Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 94

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Thiên kiêm Thị trưởng điêu ngoa

Chuyên gia cà phê Tiểu Hồ ở tiệm cà phê, lái xe đưa Thượng Quan Ngưng đến bệnh viện Mộc thị.
Mộc Thanh vừa nghe y tá trưởng nói Thượng Quan Ngưng tới, cố ý vứt bỏ thiên kim Quý Lệ Lệ đang xem bệnh, đi thẳng tới phòng cấp cứu.
Thượng Quan Ngưng là bệnh nhân quan trọng cấp bậc quốc bảo của bệnh viện, cho dù trời có sập xuống, cậu ta cũng muốn khám bệnh cho vị tiểu tông này trước tiên.
Thượng Quan Ngưng vừa thấy được Mộc Thanh, chịu đựng đau đớn trên mặt, nhìn cậu ta cười một cái nhàn nhạt: “Bác sĩ Mộc, thật ngượng ngùng, lại làm phiền đến anh!”
Mộc Thanh nhìn thấy mặt của cô, sợ hết hồn, ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh, nổi giận đùng đùng mà nói: “Tại sao lại để khuôn mặt bị bỏng thành như vậy? Ai làm, không muốn sống nữa à? Cô nói cho tôi, tôi tìm người bắn ૮ɦếƭ kẻ đó!”
Trong miệng cậu ta mắng, nhưng trên tay nhanh chóng pha thuốc nước, nhẹ nhàng tẩy rửa cà phê đã dính trên mặt cho cô, sau đó cẩn thận đắp thuốc mỡ lên mặt cho cô.
Ở mặt truyền đến từng trận đau nhói, Thượng Quan Ngưng đè nén nắm chặc tay lại.
Mộc Thanh thấy cô cắn răng chịu đựng, không nói tiếng nào, không khỏi có chút khâm phục cô, nhẹ giọng an ủi: “Không có chuyện gì, không cần lo lắng, mặt của cô không có việc gì, chỉ bị sưng đỏ vài ngày, dưỡng vài ngày là có thể hoàn hảo trở lại. Chỉ có điều loại thuốc mỡ này có tác dụng tương đối mạnh, sẽ có đau chút ít, cô nhịn một chút, diện tích bị phỏng trên mặt quá rộng, không thích hợp dùng thuốc tê.”
Trước lúc thoa thuốc cho cô cậu ta cố ý không nói nó có gây đau hay không, bời nếu nói ra, bệnh nhân sẽ bị ảnh hưởng tâm lí, càng cảm thấy khó có thể nhịn đau.
Tuy rằng hiệu quả loại thuốc này cực kì tốt, nhưng đúng thật sẽ làm nơi bị bỏng càng thêm đau rát, rất nhiều người bao gồm cả bệnh nhân nam dưới tình huống không phòng bị cũng sẽ đau kêu ra tiếng.
Thế mà Thượng Quan Ngưng có thể chịu đau không nói ra tiếng nào.
Chỉ dựa vào phần nghị lực này, đã làm cho Mộc Thanh nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Không biết Cảnh Dật Thần đào từ đâu ra báu vật, lúc trước chưa từng nghe nói qua Thượng Quan Ngưng là người như thế này!
May mắn là hôm nay người đưa Thượng Quan Ngưng đến đây không phải là Cảnh Dật Thần, nếu không, anh ta thấy người phụ nữ của mình đau thành như vậy, anh sẽ đem bác sĩ ђàภђ ђạ đến ૮ɦếƭ!
Cũng không biết kẻ nào lại làm mặt Thượng Quan Ngưng trở nên như vậy, thật là buồn lòng mạng mình quá dài rồi! Cậu ta có lẽ thấy được ngươi đó vận mệnh bi thảm, không nhịn được lắc đầu.
Cậu ta dẫn Thượng Quan Ngưng đi đến phòng bệnh cao cấp, vừa cho Thượng Quan Ngưng bôi thêm một lớp thuốc mỡ tiêu sưng, tỉ mỉ dặn dò cô chú ý đến những việc cần thiết, sau đó mỗi ngày đến một lần để thoa thuốc cho cô, lúc này mới tập trung nhìn Thượng Quan Ngưng là đúng là một gương mặt trắng nhỏ mà.
Thượng Quan Ngưng thấy cậu ta nhìn chằm chằm vào Tiểu Hồ, vội giới thiệu đơn giản với cậu một chút: “Đây là chuyên gia cà phê trong tiệm cà phê của tôi, Tiểu Hồ, hôm nay là cậu ta đưa tôi đến. Tiểu Hồ, đây là bác sĩ Mộc Thanh, sau này có chuyện gì có thể đến tìm anh ta, kinh nghiệm y khoa của anh ta không tệ. Chẳng qua, hi vọng cậu không có thời điểm có thể sử dụng đến anh ta.”
Tiểu Hồ cười chào hỏi với Mộc Thanh, Mộc Thanh cũng nhiệt tình đáp lại cậu.
Mộc Thanh vốn dĩ chính là một người hướng ngoại cởi mở, nhìn qua đối với ai cũng vô cùng niềm nở.
Chỉ là, cậu nhìn Tiểu Hồ rất là không vừa mắt, bởi vì... cậu trai trẻ này nhìn chòng chọc vào Thượng Quan Ngưng, trong đôi mắt ngập tràn yêu mến chỉ cần không phải kẻ ngu là có thể nhìn ra!
Con ngươi Mộc Thanh đảo một vòng, bày ra bộ mặt một lòng cảm kích đối diện Tiểu Hồ nói: “Cảm ơn cậu đã kịp thời đưa chị dâu tôi tới đây, Tiểu Hồ! Chị ấy hiện tại không có chuyện gì rồi, cậu đi về trước đi, anh tôi sẽ nhanh chóng tới đón chị ấy.”
Tiểu Hồ hơi sửng sốt, chị dâu?
Cũng là, cô xinh đẹp như vậy lại có khí chất người vợ, sao có thể vẫn là độc thân!
Cậu ta đè xuống mất mác cùng thương tâm trong lòng, miễn cường cùng Mộc Thanh trò chuyện vài câu, liền ảm đạm rời khỏi bệnh viện.
Mộc Thanh thấy cậu ta đi rồi, lúc này mới âm thầm bĩu môi: Kiểu người thấp bé, trình độ nào còn muốn theo theo đuổi Thượng Quan Ngưng? Đây chính là người phụ nữ của Cảnh thiếu! Nếu để cho Cảnh thiếu biết, chỉ sợ ngày mai cậu bạn trẻ này sẽ phải cút khỏi tiệm cà phê của Thượng Quan Ngưng, nói không chừng sẽ trực tiếp biến mất từ thành phố A!
Mộc Thanh cầm lấy tuýp thuốc, trên hộp thuốc đã đánh dấu tỉ mỉ cách dùng cùng liều lượng, đưa cho Thượng Quan Ngưng, “Mấy tuýp thuốc này cô lấy về dùng đi, cách dùng tôi cũng đã viết lên trên rồi, nhưng thuốc mỡ trên mặt cô là tôi sẽ đến thoa, để tránh xảy ra vấn đề.”
Thượng Quan Ngưng nhận lấy, cảm kích nới cảm ơn cậu ta, lại nghe Mộc Thanh gần như tùy ý mà nói: “Chị dâu, gần đây cô có thấy An An?”
Thương Quan Ngưng sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Cô ấy không phải đi nước ngoài khám bệnh sao?”
Cô nói xong, mới nhận thấy được có cái gì không đúng thật.
Triệu An An đã ở nước nước ngoài hai tháng, rốt cuộc cô ấy mắc bệnh gì phải ra nước ngoài trị, Mộc Thanh và ông nội cậu ta không phải khả năng chữa bệnh vô cùng giỏi sao?
Tại sao cô ấy lại không để cho bọn họ khám?
Chẳng lẽ bệnh của cô ấy ngay cả bọn họ cũng không chữa khỏi?
Thượng Quan Ngưng đã sớm biết sức khỏe Triệu An An có vấn đề, lúc trước còn làm giảng viên ở trường học, thường nhìn thấy vẻ mặt cô ấy vô cùng nhăn nhó uống thuốc bắc.
Nhưng cô không rõ cơ thể Triệu An An có cái gì không ổn nhỉ, cô ấy tham ăn giỏi ngủ, thời điểm cùng cô đánh tennis dáng vẻ bệnh tật nửa điểm cũng không có, Triệu An An cũng nói với cô, cơ thể cô ấy vô cùng khỏe mạnh, là mẹ cô ấy bắt cô ấy uống thuốc bắc để chăm sóc sức khỏe, cho nên mới không suy nghĩ nhiều về chuyện Triệu An An có bệnh.
“Bác sĩ Mộc, có phải anh... biết An An bị bệnh gì?” Cả người Thượng Quan Ngưng có chút lạnh, cẩn thận hỏi Mộc Thanh, sợ Mộc Thanh cho ra một đáp án làm cô không thể chấp nhận.
Cô chỉ có một người bạn tốt tri kỷ là Triệu An An, nhất định không được xảy ra chuyện gì!
Mộc Thanh nhìn cô lộ ra một nụ cười sáng lạn, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy nào có bệnh gì nhỉ, tôi chỉ là vừa thuận miệng hỏi, cô suy nghĩ nhiều rồi, có thể cô ấy sẽ rất nhanh trở về. Tôi vốn nghĩ rằng cô ấy đã trở về, tôi không biết mà, xem ra thật sự chưa trở về!”
Thượng Quan Ngưng thấy cậu ta nói khẳng định như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Cô ấy nán lại ở nước ngoài bao lâu tôi cũng không biết, chỉ cần cô ấy không có chuyện gì là được. Cô ấy đi một mạch hai tháng, trong lúc đó rất ít khi liên lạc với tôi, gần đây công việc của tôi cũng nhiều, không có chú ý đến cô ấy. Vừa rồi anh hỏi như vậy, bỗng nhiên tôi có cảm giác không đúng lắm, cho nên mới có chút khẩn trương, anh đừng chê cười.”
Mộc Thanh ha ha cười, thoải mái nói: “Chị dâu không cần khẩn trương cho bà già đàn ông kia, cho dù toàn bộ người trên thế giới ૮ɦếƭ sạch, cái tai họa kia cũng sẽ không có chuyện gì!”
Tuy rằng trên mặt cậu ta cười, nhưng bóng ma trong lòng đang rộng mở.
Lần này Triệu An An nán lại tại nước ngoài lâu như vậy, khẳng định tình trạng không thể lạc quan.
Nhưng Triệu An An chưa nói với Thượng Quan Ngưng, cậu ta cũng sẽ không nói, nếu bây giờ nói, cũng không có tác dụng gì, chỉ là thêm một người phí công lo lắng cho cô mà thôi.
Hai người đang nói, cửa phòng bệnh bị một người không chút khách khí mở ra.
Thượng Quan Ngưng ngẩng đầu lên nhìn, đã lâu rồi không thấy Quý Lệ Lệ.
Một y tá khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đi theo phía sau Quý Lệ Lệ, vội vàng nhìn Mộc Thanh giải thích: “Bác sĩ Mộc, tôi... không ngăn được Quý tiểu thư...”
Trên thực tế, là cô ta căn bản không dám cản thiên kim Thị trưởng người này tính tình dữ tợn, vừa mới cản một chút, đã bị Quý Lệ Lệ hung hăng tát cho hai lỗ tai cũng phát sáng.
Dĩ nhiên Mộc Thanh biết tính tình Quý Lệ Lệ, nụ cười trên mặt cậu ta luôn ngập tràn vẻ rực rỡ như ánh sáng mặt trời, ít khi lạnh lẽo.
Phòng bệnh và phòng cấp cứu của bệnh viện Mộc thị, là hai nơi nghiêm cấm người ngoài xông vào gây loạn, tính riêng tư rất mạnh, rất nhiều bệnh nhân vì điểm đặc biệt này nguyện ý đến đây khám bệnh.
Phần lớn lúc nào Mộc Thanh cũng mang bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng chỉ cần là những điều thuộc về bệnh viện và chữa bệnh, cậu ta luôn luôn cực kì nghiêm túc.
Cậu ta thừa kế “chiếc áo cà sa” này từ ông nội, trong xương cốt coi bệnh viện chính là sinh mệnh của mình, thậm chí có một lần sẵn lòng vì bệnh viện hi sinh hạnh phúc đời mình, cưới người phụ nữ cậu ta chán ghét làm vợ.
Mà Quý Lệ Lệ ỷ vào thân phận của mình làm loạn ở bệnh viện, công khai phá hư trật tự bệnh viện, đã chạm đến ranh giới của cậu ta.
“Quý Lệ Lệ, cô lập tức đi ra ngoài cho tôi!” Mộc Thanh lúc này đã không còn bộ dạng cà lơ phất phơ, nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn, “Đây là phòng bệnh Mộc thị, không phải là nơi cô có thể tự ý làm càn! Nếu thật sự cô không tuân quy tắc, bệnh viện Mộc thị chúng tôi, sau này sẽ không bao giờ khám bệnh cho gia tộc Quý thị!”
Quý Lệ Lệ gần như kế thừa vẻ xinh đẹp và tính cách của mẹ cô, vóc người cô xinh xắn lanh lợi, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp giống như con lai, nhưng tính cách cực kì bướng bỉnh hống hách, từ nhỏ đến lớn được nuông chiều như một cô công chúa, thích nhất loại cảm giác về sự ưu việt “chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh trăng sáng”(*), không người nào dám quát mắng với cô.
(*) Sao sáng quanh trăng.
Hiện tại bị Mộc Thanh mặt lạnh đuổi ra ngoài, cô trở nên cáu kỉnh hẳn.
“Ôi chà, không phải chỉ là đạp đổ một cái bệnh viện thôi sao, cũng chẳng mới lạ gì với bản công chúa. Trở về tôi liền để cho mẹ tôi khiến bệnh viện các người đóng cửa, xem các người đến lúc đó còn có thể kiên cường như vậy không! Anh dám vứt lại bản công chúa, đến khám bệnh cho người khác, vốn chính là tội không thể tha!”
Mộc Thanh vừa nghe Thượng Quan Ngưng đến, trực tiếp bỏ rơi Quý Lệ Lệ, tính tình cô ta tranh giành như vậy, làm sao có thể thờ ơ ngồi ở chỗ đó không thuận mắt để bác sĩ khám bệnh cho người khác!
Vì thế cô ta trực tiếp từ phòng điều trị của mình xông vào phòng điều trị khác, bên cạnh cô có sáu vệ sĩ cao lớn khỏe mạnh, nguyên nhân bởi vì bảo vệ cô xông loạn, đã bị nhân viên bảo an của bệnh viện Mộc thị lôi đi ra ngoài.
Nhưng lại không có ai dám động đến Quý Lệ Lệ, người nào động đến cô ta, gia tộc Quý thị và Quý thị trưởng sẽ không quan tâm người đó có lí do như thế nào, cũng sẽ không chút lưu tình ra tay trừng trị, về sau sẽ không có cách nào sống tại thành phố A, thậm chí có khả năng biến mất.
Quý Lệ Lệ luôn tự cho mình là công chúa, hôm nay bị Mộc Thanh làm lơ, cô ta liền hùng hổ tới xem, rốt cuộc là ai có thể để cho cậu ta to gan đến vậy, dám vứt cô lại!
“Thì ra anh bỏ bản công chúa đi, chính là đến khám cho đứa tầm thường Thượng Quan Ngưng!" Quý Lệ Lệ từ ngoài cửa đi vào, trực tiếp bước đến giường bệnh, trên cao nhìn xuống Thượng Quan Ngưng, cô ta vừa định mắng vài câu, bỗng nhiên thấy cả khuôn mặt Thượng Quan Ngưng vừa đỏ vừa sưng, H**g phấn cười ha hả.
“Ô kìa, Thượng Quan Ngưng, mặt cô làm sao thành *** khỉ rồi, ha ha ha! Đúng là xấu ૮ɦếƭ, so với Trư Bát Giới còn xấu hơn, khẳng định là không ai thèm lấy cô rồi!
Trên mặt Thượng Quan Ngưng còn đang đau rát, trên tóc, trên áo quần tất cả đều dính dáp cà phê, vô cùng không thỏa mái, thật sự không có tâm tư đấu võ mồm cùng người bị bệnh thần kinh Quý Lệ Lệ này.
Hơn nữa, từ nhỏ Quý Lệ Lệ đã được nâng như nâng trứng, mặc dù tính khí ương ngạnh ngang ngược kiêu ngạo nóng nảy, nhưng trên thực tế cũng không có tâm cơ gì, cô cũng bị Thượng Quan Nhu Tuyết lừa gạt xoay quanh, bị tẩy não sạch sẽ, mỗi lần nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, cô ta nhất định sẽ vì Thượng Quan Như Tuyết bất bình giùm, dùng cách nói ác độc nhất công kích cô.
Thượng Quan Ngưng không muốn cùng người như vậy cãi vả, nói chuyện cùng Quý Lệ Lệ đơn giản làm cho cô cảm thấy ngột ngạt.
Cô giống như không nhìn thấy Quý Lệ Lệ, mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của cô ta, trực tiếp đi xuống giường mang xong giày, nhìn Mộc Thanh gật đầu nói: “Bác sĩ Mộc, tôi đi trước, cảm ơn anh!”
Quý Lệ Lệ thấy mình bị Thượng Quan Ngưng ngó lơ, tức giận gần như muốn dậm chân!
“Không nghe thấy bản công chúa đang cùng cô nói chuyện sao?! Thượng Quan Ngưng! Cô đây là nợ trời, ai bảo cô cả ngày treo lên một gương mặt hồ ly, đi quyến rũ đàn ông, quyến rũ vị hôn phu Thượng Quan Nhu Tuyết không nói, còn dám quyến rũ anh họ tôi, để xem sau này cô có thể làm gì đi quyến rũ đàn ông! Ha ha ha, bộ dạng cô hôm nay giống như bộ dạng quỷ xuất môn, là vì dụ dỗ Mộc Thanh sao?”
Mộc Thanh cho rằng, Thượng Quan Ngưng nghe những lời nói của Quý Lệ Lệ nhất định sẽ vô cùng tức giận, hoặc là tức giận, nhưng là, cô một chút cũng không có, vẫn bình tĩnh và thong dong như cũ.
Dù cho trên mặt một mảnh sưng đỏ, cả người thấm đầy cà phê nhìn rất chật vật, nhưng cô đứng ở đó, so với những người trang điểm tinh xảo, toàn thân hàng hiệu như Quý Lệ Lệ càng thêm ưu nhã, đây đích thị là khí chất vân đạm phong khinh, căn bản không phải so sáng với Quý Lệ Lệ gầm thét rống giận.
Cậu ta tựa như có chút hiểu, Cảnh Dật Thần luôn luôn tâm như chỉ thủy không gần nữ sắc, tại sao liếc mắt một cái lại nhìn trúng Thượng Quan Ngưng, bảo vệ che chở cô như trân bảo.
Thượng Quan Ngưng chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua Quý Lệ Lệ, vốn dĩ không muốn nói nói ra lời mà... vẫn là đã nói ra.
“Quý tiểu thư, cô có muốn biết hay không, cô yêu mến anh họ, tại sao anh ta đối với cô không có nửa điểm cảm tình?”
Anh họ Quý Lệ Lệ là Quý Bác, là người thừa kế nhánh thứ nhất gia tộc Quý thị, cao lớn anh tuấn, luôn luôn đối xử ôn hòa với mọi người, chỉ có riêng Quý Lệ Lệ là không chút sắc thái.
Nhưng Quý Lệ Lệ được “chúng tinh phủng nguyệt – sao quanh trăng sáng” đã quen, căn bản không chịu được thái độ lãnh đạm của anh họ đối với cô, ban đầu cô vì trả thù mà cả ngày quấn lấy Quý Bác, nhưng về sau cô lại đã yêu người anh họ này của mình, tuy nhiên Quý Bác lại càng ngày càng lạnh nhạt với cô.
Chuyện này cũng không phải là bí mật gì ở cả nhà Quý thị.
Quý Lệ Lệ ngẩn ra, rồi sau đó thẹn quá hóa giận ném chiếc túi xách mình yêu thích lên người Thượng Quan Ngưng.
“Bởi vì những bức ảnh cô cùng người đàn ông khác mập mờ, tất cả đều được Thượng Quan Nhu Tuyết gởi cho anh họ cô, cô cho rằng Thương Quan Nhu Tuyết là người bạn tốt nhất của cô? Cô sai rồi, nó mới chính là kẻ thù lớn nhất của cô! Không tin, cô có thể quay về nhà hỏi anh họ cô, anh ta không thích cô, cũng không thích Thượng Quan Nhu Tuyết, là có nguyên nhân. Cho nên, cô sau này không cần vì... chuyện này mà ồn ào nữa, như vậy giống như cô thật sự không có IQ.”
Theo bản năng Quý Lệ Lệ phản bác cô: “Cô nói bậy! Cô mới không có IQ, cô là ghen ghét tôi cùng Tiểu Tuyết xinh đẹp hơn cô cho nên mới nói xấu chúng tôi!”
Thượng Quan Ngưng chỉ nhắc nhở cô ta mấy câu, không chịu được nữa cùng cô nhiều lời.
Nếu Quý Lệ Lệ có một tí đầu óc, liền nhất định sẽ về nhà hỏi anh họ cô, Quý Bác càng không giấu diếm những chuyện này, anh ta hận không được Quý Lệ Lệ có thể không bao giờ... chú ý đến anh ta nữa.
Thượng Quan Ngưng xoay người đi ra khỏi bệnh viện, Mộc Thanh ngay cả áo blouse trắng cũng chưa kịp cởi, lần nữa vứt bỏ Quý Lệ Lệ.
Cậu ta đã đuổi chuyên gia cà phê Tiểu Hồ gì đó đi, sao có thể để Thượng Quan Ngưng một mình về nhà, nếu bị Cảnh Dật Thần biết, cậu ta không phải ૮ɦếƭ cũng sẽ được lột da.
Mộc Thanh dân dài bước chân lớn, rất nhanh liền theo kịp Thượng Quan Ngưng: “Chị dâu, tôi đưa cô về nhà nhé!”
Lúc này Thượng Quan Ngưng người đầy chật vật, không khí với cậu ta, cười cùng Mộc Thanh nói cảm ơn, để cho cậu ta đưa mình trở về.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc