Hoa Đào Bất Thành Kiếp - Chương 49

Tác giả: Mặc Thập Nhất

Chỉ Cần Ta Hạnh Phúc, Vô Luận Ai Mang Đến Hạnh Phúc Cho Ta, Chàng Cũng Có Thể An Tâm
Không chỉ nói Gi*t ngươi, cho dù hủy đi toàn bộ địa phủ cũng sẽ không hối tiếc. . .
Ta ngơ ngác trừng hai mắt nhìn Cừ Cử, nghe lời chàng nói. Ta cho tới bây giờ cũng không biết, đối với chàng, ta lại tồn tại một cách như thế.
Đồ Không trầm mặc một hồi, tiện đà nhẹ nhàng cười, hướng một bên tránh ra.
“Tiểu chất tất nhiên không dám ngăn cản thượng thần, cũng may cô nương này còn chưa đi qua cầu Nại Hà, cũng chưa tính là chân chính đi vào Minh giới, thượng thần cứ mang nàng đi, chỉ hi vọng chuyện như thế này không được phát sinh thêm lần nữa, hôm nay ta cho nàng, tương lai đối với người khác thì chưa chắc”
Cừ Cử đạm đạm cười, kim quang trên người tản ra, hướng phía Đồ Không gật đầu: “Làm phiền, nha đầu, chúng ta đi thôi”
“Thế nhưng. . .”
“Không nói nữa, chúng ta đí!”. Cừ Cử nắm tay ta lạnh lùng trừng mắt, gương mặt băng lãnh hờ hững. Ta run run môi, đưa tay gõ bàn tay Cừ Cử ra.
Bên trong là một tầng mồ hôi lạnh, ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cahngf, lại chỉ thấy chàng nhìn phía Đồ Không mà cười nhạt, nhẹ lắc đầu.
Ra khỏi Hoàng Tuyền Quỷ giới, cả người khôi phục lại nhiệt độ bình thường, ta co rúm lại nhìn Cừ Cử, thanh âm có chút run rẩy.
“Chúng ta đi, làm sao cứu tộc nhân của ta?”
Cừ Cử buông tay, khoang trước иgự¢ nhìn ta chằm chằm.
“Nha đầu, nàng có biết hay không chỉ có linh hồn mới có thể đi qua cầu Nại Hà?”
“Linh hồn?”
“Đúng, nàng rõ ràng là con người, một khi qua cầu Nại Hà sẽ không bao giờ còn có thể trở lại dương gian nữa, đến lúc đó, nàng muốn ta phải làm sao bây giờ?”
Ta đưa gót chân cà cà tuyết đọng dưới chân: “Vậy, phải làm sao bây giờ?”
Cừ Cừ đưa tay chống thắt lưng nhìn về phía phương Đông quan sát một lúc lâu, rốt cục đưa tay chỉ sang một bên thở dài: “Chúng ta đi qua Bất Chu Sơn tới Hoàng Tuyền”
“Bất Chu Sơn?”
“Đúng, ta mang nàng đằng vân đi, thế nhưng, Bất Chu Sơn là nơi ở của Chúc Âm, đó là một thần long tu hành trên trăm vạn năm, do lệ khí năm đó của phụ thần biến thành. Cho nên nàng là người cương trực liêm chính nhất trong thiên địa, sẽ không cho phép chúng ta từ nơi đó xâm nhập vào Hoàng Tuyền Quỷ giới”.
Ta kéo vạt áo trên người, trong lòng có điểm thấp thỏm: “Như vậy, chúng ta làm sao đi vào?”
Cừ Cử hướng ta bĩu môi: “Nàng cho rằng ta vô dụng như vậy sao?” . Nhìn biểu tình trên mặt ta, chàng đột nhiên đưa tay vuốt tóc ta, ôn nhu an ủi: “Ngoại nhân chỉ biết Chúc Âm trông coi cửa vào Hoàng Tuyền Quỷ giới, thế nhưng mấy người biết tin tức trọn yếu. Muốn đi vào Hoàng Tuyền Quỷ giới cũng không khó, nếu gặp được người có pharp thuật lợi hại, đi qua cầu Nại Hà cũng chẳng phải việc khó gì. Sở dĩ phụ thần tuyệt không gây chiến mà phái Chúc Âm đi đến trông coi cửa vào Hoàng Tuyền.
“Vậy, nàng ở đó canh chừng. . .”
“Đèn Trường Minh”
Cừ Cử chắp tay nhìn phương hướng Bất Chu Sơn, sắc mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
“Truyền thuyết này là ta chợt nghe Thiên Lai lão nhân nhắc qua. Đèn Trường Minh là đèn dẫn đường của thiên địa, vô luận là người hay linh hồn, vạn vật trên thế gian, không thể tách rời đèn Trường Minh. Đèn sáng vạn vật sinh linh vui sướng, đèn tắt. . .”
Ta nhìn Cừ Cử, nhịn không được mà trên người đổ một tầng mồ hôi lạnh: “Đèn tắt. . .thế gian bị diệt?”
Thân thể Cừ Cử run lên, tiện đà kéo ra một nụ cười miễn cưỡng nhìn ta chằm chằm: “Nha đầu, lời tuy nói thế, nhưng đèn Trường Minh không phải dễ dàng tắt như thế. Ngay cả ta chỉ tiếp cận cũng sợ mà gặp trắc trở. Muốn diệt đèn Trường Minh, khó khăn càng thêm khó khăn.”
Quay mặt đón gió lạnh xông tới, chàng lười biếng duỗi người, sau đó nắm lấy tay ta: “Đi thôi, kỳ hạn một tháng cũng sắp đến rồi, chúng ta cần phải nắm chặt thời gian”
Ta gật đầu, cắm môi ôm chặt hông Cừ Cử.
Trời đất trắng một màu, ta nắm tay Cừ Cử, từ từ mở mắt ra, nhìn dưới đất, cảnh vật giống như những con kiến hôi, đột nhiên ta cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Trăm ngàn năm trôi đi, trong mắt thần tiên cũng nhỏ bé như thế, ánh nến nhỏ bé, làm sao có thể thắp sáng được Cửu Trọng Hoa. Thật giống như hai chúng ta, thiên niên vạn thế đối với chàng bất quá cũng chỉ là một cái nháy mắt, nhưng đối với ta, đó là kiếp luân hồi.
Chóp mũi hơi mát lạnh, ta cuống quít nhìn lại, liền thấy Cừ Cử dang cười xán lạn.
“Nha đầu, nàng đang nghĩ gì đó?”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Làm sao ngươi biết ta đi tới Hoàng Tuyền Quỷ giới?”
Nghe ta hỏi như vậy, Cừ Cử càng cười đến chói chang: “Ban đầu là ta nói cho nàng biết tộc nhân của nàng vẫn còn sống, theo tính tính của nàng nhất định sẽ đi, huống chi, lúc trước cũng là ta hứa hẹn mang nàng đi tới Minh Cung, chỉ là ta không rõ, vì sao nàng bỏ lại ta, một người rời đi? Nha đầu, đi dạo lâu như vậy, rốt cuộc nàng cũng nên cho ta biết nguyên nhân chứ?”
Ta quay đầu nhìn về phía mặt trời đang dần mọc lên, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống trải chưa từng có.
“Bởi vì Bạch Hoài tiên tử. . . Cừ Cử, ta chỉ là một con người, ta không thể giúp được ngươi cái gì cả, ta cũng không phải là người ngươi đợi ba trăm năm. Chúng ta, dừng ở đây. . .”
Lông mày Cừ Cử nhíu lại thành một đường thẳng. Ánh mắt hoang mang nhìn thẳng vào mắt ta.
Đôi mắt ấy, chỉ cần nhìn vào, cả người trong nháy mắt sẽ trầm mê trong đó.
“Nàng đang nói cái gì? Chuyện A Lê ta đã giải thích với nàng, còn về phần Bạch Hoài tiên từ, thì ta không rõ lắm”
Ta cắn chặt môi, trên tay dùng sức véo cánh tay Cừ Cử: “Ngươi là người phụ bạc, ngươi đã hủy đi trong sạch của nàng, người ta cũng đã theo ngươi lâu như vậy, ngươi như thế nào lại không muốn chịu trách nhiệm?”
Cừ Cử bị đay, chân mất thăng bằng lảo đảo ôm ta từ không trung lật bổ nhào, hai người chúng ta la hét một hồi, lúc sau mới thật vất vả ổn định lại. Cừ Cử đưa tay gõ vào đầu ta một cái, lúc này mới thở hổn hển mà nói: “Chung Ngô Mật Nhi, nàng là đang chỉ trích ta loạn luân sao, Bạch Hoải tiên tử là tỷ tỷ ruột thịt của bản thượng thần, ta hủy đi trong sạch của nàng ấy? Nàng là đang nói chuyện quái quỷ gì đây?”
Ta sửng sốt, nhìn vào mặt Cừ Cử cả nửa ngày không nói được câu nào.
Bạch Hoài tiên tử là tỷ tỷ của Cừ Cử? Vậy, ngày đó trong khách điếm là ai?”
“Nàng đang nghĩ gì thế?”
“Ta hỏi ngươi, ngày đó ngươi ở trong khách điếm tỉnh lại, có nhìn thấy Bạch Hoài tiên tử không?”
Cừ Cử nháy mắt một cái, lập tức gật đầu: “Nhìn thấy, lúc đó nguyên thần của ta rời khỏi thân thể, là Bạch Hoài tỷ tỷ giúp ta cố định lại nguyên thân. Lúc tỉnh lại không thấy nàng, tỷ tỷ nói căn bản chưa hề gặp nàng, lúc nàng tới chỉ có mình ta té ngã ở cửa”
“Lừa gạt!” Ta giận dữ. Dùng sức đạp một cước lên đám mây, cả người lung lay, ta giật mình hoảng hốt ôm lấy hông Cừ Cử.
“Có ý gì?” Ánh mắt Cừ Cử dần nghiêm túc lại.
“Ngày đó chúng ta ở sau núi của Ngưu thôn, ngươi giúp bọn họ tạo kết giới rồi đột nhiên hôn mê bất tỉnh, ta đưa ngươi vào khách điếm, kết quả nhìn thấy nguyên thần của ngươi muốn xuất ra ngoài, ta căn bản không đến gần được, lúc sau còn bị bắn ra ngoài, quăng ngã gần ૮ɦếƭ, lúc này nàng ta xuất hiện, còn đưa ta thuốc, thế nhưng. . .”
“Nhưng mà cái gì?” Cừ Cử cau mày chậm rãi xiết chặt hai tay.
“Thế nhưng, đợi lúc ta sắc thuốc xong trở lại, ta nhìn thấy nàng quần áo xốc xếch từ bên trong đi ra, nàng còn nói, ngươi bảo ta rời đi. . .”
“Nực cười!” Cừ Cừ bộc phát dữ dội. “Ta khi đó nguyên thần cũng không ở trong người, dùng đầu ngón chân bảo nàng rời đi à? Còn có, nàng khi nào mới hiểu được tâm ý của ta? Chẳng lẽ theo ý nàng ta là một kẻ không có tính người sao? Ta liều mạng cứu nàng về, muốn ở bên cạnh nàng, sau lại bảo nàng rời đi? Bạch Hoài kia rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, đùa gì thế?”
Ta nhìn Cừ Cử tức giận, có điểm thất thần.
Từ khi gặp chàng đến giờ, ta vẫn chưa bắt gặp tình trạng này của chàng. Ta chưa bao giờ thấy chàng phát hỏa thế này.
“Xin lỗi. . .”
Cừ Cử không thèm nhìn ta. Ta biết, chàng đang rất tức giận. Hai tay từ từ vòng lên hông chàng, vùi đầu vào lưng chàng. Nước mắt đột nhiên không nhịn được mà chảy xuống.
Ta không rõ, vì sao ta và chàng yêu nhau lại gặp trắc trở như thế, mỗi lần xích gần tới nhau đều kèm theo một nỗi đau thấm vào xương tủy, mỗi lần sinh tử đều có người tới gây rối, lúc đầu là A Lê, sau lại là Bạch Hoài, đột nhiên giờ khắc này ta ngộ ra được một đạo lý. Tất cả đều do lỗi của ta tạo thành.
Ở Ngưu thôn, là chính ta đẩy chàng ra đi, ở khách điếm, ta một lòng quyết định rời đi, từ đầu đến cuối, tất cả mọi quyết định, ra đi hoặc ở lại đều do ta mà ra, cho tới bây giờ ta chưa từng hỏi ý kiến chàng, cũng không cho chàng một cơ hội giải thích. Nếu như không phải chàng kiên nhẫn đuổi theo ta, cả đời này, chàng sẽ trở thành điều tiếc nuối lớn nhất của ta.
Một trận ấm áp truyền tới tay, Cừ Cử tùy ý để ta ôm từ sau lưng, giơ hai tay lên cầm lấy tay ta.
“Nha đầu, không nên nghi ngờ ta nữa có được không, cũng không nên bốc đồng rời khỏi ta. Ta biết, đối với nàng mà nói, ngàn đời vạn kiếp chính là một quá trình rất dài, thế nhưng, đối với ta, không có nàng cũng thời gian đối với ta cũng rất dài. Dù quá trình chờ đợi có gian khổ, nhưng nàng hãy tin ta, ta vẫn luôn đợi nàng”
Ta gật đầu.
“Được, ta sẽ không bao giờ rời xa chàng nữa, ta sẽ cùng chàng hoàn thành ước định của chúng ta. Ta sẽ không đi nữa”
Cừ Cử vươn cánh tay ôm ta vào lòng, ôm thật chặt, giống như ta là trân bảo quý nhất trên đời của chàng vậy.
Ta không hỏi chàng về chuyện của A Lê, ta biết chàng sẽ không bỏ rơi A Lê, cũng như chàng sẽ không bao giờ bỏ rơi ta, thế nhưng giờ khắc này, ta không muốn suy nghĩ gì nữa. Ta biết, chàng sẽ luôn có lựa chọn của mình, mà ta cũng có một số mệnh đã định sẵn, ta sẽ không thay chàng quyết định điều gì nữa cả. Thuyền đến đầu cầu sẽ thẳng. Lúc này đây, mặc dù có bị bỏ rơi, ta cũng sẽ không rời đi. Cứ như vậy ngây ngốc chờ chàng.
Kiếp say, nếu được gặp lại chàng, ta vẫn nguyện ý đồng cam cộng khổ, sống ૮ɦếƭ có nhau. Nếu chỉ là lướt qua nhau, ta cũng sẽ tìm được một phu quân, vui vui vẻ vẻ sống đến cuối đời.
Chỉ cần ta hạnh phúc, vô luận ai mang đến hạnh phúc cho ta, chàng cũng có thể an tâm.
Ta biết, đây chính là mong muốn của chàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc