Hello Cô Ma Nữ - Chương 14

Tác giả: Mộc Thất

“Tống Tống!” Tô Tử Tiêu vửa bước ra khỏi cửa nhà trọ, Đinh Đinh đã cười hì hì bay tới trước mặt Tống Gia Diễn nói: “Tại sao anh không cho Tô Tô biết em đang ở ngay phía trên cậu ấy chứ?”
“Em muốn ૮ɦếƭ à?! Vừa mới nhớ lại đã muốn cho người ta biết sự tồn tại của mình? Cẩn thận bị người ta tìm một đạo sĩ đi bắt em, giống như là Bạch nương tử đó.”
“Tống Tống, bắt Bạch nương tử không phải là đạo sĩ mà là hòa thượng, hơn nữa nàng ấy là yêu, còn em là ma, vẫn có chút khác nhau mà!” Đinh Đinh nói lớn hơn. *Bạch nương tử: Bạch Tố Trinh trong Bạch xà – Thanh xà
Tống Gia Diễn trừng mắt nhìn Đinh Đinh, lặng lẽ đem bát bỏ vào bồn rửa, bắt đầu rửa chén: “Em tha cho anh đi, nhìn anh chịu thua như vậy có phải rất thích hay không?”
“Nào có, nào có!” Đinh Đinh vòng tay qua cổ anh, khẽ dựa vào, “Tống Tống, anh thật tốt…”
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Đường Đinh và Tống Gia Diễn vẫn luôn cho rằng bọn họ sẽ cứ tiếp tục cuộc sống như vậy, giống như trước đây, thay đổi duy nhất là Đường Đinh tìm lại được ký ức mà thôi. Tuy nhiên, cô dần dần phát hiện ra cơ thể mình của mình dường như xảy ra chút thay đổi, không thể nói rõ là loại cảm giác gì, cũng không biết là tốt hay xấu.
Đường Đinh không dám nói cho Tống Gia Diễn biết, sợ anh lo lắng cũng sợ anh sẽ suy nghĩ nhiều. Trước đây, lúc Đường Đinh quyết định sống cùng với Tống Gia Diễn, cô nghĩ mình là một con ma, có thể ở bên anh đến suốt đời, cho đến khi anh ૮ɦếƭ thì mới thôi. Trong kết cục của hai người, ít nhất anh còn tốt. Thỉnh thoảng cô có thể không chú ý đến cảm nhận của bản thân, nhưng cô sợ mình sẽ biến mất trước mặt anh, cô sợ mình sẽ hồn bay phách tán, không để lại chút dấu vết nào.
Nếu như có một kết cục như vậy, anh sẽ ra sao đây?
“Tống Tống, có thể tải GV bản không bị kiểm duyệt giúp em không?”
“Em nói lại lần nữa, em nói em muốn cái gì cơ?” Tống Già Diễn ngồi trước máy tính, ngón tay đang lướt nhanh chợt dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn vẻ mặt chân chó của cô ma nữ.
“Tống Tống, chính là cái đó……” Đinh Đinh híp mắt cười.
“Không thể, không được, không cho phép!” Tống Gia Diễn quả quyết chen vào, ngón trỏ chỉ vào Đinh Đinh, thiếu chút nữa xuyên thấu, “Kỹ thuật của anh không phải là để giúp em làm cái đó, em nghĩ cũng không được nghĩ!”
Nói xong, Tống Già Diễn thở phì phì tiếp tục làm việc trên máy tính, Đinh Đinh trợn mắt lườm anh một cái, bay ra khỏi phòng.
Chưa tới mấy phút, cảm thấy khẩu khí vừa rồi của mình nói hơi nặng, Tống Gia Diễn chột dạ nhìn ra bên ngoài kêu: “Đinh Đinh, nếu không anh tải phim hoạt hình cho em nhé? Em muốn xem “Sói Xám và Cừu Vui Vẻ” hay là “乃út sáp màu Tiểu Tân’?”
“Đều không muốn!!”
Kéo rèm cửa sổ ra, vốn định mở cửa sổ ra để thay đổi bầu không khí trong phòng, nhưng mà ngay khi ánh mặt trời kia chiếu vào, Đinh Đinh đột nhiên phát hiện bàn tay mình dần dần trở nên trong suốt, cô gần như có thể nhìn xuyên thấu qua lòng bàn tay đồ vật bên kia. Trong lòng cả kinh, cô kéo thật nhanh rèm cửa lại, bay nhanh vào trong phòng bếp trốn, chỉ sợ Tống Gia Diễn nhìn thấy. Mãi cho đến khi tay khôi phục lại trạng thái bình thường, trong lòng mới hơi thả lỏng.
Chờ tới lúc mặt trời gần lặn, Đinh Đinh xông vào thư phòng gọi một tiếng liền bay ra ngoài, chờ tới lúc Tống Gia Diễn đứng dậy đuổi theo ra ngoài hỏi thì đã không thấy cô.
Đôi vợ chồng ma nhà họ Trương ở tại lầu năm, tòa nhà thứ ba của khu D, lúc Đinh Đinh đến thì bọn họ đang cãi nhau cũng bởi vì anh Trương quên mất ngày kỉ niệm ngày cưới của bọn họ.
“A, Đinh Đinh tới à!” Chị Trương ánh mắt sắc liếc chồng một cái, chào hỏi Đinh Đinh đang ngoài cửa sổ.
Đinh Đinh nhếch miệng cười cười, bay tới trước mặt bọn họ, hai tay chắp lại, khẩn trương nói: “Anh chị, hôm nay em tới là muốn hỏi một chút việc.”
“Em cứ hỏi!”
“Em cảm thấy cơ thể gần đây không bình thường.” Nói xong, Đinh Đinh đưa tay ra, “Lúc trước bị ánh mặt trời chiếu vào, bỗng nhiên trở nên trong suốt, sau đó mới từ từ trở lại bình thường. Anh chị nói xem, nếu em bị ánh mặt trời chiếu vào nhiều hơn có khi nào sẽ bị biến mất hay không?”
Chị Trương thoáng cười, “Đinh Đinh ngốc, em cũng không phải là quỷ hút máu. Chỉ có điều, em vẫn phải chú ý nhiều hơn một chút. Chuyện này bọn chị cũng chưa bao giờ trải qua nên cũng không biết rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Để chị đi hỏi những người khác xem sao, có tin tức gì thì sẽ báo cho em biết ngay.”
“Vâng, cảm ơn anh chị nhiều.” Đinh Đinh cảm kích nói, sau khi ngồi nói chuyện một chút, trong lòng cô vẫn thấp thỏm nhưng vẫn đi về.
Thấy Đinh Đinh trở về, Tống Gia Diễn vừa ăn cơm bên bàn trà vừa hỏi: “Đi tìm chị Trương tán gẫu sao?”
“Vâng, lúc em tới bọn họ còn đang cãi nhau về chuyện ngày kỉ niệm ngày cưới kìa.” Đinh Đinh ghé đến bên bàn trà nhìn Tống Gia Diễn ăn cơm, cô đột nhiên hỏi: “Tống Tống, anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt như thế nào không?”
Nuốt cơm trong miệng xuống, Tống Gia Diễn nói: “Đương nhiên, anh lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy ma, anh làm sao có thể quên được ngày đó chứ?”
“Vậy anh phải nhớ cho thật kỹ, ngàn vạn lần cũng không được quên.”
“Được.” Tống Gia Diễn cưng chiều cười, kéo dài thanh âm trả lời, vuốt tóc Đinh Đinh.
Hẹn hò hơn nửa tháng, Tống Gia Diễn tuy nói rằng hơi vô tâm nhưng cũng phát hiện ra một chút điểm khác thường của Đinh Đinh, làm cho bản thân cũng tự nhiên cảm thấy rối rắm. Lúc trước, cứ hai tuần hai người đi siêu thị một lần, hiện tại cô chỉ muốn đi một lần một tuần, hơn nữa mỗi lần mua đồ đều đem tủ lạnh nhét thật đầy, cứ như sợ anh ૮ɦếƭ đói vậy.
Trước kia cô luôn ở bên cạnh anh, theo anh đi chơi, đi xem phim, hiện tại thỉnh thoảng hai ba ngày cô lại biến mất một lúc, có lúc sẽ báo trước cho anh biết, có lúc lại không. Ngày trước, đầu cô dường như so với người ta thiếu một nửa, cả ngày không chịu để tâm, bây giờ trong lòng hình như lại ẩn giấu rất nhiều chuyện, thỉnh thoảng nhìn cô lại thấy một bộ dáng lo lắng ưu tâm, hỏi cô thì cô lại la hét là không có việc gì.
Thật sự Tống Gia Diễn không nghĩ ra rốt cuộc Đinh Đinh gặp phải chuyện gì nữa.
Mọi ngày vào lúc này, Tống Gia Diễn sẽ đi ngủ trưa, nhưng không hiểu sao hôm nay trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn. Vò vò tóc, từ trên giường ngồi dậy, anh vẫn nên đi viết chương trình kiếm tiền tốt hơn.
Lúc đi tới cửa vừa muốn xoay tay nắm, anh chợt nghe thấy tiếng nói chuyện. Tống Gia Diễn nhíu mày nhẹ nhàng mở hé cửa, hình như là chị Trương đến tìm Đinh Đinh.
Ý định ra ngoài của Tống Gia Diễn đột nhiên thay đổi, anh liền ghé sát tai lại khe cửa, có lẽ anh có thể nghe được một số chuyện liên quan đến nguyên nhân gần đây Đinh Đinh khác thường không chừng.
“Đinh Đinh, thời gian này em không nên tiếp xúc với ánh mặt trời thì tốt hơn. Tuy tình huống hiện tại của em chưa rõ ràng lắm, không biết có phải là do ánh mặt trời gây ra hay không nhưng tốt nhất là vẫn nên để ý một chút.”
“Chị, chị xem có phải em nhạt đi rất nhiều không? Gần đây làm chuyện gì hình như cũng đều giống như lúc em mới gặp Tống Tống, phải nhìn rất nghiêm túc em mới có thể cầm được đồ vật lên, thực sự rất khó khăn.”
“Đinh Đinh, đừng lo lắng, chị đã nhờ người đi hỏi, sẽ tìm được biện pháp giải quyết. Chúng ta đã là ma rồi còn có thể có tình trạng nào tồi tệ hơn nữa chứ?! ૮ɦếƭ thì cũng đã ૮ɦếƭ….”
“Em chỉ sợ ngay cả làm ma cũng không được làm…”
“Em chỉ sợ ngay cả làm ma cũng không được làm.”
Tống Gia Diễn lùi về phía sau mấy bước, lặng lẽ đứng ở sau cửa không nghe tiếp nữa. Đại não dường như không còn hoạt động, mất đi khả năng hiểu được lời nói của Đinh Đinh.
Anh quay lại giường nằm, nhắm mắt giả bộ như mình còn đang ngủ.
Không phải anh đang nằm mơ chứ? Mắt vừa nhắm lại mở ra, sau khi tỉnh lại thì sẽ phát hiện tất cả những thứ vừa rồi chỉ giấc mộng, chị Trương không tới tìm Đinh Đinh, Đinh Đinh cũng không nói câu khó hiểu kia.
Tất cả đều là anh đang mơ mà thôi, không sai, nhất định là anh vừa nằm đã ngủ mơ, là giấc mơ….
Năm phút sau, Tống Gia Diễn mở mắt, lặng lẽ xuống giường, khe cửa trong “mơ” kia vẫn còn đang mở.
Tống Gia Diễn ngẩn người, chợt mở cửa ra, hai ma nữ trong phòng khách sợ hãi nhìn anh. Hai bên đều căng thẳng, không dám mở miệng nói chuyện, kết quả là chị Trương cười khan một tiếng, bỏ lại một câu “Tạm biệt!” rồi bay đi luôn.
“Tống, Tống Tống, không phải anh đang ngủ trưa sao?”
“Vậy, nếu anh không ngủ trưa, em sẽ không nói những lời này ở nhà?”
“Hả?” Đinh Đinh có chút chột dạ sờ sờ mũi.
Tống Gia Diễn tiến đến gần mấy bước, “Em nói ‘Ngay cả ma cũng không làm được’ là ý gì?”
“Tống Tống….”
“Anh chỉ biết em có chuyện gạt anh, nhìn hành động mấy ngày nay của em là anh đã biết, làm sao không nói cho anh?!”
“Nói cho anh biết thì có tác dụng sao?! Anh có thể làm em không biến mất khỏi thế giới này sao? Em sợ anh lo lắng, chỉ là em không ngờ được tình huống ngày càng tệ hơn thôi…” Đột nhiên bị quát, Đinh Đinh trở nên tức giận, giọng nói cũng cao hơn nhưng ngay sau đó dần dần yếu ớt, đầu cúi xuống thấy không rõ biểu cảm.
Tống Gia Diễn cẩn thận quan sát Đinh Đinh, nhớ lại hình dáng cô lần đầu tiên gặp mặt, thật sự trở nên trong suốt hơn rất nhiều, nếu cứ tiếp tục một khoảng thời gian nữa, nói không chừng khi anh chỉ nhìn thoáng qua sẽ cho rằng Đinh Đinh không ở đó.
Tống Gia Diễn thở dài, Đinh Đinh nói rất đúng, quả thật anh không có biện pháp giải quyết vấn đề này, nhưng chẳng lẽ anh cứ như vậy, cái gì cũng không làm sao?
Ngồi xuống, Tống Gia Diễn ngẩng đầu nhìn Đinh Đinh nói: “Tìm được biện pháp nào chưa?”
“Chưa có!” Đinh Đinh lắc lắc đầu, “Anh Trương và chị Trương đều đã giúp em đi hỏi, trước mắt cũng chưa có thông tin nào hữu dụng cả…”
Tống Gia Diễn nôn nóng đi qua đi lại trong phòng khách, trong đầu hiện lên đủ loại ý tưởng kì quái, thậm chí ngay cả ý nghĩ mang Đinh Đinh lên chùa cùng bái cũng nghĩ ra… Chờ một chút, đền chùa?
“Đinh Đinh, em nói các em thành ma sợ nhất là người nào?”
“Ừm, đạo sĩ…”
“Vậy có phải đạo sĩ là người hiểu rõ bọn em nhất không?”
“Chắc là vậy!”
“Tốt! Anh đi gọi điện thoại, em chờ một chút!”
Đinh Đinh nhìn Tống Gia Diễn hưng phấn mà chạy vào phòng ngủ, trong đầu hiện lên đầy vạch đen còn thêm mấy dấu hỏi to bự.
Bạn bè của Tống Gia Diễn đều biết anh có một điều cấm kỵ không thể nói đến – gia đình anh.
Lúc mới quen biết anh hỏi nhà anh làm cái gì, Tống Gia Diễn luôn trưng ra vẻ mặt cứng ngắc tái xanh. Không lâu sau chủ đề này cũng được anh từ từ chuyển hướng, dần dần bọn họ cũng không có hỏi tới nữa, mặc dù tò mò muốn ૮ɦếƭ.
Bí mật mà Tống Gia Diễn vẫn luôn cố gắng che giấu sẽ được công bố vào ngày hôm nay, liên quan đến gia tộc nhà anh, đến cha mẹ anh. [Hậu trường: Tống Tống gạt lệ nói to: Anh hy sinh nhiều như vậy, Đường Đinh, sau này em dám làm chuyện có lỗi với anh, anh sẽ khiến em hồn bay phách lạc!!!"]
Thực ra tổ tiên nhà Tống Gia Diễn là đạo sĩ Can Mao Sơn lập nên. Tổ sư gia nhà họ Tống với khẩu hiệu “Diệt quỷ bắt yêu, siêu độ vong linh, định bảo gia đình, già trẻ không gạt” hành tẩu khắp chốn giang hồ, còn chơi được phong sinh thủy khởi, không phải là chỉ lừa gạt một chút tiền mà Tống Gia Diễn chính là hậu duệ của Tống gia đời thứ mười tám. Đáng tiếc Tống Gia Diễn lại không thừa nhận loại chuyện này, thanh niên thời khoa học hiện đại tiên tiến đầy khí phách như anh thì làm sao có thể để cho loại đạo sĩ Can Mao Sơn này phá hoại hình tượng được chứ.
Trước đây, Tống Gia Diễn chuyển từ thành phố C đến thành phố A có hai nguyên nhân. Thứ nhất là vì bị công ty nói xấu nên muốn đổi môi trường để tiếp tục làm việc, thứ hai là vì bị cha mẹ ép buộc kế thừa sự nghiệp gia tộc. Trong thời đại hiện nay, có cô gái nào muốn gả cho một người đàn ông làm nghề đạo sĩ? Chẳng lẽ thật sự muốn anh cùng đường, phải gia nhập vào đội ngũ gay sao?
Cho nên Tống Gia Diễn vẻ vang rời nhà dọn ra ngoài.
Vậy mà ngay lúc này vì Đinh Đinh mà Tống Gia Diễn lại lấy điện thoại bấm một dãy số luôn làm anh nhức đầu.
“Alo, ai vậy?”
“…” Tống Gia Diễn há hốc miệng, nhưng một chữ cũng không thể nói ra được.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó mới hét lên: “Thằng nhóc! Tôi biết là anh, anh lên tiếng cho tôi!!!”
“…Mẹ…mẹ…” Tống Gia Diễn run run.
Bỗng chốc mẹ Tống như tìm được quân địch, toàn bộ hỏa lực đều khai hỏa: “Tôi không phải là mẹ anh! Thằng nhóc, anh nói mấy tháng nay anh ૮ɦếƭ ở chỗ nào rồi?! Lại còn dám đổi số điện thoại, không thèm báo cho nhà một tiếng bình an, có phải anh nhất định phải khiến cho bố anh vẽ bùa nguyền rủa anh thì anh mới cam lòng hả?!!!”
“Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút TT^TT…”
“Bĩnh tĩnh cái đầu anh!!” Mẹ Tống quát một hồi rồi mới tự trấn an bản thân, hạ thấp giọng xuống tiếp tục nói: “Thằng nhóc anh mất tích lâu như vậy hôm nay gọi điện tới nhất định là có chuyện.”
Tống Gia Diễn gạt gạt lệ: “Thái hậu, người anh minh!”
Ngoáy ngoáy lỗ tai, Tống Gia Diễn ho nhẹ một tiếng nói: “Mẹ, con muốn hỏi một chút chuyện liên quan đến ma, cô ấy….”
“Con gặp ma?”
“Mẹ, sao âm thanh này lại có vẻ hưng phấn như thế? = =”
“Ma nữ hay ma nam?”
Tống Gia Diễn suy nghĩ một lát, kể từ khi tới thành phố A thì đã gặp mấy con ma, rút ra kết luận: “Đều có!”
Mẹ Tống im lặng, thấm thía nói: “Con trai à, cả nam cả nữ không tốt lắm….”
“…….”
Trách mắng một lúc lâu, Tống Gia Diễn mới để cho mẹ mình an tĩnh lại nghe xong lời mình nói. Mẹ Tống trầm tư hồi lâu không lên tiếng, hình như còn chạy đi tìm ba Tống nói chuyện.
“Con trai, hay là con mang ma nữ kia trở về nhà nói chuyện đi. Chuyện này qua điện thoại được không thể nói rõ ràng.”
“Được, vậy con đi nói với cô ấy một tiếng, sau đó sẽ đi mua vé máy bay.”
Cúp điện thoại, Tống Gia Diễn trở lại phòng khách, Đinh Đinh vẫn đang trong bộ dáng hai tay cứ quấn lại với nhau.
“Đinh Đinh, em theo anh về nhà một chuyến nhé?” Lời vừa nói ra khỏi miệng Tống Gia Diễn liền lúng túng, sao nghe giống như mời người yêu đi gặp người lớn vậy.
“Tại sao?”
“Thực ra thì nhà anh là một gia đình đạo sĩ, nói không chừng tình huống của em người nhà anh có biện pháp giải quyết.”
“Đạo sĩ?!” Đinh Đinh 囧, cẩn thận hỏi: “Anh chắc chắn em sẽ không bị người nhà anh hủy diệt trước nhân đạo chứ?”
Sau khi thật thật giả giả nói chuyện với chị Trương, Đinh Đinh theo Tống Gia Diễn lên đường trở về thành phố C.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc