Hầu Môn Kiêu Nữ - Chương 212

Tác giả: Đào Lý Mặc Ngôn

Nhi tử để Khương nhị gia chăm sóc, Triệu Đạc Trạch cũng không lo lắng.
Khiến Triệu Đạc Trạch có chút không hiểu chính là, không biết Khương nhị gia nói thế nào cùng hoàng đế, Vĩnh Ninh hầu giao lại binh quyền trở về hầu phủ, còn Khương nhị gia lưu lại hoàng cung, này quả thực là kỳ tích.
- A Trạch.
- Nhạc phụ đại nhân.
Triệu Đạc Trạch nhìn xung quanh:
- Tiểu hổ đâu?
- Ngủ rồi, ta nói cho ngươi biết, ngoại tôn của ta rất ngoan, tuy khóc rất to, chuyên môn rải nước tiểu đồng tử lên người khác, chỉ là ngoại tôn của ta bộ dạng rất tốt, thân thể khoẻ mạnh kháu khỉnh rất hợp với nhũ danh, Dao Dao đặt nhũ danh thật hay.
- Người nói ngoại tôn, hình như là nhi tử của ta.
Triệu Đạc Trạch đau đầu, có cần khi dễ tiểu tế vậy không? Dù là khoe khoang cũng không nên khoe khoang với phụ thân đứa nhỏ.
Khương nhị gia chớp chớp mắt, giống như suy nghĩ về mối quan hệ giữa ngoại tôn cùng tiểu tế:
- Ngươi trở về trễ hơn ta, cho nên ngươi không thể đoạt tiểu hổ với ta.
- … Người ở Đại Đồng, ta ở Giang Nam, người so khoảng cách với ta?
- Ta đang giảng đạo lý, nói sự thật, có so sánh gì với ngươi đâu?
- Nhạc phụ đại nhân.
- Ta biết A Trạch bận rộn, không phải ta nên giúp ngươi chiếu cố tiểu hổ sao, ai bảo đứa nhỏ này giống ta làm chi.
- Nhạc phụ…
- Được rồi, được rồi, ngươi mau đi đi, chiều tối, ta sẽ cho ngươi ôm tiểu hổ một lúc.
Khương nhị gia bày ra bộ dạng từ bi, Triệu Đạc Trạch muốn phát điên, tiểu hổ là nhi tử của hắn.
- Đúng rồi.
Khương nhị gia nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Dương môn thái quân đã bị hoàng thượng giam trong đại lao, nếu ngươi có cơ hội, cầu tình cho thái quân vài câu, hoàng thượng nghe hay không cũng không liên quan tới ngươi, A Trạch, miệng người đáng sợ, ngươi đã làm rất nhiều người hâm mộ ghen ghét, chỉ cần làm sai một chút, sẽ phiền toái quấn thân.
- Tự làm tự chịu, ta cũng…
- A Trạch, đừng để cừu hận che mờ đôi mắt, không phải ta nói ngươi phải khoan dung độ lượng, mà là ngươi là người có chí hướng cao xa, cần gì phải so đo cùng người đã ngã xuống một thân ô danh? Thái quân dù dùng cả đời người cũng không thể chạm vào góc áo của ngươi, qua lần này, Dương gia…Xong rồi, để thái quân tồn tại nhìn ngươi hiển quý, đối với thái quân mà nói chỉ sợ đó mới là tra tấn lớn nhất. Dù gì chúng ta cũng chiếm được ưu việt từ Dương Soái.
- Nương của ta…
- Hoàng thượng đã cho nương của ngươi phẩm cấp cáo mệnh, cũng xử trí thái quân tội sát hại thai phụ, cho dù ngươi cầu tình, hoàng thượng cũng không chắc sẽ tha cho thái quân, vì mặt mũi, nhất định phải làm, dù sau này ngươi trả thù thái quân, giáp mặt cũng vậy…Người trên quan trường đều là kẻ dối trá, cho nên ta không muốn làm quan.
Triệu Đạc Trạch suy nghĩ hỏi:
- Triệu Đạc Dật đâu?
- Qua hai ngày nữa, hắn sẽ hồi kinh.
- Phía bắc phòng tuyến đã ổn định?
- Ai, hắn đã tận lực, nhưng quân đội thú biên đã không còn là quân đội của Dương Soái năm xưa, chiến pháp của hắn, nghe phụ thân ta nói cũng không sai, đáng tiếc chấp hành không được, bát đại tổng binh sao có thể nghe mệnh lệnh của hắn?
Khương nhị gia lắc đầu thở dài:
- Ta muốn lôi hắn trở về, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, ta không hạ thủ được, hắn thuần túy giống như thánh nhân, ta chỉ là tiểu nhân ᴆụng phải hắn chỉ sợ sẽ bị nướng chín.
- Hoàng thượng sẽ xử trí hắn thế nào?
- Rốt cuộc hắn cũng có công, ít nhất chiến sách không có vấn đề, lại có uy danh của Dương Soái còn sót lại, hoàng thượng sẽ hậu thưởng hắn, ngươi quá kế xong, chỉ sợ vị trí thế tử sẽ rơi lên người hắn, chỉ là Tần vương phủ quyền thế bị suy yếu, đệ nhất danh môn nên thay đổi người khác.
- Một lát nữa, ta lại tìm nhạc phụ.
- Làm gì? Đoạt tiểu hổ với ta?
- Không phải, ta muốn nghe về phòng tuyến phương bắc, nhạc phụ đi Đại Đồng, người hiểu rõ hơn ta.
- A Trạch…
- Có lẽ thú biên cũng là sứ mệnh của ta, Yến Thân vương có đất phong ở bắc cương. Mấy ngày nay, ta đã có thói quen lãnh binh, quen ở cùng tướng sĩ, chờ Yến Thân vương đi rồi, ta…Sẽ tự thỉnh đi thú biên. Đại Minh đệ nhất danh môn, ta không cần.
- Ngươi muốn tách khỏi Dao Dao?
- Không, ta sẽ dẫn Dao Dao cùng đi.
Triệu Đạc Trạch chậm rãi nói:
- Tiểu hổ sẽ lưu lại.
- Ngươi để mẫu tử bọn họ chia lìa, Dao Dao…
- Nàng là thê tử của ta.
Ánh mắt Triệu Đạc Trạch ẩn hiện sự không đành lòng:
- Nếu nàng muốn lưu lại, ta cũng không phản đối, nhưng ta hy vọng nàng có thể đi cùng ta, tiểu hổ giao cho nhạc phụ đại nhân, ta rất yên tâm.
Khương Nhị gia giật giật môi, đã sớm biết người có chí hướng cao xa đối xử với nhi nữ sẽ không giống hắn.
Nếu nói Triệu Đạc Trạch quyết định sai rồi, Khương nhị gia lại nói không nên lời, giống như Dao Dao nói, mỗi người có cá tính bất đồng, chọn con đường cũng bất đồng.
Khương nhị gia thở dài nói:
- Thôi, chỉ cần Dao Dao đồng ý, ta không ngăn cản ngươi.
- Đa tạ nhạc phụ.
Triệu Đạc Trạch rời đi, hưởng qua tư vị nắm quyền lực trong tay, lại muốn hắn ở kinh thành an hưởng phú quý, hắn sẽ không vui.
Quá kế Yến Thân vương rút ngắn con đường quật khởi của hắn, đem quân đội thú biên nắm chặt chẽ trong tay, Giang Nam cùng bắc cương cùng nhau hô ứng.
Hoàng thượng cũng không có biện pháp nào khác, chỉ cần thực lực đủ mạnh, tiểu hổ ở kinh thành vững như thái sơn, có lẽ hoàng thượng sẽ đưa tiểu hổ về chổ hắn.
Sau cung biến, hoàng tử tổn thất hầu như không còn, hoàng đế trải qua đại nạn, không mượn cơ hội này nắm giữ quyền lợi, tương lai sau này hắn nhất định sẽ hối hận.
_______________________________________
- Vương gia, bớt giận, bớt giận.
Tần vương phi trấn an Tần vương đang bạo nộ:
- Vết thương còn chưa lành, nóng giận sẽ bất lợi cho thương thế.
- Bớt giận? Sao bổn vương có thể không tức giận?
Tần vương bị gãy hai chân, ngồi trên ghế:
- Triệu Đạc Dật không tuân thánh chỉ bỏ đi bắc cương, ngươi nói xem, hoàng thượng sẽ nghĩ bổn vương thế nào? Mấy năm nay bổn vương tích lũy thanh danh đều bị hắn huỷ hoại. Còn có Triệu Đạc Trạch…Hắn lại phá hủy tế điền dẫn thủy, hắn muốn hủy diệt căn cơ của Tần vương nhất mạch sao?
Hai nhi tử không có một đứa bớt lo, Tần vương vô cùng buồn bực, táo bạo, càng khiến Tần vương không thể chịu đựng được, chính là người khác nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại, vui sướng khi người gặp họa.
Lúc hắn từ bỏ nhi tử Triệu Đạc Trạch, bọn họ đều khen ngợi, giống như hắn phạm vào sai lầm rất lớn.
Tần vương phi nói:
- Thế tử gia sắp quá kế, vương gia, sau này người muốn mắng hắn chỉ sợ cũng mắng không được.
- Bổn vương phản đối hắn quá kế...
- Hoàng thượng đã hạ khẩu dụ, vương gia vẫn nên tuân theo.
Tần vương phi cũng đau lòng tế điền bị huỷ hoại, trải qua mấy lần lăn lộn, Tần vương phủ của cải lụi bại hai phần ba.
Hiện giờ vương phủ ngoài mặt vinh quang đều xả xuống đường, Tần vương phi rất thất vọng, nhưng nàng nỗ lực cả đời mà không chiếm được vị trí thế tử, nàng trả giá, mưu tính, chẳng phải quá thua thiệt?
- Vương gia, thế tử gia tới gặp người.
- Cho hắn tiến vào!
Tần Vương xụ mặt, theo bản năng dựng thẳng lưng bày ra bộ dạng phụ thân, Triệu Đạc Trạch còn dám gặp hắn?
Ngoài cửa hiện lên một thân ảnh cao lớn, phu thê Tần vương cùng nhìn ra, Triệu Đạc Trạch phong trần mệt mỏi, trên giày còn dính bùn lầy, 乃úi tóc có vẻ rời rạc, nhìn có vẻ rất chật vật, nhưng lúc này Triệu Đạc Trạch bình đạm ẩn hàm một khí thế sắc bén.
Không hổ là người ở Giang Nam hô mưa gọi gió, cho dù ăn mặc tầm thường, cũng giống như hùng ưng giương cánh, khiến mọi người dưới mặt đất phải ngẩn đầu nhìn trên cao.
- Phụ vương.
Triệu Đạc Trạch chắp tay nói:
- Chuyện tế điền ở Giang Nam, nhi tử cho rằng vẫn nên giải thích với người cho thỏa đáng.
- Vương gia.
Tần vương phi đẩy tay Tần vương, thấp giọng nói:
- Hoàng thượng cũng chưa nói gì, lúc này người trách tội thế tử gia sẽ không ổn. Thế tử gia cứu bá tánh Giang Nam...
Điều này khiến Tần vương vô cùng buồn bực, thừa nhận tổn thất lớn nhất chính là Tần vương, người được ưu việt lớn nhất lại là Triệu Đạc Trạch.
Tần vương phi nhắc nhở xong, Tần vương cũng biết lẽ phải, áp xuống phẫn nộ:
- Bổn vương cũng không phải là người keo kiệt, chuyện ở Giang Nam…Ngươi làm rất đúng, nếu bổn vương đi Giang Nam, cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như ngươi.
- Ta kính nể người thâm minh đại nghĩa.
Triệu Đạc Trạch nhàn nhạt nói:
- Chờ có cơ hội, ta sẽ hướng hoàng thượng thỉnh công cho người.
Sắc mặt Tần vương lúc đỏ, lúc trắng, hắn phải nhờ Triệu Đạc Trạch thỉnh công? Hắn bị tổn thất, không phải hoàng thượng nên đền bù sao?
Triệu Đạc Trạch nói:
- Người không cần lo lắng vụ án ở Giang Nam, ai đề cập tới chứng cứ phạm tội của vương phủ ta đều xử lý, cũng đã chào hỏi Tiêu đại nhân, người nên phong khẩu( bịt miệng) cũng đã phong khẩu, quan trường ở Giang Nam dù nháo lợi hại, cũng không liên lụy đến người. Này cũng coi như là lần cuối cùng ta làm giúp người, qua mấy ngày…Ta chỉ có thể gọi người là đường thúc.
- A Trạch, ngươi muốn quá kế? Ngươi bỏ Tần vương phủ được sao?
- Không phải người luôn coi thánh mệnh là cao nhất sao? Hoàng thượng truyền khẩu dụ, người dám không tuân? Huống chi ta ở bên người, luôn khiến người tức giận, rời đi có lẽ mới là tẫn hiếu.
Triệu Đạc Trạch vén lên vạt áo, quỳ trên mặt đất:
- Phụ vương, nhi tử dập đầu vì người.
- Ngươi…
Tần vương không muốn hắn quá kế, nhưng Triệu Đạc Trạch dập đầu tỏ vẻ tình phụ phụ tử đã đứt, nhi tử tranh đua tiền đồ, có khả năng chấn hưng vương phủ đã không còn là nhi tử của hắn.
Trong lòng Tần vương không thoải mái, nếu Triệu Đạc Trạch bình thường, hắn sẽ không luyến tiếc, nhưng hắn lại muốn làm Yến Thân vương thế tử.
- Ngươi không có lương tâm sao? A Trạch, ngươi là nhi tử của ta, ta đi nói với hoàng thượng, ta không thể để ngươi quá kế.
- Trước khi chuyện hoán tử bùng nổ, chỉ cần ngươi coi ta như nhi tử, sau khi hoán tử bại lộ, chỉ cần ngươi yêu thương ta một chút, trước khi Giang Nam xảy ra chuyện, nếu ngươi không bắt ta đi gánh tội thay, hiện giờ ta thà kháng chỉ, ta cũng sẽ không rời khỏi ngươi, đáng tiếc…Ngươi cái gì cũng không làm, hiện giờ nếu ngươi thương ta dù chỉ một chút, tốt nhất cái gì cũng không cần làm.
Triệu Đạc Trạch chậm rãi đứng dậy,
- Cáo từ, Tần vương điện hạ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc