Hào Môn Thừa Hoan - Chương 122

Tác giả: Mộc Tiểu Ô

Chương 122: Còn tệ hơn cả xấu hổ

Tất cả bốn phía trên đoạn đường đều bị bao phủ, bởi vì tiếng kêu trầm thấp này, mà trở nên sôi trào!
Hòn đá khổng lồ làm cho người ta sợ hải đang đè lên cơ thể yếu ớt đang nhúc nhích dính đầy nước bùn cùng vết máu trên tay, làm cho ai nhìn thấy cũng chua xót trong lòng, những người vây quanh bên cạnh nhanh chóng chạy tới, lấy tay đẩy tản đá ra để giải cứu người đang nằm hấp hối.
Hơn nửa giờ, liều ૮ɦếƭ giãy dụa với tử thần để giử lại tánh mạng trôi qua một cách kinh tâm động phách!
Ba nhân viên chuyển hàng, một người ૮ɦếƭ hai người bị thương.
Tiếng đội cứu hộ đang gào thét truyền đến, bầu không khí liền bị bao phủ bởi tầm trạng buồn có vui có, sợ hãi có làm cho người ta hít thở không thông, lúc đưa người cuối cùng từ trong bùn đất ra ngoài, Mộ Yến Thần nghe được tiếng "kẽo kẹt" của xương cốt bị đông cứng lại rất rõ ràng, nước mưa chảy xuống gương mặt tuấn tú trắng bệch, suýt nữa không còn chút sức lực nào, Richel ở bên cạnh sắc mặt đã đông cứng lại, cau mày nhìn Mộ Yến Thần đang gọi tên của mình, muốn bảo anh dừng lại, nếu không dưới mưa tuyết rét lạnh của mùa đông, sẽ đem khí lạnh thấm vào xương tủy, thân thể của con người căn bản không cách nào chịu đựng được.
Mà âm thanh gào thét đó, vang dội ở bên tai cực kỳ rõ ràng.
Những thành viên của đội cứu hộ mặc cảnh phục màu da cam chạy qua, mưa ngày càng dữ dội hơn, ánh mắt đỏ rực của Mộ Yến Thần nhìn lướt qua một thi thể đang nằm trên mặt đất, ở trong hoàn cảnh ồn ào rối loạn, xoay người đi ra ngoài.
Nước mưa cọ rửa sạch sẽ bùn đất trên người của anh, chỉ còn lại gương mặt tuấn tú lạnh như dao, tỏa ra hơi thở vô cùng khắc nghiệt!
Richel vừa đứng ở trong cơn mưa to hét to giải thích tình huống với nhân viên cứu hộ, vừa nhìn sang bên này, hoảng sợ cắt ngang câu chuyện hướng bên này chạy tới: "Thần! Cậu phải đi có phải hay không? Ở đây cứ giao cho mình là được rồi, chuyện như thế này vốn không nên để cho cậu đi theo giải quyết, coi như là mình nợ cậu một món nợ nhân tình. . . . . ."
"Chìa khóa." Ánh mắt sắc của Mộ Yến Thần lạnh lùng, cúi người mở cửa xe, duỗi tay về phía cậu ta.
Richel kịp thời phản ứng , móc chìa khóa ra đưa cho anh.
"Cho mượn xe của cậu dùng một chút." Anh lạnh giọng nói, nắm chặt chìa khóa chui vào trong xe.
Anh đã để cho cô đợi lâu lắm rồi. Phải lập tức chạy trở về.
Bị lạnh đến mức trắng bệch khớp xương ở năm ngón tay giãn ra để xuống, phát ra tiếng rắc rắc đáng sợ, Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn trên mu bàn tay của anh nổi đầy gân xanh, nhanh tay khởi động xe, hướng con đường núi điên cuồng chạy tới. Trong kính chiếu hậu Richel vẫn lo âu nói với anh cái gì, thế nhưng anh lại chẳng nghe được câu gì.
Sắc trời âm u, kèm theo chút tối tăm, nặng nề đè xuống.
Mộ Yến Thần mò kiếm cái điện thoại vừa nhét vào trong xe, mở ra, đạp chặt chân ga chạy tới phía trước, dùng tín hiệu yếu ớt ở đây gọi điện thoại cho cô, Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn yên lặng một hồi lâu, lại nghe được câu nhắc nhở chậm chạp "Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy".
Sắc mặt Mộ Yến Thần liền xanh xao, trong lòng có một loại dự cảm xấu, bấm một số điện thoại khác .
Âm thanh "tút tút" vang lên thật lâu, điện thoại đã được kết nối.
"Cô ấy đâu?" Anh lạnh giọng hỏi, giọt nước lạnh như băng từ trên trán rơi rơi xuống.
"Mộ tiên sinh. . . . . . Mộ tiểu thư đã đi theo mẹ của ngài về nước rồi." Người đàn ông do dự một chút, cung kính đáp.
Một thứ bén nhọn nhanh chóng vỡ ra đâm vào tim, Mộ Yến Thần nhìn chằm chằm con đường phía trước, Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn khóe môi nở ra một nụ cười lanh!
Trái tim giống như bị người ta moi ra, đau buốt.
"Tôi đã nói với các người như thế nào? Bảo vệ cô ấy, bất kì ai cũng không được dẫn cô ấy đi. . . . . . Tôi mướn các người tới làm cái gì?" Rất nhanh trên mu bàn tay của anh, do tiết trời ấm lại nên vết thương do bị đá đâm vào lại bắt đầu chảy máu , một màu đỏ tươi trên mu bàn tay.
Người đàn ông cứng họng!
Sắc mặt vô cùng lúng túng, anh ta áy náy giải thích: "Xin lỗi Mộ tiên sinh, nhưng là là do Mộ tiểu thư chủ động muốn đi cùng phu nhân, huống chi đó lại là mẹ ngài. . . . . ."
"Ầm!" một tiếng động thật lớn vang lên, tín hiệu điện thoại bị cắt dồn dập "Tút tút tút. . . . . .".
Điện thoại di động bị sức lực mạnh mẽ của anh đập vào trong xe! Trong nháy mắt vỡ vụn ra, mảnh vụn bắn tung toé , khắc nghiệt đến đáng sợ. . . . . .
Nụ cười lạnh như băng liền hiện ra trên môi, anh tựa vào ghế, có thể tưởng tượng đến Mạc Như Khanh sẽ nói với Lan Khê những gì. Anh biết rất rõ ràng, đó là mẹ của mình, anh không nên nghĩ bà xấu như thế, không nên đối địch, không nên xem bà như thú dữ đáng sợ mà chán ghét.
Nhưng người mà bà muốn chạm vào, là người anh yêu nhất.
Cho nên không được.
Không chỉ mẹ ruột. . . . . . Bất luận kẻ nào, cũng không được.
Khí lạnh thấm vào trong người, lạnh đến mức làm cho chỗ sâu cũng cảm thấy đau nhói, trong mắt Mộ Yến Thần nhuộm màu đỏ ngầu đầy sát khí cùng đau lòng, cười lạnh mất đi, tay dính máu siết chặt lại, nhanh chóng chạy tới khách sạn! Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn
***
Ở sân bay mưa rơi lất phất, đủ để làm ướt cả người, nhưng cũng không ảnh hưởng đến giờ cất cánh.
Lan Khê lẳng lặng ngồi tại chỗ, nâng mắt lên, kinh ngạc nhìn đôi tình nhân ngồi ở hành lang đối diện, giúp nhau lau nước mưa trên người, Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn ngón tay triền miên nắm chặt, nụ cười ngọt ngào sáng chói.
Mạc Như Khanh nhẹ nhàng lật một trang sách, mắt đẹp vô ý ngước lên, liếc nhìn cô.
Nhếch môi lên, bà cười yếu ớt: "Lan Khê yêu rồi hả?" ( ôi trời còn dám hỏi câu này nữa chứ)
Lan Khê run lên, ánh mắt thoáng qua một tia sáng, nhìn bà, môi mím chặt đến trắng bệch
.
" Đừng có giấu dì, " Mạc Như Khanh êm ái nói, nụ cười ấm áp, "Ở cái tuổi này, có tình yêu cũng là bình thường . Có tâm tư cũng không có gì, nhưng ít nhất. . . . . . Yêu đương không nên vặn vẹo."
Ngón tay đang lật sách dừng lại, Mạc Như Khanh nhìn cô: "Thích không có gì đáng xấu hổ, nhưng đừng có lấy nó làm lý do cho tình yêu, vượt qua ranh giới cuối cùng chuyện gì cũng làm ra được, hơn nữa lại là con gái, phải có tự tôn một chút, mới tốt?" ( chửi thâm sâu thật)
Bà vừa nói vừa cười, khinh bỉ nói: "Dì Mạc có một người bạn làm việc ở bệnh viện, mỗi ngày đều nhìn thấy những đôi nam nữ trẻ tuổi đến phá thai, làm lần đầu tiên cũng không sao, làm thêm nhiều lần nữa, liền không biết hai chữ xấu hổ hai viết như thế nào, thật hoang đường? Lan Khê. . . . . . Mẹ con không có ở đây, dì Mạc không dám ở trước mặt tự cho mình là bà ấy, nhưng nếu như mẹ con vẫn còn ở đây, bà ấy cũng sẽ giống như dì nói những lời này với con, mặc dù hơi khó nghe, nhưng con phải biết, dì Mạc là vì sức khỏe của con." ( tui mà chém được là bà ૮ɦếƭ zi\' tui. Ta chém ta chém ta chém ...............n)
Cả người Lan Khê cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không biết bị cái gì làm cho đau nhói, mặt hồng lên một cách không bình thường.
Nếu như mẹ ở đây, bà ấy nhất định cũng sẽ nói những lời như vậy.
Nhắc nhở cô phải có tự tôn, không nên làm những chuyện đáng xấu hổ.
Đặt tay lên đầu gối, rất nhanh, hô hấp nhanh chóng biến mất , móng tay đâm vào lòng bàn tay đến mức sắp rách da.
Mạc Như Khanh lẳng lặng nhìn cô, cảm thấy lời nói của mình có tác dụng, chau chau mày, giống như để xuống được một tâm sự, an tâm tiếp tục đọc sách,Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn sau một hồi lâu, lại nghe thấy người bên cạnh gọi bà một tiếng, "Dì Mạc" .
Mạc Như Khanh giật mình! Ngoái đầu lại nhìn cô.
Lan Khê lẳng lặng ngồi tại chổ, ánh mắt trong suốt sáng long lanh, mặt mặc dù có chút tái nhợt nhưng vẫn tỏ ra rất kiên định, cô chống tay lên ghế, mở miệng hỏi: "dì Mạc, vậy nếu như có một ngày dì thích một ai đó, mặc dù cảm thấy đáng xấu hổ, hay là còn tệ hơn cả xấu hổ, nhưng đó là người dì thích, vậy phải làm thế nào?"
Toàn thân Mạc Như Khanh chấn động!
Tay đang lật sách cũng run rẩy, suýt nữa bị câu nói này của cô làm cho nghẹn lại hô hấp cũng bắt đầu không thuận!
Đôi mắt Lan Khê lộ ra sự đau thương to lớn, nước mắt từ từ tràn ra, mang theo một chút nức nở nói: "Con không phải tùy hứng, không phải là không hiểu chuyện. . . . . . Có lúc, con cũng không có cách nào. . . . . ."
Ngay cả mình cũng không có biện pháp, cô nên làm cái gì đây?
Một giọt nước mắt nóng bỏng rớt xuống, trên mặt đầy nước, Lan Khê thu ánh mắt lại, bả vai run rẩy kịch liệt, không dừng lại được.
Cô không muốn đối mặt với chuyện này, nên mới chạy trốn tới Los Angeles, ở đây cô sẽ không cần phải đối mặt, nhưng cô quên rằng cuối cùng vẫn phải trở về, giấc mơ cũng không phải là mãi mãi, sẽ có lúc phải tỉnh.
Trong lòng Mạc Như Khanh nhất thời đại loạn!
Tay run rẩy, sắc mặt lạnh lùng hốt hoảng khép sách lại, không nghĩ mình lại ép tiểu nha đầu này nói ra những lời như thế!
Xoa xoa mi tâm, bà nhắm hai mắt lại, đột nhiên nở nụ cười.
"Tốt lắm. . . . . ." Mạc Như Khanh cười yếu ớt nhìn cô, "Tốt lắm đừng khóc, con xem đi, dì Mạc cũng chỉ nói đùa với con thôi, có gì mà phải khóc chứ? Dì Mạc không phải trách con lúc ở nhà không hiểu chuyện. . . . . ." ( hừ ta đi méc a Thần)
Vỗ vỗ lưng của cô, Mạc Như Khanh cười lắc đầu, vẫn nói: "Không trách được Yến Thần lại nói với dì có con ở bên cạnh có chút phiền, đứa bé này, đa sầu đa cảm thật khó dụ dỗ, huống chi Yến Thần lại không có kiên nhẫn với con. . . . . . Chẳng trách nó chủ động gọi điện thoại cho dì, muốn dì dẫn con về trước." ( A ơi a xuất hiện nhanh đi bả vu khống a ở đây nè)
Nước mắt lại lần nữa rơi xuống, cả người Lan Khê run lên, cặp mắt ẩm ướt nhìn bà, trong lòng lại không thể tưởng tượng nổi.
—— Anh Nói với Mạc Như Khanh . . . . . . Anh cảm thấy cô rất phiền?
Mạc Như Khanh sửng sốt, làm như phát hiện mình lỡ lời, cuống quít ôm lấy bả vai của cô, cười nói: "Cũng không phải vậy, thật ra Yến Thần nói. . . . . . A, cũng không có gì, con đừng quá để ý, tính tình của nó chính là lạnh lùng như vậy. Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn Con yên tâm nó cũng không phải cảm thấy con phiền, về sau vẫn sẽ yêu thương con, dù sao cũng là anh con, phải vậy không?"
Lan Khê bình tĩnh nhìn bà, trong lòng giống như có gai nhọn, rút thế nào cũng không rút ra được.
Máy bay bắt đầu cất cánh, tiếng ong ong gầm rú vang bên tai, nữ tiếp viên hàng không tới thúc giục mấy lần cô mới từ trong sợ sệt hồi hồn lại, khóe mắt ướƭ áƭ đầy nước mắt lấy dây an toàn đeo vào, nhưng đầu óc vẫn vẫn thả trôi theo tiếng gầm rú của máy bay.
Từ chổ Mạc Như Khanh nghe được những lời như vậy, mỗi một câu của Mộ Yến Thần, vô cùng lạnh lùng, vô cùng chói tai.
Cô không tin.
Cô một câu cũng không tin.
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Los Angeles phồn hoa xinh đẹp đang từ từ nhỏ lại, cách cô rất xa, ở Los Angeles giống như một giấc mơ, nhưng khi tỉnh lại,so với trước kia còn "kinh hồn bạt vía" đáng sợ hơn nhiều.
Cô đột nhiên phát hiện tối hôm qua ở dưới ánh đèn tao nhã của khách sạn, khuôn mặt ấy lạnh như băng, đột nhiên liền rùng mình ớn lạnh. Không biết vì sao, chỉ cảm thấy tiếng máy bay cất cánh, tất cả ấm áp ở trong lòng cô cũng dần mất đi. . . . . .
Trái tim lạnh dần, lạnh đến mức đau nhói ở trong lòng .
***
Mộ gia to lớn như vậy , đã trải qua được mấy đời.
Nhìn chú Phúc thay cô mang hành lý vào trong phòng khách, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người, trong lòng Lan Khê liền khó chịu Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn nhẹ nhàng đi tới cầm hành lý : " chú Phúc, chú có thể đem lên lầu giúp con được không?"
Chú Phúc ngẩn ra, cười nói: "Yes Sir, nhưng mà tiểu thư, hình như đây là hành lý của thiếu gia, vậy để vào phòng của cậu ấy hay là để vào phòng của cô ?"
lúc hai người đi vì để tiết kiệm không gian nên chỉ đem theo một cái valy, ban đầu sắc mặt Mạc Như Khanh có chút khó coi, sợ như vậy sẽ khiến cho hai người càng thêm không rõ ràng —— cho dù là anh em, nhưng có ai từng gặp qua anh em nhà nào mà lại thân mật đến mức này?
sắc mặt Lan Khê tái nhợt, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói rõ từng chữ: ". . . . . . Để vào phòng con."
Lúc gần đi cô có giữ một số quần áo cùng cái vật nhất định phải đặt ở đầu giường của Mộ Yến Thần, bên trong vẫn còn cái áo sơ mi của anh, sau khi tắm xong cô cao hứng lấy mặc vào , Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn cô không chịu để lại cho anh, nên mang về.
Mạc Như Khanh cùng với Mộ Minh Thăng cười từ trên lầu đi xuống.
"Ta nghe nói con ngã bệnh?" Mộ Minh Thăng thấy con gái, ánh mắt già nua lộ ra quan tâm lo lắng, đi tới chạm vào trán của cô, "Bây giờ như thế nào? Còn bệnh không?"
Tình thương của người cha liền kéo tới , bàn tay thô ráp nhưng lại ấm áp làm cho Lan Khê ngẩn ra, sắc mặt thoáng chốc ửng đỏ.
". . . . . . Con đỡ hơn nhiều rồi." Cô rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói.
Mộ Minh Thăng hừ lạnh một tiếng, thu tay về : "Ta đã nói cái gì? Con đi chỉ làm cho Yến Thần thêm phiền phức, lại còn gây thêm phiền phức cho người khác, gọi điện thoại cho dì Mạc tới dẫn con về, con xem con giày vò người ta như vậy đó hả?" ( 2 ô bà này quả là trời sinh 1 cặp đó, trở mặt nhanh nhứ chóp )
Lan Khê cắn môi, không lên tiếng, trong lòng cảm thấy đau nhói, Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn trong lòng cô không ngừng vang lên âm thanh phản kháng .
Không phải vậy.
Căn bản không phải là như vậy.
Không biết vì sao tất cả mọi người lại gạt cô, nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, không phải Mộ Yến Thần không cần cô.
"Con đi lên trước." Cô thở phào nhẹ nhõm nói, mệt ૮ɦếƭ đi, trong lòng cũng rất không thoải mái.
"A đúng rồi, Kỷ gia có gọi điện tới tìm con, Lan Khê, con rãnh rỗi thì gọi lại đi." Mạc Như Khanh bổ sung.
"Con hiểu rồi."
Vừa lên tới phòng, Lan Khê không kịp đợi, trút hết đồ đạc trong hành lý ra tìm điện thoại di động, sạc pin, mở máy chờ tin tức, quả nhiên chốc lát liền nhận được một đống cuộc gọi nhỡ, Diễn ✿ Đàn - Lê - Quý ✿ Đôn toàn bộ là của "Mộ Yến Thần" .
Tất cả mệt mỏi, hoảng hốt liền mất đi, khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt liền ấm áp trở lại, cười lên, khóe mắt bắt đầu ướƭ áƭ .
Chịu đựng mệt mỏi, cô không cố kỵ gì, trực tiếp gọi điện thoại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc