Hoa Đào Bất Thành Kiếp - Chương 43

Tác giả: Mặc Thập Nhất

Hoa Sen, Thần Nông Đỉnh, Bạch Y Nhân
Thời tiết thành Quý Châu rất là dị thường, hôm qua chính là một trận tuyết lớn, hôm nay cư nhiên tuyết dần dần muốn tan đi. Ta đưa thuốc cho Trần A Bam, bảo hắn tĩnh dưỡng vài ngày, đợi cho thương thế chuyển biến tốt liền cùng nhau tới Phong Đô.
“Ôi chao? Chung cô nương ra ngắm tuyết sao?”
Ta quay đầu, nhìn thấy tỳ nữ Hữu Liên đang bưng thau nước bằng đồng hướng phòng Trần A Nam đi tới, nhoẻn miệng cười.
“Đúng thế, muốn ngắm một chút tuyết, chỉ là thực đáng tiếc, tuyết dường như đang tan đi, thời tiết thành Quý Châu thật kỳ lạ”
Hữu Liên là một cô nương nhanh mồm nhanh miệng, vừa nghr ta nói như thế, liền đặt thau đồng lên lan can, đứng nói chuyện cùng ta.
“Dạ, từ trước tới giờ thành Quý Châu thời tiết luôn không bình thường, những người già nói, là bởi vì thành Quý Châu cách Phong Đô quá gần, nơi đó nhiều quỷ mị, cho nên mới ảnh hưởng tới thời tiết từng khu vực khác nhau của thành Quý Châu, làm cho khí hậu thực dị thường. Thế nhưng, nghe nói mấy trăm năm trước, có một dòng tộc thần thông dời đến ở trên Linh Sơn sau thành Quý Châu, từ đó thời tiết thành Quý Châu liền khôi phục bình thường, chỉ là, gần nửa năm nay không biết vì sao lại biến thành bộ dạng này, đại hạn, lũ lụt, người nào trong thành Quý Châu cũng không thoát được, nều không phải do đường chủ nhà ta thường xuyên cứu tế hương dân, chỉ sợ là thành Quý Châu sớm đã không còn ai ở nữa”
Nghe Hữu Liên nói liên tục, ta không khỏi ngây ngẩn cả người, lại bắt được từ then chốt trong lời nói của nàng.
Chẳng hạ là bộ tộc thần thông, hay Linh Sơn.
“Ý là, Linh Sơn ngay phía sau thành Quý Châu”
Hữu Liên liền gật đầu.
“Đúng vậy, đi xe ngựa nửa ngày là đến, nghe nói trên trên núi bốn mùa rất bình thường”
Ta vỗ vỗ cánh tay Hữu Liên, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của nàng vội vội vàng vàng chạy đến chuồng ngựa kêu một gã sai vặt chuẩn bị xe ngựa, hướng tới Linh Sơn phía sau thành mà đi.
Từ nhỏ ta ở trong Linh Dẫn cốc, ra khỏi Linh Dẫn cốc liền trực tiếp đi theo Tô tỷ tỷ tới Lôi Khả trong thành Tần Tương, đối với thành trấn nông thôn bên ngoài ta dĩ nhiên không hiểu nhiều. Thế nhưng ta vẫn nhớ kỹ, kết giới của Linh Dẫn cốc chúng ta được thiếp lập tại một khe núi tên là Linh Sơn.
Bộ tộc thần thông, Linh Sơn.
Xem ra Linh Dẫn cốc ở ngay trước mặt ta, chỉ là không biết, chuyến này ta đi đến tột cùng có thể tìm được Thần Nông đỉnh hay không?
Trước khi trời tối, ta rốt cục cũng tìm được cửa vào.
Nhưng, cảnh vật xinh đẹp của Linh Dẫn cốc không còn tồn tạ nữa. Ánh mắt trời lóe lên kim quang nhàn nhạt chiếu lên phiến lá mỏng đã không còn nữa, cửa thôn nằm trơ trọi trên mặt đất, khắp nơi đều có thể nhìn thấy dấu vết bị đốt cháy.
Ta từng bước một chật vật đi vào bên trong, đột nhiên dưới chân vấp phải cái gì đó, cả người liền ngã trên mặt đất.
“Ai da. .”
Ta ôm cái đầu gối đau đớn, đang định đứng dậy, trước mặt hiện lên một gương mặt thối rữa làm ta thất kinh két ầm lên.
“A. . . .”
Ta ngồi trên mặt đất hoảng sợ, tay cào cào tứ tung, sau lưng lại ***ng phải cái gì. Chậm rãi quay đầu, lại là một gương mặt hư thối nữa. Ánh mắt nhìn về phía phòng Tiểu Mai, trên người mặc bộ áo choàng hồ điệp dị thường lạ mắt. .
Toàn bộ Linh Dẫn cốc, trừ bỏ Nhị Cẩu, sẽ không có. . .người nào mặc cái áo choàng hài hước dị thường này. . .
Ta thất tha thất thểu đứng lên,ngồi chồm hổm dưới đất nhìn giòi bò đầy thi thể của Nhị Cẩu, sau đó đột nhiên một trận buồn nôn truyền tới, ta quỳ rạp trên mặt đất kịch liệt nôn mửa. Vừa ói vừa khóc, ở nơi này tử thi tràn ngập, dị thường quỷ dị.
Ta khóc đến khi nước trong hốc mắt không còn chảy ra được nữa, trong dạ dày cũng chẳng còn cái gì để mà nôn ra, ta loạng choạng chống tay đứng lên, thất tha thất thểu đi về phía hướng của Ngọc Thỏ cư.
Ngọc Thỏ cư là một quầy thuốc nhỏ trong cốc, nghĩ đền thời gian ở Lôi Khả, tất cả mọi người trong tộc phải chiến đấu với kẻ địch, toàn bộ Ngọc Thỏ cư không một bóng người. Dược liệu, giá sách hỗn độn đầy đất, không khó nhìn ra, ở đây đã bị lục soát gắt gao.
Bọn họ cũng là đang tìm Thần Nông đỉnh sao?
Ta móc trong lòng ra hộp quẹt châm lửa lên, cảnh sắc xung quanh càng thêm rõ ràng.
Ta đi qua giường ngủ của Tô tỷ tỷ, chỉ là phía trên đã vương đầy bụi. Còn có trong phòng, trước đây Hải thúc luôn luôn thích treo một ít chim trĩ lên phía trên, nhưng hiện giờ trong này cũng đầy bụi và mạng nhện.
Bàn, ghế, cân đồng, sách thuốc, dược liệu. . .những thứ này. . ., đều là những thứ nuôi ta lớn lên, nhưng bây giờ, mọi thứ đã mất hết, hết thảy đã bị phá hủy. . .
Vành mắt của ta càng trở nên khô khốc, chân cũng nhịn không được mà run rẩy.
Ta cầm hộp quẹt dựa trên tường trượt xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.
Chung Ngô Mật, ngươi là một đại tai ương. Nếu không phải do ngươi đột nhiên muốn xuất cốc, nếu không phải ngươi ở Ngưu thôn treo biển hành nghề y, có lẽ Chung Ngô tộc chỉ là một câu chuyện truyền thuyết được người trên phố kể lại, hay cũng có lẽ sẽ không có người tìm tới cửa, sẽ không giá họa tai ương cho cả gia tộc. . .
Nghĩ như vậy, tay của ta không tự chủ đập mạnh vào tường, từng cái từng cái, cho đến lúc máu rỉ ra.
“Ken két”
Đột nhiên, một âm thanh truyền đến, ta giật mình, hoảng hốt trừng hai mắt. Lại phát hiện phía bên phải ta, một cái hốc to chừng một quả đấm đột nhiên hiện lên vách tường.
Chợt xoay người ngồi dậy, cầm hộp quẹt chiếu vào cái hốc, lại mơ hồ phát hiện ở trong đó tựa hồ ẩn giấu một quyển sách. Nhặt lên một cành cây trên mặt đất, cẩn thận khều, một lát sau, cuối cùng ta cũng đem cái vật trong hốc kia moi ra.
Nhẹ nhàng lật quyển sách, bốn chữ vàng chói chang phía trên làm ta lóa cả mắt.
Quỳnh tộc tộc chí.*
(tộc chí: ghi chép)
“Đây là ghi chép lại lịch sử của Quỳnh tộc? Tại sao lại ở chỗ này?” Ta cau mày mở quyển sách kia ra, trên trang thứ nhất hiện ra một tràng chữ không khỏi hấp dẫn ánh mắt ta.
Phụ thần thượng cổ Phục Hy để nữ nhi yêu quý nhất xuống phàm trần, phù hộ Quỳnh tộc muôn đời an khang, Ngô Đẳng đời sau phải để cho con cháu giơ tay thể với linh hồn, thiên thu vạn đại, bất ly bất khí.
“A! Đây là. . .” Ta che miệng kinh hô, trong đầu đột nhiên hiện lên lời nói mấy ngày trước của Tả Khâu Ngạo, vốn cho rằng hắn nói với ta chỉ là chuyện bịa đặt nhằm lừa gạt ta, không ngờ, lại là sự thật.
Tay ta run rẩy, lật mở từng trang.
Cách vài tờ, chữ viết trong đó đều thay đổi, chắc là chữ viết của mỗi đại trưởng tộc mỗi thời, ở chính giữa, có một tờ chữ viết tựa hồ không rõ, nhìn lại là do giọt nước rơi xuống làm chữ nhòe ra, nhưng, chữ viết tuy không rõ ràng, nhưng vẫn có thể đọc được nội dung trong đó.
Một trang này, ghi lại chuyện phân liệt của Quỳnh tộc. Trên đó viết, Quỳnh tộc tách ra thành bốn tộc, là: Chung Ngô, Tả Khâu, Tố Hòa, Cửu Phương. Thần vật phụ thần tặng cho, cùng tộc chí giao cho dòng họ Chung Ngô giữ, mặc dù tách ra, nhưng tâm vẫn hướng về nhau.
Đọc đến đây, ta nhịn không được mà cười rộ lên.
Tâm hướng về nhau. . .
Là một lời nói dối hoang đường cỡ nào, nếu tâm hướng về nhau, thì như thế nào lại tứ phân ngũ liệt, xem ra vị tộc trưởng này ngay cả chính mình cũng không tin chuyện này, cho nên thời khắc ghi lại đoạn lịch sử này, lệ rơi đầy cả trang sách.
Ta không để ý lật qua, đến khi lật đến trang ghi thời gian cuối cùng, ta nhịn không được mà ngừng lại.
Chữ viết trên kia quen thuộc như vậy, kiểu chữ khẽ nghiêng, mỗi khi viết phải dừng ở trên, sau đó mới mạnh mẽ nhấn lên chữ.
Gia gia, người hiện giờ tốt chứ. . .
Chẳng bao lâu, ánh trăng ngoài cửa sổ dâng lên, ngồi ở chỗ này mơ hồ vẫn có thể nghe được âm thanh của dòng suối. Ta xốc lại tinh thần, đem tộc chí nhét vào trong lòng, đi ra khỏi Ngọc Thỏ cư, đứng ở trước sông Trường Sinh một lúc lâu, lúc này ta mới hướng phía nhà đi tới.
Không sai, đó là nhà của ta, mặc dù tộc nhân đã mất, gia gia không còn đây, ta hết thảy tất cả đều mất, nhưng nơi này vẫn là nhà của ta.
Cử gỗ chỉ còn lại một cái trục, lung lay lỏng lẻo như muốn rơi, theo gió thổi đung đa đung đưa, trong phòng một mảnh đen kịt, đứng ở cửa thậm chí có thể cảm nhận được mùi mốc meo trong phòng, thế nhưng, ta vẫn cảm thấy nơi này thật thân thiết.
Ta tựa hồ có thể thấy dưới ánh sáng của ngọn nến, ta lấy bánh hoan hỉ lấy lòng gia gia, cũng tựa hồ nghe được tiếng Tiểu Mai ở ngoài sân gọi ta: Mật nhi, ngươi tới đây, ngươi xem, Nhị Cẩu lại cùng Đậu Thái ở thôn sát vách muốn tìm bảo vật, ta không nghe theo, ngươi đi giúp ta đùa giỡn trêu chọc hai người bọn họ đi.
Ta nhẹ nhàng vuốt ve khuông cửa cháy đen, chỉ cảm thấy trong *** có vật gì đó đè nén như muốn bộc phát ra, thế nhưng, ta không thể nói được gì.
Ta sinh ra, lớn lên, ta lần đầu tiên động tình đều ở nơi này, ta nghĩ, ta sẽ cứu tất cả tộc nhân trở về, một lần nữa quay lại đây, bắt đầu lại tương lai của chúng ta.
Ta tin tưởng ta nhất định có thể!
Ta đơn giản phủi sạch bụi trên giường, tìm một ít rơm rạ trải lên, ta định ở lại đây một đêm, đợi cho trời sáng lại tiếp tục Thần Nông đỉnh. Song khi ta nằm dài trên giường, nghe gió dêm rít gào bên tai ta, ta vô luận như thế nào cũng không ngủ được. Trằn trọc, quyết đem một nửa ghi chép còn lại trong tộc chí đọc hết.
Cuốn tộc chí này phần lớn ghi lại nhưng đại sự phát sinh ra trong tộc, từ lúc ẩn cửa ở Linh Dẫn cốc, sự việc dần ít lại. Thần Nông đỉnh ngoài việc xuất hiện ở trang thứ nhất, những trang sau không còn nhìn thấy nữa, thật giống như tất cả các tộc trưởng đều đã thương lượng, đối với chuyện này không muốn đề cập tới.
Tuy rằng ta không tìm được đầu mối của Thần Nông đỉnh, nhưng đối với ghi chép năm trăm năm trước lại có một điều rất đáng chú ý.
Đó là một vị biết bói toán, có người nói khả dĩ tộc trưởng Thông Thân, tên là Chung Ngô Khấu. Năm trăm trước đã trịnh trọng ghi vào trong tộc chí.
Thần nữ tái lâm, Ngô Đẳng cần phải chuẩn bị làm tốt công tác chuẩn bị nghênh đón.
Cái người được gọi là thần nữ này, là Mật Phi sao? Mật Phi xuất hiện? Nàng không phải từ lâu đã rời khỏi nahan thế, phi thân thành tiên sao? Vì sao lại xuất hiện? Mặc dù nàng giáng trần, làm sao mà Chung Ngô Khấu lại hốt hoảng như thế. Một thượng tiên, chẳng lẽ còn muốn nhóm người phàm phu tục tử này bảo hộ sao?
Ta nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, kéo áo trên người lại, mệt mỏi cười. Sau đó đầu óc suy nghĩ, nghĩ tới một loại khả năng khác.
Mật Phi thăng tiên, để lại Thần Nông đỉnh vốn không thuộc về nhân gian, chẳng lẽ bốn, năm trăm trước nàng giáng trần vì muốn thu lại Thần Nông đỉnh?Thế nhưng, nhín thấy dáng vẻ khẩn trương của gia gia, ta nghĩ Thần Nông đỉnh vẫn còn trong tay Chung Ngô tộc, Mật Phi lúc đó cũng không lấy đi. Vì sao nàng lại không mang Thần Nông đỉnh đi? Nàng hiện tại ở nơi nào? Là ở Cửu Trọng Dao bễ nghễ nhìn đám người bảo hộ nàng tứ phân ngũ liệt, lưu lại thế gian sao?
Gió lạnh thổi qua, ta không tự chủ lại xiết chặt xiêm y, đứng dậy muốn đóng cửa sổ lại, nhưng mà vừa đứng lên, tộc chí trên đầu gối lại trượt xuống cái khe dưới giường.
Ta tự giễu thở dài, vén tay áo lên hướng xuống dưới lấy tộc chí ra, sau khi lấy được tộc chí, nhìn lại, ta luôn cảm thấy có một cái gì đó không tự nhiên, nhưng đến tột cùng không tự nhiên chỗ nào ta lại không rõ lắm.
Mang tộc chí lên rồi ngồi trở lại giường, xuyên thấy qua khe cửa sổ nhìn ra ánh sáng bên ngoài. Trong đầu lóe sáng, trên giường điêu khắc đóa hoa sen khảm bảo thạch trên nhụy hoa.
Bảo thạch?
Ta đột nhiên nhảy lên một cái, ôm tộc chí cảm xúc cuồn cuộn. Đáp án tựa hồ miêu tả sinh động.
Chung Ngô tộc mặc dù lịch sử lâu đời, thế nhưng tác phong trong tứ tộc cũng là đơn giản nhất, mặc dù không phía chân giường đều khắc hoa sen, nhưng cũng không có khả năng dùng bảo thạch khảm lên nhụy hoa.
Ta nhanh chóng đem tộc chí nhét vào trong lòng, muốn người đi vào nhìn cái khe hỏ hẹp kia, cẩn thận quan sát đóa hoa sen kia, chạm trổ bình thường, chỉ là ánh tím trên bảo thạch khảm lên nhụy hoa an tĩnh lóe ra ánh sáng, ta đi tới, so sánh tử ngọc trên nhẫn của ta, màu sắc như nhau.
“A. . .Hay đây chính là bí mật của Thần Nông đỉnh?”
Giọng nói ta run rẩy, đưa Ng'n t nhẹ nhàng vuốt bảo thạnh, lại cảm thấy được nó dường như buông lỏng, hơi cố sức, chỉnh đóa hoa sen, dĩ nhiên nó lún vào trong chân giường.
Ngoài cửa sổ ầm ầm một tiếng vang thật lớn. Ta nhanh chóng đứng dậy mở cửa phòng, lại nhìn thấy từ cửa phòng thờ tổ tiên đối diện đột nhiên sáng rực lên. Đẩy cánh cửa kia ra, ta liền kinh ngạc phát hiện bức hình đại tộc trưởng cuộn cuộn bay lên, ở phía sau lộ ra một cánh cửa ngầm.
“Hay thật , Chung Ngô tộc còn có cả bí mật này. . .”
Không suy nghĩ nhiều ta vội vàng đẩy cánh cửa ngầm ra, bên trong là hành lang tối mở, tuy hai bên những ngọn đèn được thắp lên, nhưng lại vẫn có vẻ âm trầm kinh khủng.
Ta cẩn thận nhìn xung quanh, ta lắng nghe tiếng bước chân mình phát ra rồi vọng lại, ngắn ngủi. Xem ra ở phía trước không xa hẳn có một phiến cửa đá hoặc vật gì đó cản lại.
Quả nhiên, quẹo qua hai hành lang, một cái cửa bằng đá xuất hiện trước mắt.
Ta run run Ng'n t nhẹ nhàng đẩy cửa đá ra, sau đó liền bị một đạo kim quang chói mắt chiếu tới làm ta đau mắt. Một lát sau, đợi cho mắt ta dần thích nghi với ánh sáng, ta ngẩng đầu nhìn về phía phát ra nguồn sáng đó.
Một dược đỉnh được cung phụng đặt trên một tòa bạch ngọc, rạng rỡ chiếu sáng.
“A, Thần Nông đỉnh!”
Ta vui vẻ hô lên một tiếng, sau đó chạy tới, ngay tại lúc ta bước ra một bước đầu tiên, toàn bộ thạch thất kịch liệt động đậy, hai nhiến đá dưới chân đột nhiên tách ra, thân thể ta mất trọng tâm rơi xuống.
“A”
Đột nhiên, ngay lúc ta la lên, ta rõ ràng nhìn thấy một bóng trắng theo ta nhảy vào trong động.
Ai, sẽ là ai?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc