Hào Môn Ẩn Hôn - Chương 78

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Đại thiếu gia trở về

Thượng Quan Ngưng nghe Cảnh Dật Thần nói như vậy, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu đi rất nhiều.
Cô hi vọng, hôn nhân của bọn họ không phải là nhất thời xúc động.
Khi không thể làm gì khác lựa chọn ly hôn, là lớp bảo vệ cuối cùng đối với chính mình.
Cảnh Dật Thần mạnh mẽ bá đạo từng bước đi vào cuộc sống của cô, cô cho rằng bản thân có thể làm được tâm như nước lặng cùng anh an an ổn ổn mà sống, nhưng trên thực tế hoàn toàn không phải như vậy.
Đối mặt với anh, không người phụ nữ nào có thể tâm như chỉ thủy.
Hơn nữa, anh đối với cô dịu dàng sủng nịnh, trước nay chưa từng có, trong cuộc sống một chút lại một chút che chở cùng quan tâm, cô đều có thể cảm nhận được.
Đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp từ trên người khác, cuộc sống cô ngổn ngang rối mờ, lạnh lùng xen lẫn dối trá, cho nên trong lòng tham lam muốn giữ lấy phần ấm áp này.
Chỉ là, hôm nay là lần đầu tiên cô nảy sinh hoài nghi, cỗ ấm áp kia là dành riêng cho cô?
Trong sinh mạng của anh còn có một người phụ nữ thần bí rất quan trọng, ngay cả mười năm không thấy, anh vẫn như cũ coi trọng người đó.
Đôi mắt cô trong veo, rõ ràng có bao nhiêu mờ mịt, vì thế Cảnh Dật Thần muốn xem nhẹ cũng không được.
Trong lòng anh tức giận, nói lâu như thế, vậy mà cô còn đang do dự.
Bàn tay to bỗng nhiên *** xé quần áo của cô, sức lực mạnh mẽ khiến cho hàng cúc áo bay tán loạn.
Thượng Quan Ngưng lấy lại tinh thần, xấu hổ vội vàng che ***, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tức giận nhìn anh chằm chằm: “Anh làm gì, nói chuyện thật tốt có được không!”
Nội y màu tím nhạt, bao lấy nơi đầy đặn mượt mà, hai tay cô che *** động tác đè ép đến nơi tròn tròn tuyết trắng kia, khiến chúng có chút biền hình, lại càng thêm vẻ mê người.
Hô hấp Cảnh Dật Thần trở nên nặng nề, anh vòng tay ôm trọn chiếc eo nhỏ nhắn của cô, kìm nén bản thân xúc động, chậm rãi cùng cô giải thích: “Ngốc, sao em lại cùng cô ấy giành cao thấp?”
“Lúc trước anh cùng em kết hôn, cũng đã tìm được cô ấy, nếu xem cô ấy quan trọng, đã sớm kết hôn cùng cô ấy, đừng nói cô ấy ở nước Mỹ, thật sự ở trên sao Hỏa, anh cũng sẽ bắt cô ấy đem về địa cầu. Anh mang cô ấy trở lại, là anh thiếu cô ấy, câu chuyện có chút phức tạp, sau này sẽ từ từ giải thích cho em.”
“Hiện tại, vợ à, chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần làm.”
Anh vừa nói, động tác ở tay vừa đem nội y cô cởi bỏ, trên người cô hoàn toàn sạch nhẵn, lộ ra đôi vai bóng loáng mịn màng cùng bộ *** no đủ.
Thượng Quan Ngưng xấu hổ và giận dữ muốn ૮ɦếƭ, nhiệt độ trên mặt tăng lên phút chốc đỏ bừng, có chút lắp bắp nói: “Em... tin tưởng anh còn không được sao, trước tiên anh để em mặc quần áo vào, như thế này không có cách nào nói chuyện...”
Cảnh Dật Thần nhìn vẻ ngượng ngùng lúng túng của cô, trên gương mặt đẹp trai lộ ra một nụ cười.
Cuối cùng anh cũng biết được nhược điểm của cô rồi: Chỉ khi bị anh lột sạch sẽ áo quần mới chấp nhận chịu thua!
Dễ như trở bàn tay, anh di chuyển bàn tay, phủ trọn lên *** cô, không nhẹ không nặng nhéo một cái.
Thượng Quan Ngưng tay đấm chân đá, nhưng căn bản chẳng có chút tác dụng.
Cô cuống cuồng, gục ở trên vai anh cắn một cái.
Không nói tiếng nào, vết cắn ở vai chỉ giống như muỗi đốt, tay anh liền hướng đến Dưới v'y cô tìm kiếm.
Thượng Quan Ngưng mím môi, không được hoảng sợ, đang muốn một phát nữa cắn anh, thì di động trong túi anh vừa lúc vang lên.
Căn bản Cảnh Dật Thần không muốn phản ứng, nhưng Thượng Quan Ngưng lại liên tiếp giục giã anh: “Anh có điện thoại, nhanh nghe đi!”
Bị quấy rầy chuyện tốt, anh hết sức bực bội, cầm lấy di liền muốn tắt máy, tuy nghiên liếc mắt một cái nhìn lên màn hình lại thấy tên: Cảnh Trung Tu.
Trong con ngươi màu đen sáng lên tia lạnh lẽo, nhận lấy điện thoại, không đợi Cảnh Trung Tu mở miệng, rất nhanh nói: “Tôi trở về!”
Anh chỉ nói ba chữ, không chút khách sáo ngắt điện thoại, sau đó hôn liền mấy phát lên đôi môi đỏ mọng của cô, nói: “Hôn nay bỏ qua cho em, có người tố cáo, anh phải trở về vẽ lên mặt người đó mới được.”
Mặc kệ anh muốn làm cái gì, chỉ cần anh có thể đi, cô đã muốn cảm ơn trời đất rồi.
Hai tay cô ôm ***, để anh tùy ý hôn, không chút nào chống đối, sợ lần nữa lại K**h th**h *** chinh phục ở anh.
Thật ra giờ phút này Cảnh Dật Thần rất muốn đem cô ôm đến trên giường, đem cô lột sạch hoàn toàn, nhưng là anh cứng rắn nhịn xuống.
Chuyện của Cảnh Dật Nhiên, anh phải nhanh chóng xử lí, phải cho cậu ta một bài học, làm cho cậu ta không dám lần nữa hành động thiếu suy nghĩ, nếu không cậu ta sẽ không dễ dàng buông tha Thượng Quan Ngưng.
Không có gì quan trọng hơn an toàn của cô.
Một lần nữa anh mặc quần áo tử tế, mang theo A Hổ trở về Cảnh gia.
Biệt thự Cảnh gia thuộc ngoại ô thành phố nằm giữa một sườn núi cao, diện tích rộng mấy chục mẫu, còn xây giống như một tòa cung điện, không chỉ có hơi thở khoáng đạt, hơn nữa được bảo vệ nghiêm ngặt.
Tuy rằng số lần Cảnh Dật Thần từ sau khi trưởng thành trở về Cảnh gia đếm được trên đầu Ng'n t, nhưng tất cả nhân viên bảo vệ Cảnh gia vừa thấy xe anh liền lập tức cho đi, anh thẳng đường vào biệt thự.
Đi qua một con đường đầy hoa, vừa vào cửa, đã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc nấc.
“Đại thiếu gia sao có thể đán*** tay như vậy, xương mũi Dật Nhiên cũng bị gãy rồi, trên đầu thì may bốn mũi! Đại thiếu gia là con của anh, Dật Nhiên không phải con anh sao? Nhiều năm anh chỉ nhìn thấy cậu ta, em cho đến bây giờ cũng không nói gì, nhưng nếu như vậy dung túng cậu ta, nói không chừng ngày nào đó Dật Nhiên sẽ bị cậu ta đánh ૮ɦếƭ!”
Quản gia nhà họ Cảnh là người đầu tiên thấy Cảnh Dật Thần, vừa mừng vừa sợ mà nói: “Ông chủ, Đại thiếu gia trở về!”
Ánh mắt Cảnh Trung Tu đang trên người Cảnh Dật Nhiên bị quấn như cái bánh tét, chuyển tới cửa, thấy Cảnh Dật Thần, vẻ mặt cũng không có bao nhiêu thay đổi, thản nhiên nói: “Đi vào!”
Anh ngồi trên ghế salon, trên mặt đã không còn sự dịu dàng yêu thương như khi ở cùng Thượng Quan Ngưng, chỉ có lạnh lùng nghiêm túc cùng cảm giác bị đèn nén.
Nếu như người ngoài nhìn vào, giờ phút này sẽ nhận thấy, hai cha con Cảnh Trung Tu, từ dung mạo đến vẻ mặt, rồi đến khí chất, đều cực kì giống nhau.
Mà nhanh nhẹn ngả ngớn, bất cần đời, trên mặt vĩnh viễn treo lên nụ cười tà mị là Cảnh Dật Nhiên, cùng Cảnh Trung Tu hoàn toàn không giống nhau, vẻ đẹp của cậu ta phần lớn là thừa hưởng từ mẹ cậu ta Chương Dung.
Chỉ có điều, Chương Dung khí chất dịu dàng, lời nói trước nay đều điềm đạm hòa nhã, cũng không như Cảnh Dật Nhiên... thật lẳng lơ.
Giờ phút này bà ôm con mình, khóc đến hoa lê đái vũ, ngay cả âm thanh nhã nhặn cũng trở nên có vài phần bén nhọn, có thể thấy được cực kì tức giận.
Cảnh Dật Nhiên lười nhác tựa vào ghế salon, tựa như một chút cũng không cảm nhận thương tâm của bà, một đôi mắtt xinh đẹp đào hoa, tràn đầy khiêu khích nhìn về Cảnh Dật Thần.
Cảnh Dật Thần lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, bước đến trước mặt cậu ta, ánh mắt Chương Dung hoảng sợ cả lên, nhằm vào mặt cậu hung hăng đấm một cái.
Vết thương vừa mới khâu lập tức nứt toác, máu tươi nhanh chóng thấm đỏ cái đầu trắng đầy băng gạt của Cảnh Dật Nhiên.
Cảnh Trung Tu không nghĩ ở trước mặt ông anh lại không chút khách khí đánh Cảnh Dật Nhiên, mặt lạnh tức giận nói: “Dừng tay!”
Lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt, mặc dù Cảnh Dật Nhiên ngang bướng, mặc dù cậu được ra đời là ngoài ý muốn, nhưng cậu ta vẫn là con trai Cảnh Trung Tu.
Chương Dung nói rất đúng, thật sự mọi thứ ông đều thiên vị Cảnh Dật Thần, vì từ bé đến lớn anh không có mẹ, bởi vì từ bên trong cho ra đến bên ngoài, cũng đặc biệt giống ông.
Ông đối với anh gởi gắm khát vọng cực kì lớn.
Nhưng là, như vậy không có nghĩa là ông dung túng anh tùy ý bắt nạt Cảnh Dật Nhiên.
Nước mắt Chương Dung không ngừng tuôn ra bên ngoài, bà ôm lấy con của mình, nhìn cậu ta đau đến cả khuôn mặt cũng móp méo, không hết đau lòng, lo lắng hỏi: “Quản gia, nhanh một chút gọi bác sĩ! Dật Nhiên chảy quá nhiều máu! Nhanh lên một chút!”
Quản gia ở nhà họ Cảnh phục vụ Cảnh Trung Tu đã hơn hai mươi năm, ông biết, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đều là người lão gia yêu thương, vừa thấy Nhị thiếu gia bị Đại thiếu gia đánh, ngay trước lúc Chương Dung nói, ông đã cho người đi gọi bác sĩ.
Chương Dung hôm nay đã hơn bốn mươi tuổi, làn da xinh đẹp chăm sóc vô cùng tốt, nhìn qua cũng chỉ nhiều lắm hơn ba mươi một ít. Giờ phút này khóc thở không ra hơi, thế mà không hề giảm bớt vẻ đẹp của bà, ngược lại hiện ra sắc đẹp thê lương buồn bã, làm cho người ta có cảm giác xúc động muốn lau nước mắt giúp.
Chỉ là, những người đàn ông trong phòng khách đối diện với vẻ đẹp của bà tựa như không nhìn thấy, đều gươm S***g sẵn sàng chiến đấu.
Cảnh Dật Nhiên bị đấm một quả, vết thương đau tận tim, nhưng cậu ta không chịu thua thiệt tí nào, không biết sống ૮ɦếƭ khiêu khích: “Đó là người đẹp tôi đã để ý, tôi hôn cũng hôn ôm cũng ôm, anh nhanh nhanh từ bỏ đi, nếu không đến khi bị vứt, hết sức khó coi!”
Tính cách Cảnh Dật Thần lạnh lùng cay nghiệt, sẽ không dễ dàng tức giận, mà lúc này lại bị mấy câu nói liền khơi dậy tức giận.
Trong con ngươi anh một mảnh lạnh như băng, không tình cảm mà nói: “Cậu lại ***ng đến cô ấy, ai cũng sẽ không giúp được cậu, có thể sống đến bây giờ, vì cậu không xứng đáng để tôi ra tay.”
Đến bây giờ Cảnh Trung Tu mới biết được, nguyên nhân hai anh em đánh nhau, thế nhưng vì một người phụ nữ!
“Hai đứa tất cả im miệng lại cho ta! Vì một người phụ nữ liền ầm ĩ ra bộ dạng này, thể diện nhà họ Cảnh cũng bị hai đứa làm cho mất hết!”
Cảnh Trung Tu sống hơn nửa đời người, sóng gió gì cũng trải qua, đã sớm luyện được cách điềm tĩnh thong dong hơn người bình thường, cũng chỉ có hai anh em bọn họ là khiến ông trán nổi đầy gân xanh.
Hai người là không có một người nào, không có chuyện gì làm ông bớt lo, một đứa lạnh lùng như băng, từ bé đến lớn tính cách lạnh lùng lẽ loi, không thích cùng người khác thân thiết, phụ nữ càng chưa bao giờ ***ng, một đứa liền thích hướng đến đám phụ nữ mà quấn, cơ hồ hàng đêm ăn chơi, sống mơ mơ màng màng, bạn gái mỗi ngày đổi một người, không xác định được tương lai.
Nếu bên ngoài lan ra hai anh em nhà họ Cảnh giành giật nhau một người phụ nữ, đoán rằng sẽ trở thành tin tức lớn nằm đầu bìa mỗi tờ báo.
Cảnh Trung Tu tức giận quy về tức giận, năm này tháng nọ ông đã tạo thành một thói quen tốt, để cho lí trí tỉnh táo mà hỏi: “Rốt cuộc là cô gái của người nào?”
“Con đấy!” Hai đứa con trăm miệng một, nói.
Cảnh Dật Thần không nhìn Cảnh Dật Nhiên vẻ mặt ngập tràn hả dạ, nói tiếp: “Là Thượng Quan Ngưng, chúng con đã kết hôn.”
Anh vừa dứt lời, cả ba người trong phòng khách đều kinh ngạc nhìn về phía anh.
Bọn họ căn bản không có nghĩ ra, Cảnh Dật Thần đã âm thầm kết hôn!
Càng kinh ngạc hơn nữa là Cảnh Dật Nhiên, cậu ta cùng Cảnh Dật Thần tranh giành không phải một năm hai năm, so với ai khác cậu ta vô cùng hiểu rõ anh, Thượng Quan Ngưng mặc dù khí chất và gương mặt đều không tệ, nhưng cũng không phải xinh đẹp đến mức làm người ta không rời được mắt.
Cậu ta chỉ nghĩ rằng, Thượng Quan Ngưng là hứng thú nhất thời của Cảnh Dật Thần mà thôi, không ngờ bọn họ đã kết hôn!
Người đầu tiên lấy lại tinh thần là Cảnh Trung Tu, có chút ngạc nhiên nói: “Là con bé?”
Theo ông biết, Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng quen biết nhau không lâu, làm sao nhanh như thế đã kết hôn?
Chẳng qua, Thượng Quan Ngưng căn bản ông rất vừa mắt, cũng chuẩn bị để cô là con dâu của mình, nếu không ông sẽ không đem cô sắp xếp bên cạnh Cảnh Dật Thần, còn cố ý để cho Lư Cần tỉ mẫn chỉ dạy cô.
Không nghĩ tới Cảnh Dật Thần thế nhưng hành động nhanh như vậy!
Chương Dung cùng Cảnh Dật Nhiên nghe ra trong lời nói của Cảnh Trung Tu, ông biết Thượng Quan Ngưng.
Dựa vào bản năng Cảnh Dật Nhiên cảm thấy chuyện có chút không đúng, cậu ta vừa định kêu đau nhằm thu hút sự chú ý của Cảnh Trung Tu, ai ngờ bị ông hừ lạnh cắt đứt.
“Mày đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt ta mặc kệ, nhưng Thượng Quan Ngưng là chị dâu, sau này còn làm bậy, thì nhanh chóng cút khỏi nhà đi!”
Trong âm thanh Cảnh Trung Tu lộ ra nghiêm nghị, cũng không vì Cảnh Dật Nhiên bị thương mà nhẹ nhàng hơn nửa phần.
Ông nói với con trai út xong, quay sang đối diện với con trai lớn càng thêm nghiêm nghị mà nói: “Kết hôn là chuyện quan trọng tại sao lại không nói?! Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này, có phải con vẫn sẽ giấu?!”
Ông đối với con trai lớn trước nay đều yêu cầu nghiêm khắc, nhưng ông không phải người cứng nhắc, ông thật sự hi vọng con trai có thể tìm được người yêu thương. Cho nên, ông chưa bao giờ can dự qua nhiều vào đời sống tình cảm của con trai.
Nhưng kết hôn không phải là chuyện riêng, mà là chuyện lớn giữa hai nhà.
Mặc dù Cảnh gia đã đầy đủ lớn mạnh, không cần bất kì gia tộc nào liên hôn, nhưng đám cưới của người thừa kế tập đoàn Cảnh Thịnh, nếu như ngay cả tiệc R*ợ*u cũng không có, sẽ bị người đời cười đến rụng răng.
“Ngày mai đưa vợ của con đến, bàn bạc chuyện hôn lễ.”
Cảnh Trung Tu vừa dứt lời, một luồng trung khí âm thanh bà nội liền chen vào.
“Vợ ai? Hôn lễ gì?”
Mạc Lan vừa nói, đi đến, vừa thấy trong phòng khách hai đứa cháu trai lần đầu tiên đều có mặt ở nhà, nhất thời ngập tràn vui mừng: "Tiểu Thần trở về?!”
Nhưng bà vừa quay đầu nhìn được Cảnh Dật Nhiên cả đầu trắng toát băng gạt thấm máu đỏ thẫm bộ dạng vô cùng chật vật, không kịp nghi ngờ, bỗng nhiên đau lòng cùng phẫn nộ: “Tiểu Nhiên, sao cháu lại bị thương thành thế này! Là ai dám đánh cháu?”
Cảnh Dật Nhiên nhanh chóng đeo lên gương mặt đáng thương, tựa vào ghế salon nửa ૮ɦếƭ nửa sống mà nói: “Bà nội, mũi của con cũng bị đánh lệch, cánh tay cũng không thể nâng lên, bà muốn giúp con trả thù?!”
Chương Dung cũng ở một bên khóc lóc: “Mẹ, Dật Nhiên chảy rất nhiều máu...”
Mạc Lan hùng hổ vừa muốn mở miệng, lại nghe Cảnh Dật Thần lạnh lùng nói: “Là cháu đánh.”
Bà nhất thời nói không ra lời.
Đúng vậy rồi, Nhị thiếu gia nhà họ Cảnh, cả thành phố A còn ai dám đánh cậu ta?
Cảnh Dật Nhiên từ bé đến lớn không biết đã ăn qua bao nhiêu cú đấm của anh, hiện tại trưởng thành, cũng còn bị đánh, này sao được?!
“Nó là em trai con, sao con có thể đánh nó! Còn ra tay nặng như vậy?!” Mạc Lan nhìn bảo bối của mình bị đánh thành ra như vậy, trong lòng hụt hẫng, cảm thấy người trong nhà quá dung túng Cảnh Dật Thần rồi, mới có thể để cho anh ngay cả em trai cũng đánh. Hơn nữa anh lại đặc biệt đánh lên mặt, gương mặt đẹp đẽ của Cảnh Dật Nhiên hiện đã sưng lên như đầu heo rồi.
Cảnh Trung Tu ở sau lưng bà thản nhiên nói: “Hôm nay Dật Nhiên đáng bị đánh, mẹ đừng động đến, để cho nó trở về phòng bôi thuốc đi.”
Mạc Lan bỗng nhiên quay đầu, trừng to mắt nói: “Cái gì gọi là Tiểu Nhiên đáng bị đánh, khi còn bé bị đánh không nói, giờ đã trưởng thành rồi, thế nào lại muốn bị anh trai đánh! Tiểu Thần, tại sao cháu tính tình càng càng tàn nhẫn rồi, mau xin lỗi em trai con!”
Cảnh Dật Thần nhìn cũng không nhìn bà nội, đối diện với Cảnh Trung Tu: “Đợi đến lúc trong nhà không còn ầm ĩ nữa, con sẽ đưa cô ấy đến.”
Anh nói xong, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Mạc Lan không hiểu gì cả, cau mày hỏi: “Đưa ai đến?”
“Vợ nó.” Cảnh Trung Tu quý chữ như vàng, nói ba chữ liền đứng dậy đi.
Quản gia ở một bên theo dõi, nhỏ giọng đem chuyện kể đơn giản lại cho bà nội một lần.
Mạc Lan bỗng nhiên thở mạnh một cái rồi ngã ngửa, chỉ vào Cảnh Dật Thần phía sau lưng, “Ba” cho cậu ta một cái tát: “Mày đần độn đi chọc ghẹo vợ của anh trai rồi?!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc