Hiền Thê Khó Làm - Chương 01

Tác giả: Vụ Thỉ Dực

Hoàng cung là một địa phương thật nghiêm túc.
Đây là tín niệm kiên định không dời của A Nan dù kiếp trước hay đến kiếp này.
Cho nên, dù cha của A Nan là Thừa tướng đương triều, đại tỷ tỷ là một trong bốn vị phi trong cung, A Nan còn là thiên kim của nhà Thừa tướng A Nan cũng chưa bao giờ có ý định tiến cung, hơn nữa vào lúc mọi người trong cung đến, đều sẽ tránh đi rất xa. Thế cho nên đến năm A Nan mười lăm tuổi, rất nhiều người đều không biết Thừa tướng gia còn có một đứa con gái nhũ danh là A Nan.
Nga, quên nói, A Nan là con gái thứ của Lục Thừa tướng, ở nơi xã hội thập phần nghiêm cẩn phong kiến về tôn ti như thế này, thân phận của A Nan có thể thấy hèn mọn đến mức độ nào.
Mẹ của A Nan chỉ là một ca kĩ trong phủ Thừa tướng, ngay cả thi*p thất cũng không bằng, nhưng mà bộ dạng xinh đẹp tuyệt luân —— Nếu như không đẹp làm sao dưới sự quản giáo nghiêm khắc cứng như sắc của Thừa tướng phu nhân, còn câu dẫn được Lục Thừa tướng cầm giữ không được ăn sạch, sinh ra một cái bánh bao nhỏ là A Nan cơ chứ?
Nhưng mà, nương của A Nan vẫn mạng số tốt, bởi vì mang thai mà đã một bước lên trời, được nâng lên thành thi*p, ca nữ trở thành thi*p, thoát ly thân phận ca kĩ, có thể nói là thay hồn đổi xác. Nhưng mà, Mẹ của A Nan cũng không có hưởng bao nhiêu phúc, vào lúc sinh A Nan đã ૮ɦếƭ vì khó sinh.
A Nan sinh ra vào buổi sáng, Lục Thừa tướng vào triều, chỉ có Thừa tướng phu nhân đi qua nhìn thoáng qua, Mẹ của A Nan bởi vì sinh non thêm khó sinh mất tánh mạng, mà A Nan sinh ra cũng là một chú mèo nhỏ yếu ớt, tiếng khóc yếu đến mức gần như có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Thừa tướng phu nhân thương hại, mới tặng cho nàng nhũ danh là A nan, làm cho nàng không quên ơn sinh dục của mẫu thân.
Nhũ danh là A Nan, vậy khuê danh thì sao?
Lúc Thừa tướng đại nhân hồi phủ nghe nói sau khi vị thi*p xinh đẹp sinh cho ông ta một thứ nữ, đã ૮ɦếƭ vì khó sinh, sau khi khóc thút thít một lúc lâu, phu nhân ngồi ở bên trái cất tiếng xin một cái tên, không có chút tinh thần liền thuận miệng đặt cho A Nan một cái tên..
Lục Thiếu Thất.
A Nan đứng hàng thứ bảy trong các chị em trong gia tộc, nên đặt là Lục Thiếu Thất.
A Nan: =_= thực đơn giản trực tiếp!
A Nan tuy là thứ nữ, nhưng Thừa tướng phu nhân là một người hiểu tình đạt lí, cũng không có khắt khe với nàng, ăn mặc chi phí cũng giống như thứ nữ của con nhà bình thường, không thêm một phần cũng không giảm một phần, rất đúng mực.
Mà A Nan cũng theo xã hội lễ nghi này an an phận phận làm một nữ nỗ trưởng thành.
Những người từng gặp qua A Nan đều cho rằng A Nan là một cô nương tính tình tốt, ôn hòa nhã nhặn, thật bớt lo, cho tới bây giờ cũng chưa từng phản đối quyết định của người khác, không mạnh mẽ kiên quyết giống như ca ca hay tỷ tỷ của nàng, luôn chọc cho Lục Thừa tướng mỗi ngày luyện tập môn công phu sư tử hống.
Lục Thừa tướng mỗi khi bị bọn họ làm cho tức giận tức giận đến rít gào, liền luôn đem A Nan kéo đến trước mặt để ổn định tinh thần, thở dài thở ngắn: “Vì sao cái đám bất hiếu đó lại không học hỏi con làm cho cha mẹ bớt lo?”
A Nan nháy mắt mấy cái: “Phụ thân hôm nay lại xúc động? Đói bụng chưa ạ?
Ở trong này muốn nói rõ là, trong phủ Lục Thừa tướng ngoài ba công tử cùng ba vị tiểu thư ra, trừ A Nan, những người còn lại vốn là con trưởng của Thừa tướng phu nhân.
Không phải đồng một mẹ sinh ra, nên luôn không thân thiện, đặc biệt mẹ của Nan lại là kẻ thứ ba, tiểu tam tiêu chuẩn, nên mấy đứa con của chính thất bình thường không ngáng chân xô đẩy đã là may mắn, làm gì có chuyện thân mật như chị em chứ.
Đừng có nằm mộng, ai cũng đều có ý nghĩ riêng mà.
Nhưng mà cũng do tư chất của A Nan thật sự quá kém, nên những ca ca cùng tỷ tỷ kế thừa gien ưu tú của Lục Thừa tướng cùng Thừa tướng phu nhân đều chướng mắt A Nan cũng là bình thường, người từng gặp qua mẹ của A Nan đều nghĩ mãi không xong, có một người mẹ xinh đẹp và một người cha ưu tú như thế, vì sao lại có thể sinh ra một vịt con xấu xí như vậy?
Đương nhiên, đây là cách nói khoa trương, A Nan cũng không xấu, nàng có bộ dạng thật mượt mà, dáng người nho nhỏ xinh xinh, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa kiểu trẻ con, thập phần đáng yêu, ngay cả da thịt cũng là mịn màng mềm mại, khi nàng cười rộ lên thì hai lúm đồng tiền xinh xinh như ẩn như hiện, nụ cười của nàng giống như có thể đi sâu vào lòng người. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mỗi lần vị Thừa tướng cha kia mỗi lần giận dữ vì mấy đứa nghịch tử đều bắt nàng đến trước mặt để bình ổn tâm tình.
Nhưng mà, mấy chuyện này cũng không thể thay thế được gien xinh đẹp vốn có của Lục Thừa tướng, không thể thay thế được trí thông minh tuyệt đỉnh, không ban cho nàng được tài năng cầm kì thi họa, tuyệt kĩ để phòng thân, càng không làm cho nàng trở thành yểu điệu thục nữ để quân tử hảo cầu của thời đại này, thẩm mỹ của mọi người lúc này là dáng đáy thắt lưng ong, như Triệu Phi Yến, nên dáng vóc tròn trịa khỏe mạnh kia của A nan đương nhiên không phù hợp với tiêu chuẩn rồi.
Nói thật ra, bên trong lịch trình trưởng thành của A Nan, không chỉ nói chuyện chậm chạp hơn người khác, ngay cả học chữ cũng thế, thậm chí ba tuổi nói chuyện còn không lưu loát, chờ đến năm năm tuổi nên học một ít kỹ năng trụ cột của nữ nhân, lúc làm nữ công thì đâm ngón tay mình, học đàn thì chỉ một bài mà đàn hơn mười lần vẫn không nhớ được, chơi cờ thì đôi mắt mơ màng như sắp ngủ bất cứ lúc nào, còn thi họa, thì chữ nào chữ ấy như gà bới, ai nhìn đều phải thở dài, thi từ ca phú cái gì… Nói chuyện còn chưa xong, ai dám hi vọng!
Tóm lại, những ai đã từng gặp qua quá trình học tập của A Nan đều phải thở dài, cô nương này là không thể trông cậy.
Khác hẳn với A Nan, ba tỷ tỷ của nàng khi ba tuổi đã đọc tứ thư ngũ kinh, năm tuổi đã thông thạo nữ công gia chánh, bảy tuổi trở thành tài nữ nổi danh ở kinh thành, muốn danh thế nào thì cũng có, được xưng là tam mỹ nhân của Lục gia. Từ năm mười hai tuổi, gót chân của các bà mai suýt nữa đã giẫm hư cửa lớn của Lục gia, những người đến cầu thân đều là gia đình đại phú đại quý.
Cho nên, A Nan thật sự là không đủ tiêu chuẩn! Chẳng trách không có người tìm nàng phiền toái, một cô nương không tư chất như vậy, ở nơi tài nữ nhân tài dập dìu thế này, thật sự là nếu lỡ quăng vào trong đám người cũng không có cách nào tìm ra.
A Nan rơi lệ đầy mặt tỏ vẻ: QAQ Trọng sinh đúng là một vấn đề tổn thương người khác mà? Ngôn ngữ cơ bản của thế giới chính là tiếng nước ngoài! Bảo nàng quen với những văn tự Hán cổ thì làm sao nàng kham nổi chứ?
Chờ ba cô tiểu thư đều xuất giá rầm rộ vinh hiển, trong phủ Thừa tướng chỉ còn lại có một mình A Nan, Thừa tướng phu nhân bắt đầu đau đầu.
A Nan mười lăm tuổi, dưới sự chủ trì của Thừa tướng phu nhân làm buổi lễ cập kê, những người ở kinh thành mới kinh ngạc phát hiện thì ra Thừa tướng gia còn có một cô gái nhỏ chưa lấy chồng. Khi đám người biết cô gái nhỏ này chỉ là một thứ nữ, đã không ít người kích động.
A, đây chính là một cơ hội tốt để kết thân với nhà Thừa tướng đây mà!
Con gái của Lục gia không phải đại phú đại quý thì không gả, không phải con của chính thất thì không gả. Nhưng mà một thứ nữ, tuy không thể làm vợ cả của con mình, ít ra làm quý thi*p thì cũng được.
Vì thế, Thừa tướng phu nhân sau khi tiếp đãi các vị phu nhân các giới đến cầu hôn thì tâm tình bỗng xuống dốc không ít.
Hôn sự của A Nan bỗng chốc trở thành nỗi đau canh cánh của Thừa tướng phu nhân.
Tuy rằng A Nan sinh ra không quá nổi bật, nhưng dù sao đó cũng là mặt mũi của bà, dù gì cũng đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, công bình mà nói thì đây là một cô nương thành thật, luôn hiếu thuận cha mẹ huynh trưởng, cho dù có oán giận mẹ của A Nan đến đâu đều cũng tiêu tan từ khi mẹ nàng qua đời. Thông minh như Thừa tướng phu nhân tội gì lấy chuyện đã trải qua lâu rồi để dằn dặt chồng, chẳng bằng làm tốt bổn phận, quan tâm những việc giúp đỡ trượng phu. Hơn nữa, có nuôi cẩu cẩu lâu ngày cũng sẽ phát sinh cảm tình, huống chi là một con người?
Coi như là Thừa tướng phu nhân phúc hậu, không có đem A Nan đẩy vào nghịch cảnh, ngược lại nên ăn, nên dùng, nên dạy bà đều làm trọn vẹn, làm cho người ta không thể tìm ra một khe hở để châm chọc, đồng thời cũng làm cho Thừa tướng cảm thấy áy náy với vợ cả.
Cho nên, Thừa tướng phu nhân luôn luôn đối xử với A Nan không tệ, làm sao có thể theo tâm ý của mọi người đem A Nan gả cho con trai thứ hoặc gả làm thi*p cho trưởng tử chứ? Thân phận của A Nan kiếp này tuy không thể rầm rầm rộ rộ làm chính thất của hàng đại phú đại quý, nhưng nếu gả cho một nhà giàu có, làm đương gia chủ mẫu thì tất nhiên thừa sức.
Nên đem A Nan gả cho ai đây? Thừa tướng phu nhân cảm thấy mình cần phải chọn lựa kĩ một chút, gả cho một gia đình khá giả không xa không gần không bất lương, nhất là không đánh thê tử…
Rất nhanh, một đạo thánh chỉ từ trong cung ban xuống làm cho Thừa tướng phu nhân không thể không đem hôn sự của A Nan buông xuống.
Thái hậu trong cung đột nhiên rãnh rỗi nên tuyên triệu các khuê nữ của bá quan vào cung ngắm hoa.
A Nan cứ như thế, không trâu bắt chó đi cày bị Thừa tướng phu nhân mang vào cung ngắm hoa.

Thừa tướng phu nhân rất dụng tâm ăn mặc cho A Nan vì thế rất đau lòng khi phát hiện, khí chất cùng với biểu hiện của A Nan thật sự là làm cho người ta đau đầu nhức óc.
Nói dễ nghe một chút, A Nan là một cô nương tròn trịa dễ thương, nhưng nói khó nghe một chút chính là thuộc loại người dù gắn kim tuyến khắp người cũng không phát sáng nổi trong đám đông, chỉ có một làn da trắng mịn màng bù lại khuyết điểm bên ngoài. Nhưng mà, vì sao khi ăn dọn trang điểm lên, những đồ trang sức ngọc ngà quý giá mang trên người trên đầu A Nan đều mạnh mẽ toát ra vẻ thô bỉ của nhà giàu mới nổi khoe của. =___+
Cô nương này thực sự không còn thuốc chữa nữa! Như thế này mà tiến cung chẳng phải làm cho tất cả mọi người đều chê cười Thừa tướng phủ hay sao?
Thừa tướng phu nhân trầm mặc vài giây, thở dài bảo người đem trang sức bằng vàng trên đầu của A Nan đổi thành kim thoa khảm đá quý đủ màu sắc, thoạt nhìn nhẹ nhàng nho nhã, làm nổi bật khí chất linh lung đáng yêu của tiểu cô nương ra ngoài.
A Nan thật phù hợp với cách ăn vận như vậy, trang sức bằng vàng gì đó quá mức làm tổn thương người khác mà!
Một đống nha hoàn, ma ma khen ngợi A Nan linh hoạt nhẹ nhàng, chẳng khác nào ngọc nữ bên cạnh thánh mẫu nương nương
A Nan có chút ngại ngùng cười cười, giương mắt vụng trộm nhìn nhìn Thừa tướng phu nhân, phát hiện lông mày của bà vẫn còn cau lại rất chặt, không có chút thả lỏng.
Thừa tướng phu nhân cắt ngang lời khen tặng của bọn họ, nhìn xem thời gian, cùng A Nan ngồi trên xe ngựa tiến cung.
Trên xe, Thừa tướng phu nhân mặt nghiêm túc dặn dò A Nan: “Lát nữa, con đi theo bên cạnh ta, nhìn nhiều, nghe nhiều, nói ít, cho dù người khác nói cái gì, con chỉ cần mỉm cười là được, cần nhất không được tranh cãi.”
A Nan nỗ lực gật đầu nhớ kỹ lời nói của Thừa tướng phu nhân, bởi vì Thừa tướng phu nhân sống nửa đời người, người đã từng trải thành tinh, tình cảnh gì mà chưa thấy qua, bà nói như thế chắc chắn có đạo lí riêng của bà, loại tính cách nhảy nhót hiếu động kia với một đứa con gái xuyên không vào một thứ nữ không tư chất nầy tuyệt đối không thể làm, như vậy mới không làm tầm ngắm của mọi người.
A Nan là một cô gái cực kì bình thường, hơn nữa còn xuyên vào một thứ nữ, cảm thấy ông trời cho nàng xuyên không như thế này thực sự uổng công.
Nếu là tình huống bình thường, A Nan cần gì phải chuẩn bị “Thủ tục sống sót của thứ nữ”, “Lịch sử phấn đấu của thứ nữ “, “Thứ nữ thản nhiên lục” gì gì đó. Tóm lại, phàm là những câu chuyện liên quan đến thứ nữ, nàng cũng đều nghiên cứu rất kĩ.
(Mấy cái ở trên là tựa truyện nhé)
Chỉ tiếc, tư chất của A Nan quá kém, mấy thứ đó đều là mây bay a, có thể an an ổn ổn còn sống không để người tìm ra nhược điểm bắt bẻ đã là may mắn rồi.
Mà ở nơi này, A Nan đã sống mười lăm năm, cũng chưa làm được chuyện gì xuất sắc, đương nhiên cũng chưa làm qua chuyện khác người gì.
Mà hoàng cung chính là nơi làm A Nan luôn luôn sợ hãi như hổ. Trước không nói các loại tiểu thuyết xuyên không thì đó là nơi làm cho các nữ nhân vật xuyên vào hoàng cung tỏa sáng, mà cũng là cái hố chôn cả cuộc đời của mấy nàng đó. Chỉ dựa vào kiếp trước nàng chỉ là một người dân bình thường, kiếp này lại cũng chỉ là một thứ nữ nhỏ bé không từng trải việc đời, hoàng cung gì đó thật tình là một nơi mà nàng không thể chọc vào.
A Nan ngoan ngoãn nghe lời là chỗ mà Thừa tướng phu nhân vừa lòng nhất, tuy rằng thứ nữ không phải do bà sinh, nhưng so với mấy đứa con gái luôn làm bà không hết lo kia, thứ nữ ngoan ngoãn vẫn là làm cho người ta yêu thích.
Bọn họ dừng xe ngựa ở trước cửa cung, được thái giám dẫn đến hoa viên hậu cung được Thái hậu lão nhân gia an bày ngắm hoa.
Lúc này đang là giữa mùa thu, đúng là thời gian chuẩn nhất để ngắm hoa cúc và uống trà hoa cúc.
Hoa viên trong hậu cung, màu vàng rực rỡ của những đóa hoa cúc vô cùng bắt mắt, nhưng trong mắt của A Nan thì là, mặc niệm một câu: Toàn một màu vàng rực, hoa cúc tàn, rác đầy sân…
“A Nan, đi thôi!”
Thừa tướng phu nhân nhỏ giọng kêu, đem A Nan từ trong suy nghĩ miên man kéo về hiện thực.
“Vâng, thưa mẹ.”
A Nan biết vâng lời theo ở phía sau Thừa tướng phu nhân, dọc theo đường đi nhìn thẳng không chớp mắt, bà ra tư thế một thiếu nữ ngoan ngoãn.
Thái hậu là một người đàn bà trung niên mặt mũi hiền lành, làn da dáng người đều bảo dưỡng thập phần ngăn nắp thỏa đáng, làm cho người ta không thể tin được một nữ nhân trẻ tuổi như vậy đã là một Thái hậu, đây mới là tấm gương điển hình cho nữ nhân nhìn theo mà phấn đấu! Thái hậu tuy rằng mang một đầu trang sức ánh vàng rực rỡ, nhưng cười từ ái không khác gì đức phật Di Lặc, làm cho người ta cảm giác thập phần thân thiết, thiếu chút nữa đã quên bà là mẹ của Hoàng đế, cao cao tại thượng, đứng đầu hậu cung.
Bên cạnh Thái hậu ngoài Hoàng hậu ra còn có mấy vị phi tử được sủng ái, trên đầu mỗi người đều là đồ trang sức vàng rực, làm A Nan nhìn thấy thiệt tình muốn bị bệnh đau mắt.
Thế giới này lấy vua làm trời lấy vàng làm quý, chỉ có nữ tử nhà quan mới có tư cách đeo vàng mang bạc, dân chúng bình thường, cho dù ngươi là người giàu nhất thiên hạ, ngồi ôm núi vàng núi bạc, giàu có hơn cả hoàng để nhưng vẫn không thể đeo vàng mang bạc. Quy định của tổ tông vẫn còn đó, nếu ngươi dám đeo vàng mang bạc, chẳng khác gì đi khiêu chiến hoàng quyền, hắc, hậu quả chắc chắn sẽ bị Hoàng đế tìm được cớ tịch thu gia sản của ngươi bổ sung vào quốc khố bị thiếu hụt mà thôi.
Lúc này đây, A Nan thân nhẹ nhàng khoan khoái vào cung, nhưng trong mắt người khác lại thật sự là rất ngoại tộc, làm cho A Nan vốn dĩ không có chút nổi trội nào trong nháy mắt trở thành điểm chú ý ngoại lệ của mọi người ở đây.
“Người kia là thứ nữ của Lục Thừa tướng sao? Xem cách ăn mặc này…”
“Chậc, chẳng trách chúng ta chưa thấy qua nàng ấy, bộ dáng nghèo túng thế này, có tiểu thư nhà ai giống nàng ta không?”
“Nghe nói Thừa tướng phu nhân cũng đâu từng đối xử tệ bạc với nàng ta, sao lại ăn vận thành như vậy?”
“Không phải muốn ăn mặc như vậy làm người ta chú ý chứ?”
“Mặc dù là thứ nữ, nhưng dù sao cũng là con Thừa tướng, không phải không có mắt nhìn như vậy chứ?”
“Hừ! Ta thì thấy nàng ta cố bày ra vẻ thanh cao khác người thôi!”
Không phải không có tiểu thư nhà quan khác ăn vận nhẹ nhàng thanh thoát như A Nan, nhưng đó chỉ là ở bên trong khuê phòng, ngay giữa những buổi yến tiệc trong cung như thế này, sẽ làm cho người ta nghĩ mình cố bày ra vẻ thanh cao.
A Nan biết vâng lời ngồi ở vị trí phía sau Thừa tướng phu nhân, tận lực làm mờ đi tồn tại của bản thân. Bây giờ nàng rốt cục đã biết vì sao Thừa tướng phu nhân trước khi rời khỏi nhà luôn nhìn nàng thở dài, tuy rằng ăn vận thành như vậy có thể che lấp khí chất nhà giàu mới nổi, nhưng lại ra vẻ khác người, thật sự làm người ta buồn bực mà!
Tuy rằng tiểu cô nương khá phiền lòng, nhưng mà A Nan cảm thấy cộng cả kiếp trước lẫn kiếp này mình cũng đã hơn ba mươi tuổi, nên mấy lời của mấy tiểu thư nhỏ đó, không cần để ở trong lòng.
Nhưng mà A Nan tuy rằng muốn lạnh nhạt nhưng bởi vì sự khác người của nàng làm cho nàng muốn lạnh nhạt cũng không được, vốn dĩ mình chỉ là một thứ nữ vì thiếu người nên mới được mang đến đây, vốn chỉ là định nhàn nhạt cho qua. Ai biết bởi vì nàng khác người, làm cho Thái hậu cùng đám người cũng không tự chủ được chú ý, sau đó là một loạt các loại câu hỏi.
A Nan bất đắc dĩ, chỉ có thể dưới sự âm thầm chỉ điểm của Thừa tướng phu nhân, ngoan ngoãn đứng dậy đáp lại câu hỏi câu hỏi của mọi người. Hỏi một ít vấn đề đều là ở nhà đọc loại sách nào, nữ công thế nào, cầm kỳ thư họa tinh thông môn nào… A Nan trả lời cũng vô cùng quy củ, thanh âm lại mềm mại ngọt ngào, nho nhỏ khéo khéo, thân thể trắng trẻo, nở nụ cười ngọt ngào vào tận trong tim của bọn họ khiến Thái hậu bật cười liên tục, cũng khiến các tiểu cô nương hận nghiến răng nghiến lợi.
Các vị tiểu cô nương đều nghiến răng, hận ૮ɦếƭ A Nan, ai chẳng biết Thái hậu hôm nay tổ chức ngắm hoa yến có thâm ý, nói không chừng là đang tuyển vị thê tử cho hoàng thân quốc thích nào đó, lại bị một thứ nữ của Lục gia vượt qua mặt, các nàng nhìn A Nan như muốn nuốt sống.
Chỉ có Thừa tướng phu nhân vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu, không tự ti cũng không kiêu ngạo hành lễ, cùng nhóm quý nhân nói cười thể hiện đầy đủ phong phạm chủ mẫu của đại gia tộc.
A Nan không dám làm càn, luôn luôn cúi đầu nghe dạy,, nếu là nhóm quý nhân kêu nàng ngẩng đầu lên, mắt cũng nhìn xuống, không dám nhìn thẳng vào đám nữ tử vinh sủng vô hạn giữa hậu cung, sợ bản thân lỡ bày ra cảm xúc không nên có gì đó, đến lúc đó ૮ɦếƭ như thế nào đều không.
A Nan biểu hiện thật làm Thừa tướng phu nhân vừa lòng, tuy rằng A Nan thu hút chú ý làm bà có chút lo lắng, nhưng mà nghĩ đến thân phận A Nan đặt tại chỗ kia, cũng không có chỗ nào có thể để người ta quan tâm hay lợi dụng, nên bà vẫn nhàn nhạt nắm lấy tay A Nan dắt nàng đến nói chuyện với các quý nhân ở trong cung, thẳng đến khi ngắm hoa yến kết thúc, mới mang theo A Nan đi trở về.
Ai biết, ngày thứ hai, khi Lục Thừa tướng vào triều, Hoàng đế trẻ tuổi đột nhiên tứ hôn cho Lục gia, đem tiểu thư Lục Thiếu Thất của Lục gia tứ hôn cho Túc vương làm Vương phi, mùng năm tháng sau sẽ thành hôn.
Lục Thừa tướng: ⊙▂⊙? Chuyện gì thế này, A Nan đã gây ra chuyện lớn gì sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc