Hào Môn Thừa Hoan - Chương 297

Tác giả: Mộc Tiểu Ô

Chương 297: Bà ấy đổi tính rồi sao ?

"Minh Thăng, tôi..."
"Bà có nhớ dáng vẻ của bà khi còn trẻ không?" Trong mắt Mộ Minh Thăng có một chút ****, nắm lấy tay bà nói, "Tôi thì nhớ rõ, lúc đó bà mười tám tuổi. Độ tuổi chín muồi, bà vừa đến bệnh viện thực tập, tôi đưa một đồng đội bị thương vào bệnh viện nên mới biết bà, bà còn nhớ không?"
Chuyện đã lâu lắm bây giờ ông lại nhắc tới, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n# tác động đến Mạc Như Khanh rất lớn.
Bà nén lệ nói không ra lời, không rõ vì sao ông lại nhắc tới chuyện này, bà cũng không muốn nhớ lại chuyện năm xưa, định quay mặt qua chỗ khác.
"Khi tôi mới gặp bà liền nghĩ, không phải tất cả y tá đều dịu dàng ư? Còn bà sao lại khó chịu như vậy? Khi đó bà không thích mấy chuyện mờ ám trong bệnh viện, ghét ác như cừu, bà cảm thấy tôi cũng không phải loại người tốt lành gì, luôn chống đối tôi ở khắp nơi... Nhưng sau đó vẫn đến với tôi... Bà biết nhà tôi hiển hách, trèo cao không tới, còn tôi khi đó lại tùy hứng, biết rõ bản thân đã có hôn ước mà vẫn đi trêu chọc bà, diiễn♪đànn♪lê♪q*uý♪đôn% kéo bà xuống nước, làm cho bà còn trẻ đã mang thai Yến Thần, nhưng lại không cho bà một cuộc hôn nhân, để bà phải làm mẹ đơn thân.”
Nhắc tới chuyện hoang đường mình làm năm đó, Mộ Minh Thăng vô cùng áy náy.
Vuốt ve bàn tay Mạc Như Khanh, ông từ từ tiếp tục nói: "Đại khái thì bà hận tôi bắt đầu từ khi đó phải không? Không... Không đúng, nếu như bà hận, sao có thể lựa chọn sanh con cho tôi? Bà hận, hẳn là lần con trai được tròn tháng, bà ôm con trai đến cửa nhà tôi cầu khẩn nhận người, tôi vô dụng, để cho ba tôi đuổi bà và con trai ra khỏi nhà... Hẳn là lần đó đúng không?"
Mạc Như Khanh nói không ra lời, bàn tay run rẩy kịch liệt, không muốn nhớ đến chuyện ngày đó, lần đầu tiên trong đời bà quỳ xuống cầu cạnh người, bà nói dù không cho bà vào cửa nhà họ Mộ thì cũng xin nhận con trai bà. Nhưng lão gia nhà họ Mộ nói không cần, ông ta nói phụ nữ nào không sinh được con? Cần gì phải nhận một đứa con ngoại lai dã chủng (ý là con rơi)? Công việc kinh doanh của gia đình chưa ổn định, để lại mầm tai họa như vậy chẳng lẽ chờ toàn bộ tiền đồ của Mộ Minh Thăng bị hủy sao?!
Khi đó trước cửa sổ bà ôm con trai lớn tiếng kêu Mộ Minh Thăng, kêu ông ra ngoài chính miệng nói với bà một tiếng không cần mẹ con bà, nhưng cánh cửa sổ kia không mở ra, ông bỏ chạy, ông tùy ý để cha mình đuổi người phụ nữ mà mình yêu thích và đứa con ruột thịt ra khỏi nhà.
. . .Những năm đó, bà trãi qua như thế nào?
"Như Khanh, tôi biết rõ tính tình của bà, tôi luôn cho rằng... Bao gồm cả sau khi vào nhà họ Mộ, bà bí mật làm những chuyện mờ ám gì không phải tôi không phát hiện, chỉ là tôi cảm thấy về tình có thể tha thứ được. Bà đã nói với tôi, bà ghét những người sống ra cái vẻ cao cao tại thượng, những người đó nghĩ rằng có tiền có thế thì có thể quyết định toàn bộ, cảm thấy những người thấp cổ bé họng giống con kiến không xứng với bọn họ, một cước có thể giẫm ૮ɦếƭ triệt để. Bà nói chỉ có người bị giẫm qua mới biết làm thế nào để đứng lên và tiếp tục sống, mới biết che dấu khiếp sợ của mình ưỡn thẳng sống lưng không chịu thua như thế nào, một ngày nào đó bọn họ rơi từ trên cao xuống, thì khi đó bà sẽ leo lên trên cơ thể bọn họ dẫm xuống! !"
Mộ Minh Thăng hơi kích động khi nói câu này, nước mắt trong khóe mắt già nua sáng ngời.
"Nhưng mà Như Khanh... Bà không nên như thế..."
"Tính tình bà không nên như thế này... Bà mạnh mẽ, nhưng bà thiện lương, bà cố chấp, nhưng bà nắm chắc mọi chuyện... Khi bà về nhà họ Mộ, bà cũng không nói một câu, bà cho rằng đời này rốt cục đã đợi được tôi... Nhưng trong lòng bà có hận... Bà hận bọn hạ nhân so sánh bà với Nhiễm Nguyệt, bà thống hận người nhà họ Mộ mắng Yến Thần là dã chủng... Trong lòng bà tích tụ oán hận không chỗ phát tiết, cho nên bà hận Nhiễm Nguyệt, hận bà ấy chiếm lấy tôi nhiều năm như vậy..."
Mộ Minh Thăng cố gắng nâng thân trên lên, nắm chặt tay bà mở to hai mắt nhìn: "Nhưng người mà bà nên hận không phải bà ấy... Như Khanh... Là tôi có lỗi với bà, là tôi tự đại, còn cảm thấy đón bà về nhà họ Mộ là ban ân cho bà... Đã nhiều năm, tôi nợ bà một tiếng xin lỗi..."
Nước mắt Mạc Như Khanh rơi không ngừng, lại sợ động tác của ông quá mạnh ảnh hưởng đến miệng vết thương, bà khẩn trương giữ lại thân hình ông không cho ông đứng lên: "Tôi biết... Tôi nghe thấy rồi, ông đừng kích động..."
Mộ Minh Thăng nằm xuống, khóe mắt ẩm ướt.
"Đời này của tôi, tổng cộng từng có hai người phụ nữ. Một người tôi yêu, tôi lại để cho người này chịu mọi uất ức, một người tôi không yêu, tôi lại dùng hôn nhân trói người kia lại cả đời. Nhiễm Nguyệt cũng giống vậy không yêu tôi, bản thân bà ấy thì giao cho cái gia đình này, trái tim thì giao cho người đàn ông khác... Chuyện bà ấy đã làm là công bằng."
"Như Khanh," Mộ Minh Thăng nắm chặt tay bà, ánh mắt mong mỏi nhìn bà, "Chuyện hai đứa con hẳn là bà đã sớm biết, mấy năm qua chúng nó sống cũng không vui vẻ gì, bà không cần lấy chuyện oán hận năm xưa của chúng ta trút sang người bọn trẻ, có được hay không? Đời này của tôi duy nhất không làm bà thất vọng, đó là thủy chung trước sau như một tôi chỉ yêu bà không thay đổi, dù cho tôi và Nhiễm Nguyệt sống với nhau nhiều năm nhưng vẫn tương kính như tân ( đối đãi khách sáo)... Tôi dùng khoảng thời gian còn lại sau cùng để bù đắp những oán hận trong lòng bà, có được không?”
Trong phòng bệnh thật yên tĩnh, uất ức năm đó đọng lại trong lòng hai mươi mấy năm qua, sau khi nghe ông nói xong, trong lòng Mạc Như Khanh như bị lũ quét qua.
Cách một cánh cửa, không ai có thể nghe thấy động tĩnh gì bên trong.
Mãi đến khi tiếng khóc bị đè nén lâu lắm vang lên. . .
Người bên ngoài cũng run rẩy, không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Mạc Như Khanh che miệng đau khổ khóc thành tiếng, toàn thân run rẩy khủng khiếp, lần đầu tiên bà nghe chính miệng Mộ Minh Thăng nói đời này chỉ yêu mỗi bà, lần đầu tiên nghe chính miệng ông nói thật có lỗi, cũng là lần đầu tiên nghe ông nói ông dùng thời gian còn lại để bù đắp lại cho bà.
Những áp lực năm đó không chỗ phát tiết, không thể kể có bao nhiêu oán hận, chuyện gì cũng đều có ngọn nguồn, đã mở ra rồi thì không thể ngừng lại.
Bà dùng hết tất cả khí lực khóc rống lên.
Vứt bò cao quý tao nhã của mình, vứt bỏ mặt nạ lạnh lùng kiên cường, để mọi người nhìn thấy một mặt bình thường và uất ức trong lòng bà.
Bà che miệng lắc đầu, bờ vai run rẩy kịch liệt.
Mộ Minh Thăng nhìn nhưng không hiểu, trong đôi mắt vẩn ***c tràn ngập đau lòng.
"Nhưng Minh Thăng, không thể nào rồi,..." Mạc Như Khanh nước mắt giàn giụa, khóc rống níu chặt khăn trải giường, "Ông không biết tôi đã làm chuyện gì... Tôi cho rằng những cái này đều do mẹ con họ nợ tôi... Tôi đã làm quá nhiều chuyện đáng sợ, đáng hận... Tôi cho người bắt cóc con bé, thậm chí có lần tôi còn muốn giết nó... Hai đứa chúng nó vĩnh viễn không giống ông tha thứ cho tôi..."
Trong tiếng khóc rống, Mộ Minh Thăng mở to hai mắt nhìn bà, như nhìn một người xa lạ bị năm tháng mài mòn không hề giống bà, đang khóc lóc đau khổ vì những chuyện mình làm. Có một số việc đã làm, cũng không thể cứu vãn được.
***
Ba ngày sau.
Sương mù dầy đặc.
Đúng là quang cảnh đèn mới lên trông rực rỡ, nhìn thì đẹp mê ly thế thôi nhưng ánh đèn xe không thể xuyên qua màn sương chiếu xa vài thước, tầm nhìn xa chỉ khoảng hơn ba thước, trên đường tiếng kèn xe P0'p inh ỏi. Nhiếp Minh Hiên lái xe cực kỳ cẩn thận, khi rẽ ngoặt anh ta còn nghe thấy tiếng xe va chạm nhau truyền đến.
Anh ta quay đầu nhìn lại. Cách đó không xa dường như hai chiếc xe không cẩn thận ***ng vào nhau.
Cũng may tốc độ xe chậm cực kỳ, nên người không có việc gì, sườn xe sượt qua nhau nên chỉ có đèn xe bị ***ng bể nát.
Anh ta càng chạy chậm hơn chút nữa.
Chạy chậm nên kết quả là hơn nửa tiếng sau anh ta mới đến bệnh viện.
Xuống xe đi vào bệnh viện, thuận tay cầm tờ báo trên ghế phụ kế bên lên, khi đi vào tầng trệt mới cảm thấy hơi ấm áp, anh ta tìm một hồi lâu mới nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc trong hành lang ồn ào nhốn nháo.
"Yến Thần!" Nhiếp Minh Hiên kêu một tiếng.
Mộ Yến Thần vỗ nhẹ đầu người trong *** mình, ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Minh Hiên xa xa.
"Mấy ngày nay bận đến chóng mặt chuyện kết hôn, nên chưa đến bệnh viện thăm ông cụ," Nhiếp Minh Hiên chỉ chỉ cửa phòng bệnh, "Ba anh sao rồi?"
"Tinh thần không tồi, ý thức cũng thanh tỉnh, chỉ là tạm thời vẫn chưa thể xuống giường đi lại." Mộ Yến Thần đáp lại đơn giản.
Nhiếp Minh Hiên gật gật đầu, nhìn thấy Lan Khê cầm bình thuỷ, khóe miệng gợi lên nụ cười: "A, đây là cái gì?"
"Một ít canh bổ dưỡng, tôi hầm ở nhà mang tới đây," Lan Khê nhìn một chút mới đáp, "Anh có muốn đi vào hay không? Tôi đi với anh."
"Cũng được," Nhiếp Minh Hiên cầm quà trong tay này đổi sang tay kia, lấy tờ báo ra đưa cho Mộ Yến Thần, "Anh ở bên ngoài sẵn tiện xem cái này, thật ồn ào, cũng giống như sự kiện sữa bột có độc, gần như lan rộng khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi."
Mộ Yến Thần mặc kệ cái ví dụ quá tệ trong miệng anh ta, nhìn theo Lan Khê vào cửa phòng bệnh, lúc này mới run rẩy mở tờ báo trong tay . . . "Phơi bày thân thế của thiên kim nhà họ Mộ, chuyện nhận nuôi con người khác có hơi kỳ quặc."
Anh nheo mắt, nhìn xuống tờ báo.
Phóng viên là một loại động vật kỳ quái, cho tới bây giờ cũng không tin lời nói của một bên, nhưng có thể theo các góc bên cạnh (chuyện bên lề) tự mình suy ra đoán bừa chút ít, nhưng vẫn viết ra có da có thịt, trong đó có mấy suy đoán không thiếu lớn mật, cũng có người đoán được nói có thể hôn nhân của Tô Nhiễm Nguyệt có vấn đề..., nhưng không có căn cứ gì.
Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán.
Khi nhìn đến một câu sau cùng thậm chí anh còn cảm thấy được thỏa mãn một chút. . . "Tin đồn hai anh em nhà họ Mộ sắp tổ chức đám cưới, hai người này đã được chứng thực không có quan hệ huyết thống, dư luận lại xoay quanh nói đến chuyện luân lý, chủ yếu xem thái độ của đám đông. Người có quyền lực trong nhà họ Mộ tạm thời chưa tỏ thái độ, nhưng theo suy đoán của truyền thông, thì cũng không kiên quyết phản đối."
Cảm giác nơi đầu sóng ngọn gió, chưa chắc là xấu.
Trong phòng bệnh . ..
Lan Khê múc canh ra cho ba mình, hơi thấy lạ nhìn Mạc Như Khanh đứng bên cửa sổ, đã nhiều ngày, bà ấy vẫn ăn mặc đơn giản thuần sắc chờ đợi hầu hạ bên giường của ba, không nói một lời, không biết, còn tưởng rằng bà đã đổi tính.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc