Hello Cô Ma Nữ - Chương 16

Tác giả: Mộc Thất

“Con gái, con ngủ cũng đã năm năm rồi!”
Đường Đinh khó hiểu nhìn người phụ nữ trước mặt, mở miệng muốn nói chuyện nhưng cổ họng khô khốc vô cùng, không thể phát ra một thanh âm hoàn chỉnh.
Người phụ nữ vội vàng trấn an, cầm tay Đường Đinh vỗ về nói: “Con gái, con vừa mới tỉnh lại, trước hết không nên nói chuyện, cứ điều dưỡng cơ thể cho thật tốt đã, lát nữa ba sẽ tới thăm con.”
Ba cô?
Đường Đinh trong nháy mắt bị dọa, người phụ nữ này chẳng lẽ là mẹ cô? Rốt cuộc linh hồn cô đã bám vào trên người của ai? Tình huống hiện tại là sao?
Trong lòng có trăm loại rối rắm, nhưng không có cách nào khiến cơ thể động đậy, Đường Đinh chỉ có thể chờ khôi phục lại, đến lúc đó mới có thể nghe chút chuyện liên quan đến cô.
Trải qua ba, bốn ngày chuyên tâm điều trị, Đường Đinh đã lấy lại một chút sức lực, có thể từ từ ngồi dậy nhưng muốn giống như người bình thường có thể đi chạy nhảy thì vẫn còn cần một khoảng thời gian. Ở ngày đầu tiên có thể nói chuyện, Đường Đinh liền nói mình bị mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ rõ, bác sĩ đã làm rất nhiều kiểm tra nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Cha mẹ của cơ thể này vài ngày sau thì cũng suy nghĩ theo một hướng khác, cảm thấy con gái có thể tỉnh lại thì đã nhờ ơn trời phù hộ rồi, mất trí nhớ thì có gì lớn lao, bọn họ có thể tỉ mỉ kể lại cho cô nghe, có thể khôi phục lại trí nhớ vẫn là tốt nhất, còn nếu như không thể, có khi trí nhớ không phục hồi cô có thể sống vui vẻ hơn.
Vì vậy, Đường Đinh cũng có thể biết được đại khái tình huống trước mắt.
Chủ nhân của cơ thể này tên là Diêu Song Song hai mươi tư tuổi, cô còn có một anh trai hơn mình ba tuổi tên là Diêu Đạm, mẹ là chủ gia đình, ba làm ở văn phòng bất động sản nhưng hình như cũng có kinh doanh thứ khác nữa. Năm năm trước khi cô vừa tốt nghiệp trung học, trên đường trở về sau khi đi du lịch thì bị tai nạn ô tô, trải qua quá trình chữa trị lại biến thành người thực vật, mà ngày cô tỉnh lại là sau một tháng ngày cô biến mất trước mặt Tống Gia Diễn. Cô còn đang ở thành phố A, không biết anh có trở lại nơi này hay không, dù sao quê anh cũng là ở thành phố C.
Đường Đinh nhìn bộ dáng Diêu Song Song, ngũ quan thanh tú, khi cười còn lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Tuy nhiên, vì cô đã “ngủ” năm năm nên làn da có chút trắng bệch tái nhợt, thân thể cũng quá gầy gò, cả người vô cùng thiếu sức sống.
Mỗi ngày mẹ Diêu đều ở trong bệnh viện chăm sóc Đường Đinh, giúp cô ăn những thức ăn lỏng, Diêu Đạm cũng bắt đầu thường xuyên đến thăm cô sau khi tan làm, thỉnh thoảng còn đem tới cho cô một ít sách, phim ảnh để giải sầu. Ba Diêu mặc dù không đến thường xuyên nhưng mỗi lần đến đều mang theo túi lớn túi nhỏ, đủ mọi loại đồ mà mỗi lần đến là ở suốt cả ngày. Trong một tháng thân cận với người nhà họ Diêu, Đường Đinh dần dần đón nhận thân phận mới cùng người nhà mới của mình, điều duy nhất không bỏ được chính là Tống Gia Diễn. Cũng không biết hiện tại anh thế nào, có đau lòng vì cô hay không, đang ở thành phố C hay đã trở về thành phố A, có nhớ ăn cơm đầy đủ hay không, đã có bạn gái mới chưa….
Đinh nhìn ra đường phố vắng vẻ ngoài cửa sổ miên man suy nghĩ, mãi cho đến khi Diêu Đạm gọi cô mới hồi phục lại tinh thần. Lặng lẽ thở dài, quên đi, bây giờ điều cần nhất vẫn là phục hồi lại cơ thể.
“Song Song, qua một tháng nữa là em có thể về nhà, đến lúc đó chỉ cần tới bệnh viện kiểm tra định kì là được.” Diêu Đạm ngồi ở trước giường bệnh, vừa gọt táo vừa nói: “Mẹ về nhà lấy quần áo, tối nay sẽ tới. Chờ em có thể ăn được những thứ khác, anh sẽ mang đến cho em món bánh ngọt mousse em thích nhất….”
“Em thích ăn bánh mousse nhất?” Đường Đinh nghiêng đầu nhìn Diêu Đạm.
“Ừ!” Diêu Đạm cười một tiếng, mắt mị mị, “Thực ra em thích ăn đồ ngọt nhất, đặc biệt là những loại điểm tâm hay bánh ngọt nho nhỏ đáng yêu, lúc tâm tình không tốt thì một lần ăn liền một đống. Cho nên lúc em học cao trung rất là mập mạp, sau này gầy đi một chút mới đẹp hơn. Đúng rồi, trong nhà còn có vài tấm ảnh cũ của em, lát nữa về nhà anh sẽ mang đến cho em xem.”
Đường Đinh vui sướng đồng ý, tiếp tục nghe Diêu Đạm nói những chuyện trước kia, cô đối với người anh trai mới này rất là có thiện cảm. Hai mươi lăm ngày sau, rốt cuộc Đường Đinh cũng ngồi trên xe lăn, được Diêu Đạm đẩy ra khỏi cửa chính bệnh viện. Nhà họ Diêu nằm trong khu chung cư Hương Dụ trên đường Thường Tân, cùng đường Vô Thường, một cái Đông, một cái Tây cách nhau.
Ở nhà mấy ngày, nhân ngày thứ bảy, bọn họ mang Đường Đinh ra ngoài mua sắm, nói quần áo của cô cũng đều đã quá lỗi thời, phải mua mấy bộ quần áo ở nhà cùng mấy bộ quần áo đi ra ngoài mới được. Đường Đinh không khỏi cảm thấy buồn cười, cái này….cô phải ngồi xe lăn ít nhất cũng hơn nửa năm nữa, quần áo mặc được là được rồi, đâu cần chú ý đến đẹp đẽ, sang trọng nhiều như vậy, nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý, đại khái là bọn họ muốn mang cô ra ngoài cho khuây khỏa.
Bọn họ đi đến khu vực trung tâm thương mại náo nhiệt nhất trong thành phố, trên đường dòng người chuyển động không ngừng. Đường Đinh ngồi trên xe lăn đều bị người qua đường tò mò nhìn vào một chút. Cùng đi với người nhà mới, cùng cười cười nói nói với nhau, lại bị người khác nhìn chăm chăm, Đường Đinh bỗng có cảm giác không thật. Trước kia cô làm quỷ quá lâu, đã quen với việc người ta không chú ý tới, quen với việc lẩm bẩm một mình, đã quen với việc xuyên thấu qua người khác…
Bây giờ, cô thực sự đã trở thành người, lại có một chút không thích ứng được. Đường Đinh cúi đầu tự giễu, cười nhạt một tiếng.
Đi thang máy lên tầng hai, tầng này bán đủ các loại nữ trang, các ma-nơ-canh trong tủ đều mặc những bộ trang phục mới nhất của mùa hè năm nay, mặc dù cũng có những bộ áo khoác tay dài nhưng cũng không nhiều lắm.
Mẹ Diêu quen thuộc đi đầu về phía bên phải, chỉ vào một cửa hàng được trang trí đơn giản bởi một chuỗi các từ tiếng Anh, nói: “Con gái, trước kia con đều mua quần áo ở đây, có muốn vào xem một chút không?”
Đường Đinh gật đầu, nhưng không nghĩ tới vừa vào cửa đã nhìn thấy một người không muốn nhìn thấy nhất – Phương Á Hi.
Sau khi Phương Á Hi thấy bọn họ còn rất nhiệt tình đi tới, đưa tay ra cười nói: “Xin chào, ông Diêu, bà Diêu.”
Ba Diêu bắt tay Phương Á Hi cười nói: “Thật trùng hợp! Cô Phương, không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Phương Á Hi hơi lúng túng, gật gật đầu, “Tôi đến xem quần áo một chút….”
Nói xong, cô ta nhìn đến phía sau Diêu Đạm đang đẩy xe lăn cho Đường Đinh. Dường như nhận ra tầm mắt của cô ta, ba Diêu chỉ vào hai người giới thiệu, “Đây là con trai và con gái của tôi.”
Thấy ba Diêu không nói nhiều, Phương Á Hi cũng không hỏi tiếp nữa, chào hỏi một chút rồi đi luôn.
Mẹ Diêu quay đầu lại liếc nhìn, giật nhẹ áo ba Diêu hỏi: “Cô gái ấy là ai vậy? Nhìn rất…”
“Người của văn phòng luật sư, lúc khai mạc đại hội cổ đông có gặp qua mấy lần, bất quá bây giờ đã từ chức, làm sao?”
“Không có, chỉ cảm thấy cô ta rất xinh đẹp, nhưng không biết vì sao nhìn vào lại không thoải mái….”
Ba Diêu “A” một tiếng: “Em quản cô ta nhiều như vậy, đây cũng không phải là bạn gái của con trai mình.”
Mẹ Diêu trừng mắt liếc ba Diêu một cái, xoay người đối với Diêu Đạm nói: “Hiện tại con có bạn gái chưa? Nếu không có cũng không được tìm một người như vậy mang về, gặp gỡ cũng không?”
Diêu Đạm bĩu môi gật đầu, Đường Đinh ở một bên thầm vui, không ngờ ánh mắt nhìn người của mẹ Diêu lại chuẩn như vậy.
Một thứ bảy của hai tháng sau, vì ba Diêu và mẹ Diêu đi tham dự một cuộc gặp gỡ bạn thân nên Diêu Đạm phải gánh nhiệm vụ khó khăn là đưa Đường Đinh đến bệnh viện kiểm tra.
Gần tới tháng bảy, thành phố A bước vào những ngày nóng bức nhất, không giống với những ngày mát mẻ thời gian trước. Tuy nói trong bệnh viện có điều hòa nhưng sau khi Đường Đinh hoàn thành xong các bài kiểm tra, cả người cô cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Diêu Đạm lôi một chiếc khăn tay từ trong túi mẹ Diêu đưa cho Đường Đinh, nói: “Lau tay đi! Anh dẫn em đi ăn nhé?”
Thân thể này của Đường Đinh đã ngủ ở trong bệnh viện suốt năm năm, về mặt sinh lý thì đã là một cô gái hai mươi tư tuổi, nhưng Diêu Đạm lại không nghĩ như vậy. Anh cảm thấy em gái trước mắt mình như vẫn đang ở tuổi mười tám, đương nhiên anh sẽ cư xử với cô như đối với một đứa con nít. Mặc dù cô làm nũng với anh, đòi anh ăn gì uống gì, anh cũng chưa bao giờ từ chối hay cảm thấy khó hiểu, thậm chí còn chủ động đưa ra đề nghị.
Diêu Đạm đưa cô đến một quán ăn cách đó không xa, vẻ mặt Đường Đinh vô cùng thích thú. Cửa kính ra vào bằng thủy tinh được dùng phấn màu viết đầy những chữ nho nhỏ, trên bệ cửa sổ trang trí vài chậu hoa nhài đã nở rộ, hương thơm đến mê người. Vừa bước vào, Đường Đinh đã ngửi thấy một mùi hương hoa sữa nồng nàn, người bên trong không nhiều, bài trí của quán mang phong cách rừng núi, nhìn vô cùng thích thú. “Daniel, sao hôm nay anh tới rất sớm vậy?” Người ở quầy kia vốn đang rất bận rộn, nhưng vừa thấy bọn họ bước vào thì ngẩn ra, sau đó liền giao việc cho người khác, đi tới bên cạnh bọn họ cười nói.
“Eve, trước kia đều là lúc tan tầm mua đồ mang đi, nhưng hôm nay là cuối tuần nên tôi đặc biệt dẫn em gái mình tới.”
Nghe anh nói một hồi, Đường Đinh liền hiểu ra mấy món điểm tâm lúc trước Diêu Đạm mang về cho cô đều mua từ quán này, có vẻ như hai người này rất thân nhau.
Eve nhìn Đường Đinh gật đầu một cái, dẫn hai người tới chỗ cửa sổ phía sau tầng một, thuận tiện đưa cho bọn họ một cuốn menu, chọn ra mấy món nhìn trong hình trông thật ngon cùng mấy món bình thường hay ăn rồi khép lại. Người vừa đi, Đường Đinh ghé hai tay vào trên bàn, hứng thú hỏi Diêu Đạm, “Anh, làm thế nào anh lại tìm được một nơi như thế này?”
“Eve là bạn học thời đại học của anh. Mặc dù cả hai đều học tài chính nhưng Eve lại muốn mở một cửa hàng như thế này. Sau khi tốt nghiệp đại học còn ra nước ngoài học hai năm làm bánh kem. Em cảm thấy ngon không?”
“Ăn rất ngon, ăn ngon ૮ɦếƭ mất.”
Diêu Đạm cười cười, chỉ vào mũi Đường Đinh: “Mèo tham ăn!”
“Diêu Đạm, thật không ngờ lại có thể gặp anh ở chỗ này!”
Đường Đinh vừa đem một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng thì nghe được những lời này, ho khan một tiếng đến suýt nghẹn, phải uống một ngụm trà sữa lớn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Vỗ *** một cái, quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng, không biết cô ta là âm hồn không tan hay là ông trời không có mắt, tại sao cứ liên tục gặp phải cô ta vậy?
“Song Song, sao ăn nhanh như vậy để bị nghẹn, không sao chứ?” Diêu Đạm đưa tay ra dùng khăn giấy lau sạch vụn bánh trên khóe miệng Đường Đinh, sau đó mới quay lại gật đầu chào hỏi Phương Á Hi.
Nói chuyện vài câu, thấy thái độ của Diêu Đạm lạnh nhạt, Phương Á Hi có chút buồn bực, muốn tiếp tục nói chuyện nhưng dường như cô ta cảm thấy mất mặt nên đành phải lúng túng cười cười tìm cớ rời đi.
Cơ thể Đường Đinh hơi nghiêng về phía trước, thấp giọng hỏi: “Anh à, không phải mẹ nói cô gái kia tâm địa bất chính sao?”
“Anh cũng không kết giao với cô ấy, em lo lắng cái gì chứ hả?”
Đường Đinh nhe răng: “Lo lắng anh bị lừa! Em có thể nhìn ra cô ta có tình ý với anh!”
Nhẹ nhàng vỗ trán Đường Đinh, Diêu Đạm nhếch miệng: “Em vẫn nên tự lo cho mình thì tốt hơn! Có một số việc anh không nói cũng không có nghĩa là anh không biết.”
Diêu Đạm nói để cho Đường Đinh yên tâm, người anh trai mới này đối với cô rất tốt, cô không muốn anh bị người phụ nữ Phương Á Hi kia đùa giỡn. Cô đã bị ngã một lần, đã từng bị thương một lần, thậm chí còn phải hi sinh cả tính mạng mình, vì thế cô không muốn những người bên cạnh mình lại phải gặp những thứ mà cô đã trải qua. Nhưng Phương Á Hi lại không phải là người dễ dàng buông tay, xem ra cô cần phải ngoài sáng trong tối nhắc nhở Diêu Đạm không được để tâm tới cô ta mới được.
Hơn một năm sau.
Gần tới Tết, gần như tất cả các trung tâm thương mại đều xúc tiến các chương trình khuyến mãi giảm giá. Trên đường phố, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Trường học đã sớm bắt đầu vào kì nghỉ đông, những cuộc tụ hội bạn học cũ, những bữa tiệc sinh nhật làm cho các quán bar, KTV cực kỳ sôi động. Cho dù là ban ngày, các tấm biển quảng cáo đèn neon vẫn lóe lên đủ mọi loại màu sắc.
Tống Gia Diễn cố gắng thoát ra khỏi khu vực nóng bức ngột ngạt đến này đi ra ngoài, bước nhanh tới cửa chính. Gió tạt vào trên mặt đau như kim châm, không khí lạnh lẽo, anh kéo mũ lên, hít thở thật sâu mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.
Đây là một cuộc họp lớp cũ, Tống Gia Diễn vẫn luôn cho rằng trong đám bạn học chung thời đại học chỉ có mình anh ở thành phố A. Mãi đến tháng ba năm ngoái, sau khi cái tên đại ngốc Phương Niệm đi công tác từ thành phố C tới tìm anh, anh mới từ từ biết được có một vài bạn học cũng ở gần chỗ này.
Tống Gia Diễn hợp tác cùng Phương Niệm mở một phòng làm việc, nhận một vài trò chơi khó luyện, lập trình các loại nhiệm vụ. Kế hoạch là trước tiên ổn định tài chính cùng chiêu mộ một số nhân tài, sau đó mới bắt đầu tiến hành tự thiết kế một trò chơi online 3D riêng. Mặc dù kế hoạch chưa đạt được như dự định, nhưng phòng làm việc của Tống Gia Diễn cùng Phương Niệm trong miệng các tay chơi vẫn có chút danh tiếng.
Buổi họp mặt hôm nay là do Phương Niệm tổ chức, tất cả mọi người sau khi high xong đều chuẩn bị về thành phố C mừng năm mới.
“Làm sao vậy?” Chẳng biết từ lúc nào Phương Niệm cũng đã chạy ra, cười hì hì quàng cổ Tống Gia Diễn hỏi.
Nhìn dòng người đi lại trên đường phố, Tống Gia Diễn không khỏi buồn lòng, lấy bao TL từ *** ra, ngậm một điếu ở trên môi, rồi châm lửa. Đây là thứ sau khi Đường Đinh biến mất anh học được.
“Hóng gió, bên trong ngột ngạt muốn ૮ɦếƭ.”
“Này, không nên ở bên ngoài quá lâu! Tốt xấu gì cậu cũng nên giúp tôi uống chút R*ợ*u!” Vỗ vỗ vai anh, cùng đứng một lúc, Phương Niệm mới trở vào bên trong.
Sau một tuần tới thành phố A nương tựa Tống Gia Diễn, Phương Niệm liền phát hiện nhiều lúc anh không bình thường, so với lần gặp mặt trước trông anh tinh thần sa sút hơn rất nhiều, tính tình cũng trầm hẳn đi. Hỏi anh xảy ra chuyện gì cũng không nói, quan sát vài ngày thấy không có dấu hiệu bệnh u buồn linh tinh, Phương Niệm mới an tâm hơn, cũng không hỏi thêm nữa. Trải qua một năm điều trị, Đường Đinh đã có thể hoạt động lại gần giống như người bình thường. Hôm nay, cả nhà bọn họ đã hẹn cùng nhau đi đến một nhà hàng mới mở ăn cơm, nhưng ba Diêu lại phải tham gia cuộc họp cổ đông ở văn phòng luật sư, Diêu Đạm vẫn còn phải đi làm, cách giờ anh tan tầm còn những hai tiếng đồng hồ, cách thời gian anh chính thức nghỉ Tết còn đúng một ngày.
Thấy đã gần đến giờ hẹn, Đường Đinh sửa soạn quần áo cho tốt rồi kéo Diêu mẹ ra cửa.
Xuống xe gần văn phòng luật sư, trong lúc đứng chờ đèn xanh, trong đám người đối diện bên kia đường, Đường Đinh thấy Tống Gia Diễn.
Anh cúi đầu nhìn không rõ biểu cảm, mặc quần jean rộng cùng một chiếc áo khoác có mũ dày màu đậm, còn quàng một chiếc khăn kẻ caro, tóc dài hơn một chút, đang nói chuyện với một người đàn ông bên cạnh nhìn có chút quen mắt.
Vài giây trôi qua, đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Tống Gia Diễn cười cười nói nói đi về phía cô, mẹ Diêu cũng kéo cô đi về phía bọn họ. Đoàn người giao nhau, ánh mắt Đường Đinh nhìn Tống Gia Diễn không chớp, mà anh ngay cả một cái liếc mắt cũng không dừng lại trên người cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc