Hào Môn Thừa Hoan - Chương 267

Tác giả: Mộc Tiểu Ô

Chương 267: Không còn liên quan

Ba người phía trước nối đuôi nhau đi vào phòng khám chuyên khoa của bác sĩ để khám bệnh.
Mạc Như Khanh cầm số thứ tự đứng ở bên ngoài kiên nhẫn đợi, mãi hơn nửa giờ sau người xếp hàng trước mặt đã gần vãn, chỉ còn lại vài người, Mạc Như Khanh mới vào theo, thuận miệng nói mấy câu về bệnh tình của mình, đợi lúc bác sĩ xoay người tìm thuốc, bà đưa tay lật lật mấy tờ bệnh án đã ghi lúc trước, rốt cục đã tìm thấy một tờ ghi ba chữ "Mộ Lan Khê".
Bà giật mình nhíu mày! Ngón tay nhỏ dài cầm tờ giấy thật chặt, ánh mắt lướt qua ...
Khi bà đọc hết trang giấy, sắc mặt của đã hoàn toàn tái nhợt, không thể tin được, cứ nhìn chằm chằm vào mấy trang giấy như bị sét đánh.
"Bà làm cái gì vậy?" Bác sĩ cau mày bước nhanh tới, "Đây là bệnh án của bệnh nhân **, bà xem trộm dự định làm chuyện gì vậy? !"
Tiếng quát mắng vang lên ở bên tai, nhưng đầu óc Mạc Như Khanh lại đang kêu ong ong không nghe thấy gì hết.
Mãi lâu sau bà mới hoảng hốt hỏi một câu: "Cô gái này muốn giữ thai lại sao?"
Bác sĩ tức giận: "Đứa con yêu quý của người ta, đương nhiên người ta sẽ phải giữ thai chứ sao! Bà có bệnh trong người à? Mắc mớ gì tới bà chứ!"
Sắc mặt của Mạc Như Khanh càng tái nhợt hơn nữa!
... Anh em cùng cha khác mẹ ***, nếu mang thai chẳng phải là sẽ bị quái thai dị dạng hay sao, sao con bé lại muốn giữ thai? ! !
Mạc Như Khanh có cảm giác như trời muốn sụp xuống.
Mãi cho đến lúc đi ra khỏi bệnh viện bà vẫn không sao nghĩ ra, chân bước không có chủ định, suýt nữa đi nhầm đường. Yên lặng suy nghĩ, trong nháy mắt chợt một ý nghĩ vụt đến nhanh như tia chớp. Bà siết chặt chiếc túi, ánh mắt kỳ quái hỏi người giúp việc: "Thời gian đầu khi Tô Nhiễm Nguyệt sinh Lan Khê đã từng sống ở nhà tổ phải không? Trong nhà tổ chắc chắn vẫn còn có người giúp việc đã từng phục vụ bà ấy chứ hả?"
Người giúp việc ngước cặp mắt trong trẻo lạnh lùng lướt nhìn qua bà một cái, không hiểu tại sao bà lại nhắc tới Tô phu nhân, có thể nói tính tình của Tô phu nhân thật sự tốt hơn bà ta nhiều.
Bà ta mà bằng một nửa của Tô phu nhân, làm sao có thể bị ông chủ đưa về nhà tổ để tưởng niệm tổ tiên chứ!
"Đúng vậy, sức khỏe của Tô phu nhân không tốt, lúc sinh ra tôn tiểu thư vẫn chưa phục hồi lại được, hiện tại bà ✓ú vẫn còn sống ở trong nhà tổ đấy ạ!"
Sắc mặt Mạc Như Khanh vẫn trắng bệch, những cũng thở phào nhẹ nhõm.
... Hừ! Tô Nhiễm Nguyệt, khi cô sinh Mộ Lan Khê rốt cuộc đã có chuyện gì mờ ám đây? Đừng để cho tôi phát hiện ra... Nếu không đừng trách tôi, cho dù phải đào bới mộ phần của cô lên, tôi cũng quyết moi ra bằng được những chuyện ghê tởm mà cô đã làm, để cho Minh Thăng xem, rốt cuộc người vợ “hiền lương” của ông ta “đức hạnh” thế nào!
. . .
Gió lạnh thổi suốt một ngày, khi Mạc Như Khanh trở lại nhà tổ thì sắc trời đã tối.
Ngày mùa đông, bữa cơm tối ở nhà tổ thường ăn muộn, Mạc Như Khanh đi quanh quẩn ở trong phòng mà lòng không yên. Nhìn thấy bóng mình trong gương đến mức mi tâm cũng xoắn chặt lại, rốt cục bà cũng không sao chịu nổi nữa rồi.
"Mấy người có ai quen đường đến nghĩa trang của nhà họ Mộ không? Đưa tôi tới đó thăm nom một chút, trước bữa cơm tối tôi sẽ trở về." Bà vớ lấy cái túi đi ra phòng khách, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy lạnh lẽo.
Cụ cố nhà họ Mộ đang ngồi ở xe lăn, dù răng không còn một chiếc nào, nhưng cũng không thể không lên tiếng, lạnh lùng liếc bà một cái, tay xoay xoay mấy quả hạch đào, không nóng không lạnh nói: "Người làm vợ ở nhà họ Mộ ta từ trước đến nay đều hiểu quy củ, không có ai suốt ngày chạy lung tung ở bên ngoài như thế, Nhiễm Nguyệt cũng chưa bao giờ làm chuyện thế này."
Mạc Như Khanh nghe thấy mà trong lòng bốc hỏa.
Cố nhẫn nhịn, bà lại quay sang người giúp việc: "Tôi đi một lúc thôi rồi sẽ trở lại ngay, chỉ đi bái lạy mộ của Tô phu nhân một chút, các người thức thời nhanh chóng đi lấy xe đi!"
Mấy người hầu đang đứng trông chừng ở bên cạnh cũng len lén nhìn sắc mặt cụ cố.
Mộ lão thái gia hừ lạnh một tiếng xoay đầu ngoái nhìn nơi khác.
Mạc Như Khanh cười lạnh, gật đầu một cái: "Được, tôi sẽ tự đi!"
"Cốc cốc cốc" tiếng giày cao gót liền đi ra bên ngoài. Trong lòng Mạc Như Khanh lạnh lùng suy nghĩ, đợi bà moi ra được chút dấu vết của Tô Nhiễm Nguyệt năm đó, rồi xem lão già không còn răng kia còn nói chỉ trích được bà chuyện gì đây!
Mộ lão thái gia cau mày lại, giận đến mức nhất thời suýt nghẹn thở.
Một người giúp việc vội vàng tiến lên đỡ cánh tay của cụ, nói an ủi: "Lão Thái Gia ngài đừng nóng giận! Xem ra phu nhân cũng không còn ý gì khác đâu, bây giờ con sẽ lái xe đưa phu nhân đi, sẽ nhanh hơn đi bộ nhiều, nhất định trước cơm tối sẽ trở lại!"
Mộ lão thái gia giận đến mức *** phập phồng: "Một người vợ như vậy, sớm muộn phải bảo Minh Thăng ly hôn thôi! !"
Người giúp việc khoác chiếc áo dầy vào, cầm chìa khóa đuổi theo.
Xe đi từ từ trong màn đêm ảm đạm đang buông xuống. Đến khu nghĩa trang chỉ mất 20\', nhưng kỳ lạ là ở cửa khu nghĩa trang cũng có một chiếc xe đỗ ở đó, dường như là mới đỗ không lâu. Mạc Như Khanh thoáng chốc đề phòng.
Xuống xe, ánh mắt lạnh lẽo của bà nhìn lướt qua đỉnh núi, quay lại lạnh giọng nói: "Anh lái xe đến nơi kín đáo một chút dừng ở đó, rồi tắt đèn chờ tôi, tôi mang điện thoại di động, khi xuống đến nơi đương nhiên sẽ liên lạc với anh."
Người giúp việc không hiểu ra sao, nhưng cũng đành chỉ có thể làm theo lời nói.
Mạc Như Khanh nghi ngờ lại thoáng nhìn *** núi lần nữa, không biết vào lúc này còn có ai tới đây nhỉ? Bà xách váy lên, đi về hướng trên núi, bên đường tràn ngập các bụi cây cỏ hoa lá. Sắc trời càng ngày càng mờ. Khi bà đi lên đến nơi chỉ thấy có một bóng dáng đứng ở trước mộ Tô Nhiễm Nguyệt, đang lẩm bẩm nói những gì đó. Bóng người kia nhỏ nhắn cao gầy, giơ tay nhấc chân đều mang phong thái có chút cao quý.
Mạc Như Khanh núp ở sau một tấm mộ bia, ánh mắt lạnh lẽo vụng trộm nhìn sang ...
Một bông hoa cúc tươi đặt ở trước mộ.
"Lúc đầuem định tới thăm chị vào ban ngày, nhưng do ra ngoài lại có chút việc nên em chưa tới được, không thể làm gì khác hơn nên đành để buổi tối mới vội vàng đến thăm chị một chút... Lát nữa thôi, sau vài giờ nữa, đến nửa đêm em đã lên máy bay rồi..." Tô Nhiễm Tâm nói thì thầm, ngước mắt nhìn lên gương mặt trong tấm ảnh trên mộ bia đã phai màu một chút, ánh mắt đã ướt lệ , "Chị, em xin lỗi... Chị muốn em giấu mọi chuyện, nhưng em lại không giấu nổi."
Đưa ngón tay lên lau dòng lệ, bà nghẹn ngào nói: "Thường nói, hàng ngày người này làm gì cũng sẽ có người khác quan sát theo... có một số việc em không nói thì chị cũng biết đã xảy ra chuyện gì... chuyện đã như vậy, hỏi ai có thể có cách nào khác đây? Mắt nhìn thấy hai đứa chúng nó đã bị điều bí mật này *** đến mức phải trời nam đất bắc, lại còn có một sinh mạng nhỏ vô tội kia nữa. Cho dù em có là người máu lạnh cũng không thể tự tay mình phá hủy xương thịt của nhà họ Tô chúng ta ... Đó cũng cháu ngoại của chị mà, có phải không?"
"Hôm nay em đã liên lạc với Yến Thần. Hiện giờ nó đang ở Luân Đôn, ở cái nơi mà trước kia chị đã quen biết người đàn ông đó."
Tô Nhiễm Tâm nở nụ cười lạnh tự giễu, hai bàn tay siết chặt vào nhau nhưng không thể át được sự đau đớn: "Chị, chị đoán xem nó đã nói gì với em? Nếu đoán được, nhất định chị sẽ hối hận năm đó sao lại gặp hắn, lại còn tặng thứ quý giá nhất của người con gái cho hắn."
"Người ta nói trinh tiết là thứ quý giá nhất của người phụ nữ, là sự thuần khiết, là lớp màng kia mỏng manh đến mức không đáng kể kia... Nhưng với chị, em biết cái quý giá nhất là trái tim của chị... Nếu chị đã tặng cho hắn trái tim, cuộc đời này bất cứ cái gì chị cũng sẽ làm vì hắn, cho dù có bị liên lụy đến tính mạng của mình cũng không sao... Chị, Phó Ngôn Bác, hắn thật không đáng giá, chị vì một người đàn ông bạc tình như vậy thật không đáng giá! !"
Tô Nhiễm Tâm nói xong cả người phát run lên, nắm thật chặt lấy áo khoác. Trong nháy mắt, làn gió lạnh âm u đã làm dòng nước mắt nóng bỏng của bà thành lạnh ngắt.
"Em không biết nên làm gì bây giờ, nhưng em lại không đành lòng nhìn kết cục của hai đứa trẻ, sợ chúng nó quá bi thảm... em cũng sợ em ở lại chỗ này có thể sẽ thành lý do để cho Mộ Minh Thăng thêm chán ghét mà vứt bỏ chị, em chỉ còn cách rời đi... Chị không cần phải lo lắng cho Lan Khê, thật sự nó may mắn hơn chị nhiều. Nó có một người đàn ông dám liều mình vì nó, người đàn ông kia yêu nó sâu nặng hơn bất cứ ai khác... Em chỉ sợ cuối cùng bọn chúng không được chung sống một chỗ với nhau, sợ rằng sẽ làm huyên náo gây sụp đổ cả gia đình, điểm này nhất định sẽ không thay đổi!"
Sắc trời đã hoàn toàn tối sập xuống.
Tô Nhiễm Tâm cảm thấy mình đã nói quá nhiều, đã nói đến mức như móc tim móc phổi ra, nước mắt chảy đầy mặt.
"Chị, em đi đây. Chị hãy bảo trọng!" Bà nói giọng khàn khàn.
Nói xong Tô Nhiễm Tâm liền bước nhanh đi ra khỏi nghĩa trang. Trên đỉnh núi đã không còn chút ánh sáng nào, bà đi không được ổn định lắm, vừa phải giữ thân thể lảo đảo được ổn định, lại vừa đi rất nhanh giống như đang bỏ chạy thục mạng vậy.
Mãi lâu sau, một bóng người ẩn núp từ phía sau mộ bia đi ra.
Sắc mặt Mạc Như Khanh tái nhợt không còn giọt máu, vừa rồi bà sợ mình đã nghe lầm, cũng sợ tin tức kia là giả. Bà bước nhanh tới nơi mà vừa rồi Tô Nhiễm Tâm đã từng đứng ngây ngốc ở đó, quả nhiên bà thấy thổi tung cánh hoa cúc vàng tươi, bà...không hề nghe lầm!
Bàn tay bà run rẩy buông lỏng ra, bông cúc đã bị làn gió lạnh lẽo thổi bay tứ tán. Mạc Như Khanh cảm thấy nơi đỉnh đầu mình như có một cánh cửa sổ được mở ra, tất cả ánh sáng đều chiếu rọi vào đó.
... Lan Khê không phải là con gái của nhà họ Mộ.
... Tô Nhiễm Nguyệt Ng*ai t*nh... Cô ta Ng*ai t*nh với một người đàn ông nào đó ở Luân Đôn sinh ra Lan Khê.
A. . .
Ha ha ha. . .
Mạc Như Khanh đứng ở giữa luồng gió lạnh cười đầy châm biếm. Bà cảm thấy chuyện đời thật khó mà liệu trước được, đang lúc bà cảm thấy sự tuyệt vọng đang tràn trong ngập đầu, vậy mà tất cả đều đã xoay chuyển, người phụ nữ mà lúc nào trong miệng, trong lòng, trong trí nhớ của Mộ Minh Thăng cũng luôn ôn nhu hiền dịu, đức hạnh kia, hóa ra cũng chỉ là một con đàn bà vô sỉ “ hồng hạnh vượt tường” (Ng*ai t*nh) mà thôi! !
Tô Nhiễm Nguyệt, lần này cô còn gì để nói nữa đây?
Cô còn có tư cách gì mà dám đối chọi với tôi đây? ! !
Minh Thăng, ông hãy nhìn kỹ lại một chút đi, trên thế giới này ai mới thật sự là người trung trinh có một không hai với ông trong cuộc đời này? Tại sao ông lại có thể đối xử với tôi như vậy chứ? !
Nhưng khi nỗi vui mừng như điên qua đi, Mạc Như Khanh lại trở nên hoảng hốt. Một đám mây đen lại lạnh lùng phủ kín trái tim bà một lần nữa. Hiện giờ cuối cùng bà đã hiểu vì sao bốn năm sau Yến Thần trở về nhà, lại thực sự không chút mảy may e dè đối với chuyện *** kia, thì ra nó đã sớm biết nó và Lan Khê không cùng máu mủ.
Không trách được nó không hề sợ hãi.
Với một Tô Nhiễm Nguyệt ngoài mặt đơn thuần lương thiện nhưng trong lòng lại là một phụ nữ phóng đãng như thế, liệu con gái của cô ta có chỗ nào tốt hơn chứ? Bà thấy ghét Lan Khê, giờ phút này biết khi mẹ của cô như thế, sự thù ghét này lại càng sâu thêm một tầng, thấm vào đến tận trong xương, hoàn toàn biến thành hận thù!!
***
Một bệnh viện ở Luân Đôn.
Lưỡi kiếm xuyên qua thân thể, mấy chỗ mạch máu bị tổn hại chảy rất nhiều máu, chỉ còn cách nửa cm nữa là phổi cũng sẽ bị đâm thủng.
May mắn là chỗ quan trọng nhất ở khí quản lại không bị tổn thương.
William dáng người cao ngất lạnh lùng đứng nghe bác sĩ giải thích. Đến lúc nghe thấy câu nói cuối cùng, cả người đang đầy sát khí tràn ngập căng thẳng lúc này mới thả lỏng ra một chút, lên tiếng hỏi: "Hiện tại cần phải làm cái gì?"
Bác sĩ lại đeo khẩu trang lên lần nữa: "Cần nghỉ ngơi, không nên cử động, trước khi miệng vết thương khép lại cần chú ý khi rửa vết thương, không nên để vết thương bị nhiễm trùng, nếu không thì rất phiền toái."
William gật đầu một cái.
Anh đi tới định mở cửa phòng, bác sĩ cau mày ngăn lại: "Ngài phải để cho bệnh nhân nghỉ ngơi đã."
"Tôi đi vào nói với ngài ấy hai câu rồi đi ngay: " William cũng không thèm nhìn bác sĩ, đôi mắt lạnh lùng, lên tiếng: "Nếu tôi không làm như vậy thì mới là không để cho ngài ấy nghỉ ngơi, làm cho chính ngài ấy cũng sẽ không chịu nghỉ ngơi cho khỏe."
Lúc này bác sĩ mới bán tín bán nghi, buông cánh tay đang ngăn cản ra.
Sau khi tiến vào William liếc mắt nhìn qua, quả nhiên giống hệt như cảnh mà anh đã tưởng tượng.
"Tổng giám đốc Mộ ..." William lạnh lùng khạc ra mấy chữ, đi tới đè bờ vai của Yến Thần xuống, ngăn cản anh có hành động đứng dậy quá mức: "Ngài có chuyện gì cứ nói với tôi, bác sĩ vừa mới nói rồi, ngài không nên cử động, bị nhiễm trùng thì rất phiền toái."
Động tác của Mộ Yến Thần ngừng lại một chút, đắn đo chốc lát rồi tựa lại vào trên đệm, gương mặt tuấn tú tái nhợt, phía bả vai cánh tay cũng mất hết cảm giác.
Thuốc tê mới vừa tan hết, sự đau nhức gần như tê liệt lúc này mới bắt đầu đau dội lên một chút.
"Lan Khê gọi điện thoại tới phải không?" Anh khàn giọng hỏi.
"Vâng."
"Cậu nói như thế nào?"
"Tôi đã nói dối cô ấy, không lộ ra chút sơ hở nào, Mộ tiểu thư sẽ phải tin, nếu như cô ấy có gọi lại thì cũng phải sau mấy tiếng nữa."
Mộ Yến Thần gật đầu một cái, nhắm mắt nhớ về cô, nhớ về sinh mạng nhỏ nhoi của anh và cô còn đang ở trong bụng cô. Đây là sự lo lắng duy nhất của anh... cô mà không để ý lo lắng cho sức khỏe của mình sẽ gây bất lợi đối với con.
"Người của gia tộc Laurie đâu?" Anh nhắm mắt lại, ngón tay thon dài day nhẹ lên mi tâm đầy mệt mỏi.
"Ngoài Phó Ngôn Bác thường đứng một mình ở ngoài cửa, còn những người khác không ai đến. Nếu như tôi đoán không sai, rất có thể còn có cấm quân mặc thường phục cũng đang mai phục quanh bệnh viện để trông chừng, phòng khi ngài có đưa ra hành động trả thù linh tinh gì đó để gắn cho tội danh “gây bạo loạn”, sau đó sẽ tới để xử lý." William chậm rãi nói.
A... Thật là châm chọc, anh vừa mới nói với Lan Khê trong điện thoại rằng có bọn côn đồ làm loạn, vậy mà thật nhanh chóng, lại đổi phiên thành mình mang tội danh này rồi.
Hai tay chống ở trên giường, William lạnh lùng nói: "Bất ngờ xảy ra việc ngoài ý muốn, hiện tại Phó Minh Lãng đã chạy trốn, cụ thể trốn ở đâu tôi cũng chưa rõ lắm. Nhưng theo như tính tình của mẹ hắn nhất định sẽ để cho hắn ra ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió đã. Tổng giám đốc Mộ, ngài có muốn tôi phái người tìm hắn hay không?"
Bây giờ anh vẫn không hiểu Mộ Yến Thần tìm cả nhà Phó Ngôn Bác để làm gì. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện thế này, William chỉ muốn dùng thế lực ngầm tận diệt gia tộc này, để cho bọn họ ૮ɦếƭ cũng không biết là mình đã ૮ɦếƭ thế nào.
... Dám xuống tay với Mộ Yến Thần, bọn họ chán sống rồi chăng!
Bắt Phó Minh Lãng về ư?
Sắc mặt của Mộ Yến Thần càng tái nhợt hơn, cặp mắt như nhắm chặt hơn chút nữa... Trong lòng anh hiểu rất rõ, Phó Minh Lãng được coi là anh cùng cha khác mẹ của Lan Khê, nếu bắt hắn về, để anh bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu sao, nếu vậy Lan Khê liệu có vui vẻ hay không?
Vẻ âm u thoáng hiện ra ở trên mặt, anh mở mắt: "Anh ra nói với người đang chờ bên ngoài, nói cho ông ta biết, ba ngày sau tôi sẽ trở về nước... Nếu như ông ta vẫn kiên trì cách nói như trước, tôi sẽ không làm khó nữa... Về thân thế của Lan Khê, đến lúc đó ở nhà họ Mộ tôi sẽ nói rõ ràng, cho dù trời sập xuống tôi cũng chịu trách nhiệm. Nói cho ông ta biết để ông ta yên tâm sống cuộc sống vô ưu bên vợ con của ông ta. Từ nay về sau, Lan Khê cũng sẽ không còn liên quan gì với ông ta nữa."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc