Hiếu Gia Hoàng Hậu - Chương 36

Tác giả: Thai Thành Liễu

Thiên Hô Vạn Hoán Thủy Xuất Lai [1]

——[11] Câu thơ trích trong bài “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị.
Dịch nghĩa: “Hết lời mời mọc mới chịu ra”.——
Rời khỏi lều chủ soái của Thượng Quan Bùi, ta chỉ cảm thấy choáng váng liên hồi. Không biết là do mệt nhọc của một chặng đường dài trắc trở, hay là vì thời khắc đối lập sóng ngầm mãnh liệt với Thượng Quan Bùi, khiến cho cả người ta đều uể oải. Ánh mặt trời vùng biên cương vô cùng rực rỡ, vừa mới mọc lên cực kì chói mắt. Ta nhắm mắt đứng tại chỗ hồi lâu, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Tiết Trăn Trăn vội bước tới đỡ lấy ta, giúp ta mang lụa mỏng che nắng. Trương Đức Toàn vẫn ở bên ngoài lều chờ đợi, thấy ta đi ra, nhanh chóng khom người nghênh tiếp, nhỏ giọng nói: “Nương nương, tiểu nhân đã cho phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm nhẹ đưa tới lều vải của người. Để tiểu nhân hộ tống người về nghỉ”. “Chuyện này có thể đợi một lát nữa. Bổn cung muốn tới thăm Tư Đồ Đại Tướng quân trước, làm phiền công công dẫn đường”. Thân thể không khỏe thế nào, ta cũng có thể tạm thời nhẫn nhịn. Hiện tại trái tim ta toàn bộ đặt trên người nhị ca đang bị thương nặng. Cho dù sơn hào hải vị đặt trước mắt ta, ta cũng không ăn nổi.
“Chuyện này… e rằng…”, Trương Đức Toàn ấp a ấp úng. Ta thấy hắn lộ vẻ khó xử, tự nhiên sinh ra nghi vấn. “Trương công công, có việc gì, cứ việc nói”. Hắn dẫn ta tiến lên mấy bước tới một góc khuất yên tĩnh, nhìn xung quanh một chút không thấy ai, mới mở miệng nói: “Nương nương, người không biết, từ khi Tư Đồ Tướng quân vì cứu Hoàng thượng mà bị trọng thương, mấy vị Tướng quân ở Tây doanh trong lòng đều cảm thấy Tướng quân bị Hoàng thượng liên lụy, thậm chí cảm thấy Tư Đồ Đại Tướng quân là bị hãm hại. Mọi người đều biết Công chúa Tạp Na Nhi Gia của Khoa Nhĩ Sa trong liên minh phản quân bị bắt giữ, vốn là có thể dùng để trao đổi thuốc giải với phản quân, nhưng mọi người không biết Hoàng Đế Bắc Triều – Nguyễn Văn Đế muốn nương nương tự mình tới trao đổi, vì thế việc này chậm chạp không tiến hành. Hiện tại người bên Tây doanh đều cảm thấy Hoàng thượng cố ý trì hoãn thời gian, không tận tâm cứu Tư Đồ Đại Tướng quân, còn ham muốn sắc đẹp, truyền mỹ nữ hậu cung tới đây làm bạn, bởi vậy oán khí rất lớn. Tây doanh bên kia quản lí rất nghiêm lều trại của Tư Đồ Đại Tướng quân, phàm là người của Đông doanh, đều không được phép tiến vào bên trong. Như nô tài là người bên cạnh Hoàng thượng, bây giờ nếu như tiến vào Tây doanh, khẳng định là sẽ bị kiểm tra. Vì thế… vẫn là thỉnh nương nương để người khác dẫn đường đi”.
Mấy vị tướng lĩnh thân cận bên cạnh nhị ca đều đã theo huynh ấy chinh chiến vô số trong suốt mười mấy năm nay, từng đổ máu, từng vượt qua vòng vây đao thương. Những người này đã cùng nhị ca vào sinh ra tử ở thời điểm chiến sự hung hiểm, cùng đắp chung một tấm chăn trong đêm đông giá lạnh nhất, dùng chung một ấm nước trong những ngày khô hạn nhất. Những người này đều từ Bình Nam tới, có một ít là họ hàng xa của Tư Đồ gia, một ít là từ các các gia tộc bao đời dốc sức vì gia tộc Tư Đồ. Những tướng lĩnh này bất kể là từ tình thân hay từ mặt lợi ích dòng tộc mà nói, đều rất thân cận với Tư Đồ gia. Những người này hành quân đánh trận trường kỳ, cách xa kinh thành, trải qua cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao, đối với uy nghiêm hoàng quyền ấn tượng rất mơ hồ, trái lại càng tin cậy thần phục tình nghĩa nơi cửa ải sống còn này. Chẳng trách Thượng Quan Bùi vừa rồi cảm thán nói người nơi đây chỉ nhận thức Tư Đồ Đại Tướng quân, mà không biết còn có hắn người Hoàng Đế này.
“Vậy thì thỉnh cầu Trương công công giúp bổn cung tìm một người dẫn đường”, ta khách khí nói. Ở trong quân doanh, địa vị hoàng quyền vô hình trung bị suy yếu rất nhiều, xem ra vị Trương công công trước mắt này ở trong cung quyền cao chức trọng, nhưng những ngày ở đây hẳn là chịu qua không ít khinh thường cùng lạnh nhạt. “Chuyện này… Nương nương đã mở miệng, tiểu nhân nhất định tận lực”. Ta theo hắn đi về phía Tây doanh, vừa đi được mấy bước thì nhìn thấy một một vị trưởng lão dáng vẻ đoan chính vội vã hướng về phía Tây doanh. “Chương tiên sinh, xin dừng bước”, Trương Đức Toàn vội vàng chạy tới, ôm quyền cúi đầu trước mặt vị trưởng lão. Vị trưởng lão mặc y phục màu xanh lam chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy Trương Đức Toàn, trong mắt tràn ngập sự khinh thường, có điều sự khinh thường này lập tức biến mất không còn tăm hơi, vẫn khách khí đáp lễ nói: “Trương công công, có gì chỉ giáo?”. “Vị này là nương nương từ trong cung tới, muốn tới thăm Tư Đồ Đại Tướng quân một chút, mong Chương tiên sinh có thể giúp dẫn đường”.
Từ khi ta tiến cung đến giờ, rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ nhún nhường cung kính như vậy của Trương Đức Toàn, nội thị bên cạnh Hoàng thượng đều là chức quan ngũ phẩm, nói thế nào cũng không cần khúm núm với vị nam tử bố y trước mặt này, trong lòng ta không khỏi phỏng đoán thân phận của người này. Vị Chương tiên sinh liếc mắt nhìn ta và Tiết Trăn Trăn đứng bên cạnh một chút, sau đó liền dời tầm mắt đi. “Ha, Hoàng thượng thật là hữu tâm. Chỉ là Tư Đồ Đại Tướng quân hiện tại còn hôn mê bất tỉnh, gặp mặt e rằng cũng vô ích. Nhân tiện, thỉnh Trương công công thường xuyên nhắc nhở Hoàng thượng một chút, đừng quên chuyện đổi thuốc giải mới là chuyện cần thiết”. Chương tiên sinh tuy rằng ngữ khí bình bình, nhưng ngôn từ vẫn vô cùng không nể mặt. Giờ khắc này ta cũng không rảnh tìm hiểu người này rốt cuộc là thân phận gì, câu nói nhị ca hôn mê bất tỉnh nặng nề đập mạnh vào lòng ta. Hô hấp của ta nhất thời trở nên dồn dập.
“Chương tiên sinh”, ta tiến lên một bước, “Có thể nói chuyện riêng một chút hay không?”. Ta quay người nói với Trương Đức Toàn: “Ngươi lui ra trước đi”. Trương Đức Toàn do dự nhìn thoáng qua ta, sau đó vội vã đi ra. “Chương tiên sinh, bổn cung mặc dù là nương nương trong hậu cung, nhưng có quan hệ thân cận không tầm thường với Tư Đồ Đại Tướng quân. Mong rằng Chương tiên sinh có thể dẫn đường, để bổn cung gặp mặt Đại Tướng quân một lần”. Vừa nãy khi vị Chương tiên sinh này mở miệng, ta liền nghe rõ ràng khẩu âm của hắn là giọng vùng Bình Nam, giờ khắc này ta cũng cố gắng dùng khẩu âm Bình Nam nặng hơn bình thường dàn xếp với hắn. Hắn hiển nhiên không ngờ rằng ta, vị nương nương từ trong cung tới này cũng là người Bình Nam, quay đầu tỉ mỉ quan sát ta. Vải mỏng màu đen che khuất dung mạo ta, cho dù hắn nhìn thế nào cũng không ra nguyên cớ.
Một lát sau, hắn đột nhiên tỉnh ngộ: “Nương nương lẽ nào là…”, hắn không nói tiếp, chỉ cảnh giác nhìn xung quanh một chút, sau đó tiến gần lên một bước nói: “Tại hạ Chương Khắc Phàm, trước đây là đệ tử của Tư Đồ Đại Nguyên soái, hiện tại là quân sư của Tư Đồ Đại Tướng quân”. Hắn hướng về phía ta vái một cái rồi làm tư thế mời, sau đó không nói nữa, chỉ dẫn đường tới Tây doanh. Ta cùng Tiết Trăn Trăn im lặng đi phía sau hắn, cùng lắm sau thời gian uống cạn một tuần trà, chúng ta đã đứng trước cửa lều. Lều vải này cũng không khác gì so với những chiếc lều khác chúng ta nhìn thấy dọc đường đi Tây doanh. Duy nhất không giống chính là quanh lều vải canh gác nghiêm cẩn hơn rất nhiều, có không ít binh sĩ ở xung quanh bày ra tư thế sẵn sàng đón địch. Nơi này chính là lều vải nhị ca ta ở thường ngày, so với chiếc lều xa hoa khí thế kia của Thượng Quan Bùi đúng là cách biệt một trời một vực.
Tới lối vào, một vị giáo úy râu tóc rậm rạp mang theo một tiểu đội binh sĩ tuần tra, nhìn thấy chúng ta đi tới, dừng lại hỏi. “Lão Chương, sao lại đi lâu như vậy? Bên phía Đông có tin tức gì về việc trao đổi thuốc giải hay chưa?”. Người nói chuyện đột nhiên chú ý tới chúng ta đứng phía sau Chương tiên sinh, không khỏi cảnh giác. “Lão chương, hai người đàn bà này là ai?”, vẫn là khẩu âm Bình Nam tiêu chuẩn. Mặc dù lời nói thô tục mạo phạm, thế nhưng giọng quê hương quen thuộc vẫn khiến cho ta cảm thấy an tâm. “Là nương nương trong cung tới, cố ý tới thăm Đại Tướng quân”, Chương tiên sinh vẻ mặt ôn hòa. “Nương nương trong cung? Nương nương cái gì? Có liên quan gì với chúng ta sao? chúng ta nơi này liều sống liều ૮ɦếƭ đánh trận, tên Hoàng Đế kia ngược lại còn có thời gian gọi mỹ nhân hậu cung tới trong quân doanh, còn giả mù sa mưa tới thăm Đại Tướng quân, không có thuốc giải, thăm viếng cái rắm!”.
Nam tử râu rậm cũng mặc kệ lời mình vừa nói ra là đại bất kính, thở phì phò đứng ở cửa giơ tay ngăn cản. “Đông Phó tướng nói rồi, người bên kia…”, hắn nhìn về hướng Đông doanh, chép miệng, “… không có thánh chỉ đường hoàng, thì đều không được phép bước vào”. Sau đó đứng yên tại chỗ toét miệng cười, bày ra tư thế ngăn cản. Đột nhiên Tiết Trăn Trăn phía sau ta khẽ hô lên một tiếng: “Ca ca?!”, sau đó liền sải bước về phía trước vài bước, ngẩn ngơ đứng trước mặt nam tử râu rậm kia. Ta nhìn thấy Tiết Trăn Trăn tháo khăn che mặt của chính mình xuống, rồi hướng về phía nam tử trước mặt nhẹ nhàng kêu lên: “Ca…”, khóe mắt nàng còn lấp lánh ánh nước, vốn là da thịt trắng nõn hiện tại càng tái xanh. Nam tử kia hiển nhiên cũng chấn động, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tiết Trăn Trăn.
“Ca, là muội, Trăn Trăn!”, Tiết Trăn Trăn không để ý tới nam nữ cách biệt, kích động nắm lấy hai tay nam tử kia, giọng nói cũng run rẩy mang theo tiếng khóc nức nở. “Trăn Trăn, Trăn Trăn! Sao lại là muội?”, nam tử rốt cuộc phản ứng lại, cũng giơ tay nắm lấy hai cánh tay Tiết Trăn Trăn. Chương tiên sinh hiển nhiên đối với biến cố phát sinh đột ngột này cũng chưa kịp hiểu rõ chuyện gì, nhìn thấy hai người trước mắt huynh huynh muội muội vừa khóc vừa cười, kinh ngạc quay đầu nhìn ta. “Chương tiên sinh, nếu như bổn cung đoán không sai, vị giáo úy trước mặt này hẳn là họ Tiết đi”. Chương tiên sinh nhẹ nhàng gật gật đầu. “Vậy là được rồi, thị nữ thi*p thân của bổn cung chính là muội muội của vị Tiết giáo úy này. Hai người tính ra hẳn là đã có tới bảy, tám năm chưa gặp mặt, không ngờ hôm nay sẽ gặp lại ở nơi này”. Ta nhìn hai huynh muội ôm nhau khóc lóc trước mặt, trong lòng không khỏi chua xót. Bên trong lều cỏ chính là nhị ca ta đang hôn mê bất tỉnh, tiểu muội của huynh cũng tới thăm huynh đâu. Từ khi ta vẫn còn là một đứa trẻ, nhị ca đã khoác chiến bào mang binh đi xuất chinh, mà tình cảnh ngày hôm nay gặp lại, cho dù nghĩ nát óc ta cũng không thể nào nghĩ tới.
“Ta nghe tin tức truyền đến từ kinh thành nói, từ sau khi nương xảy ra chuyện, muội liền được Hoàng hậu gọi vào cung hầu hạ, sao lại chạy tới đây rồi?”, vừa dứt lời, Tiết giáo úy đột nhiên đỏ mặt, quay phắt đầu nhìn về phía ta, im lặng nửa ngày, mới hô lên một câu: “Tiểu nhân không biết nương nương giá lâm, tội đáng muôn ૮ɦếƭ!”, nói xong cũng quỳ trên mặt đất hành đại lễ. Ta ra hiệu cho hắn đứng dậy: “Tiết giáo úy không cần đa lễ. Việc khẩn cấp bây giờ chính là để bổn cung vào trong xem qua Tư Đồ Đại Tướng quân”. Tiết Trăn Trăn vừa đỡ ca ca nàng dậy, vừa xoay người nói với ta: “Nương nương, gia huynh Tiết Chấn Vũ, gặp qua nương nương”. Hàn huyên qua loa một chút, Tiết Chấn Vũ dặn dò người bên cạnh phối hợp, đưa ba người chúng ta đi qua, thấp giọng nói: “Hôm nay Tư Đồ Đại Tướng quân ở trong lều cỏ số hai tĩnh dưỡng. Tiểu nhân đưa nương nương qua”, nói xong lấm la lấm lét nhìn trái nhìn phải một phen, mới thần thần bí bí đưa chúng ta vào sâu trong Tây doanh.
“Nương nương, vì lí do an toàn, Đại Tướng quân mỗi ngày sẽ được đưa đến doanh trướng khác nhau nghỉ ngơi. Biết Đại Tướng quân ở nơi nào, chỉ có mấy người thân cận chúng ta. Tình thế hiện tại, chúng ta cũng chỉ có thể cẩn thận đề phòng”. Chương tiên sinh vừa đi vừa giải thích. Đi không bao lâu, đoàn người chúng ta đã đứng trước một cái lều kiểu dáng hết sức bình thường. Người canh giữ lều vải này ta biết, tên gọi là La Lượng, trước đây là võ sư giáo đầu bảo hộ trong phủ chúng ta. Sau đó, ngôi làng cả nhà hắn ở bị người Oát Đan tập kích, tất cả đều bất hạnh làm oan hồn dưới lưỡi đao. Hắn khóc lóc cầu khẩn phụ thân để cho hắn theo nhị ca ra tiền tuyến đánh trận Gi*t giặc Oát Đan báo thù rửa hận, một lần này đi chính là tám năm. Năm đó ta vẫn là đứa trẻ 乃úi tóc sừng dê, thích đi theo nhị ca nhìn La giáo đầu dạy nhị ca tập võ.
“La đại ca, tình hình Tướng quân ngày hôm nay thế nào?”, vẻ thân thiết của Tiết Chấn Vũ lộ rõ trên mặt. La Lượng cau mày lắc lắc đầu: “Chuyện đổi thuốc giải thế nào? Phía Đông có tin tức gì không?”. Vừa dứt lời, La Lượng liền nhìn thấy chúng ta ở phía sau, lập tức trở nên cảnh giác: “Bọn họ là ai?”. “La đại ca, vị nương nương này là người chí thân của Tư Đồ Đại Tướng quân, muốn thăm Đại Tướng quân một chút”, Chương tiên sinh ngữ điệu ôn hòa trước sau như một. “Chí thân? Chí thân như thế nào? Đông Phó tướng dặn dò, hoặc là hắn tự mình đưa người tới, hoặc là có thánh chỉ, những người khác đều không được phép vào”. La Lượng vừa nói, vừa đưa tay tìm bội đao trên người. “Mao Nhân ca ca không nhớ rõ bổn cung, nhưng bổn cung vẫn còn nhớ Mao Nhân ca ca”. Ta nhẹ nhàng buông ra một câu từ phía sau chiếc khăn che mặt. Mùa hè năm ấy đặc biệt nóng bức, La giáo đầu cùng nhị ca ϲởí áօ so chiêu trong hậu viện. Ta ngậm trong miệng nước hoa quế đường ướp lạnh, từ đầu hành lang uốn khúc đi tới, nhìn thấy trước иgự¢ La giáo đầu đều là lông rất dài, mồm miệng không rõ ràng kêu hắn một tiếng: “Mao Nhân ca ca”. Hắn và nhị ca nghe xong đều cười ha hả, danh xưng ấy sau đó vẫn luôn được ta dùng, mãi tới tận khi hắn theo nhị ca rời kinh thành tới Mạc thành.
La giáo đầu thoạt tiên ngẩn ra, sau đó đột nhiên đẩy Tiết Chấn Vũ che trước người ta, nhanh chân bước tới trước mặt ta, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm ta hồi lâu. Tuy rằng không thấy rõ, nhưng ta nghĩ hắn hẳn là vẫn đoán ra ta là ai: “Nhị tiểu thư”, hơi có chút run rẩy, hắn lại tiến về phía trước một bước nhỏ, “Là nhị tiểu thư sao?”. “Nhị tiểu thư năm đó đã không còn, hiện tại chỉ là nương nương, Hoàng hậu nương nương trong cung”, khi nói ra câu nói này, trái tim của ta rất lạnh lẽo, nước mắt đã muốn chảy ra, nhưng vẫn còn ngưng tụ nơi vành mắt. Trong lòng ta hi vọng một năm qua chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng. Mà sau khi tỉnh lại, ta vẫn là tiểu nha đầu ngậm nước hoa quế đường ướp lạnh, đi ngang qua hành lang uốn khúc mỉm cười kêu một tiếng “Mao Nhân ca ca”. Nhưng giờ khắc này, trong lòng ta rõ ràng hơn bao giờ hết, đó chỉ là chuyện hoang đường mà thôi. Quá khứ sẽ không thể nào quay trở lại, tháng năm xưa kia cũng thế, cuộc sống bình yên cũng vậy, đều đã rời xa ta, không còn quay đầu nhìn lại.
Đi vào trong lều vải, bên trong là một mảnh tối tăm, tuy rằng đốt lò lửa, nhưng vẫn khiến cho người tiến vào, trước mắt tối sầm lại. Liếc mắt nhìn qua, chỉ mơ hồ nhìn thấy một người nằm bên giường, bên cạnh còn có một lão giả. Ta tiến lên vài bước để nhìn rõ ràng, mới đi được một chút liền ngẩn người tại chỗ không thể động đậy. Nhị ca nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, làn da không chút huyết sắc, môi trắng bệch, mặt đầy râu ria, không che giấu nổi vẻ tiều tụy, người cũng gầy hốc hác đi so với trong kí ức của ta, hai gò má đều hõm xuống. Ta không thể tin được người mang dáng vẻ tiều tụy trước mắt này lại là nhị ca chỉ huy thiên quân vạn mã, thiếu niên anh hùng.
Một khắc đó, ngàn vạn loại tâm tình ở trong lòng xoay chuyển, nước mắt liên tục đảo quanh trong hốc mắt. Ta nghiêng người lau đi một giọt nước mắt, không muốn để người ngoài nhìn thấy thời khắc tuyệt vọng này của mình. “Mã lão tiên sinh, tình hình của Tướng quân hôm nay có tốt hay không?”. Chương tiên sinh cẩn thận từng li từng tí hỏi, chỉ lo kinh động người trên giường. Mã lão tiên sinh? Ta kinh ngạc. Chẳng lẽ người này chính là thần y Mã Phong Thanh vang danh thiên hạ? Ông ấy không phải đã quy ẩn núi rừng nhiều năm, không có chút tin tức gì rồi sao?
Lão giả ngồi bên giường đứng dậy, dẫn đám người chúng ta qua một bên: “Chương tiên sinh, tình hình Đại Tướng quân quả thực không tốt. Đại đa số thời điểm Tướng quân đều hôn mê bất tỉnh, cho dù thỉnh thoảng tỉnh lại, thần trí cũng không rõ ràng, lời nói mê sảng. Nếu như còn không có biện pháp lấy được thuốc giải, không nói lão phu, cho dù Hoa Đà tái thế, e rằng cũng không còn cách nào xoay chuyển”, lão giả bất đắc dĩ lắc đầu, lại lo lắng nhìn nhị ca trên giường một chút, liền đi qua một bên không nói nữa. Bên trong lều cỏ rơi vào trầm mặc, mọi người nhìn nhau, không biết nói gì cho tốt.
“Mã lão tiên sinh, chuyện thuốc giải nhất định có biện pháp. Hiện tại chỉ cần lão gia ngài nói một câu, căn cứ theo tình hình hiện tại, ngài có biện pháp nào để Đại Tướng quân sống quá hai ngày hay không? Chỉ cần hai ngày thôi!”. Ta giơ tay vén vải che mặt, đi tới trước mặt Mã đại phu, ngữ khí đã không còn là của một Hoàng hậu cao cao tại thượng, toàn tâm toàn ý thậm chí là thấp kém, cầu khẩn hắn. Mã lão tiên sinh kinh ngạc nhìn ta, có một chút nghi hoặc, lại tựa hồ có chút rõ ràng, vẫn không nói gì, chỉ gật gật đầu. Ta cúi người nói cảm ơn, quỳ rạp xuống lạy. Ta chưa từng thấp kém cầu cạnh bất kỳ người nào như vậy, thời khắc này quỳ lạy, không chỉ là đối với vị thần y được xưng tụng là Hoa Đà tái thế này, mà còn là tất cả thần linh trong thiên hạ. Ta hiện tại, chỉ là một người muội muội bị bức ép tới đường cùng, ở đây thành tâm cầu khẩn, thỉnh cho ta một cơ hội, để cứu lấy huynh trưởng của mình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc