Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 89

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Tiệc đính hôn

Tạ Trác Quân ra khỏi nhà Thượng Quan là đã khuya, trở lại nhà mình.
Không biết tại sao, lời nói của Thượng Quan Ngưng vẫn xoay quanh ở trong đầu hắn, không rời đi được.
“Tất cả người nhà trong lòng đều biết rõ, chỉ là gạt mỗi một mình anh mà thôi...”
“Nếu như anh có em gái, anh có thể gả em mình cho một người sống đời sống thực vật nửa ૮ɦếƭ nửa sống...”
“Anh có thể yêu chị dâu mình, làm trò trước mặt anh trai mình, cùng chị ấy lên giường...”
Anh rõ ràng là chờ đợi để được cưới Thượng Quan Nhu Tuyết, tại sao khi nghe Thượng Quan Chinh cho phép bọn họ đính hôn, hắn lại không có... tâm trạng vui sướng?
Sau khi Tạ Trác Quân đi, Dương Văn Xu ở trong phòng Thượng Quan Nhu Tuyết chăm sóc cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là hồng hào giờ một mảnh trắng bệch, đau lòng khóc nấc.
Bà nắm tay con gái, trên mặt đã không có dịu dàng hiền thục như ở trước mặt Thượng Quan Chinh, nham hiểm hỏi: “Tiểu Tuyết, tình cảm của con và Trác Quân có phải có vấn đề? Nó bắt đầu thích con nhỏ đáng ghét Thượng Quan Ngưng kia?”
Cả người Thượng Quan Nhu Tuyết hơi hơi cứng đờ, rất nhanh trở lại tự nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không có, chúng con khá tốt, không phải cha nói, cho chúng con đính hôn sao? Con sẽ rất nhanh gả cho anh ấy, mẹ yên tâm đi! Ngoài con, không người nào có thể gả cho anh ấy!”
Một tuần sau, Tạ Trác Quân cùng Thượng Quan Nhu Tuyết ở khách sạn năm sao xa hoa cao cấp nhất thành phố A tổ chức tiệc đính hôn.
Bởi vì thời gian tương đối gấp gáp, có rất nhiều người thân bạn bè không thể sắp xếp thời gian, vắng mặt. Hơn nữa bởi vì chỉ là đính hôn, không phải là kết hôn, hai nhà mời bạn bè thân thích cũng không nhiều, người đến đều là thân cận nhất, đương nhiên, cũng là những nhân vật danh dự có uy tín ở thành phố A.
Thiệp mời của Thượng Quan Ngưng, là Tạ Trác Quân tự mình đưa tới.
Thượng Quan Ngưng vốn là muốn trực tiếp ném vào thùng rác, suy nghĩ một chút, lại vẫn đặt ở trong ngăn kéo.
Trong lòng cô cười lạnh, đã từng là vị hôn phu của cô giờ cùng em gái cô đính hôn, lại không biết xấu hổ gởi thiệp mời, da mặt quả nhiên dày hơn người bình thường!
Bọn họ lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích, không chịu bỏ qua cho cô, không để cho cô yên lặng sống cuộc sống của mình, cô cũng sẽ khiến cho bọn họ sống không quá dễ chịu!
Cô nhất định sẽ làm cho bọn họ có một tiệc đính hôn cả đời khó quên!
Bảy giờ tiệc đính hôn bắt đầu, nhưng tất cả mọi người đều là bạn bè thân thích, hơn nữa trước mắt về phía Thượng Quan Chinh ứng cử thị trưởng, đều đến sớm.
Thượng Quan Nhu Tuyết mặc một bộ lễ phục màu đỏ trễ vai là hàng đặt theo yêu cầu, nắm cánh tay Tạ Trác Quân cả người là Tây trang thẳng thớm, dịu dàng xinh đẹp chào hỏi người thân cùng bạn bè.
Hai người bọn họ, một người là con gái ngàn vàng của Phó thị trưởng, xinh đẹp như hoa, đa tài đa nghệ, là mỹ nữ MC được hoan nghênh nhất đài truyền hình thành phố A, một người là người thừa kế tập đoàn Tạ thị, anh tuấn nho nhã, ấm áp nhiều tiền, rất nhiều người đẹp thiết tha mơ ước là đối tượng lý tưởng để kết hôn.
Kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, nhìn qua vô cùng xứng đôi.
Mọi người không khỏi hâm mộ nói lời chúc mừng, làm cho trên gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Nhu Tuyết tràn đầy hạnh phúc mỉm cười, tâm trạng Tạ Trác Quân cũng không xuống thấp giống mấy ngày trước, hắn nhìn vị hôn thê tựa như minh tinh được mọi người nâng niu, mà chính hắn cũng được mọi người hâm mộ, trong lòng có chút dễ chịu.
Mẹ Tạ Trác Quân là Vương Lộ cùng cha hắn Tạ Đông Phong ngồi ở vị trí chủ nhà, mặc dù trên mặt là nụ cười cùng bộ dáng vui vẻ hòa thuận, thật ra trong lòng không hề thoải mái như thế.
Đính hôn vội vàng như vậy, lúc trước căn bản cũng không có tìm vợ chồng bọn họ bàn bạc qua, Thượng Quan Chinh thật là bá đạo, trực tiếp nói một tiếng với Tạ Trác Quân, liền đem cuộc sống quy định sẵn rồi!
Ông ta gần như không để Tạ gia bọn họ vào trong mắt, hơn nữa càng ngày càng làm càn.
Nhớ năm đó, ông ta có thể lên làm Phó thị trưởng, còn không phải là nhà họ Tạ bọn họ ra mặt, nếu như ban đầu không có Tạ gia âm thầm vận hành, tốn một khoản tiền lớn chuẩn bị thay ông ta, Thượng Quan Chinh làm sao có ngày hôm nay!
Hiện tại quan chức ngồi vững vàng rồi, mắt thấy muốn thăng chức thị trưởng, liền quên ân tình năm đó, căn bản không xem chuyện bọn họ là quan trọng!
Đúng là khinh người quá đáng!
Cũng may con dâu Thượng Quan Nhu Tuyết dáng người khí chất đều xuất sắc hơn người, tiếng tăm ở thành phố A khá lớn, không chỉ hiền lành dịu dàng, biết rõ đạo lí, đối với con trai chân thành yêu thương, hơn nữa đối với bọn họ vô cùng hiếu kính, có thứ gì tốt đều nghĩ đến bọn họ, cuối cũng cũng có thể làm cho trong lòng bọn họ dễ chịu một ít.
Hai vợ chồng mặt trong mắng Thượng Quan Chinh vong ân phụ nghĩa, lại tựa như đã quên, sở dĩ Tạ gia bọn họ năm đó chịu hỗ trợ, cái giá lớn đó là hi sinh cả đời hạnh phúc của Thượng Quan Ngưng. Mà khi con trai bọn tỉnh dậy sau kỳ tích, cả nhà bọn họ hoàn toàn quên mất lời hứa hẹn ban đầu, tất cả đều không chút lựa chọn từ bỏ Thượng Quan Ngưng, lựa chọn mang đến vinh quang hơn cho bọn họ là Thượng Quan Nhu Tuyết.
Khách khứa cũng đã đến đông đủ, bữa tiệc nhanh chóng bắt đầu.
Thượng Quan Chinh ngồi ở vị trí chủ trì, trên gương mặt uy nghiêm không có gì là vui vẻ, giờ phút này ông ta vô cùng lo lắng đợi Thượng Quan Ngưng đến.
Hôm nay Thượng Quan Ngưng phải tới, đây không chỉ có liên quan đến sống ૮ɦếƭ Khoa học kĩ thuật Lập Ngữ, càng liên quan đến ông ta có được thăng chức Thị trưởng hay không?!
Rất nhiều người cho rằng Thượng Quan Chinh đã ngồi ổn thỏa trên chiếc ghế Thị trưởng, chỉ có chính ông ta mới biết được, hướng phát triển của dư luận là do một tay ông sắp xếp, còn người chân chính có thể quyết định chọn người lên làm thị trưởng, lại không coi trọng ông!
Ông ta sốt ruột cần phải trợ giúp!
Tuy rằng rất không ưa thích Thượng Quan Ngưng, nhưng là đứa con gái này dù sao cũng có thể mang đến may mắn cho ông ta!
Chỉ cần vừa nhìn thấy cô, Thượng Quan Chinh sẽ nhớ tới bộ dáng đã ૮ɦếƭ đi vợ Hoàng Lập Ngữ, liền sẽ nhớ tới cái đêm hôm đó, cả ngôi biệt thự trải rộng máu tươi!
Ông ta từng trực tiếp hoặc là gián tiếp muốn mạng của rất nhiều người, nhưng Hoàng Lập Ngữ là thật tâm thương ông, cho đến bây giờ ông cũng không có nghĩ qua làm cho Hoàng Lập Ngữ ૮ɦếƭ, ông đối với người vợ yêu ông như đào tim cào phổi chính mình, là có cảm tình.
Cái ૮ɦếƭ của bà, đáy lòng ông như có một cây gai, theo thời gian trôi qua, cây gai kia càng ngày càng sâu, không nhổ ra được.
Cũng may, hiện tại ông ta có thêm một tri kỷ dịu dàng, hiền lành hào phóng Dương Văn Xu, cơn ác mộng năm đó dần dần đi xa, dễ dàng không ảnh hưởng đến ông.
Thượng Quan Chinh đang có chút không kiên nhẫn ăn một miếng tôm bóc được vợ gắp cho, điện thoại trong túi liền vang lên.
Ông ta vừa nhìn dãy số trên màn hình, lập tức đứng dậy khỏi bàn rời đi, đẩy cửa lớn tiệc R*ợ*u ra, đến căn phòng họp bên cạnh nghe điện thoại.
“Phó thị trưởng Thượng Quan, tôi hi vọng, trong vòng nửa giờ, có thể nhìn thấy hình dáng cô ấy, nếu như không nhìn thấy, Khoa học kĩ thuật Lập Ngữ, ông đừng nghĩ muốn, chiếc ghế Thị trưởng ông càng đừng nghĩ muốn.”
Bởi vì giọng nói của đối phương âm u mà Thượng Quan Chinh cảm thấy có chút phát lạnh, nhưng ông ta đã nhiều năm ở địa vị cao, sẽ dễ dàng không khúm núm, như cũ dùng âm thanh uy nghiêm nói: “Tôi nói lời giữ lời, hi vọng cậu cũng có thể tuân thủ hứa hẹn!”
“Tôi dĩ nhiên giữ đúng lời hứa, phía dưới hãy nhìn người đó!” Đối phương nói xong, liền ngắt điện thoại.
Thượng Quan Ngưng tức giận bị người khác nắm mũi dẫn đi, nhưng người này là Nhị thiếu gia tập đoàn Cảnh Thịnh, không chỉ vượt xa ông ta mấy lần tài phú cùng quyền lực, hơn nữa lòng dạ ác độc, làm việc hoàn toàn không có nguyên tắc, ông ta chỉ có thể nhẫn nại.
Cảnh Dật Nhiên theo tới Quan Chinh trò chuyện, lại bát một cái khác dãy số.
Hừ, Thượng Quan Hành cái này xương già không hành, hắn không thể làm gì khác hơn là đổi Quan Chinh, này đều là lời thề son sắt của hai anh em nói lên Quan Ngưng nhất định sẽ không trơ mắt nhìn khoa học kỹ thuật Lập Ngữ phá sản, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ công ty, kết quả đây? Người phụ nữ kia căn bản cũng không có bởi vì sự uy hiếp của hắn chịu thiệt, hại hắn ăn hai lần thiệt thòi!
May là hắn thông minh, để lại một tay, này hai lão gộp lại, cũng không bằng một yểu điệu tiểu mỹ nhân lòng dạ độc ác!
Hắn đánh ra đi điện thoại bị cắt đứt, một lát sau, một mã số xa lạ cho hắn phát ra một cái tin tức: "Nhị thiếu, có việc?"
Chà chà, cô gái này cũng thật là cẩn thận, lại không chịu tiếp điện thoại hắn, còn dùng số xa lạ gởi tin nhắn, vừa nhìn liền biết, bình thường chuyện xấu làm không thiếu, vậy nên kinh nghiệm phong phú.
Cảnh Dật Nhiên ngồi ở Lamborghini diễm lệ xa hoa, hai chân tréo nguẩy, âm trầm nở nụ cười, trả lời: "Không hổ là phụ nữ, không nhân tính như thế, ngay cả con gái ruột thịt, chị ruột đều đề phòng, ta thực sự là mở mang tầm mắt!"
"Cũng vậy, nhị thiếu càng lợi hại, mặc cảm không bằng."
Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy tin nhắn, nham hiểm xì cười một tiếng, trả lời: "Ta đến ôm mỹ nhân về, một phần chỗ tốt đều không có! Hừ, thiếu dưới điểm nhi dược, ta yêu thích liệt!".
"Biết rồi."
...
Trong phòng yến hội, Tạ Trác Quân thấy Thượng Quan Nhu Tuyết đang không ngừng gởi tin nhắn, không khỏi có chút không vui hỏi: "Tiểu Tuyết, em bận rộn gì sao, mẹ nói chuyện với em em đều không nghe!"
Thượng Quan Nhu Tuyết ánh mắt có chút bối rối ngẩng đầu lên, nở nụ cười nói: "Ồ... Nha, không có gì, chính là trước đây bạn tốt biết em đính hôn, gửi tin nhắn nói chúc mừng, em đang cùng bọn họ nói cảm tạ đây! Nhất thời quá tập trung vào, không nghe thấy, thực sự là xin lỗi, bác vừa nói cái gì?"
Vương Lộ nghe cô vừa nói như vậy, nguyên vốn có chút cứng ngắc, sắc mặt lúc này mới tốt hơn rất nhiều, thế nhưng nói không ra lời.
Tạ Trác Quân thấy mình mẹ ngậm miệng không nói, hiển nhiên không muốn lại một lần nữa vừa, hắn không muốn ở lễ đính hôn gây ra cái gì không vu.
Hắn miễn cưỡng nở nụ cười giải vây, nói: "Mẹ nói, Tiểu Tuyết em không thể lại gọi là bác, nên đổi, mẹ anh đã đổi cách xưng hô, chỉ là em không nghe thấy!"
Thượng Quan Nhu Tuyết hai tay ở dưới đáy bàn cấp tốc đem một tấm thẻ điện thoại mới tinh lấy ra điện thoại di động bên trong, vứt đến bàn chân dưới đạp lên, trên mặt hiện ra vừa đúng đỏ ửng, có vẻ ngượng ngùng mà mềm mại.
Cô cắn cắn môi, một lát sau mới tựa hồ có hơi thật không tiện nhẹ giọng tiếng hô "Cha, mẹ".
Vương Lộ cùng Tạ Đông Phong trên mặt rốt cục đều lộ ra ý cười, cao hứng đáp ứng một tiếng, liền đem đã sớm chuẩn bị kỹ càng tiền lì xì đưa cho cô.
Thượng Quan Nhu Tuyết đỏ mặt nhận lấy, nhưng vừa quay đầu liền giao cho Tạ Trác Quân, cười nói: "Trác Quân, anh giúp em thu có được hay không?"
Tạ Trác Quân cười tiếp nhận, ôn nhu nói: "Được, anh thế em thu."
Vương Lộ nhìn Thượng Quan Nhu Tuyết như thế hiểu chuyện, đem tiền tất cả đều giao cho con trai quản lý, trong lòng càng ngày càng thoả mãn.
Một bàn người xem ra nhạc dung dung, chỉ có Thượng Quan Chinh vẻ mặt cứng ngắc.
Hắn uống một hớp R*ợ*u đỏ, có chút không kiên nhẫn hỏi ngồi ở bên cạnh hắn Thượng Quan Nhu Tuyết: "Ta để con đưa thiệp mời cho chị của con, nó đâu?"
Thượng Quan Nhu Tuyết dù không cao hứng, vẫn dùng giọng ôn nhu vui tươi nói: "Ba ba yên tâm, chị sẽ đến, Trác Quân đưa thiệp mời, chị nhận lấy đây. Ngày hôm nay là con đính hôn, chị nhất định sẽ đến. Đúng không, Trác Quân?"
Tạ Trác Quân gật gù: "Đúng, cô ấy sẽ đến."
Hắn mặc dù nói khẳng định, thế nhưng trong lòng cũng không có mấy phần chắc chắn, Thượng Quan Ngưng nhận lấy thiệp mời, không có nhắc tới cũng không có nói không ra. Yến hội đã ăn một nửa, dưới cái nhìn của hắn, cô rất có thể sẽ không tới.
Nhưng là, hắn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đẩy cửa mà vào.
Cô một thân váy màu đen, áo trong màu trắng, áo khoác đỏ thẫm sắc vải nỉ, tóc ngắn gọn gàng, có vẻ già giặn lại thời thượng.
Thế nhưng, Tạ Trác Quân vừa nhìn liền biết, cô hẳn là tan việc trực tiếp liền đến, đánh liên tục phẫn đều không có trang phục, hiển nhiên một chút cũng chưa hề đem lễ đính hôn để ở trong lòng, nói cách khác, cô một chút cũng chưa hề đem hắn để ở trong lòng.
Chính hắn cũng biết không rõ chính mình là xảy ra chuyện gì, cô không để ý hắn, không phải là hắn muốn sao? Thế nhưng tại sao vào lúc này trong lòng bế tắc!
Mấy người thấy Tạ Trác Quân liên tục nhìn chằm chằm vào cửa, liền theo ánh mắt của hắn nhìn sang, rất nhanh liền đều nhìn thấy Thượng Quan Ngưng.
Dáng vẻ cô gầy gò cao gầy, lẻ loi đứng cửa, mọi người muốn không nhìn thấy cô đều khó.
Trong tân khách có người nhận ra cô, cũng có thật nhiều người căn bản là không quen biết cô.
Mọi người nghị luận sôi nổi, thỉnh thoảng có thể nghe được đủ loại kiểu dáng đối thoại.
"Ồ, cô gái dáng dấp này xinh xắn này là ai? Làm sao yến hội đều sắp kết thúc rồi mới đến, thật là không có có lễ phép!"
"Đây là thiên kim Phó thị trưởng nhé!"
"Thiên kim Phó thị trưởng không phải Thượng Quan Nhu Tuyết sao? Chưa từng nghe nói còn có người khác nhé!"
"Ôi, ngươi đây liền không hiểu, Thượng Quan Nhu Tuyết là con gái thứ hai của Phó thị trưởng, trước mắt này mới phải con gái lớn, là vợ trước sinh! Thật giống là tên gì... Cái gì Thượng Quan Ngưng..."
Mọi người nghị luận sôi nổi, không hẹn mà cùng dùng ánh mắt khác thường đánh giá Thượng Quan Ngưng.
Thượng Quan Ngưng không ngần ngại chút nào mọi người ánh mắt khác thường, đi thẳng tới chủ trước bàn.
Thượng Quan Nhu Tuyết cao hứng đứng lên đến, kéo cánh tay của nàng cười nói: "Chị, chị cuối cùng cũng đến rồi, em còn tưởng rằng chị sẽ không tới đây, chị đến rồi liền quá tốt rồi, chúng ta người một nhà cuối cùng cũng coi như tụ họp!"
Thượng Quan Chinh nhìn con gái đến rồi, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, vẫn banh mặt rốt cục thanh tĩnh lại.
Hắn tuy rằng cũng biết Cảnh công tử không có ý tốt, thế nhưng nếu như con gái có thể theo hắn ta, nhưng là chuyện tốt một việc, cũng coi như cho cô tìm cái chỗ yên thân, đồng thời có thể để hắn được vị trí thị trưởng, một công đôi việc!
Bởi vậy, đối với tối nay đem phát sinh sự, hắn cũng không cảm thấy hổ thẹn bất an, trái lại cảm thấy con gái có thể leo lên giường Cảnh Dật Nhiên, hắn xem như là một cái công đức.
Thượng Quan Ngưng không để ý người chung quanh kinh ngạc, đem cánh tay của chính mình chậm rãi từ Thượng Quan Nhu Tuyết trong tay rút ra, để tránh khỏi ở lại một chút lại trong cô bẫy rập gì.
"Thượng Quan Nhu Tuyết, mẹ cô từ tay mẹ tôi ςướק đi cha tôi, sau đó lại bức ૮ɦếƭ mẹ tôi! Cô lại từ trong tay của tôi ςướק đi vị hôn phu của tôi, gióng trống khua chiêng ở đây bãi lễ đính hôn không nói, còn đem thiệp mời đưa đi làm chiến thư, đây là muốn muốn *** tôi sao? Này thật đúng là hòa hòa mỹ mỹ người một nhà nhé!"
Âm thanh không cao không thấp, nhưng vừa vặn có thể làm cho phần lớn người cũng nghe được.
Trong nháy mắt, trong phòng yến hội trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.
“Thượng Quan Ngưng, mày câm miệng cho tao! Hôm nay là ngày em gái mày đính hôn, không phải làm loạn! Mau lại đây ngồi xuống, không được nói hươu nói vượn!" Thượng Quan Chinh tức giận, trên trán nổi đầy gân xanh, lập tức đứng ra trách cứ Thượng Quan Ngưng.
Trong cuộc đời ông, quan trọng nhất là mặt mũi, đối với danh dự của bản thân cực kỳ coi trọng, sợ không cẩn thận truyền ra tin gì khó nghe sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông.
Hôm nay làm trò trước mặt nhiều người như, Thượng Quan Ngưng cũng dám hủy danh dự ông, ông ta hận không thể ngay lập tức đem cô đuổi ra ngoài.
Thượng Quan Nhu Tuyết sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, hai mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu nói: “chị à, việc bà nội qua đời không dính đến mẹ em đâu, chị đừng hiểu lầm bà ấy? Nếu chị hận em, vậy thì trừng phạt mình em là được, không nên liên lụy cho người khác. Chị, rốt cuộc chị muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho em? Chỉ cần chị nói em sẽ làm, cho dù muốn em ૮ɦếƭ...."
Thượng Quan Ngưng đĩnh đạc thẳng tắp, cười lạnh nói: “Lại muốn ૮ɦếƭ à? Chỉ sợ chính tôi cũng không đếm được bao lần cô muốn ૮ɦếƭ, nhưng sao vẫn sống sờ sờ ở đây như vậy? Tôi cũng không ác độc gì, chỉ cần cô từ bỏ Trác Quân, không cùng anh ta kết hôn nữa là được, rất đơn giản mà, phải không?"
“Chị à, em……” Thượng Quan Nhu Tuyết muốn nói lại thôi, một khuôn mặt trắng hồng đỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Khách khứa vây xem đều thập phần đau lòng, có một số người muốn xem diễn tuồng, nhưng đại đa số là không biết vì sao Tạ Trác Quân đính hôn với chị nhưng hiện tại lại cùng em đính hôn!
Thượng Quan Ngưng không biết đã nhìn cô tay diễn như vậy bao nhiêu lần, mặt không biến đổi,nhàn nhạt nói: “Sao? Không làm được? Làm không được thì không cần ở chỗ này giả vờ đáng thương, cút sang một bên ngẫm nghĩ lại lời kịch, nghĩ kỹ xem nên diễn như thế nào rồi hãng lại đến nói trước mọi người ở đây."
Cô nói xong, không hề coi trọng Thượng Quan Nhu Tuyết, ngược lại nhìn về phía một nhà Tạ Trác Quân.
“Tạ phu nhân, bà cảm thấy tôi đưa cho bà bao nhiêu tiền thì bà có thể nguyện ý đem con trai mà giao cho tôi?”
Vương Lộ không nghĩ tới Thượng Quan Ngưng sẽ cùng bà nói chuyện, lúc này nghe cô hỏi như vậy, còn tưởng rằng cô muốn dây dưa với con trai mình không buông, lập tức nói: “Con trai tôi làm sao có thể dùng tiền mà đo được, cô có,cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng không bé! Con trai tôi là báu vật vô giá, cô đừng hòng mơ tưởng đến con trai tôi!"
Bà vừa nói, liền đem con trai bảo vệ ở phía sau, như sợ bị Thượng Quan Ngưng ςướק đi con trai.
Thượng Quan Ngưng biểu tình không thay đổi, lãnh đạm nói: “Báu vật vô giá? Vậy được, tôi cũng không muốn gì nhiều lắm, cho bà một cái giá thấp vậy, một tỷ đi, mau mang tiền đến!"
Vương Lộ sửng sốt, thốt lên nói: “Cái gì mà một tỷ?”
“Nga, tạ phu nhân tuổi đã cao nên trí nhớ cũng giảm xuống sao, nể tình cảm nên tôi có thể tha thứ, tôi có thể nhắc nhở bà một chút. Bảy năm trước, con trai bà là Tạ Trác Quân xảy ra tai nạn xe cộ, bị đâm thành người thực vật, ngươi nghe thầy bói đoán mệnh nói mệnh của tôi tốt, có thể giúp con trai bà tỉnh lại, liền buộc tôi đính hôn cùng anh ta!"
“Tôi hầu hạ cái con người sống thực vật hơn hai năm, rốt cuộc cũng cứu sống anh ta, nhưng là do các ngươi trở mặt liền không nhận người. Không quan hệ với tôi, anh ta thích em gái tôi cũng không quan trọng lắm, chỉ cần đưa tôi một tỷ. Tôi ngay lập tức sẽ đem tiền rời đi."
Khách khứa nghe được việc Thượng Quan Ngưng, lời bàn tán ầm ầm vang lên, hiển nhiên là hầu hết mọi người ở đây không biết chuyện năm đó.
Vương Lộ bị Thượng Quan Ngưng nói lại sợ ngây người, một hồi lâu mới phản ứng lại đây, bất chấp sự bàn tán và ánh mắt của khách khứa xung quanh, mặt mũi trắng bệch nói: "muốn một tỷ thì sao cô không đến ngân hàng mà ςướק."
Con nha đầu này cũng thật gan!
Một tỷ, hiện giờ tài sản của bọn họ còn không đến một tỷ, mà cho dù có bà ta cũng sẽ không cho cô! Toàn bộ thành phố A, người có tài sản trên một tỷ chỉ đến được trên đầu ngón tay, Tạ gia bọn họ còn chưa đạt đến trình độ đấy.
Hơn nữa, năm đó nhà bọn họ cũng không phải là nhất định muốn đòi cô làm con dâu, chức vị phó thị trưởng của Thượng Quan Chinh, chính là bọn họ lót tiền hộ! Bất quá loại việc này bà lại không dám nói trước mặt mọi người.
Bà nhớ rõ, trước kia Thượng Quan Ngưng không phải người có tính cách hùng hổ dọa người như vậy, cô rất hiền lành ngoan ngoãn, không hề giống như bây giờ.
Thượng Quan Ngưng không nhanh không chậm nói: “Vừa rồi không phải do bà nói, con trai bà là báu vật vô giá sao? Mọi người cũng đều nghe thấy, ta chỉ muốn một tỷ thôi mà, đâu có nhiều lắm! Vẫn là nói, bà thấy mạng sống của con bà không đáng giá một tỷ?"
Mọi người tới tham gia tiệc đính hôn đều không có nghĩ đến, lại có thể chính mắt nhìn thấy một cuộc hào môn đại chiến, mà cô gái nhỏ nhắn thanh mảnh kia một mình đấu lại sáu người, nhưng đến một chút cũng không yếu thế, có thể thấy được năng lực chiến đấu của cô rất cuất sắc.
Thượng Quan Ngưng nói, lại bỗng nhiên cảm thấy bên hông của chính mình đau xót.
Cô lập tức xoay người, vừa lúc thấy Thượng Quan Nhu Tuyết vừa mới thu hồi bàn tay mảnh khảnh lại.
“Ngươi lại đang làm gì? Lúc này dùng tân đa dạng?”
Nàng có một loại dự cảm không hay, lập tức giữ chặt tay của Thượng Quan Nhu Tuyết, muốn đoạt lấy đồ vật trong tay cô ta.
Thượng Quan Nhu Tuyết lập tức lui về phía sau, mặt rơi đầy lệ nói: “Chị à, từ trước nay em đều không có muốn ςướק đồ vật của chị, em cùng Trác Quân là thật lòng yêu nhau, anh ấy không thích chị, chị đâu cần miễn cưỡng như vậy. Chị đừng làm Tạ phu nhân khó xử, mọi việc không liên quan đến bác ấy, muốn trách thì trách em không tốt."
Cô ta nói song, bỗng nhiên hướng đến vết thương trên người Thượng Quan Ngưng dùng sức va chạm một cái rồi sau đó hô đau một tiếng ngã xuống trên mặt đất.
Thượng Quan Ngưng bị cô ta đâm cho *** tê rần, cả người đều lui về sau hai bước.
Nhưng là, người ở bên ngoài xem chỉ nhìn thấy là Thượng Quan Ngưng cố ý đem Thượng Quan Nhu Tuyết đẩy ngã trên mặt đất.
Thượng Quan Ngưng lạnh lùng đứng ở nơi đó, không thèm để ý ánh mắt khinh thường bốn phía, nhàn nhạt nói: “Nhiều năm như vậy, cô vẫn chỉ dùng một chiêu bửn thỉu như,vậy, nhưng buồn cười chính là, vẫn có rất nhiều người tin tưởng cô."
Tạ Trác Quân đau lòng tiến lên ôm lấy Thượng Quan Nhu Tuyết, nhìn cô trợn mắt.
Dương Văn Xu nhìn con gái sốt ruột, lôi kéo tay con gái không ngừng hỏi, nhìn thấy ánh mắt của cô ta không chút nào che dấu để lộ ra hận ý.
Thượng Quan Chinh càng cau mày, trong ánh mắt lại là phẫn nộ lại là thất vọng. Vợ chồng Tạ thị cũng đều chán ghét nhìn cô, đối với hành vi của cô rất khinh thường.
Kỳ quái chính là, ngay lúc này đây cô cũng không có bất luận sự khổ sở gì, ít nhất cô đã đem những sự thật nói hết ra ngoài, đem phá nát tiệc đính hôn của bọn họ!
Chỉ là, vì cái gì mà cô càng ngày càng hôn mê?
Trong thân thể có một cỗ khô nóng ở khắp nơi len lỏi vào, máu dần dần sôi trào, đây là có chuyện gì?!
Thượng Quan Ngưng nhìn thoáng qua thứ Thượng Quan Nhu Tuyết gắt gao nắm ở tay, rất nhanh liền hiểu được, vừa rồi bên hông cô có chút đau đớn là vì cái gì.
Cô cảm thấy thế giới xung quanh đều hơi hơi lay động, chỉ trong một lát, cả người cô liền vô lực ngã xuống mặt đất.
Trong nháy mắt, cô có một loại cảm giác rất quen thuộc, tựa như đã từng trải qua hết rồi.
Cả người cô vô lực, khô nóng khó chịu, nhưng lại không có mất đi ý thức, mọi việc xung quanh tất cả đều rành mạch.
Cô nhìn thấy người cha sinh ra mình nhìn cô như một đồ vật bỏ đi, trên mặt ông ta cười nhẹ như trút được gán***.
Cô nghe được, Thượng Quan Nhu Tuyết khẩn cầu Tạ Trác Quân đưa cô ta ôm vào khách sạn để nghỉ ngơi, tựa như đã sớm biết việc cô sẽ ngất xỉu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc