Hào Môn Thừa Hoan - Chương 275

Tác giả: Mộc Tiểu Ô

Chương 275: Tích chút âm đức đi

Khi Tô Nhiễm Tâm đi tới nhà họ Mộ, cả tòa nhà đèn đuốc sáng trưng.
Trước cửa dừng mấy chiếc xe cảnh sát Ulla, nhìn bao quát xung quanh đều nghiêm ngặt cẩn thận, khiến Tô Nhiễm Tâm liếc mắt nhìn suýt nữa thì hôn mê ngất lịm.
Bên cạnh có người vội vàng đỡ bà, rồi nói bên tai bà lời gì đó, Tô Nhiễm Tâm chỉ chăm chú nhìn chằm chằm tòa nhà, trong đầu hiện lên bóng dáng của Lan Khê,bà đẩy mạnh người đứng kế bên mình ra đi vào trong nhà Mộ!
. .. Đã xảy ra chuyện gì?
. .. Tại sao có nhiều xe cảnh sát dừng ở nơi này? !
Bà từ Manchester quay lại đây chỉ trễ một chút mà thôi. . . . . . Bà về nhà chỉ dừng lại không tới ba giờ đã quay trở lại rồi ! ! Nhưng vẫn chậm sao? . . . . . . Lan Khê đâu? Lan Khê của bà đâu?
"Lộc cộc lộc cộc lộc cộc," tiếng giày cao gót dồn dập bước vào trong nhà họ Mộ, cảm giác đã kinh động đến mấy người ở bên trong đó.
"Tôi không cần biết. . . . . ." Mộ Minh Thăng nắm chặt cây gậy trong tay, bàn tay run run, nét mặt trước nay vẫn trầm ổn nhưng bây giờ đã sớm thay đổi sắc mặt, "tại sao các người chỉ tra hỏi nơi này? Các người hãy đến khách sạn mà tra hỏi đi! ! Con gái của tôi mất tích từ nơi đó, con bé là bị người bắt cóc đấy! Xe và điện thoại di động đều ở đấy cả, nhưng người thì không có! Các người trả con gái của tôi lại cho tôi! !"
Nhìn thấy trong mắt ông hằn tơ máu như muốn xông lên liều mạng với cảnh sát, mấy người giúp việc sợ hãi kêu lên vội vàng chặn ông lại, nhưng bị ánh mắt hung dữ của ông làm cho hoảng sợ tới mức đứng lại không dám tiến lên nữa.
Gương mặt viên cảnh sát nghiêm trang khó xử, rất nhanh vờ trầm tĩnh nói: "Nhưng Mộ tiên sinh, khách sạn Vân Sơn bên kia chúng tôi đã kiểm tra, hoàn toàn không có người tên là Phó Minh Lãng đến thuê phòng. . . . . ."
"Chính là người đó. . .! !" Nét mặt già nua của Mộ Minh Thăng đỏ lên, ***g *** kịch liệt phập phồng cầm gậy chỉ vào mặt người cảnh sát, "Chính là hắn ta mang con gái của tôi đi. . . . . . Các người không tìm phải hay không? Được, được. . . . . . Tôi đi tìm. . . . . ."
Ông giận dữ đẩy người đứng bên cạnh qua một bên định đi ra ngoài.
Người cảnh sát cùng với các người giúp việc ở nhà họ Mộ cả kinh thất sắc, muốn ngăn ông lại, Mạc Như Khanh đứng bên cạnh đã không nhìn nổi, ánh mắt lạnh nhạt nhu lạnh đảo qua mạo hiểm giữ chặt tay ông, đè nỗi sợ hãi xuống thong thả dịu dàng nói: "Minh Thăng ông chờ một chút, ông chậm một tí đã nào...! !"
"Ông đừng kích động như thế, suy nghĩ một chút đi, Lan Khê cũng lớn khôn rồi, hay con bé và bạn của Yến Thần cùng ra ngoài dạo chơi thì sao? Nói không chừng buổi tối con bé sẽ trở về, tự nhiên ông lại gây ầm ĩ làm gì không biết! ! Hơn nữa nếu nó muốn đi thì để nó đi đi, tôi vừa có chuyện muốn nói với ông, thì nó liền bỏ đi, vậy coi như cũng giúp ông tiết kiệm hơi sức đỡ phải mất công gặp mặt nó rồi lại đuổi ra khỏi nhà. . . . . ."
Mộ Minh Thăng trợn to mắt, hơi thở không ổn định nhìn chăm chú bà vợ trước mắt mình.
"Tôi đuổi con bé?" Ông giận dữ đẩy vợ mình ra, khiến Mạc Như Khanh lảo đảo, sắc mặt bà thoáng chốc cũng thay đổi, ánh mắt của Mộ Minh Thăng nhìn bà như đang nhìn quái vật khát máu, "Bà không biết đó là con gái ruột của tôi sao? Bây giờ bà còn dám ở đây nói châm chọc này nọ? Tôi còn chưa hỏi bà, hôm nay bà hẹn con bé ra ngoài, trong quán cà phê bà đã nói cái gì? Khi con bé trở lại dáng vẻ như mất hết hồn vía đi theo người đàn ông kia! ! Hôm nay bà phải nói rõ ràng với tôi. . . . . ."
Mạc Như Khanh bị đẩy ra, nét mặt lúc đỏ lúc trắng, trong đôi mắt nhu lạnh của bà tràn đầy căm hận.
Thật tình bà muốn nói ra sự thật, nhưng bây giờ đúng lúc sao?
Âm thanh "Lộc cộc lộc cộc lộc cộc" dồn dập thoáng chốc đã đến trước mặt, Tô Nhiễm Tâm gắt gao nhìn chằm chằm nhóm người trước mắt, không quản bọn họ kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, xoay người đi tới, lách qua vòng lên vòng xuống tìm bóng dáng mình muốn tìm: ". . . . . . Lan Khê. . . . . . Lan Khê, dì nhỏ tới rồi, cháu ở đâu? Lan Khê! ! !"
"Vị tiểu thư này, " Người cảnh sát cau mày ngăn hành vi của bà lại, chặn cánh tay của bà lại, "Chúng tôi đang thụ lý án ở đây, vị tiểu thư mà người muốn tìm kia xế chiều hôm nay không hiểu sao đã mất tích, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích."
Mất tích?
Tô Nhiễm Tâm kinh hãi ngây người.
Bà kinh ngạc nhìn người cảnh sát, một hồi lâu sau mới phản ứng kịp run rẩy cầm điện thoại muốn gọi điện.
Người cảnh sát cau mày, liếc nhìn bà một cái bất đắc dĩ lên tiếng ngăn cản: "Sau khi xảy ra chuyện, điện thoại của Mộ tiểu thư được tìm thấy ở trên xe, đến giờ vẫn không liên lạc được với cô ấy."
Tô Nhiễm Tâm bị buộc dừng lại động tác, ánh mắt kịch liệt run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn người cảnh sát trước mặt.
"Vậy làm sao bây giờ đây?" Bà run giọng hỏi, "Vậy bây giờ các người tìm con bé bằng cách nào? ! !" Đột nhiên bà phản ứng kịp, nắm chặt tay áo người cảnh sát, "Anh nói cho tôi biết lần cuối con bé đi chung với ai? Anh nói cho tôi biết là ai? Lan Khê nhà tôi không phải không hiểu chuyện, con bé tuyệt đối sẽ không nói tiếng nào mà bỏ đi! !"
Người cảnh sát bị bà lay lay cảm thấy khó chịu, nắm cánh tay của bà nói: "Cô ấy không bỏ đi một mình, Mộ tiên sinh nói, lần cuối cô ấy đi cùng với một người đàn ông họ Phó, Mộ tiên sinh cũng đã gặp qua người này."
Họ Phó.
Tô Nhiễm Tâm trợn to hai mắt, bình tĩnh lại.
Bà đang suy nghĩ tìm tất cả những người có thể là họ Phó, bất chợt trong đầu lóe lên một cái tên, bà nghĩ đến một người, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, bà lập tức hiểu ra. Đôi môi tái nhợt run rẩy kịch liệt, bà khàn giọng hỏi: ". . . . . . Người đàn ông kia, có phải tên là Phó Minh Lãng không?"
Cảnh sát hết sức ngạc nhiên! !
"Tiểu thư, chẳng lẽ ngài biết. . . . . ."
"Hai người đàn ông này thật là sát tinh mà! ! !" Tô Nhiễm Tâm không nhịn được, trừng mắt la lớn!
Bọn họ một cha một con, một già một trẻ.
Một cố tình đánh mất lương tâm không thừa nhận mình bên ngoài. . . Phản bội, không nhìn nhận đứa con gái ruột thịt của mình;
Một không biết rối rắm ân oán cái gì với Mộ Yến Thần, bắt cóc em gái ruột thịt của mình mà không biết, bây giờ không biết con bé sống ૮ɦếƭ ra sao!
Không được.
Tô Nhiễm Tâm sau khi phát tiết kịch liệt cảm xúc biết như vậy không được, bà cố gắng khiến mình trấn tĩnh lại.
Mộ Yến Thần nếu đã kêu mình trở về nước vậy hẳn là có dự liệu sẽ xảy ra chuyện gì, có thể là đề cập đến nhà họ Mộ, hoặc là ám chỉ Phó Minh Lãng, nhưng mặc kệ là ai, tình huống trước mắt này đều rất xấu.
Không được. . . . . . Bà phải nhanh chóng liên lạc báo cho Mộ Yến Thần biết! !
Mắt thấy nàng "Lộc cộc lộc cộc lộc cộc" muốn đi ra khỏi phòng, Mạc Như Khanh ngồi trên ghế sofa đang trấn an Mộ Minh Thăng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn, bà ta gọi Tô Nhiễm Tâm lại nói: "Nếu như bà có tìm được Lan Khê, trước tiên hãy để nó ở bên cạnh bà đi, tạm thời chớ quay trở về nhà họ Mộ. Bởi vì có một số việc chính nó cũng rõ ràng, để cho nó cân nhắc suy nghĩ kỹ càng một chút rồi hãy nói sau, xem nó có còn mặt mũi bước vào nhà này hay không."
Bước chân Tô Nhiễm Tâm chợt ngừng lại.
Nhìn phu nhân nhà họ Mộ ưu nhã hào phóng trong truyền thuyết này, cho tới bây giờ bà mới biết thì ra đây là một người lòng đầy nhẫn tâm.
Nhưng hôm nay nghe bà ta nói như thế, chắc bà ta cũng phát hiện ra chuyện gì, bà nghiêng đầu nhìn Mạc Như Khanh, ánh mắt tìm tòi, sau đó Tô Nhiễm Tâm khàn giọng hỏi: "Bà cũng biết rồi sao?"
Mạc Như Khanh mở to mắt thái độ kiêu ngạo, không nhìn bà.
Sắc mặt Tô Nhiễm Tâm tái nhợt, xoay người lại gật gật đầu: "Cũng tốt, tôi cũng hiểu không thể gạt được. Muốn moi chuyện chị tôi ra cũng đơn giản, chỉ cần có thể làm chút chuyện cho Lan Khê, , có thể để cho hai người trẻ tuổi cảm thấy hạnh phúc, thì chị tôi nhất định nguyện ý."
Cười lạnh một tiếng, bà tiếp tục nói: "Nhưng bà thì sao?"
"Mạc Như Khanh, bà níu lấy chuyện này không buông, một là vì muốn trả thù chị tôi, hai là vì muốn đuổi Lan Khê ra khỏi nhà họ Mộ, ba là muốn hủy hạnh phúc cả đời con trai bà. . . . . . Bà nên cân nhắc suy nghĩ thật kỹ đi, tích chút âm đức đi !! Nếu không đến địa ngục, địa ngục cũng sẽ không chấp nhận loại người vì H*m mu*n cá nhân lừa chồng dối con như bà! !"
Sau khi mắng xong trong lòng Tô Nhiễm Tâm cảm thấy dễ chịu, không màng cảm nhận của Mộ Minh Thăng sau khi nghe bà nói sẽ ra sao, Lan Khê của bà vô tội, vô tội, con bé nên có người thật lòng thương nó, yêu nó, mà không phải bị hai gia đình độc địa coi con bé như trái banh đá qua đá loại!
Nếu như nhà là như thế, vậy thì không có cũng được! !
Xoay người đi, Tô Nhiễm Tâm mang theo đầy lo lắng và tức giận, ngẩng đầu ưỡn *** thẳng bước đi ra ngoài!
Mà nhà họ Mộ sau lưng bà, vì một phen mới vừa rồi, lại thông suốt những dây dưa không rõ kia.
***
Nước Mỹ, Los Angeles.
Hiện trường vụ nổ trải qua mấy ngày đêm giải quyết vẫn chưa xong, kiểm tra hiện trường thì khả năng nổ lần nữa là không lớn, nhưng vẫn gặp nguy hiểm như cũ, một ngày trước bất ngờ có vụ nổ nhỏ làm một công nhân khai thác bị thương ở chân, cho nên hôm nay khai thác lại khó khăn hơn chút.
Chuyện này chấn động cả khu vực phía nam Los Angeles.
Tin tức lan tràn khắp các trang báo, Mộ Yến Thần không ở hiện trường khai thác thì lại ở bệnh viện, cả ngày giống như ngâm mình trong máu tươi và tiếng khóc than, khi bác sĩ và y tá nhìn thấy những xác người kia cũng chạy qua một bên ói đến mật xanh mật vàng. Mộ Yến Thần thấy cũng kinh hãi, lại mím thật chặt môi mỏng một câu cũng không nói, ngoại trừ xử lý hậu sự và đối diện với phía truyền thông, thời gian còn lại anh đều ở hiện trường đi theo nhân viên thăm dò tìm kiếm công nhân bị mất tích trong vụ nổ.
Ba ngày trước, trong bệnh viện mọi chuyện vẫn còn náo loạn.
Trong bệnh viện tâm tình thân nhân người ૮ɦếƭ vẫn còn kích động, họ la lối ầm ĩ với Mộ Yến Thần, càng lúc càng gay gắt đến độ bạo phát, William không để ý, anh liền bị mấy người nhào đến vây chặt, người nhà người ૮ɦếƭ vẫn điên cuồng như cũ, cho đến khi nhìn thấy áo sơ mi trắng của anh đều thấm ướt máu đỏ tươi mới sợ tới mức không dám lên tiếng.
Vết thương bị nứt ra lần nữa, cả tiếng sau mới cầm máu lại được.
Cho đến khi một cuộc điện thoại của Tô Nhiễm Tâm gọi tới.
Đến Los Angeles được một tuần tới nay, lần đầu tiên William thấy sắc mặt Mộ Yến Thần thay đổi lớn đến thế.
Anh vẫn luôn nghĩ ở thành phố C sẽ gặp nguy hiểm, nên đã thông báo Nhiếp Minh Hiên giúp anh để ý, đã thông báo Tô Nhiễm Tâm để bà ấy mau chóng trở về nước. . . . . . Nhưng dặn đi dặn lại cũng không bằng anh tự mình trở về liếc mắt nhìn.
Anh lại càng không nghĩ tới, Phó Minh Lãng điên cuồng như thế, lại cho nổ nhà máy điện tử của anh, khiến cho hai mươi mấy sinh mệnh người vô tội ra đi chỉ vì muốn cầm chân anh lại, chỉ vì hắn ta muốn báo thù rửa hận cho người phụ nữ hắn ta yêu.
. . . Thế nhưng hành động này của hắn ta cũng được gọi là “Yêu” à? Hừ, “Yêu” cái rắm ấy ! !
"Pằng! ! !" Âm thanh tiếng nổ quá mức chấn động! !
William lúc đi tới tránh chiếc điện thoại bị vỡ ra thành nhiều mảnh vụn, sợ tới mức gương mặt tuấn tú trắng bệch, anh ta vừa định hỏi Mộ Yến Thần xảy ra chuyện gì, thì nhìn thấy anh rút cánh tay đang băng được một nửa từ trong tay y tá về, cầm áo khoác lên nhỏ giọng lạnh lùng dặn dò: "Tôi có việc phải đi, nơi này giao lại cho anh."
William kinh hãi! !
Đại khái anh ta có thể biết được chuyện gì xảy ra, cũng dự liệu được người nào có thể làm cho anh khẩn trương như thế, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng nhắc nhở: "Tổng giám đốc Mộ . .. Ngài có thể không ở nơi này, nhưng hiện tại bên ngoài đang nhìn chằm chằm chúng ta, một khi ngài rời khỏi Los Angeles sẽ có người kích động truyền thông viết P0'p méo sự thật, có thể sẽ nói DiglandYork không muốn gánh vác trách nhiệm sự cố lần này, đến lúc đó không chỉ có giá trị cổ phiếu bị giảm mạnh, người nhà người ૮ɦếƭ cũng sẽ bạo loạn, danh tiếng của DiglandYork sẽ bị ảnh hưởng."
Chuyện này nếu như không nghiêm trọng, suốt cả tuần nay anh cũng không cần thiết ở lại đây ngày đêm không chợp mắt có mặt ở chỗ này! !
"Vậy anh nói cho bọn họ biết . .. " Mộ Yến Thần lạnh lùng nói, "Hơn hai mươi mạng người này Mộ Yến Thần tôi nhớ kỹ, nếu như bọn họ cảm thấy bồi thường không đủ, vậy tôi sẽ kéo cả người của gia tộc Laurie đưa cho bọn họ chôn theo những người đã ૮ɦếƭ kia! !"
Những lời này, anh nói được là làm được!
Nhưng giờ phút này trong đầu anh, chỉ tràn ngập bóng dáng của một người, anh luống cuống, hoàn toàn luống cuống, dù là toàn bộ thế giới sụp đổ ở trước mặt anh, anh cũng đành phải làm vậy.
Lan Khê.
Trong lòng anh thầm nói cái tên này, cầm áo khoác lên, đẩy người đang cản đường ra, sải bước đi về phía trước! !
. . . . . .
Los Angeles, gió lạnh gào thét.
Mộ Yến Thần lên xe, chỉ dùng tay phải nắm tay lái một chút cũng cảm thấy miệng vết thương nơi bả vai lại toạc ra, gương mặt tuấn tú của anh trắng bệch nhưng vẫn điển trai, tiếp tục dùng lực cho xe chạy ra đường! Tiếng va chạm trên mặt đất vang lên chói tai, trong lòng anh cảm giác căng thẳng như bị một sợi dây trói chặt lại! !
Lan Khê, bây giờ em ở đâu?
Là anh không đúng, là anh không tốt. . . . . . Anh không nên bỏ lại em một mình mà đi, không nên vẽ rắn thêm chân muốn làm sang tỏ thân thế của em, khiến cho em chịu đựng thực tế tàn nhẫn và nguy hiểm như vậy.
Anh nên gạt em cả đời, nên mang theo em chạy ra khỏi cái thế giới này, cho em một nơi Thế Ngoại Đào Nguyên (chốn yên vui, thanh bình).
Như vậy sẽ không có hận, không có vướng mắc, không có trả thù và tổn thương! !
". . . . . ." Âm thanh động cơ xe trong gió gào thét thành một âm tiết bén nhọn, chớp mắt trong ***g *** Mộ Yến Thần như bị cơn đau nghiền nát, hoảng hốt không biết nên đi hướng nào mới có thể tìm thấy cô, gương mặt tuấn tú căng thẳng xanh mét đến dọa người. Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo anh cũng tỉnh táo lại, trong tròng mắt đen thẳm lắng đọng lại, không kềm chế nỗi tức giận, nhấn ga lao thẳng về hướng kia!
.. . Phó Minh Lãng, anh dám động đến Lan Khê dù chỉ một cọng tóc, tôi sẽ dùng toàn bộ phần đời còn lại của tôi khiến cho anh nhấm nháp một ngàn một vạn lần nỗi đau khổ so với nỗi đau khổ mà em ấy phải chịu đựng! !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc