Heo Mập Cận Thị Và Quần Chíp Rùa - Chương 10

Tác giả: Born

Điều bất ngờ
Ngày được nghỉ, ba Phong lái xe đến đón cô và Như Ngọc về quê, Hoàng Tuấn cũng xin về quê chơi. Như Nguyệt ngồi lên xe im lặng, ba Phong hỏi thì cô mới lên tiếng trả lời, vẻ mặt buồn hiu khiến Như Ngọc và Hoàng Tuấn chỉ biết đưa mắt nhìn nhau rồi thì thầm to nhỏ.
Kết quả tỏ tình của Diệp Hân với Thiên Phong thế nào, Như Nguyệt cũng không biết. Bởi vì cô giả bệnh đón xe taxi về sớm, bỏ Như Ngọc và Hoàng Tuấn ở lại buổi tiệc. Như Nguyệt về cuộn người thật chặt ở trong chăn mặc cho Như Ngọc và Hoàng Tuấn hỏi xảy ra chuyện gì, cô đều chọn im lặng.
- Hôm nay con sao vậy, chẳng thấy con vui vẻ gì khi được về nhà hết – Ba Phong thấy con gái ngồi im nên quay sang hỏi.
- Bả đến ngày rồi đó dượng – Như Nguyệt chưa kịp trả lời thì Hoàng Tuấn đã nhanh nhảu lên tiếng đáp thay cho Như Nguyệt.
Nếu như bình thường, Như Nguyệt nhất định nhào qua đánh cho Hoàng Tuấn một trận nên thân, nhưng nghĩ lại dù sao cái miệng lẻo mép của Hoàng Tuấn cũng giúp cô qua mắt ba Phong, nên Như Nguyệt tạm tha, nhưng cô cũng phải trừng trị cái miệng đó một chút bèn giở thói lưu manh nói:
- Có tin chị giùm băng vệ sinh trám miệng mày hay không?
Hoàng Tuấn muốn giúp người, không ngờ bị nói thế thì trợn mắt tức giận định lên tiếng mắng thì Như Ngọc vội vàng bịt miệng cậu lại, sau đó nói khẽ :
- Bình tĩnh, bình tĩnh. Thông cảm đi thông cảm đi…
Hoàng Tuấn nghe vậy thì đành im lặng, ba Phong nhìn bọn trẻ chỉ lắc đầu không hỏi gì thêm. Như Nguyệt nhìn ra bên ngoài, đã về gần tới nhà rồi, tâm trạng cũng tốt lên. Cô ngồi thẳng ngồi thở hắt ra một hơi xua đi hết cái buồn, dù sao đó chỉ là một chút vu vơ mà thôi, không đáng để nghĩ tới mãi.
Về đến nhà đúng là không còn gì bằng, chăn đêm quen thuộc, được mẹ nấu ch toàn móng yêu thích, hơn nữa dưới quê yên tĩnh hơn so với thành phố ầm ĩ, khí hậu trong lành khiến tinh thần sảng khoái. Cô không cần ngày ngày uể oải thức dậy đi học, điều đặc biệt hơn nữa là không cần nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của tên *** rùa nữa.
Mấy đứa bạn cũng hẹn trước nên đồng lọat về nhà, cả nhóm tụ tập lại nói chuyện rất vui vẻ, kể lại chuyện học ở trường mới của nhau nghe, từ chuyện vui đến chuyện buồn, rồi cùng nhau mắng mấy kẻ khốn khiếp khiến bạn bè buồn….làm nỗi buồn của Như Nguyệt thoáng chốc bay biến. Cô nhanh chóng đá quăng Thiên Phong và Viễn Hinh ra khỏi đầu, tận hưởng mấy ngày nghỉ vui vẻ.
Đáng tiếc, quen thức dậy sớm, nên dù mẹ cho phép cô ngủ thêm thì Như Nguyệt cũng không ngủ được nữa. Cô quyết định thức dậy sớm đi đón ánh bình minh lâu rồi không được ngắm.
Sáng sớm ở dưới nông thôn quả là khác xa một trời một vực với thành phố, yên tĩnh và mát mẻ, đời sống chậm chạp chứ không ồn ào hối hả như trên thành phố.
Nhìn mấy con vịt sáng sớm đã tung tăng bơi lội dưới bờ hồ, Như Nguyệt thấy khoan khoái trong lòng, cô vươn vai hít thở thật sâu:
- Đúng là trong lành quá đi mất. Mình yêu cảm giác này nhất.
Như Nguyệt vung tay, không ngờ chiếc vòng tay bằng đá Diệp Hân tặng cô bị vuột khỏi tay rồi rơi tỏm xuống mặt hồ, vướn vào một cánh bèo lớn bên dưới. Như Nguyệt thấy vậy bèn *** khoát, rồi bỏ đôi dép ở chân ra, quyết định xuống hồ vớt chiếc vòng lên. Sáng sớm, giữa hồ lạnh, Như Nguyệt có chút rùng mình lưỡng lự vì sợ lạnh, nhưng nghĩ đến đây là quà tặng của Diệp Hân cho nên Như Nguyệt đành quyết tâm vớt cho được chiếc vòng.
- Này, đồ ngốc…
Như Nguyệt tưởng mình bị ám nên mới nghe thấy giọng nói của Viễn Hinh, cô nghĩ gió lạnh khiến tai ù đi. Như Nguyệt khom người định trườn xuống bên dưới.
- Này heo mập cận thị.
Lần này giọng hét lớn hơn, gần hơn và có chút hoảng hốt hơn. Như Nguyệt giật mành đứng thẳng lưng quay người lại nhìn kẻ đang chạy đến trước mặt mình. Lần này cô xác định tai mình nghe không lầm, trước mặt cô rõ ràng là tên *** Rùa chẳng sai một li nào, đang kinh ngạc không hiểu vì sao tên này lại xuất hiện ở đây thì bất ngờ cô bị trượt chân, sau đó chới với ngã tỏm xuống hồ.
Sau đó là một tiếng tỏm tiếp theo vang bên tai của cô. Tiếp đó cô cảm thấy một bàn tay chạm vào *** của cô, trong đầu cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ cô bị tên khốn này sàm sỡ, cho nên ra sức đập tay thật mạnh vào Viễn Hinh. Cô càng vùng vẫy dưới nước, thì tay Viễn Hinh càng cố giữ chặt cô hơn, động chạm càng nhiều hơn, khiến Như Nguyệt tức giận, dù trong nước vẫn cố đạp thật mạnh vào bụng Viễn Hinh. Cuối cùng thì cô đã có thể thoát khỏi Viễn Hinh rồi, nhanh chóng lao lên bờ.
Cô lên bờ ho khan mấy cái quay lại định mắng cái tên khốn sà sỡ thì thấy vẻ mặt nhăn nhó của Viễn Hinh có chút khác lạ. Sau đó thấy Viễn Hinh từ từ chìm xuống mặt hồ. Linh tính mách bảo cú đạp dưới nước của cô lúc nãy không hề nhẹ, Như Nguyệt vội vàng lao xuống hồ vớt Viễn Hinh lên.
Thân Viễn Hin*** biết bao nhiêu, Như Nguyệt phải gồng hết sức mới lôi được Viễn Hinh lên bờ. Cô thở dốc nhìn Viễn Hinh nằm dài trên bờ hồ, cô vừa thở vừa mắng:
- Dám gọi mình là heo mập. Nhìn xem, ai mới là heo mập, năng ૮ɦếƭ đi được.
Thấy Viễn Hinh nằm im bất động, Như Nguyệt bèn dùng tay tát lên má Viễn Hinh lay gọi.
- Này.
Cô tát mà Viễn Hinh vẫn nằm yên bất động khiến Như Nguyệt hoảng sợ vô cùng. Cô hốt hoảng lay người cậu, miệng khẽ gọi:
- Này, này tỉnh lại đi.
Hai tay đặt lên *** ấn mạnh vài cái nhưng vẫn nằm im bất động.
- Không xong rồi, phải hô hấp nhân tạo thôi.
Nói xong, Như Nguyệt hít một hơi thật sâu , tay giữ chặt mũi viễn Hinh, rồi cúi người xuống định làm hô hấp cho cậu, nào ngờ cô vừa cúi xuống thì Viễn hinh đã nhổm đầu lên và hôn thật nhanh lên môi cô. Như Nguyệt bất ngờ nên hóa đá tại chỗ, Viễn Hinh ngồi bật dậy phá ra cười nắc nẻ.
Nghe tiếng cười, Như Nguyệt tỉnh trí, cô tức giận đến đỏ cả mặt, cô chỉ tay vào Viễn Hinh run rẩy nói không nên lời:
- Đồ…đồ… khốn…
Viễn Hinh đứng bật dậy vẫn cười nắc nẻ:
- Cái đó gọi là trả thù trí thức đó. Ai bảo dám đá mình.
Trả thù trí thức cái gì chứ. Như Nguyệt tức giận đứng bật dậy muốn đuổi theo đánh Viễn Hinh, cậu vừa bỏ chạy vừa trêu cô:
- Nè, không phải hôn mình bị ghiện nên đuổi theo hôn tiếp phải không?
- Hôn tiếp cái đầu bạn, mau đứng lại cho mình, đừng để mình bắt được nếu không đừng trách – Bình thường cô có thể sợ Viễn Hinh, nhưng có câu hổ xuống đồng bằng chẳng khác mèo. Đây là lãnh địa của cô, cho nên Như Nguyệt chẳng cảm thấy sợ Viễn Hinh, chỉ một lòng xé xác cậu ra để bù đắp nụ hôn vừa rồi.
Như Nguyệt đuổi một đoạn thì thấy Viễn Hinh dừng lại, cô bắt được cậu vui mừng reo lên:
- Bạn ૮ɦếƭ chắc rồi.
Nào ngờ lại nghe Viễn Hinh hắt xì thật mạnh, còn hắt xì liên tục, Viễn hinh nhăn nhó nhìn Như Nguyệt trách móc:
- Xem đi, có lòng tốt nhảy xuống sông cứu bạn, chẳng những bị bạn vừa đánh vừa đạp khiến mình bị cảm lạnh rồi, giờ còn bị bạn rượt đánh nữa. Bạn đúng là người vô lương tâm.
Như Nguyệt nghe lời Viễn Hinh nói bất giác rùng mình. Nhưng nhanh chóng hùng hổ nói:
- Tại bạn hại mình rơi xuống sông chứ ai.
- Ờ, tại mình nghỉ bạn định nhảy xuống đó – Viễn Hinh gải đầu gãi tai bối rối nói – Lần trước thấy bạn xém ૮ɦếƭ đuối nên đâu nghỉ là bạn biết bơi.
- Mình định vớt chiếc vòng đánh rơi bên dưới thôi – Như Nguyệt liếc nhìn chiếc vòng bị chìm đâu mấ tiêu mà nổi cáu – Giờ thì hay rồi, nhờ ơn bạn mà cái vòng mất tiêu.
- Mình tưởng bạn vì thất tình nên muốn tự tử chứ bộ – Viễn Hinh trong lúc bị mắng muốn biện minh mà lỡi lời, nói xong thì mặt tái méc quay mặt đi không nhìn Như Nguyệt.
Như Nguyệt nghe bên tai mình sấm sét đánh ầm ầm, cô cảm thấy trong người có một luồng khí xông lên khiến cô muốn nghẹn. Chuyện cô thích Thiên Phong chỉ có mình NHư Ngọc và Hoàng Tuấn biết mà thôi, Như Ngọc chắc chắn không nói, vậy chỉ có Hoàng Tuấn mà thôi. Cô ghiến răng ghiến lợi thề là về nhà phải làm thịt Hoàng Tuấn sau đó chỉ vào mặt Viễn Hinh mắng xối xả:
- Thất tình cái đầu bạn. Có bạn điên mới tự tử. Dòng họ bạn đều thất tình, cả họ bạn đều tự tử thì có.
- Nè, bạn đừng quá đáng nha, người ta nghĩ bạn thấy Diệp Hân tỏ tình với anh Phong thì buồn nên mới cố tình lặn lội chạy xuống đây muốn an ủi bạn thôi.
Nghe Viễn Hinh nói, Như Nguyệt bèn bĩu môi chế giễu đáp:
- Xì, mình thất tình mà lại đổ tội danh này cho người khác. Thế nào? Cái cảm giác người con gái mình thích thích người anh em của mình ra sao?
- Bạn đang nói Diệp Hân hay là nói về bạn thế? – Viễn Hinh đờ người nhìn Như Nguyệt hỏi lại.
- Điên à, đương nhiên là mình nói Diệp Hân rồi. Chẳng phải bạn vẫn thích Diệp Hân hay sao, từ nhỏ cho đến bây giờ. Còn mình với bạn liên can gì đến nhau – Như Nguyệt trợn mắt sừng sộ đáp.
- Bạn vẫn nghĩ mình thích Diệp Hân à? – Viễn Hinh bối rối nhìn Như Nguyệt hỏi, sau đó lúng túng nói – Đó chỉ là chuyện lúc bé, sau khi, sau khi…- Viễn Hinh nói nửa chừng thì đỏ mặt bỏ dở câu nói.
- Sau đó cái gì? – Như Nguyệt thấy Viễn Hinh tự nhiên đỏ mặt thì lấy làm lạ bèn nghiêng đầu nhìn cậu hỏi.
- Hách xì…
Như Nguyệt vội né trách, sau đó cô phất tay nói:
- Thôi bỏ đi, đến từ đâu thì về lại nơi đó đi. Đừng cản trở mình tịnh dưỡng.
Nói rồi nhặt áo xỏ dép quay đầu đi về nhà, dù cả người cũng ướt và lạnh nhưng cô đã quen rồi nên không dễ bị bệnh như cái tên yếu đuối kia.
- Mình vì bạn mà bị cảm. Bạn có thể quay lưng bỏ đi như vậy thì mình biết làm sao?
- Xe đâu? Lên xe về nhà là được rồi?
- Mình đi taxi đến đây. Giờ tìm đâu ra taxi chứ? Cũng không có đem theo hành lí – Viễn Hinh ảo não lên tiếng. sau đó hách xì thêm mấy cái.
- Sao tự nhiên xuống đây chi dạ – Như Nguyệt mũi lòng, cô hậm hực nhìn cậu từ trên xuống dưới đúng là ướt hơn chuột lột – Đi theo mình.
Như Nguyệt định dẫn Viễn Hinh về nhà nội, vì nó chỉ ở ngay trước mặt, nhưng suy nghĩ lại thì thấy chú nhân nhỏ con hơn Viễn Hinh, cho nên quay đầu đưa Viễn Hinh về nhà mình để cậu ta thay quần áo của ba cô hay của Hoàng Tuấn thì hơn.
Vấn đề là quần áo của Hoàng Tuấn, Viễn Hinh miễn cưỡng mặc được, nhưng điều đáng nói ở đây chính là ***. Viễn Hinh dứt khoát không chịu mặc chung *** với Hoàng Tuấn và vì vậy Hoàng Tuấn bị ép buộc đi ra shop quần áo trên trấn mua. Như Nguyệt đột nhiên tốt bụng đột xuất đề nghị đi mua iu1p Hoàng Tuấn:
- Thôi được rồi, dù sao cũng không biết chỗ, để chị đi mua cho.
Hoàng Tuấn mừng hơn bắt được vàng, chĩa ngón cái khen ngợi Như Nguyệt. Như Nguyệt cười cười nhưng trong lòng thì nói :” Chờ đi, chị sẽ xử tử mày sao”. Hoàng Tuấn nhìn bà chị mặt mĩm cười mà bụng đầy dao găm của mình thì nuốt nước bọt sợ hãi, cậu thầm than số mình số khổ. Khi thấy Viễn Hinh xuất hiện ở đây là Hoàng Tuần đã than thầm trong bụng rồi, trước sự uy hiếp của Viễn Hinh, Hoàng Tuấn đã khia tất tần tật mọi chuyện. Một bên là Viễn Hinh, một bên là Như Nguyệt, một bên đánh không lại, một bên không thể đánh, thật quá thê thảm mà.
Như Nguyệt sau khi mua một lố *** nam đúng size của Viễn Hinh, cô lầm bầm chửi rủa vì tên này đòi phải mua quần đúng hiệu và mắc tiền đến mức Như Nguyệt xót của giùm hắn ta, cô phi thân tới nhà thằng bạn thân ngay lập tức. Lát sau ra về với vẻ mặt sảng khoái không ngừng đưa *** cho Viễn Hinh đi thay. Viễn Hinh có chút xấu hổ nhận lấy đồ lót lên lầu mở ra thì mới giật mình muốn khóc, toàn bộ lô *** đều có in hình con rùa.
Ký ức xấu hổ năm nào ùa về.
Lúc nhỏ, thế giới của Viễn Hinh cho rằng thế giới xoay quanh mình. Thế nhưng từ khi con nhỏ heo mập xuất hiện, Viễn Hinh mới thấy thế giới không còn xoay quanh mình nhiều nữa. Ví dụ như viên bi của nhỏ đặc biệt hơn viên bi của cậu, dù sau này cậu có thể tìm được 1 viên bi như thế, thậm chí đẹp hơn thế, nhưng vẫn mang tiếng là có sau. Nhưng lúc đó, Viễn Hinh cũng chẳng muốn bắt nạt Như Nguyệt, chỉ là cô giáo lúc nào cũng khen cậu đáng yêu dễ thương, không ngờ nhỏ Heo Mập vừa đến thì cô giáo lại thích nhỏ hơn, cô thường bẹo hai gò má tròn trịa mềm mại của nhỏ mà khen dễ thương, đáng yêu khiến Viễn Hinh thấy tò mò vô cùng. Còn nhớ có lần Viễn Hinh cũng tò mò, muốn hiểu xem hai cái má bầu bĩnh đó có gì mà khiến mọi người thích thế, cậu nhóc đã dùng tay bẹo đôi má đó. Cảm giác lúc đó là mềm mềm êm êm, sờ vào rất thích, hơn nữa trên người Heo mập lại có mùi sữa non rất thơm, khiến Viễn Hinh rất thích. Từ đó rất hay bẹo má Như Nguyệt, nhưng con nít như cậu thì không phân biệt được lực tay, cho nên làm đau Như Nguyệt, khiến Như Nguyệt bị đau mà khóc, thành ra mang tiếng ăn ***. Cứ mỗi lần Như Nguyệt khóc, đôi mắt tròn xoe long lanh nước, nhìn rất đáng thương.
Sau này cũng vậy, cứ hễ thích thấy bộ dạng tròn xoe long lanh đáng thương của Như Nguyệt, Viễn Hinh lại ức hiếp. Lấy Diệp Hân ra làm cái cớ khiến Như Nguyệt chỉ biết chấp nhận số phận vì Như Nguyệt thích chơi với Diệp Hân nhất.
Lần đó, là cuối năm học, vào lễ tổng kết năm học, Viễn Hinh mặc cái quần sọt màu xanh, nữa thân sau là dây thun, áo sơ mi trắng *** gọn gàng, đúng tiêu chuẩn đồng phục học sinh. Viễn Hinh đang nói chuyện với bạn bè rất hào hứng thì đột nhiên cái quần của cậu bị ai đó tuột xuống tận gót chân để lộ ra bên trong một cái *** hình con rùa ngay sau ௱ô**. Người tụt cái quần đó xuống không phải là ai hết, mà chính là Heo mập – Như Nguyệt.
Một tràng cười rộ lên, tiếp theo là :” *** rùa, *** rùa…”, cái tên này theo cậu không biết mấy năm liền. Viễn Hinh xấu hổ không biết để đâu cho hết, nhưng người gây ra tội lỗi thì đã nhanh chóng biến đi đâu mất.
Viễn Hinh thay đồ đi ra, Như Nguyệt nhìn cậu nhịn cười hỏi:
- Sao hả, quần có vừa không? Có đẹp không?
- Rất vừa, rất đẹp – Viễn Hinh trước lời trêu chọc của Như Nguyệt thì bình thản cười cười đáp lại, cậu còn tiến lại gần Như Nguyệt, cười gian trá nói – Quả thật cho bạn làm phục vụ ở hồ bơi đúng là rất có ích, mua đúng size quần đến như vậy.
Như Nguyệt nghe nhắc đến vụ hồ bơi thì nhớ lại hình ảnh Viễn Hinh lúc chỉ mặc đọc nhất quần bơi, đột nhiên thấy máy nóng chảy trong người, nhanh chóng cảm giác có cái gì muốn chảy ra từ hốc mũi. Như Nguyệt hốt hoảng, vội vang co chân đá một phát vào ống quyển của Viễn Hinh sau đó bỏ chạy thật nhanh. Hậu quả là cô quên mất mình đang mang đôi giày thế nào, cú đá mạnh ra sao đến mức ống chân Viễn Hinh đã chuyển thành màu tím than bầm một mẫu, chân đi cà nhắc và hiển nhiên là trú ngụ lại ở nhà của cô.
- Con thiệt là, bạn của Tuấn đến chơi, không tìm hiểu kỹ đã đánh người ta ra nông nỗi này rồi. – Việt Phương vừa về nhà biết chuyện liền mắng con gái ngay lập tức.
- Dạ, không sao đâu cô. Là lỗi của cháu – Viễn Hinh nhìn mẹ Như Nguyệt cực kì khiêm tốn trả lời – Chỉ là đi đứng bất tiện, phải làm phiền ở nhà cô vài ngày không biết có được không ạ.
Như Nguyệt thấy cái giọng ngoan ngoãn trước phụ huynh của Viễn Hinh rồi, nhưng thấy tên này ngoan ngoãn trước mẹ của mình vẫn không khỏi rùng mình. Còn đòi ở lại nhà cô nữa chứ… Khoan đã, ở nhà cô…Như Nguyệt thấy đầu óc sao chạy vòng vòng choáng voáng, đang định lên tiếng ngăn lại thì mẹ cô đã lên tiếng:
- Được chứ. Cháu không ngại thì cùng ngủ với thằng Tuấn. Ở đây cơm canh đạm bạc, nhưng cò nhiều cái thú vị hơn trên thành phố nhiều lắm. Cứ bảo Nguyệt đưa cháu đi chơi, thằng Tuấn chẳng rành bằng Nguyệt đâu.
- Dạ, vậy thì còn gì bằng, chỉ sợ bạn ấy không chịu dẫn cháu đi thôi – Viễn Hinh nhìn Như Nguyệt rồi nhìn mẹ cô âu sầu nói.
- Có gì đâu mà không chịu. Xem như nó xin lỗi con vì làm chân con đau – Việt Phương cười cười nhìn con gái đe dọa nếu Như Nguyệt từ chối.
Như Nguyệt mếu máo ấm ức trong bụng, nhưng cũng đành nuốt hận vào trong. Nhưng mà cô đâu dễ để Viễn Hinh sống sung sướng hạnh phúc được cô hầu hạ chứ. Ban ngày, ba mẹ vẫn đi làm đến chiều mới về mà, đương nhiên đó là thời cơ tốt nhất của cô để trả thù Viễn Hinh.
Được sự giúp sức của bạn bè, anh chị em ở quê, cô nhanh chóng bày cho Viễn Hinh một bữa ăn thật đậm chất quê. Chuột đồng nướng, ba khía với rau lan luộc.
- Nè, mau lại đây ăn cơm đi – Như Nguyệt bày đồ ăn ra bàn rồi hớn hở gọi Viễn Hinh và Hoàng Tuấn đến.
Hoàng Tuấn vừa mới thấy mấy món ăn liền quay đầu nói:
- Đúng rồi, em nhớ thằng tư có hẹn em đến nhà nó chơi, em đi đây, hai người cứ ăn cơm vui vẻ đi.
Nói xong, bỏ chạy ngay lập tức. Viễn Hinh nhìn mấy nón trên bàn, đặc biệt cái mùi ba khía, cậu thấy hơi khó gửi, lại thấy Hoàng Tuấn chạy tháo thân như vậy, cậu cũng muốn bỏ chạy, nhưng bị Như Nguyệt nhanh chân tóm lại:
- Này, bạn đi đâu vậy hả? Mau ngồi xuống ăn đi, ăn xong còn uống thuốc cho lành cái chân.
Như Nguyệt cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối, Viễn Hinh muốn dùng cái chân để chơi cô, cô cũng muốn dùng cái chân để chơi lại. Cô đon đả bới cơm cho Viễn Hinh, sau đó gấp 1 miếng thịt bỏ vào chén của Viễn Hinh.
- Đây là thịt chuột đồng đó nha, ngon và bổ lắm. Không phải thịt chuột cống đâu.
Vừa nghe đến chữ chuột, Viễn Hinh liền muốn nôn ngay lập tức, nhưng cậu cố nhịn xuống. Cậu gấp miếng thịt chuột ra và cố nói:
- Mình không thích ăn thịt chuột, ăn món này vậy.
Vừa nói, Viễn Hinh vừa gấp vài sợi rau lang, định đưa vào miệng ăn thì, Như Nguyệt đã ngăn lại:
- Ấy ấy…chấm vào đây đi, ngon lắm đó. Là ba khía đó, chắc bạn nghe tên món này rồi đúng không?
Như Nguyệt cười cười chỉ tay vào món ba khía, Viễn Hinh nghi hoặc nhưng vẫn chấm thử, khi đưa vào miệng thì vội vã phun ra ngay. Như Nguyệt không nhịn được phá ra cười sặc sụa, ba khía là món nổi tiếng, nhưng không phải ai cũng có thể ăn được.
Thấy Viễn Hinh định bỏ đũa, Như Nguyệt liền trả nguyên si câu nói Viễn Hinh nói với cô ngày trước:
- Ăn đi, nếu không bán bạn qua châu phi bây giờ. Có biết bên châu phi đói khổ, kiếm miếng ăn cũng khó hơn lên trời hay không?
Hôm khác là món ếch nướng rơm, dế cơm lăn bột…toàn là những món ăn Viễn hinh chưa ăn bao giờ. Không ăn thì Như Nguyệt lại nói kiểu cạnh khóe:
- Thấy dân thành phố đến, bạn bè mình mới vất vả đi bắt về để tiếp đãi, không ngờ thịnh tình lại bị từ chối thế này.
Viễn Hinh miễn cưỡng lắm mới phải ngồi ăn. Chỉ khi có ba mẹ Như Nguyệt, Viễn Hinh mới có bữa cơm thật sự lót dạ dày.
Tuy có Tra t** Viễn Hinh về đường ăn uống, nhưng Như Nguyệt vẫn vui vẻ đưa Viễn Hinh đi chơi chỗ này chỗ nọ đầy vui vẻ. Cô muốn cho Viễn Hinh thấy cuộc sống dưới quê cô vui vẻ đến mức nào. Tụ tập bạn bè chơi đùa nói chuyện, câu cá, hái trái…rất vui vẻ. Cô còn chơi khâ Viễn Hinh, dẫn cậu đến trêu chọc mấy con vật hung dữ như chó, bò, ngỗng…nhìn nó đuổi theo Viễn Hinh, Như Nguyệt ôm bụng cười bò lăn bò lốc.
Có điều khi đi chơi, chân Viễn Hinh lại chẳng mấy đau đớn gì như khi ở nhà trước mặt ba mẹ Như Nguyệt. Như Nguyệt bèn nghĩ ra một cách lừa Viễn Hinh. Cô dẫn Viễn Hinh đi đến một khu xa nhà, vắn vẻ, trên đường đi cô cố ý nhấn mạnh đường về cho Viễn Hinh, sau đó lén lút bỏ về, bỏ Viễn Hinh lại một mình. Mục đích của cô là để Viễn Hinh lếch bộ về nhà với cái chân đau kia, cô muốn để mọi người biết Viễn Hinh là giả bộ đau chân mà thôi.
Ai ngờ, đến khi trời tối rồi mà vẫn không thấy Viễn Hinh trở về nha cô, đường về nhà chỉ có con đường thẳng vô cùng dễ đi. Mọi người ai cũng lo lắng vì gọi điện thoại không được. Trong khi mọi người chia nhau đi tìm, Như Nguyệt vội chạy đến chỗ cũ tìm Viễn Hinh, vừa đi cô vừa gọi tên cậu.
- Viễn Hinh, cậu có ở đây không? Này *** rùa…
Gọi mấy tiếng mới nghe thấy tiếng Viễn Hinh đáp lại từ một cái giếng cạn. Như Nguyệt hoảng hốt chạy đến xem thì thấy đó là là một cái giếng vừa cạn vừa nông, cô bèn mắng Viễn hinh:
- Cái giếng như vậy, đứa con nít cũng bò lên được, một người lớn như bạn mà chẳng thể trèo lên hay sao?
- Chân đau.
- Cái gì?
- Nếu chân không đau khiến mình không thể leo lên được, bạn nghĩ mình muốn ở lại cái giếng này hay sao?
Như Nguyệt nghe Viễn Hinh đáp thì kinh ngạc, cô vẫn nghĩ cái đá chân của cô cũng không đến nổi nào, chẳng qua Viễn Hinh làm ra vẻ đau đớn để ăn vạ cô mà thôi, không ngờ chân cậu ta bị đau thật sự, phải ở trong giếng cả buổi như thế.
Trước vẻ mặt ngẫm nghĩ của Như Nguyệt, Viễn Hinh mới nói tiếp:
- Lúc bạn bỏ chạy, xô ngã cái ghế, vừa hay đập vào ống chân bị bạn đá.
Hóa ra nguyên nhân là như vậy, đúng là lúc cô chạy có nghe “rầm” một cái. Như Nguyệt biết Viễn Hinh không nói dối thì trong lòng cũng ăn năn, cô đưa tay chìa xuống bên dưới:
- Đưa tay đây, mình kéo bạn lên.
Viễn Hinh bèn đưa tay cho cô kéo lên, nào ngờ Viễn Hinh lại nặng hơn Như Nguyệt nghĩ, cuối cùng cô kéo người lên không được còn bị cậu kéo luôn xuống bên dưới. Cũng may là Viễn Hinh chụp được cô kịp, ôm cô vào lòng. Đột nhiên bị một thằng con trai ôm thật chặt như vậy khiến Như Nguyệt đỏ mặt, cô nghe rõ tiếng tim đập thình thịch. Nhưng nghe kỹ thì hình như tiếng tim đập này không phải của cô.
Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn Viễn Hinh, dưới giếng tối thui, chỉ có chút ánh sáng mờ từ ánh trăng rọi xuống, cô không nhìn thấy rõ mặt Viễn Hinh, chỉ thấy đôi mắt sáng của cậu ta hình như đang nhìn cô. Hai đôi mắt nhìn nhau, tiếng tim đập càng tăng, Như Nguyệt cảm thấy hình như tim mình cũng bắt đầu đập mạnh. Bối rối đến mức cô nói lấp bắp:
- Giờ..giờ… chúng ta phải làm sao đây.
Viễn Hinh tằng hắng buông tay ra khỏi người Như Nguyệt, cậu nhìn lên trên thành giếng rồi bảo:
- Chỉ có một cách mà thôi.
Cuối cùng thì Như Nguyệt ở bên dưới, chập hai tay lại làm bệ cho Viễn Hinh đạp một chân rồi bật lên trên. Khi hai tay Viễn Hinh giữ được miệng giếng, Như Nguyệt dùng tay đẩy đẩy chân giúp Viễn Hinh leo lên trên. Trong quá trình giúp kia, không ngờ chiếc quần jean Viễn Hinh đang mặc bị kéo lệch để lộ chiếc *** rùa, Như Nguyệt ở bên dưới nhớ lại cảnh cũ mà không nhịn được cười nói:
- *** rùa.
- Bạn còn cười được à? Có biết hại mình xấu hổ đến mức nào hay không hả? – Viễn hinh ra sức trèo lên trên, nghe vậy bèn mắng.
- Này, mình cũng không muốn mà. Lúc đó thật sự là mình muốn chạy lại đá cho bạn một đá để hả giận, ai bảo cả năm học bạn đều ăn *** mình như thế. Chỉ là lúc đó mình chạy đến gần bạn thì bị vấp té, mình chỉ định bám vào cái gì đó thôi, ai ngờ lại tụt cái quần của bạn xuống như thế đâu. Ha ha ha…
- Còn cười, có tin mình lên xong bỏ mặc bạn ở dưới luôn hay không hả?
- Hứ…
Viễn Hinh cuối cùng cũng lên được miệng giếng, cậu thở phì phò , mồ hôi đổ trên người cậu được gió lùa dẫn đến cảm giác sảng khoái:
- Tốt quá đi mất, không khí ở dưới này đúng là trong lành.
- Này, mau kéo mình lên đi chứ – Như Nguyệt bèn giục.
- Chẳng phải bạn bảo là đứa trẻ cũng leo lên được hay sao? Vậy thì tự leo lên đi.
Như Nguyệt tái mặt giận dữ, cô không thèm nhờ Viễn Hinh nữa mà quyết định tự mình leo lên, không ngờ thành giếng lại trơn trợt đến như thế, rất khó leo lên. Thấy Như Nguyệt chật vật leo lên như thế, Viễn Hinh cười cười trêu:
- Sao hả? Không leo lên được ạ. Mau cầu xin mình giúp đi.
Như Nguyệt bĩu môi, cô không thèm cầu xin Viễn Hinh giúp mình, chỉ âm thầm mắng chửi ba đời tổ tông của cậu trong lòng.
- Không muốn mình giúp à? Vậy cứ từ từ thưởng thức hương vị dưới đó đi, mình cũng ở đó cả buổi rồi. Mình đi về trước đây.
Nói rồi, Viễn Hinh bỏ đi mất. Như Nguyệt tức giận vô cùng, cô nghe thấy tiếng bước chân đi xa , nghĩ viễn Hinh đã bỏ đi thật, cô dắt đôi dép vào thắt lưng rồi cố sức trèo lên lần nữa nhưng thành giếng trơn quá khiến cô bị rơi xuống và dẫm phải một cái gì đó.
- Á…
Cô vừa kêu đau một tiếng thì thấy vẻ mặt Viễn Hinh lo lắng nhìn xuống hỏi:
- Sao vậy?
- Đạp trúng cái gì rồi, đau quá – Như Nguyệt vốn giận, nhưng không ngờ Viễn hinh không bỏ đi mà chỉ trêu cô, nên cũng không chấp nhất mà mếu máo nói, cảm giác chân đang chảy máu đau nhức.
- Đưa tay đây, mình kéo lên – Viễn Hinh chìa tay xuống cho cô.
- Không thèm – Như Nguyệt giẫn dỗi đáp, là cậu ta hại cô rơi xuống đây, hại cô bị đạp chảy máu.
- Xin lỗi. Mình chỉ muốn đùa chút cho vui thôi mà. Trời tối rồi, tụi mình mau về nhà kẻo mọi người lo.
Như Nguyệt kinh ngạc khi thấy Viễn Hinh xin lỗi mình, hờn dỗi trong lòng cũng dịu xuống bèn đưa tay cho Viễn Hinh nắm kéo lên. Viễn Hinh khỏe mạnh, nhưng để kéo được Như Nguyệt lên cũng không phải là chuyện dễ dàng gì khi chân cô không có bệ đỡ. Viễn Hinh cố gắng hết sức, kéo mạnh Như Nguyệt lên, cậu ngã người ra sau nằm bệch lên đất, Như Nguyệt ngã lên người Viễn Hinh miệng cô vô tình đập lên mọi Viễn Hinh.
Cô vừa kêu đau một tiếng thì thấy vẻ mặt Viễn Hinh lo lắng nhìn xuống hỏi:
- Sao vậy?
- Đạp trúng cái gì rồi, đau quá – Như Nguyệt vốn giận, nhưng không ngờ Viễn hinh không bỏ đi mà chỉ trêu cô, nên cũng không chấp nhất mà mếu máo nói, cảm giác chân đang chảy máu đau nhức.
- Đưa tay đây, mình kéo lên – Viễn Hinh chìa tay xuống cho cô.
- Không thèm – Như Nguyệt giẫn dỗi đáp, là cậu ta hại cô rơi xuống đây, hại cô bị đạp chảy máu.
- Xin lỗi. Mình chỉ muốn đùa chút cho vui thôi mà. Trời tối rồi, tụi mình mau về nhà kẻo mọi người lo.
Như Nguyệt kinh ngạc khi thấy Viễn Hinh xin lỗi mình, hờn dỗi trong lòng cũng dịu xuống bèn đưa tay cho Viễn Hinh nắm kéo lên. Viễn Hinh khỏe mạnh, nhưng để kéo được Như Nguyệt lên cũng không phải là chuyện dễ dàng gì khi chân cô không có bệ đỡ. Viễn Hinh cố gắng hết sức, kéo mạnh Như Nguyệt lên, cậu ngã người ra sau nằm bệch lên đất, Như Nguyệt ngã lên người Viễn Hinh miệng cô vô tình đập lên mọi Viễn Hinh.
Con mắt phải nhìn con mắt trái. Con mắt trái nhìn còn mắt phải, cả bốn mắt cùng chớp chớp cố đánh lãng xua đi cảm giác môi chạm môi kia. Như Nguyệt vội vàng lăn sang một bên, cả hai cùng nằm thở phì phò mju72ng rỡ vì thoát nạn.
Bầu trời trăng rất sáng, nhiều vì sao lấp lánh, áng mây trong, gió hiu hiu rất mát. Hai người nằm dang tay nhìn lên bầu trời cùng im lặng, tay hai người vô tình chạm nhau.
- Lúc trước, mình không nghĩ mặt trăng lại đẹp như vậy – Viễn Hinh hồi lâu lên tiếng nói, phá tan không khí yên lặng.
- Đương nhiên rồi, trên thành phố đèn sáng choang như thế, rất khó có thể ngắm trăng thì làm sao biết được cái đẹp của trăng chứ – Như Nguyệt phản bác lại.
- Không phải. Vì có người đẹp như trăng – Viễn Hinh quay đầu lại nhìn Như Nguyệt đáp, ánh mắt cậu đặc biệt dịu dàng đến mức Như Nguyệt cảm nhận được mà quay đầu lại nhìn.
Cô có chút bối rối trước ánh mắt đó. Bị một người con trai nhìn mình như thế khiến mặt Như Nguyệt đỏ lên dù trong đêm tối mát lạnh , cô giả vờ dùng tay huých vào người Viễn hinh nói:
- Nhìn gì? Ai không biết sẽ nghĩ bạn thích mình đó?
Viễn Hinh đột ngột ngồi dậy nhìn cô sau đó khẽ nói:
- Nếu như mình nói, mình thích bạn thì sao?
Trời rõ ràng yên tĩnh, Như Nguyệt lại cảm thấy bên tai đầy tiếng động đến nhức óc. Mấy từ “ vì có người đẹp như trăng” vang vọng bên tai của cô. Cô tên là Như Nguyệt, Nguyệt chẳng phải là trăng hay sao. Như vậy có phải là đang tỏ tình với mình hay không? Rõ ràng là ghét nhau mà, sao tự nhiên quay 180 độ chuyển qua thích cô là sao hả?
- Điên quá, tưởng lừa được mình à, xin lỗi nha, mình không dễ bị lừa đâu. Mau về đi tối rồi – Như Nguyệt nói xong thì đứng dậy định bỏ chạy về nhà.
- Mình nói thật đó. Ngay từ nhỏ đã thích bạn rồi. Ăn hiếp bạn chỉ là muốn bạn chú ý đến mình mà thôi – Viễn Hinh nắm tay cô giữ lại .
- Điêu – Như Nguyệt lắc đầu không tin.
- Bạn nghĩ vì sao mình phải lặn lội xuống đây chịu đựng mấy món ăn khủng khiếp của bạn?
Trước lời chất vất của Viễn hinh, Như Nguyệt lắc đầu định bỏ chạy nào ngờ chân bị dẫm mảnh chai chảy máu khiến cô đau quá phải rên lên. Viễn Hinh liền kéo tay cô ra sau lưng mình rồi nói:
- Để mình cõng bạn.
- Không cần. Chân bạn bị đau mà.
- Còn hơn để chân bạn nhiễm trùng – Viễn Hinh cương quyết đáp rồi mặc kệ Như Nguyệt, cứ thế cõng cô về đến nhà.
Như Nguyệt nằm trên lưng Viễn Hinh, cảm thấy lưng cậu vừa to vừa rộng rất ấm áp, khiến tim cô đập rất mạnh.
Sau đó cô trốn tránh Viễn Hinh, cũng may sáng hôm đó, mấy người bạn từ thành phố cũng chạy đến chơi cùng, có Diệp Hân và cả Thiên Phong, Đăng khôi. Vì thế, hai người cũng chẳng còn cơ hội nói chuyện với nhau cho đến khi cả bọn trở về thành phố.
Thời gian cứ thế mà qua, Như Ngọc, Hoàng Tuấn và Đăng Khôi thấy hai người cứ tình trong như đã mặc ngoài còn e thì sốt ruột thay cho hai người bèn bày kế với nhau.
Vào ngày sinh nhật của Viễn Hinh, Như Ngọc và mọi người đẩy Như Nguyệt vào trong phòng tiệc:
- Bà cấm bánh sinh nhật đứng đây đợi Viễn Hinh bước vào thì cầm bánh đến trước mặt cậu ấy.
- Còn mọi người thì sao? – Như Nguyệt nhìn mọi người thắc mắc.
- Tụi mình sẽ đứng núp ở bên trong, chờ Viễn Hinh đi ra và tung hoa và pháo bông – Như Ngọc chìa một cây bắn pháo ra cho Như Nguyệt xem.
Như Nguyệt nhìn quanh mọi người thấy ai trên tay cũng cầm 1 món đồ chúc mừng trên tay bèn gật đầu. Căn phòng tiệc tràn vào bóng đêm. Khi Viễn Hinh mở cửa phòng đi vào, cô bật đèn châm đèn cầy rồi bê bánh sinh nhật đi đến bên Viễn Hinh hát bài Happy birthday.
- Mau thổi nến đi – Cô nhìn Viễn Hinh đầy mong đợi, đợi Viễn Hinh thổi đèn cầy xong thì mọi người sẽ cùng hùa ra chúc mừng.
Nhưng Viễn hinh thay vì thổi nến lại tiếng đến gần hôn lên môi cô.
- Anh làm gì vậy hả?
- Nè, rõ ràng là em đồng ý làm người yêu của anh mà
- Anh bị điên à? Tôi nói đồng ý hồi nào.
- Em rõ ràng là đã tỏ tình với anh còn gì?
- Lỗ tai nào của anh nghe thấy tôi tỏ tình với anh chứ. Đề nghị anh đi khám tai đi, kẻo không kịp nữa đấy. Sau này ra đường với cái lỗ tai thối thì đừng có nói chúng ta quen nhau.
- Em bội bạc thế sao?
- Ờ đó, tôi bội bạc thế đấy.
- Em nhất quyết không nhận mình đã tỏ tình với anh phải không?
- Điên quá đi, đã bảo tôi không tỏ tình với anh mà. Tôi đâu có điên đâu.
- Được, anh chứng mình cho em thấy. Đến lúc đó không được chối đó nha.
- Chứng minh đi, không chứng minh được thì anh còn thua cả cái *** hình con rùa .
- Nhìn con số 318 này đi. Em có biết ý nghĩa của con số 318 này hay không?
- Thì là sinh nhật của anh. Anh sinh ngày 31 tháng 8 mà.
Như Nguyệt nói xong thì giật mình, hôm nay đâu phải là 31 tháng 8, bánh sinh nhật đâu phải . Viễn Hinh thấy Như Nguyệt bối rối thì mĩm cười nói:
- 3 x 1 x 8 = 24 => 24 giờ em nghĩ về anh.
- 3 + 1 + 8 = 12 => 12 tháng , em nhớ anh.
- 8 – 3 – 1 = 4 => 4 mùa em nhớ anh.
- ( 8 + 1 ) : 3 = 3 => 3 ngày: Hôm qua, hôm nay, ngày mai em yêu anh.
- Rõ ràng em đã tỏ tình với anh mà, giờ em còn dám chối nữa hay không?
Như Nguyệt lúc này biết mình mắc lừa tụi bạn, cô lườm mắt nhìn về chỗ trốn của bọn họ, nhưng trong phòng tối, cô chẳng thể biết đích xác chỗ nào để lườm. Đầu óc linh hoạt, Như Nguyệt bèn cười cười, đẩy cái bánh kem lên tay Viễn Hinh bảo:
- Biết ba một tám là gì hay không? Có nghĩa là “Bạn mà thôi”. Là bạn đó, là bạn…
Viễn Hinh thấy Như Nguyệt nói vậy thì thấy buồn, chẳng buồn thổi nến, đặt bánh kem lên cái bàn gần đó, cậu quay lưng bỏ đi sau khi nói:
- Thôi bỏ đi, coi như chưa nói gì.
Như Nguyệt thấy Viễn Hinh bỏ đi thì luýnh huýnh, bèn lên tiếng:
- Thật ra 318 là 3 tiếng, 8 chữ, 1 ý nghĩa …
Viễn Hinh bèn quay người lại chờ đợi Như Nguyệt nói. Như Nguyệt ấp úng không biết nên nói sao, cô bè nói:
- Ý nghĩa là em đùa đấy. Haha, đủ 3 tiếng, 8 chữ, 1 ý nghĩa.
Viễn Hinh chau mày, chờ đợi Như Nguyệt nói tiếp, nhưng như Nguyệt chỉ cắn môi rồi im lặng. Thất vọng lần nữa quay lưng đi.
- Này…
- 318 có nghĩa là 3 từ 8 chữ 1 ý nghĩa: I LOVE YOU. Em yêu anh.
- Em không đùa anh chứ – Viễn Hinh quay lại nhìn cô hỏi nghiêm túc.
- Không đùa.
- Yeahhhhhh – Viễn Hinh reo lên rồi lao đến ôm chầm lấy Như Nguyệt đầy vui sướng.
Bạn bè cùng lúc hùa ra tung pháo giấy chúc mừng hai người, rồi cùng reo lên:
- Hôn đi hôn đi…
Trong sự xấu hổ của Như Nguyệt, Viễn Hinh cúi đầu hôn cô, trong sự hò reo của bạn bè.
==== The End ====
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc