mất hứng đi?
Nhún nhún vai,càng nói càng sai, nàng cảm thấy im miệng là tốt nhất.
“Đây đây……..đến rồi đây.” Trương Tố Cầm bưng khay đi đến chỗ hai người, đem đồ ở trong khay bày lên mặt bàn
Hai chén cháo thịt nạc,bốn giò cháo quẩy , bốn bánh bao.
“Dì, khiến dì mời khách thật ngại quá.” Lôi dĩnh nói, dì đối với nàng giống như một người mẹ thứ hai, nàng cũng rất kính trọng dì
“Không sao, dì còn một vài việc phải làm, vậy còn cùng bạn trai soái ca của con ăn thật ngon đi,dì đi trước.” Trương Tố Cầm cười nói xong, liền xoay người rời đi.
“Em bình thường vẫn thường đến đây ăn?” Nhìn bát cháo đầy trước mặt, Cung Thần Hạo hỏi
“Đúng, có khi ăn cháo, có khi ăn mì…….Anh ăn nhanh đi !Nguội ăn sẽ ko ngon.”
Nhìn lôi dĩnh chu cái miệng nhỏ nhắn, thổi cháo, tay phải nhẹ nhàng mà vẩy, rồi bỏ cái thìa vào miệng, tay trái cầm lấy một miếng bánh ăn, động tác hành văn một mạch lưu loát, không làm ra vẻ,nàng cùng với nữ nhân hắn kết giao từ trước thật khác biệt.
Cảm giác bị hắn nhìn chăm chú, làm cho lôi dĩnh ăn rất không tự tại,nàng giương mắt, “Anh xem tôi xong rồi sao? Nhanh ăn đi!”
Cung thần hạo thấy nàng ăn có chút ngon, nên ko cảm thấy khó ăn nữa,nên mới cẩn thận bắt đầu ăn, hương vị cũng không tệ lắm.
“Có phải ăn ngon lắm ko, a ~~tài nghệ của dì rất tốt, danh tiếng cũng rất tốt, hôm nay do chúng ta đến sớm, nên vẫn chưa có khách.” Lôi dĩnh vừa ăn vừa nói
Cung thần hạo không có tiếp lời, lúc ăn cơm hắn không thích nói chuyện
“Tốt lắm, bữa sáng cũng ăn xong rồi, mặt cũng đã gặp rồi, nếu không có việc gì,tôi đi về trước, một lát sau tôi còn việc phải làm.” Nói xong,nàng liền xoay người rời đi.
Cung thần hạo mỉm cười nhìn theo nàng rời đi, thấy nàng đứng ở ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ, một bà già đứng bên cạnh nàng, bà già ko biết hỏi nàng cái gì, chỉ thấy nàng lúc đầu có vẻ bực mình nhưng ngay lập tức biểu tình liền biến đổi, nở một nụ cười ôn nhu,nàng cúi đầu trả lời vấn đề của bà.
Nụ cười ôn nhu kia như phủ toàn thân nàng một vòng ánh sáng ấm áp, cái loại cảm giác này lại mãnh liệt đánh sâu vào đáy lòng hắn, mà hắn, cũng ko biết cái loại cảm giác này là gì
Hắn,có chút xúc động muốn giữ nàng lại!
Hắn biết khi tỉnh táo trở lại, hắn sẽ hối hận vì cái cảm giác này, nhưng giờ phút này hắn lại theo cái cảm xúc này đuổi theo nàng đang từ đèn đỏ băng qua đường.
“Đợi chút.”Tayhắn nắm lấy cánh tay nàng.
“Ách ~~ anh còn có chuyện gì sao?” Lôi dĩnh kinh ngạc nhìn hắn hỏi đồng thởi giãy giãy cánh tay đang bị hắn nắm lấy
Đối với hành động của nàng, Cung Thần Hạo có chút nhíu mày, “Tôi đưa em về.” Hắn trả lời.
“Không cần, nhà của tôi cũng ở gần đây .” Lôi dĩnh cự tuyệt nói, nàng và hắn cũng ko phải chỗ quen thuộc gì,thì cần gì hắn đưa
“Tôi muốn đưa em về.”
“Bếu tôi nói tôi thích đi bộ về thì sao?” Lôi dĩnh liếc xéo hắn một cái.
“Chờ em quyết định, tôi sẽ trả lời em.”
Lôi dĩnh ngừng một chút, “Anh ko thể trả lời câu hỏi giả thuyết sao?”
“Không cần phải trả lời.”
“Được rồi,tôi muốn đi bộ về.” Dựa vào cái gì nàng luôn để hắn nắm mũi dẫn đi.
“Muốn đi bộ. lần sau tôi đi cùng em, cơ hội rất nhiều, nhất thời ko cần phải vội.”
“Nếu tôi muốn đi bộ thì sao?”Nàng nhịn ko được hỏi.
Cung thần hạo nhìn nàng.”Em quả quyết sao?”
” Tôi quả quyết.” Nàng lại quên, hắn ko trả lời câu hỏi giả thuyết, thực không xong, nàng đã quen dùng vấn để giả thuyết dò xét,, sau đó sẽ thỏa hiệp. . . . . .”
“ Vậy thì chúng ta cùng đi bộ về.” Hắn thuận theo nàng.
Lôi dĩnh sửng sốt, hắn thuận theo quyết định của nàng, nàng cảm thấy kinh ngạc rất nhiều, cũng có một chút uất ức, nhưng mà. . . . . . Được rồi, nàng thừa nhận chính mình chính là đang giận lẩy, căn bản không quả quyết như vậy , bởi vì hôm nay chạy mười mấy cây số, hơn nữa tối hôm qua căn bản ngủ không ngon, còn bị ba quở trách, thêm cái đêm hoang đường đó~~~~~ nàng quả thật mệt mỏi, bây giờ còn muốn từ nơi này đi trở về công viên,cưỡi xe đạp về nhà. . . . . . Nha ── chỉ là tưởng tượng, chân nàng liền mềm nhũn
“Như thế nào? Không phải muốn đi về sao?” Cung thần hạo nghi vấn.
“Cái kia. . . . . .”Nếu nói cho hắn, nàng thay đổi chủ ý, ko biết sẽ có cái hậu quả gì đáng sợ ?
“Có chuyện thì cùng người can đảm nói ra, ngẩng đầu lên nhìn thẳng đối phương mà nói, ánh mắt, sợ hãi, bộ dạng rụt rè chỉ làm người khác muốn khi dễ ,em hiểu không?” Cung thần hạo đột nhiên vươn tay, nâng cằm của nàng.
Lôi dĩnh cả kinh, theo bản năng lùi về phía sau, bất quá tay hắn đã cầm lấy vai nàng, khiến nàng ko lùi được.
“Nói a, có chuyện gì?” Ngữ khí Cung Thần Hạo nhẹ nhàng, cổ vũ nàng nói, hắn rất ít để bụng một nữ nhân
“Tôi….tôi thay đổi chủ ý,tôi có chút mệt, ko muốn đi bộ về.” Nếu như là ba, nhất định sẽ bị tát một cái, chửi mắng một trận, đến khi hắn. . . . . .đại khái là qua cơn tức!
“Được, xe của tôi còn ở bên kia, đi thôi.” Cung thần hạo mang nàng hướng xe đi.
Di?chỉ thế thơi sao?
Lôi dĩnh nghi hoặc đi theo phía sau hắn, nàng “tùy hứng” hành động như vậy, hắn không tức giận sao?
Nhịn không được nhớ tới lời hắn nói vừa rồi, có cơ hội rất nhiều sao?
Cho dù về sau, khi hai người đã kết hôn, nàng cũng không cho là hắn sẽ cùng nàng tản bộ, dù sao hắn cũng có rất nhiều nữ nhân cần hắn “An ủi”, hẳn là không rảnh bận tâm nàng mới đúng, phải không?
“Sao đứng yên như vậy?” Hắn nhẹ nhàng gõ đầu nàng một cái, nàng như thế nào giống như ngẩn người? Cửa xe đã mở một hồi lâu rồi, nàng còn ko mau ngồi vào?.
“A?” Lôi dĩnh nháy mắt mấy cái, phục hồi tinh thần lại, thấy chính mình đứng trước cửa xe,nàng liền đỏ mặt, chạy nhanh ngồi vào trong xe.
“Đưa em đến cửa công viên? Hay về nhà?”Sau khi khởi động xe, hắn hỏi.
“Đến cửa công viên là được, xe đạp của tôi còn đặt ở đó.”
Hắn gật gật đầu, quay xe lại, hướng về phía công viên đi
“Ngươi hôm nay, anh chỉ đơn thuần muốn gặp mặt tôi thôi sao?” Lôi dĩnh nhịn không được hỏi.
“Tôi thấy trước khi kết hôn gặp em một chút cũng tốt.” Cung thần hạo quay đầu nhìn nàng một cái, nói.
“Đơn giản chỉ như thế?”
“Em quay đầu lại, ngăn trên có một vài tài liệu, em xem một chút.”
Lôi dĩnh quay người lại, tay cầm văn kiện, hai chữ “hợp đồng” chói mắt khắc sâu vào mắt nàng, sắc mặt nàng cũng dần dần trắng bệch.
Xe ngừng lại, cung thần hạo quay đầu nhìn nàng nói: “Cái này là hợp đồng tôi cùng ba em đã kí, đương nhiên,em là đươn sự, nên cũng có quyền biết đến nó.”
Lôi dĩnh căn bản không có để ý tới lời giải thích của hắn, nàng lôi từng tờ ra nhìn, sắc mặt càng tái nhợt
Hợp đồng tân nương
Lôi dĩnh, con gái Lôi Vệ Cảnh của Lôi thị, hai mươi ba tuổi, ngày 20 tháng 3 năm 2009 kí kết hợp đồng này
1.Hai bên coi như đã kết hôn, ngay sau khi kí tên, hiệp nghị này được coi như là có hiệu lực
2.Hợp đồng hôn nhân xác định, nữ chủ sẽ do nam chủ an bài, trở thành một người vợ tốt
3. Nữ chủ ko thể can thiệp vào đời sống riêng tư của nam chủ
4. Sau khi hiệp nghị hôn nhân này đã được xác nhận. bên nam chủ sẽ nhập 3 triệu đô la vào ngân hàng cho nữ chủ xem như tiền cưới
5. Ngoài ra, tiền sinh hoạt hoàn ngày của nữ chủ toàn bộ sẽ do nam chủ chi trả,nữ chủ mỗi tháng đều đặn sẽ nhận được 100 vạn làm sinh hoạt phí.
6.Trong thời gian hôn nhân, hai bên tôn trọng nguyên tắc cùng nhau có lợi, chân thành hợp tác, hơn nữa những tiếp xúc thân mật là điều ko thể tránh khỏi, nữ chủ phải có trách nhiệm vì nam chủ sinh con
7.Hiệp nghị này có giá trị tròng 2 năm, nếu cần thiết,dựa vào tình huống khả quan của hai bên,có thể kéo dài hiệp nghị hoặc loại bỏ nó.
8.Khi cuộc hôn nhân này kết thúc bên nam chủ phải chi trả cho nữ chủ 3000 vạn đô la,nữ chủ ko được quyền đòi bồi thường khi ly hôn, đồng thời quyền tài sản của nữ chủ đối với các động sản , bất động sản cũng biến mất.
Xuống phía dưới chính là thời gian ký hợp đồng, cùng tên người kí hợp đồng là Lôi Vệ Cảnh, 3 chữ lớn bắt mắt, đập vào mắt nàng.
A ~~~ nàng cứ như vậy bị hắn bán đi ~~~~~ lôi dĩnh dưới đáy lòng đùa cợt chính mình.
Khép lại khế ước, mặt không chút thay đổi , nàng đưa trả lại cho Cung Thần Hạo, “Cám ơn anh đưa tôi đến công viên.” Nói xong . nàng liền xuống xe hướng về phía xe đạp của mình mà đi
Cung thần hạo tiếp nhận văn kiện, nhìn biểu tình tuyệt vọng của nàng, tim của hắn lại cảm thấy đau, là đồng cảm nàng sao? ?Nàng rời đi, bóng lưng cô tịch ấy, đã K**h th**h hắn thật sâu
Hôm nay hắn không có làm sai, chẳng qua là giúp nàng hiểu rõ mọi chuyện sau khi kết hôn,hắn lắc lắc đầu, ko nhìn về phía nàng nữa, khởi động xe máy, hôm nay hắn còn có nhiều chuyện phải làm
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc