Hầu Môn Kiêu Nữ - Chương 36

Tác giả: Đào Lý Mặc Ngôn

Chương 36: Ngoài ý muốn
- Ta cũng có thể chỉ điểm cho ngươi, chỉ là quan hệ phu thê, ta còn làm cho chính mình loạn thành một đoàn, không tư cách giáo ngươi.
Lão phu nhân cười chua xót:
- Nhị nha đầu, tùy duyên đi, nhân duyên...... Duyên phận tới tránh không được, dựa theo tính tình của ngươi, sống cùng ai cũng có thể trôi qua ngày lành. Trên đá Tam Sinh có khắc tên họ, nếu là ngươi, ngươi trốn không thoát, chớ có cưỡng cầu.
- Tôn nữ hiểu tổ mẫu muốn tốt cho tôn nữ.
Khương Lộ Dao cong khóe môi, nếu chỉ dựa vào duyên phận, mặc cho số phận, thì có chút bi quan.
Ở trước mặt lão phu nhân, đừng nói những việc này mới ổn, tổ phụ tổ mẫu hiểu lầm mâu thuẫn rất sâu......
Lão phu nhân đem hôn nhân biến thành cục diện riêng, đúng là không có tư cách dạy dỗ nàng, huống chi nàng cũng không thể cùng tổ mẫu nói đến những chuyện này.
- Ngươi nha, nếu không bị thiệt thòi, sẽ không suy nghĩ cẩn thận, trên đời này sao có thể mọi chuyện như tâm ý của ngươi?
Lão phu nhân nhìn ra Khương Lộ Dao không chịu nhận mệnh:
- Ta giúp ngươi nhìn đề điểm, so với một mình ngươi hồ nháo thì tốt hơn nhiều.
- Tổ mẫu.
- Được rồi, ngươi không cần ở trước mặt ta làm nũng, ta sợ lát nữa nương ngươi lại tới tìm ta đòi đồ tốt.
Lão phu nhân mỉm cười chọt chọt trán của Khương Lộ Dao:
- Không muốn chịu thiệt, lại dám tính kế trên đầu ta, như thế nào, nương ngươi chuẩn bị bạc làm của hồi môn cho ngươi không đủ dùng?
Khương Lộ Dao chỉ có thể hắc hắc ngây ngô cười:
- Người nới rộng ngón tay một chút, đã đủ cho mẫu thân tôn nữ vui sướng nửa ngày, gần đây tôn nữ phải nhìn ca ca đọc sách, còn muốn giúp tổ mẫu quản phụ thân, thật sự là không thể giúp mẫu thân kiếm bạc...Tổ mẫu cũng biết tính tình của mẫu thân tôn nữ, một ngày không có bạc ăn cơm cũng không vô, vì thân thể mẫu thân tôn nữ mà suy nghĩ, tổ mẫu a, người hào phóng một chút đi, đồ vật gì mà người không thích cứ việc đưa cho mẫu thân tôn nữ giúp người bảo quản.
- Quỷ nha đầu, thật sự là quỷ nha đầu, ta chưa thấy ai đòi đồ tốt lại còn đúng tình hợp lý như thế, ta cho nương ngươi thứ tốt, còn phải cảm kích ngươi?
- Ca ca cầu tiến, phụ thân ít gây hoạ, tổ mẫu cũng bớt lo nha, kỳ thật tôn nữ thà kiếm bạc, cũng không muốn quản bọn họ...
Khương Lộ Dao đầy bụng ủy khuất, nhưng hai má phấn nộn lại thỏa mãn hạnh phúc tươi cười:
- Người lại không vất vả nha, chính là giơ tay, là có thể kiếm mấy trăm lượng, còn tôn nữ trăm lo nghìn việc, nhìn mọi chuyện đều phải nhọc lòng, tổ mẫu, người nói xem tôn nữ có thể không thành thục sao?
Lão phu nhân cười khanh khách nha hoàn, ma ma canh giữ ở cửa cũng nghe thấy.
Đám hạ nhân hơi kinh ngạc, hầu hạ lão phu nhân nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe thấy chủ tử cười vui vẻ cao hứng như thế.
Nhị tiểu thư thật là lợi hại, khó trách nhị gia được ký danh đích tử.
Trên đường lớn, xe ngựa của Tần vương phi đi một đường thông suốt, chỉ cần không phải là thái tử phi cùng hoàng hậu đi ra ngoài, bất luận mệnh phụ triều thần gì cũng phải nhường đường cho Tần vương phi.
- Nguyên Hoa Cư đã thu thập thỏa đáng?
Tần Vương phi từ từ uống trà, dò hỏi Vương ma ma hầu cận bên cạnh, màn xe bị gió nhẹ cuốn động, từ trong khe hở có thể nhìn thấy người ngồi trên lưng ngựa là Triệu Đạc Dật.
Quân tử nhẹ nhàng chính là ý trung lang của rất nhiều thiếu nữ khuê các, Tần vương phi cong khóe miệng:
- Dật nhi cũng nên thành thân.
Trong xe ngựa bố trí đan xen quý phái, chương hiển Đại Minh đệ nhất danh môn phú quý.
Tần vương phi trang điểm nhẹ nhàng, mặc cũng không khoa trương, nhưng trên người nàng đeo mỗi một loại vật phẩm trang sức đều có lai lịch.
- Nô tỳ đã sớm an bài, không thể trì hoãn nghênh đón Biểu tiểu thư.
- Vương phủ có bí mật khó giữ không thể để nhiều người biết, thế tử vẫn luôn có khúc mắc với Anh nhi, ta thấy hôn ước với Vĩnh Ninh hầu phủ cũng sắp có hiệu lực, ta không muốn vì giữ Anh nhi ở vương phủ lại có cái gì nhiễu loạn, nói hạ nhân chú ý một chút, không nên nói lung tung, không được để thế tử biết.
Vương ma ma nâng mí mắt, lộ ra thần sắc ý nịnh nọt:
- Vương phi điện hạ, hãy yên tâm, điều không nên nói, nô tỳ ngàn vạn lần sẽ không để người truyền tới tai thế tử.
Tần vương phi vuốt ve tách trà, móng tay phản phất qua hoa văn trên tách trà:
- Ta cũng vì muốn tốt cho thế tử, tuy Anh nhi mọi thứ đều xuất sắc, dung mạo thanh lệ, nhưng thân phụ lại sớm thệ, như thế nào cũng không xứng với thế tử, cho dù hắn không có hôn ước, tỷ tỷ của ta thủ tiết nhiều năm cũng không yên tâm để Anh nhi gả cho hắn.
- Tuy biểu tiểu thư vô phụ, nhưng nàng vẫn luôn được Từ đại nhân quan ái, lớn lên như quý nữ, nô tỳ nghe nói, Giang Nam Tổng đốc Từ đại nhân xem biểu tiểu thư như thân sinh khuê nữ, biểu tiểu thư chưa từng chịu ủy khuất, lần này vào kinh cũng là tuyển thân phận...Hoàng thượng rất coi trọng Từ đại nhân, không chừng biểu tiểu thư sẽ bị chỉ định cho hoàng tử.
- Cho nên chuyện Anh nhi vào kinh, ngàn vạn lần không thể để thế tử biết.
- Nô tỳ hiểu rõ.
Tần Vương phi rũ mi, ở Vĩnh Ninh hầu phủ bị " ủy khuất " đối nàng mà nói cũng không đáng gì.
Lão phu nhân Gia Mẫn quận chúa rất khó đối phó, nhưng đối thủ của nàng chưa bao giờ là Gia Mẫn quận chúa.
Còn Khương Lộ Dao...... Cũng chỉ so với nữ tử tầm thường thông minh hơn một chút mà thôi.
- Cao thủ tịch mịch, người cùng ta đánh cờ không phải là Gia Mẫn quận chúa, cũng không phải là thế tử phi......Mà là một nữ nhân thông minh đến mức tận cùng.
Tần vương phi lẩm bẩm nói một câu dù bị người khác nghe được cũng không thể hiểu.
Huống hồ người được lưu tại bên người phụng dưỡng đều là trung tâm đáng tin cậy.
Nàng không tốt, nô tài cũng không có ngày lành.
- Mẫu phi, phía trước là điểm tâm mà mẫu phi thích nhất, nhi tử đi mua cho người.
- Dật nhi cũng mệt mỏi cả ngày, không cần đi Đạo Hương Cư.
- Không có việc gì, cũng gần đây, huống chi nhi tử không mệt.
Triệu Đạc Dật giục ngựa đi Đạo Hương Cư mua điểm tâm, vương phủ không thiếu đầu bếp, nhưng Đạo Hương Cư làm điểm là tổ truyền, người khác học không được.
Cho dù là hoàng thượng hay nương nương cũng thiên vị điểm tâm ở Đại Hương Cư vài phần.
Tần Vương phi cười như không cười nhìn thứ tử đi mua điểm tâm cho nàng, thật sự thú vị.
Sáng sớm Khương Lộ Dao bưng canh bổ đi vào thư phòng, trên cổ Khương Mân Cẩn cột dây thừng, chỉ cần gật đầu một cái, là bị dây thừng kéo tỉnh, hiện giờ trạng thái của hắn chính là nhắm mắt há mồm, ngồi cũng có thể ngủ?
- Ca ca...Ca ca...
- A.
Vành mắt Khương Mân Cẩn thâm đen, đưa tay vuốt mặt:
- Ta không ngủ, ta muốn đọc sách...Tiểu muội, hay là muội đứng bên cạnh dùng cái dùi chọt ta một chút? Ta...Ta không nỡ đánh chính mình.
Khương Lộ Dao đem canh bổ đặt lên bàn, cầm lấy mấy mục khảo đề trên bàn, lật vài tờ, còn may là không dính nước miếng:
- Ca cả đêm chịu khổ, đọc được mấy thiên?
Nhìn bộ dáng hắn nghiêm túc như vậy, cho dù không thông minh, cũng có thể đọc được năm thiên.
- Đọc được tam thiên, chỉ là...
Khương Mân Cẩn rụt cổ, cởi dây thừng trên cổ xuống:
- Một thiên cũng chưa nhớ kỹ.
-...
Khương Lộ Dao không biết nên khóc hay nên cười, Khương Mân Cẩn giống như một con tiểu cẩu bị vứt bỏ gục xuống đầu.
Hai lỗ tai phảng phất cũng rũ xuống, vì thức đêm thâm đen vầng mắt...Không cần tỏ ra đáng thương có được không?
Nàng mềm lòng, thiệt tình chịu không nổi lão ca.
- Ca ca, ca đi ngủ một lát đi, muội giúp ca soạn đề mục, một lát nữa để phụ thân đi hỏi thăm xem năm nay ai là chủ khảo...Nếu không được, muội giúp ca kéo quan hệ, còn không phải sẽ đậu tú tài sao? Vẫn rất dễ dàng, năm nay nhất định sẽ để ca thú được Tiêu biểu tỷ.
- Thật sự?
- Ừ.
Khương Lộ Dao sờ đầu huynh trưởng:
- Ngoan, đi ngủ một lát đi, ca chịu khổ như vậy, sẽ thương tổn thân thể.
- Ta sẽ đi ngủ một canh giờ, tiểu muội một lát nữa nhất định phải gọi ta...Ta thật sự chỉ ngủ một canh giờ.
- Uống canh bổ đi rồi ngủ.
Khương Lộ Dao đưa canh bổ cho Khương Mân Cẩn uống, chờ Khương Mân Cẩn rời đi, nàng bắt đầu soạn đề, đột nhiên phát giác......
Không đúng, sao việc này lại đến phiên nàng an bài?
Vỗ vỗ cái trán, Khương Lộ Dao suy nghĩ cẩn thận, kỳ thật phụ huynh, mẫu thân đều quá phúc hắc, biết nhiều khổ nhiều, cũng không thể bỏ mặt bọn họ.
Khương Lộ Dao không chịu nổi bọn họ chịu khổ, chỉ có thể để bản thân vất vả một chút.
Nàng nhìn cổ văn cũng muốn say xe, từ trên xuống dưới không có dấu chấm câu......
Loại văn chương này, Khương Mân Cẩn ngâm nga không vào cũng bình thường.
Nàng bắt đầu ngắt câu, lại đem năm mươi thiên bát cổ văn mà Tiêu Giải Nguyên viết dựa theo tứ thư ngũ kinh tách ra.
Tra tìm từ trên xuống dưới, khảo đề trung dung chiếm một nửa, đại học cũng có mười đạo tả hữu.
Lấy xác suất tới tính, đại học trung dung Tiêu Giải Nguyên xem trọng nhất......
Nếu có thể tìm huyện lệnh hiểu biết cách ra đề, chưa chắc không thể thu nhỏ phạm vi.
Khương Lộ Dao đọc kỹ quy định trường thi, nếu có thể qua trận đầu khảo đề, như vậy tú tài nhất định có thể nắm trong tay.
- Nhị tiểu thư, không phải người còn muốn đi Tiêu gia sao?
Mạt Lị nhắc nhở:
- Xe ngựa đã chuẩn bị thỏa đáng.
Khương Lộ Dao đem khảo đề phân loại xong, đứng dậy nói:
- Đừng gọi ca ca ta dậy, để hắn ngủ đi, đọc sách cũng không thể nóng lòng.
Mạt Lị nhếch miệng cười trộm, người hay mềm lòng nhất chính là nhị tiểu thư.
Trên dưới nhị phòng đã sớm biết nhị tiểu thư là người mạnh miệng mềm lòng, nhị tiểu thư rất đau nhị thiếu gia.
Tại một quán trà lâu sát bên đường.
Khương Lộ Kỳ mặc y phục bình thường bưng chung trà, hay nhìn về phía đường phố chổ xe ngựa hay chạy qua.
"Như thế nào còn chưa tới?"
Nước trà ấm áp cũng không xoa dịu được tâm nàng lạnh như băng:
- Không nhìn thấy ngươi tự tìm đường ૮ɦếƭ, sao ta có thể giải hận?
Tuy Khương tứ gia không nghe nàng khuyên bảo, nhưng đến hôm nay Vĩnh Ninh hầu thế tử còn chưa có định ra, không giống kiếp trước, lúc này nàng đã gả cho Tần vương thế tử!
Từ Anh…Chính là chất nữ của Giang Nam Tổng đốc Từ đại nhân, là nữ nhi duy nhất của thứ tỷ Tần vương phi.
Từ đại nhân xem nàng như thân sinh khuê nữ mà đối đãi, cũng có người đồn đãi, nàng chính là nữ nhi của Từ đại nhân thông gian với đệ muội.
Mặc kệ là như thế nào, thì Từ Anh ở Từ gia rất được sủng ái.
Nàng được coi là người thứ nhất được chọn làm trắc phi của thái tử, chỉ là nàng bị Triệu Đạc Trạch phá hủy.
Hôm nay, Triệu Đạc Trạch sẽ trước mặt mọi người ςướק đoạt Từ Anh…
Hắn sẽ bị thị vệ Từ gia đánh, Khương Lộ Kỳ đã sớm phái người đi Giang Nam rải rác tin tức.
Nói là Tần vương thế tử rắp tâm bất lương với Từ Anh, dựa theo quyền thế của Từ đại nhân ở Giang Nam cùng sự yêu thương đối với Từ Anh, nhất định sẽ phái càng nhiều thuộc hạ có bản lĩnh đi theo bảo hộ……
Có lẽ sẽ thay người giả mạo Từ Anh...
Nếu Triệu Đạc Trạch đoạt được xấu nữ, đây còn không phải là chuyện đáng để chúc mừng?
Đôi mắt Khương Lộ Kỳ hiện lên vui sướng, Triệu Đạc Trạch chỉ bằng ngươi lại dám tranh với Từ đại nhân cùng thái tử?
Mặc dù kiếp trước, hoàng thượng giúp ngươi áp xuống chuyện đùa giỡn Từ Anh, nhưng cuối cùng ngươi cũng chỉ nhận được một khối thi thể.
Ngày ấy lúc Từ Anh được nạp làm trắc phi của thế tử, nàng mặc giá y đỏ thẫm treo cổ trong khuê phòng.
Từ đại nhân tức giận đánh Triệu Đạc Trạch, rốt cuộc hoàng thượng cũng không có cách gì che chở Triệu Đạc Trạch.
Nếu không phải nể mặt Dương gia, thì hoàng thượng đã không chỉ phạt Triệu Đạc Trạch đi hoàng lăng túc trực bên linh cữu ba năm.
Chờ lúc hắn trở về, Tần vương phủ đã thay đổi, ba nhi tử của Tần vương phi tài danh lưu truyền rộng rãi.
Trưởng tử văn võ song toàn, lúc hoàng thượng đi tuần, hắn đã anh dũng hộ giá, bắt Gi*t thích khách, cứu hoàng thượng một mạng, hoàng thượng rất yêu thích hắn.
So với thế tử tối ngày chỉ biết làm chuyện hoang đường, ai cũng biết Tần Vương nên chọn nhi tử nào mới xứng đáng kế thừa tước vị.
Bởi vì có Dương gia, Triệu Đạc Trạch mới miễn cưỡng bảo vệ được vị trí thế tử, đáng tiếc……
Dương gia không phải vạn năng, Triệu Đạc Trạch mất đi tiên cơ, càng chạy lộ càng hẹp, càng ngày càng táo bạo.
Hành sự càng ngày càng táng tận lương chi, nhân tâm mất hết, cho đến khi…
Khương Lộ Kỳ lau khóe mắt, nhìn thấy cờ hiệu của đội mã Từ đại nhân xuất hiện, hơi cong lên khóe miệng, trò hay cần phải bắt đầu……
Nàng vẫn luôn suy nghĩ, năm đó Từ Anh bị vũ nhục không chịu nổi nên tự sát? Hay là Tần vương phi lấy trinh tiết danh nghĩa bức tử nàng?
Tần vương phi…… Cho dù Khương Lộ Kỳ hai kiếp làm người, cũng không muốn đứng về phía đối địch với Tần vương phi, nữ nhân đó quá đáng sợ, tính kế không lộ sơ hở.
Cùng quán trà lâu, không cùng tầng, là phòng của Tần vương thế tử, khuôn mặt hắn dữ tợn tay nắm chặt chén trà.
Tay hắn siết chặt như muốn Ϧóþ nát chén trà, đồng tử hắc bạch phân minh nổi lên huyết sắc hồng quang.
Quỳ sát bên người hắn là hai vị thị vệ, chỉ chờ Tần vương thế tử hạ lệnh, liền theo chủ tử lao ra ngoài.
Từ ngày hôm qua hắn đã biết hôm nay Từ Anh sẽ vào kinh, Triệu Đạc Trạch vẫn luôn bạo nộ.
Không phải hắn không thể chờ Từ Anh tiến vào Tần vương phủ mới động thủ, hắn lo lắng ở trong vương phủ hành sự không tiện, đồng thời cũng lo lắng Tần vương phi sẽ áp chế chuyện của hắn cùng Từ Anh…
Chỉ có ở trước mặt bá tánh ςướק đoạt Từ Anh, thì hắn mới có thể cho Giang Nam Từ đại nhân một cái tát.
- Muốn cùng thái tử liên hôn?
Triệu Đạc Trạch ném chén trà vào vách tường, hung tợn nói:
- Ngươi nằm mơ!
- Thế tử điện hạ, xe ngựa sắp tới rồi, có phải chúng ta nên sớm chuẩn bị?
- Ừ.
Triệu Đạc Trạch đứng dậy, dáng người cao ngất, mặc dù không giống Triệu Đạc Dật, so với nhi tử do Tần vương phi sở sinh càng giống người Triệu gia.
Mu bàn tay hiện rõ gân xanh, ngũ quan tuấn mỹ ẩn hiện điên cuồng……
Hắn vẫn nhớ rõ mùi vị tử vong, cũng vì vậy mà càng thống hận người huỷ hoại Dương gia, huỷ hoại thân mẫu của hắn chính là Từ Nghiễm Lợi.
- Đi.
Xe ngựa Từ gia chậm rãi tiến vào cửa thành, Triệu Đạc Trạch xoay người đi xuống trà lâu, chuẩn bị ngăn đón đột nhiên dừng chân.
Lướt trước xe ngựa Từ gia, ngay trước mặt hắn chạy qua một chiếc xe ngựa khác.
- Vĩnh Ninh hầu phủ?
Trên xe ngựa treo huy hiệu Khương gia được ánh mặt trời phản xạ đập thẳng vào mắt Triệu Đạc Trạch.
Nhìn thoáng qua phương hướng xe ngựa chạy đi, hạ lệnh nói:
- Ngươi đi xem, là vị tiểu thư Khương gia nào xuất môn?
- Tuân mệnh.
Triệu Đạc Trạch thẳng tắp đứng ở dưới cây đại thụ, loang lổ bóng cây làm khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối.
Đáng lẽ hắn phải dựa theo kế hoạch lao ra đoạt lấy Từ Anh, không nên đứng ở nơi đây chờ……
Hắn biết Khương Lộ Dao chướng mắt hắn, không muốn gả cho hắn, nhưng hắn lại động tâm muốn thú Khương Lộ Dao.
Nếu hắn ςướק Từ Anh, không chỉ khiến Từ Nghiễm Lợi nan kham, càng khiến Vĩnh Ninh hầu phủ mất mặt.
Khương gia không dám từ hôn, hắn cũng không để bụng Vĩnh Ninh hầu phủ mất mặt hay không mất mặt.
Chỉ là hắn không muốn Khương Lộ Dao oán hận hắn, hoặc là nghĩ cách thoát khỏi cọc hôn ước này.
Hy vọng không phải là nàng! Đừng để nàng nhìn thấy hắn đi cường nữ nhân khác……
- Hồi bẩm thế tử, là nữ nhi của Khương nhị gia, nô tài đoán nàng định đi tây thành.
Người tìm hiểu tin tức thấp giọng nói:
- Hôm qua người sai nô tài nhìn chằm chằm vị tiểu thư được Khương nhị thiếu gia cứu...Nơi ở của vị tiểu thư này chính là phương hướng mà Khương nhị tiểu thư đi.
- Nàng là tiểu thư nhà ai?
- Là muội muội duy nhất của Giang Nam kim khoa giải Nguyên Tiêu Duệ Hoa, nghe nói Khương nhị tiểu thư đã từng đến Tiêu gia, là đi cùng ca ca của nàng.
Triệu Đạc Trạch một quyền nện lên thân cây, hèn gì trong mắt nàng không có hắn, là coi trọng Tiêu Giải Nguyên đúng không?
Hắn đã từng gặp Tiêu Duệ Hoa, có thể nói hắn không thích loại nam tử giống như Tiêu Duệ Hoa……
Rồi lại không thể không thừa nhận, hắn cùng Tiêu Duệ Hoa đứng chung một chỗ, đám tiểu thư khuê tú càng xem trọng Tiêu Duệ Hoa ôn nhuận như ngọc, tài hoa kinh người.
Hắn là Tần vương thế tử lại so khí chất chỉ bằng Triệu Đạc Dật, hắn chỉ có thể lấy địa vị Tần vương thế tử áp chế người……
- Thế tử, xe ngựa của Từ gia sắp đi qua, người xem?
- Đi.
Triệu Đạc Trạch xoay người lên ngựa, phóng ngựa giơ roi đuổi theo Khương Lộ Dao, Từ Anh lúc nào cũng có thể đoạt.
Hắn không có cách gì trơ mắt nhìn vị hôn thê của mình đi thông đồng với nam nhân khác!
(Yul: anh ghen à????)
Khương Lộ Dao đi Tiêu gia tuyệt đối không phải vì Tiêu Chước Hoa cùng Khương Mân Cẩn.
Hắn không thể để Tiêu Duệ Hoa giành được tâm của Khương Lộ Dao, nếu hắn đã coi trọng Khương Lộ Dao, thì nàng chỉ có thể là của hắn!
Khương Lộ Kỳ đang ở trà lâu chờ xem náo nhiệt, chờ Triệu Đạc Trạch ăn mệt nhất định phải thất vọng rồi.
Xe ngựa Từ gia chầm chậm đi vào Tần vương phủ, Triệu Đạc Trạch vẫn không xuất hiện……
Cảm thấy khi*p sợ còn có một người khác, chính là Tần vương phi, nàng cũng đang đợi tin tức.
Tần vương thế tử đã sớm xuất môn, nàng biết rõ, Từ Anh đang ở trong vương phủ hành lễ với nàng, nhưng Triệu Đạc Trạch ở nơi nào?
Tần Vương phi từ ái nâng Từ Anh dậy, hiền lành vui vẻ cùng nàng nói chuyện.
Chỉ cần Từ Anh còn ở Tần vương phủ, nàng không tin Triệu Đạc Trạch có thể nhẫn được.
- Qua hai ngày nữa, ta thỉnh quý nữ trong kinh thành tới vương phủ, giúp ngươi tìm hai hảo hữu cùng tuổi, ta sinh hạ ba nhi tử, không có nữ nhi, Anh nhi, về sau có chuyện gì cứ việc nói với ta, đừng khách khí.
- Làm phiền Vương phi điện hạ lo lắng.
Khi Khương Lộ Dao vừa đến Tiêu gia, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Chước Hoa xuất môn.
- Tiêu Biểu tỷ định đi đâu?
Tiêu Chước Hoa cũng không khách khí với Khương Lộ Dao, trực tiếp lên xe ngựa, cuống quít nói:
- Đi Tướng Quốc Tự, ca ca ta có một vị bằng hữu bệnh tình rất nguy kịch, ta cũng vừa mới nhận được tin tức.
Bằng hữu của Tiêu Duệ Hoa? Từ Giang Nam tới?
- Ta đưa Tiêu Biểu tỷ một đoạn đường.
Khương Lộ Dao phân phó phu xe:
- Dùng tốc độ nhanh nhất đến Tướng Quốc Tự.
- Dạ, nhị tiểu thư.
Xe ngựa xoay chuyển hướng, chạy về hướng cửa thành.
Triệu Đạc Trạch đang đuổi theo phía sau, nhìn thấy xe ngựa xoay hướng, sửng sốt một lúc, hay là Khương Lộ Dao cùng Tiêu Duệ Hoa muốn ra khỏi thành hẹn hò?
Hắn càng nghĩ càng sinh khí, tuyệt đối không thể thành toàn cho bọn họ.
Vì thế, hắn theo đuôi xe ngựa cũng đi Tướng Quốc Tự……
Triệu Đạc Trạch vì ngoài ý muốn đã đi lên một con đường khác, một con đường tràn ngập biến số, không biết là họa hay phúc.
P/s Chuyện có tính tất nhiên, cũng sẽ có tính ngẫu nhiên, một lần ngoài ý muốn có thể làm cho sự việc phát sinh nghịch chuyển.
Tần vương thế tử thật sự là người rất đáng buồn, đáng thương, cũng đáng hận.
Hắn có rất nhiều khuyết điểm, nhưng hắn không hề đơn giản, càng xem càng rõ, nhân vật này có nội tâm vô cùng phức tạp.
Chuyện xưa rất nhiều, hàm ẩn sâu xa hi vọng các nàng hiểu được ẩn ý của tác giả.
Mỗi người trọng sinh đều có một kiếp người chua xót, nhưng không phải ai trọng sinh lại cũng có thể thay đổi theo ý mình, có thể sống rất tốt.
Người trọng sinh thay đổi chuyện xảy ra ở kiếp trước, hiệu ứng bươm bướm sẽ tồn tại, hơn nữa sẽ càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo.
Tuy Tướng Quốc Tự là danh tướng đế quốc, nhưng ở trong kinh thành lại không phải là một chùa miếu hương khói cường thịnh.
So với Bạch Mã Tự hàng xóm láng giềng thì thưa thớt hơn.
Vì Bạch Mã Tự xuất ra một vị cao tăng được hoàng thượng bội phục nên thanh danh vang dội.
Hòa thượng tu hành ở Bạch Mã Tự không chỉ có Phật hiệu cao thâm, dung mạo cũng xuất chúng, có hương vị cao tăng đắc đạo.
Được tầng lớp quyền quý tin cậy, bởi vậy Bạch Mã Tự hương khói cường gấp mấy lần Tướng Quốc Tự.
Trên đường đi, Tiêu Chước Hoa giải thích với Khương Lộ Dao:
- Nguyên Âm đại sư ở Tướng Quốc Tự chính là sư phó của ca ca ta, lúc đại sư còn ở Giang Nam, từng cùng huynh trưởng biện luận kinh văn, còn nói huynh trưởng có tuệ căn, vài lần muốn độ hóa huynh trưởng xuất gia.
- Tiêu biểu tỷ không đuổi đánh hắn?
Muốn cho Tiêu Duệ Hoa dã tâm bừng bừng xuất gia? Thật mệt Nguyên Âm đại sư nghĩ đến.
- Đại sư là sư bá của ta, không thể đối xử quá vô lý, ta biết huynh trưởng quyến luyến hồng trần, mặc kệ đại sư khuyên như thế nào, huynh trưởng cũng sẽ không xuất gia làm tăng.
Lời nói vừa chuyển, Tiêu Chước Hoa nhẹ giọng cảm thán:
- Ca ca ta từ nhỏ đã định chí hướng, trừ chuyện làm quan hàm chính nhất phẩm, vì thánh thượng thủ phục bá tánh ra, thì chỉ muốn thú một vị hồng nhan tri kỷ làm thê, cùng chung thái bình thịnh thế, cầm sắt cùng minh.
- Ca ca ta lại không có khát vọng như Tiêu biểu huynh, hiện giờ ca ca ta vì một vị tài nữ hăng hái khổ đọc, đêm qua thức trắng cả đêm đọc sách đến giờ vẫn chưa đi ngủ.
- Hồ đồ.
Tiêu Chước Hoa buột miệng thốt ra, sau đó liền phản ứng, nhéo nhẹ tay Khương Lộ Dao, cúi đầu đau lòng nói:
- Là ca ca của ngươi đấy? Ngươi đành lòng để cho hắn chịu khổ?
Trên đường xóc nảy, Khương Lộ Dao cùng Tiêu Chước Hoa dựa vào một chỗ:
- Ta thấy ca ca ta nhất định phải khảo tú tài nghênh thú hồng nhan tri kỷ, ta nào dám lắm miệng, nếu chẳng may khiến cho tẩu tử tài nữ chạy mất, chẳng phải ca ca ta sẽ tiếc nuối cả đời?
- Ngươi còn nói!
Tiêu Chước Hoa hận không thể khâu miệng Khương Lộ Dao lại, Khương Lộ Dao cười ha ha, không cần Tiêu Chước Hoa tỏ rõ thái độ.
Nhìn bộ dạng nàng đau lòng vì Khương Mân Cẩn, nàng nhất định sẽ không muốn đi Thái tử phủ làm trắc phi.
Chỉ cần Tiêu Duệ Hoa cũng có tâm tư này, Khương Lộ Dao có thể vì ca ca ngốc nhà mình mà trù bị hôn lễ.
Náo loạn một trận, Tiêu Chước Hoa nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi vì cái gì lại không hỏi? Thương thế trên mặt hắn không giấu được ngươi.
- Thương thế của ca ca ta đã thỉnh thái y xem qua, không có gì trở ngại chỉ là bị thương ngoài da. Hắn thường xuyên ở bên ngoài gây chuyện, đã nói không có chuyện gì, nương ta cũng không suy nghĩ nhiều.
Tiêu Chước Hoa như ăn được một viên dược an thần, trong lòng lại ngọt ngào, còn chưa có vào cửa mà đã làm cho bà bà chán ghét, thật sự không tốt, cái tên ngốc tử kia cũng không ngốc lắm.
- Ta chỉ đi thư cục gặp được thái tử cải trang xuất cung, thấy hắn ho khan rất đáng thương, liền kiến nghị hắn dùng phương thuốc trị ho, không ngờ lại dẫn tới rất nhiều thị phi…… Thái tử phi là thân sinh nữ nhi của thân muội bệ hạ, ngay cả hoàng thượng cũng dám gọi là cữu cữu, hiện giờ thái tử điện hạ cũng dựa vào thê tộc, tuy nữ tử phụng dưỡng hắn không nhiều lắm, nhưng ta không muốn sống dưới mí mắt của thái tử phi.
- Tiêu biểu tỷ, ta hiểu tỷ.
- Ta cũng không gạt ngươi, nói ta không có sĩ diện cũng được, không biết xấu hổ cũng thế.
Tuy khuôn mặt Tiêu Chước Hoa đỏ bừng, nhưng vẫn dũng cảm ngẩn cao đầu:
- Nếu không gặp ca ca ngươi, đi thái tử phủ cũng không phải không có đường sống. Tuy ta muốn giống phụ mẫu chuyên tình, nhưng vì tiền đồ của ca ca ta, thái tử cũng không phải không thể. Tương lai thái tử đăng cơ, ta sẽ làm Quý phi, có tiền lệ Hán vũ đế phế hậu Trần A Kiều…… Ta như thế nào lại không có cơ hội?
- Nhưng ta lại gặp phải hắn, động chân tình, nếu lại cùng đám nữ tử tranh sủng, thật sự không phải là mong muốn của ta.
Tiêu Chước Hoa không có các gì quên được lúc Khương Mân Cẩn xông tới bảo hộ nàng.
Biết thái tử điện hạ có ý tứ với nàng, mà hắn vẫn như cũ dùng hết toàn lực bảo hộ nàng, hơn nữa cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói.
Hắn không nói, ngược lại càng khiến Tiêu Chước Hoa cảm động.
- Ta đã nói rõ với ca ca ta, ca ca ta nói không cần để ý tới thái Tử điện hạ.
- Thứ cho ta mạo muội hỏi một câu.
Đáy mắt Khương Lộ Dao hiện lên một tia tinh quang, thử hỏi:
- Tiêu biểu ca có thể chắc chắn sẽ khiến thái tử điện hạ từ bỏ? Tuy phụ thân ta ký danh đích tử, nhưng ta cũng không dối gạt Tiêu biểu tỷ, ta đang nỗ lực khiến cho phụ thân ta không làm thế tử, tương lai toàn gia nhị phòng nhất định sẽ ly khai Vĩnh Ninh hầu phủ, tước vị Vĩnh Ninh hầu vô duyên với phụ huynh ta. Nhưng cho dù phụ thân làm thế tử, so với thái tử điện hạ cũng không là cái gì.
Thái tử tỏ rõ thái độ như thế, Khương gia vẫn dám đến Tiêu gia cầu hôn, nhưng nếu muốn làm cho thái tử điện hạ đánh mất ý niệm này, một nhà Khương nhị gia không có bản lĩnh làm được.
Hay là Tiêu Duệ Hoa có biện pháp? Từ lúc Khương Lộ Dao biết thái tử điện hạ coi trọng Tiêu Chước Hoa, thì nàng vẫn luôn suy nghĩ nên dùng biện pháp gì mới có thể khiến cho thái tử điện hạ từ bỏ…… Cho tới bây giờ còn chưa có nghĩ ra biện pháp thỏa đáng.
- Ca ca nói, mấy ngày này thái tử điện hạ sẽ rất bận rộn, hắn không rảnh để ý tới tư tình nữ nhi, rốt cuộc trong lòng thái tử điện hạ, kế thừa giang sơn vẫn là quan trọng nhất.
Tiêu Chước Hoa kiêu ngạo cười:
- Không phải ta khoe khoang, Khương biểu muội, ca ca ta là người có rất nhiều biện pháp, hắn có thể khiến cho thái tử điện hạ cam tâm tình nguyện từ bỏ, ta cũng gặp qua không ít tài tử, nhưng không có ai có được lòng dạ như ca ca ta, hắn biết dựa thế, cũng biết lúc nào nên ra tay.
Khương Lộ Dao nói cho qua đề tài:
- Chúng ta đều có một vị ca ca tốt, chúng ta đều là muội muội tốt.
Tiêu Chước Hoa có tâm tư, Khương Lộ Dao hiểu.
Nếu nàng đã đoán ra Tiêu Duệ Hoa không xuất hiện lúc Khương Mân Cẩn bị đánh…Sao có thể không thay đổi cách nhìn đối với hắn?
Nàng không có cách gì trách cứ Tiêu Duệ Hoa ích kỷ, nhưng cũng không có biện pháp cởi bỏ khúc mắc.
Nếu bọn họ thành thân, Tiêu Duệ Hoa sẽ lựa chọn hy sinh phụ huynh để đổi lấy ưu việt nào đó?
Hay là lựa chọn giúp đỡ toàn gia nhạc phụ?
Hiện giờ Khương Lộ Dao còn ở trong khuê phòng, đương nhiên có thể thời thời khắc khắc chiếu cố phụ huynh.
Một khi nàng gả đi, nàng sẽ không tiện chiếu cố bọn họ, vì thế nàng hy vọng trượng phu tương lai của nàng có thể giúp nàng, mà không phải cân nhắc lợi ích được mất.
Sau khi thành thân nàng có thể thay đổi Tiêu Duệ Hoa, nhưng thay đổi một người là cả một quá trình.
Người giống như Tiêu Duệ Hoa, quá trình thay đổi phải thật thong thả, nếu chẳng may trong lúc hắn đang thay đổi, phụ huynh xảy ra chuyện, nàng cứu giúp không được, thì phải làm sao bây giờ?
Quan trọng nhất chính là Tiêu Duệ Hoa chí hướng quá xa, nàng sợ…… Sợ mình không theo kịp bước chân của hắn.
Tiền đồ càng quang minh, phiền toái càng lớn, cùng người tranh đấu càng nhiều.
Khương Lộ Dao chỉ mong muốn có một phần phú quý bình an hạnh phúc, không muốn cả đời vì có được phú quý mà sống trong phập phồng lo lắng.
Đứng đầu sóng ngọn sóng nếu không cẩn thận rất dễ lật thuyền.
Huynh trưởng thú Tiêu Chước Hoa thì không có liên quan gì, ở Đại Minh triều có đạo lý xuất giá tòng phu.
Một khi nàng gả cho Tiêu Duệ Hoa, nhị phòng cùng Tiêu gia sẽ liên lụy quá sâu.
Nếu đối thủ của Tiêu Duệ Hoa xem phụ huynh nàng như mục tiêu để đả kích hắn.
Phụ huynh nàng chỉ giỏi gây chuyện thích náo nhiệt, sao có thể ứng phó?
Khương Lộ Dao cũng không phủ nhận, nàng có thưởng thức Tiêu Duệ Hoa…… Đáng tiếc giữa bọn họ có sự chênh lệch rất khó đền bù.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc