Hào Môn Thịnh Sủng, Bảo Bối Thật Xin Lỗi - Chương 115

Tác giả: Hạ San Hô

Có lẽ nhìn thấy được tầm mắt của cô, anh cũng nhìn về phía cô, trong ánh mắt nhìn cô có chút dịu dàng! Khoảng cách không gần không xa, tầm mắt cứ như vậy tập trung thật chặt vào gương mặt tinh xảo của cô, giống như là muốn ghi nhớ cô thật sâu ở trong đầu, dần dần, gương mặt đó, nụ cười đó hoàn toàn giống như trong trí nhớ của anh!
Cất bước đi về phía cô, bước chân mang theo chút kích động!
FIR đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn bóng dáng cao lớn đang đi về phía mình, chỉ có cảm giác tâm mình bồng bềnh bất định, dần dần mới ổn định trở lại!
Tiếp theo một cái chớp mắt, cô lập tức bị một sức mạnh ôm thật chặt, sức lực này như muốn hòa cô vào thân thể của đối phương!
Cả khuôn mặt bị buộc dán thật chặt vào ***g *** của anh, nghe mùi hương quen thuộc trên người anh, nghe tiếng tim anh đập vang vang, cô theo bản năng nắm thật chặt áo trước *** anh, mắt khẽ nâng lên nhìn mặt anh, trong ánh mắt nhuộm dần một vẻ đắm chìm mà chính mình cũng không phát hiện!
Hơi thở của người đàn ông nóng rực phả ra ở trên khuôn mặt xinh xắn của cô, khiến cô có chút không thích ứng cả khuôn mặt rục xuống, ngay cả thân thể cũng không tự chủ được mà co rút, cảm thấy có chút lạnh!
Lúc này mới nhớ đến, trên người đang mặc quần áo thể thao mà câu lạc bộ chuẩn bị cho khách! Bây giờ là cuối mùa xuân, gió ban đêm vẫn có chút lạnh, hơn nữa hôm nay trên người cô bởi vì vận động mà ra nhiều mồ hôi, mặc dù hiện tại mồ hôi đã khô, nhưng cái loại cảm giác nhơ nhớp đó vẫn còn, cho nên có chút không thoải mái, thậm chí cảm thấy có chút lạnh!
Hình như là nhận thấy được động tác của cô, Hạ Nam buông thân thể cô ra, nhanh chóng *** khoác mình ra, khoác lên trên người cô !
“ Cái đó không cần, bây giờ tôi sẽ đi về thay quần áo!” Bàn tay duỗi ra khước từ áo khoác của anh, xoay người đi về phía câu lạc bộ ở sau lưng!
“ Đi vào trong xe trước, anh lập tức cho người mang quần áo xuống!” Trước lúc cô xoay người, anh giữ cánh tay cô lại, ôm cô trong *** theo hướng xe mình đi tới, động tác kia cẩn thận khác thường, coi cô như trân bảo!
Đối với lời anh nói, cô không có cho ý kiến từ chối, ngoan ngoãn đi theo anh đến chỗ xe đang dừng ở ven đường!
Sau khi sắp xếp cho cô ngồi ở ghế kế bên tài xế, anh đứng ở bên sườn xe lấy điện thoại di động của mình ra tìm một mã số rồi gọi đi!
Ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, FIR quay đầu nhìn dóng dáng đang đứng bên sườn xe, bờ mi rủ xuống, trong đôi mắt trong suốt, long lanh dâng lên một chút rung động, có vẻ càng thêm sâu xa, càng khó hiểu! Chỉ là khóe miệng cô nâng lên một đường cong nhàn nhạt, khuôn mặt nhuộm dần ánh sáng dịu dàng, cho thấy lúc này tâm tình của cô khá tốt!
Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, dường như năm năm qua cô chưa từng nghĩ đến! Cô nghĩ nếu gặp lại lần nữa ít nhất cô phải hận anh, nhưng lại chưa từng nghĩ qua, lòng của cô lại có thể bình tĩnh như vậy! Hoàn toàn như trước kia, ở bên cạnh anh vẫn còn có cảm giác an tâm!
Ngay cả cô cũng không biết, cho đến cùng thì cô không muốn quan tâm đến anh, hay là đang yêu anh quá nhiều, nhiều đến mức có thể dung túng cho việc đã từng làm tổn thương cô! Cho dù ban đầu anh có nỗi khổ tâm, nhưng mà tổn thương thì vẫn tồn tại không phải sao? Ngay cả, chuyện đã xảy ra lúc trước cũng là do người khác nói cho cô biết, còn anh từ đầu đến cuối vẫn không cho cô một lời giải thích nào!
Nghĩ như vậy, sắc mặt cũng dần dần trầm xuống, mấy giây sau lại một lần nữa khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt!
. . . . . .
Không tới năm phút đồng hồ, đã có người mang quần áo xuống tới, sau khi lấy được quần áo, Hạ Nam mở cửa xe chỗ kế bên ghế tài xế, cầm quần áo đưa cho FIR, nhấn xuống một cái nút trong xe, bốn phía trong buồng xe, rèm che màu đen lập tức được kéo xuống!
FIR có chút nghi ngờ nhìn anh trước mặt, nhìn lại một chút rèm che bốn phía bên trong đang kéo xuống!
Trước lúc đóng cửa xe, Hạ Nam thản nhiên nói : “ Trước tiên hãy thay quần áo đi, rồi anh dẫn em đi ăn một chút gì!”
Đối với chuyện này, FIR sững sốt một chút, ngay sau đó nhanh chóng thay đổi quần áo! Mặc dù bốn phía đều là rèm che màu đen,cô biết bên ngoài khẳng định không nhìn thấy được cảnh tượng ở bên trong, nhưng mà nghĩ tới người đàn ông kia đang đứng ở bên ngoài vẫn không kiềm chế được, trên gương mặt nhuộm dần một tầng đỏ ửng!
Thay quần áo xong, cô mở cửa xe bên phía chỗ ngồi của mình ra!
Nghe tiếng động, Hạ Nam quay đầu, nhín thấy chính là một cô gái nhỏ mặc một bộ quần áo thoải mái màu đen! Cho dù như thế cũng không che giấu được trên người cô, từ trong ra ngoài tản ra phong cách ưu nhã và cao quý!
Đối với ánh mắt sáng quắc của anh đang nhìn mình, theo bản năng, đôi mắt cô rũ xuống, gò má vốn đang ửng đỏ lúc này càng có vẻ đỏ hơn, thậm chí có chút khẩn trương nắm chặt quả đấm của mình!
Phát hiện ra sự khác thường của cô, Hạ Nam nhẹ nhàng cười, ngay sau đó tiến tới bên cạnh cô…. Vốn đang khẩn trương, FIR nhìn thấy anh dựa vào gần chỗ cô, theo bản năng đưa tay lên, chỉ là một giây kế tiếp rèm cửa màu đen chậm rãi kéo thẳng lên, mắt lại nhìn thấy tay mình đang chống đỡ vào *** của anh, thì cô cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống hố mà trốn! Rốt cuộc trong đầu cô đang suy nghĩ chuyện gì hả ?
Nghĩ tới thì ngượng ngùng thu tay lại, có chút quẫn bách vỗ vỗ đầu mình!
Nhìn sắc mặt túng quẫn của cô, Hạ Nam nhếch miệng lên một đường cong thật lớn, tâm tình cũng tốt khác thường!
. . . . . .
Bên trong buồng xe yên tĩnh khác thường, FIR khẽ nghiêng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh!
Năm năm không gặp, anh vẫn tuấn mỹ như năm đó vậy, chỉ là so với năm năm trước, anh càng thành thục hơn, cả người tản ra ý vị sâu sa, thành thục, nam tính, quyến rũ!
Vậy năm năm qua, anh cũng không có người phụ nữ nào sao?
“ Cái người này, năm năm qua cũng không có người phụ nữ nào sao?” Khi cô giật mình, phản ứng kịp thời,thì suy nghĩ trong lòng đã nói ra khỏi miệng!
Đối với câu hỏi của cô gái nhỏ này, Hạ Nam thắng gấp dừng xe tại chỗ!
Không có chút chuẩn bị nào, theo quán tính thân thể FIR nghiêng về trước, thật may là có nịt dây an toàn nên mới không bị tổn thương!
Sau khi dừng lại, Hạ Nam quay đầu nhìn vẻ mặt hối tiếc của cô gái nhỏ, có chút dở khóc dở cười! Cô gái nhỏ này không thể kín đáo một chút sao?
“ Có!” Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên ở trong buồng xe tĩnh mịch!
“ À” FIR nghe được anh nói “ Có” trong nháy mắt không có hiểu ý, nhưng mà nhớ tới vấn đề mình mới hỏi vừa rồi, thì hiểu được là anh đang trả lời vấn đề của cô! Nhưng mà….
Đột nhiên Hạ Nam áp sát đến bên tai cô nhỏ giọng nói! Nghe được lời của anh nói, cô đỏ bừng cả khuôn mặt, hình như không dám tin , mở to mắt nhìn anh, người đàn ông này làm sao sẽ….
Hạ Nam nhìn cô thì bật cười ,tâm tình rất vui, đôi tay nhẹ nhàng vuốt gò má của cô!
Đã bao nhiêu lâu không được cười vui vẻ như thế, hình như anh cũng không nhớ được, dường như sau khi cô rời khỏi anh thì đã không còn cười được nữa!
Cảm thấy trên gương mặt có chút ấm áp thô kệch, theo bản năng cô đưa tay giữ lấy bàn tay đang làm loạn trên mặt mình, kéo tóc che thật kín bên mặt phải gần đến tai của mình, đầu hơi cúi thấp, ngay cả cặp mắt trong suốt kia không hề dao động cũng thoáng qua một vẻ bối rối và luống cuống!
Hạ Nam nhìn tay mình bị giữ lấy, chỉ xem là cô xấu hổ, cũng không suy nghĩ nhiều, nên anh bỏ lỡ không nhìn thấy vẻ hốt hoảng và bất định trong mắt cô!
Xe thể thao vững vàng chạy ở lối đi bộ, FIR thỉnh thoảng liếc về phía người đàn ông bên cạnh, trong mắt lóe lên một vẻ phức tạp!
Sao cô có thể hi vọng anh ta phát hiện bí mật của mình chứ, càng hi vọng anh ta không biết!Trong lòng của cô rất mâu thuẫn!
Nếu như anh phát hiện ra, anh có chê cô không đủ hoàn mỹ không? Anh còn có thể quấn lấy cô như vậy không? Có lẽ là không thể nào? Có khả năng anh sẽ cách cô thật xa chăng?..... Nghĩ tới thì cười khổ, trong ánh mắt phát ra một chút mất mát và lạnh lẽo như băng!
Đúng lúc này thì điện thoại trong túi áo của cô vang lên!
Nghe tiếng chuông riêng thuộc về con trai mình, theo bản năng cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh cũng hơi nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, cô vội vàng cúi thấp đầu, nhưng lại không chút nào muốn để ý tới chuông điện thoại trong túi không ngừng vang lên!
“ Điện thoại di động của em đang đổ chuông!” Hạ Nam cho là cô không nghe thấy tiếng chuông, mở miệng nhắc nhở, một tay vuốt mái tóc mềm mại của cô!
“Ừ” Nghe anh nói, cô trả lời thật nhỏ, lấy điện thoại di động ra, cũng không cần nhìn qua mà trực tiếp ngắt máy!
Chỉ là chưa tới mười giây, tiếng chuông điện thoại lại vang lên!
Ngắt máy lần nữa, vang lên nữa, ngắt máy lần nữa….
Cho đến lúc chuông điện thoại vang lên lần thứ mười, cô quyết định tắt máy!
Điện thoại di động của cô khi nói chuyện nghe rất lớn, nếu như bây giờ nhận máy, tất nhiên người đàn ông bên cạnh cô sẽ phát hiện, đến lúc đó thì cô sẽ phiền toái! Mặc dù cô tính toán trường hợp kém nhất, thì bọn họ sẽ chạm mặt nhau, cho anh biết Niệm Niệm là con của anh ! Nhưng mà nếu không phải không còn cách nào khác, cô sẽ chưa cho họ dễ dàng gặp mặt đâu!
Niệm Niệm, ngàn vạn lần không được trách mẹ, mẹ cũng là bất đắc dĩ thôi! Chờ một chút trở về sẽ lập tức gọi điện thoại cho con!
Thật ra thì cô không biết, bây giờ hành vi của cô mới khiến người ta hoài nghi, mà người đàn ông bên cạnh cô đã nheo lại ánh mắt nguy hiểm, đang suy nghĩ!
Mà ở thành phố Bắc Kinh xa xôi, Tiểu Tô Niệm đang cầm điện thoại di động, nghe bên trong truyền tới tín hiệu tắt máy không biết bao nhiêu lần, khuôn mặt trở nên rối rắm uất ức!
“ Niệm Niệm, như thế nào rồi?” Thẩm Khiết nhìn bộ mặt rối rắm uất ức của Tiểu Tô Niệm dịu dàng hỏi!
“ Bà ngoại, Tô Tô không nhận điện thoại của con, còn tắt máy nữa….. Ô, ô, ô….. Tô Tô cũng không cần con nữa rồi!”
“ Niệm Niệm, đừng khóc, mẹ con làm sao mà không cần con chứ? Có thể là điện thoại của mẹ con hết pin nên tự tắt nguồn rồi! Trước hết, chúng ta ngồi lên ghế sô pha nghỉ một lát, chờ một chút điện thoại mẹ con sạc pin xong ,biết là con gọi tới sẽ gọi lại cho con thôi!”
“ Có thật không?” Nghe được lời của Thẩm Khiết, trong cặp mắt đen như mực của Tiểu Tô Niệm phát ra ánh sáng hào quang chói mắt! Chỉ cần không phải mẹ không cần bé là rốt rồi!
“ Đương nhiên là thật rồi, lúc nào thì bà ngoại lừa gạt con !” Thẩm Khiết an ủi, mang cậu đến bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống, trước bàn thấp cậu đang ngồi đặt lên một ít đồ ăn vặt. Sau đó ngồi xuống ở bên cạnh, tùy tiện trò chuyện cùng cậu!
Dĩ nhiên trong lúc này, bà cũng cho người nhà gọi điện cho con gái mình, nhưng mà vẫn nghe được tín hiệu tắt máy!
*
Hạ Nam mang theo Tô Úy đến “ Dạ Oanh”, khi lại một lần nữa bước vào nơi này, trong đầu cô, ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ, những thứ đã bị quên lãng dần dần thức tỉnh! Cô hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong nháy mắt có chút mất hồn!
“ A Nam, Tô Úy, hai người tới rồi!” Một giọng nói quen thuộc truyền đến, cô nhìn Hạ Vĩ Sâm đứng trước mặt, gật đầu với ông ta! “Vậy hai người vào phòng bao trước đi, tôi đi chuẩn bị thức ăn, lập tức sẽ cho người mang đến!”
Trong phòng bao, Hạ Nam ngồi kế bên FIR, Hạ Nam vẫn giống như lúc trước đến đây, ưu nhã pha trà, pha xong sau đó rót ra hai ly, một ly đặt trước mặt cô, một ly đặt trước mặt mình!
FIR bưng ly trà trước mặt ngửi một hơi, vẫn giống như hương vị ban đầu, sau đó từ từ thưởng thức!
Gương mặt Hạ Nam nhu hòa nhìn cô, trong ánh mắt thoáng qua vẻ dịu dàng và cưng chiều! Thật ra thì cho đến bây giờ, mong ước của anh cũng không nhiều, chỉ hi vọng cô có thể bình an ở bên cạnh của anh, như vậy là đủ rồi! Nhưng mà, dù là ước mơ đơn giản như vậy, cũng đã từng là hy vọng xa vời của anh,hiện tại cũng may là cô đã trở lại, bảo bối của anh đã trở lại và anh cũng vẫn ở nơi này!
“ Điện thoại đi động của anh đang reo!” Thấy người đàn ông nhìn mình ngơ ngẩn, FIR đưa tay quơ quơ trước mặt anh!
Lấy lại tinh thần, anh lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn dãy số phía trên,ở trước mặt cô không chút nào kiêng kị bắt máy, nhưng mà khi nghe tin tức bên trong truyền đến, cả khuôn mặt cũng trầm xuống, lạnh lẽo, nhẹ nhàng đáp một tiếng lập tức ngắt máy!
Cúp điện thoại, Hạ Nam nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu trước mặt, trong nháy mắt thu hồi lại vẻ mặt của mình, nhưng mà nhìn cặp mắt kia lập tức làm cho người ta cảm thấy u ám, lạnh lẽo!
Mà FIR cũng đã nhận ra sự khác thường của anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của anh, dịu dàng nói: “ Có phải anh có chuyện gì hay không hả? Nếu như có, anh đi trước đi, chờ ăn xong, tôi tự mình thuê xe trở về!” Lời nói ra tràn đầy lo âu và quan tâm!
“ Không có việc gì!” Hạ Nam nhìn cô cười dịu dàng, lập tức đưa tay muốn vân vê tóc của cô, nhưng lại bị cô nghiêng mình tránh khỏi!
“ Không cần vân vê tóc của tôi nữa…cũng đừng làm loạn!” Lúc nói mang theo một chút mùi vị nũng nịu!
Hạ Nam nhìn cô, không nói câu nào, chỉ lặng lặng nhìn cô! Nếu như có thể, anh hi vọng lúc này thời gian dừng lại, như vậy, anh sẽ vĩnh viễn có cô, mà không phải thường xuyên cảm thụ được cô lúc gần lúc xa!
. . . . . .
Chiếc xe sang trọng vững vàng dừng lại ở trước cửa khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, Hạ Nam quay đầu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang ngủ say trên ghế phụ, cúi đầu thở dài! Cô gái nhỏ này vẫn giống như trước kia, bất cứ lúc nào, ở đâu cũng có thể ngủ được!
Nhưng mà anh không biết được, năm năm qua, cô gái nhỏ trước mặt này không ngủ được, thời gian ngủ mỗi ngày không quá ba giờ, hơn nữa còn phải nhờ vào thuốc mà ngủ !
Nếu mà năm năm đó không có mang thai Tiểu Tô Niệm, có lẽ hiện tại thật sự là anh không gặp được cô gái nhỏ này rồi! Bởi vì mang thai Tiểu Tô Niệm đã giúp cô có ý chí sinh tồn mà thức tỉnh trở lại, cũng làm cho cô đấu tranh từ chỗ ૮ɦếƭ mà sống lại!
. . . . . .
Vốn là ngủ không sâu, nên khi anh định ôm cô thì FIR tỉnh lại, đôi mắt mới thức dậy hơi có vẻ ௱o^ЛƓ lung nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình, hai tay không ý thức đặt lên gương mặt của anh, nhẹ nhàng vuốt ve! Trên mặt còn in nụ cười si ngốc!
Thật ra thì cô nghĩ là đang ở trong mộng, cho nên mới dám to gan hành động như vậy!
Đối với động tác của cô gái nhỏ, Hạ Nam đang muốn ôm cô xuống xe thì cũng giật mình, cảm thụ được xúc trơn mềm trên đôi tay mềm mại của cô, thân thể anh không khỏi run lên….
“ A….” Nhưng mà một cái chớp mắt tiếp theo, anh lại nghe được một tiếng kêu sợ hãi! Chỉ thấy cô gái nhỏ trước mặt vẻ mặt mê hoặc nhìn anh, dĩ nhiên cô đối với chuyện vừa rồi có chút kinh ngạc…. Mới vừa rồi xem ra mình nằm mơ rồi, nghĩ tới nhẹ nhàng lắc đầu!
“ Đã đến nơi rồi, để anh ôm em hay em tự mình đi xuống?” Hạ Nam đứng trước cửa xe, dù đang bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, khóe miệng đùa giỡn nâng lên!
“ Cái đó, tôi tự xuống!” Nói xong nhanh chóng nhảy lên! “ A…..”
Hạ Nam đang muốn gọi cô chậm một chút, nhưng mà còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe được tiếng cô kêu rên! Chỉ thấy cô ôm đầu ngồi về chỗ kế bên ghế tài xế, bộ mặt uất ức nhìn anh, thái độ có chút điềm đạm đáng yêu, trong lòng căng thẳng nhìn Hạ Nam!
“ Thế nào, anh ôm em đi lên!” Nói xong đưa tay phải ra định ôm cô!
“ Không cần, tôi tự mình đi lên!” Nói xong bỉu môi, xuống xe, khoát tay một cái, cũng không quay đầu lại phía sau lưng!
Hạ Nam dõi theo bóng lưng của cô, đành bất đắc dĩ cười cười! Nếu như bình thường, anh nhất định sẽ theo sau, nhưng mà hôm nay không được, anh còn có chuyện phải xử lý! Xoay người trở về ghế tài xế, mấy giây sau, xe thể thao nhanh như gió biến mất ở cửa khách sạn!
Đang đứng ở trong đại sảnh của khách sạn, FIR quay đầu nhìn chiếc xe thể thao ngoài cửa đã biến mất, mím môi có chút tức giận! Không đuổi theo thật à, tại sao như vậy chứ?
Nhưng mà cô nhớ tới mới vừa rồi trước khi ăn cơm, anh nhận điện thoại ,sau đó thì sắc có vẻ không tốt, nên cũng có chút hiểu rõ!
Làm như nhớ ra chuyện gì, lấy điện thoại trong túi xách ra vội vàng mở máy, vừa mới mở máy, nhìn thấy vô số tin nhắn lúc tắt máy thì mở ra xem, nhìn dãy số phía trên, khóe miệng cô nhẹ nhàng kéo ra, tên tiểu tử này thật là có đủ nghị lực….
. . . . . .
Trên ghế tài xế trong xe thể thao sang trọng, Hạ Nam mang tai nghe kín đáo lạnh lùng nói với người bên kia :“ Trước tiên, các anh hãy ở đó đợi tôi…. Tôi lập tức tới ngay!” Sau khi nói xong lập tức ngắt máy!
Đáng ૮ɦếƭ, cô ta lại có thể trốn thoát, không phải là cô ta đã điên rồi sao, làm sao mà trốn thoát được? Chẳng lẽ từ trước đến nay đều do cô ta đang giả bộ điên khùng, mục đích của cô ta là gì? Muốn chờ một thời cơ thích hợp để chạy trốn sao? Vậy bây giờ bỏ trốn, chỉ là trùng hợp hay còn là…..
Dần dần, trong lòng của anh dâng lên một nỗi bất an!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc